ôi chơi
chim, chơi
từ
lúc chưa
có phong trào nhà nhà nuôi chim người
người
nuôi chim như
bây giờ.
Hồi
đó, trong nhà tôi lúc nào cũng có vài con cu gáy, vài con chốc
mào và ch́a vôi. Chơi
không tính toán. Mỗi
buổi
sáng thức
dậy
chưa
kịp
lo cho ḿnh, tôi đă lo cho chim như
coi hủ
đựng
thức
ăn c̣n hay hết,
coi hủ
nước
sạch
hay dơ
rồi
làm vệ
sinh lồng
và cuối
cùng là mua thức
ăn cho chim. Tôi chơi
được
mấy
năm th́ dịch
cúm gà H1N1 bùng phát, Chính quyền
khuyến
cáo, dịch
cúm H1N1 có thể
lây lan sang loài chim và lây sang người.
Cả
nhà tôi sợ…chết.
Tiền
hồi
đó không rẻ
như
hiện
nay. Một
vài người
quen đến
nhà chơi
nghe cu gáy, chim hót…nài nỉ
mua có con lên tới
bạc
triệu
nhưng
tôi không bán, giờ
đây trước
áp lực
cả
nhà sợ
chết
v́ cúm H1N1 buộc
tôi hoặc
thả
chúng về
với
môi trường
tự
nhiên hoặc
giết
chúng. Không c̣n sự
lựa
chọn
nào khác tôi đành phải
thả
chúng bay đi đâu th́ bay.
Phủi
tay. Không c̣n tiếng
cu gáy, chim hót tôi vẫn
sống…nhăn
răng.
Rồi
những
đổi
thay của
cuộc
đời,
ai mà biết
trước
được!
Mấy
năm sau tôi trở
về
quê sống,
nghèo rớt
mồng
tơi
nhưng
được
một
cái là dư
giả
thời
gian không biết
‘tiêu’ cách nào cho hết,
máu nuôi chim sống
dậy.
Và nếu
trước
kia chỉ
vài con th́ giờ
đây tôi nuôi hàng chục
con đủ
loại
từ
cu gáy, ch́a vôi (chích cḥe than), chốc
mào, chiền
chiện,
chim sâu… Đúng là ‘dân chơi
không sợ
tốn’,
trung b́nh mỗi
ngày tôi phải
chạy
tiền
mua thức
ăn cho chim lên đến
vài chục
ngàn đồng,
chưa
kể
tiền
xăng cho khoảng
đường
từ
nhà đến
tiệm
bán thức
ăn cho chim vừa
đi vừa
về
hơn
8 cây số.
Thời
gian tôi sống
nghe cu gáy, chim hót lặng
lẻ
trôi qua… không nhớ
là chính xác là mấy
năm và cũng không biết
mỗi
tháng, mỗi
năm tôi đă tốn
bao nhiêu tiền
cho lũ chim cho đến
một
ngày mấy
tên nhóc con phá xóm phá làng lẻn
vào vườn
cuỗm
mất
hai con cu gáy đáng giá bạc
triệu.
Tức
anh ách.
Và trong lúc ‘giận
mất
khôn (?)’, tôi quyết
định
bán sạch
lũ chim cho bỏ
cơn
tức.
Nhưng
sự
đời,
lúc ḿnh không cần
bán có khối
người
hỏi
mua c̣n khi ḿnh muốn
bán, kêu th́ họ
‘dzẹo
tới
dzẹo
lui’, chê lên chê xuống
đủ
điều.
Vừa
tức
vừa
bực,
thôi th́ con nào bán được
th́ bán, rẻ
quá đem cho được
cái ‘tiếng
thơm’.
Giống
như
truyện
‘Tái Ông Mất
Ngựa’,
trong cái rủi
có cái may, trong cái họa
có cái phúc. Lúc mất
2 con cu gáy, tôi buồn
nhưng
bán hết
lũ chim rồi
tôi thấy
nhẹ
nhỏm
cả
người
bởi
không c̣n lo chim đói, không phải
hốt
cứt
chim, không ngồi
hàng giờ
canh chim tắm…hoặc
mang chim đi ‘giao lưu’
với
những
con chim khác.
Tổng
cộng
số
tiền
vừa
bán vừa
cho hết
lũ chim khi quyết
đinh ‘giải
nghệ’
khoảng
2tr để
rồi
mấy
ngày sau rảnh
rỗi
ngồi
nhẩm
tính lại
số
tiền
bỏ
ra nuôi chim trong mấy
năm trời
tôi giựt
ḿnh.
Đúng là ở
đời
‘không có cái dại
nào bằng
cái dại
nuôi chim’, tiền
đầu
tư
th́ nhiều
để
rồi
cuối
cùng lổ
‘sặc
máu’. Một
phép tính đơn
giản,
chỉ
cần
nuôi một
con ch́a vôi thôi, nuôi từ
lúc c̣n lông ràng cho đến
khi nó biết
hót tiếng
đầu
tiên, thời
gian tối
thiểu
là 6 tháng, chưa
kể
tiền
mua chim non, tiền
lồng,
chỉ
tính tiền
thức
ăn không thôi, mỗi
ngày phải
chi cho nó ít nhất
là 5 ngàn đồng,
nhân lên một
tháng rồi
6 tháng, mất
tối
thiểu
900 ngàn nhưng
cái giá của
nó vẫn
năm ở
mức
‘trung b́nh thấp’
bởi
chưa
biết
nó hay hay dở.
Và thời
gian nuôi càng dài, chi phí càng tăng. May mắn
gặp
con chim hay, sau một
năm nuôi cao lắm
chỉ
ở
mức
giá 1tr c̣n thiếu
may mắn
gặp
con chim ‘hót cho vui’ lâm vào cảnh
tiến
thoái lưỡng
nan ‘thả
th́ tiếc’
c̣n tiếp
tục
nuôi th́ ‘của
kho’ cũng hết.
C̣n nuôi bao nhiêu con th́ cứ
lấy
đó mà nhân lên…
Sau hơn
một
năm sống
b́nh yên ‘không chim’, lấy
tiền
mua thức
ăn cho chim nuôi con heo đất,
tôi đă có trong ‘ống
heo’ gần
chục
triệu
sẵn
sàng cho cái tết
đang đến
gần
mà không phải
lo ‘bấn
loạn’
với
câu hỏi
‘đầu
tiên’ (tiền
đâu?) để
ăn tết
như
những
năm trước?
Và giờ
th́ tôi hiểu
tại
sao người
xưa
hay âu yếm
gọi
‘cái’ của
con gái là ‘chim’ bởi
chim nào cũng làm ‘khổ
một
đời
trai’ hoặc
một
ông lăo gần
đất
xa trời
lỡ
mê chim Tết,
kể
chuyện
chơi
chim từ
kinh nghiệm
của
bản
thân, tôi không dám đụng
tới
những
kẻ
giàu ‘có đơm’,
một
chầu
nhậu
‘đủ
tăng’ (tăng 1, tăng 2, tăng 3…) cỡ
5-7tr là chuyện
thường
ngày có đáng ǵ mấy
chục
ngàn lẻ
mà chỉ
muốn
nhắn
nhủ
tới
những
người
‘nghèo rớt
mồng
tơi’
như
tôi là hăy tin tôi chớ
đừng
tin vào những
lời
‘xúi quẩy’
của
những
kẻ
bán chim ‘chơi
chim không tốn
bao nhiêu đâu, mỗi
ngày mấy
ngàn thức
ăn là cùng’ mà rước
cái nghèo cái khổ
cái cực
vào thân. Nó ‘nhỏ
xíu’, nhổ
lông đem xát muối
ớt
nướng
nhét chưa
đầy
một
góc bao tử
nhưng
‘ăn’ dữ
lắm
đó, bao nhiêu cũng hết.
Và sau cùng là lời
chúc những
người
sang năm mới
sống
không cần
‘chim’ tiết
kiệm
được
hàng đống
tiền
để
năm sau đón tết
vui vẻ
hơn.