ơn
mưa
chiều
bất
chợt
đổ
xuống
không có một
dấu
hiệu
nào báo trước,
làm cho Tường
và Lan phải
mau mau chạy
tránh mưa
dưới
mái hiên nhà của
ai đó, dù chẳng
che đưọc
mưa
bao nhiêu, nhưng
dù sao cũng tạm
tránh được
những
giọt
nước
tuôn đổ
từ
trên trời
cao xuống.
Lạnh
quá anh Tường
ơi!
Lan nói mà miệng
run lên cầm
cập
như
đánh ḅ cạp.
Tường
đưa
tay ḿnh nắm
chặt
lấy
tay Lan để
chuyền
hơi
ấm,
anh muốn
ôm Lan vào ḷng, nhưng
không dám, v́ sợ
Lan giận
hờn,
phải
mất
công năn nĩ. Vă lại
chung quanh đó, nép ḿnh dưới
hàng hiên những
căn phố
bên cạnh
c̣n có nhiều
người
trú mưa
như
Tường
và Lan,họ
đang đưa
mắt
ngắm
vu vơ,
có thể
họ
nh́n hai người
xem coi như
thế
nào…. Lan hôm nay lạnh
run v́ nàng mặc
chiếc
áo dài màu thiên thanh, mơng manh, ḿnh may bằng
vải
mousselin, điểm
vài bông hoa cúc trắng,
quần
satin màu trắng
ngà, ống
to, trông nàng như
một
nàng tiên từ
trên trời
xuống,
càng ngắm
nh́n Lan, Tường
càng yêu Lan tha thiết
hơn.
Đâu đây vang lên tiếng
nhạc
d́u dặt
những
bài không tên của
Vũ thành An:
“ Yêu nhau cho nhau nụ
cười,
Thương
nhau cho nhau cuộc
đời,
Mà đời
đâu biết
đợi,
Để
t́nh nhân kết
đôi…”
Cơn
mưa
dần
dần
bớt
đi, sau cùng dứt
hẳn.
Đường
xá ngập
nước,
sinh hoạt
đă bắt
đầu
nhộn
nhịp
trở
lại,
tiếng
xe cộ
chen lẫn
tiếng
người
ồn
ào, náo nhiệt
làm con phố
mang một
vẻ
sống
động
hẳn
lên khác hẳn
xa vài phút trước
chỉ
nghe tiếng
mưa
rơi
và sự
im lặng
bao phủ.
Thôi ḿnh đi nhé anh.
Tiếng
Lan vang lên cắt
đứt
ḍng suy tư
vớ
vẫn
của
Tường,
hai đứa
chạy
vội
vàng ra lấy
xe đạp
đang dựng
cạnh
tường,
nước
mưa
đă làm ướt
cả
yên ghế
xe, Tường
mau mau lấy
khăn tay ḿnh lau yên ghế
chiếc
xe của
Lan cho nàng ngồi
lên khỏi
bị
ướt.
Xong rồi,
em lên xe đi.
Cám ơn
anh nhiều,anh
về
đi nhé, Lan phải
về
nhà ngay.
Tường
nh́n Lan vội
vă nói với
Lan:
Lan à! Ḿnh đi xuống
phố
ăn ḅ viên nhé, anh đói rồi,
bụng
đang cồn
cào đây, chịu
không nổi.
Anh biết
ở
ngay bên cạnh
rạp
hát cải
lương
nọ
có tiệm
bán ḅ ṿ viên mới
mở
ngon lắm,
trời
đang lạnh,
ăn tô ḅ viên nóng với
chút hành, ng̣, rau om xắt
nhỏ,
điểm
vài miếng
gân, ăn với
tương
xay và thêm chút tương
ớt
cay cay vào là
ấm
cả
bụng,
nhất
là trời
vừa
mưa
xong, khi trời
c̣n lành lạnh.
Dạ,
nhưng
chúng ḿnh cố
về
sớm
nhé v́ Ba Mẹ
em sẽ
lo nếu
không thấy
em về
đó, anh không đỡ
nổi
cho em đâu, không chừng
cả
hai sẽ
bị
ăn đ̣n.
Vâng, một
chút xíu thôi mà, không có em anh ăn không ngon, nếu
được
bị
ăn đ̣n chung với
em, anh sẳn
sàng không khiếu
nại.
Xí! Ai cho anh vào nhà mà đ̣i chia xẻ
đ̣n với
em.
Nói thế,
nhưng
Lan cũng ch́u theo ư Tường,
cả
hai đạp
xe về
hướng
chợ,
trên đường
đi, Tường
và Lan trông thấy
nhiều
người
rất
vội
vă, v́ sau cơn
mưa,
chắc
họ
trể
giờ
làm hay công việc
ǵ đó hoặc
trể
hẹn
với
người
yêu, trông thấy
mà tội
nghiệp.
Nhiều
người
khác có lẽ
không tránh kịp
mưa
hay v́ muốn
đi trong mưa,
cả
người
đẩm
ướt,
có vài cô gái mang chiếc
aó dài bằng
lụa
trắng
cho nên khi tắm
nước
mưa
trông vô cùng hấp
dẫn,
chiếc
áo bó sát lấy
thân người
làm lộ
ra những
đường
cong trông rất
đẹp
mắt,
đẹp
nhất
là các cô nữ
sinh tay mang cặp
da che lại
vài nơi
đang phô bày trước
con mắt
của
những
chàng thanh niên như
Tường,
trông các cô này rất
tội
nghiệp
v́ mắc
cỡ
và thẹn
thùng...
Đang say sưa
ngắm
nh́n, bỗng
một
bàn tay vổ
vào vai Tường
làm anh giật
ḿnh tỉnh
giấc
mộng,
tiếng
Lan nhỏ
nhẹ
bên tay anh, mắng
yêu:
Làm ǵ nh́n ngắm
dử
vậy,
trông cái mặt
thấy
phát ghét, hổng
thèm đi với
anh nữa
đâu, đi bên em mà anh lo nh́n những
cô gái bên cạnh,
chắc
họ
đẹp
và hấp
dẫn
hơn
em chứ
ǵ? Mau trả
lời
đi, hông thôi em bỏ
về
đó, cho anh đi chơi
một
ḿnh, tự
do nh́n ngắm
Tường
vội
vă quay sang Lan chửa
thẹn:
Đâu có nè, đừng
giận
anh tội
nghiệp,
anh đang nh́n họ
trông rất
tội
nghiệp
chứ
không có ư ǵ đâu, trong mắt
anh chỉ
có h́nh bóng em mà thôi, có khi nào em cho anh trông thấy
em như
mấy
cô kia không? Nếu
không, coi chừng
anh chạy
theo họ
đó à nghe, nói xong Tường
cười
lớn.
Lan quay mặt
không ngó Tường,
ra vẽ
giận
dỗi,
nhưng
đó chỉ
là hờn
yêu mà thôi, v́ cả
hai quen nhau gần
năm năm rồi,
Lan biết
rơ tính t́nh của
Tường
hay đùa cợt
cho vui chứ
Lan tin chắc
rằng
không ai đứng
đắn
như
Tường.
Đất
trời
đang mở
rộng
cho hai kẻ
yêu nhau, t́nh yêu không thể
nào diễn
tả
được
dù ai đó nói thế
nào, hai người
yêu nhau chỉ
biết
mở
rộng
trái tim ḿnh đón nhận
mật
ngọt
từ
t́nh yêu mang lại,
nó không ngọt
như
đường,
cũng chẳng
ngọt
như
mật
ong, nhưng
hương
vị
t́nh yêu không thể
nào có thể
tưởng
tượng
được,
cái bánh hạnh
phúc đang chờ
đón hai kẻ
yêu nhau.
- Đến
rồi
đó Lan, em dựng
xe kề
bên xe anh để
anh khóa chung một
khóa với
nhau như
anh sẽ
khóa đời
anh vào đời
em đó, chịu
không ?
- Cái anh này ăn gian nghe, ai chịu
cho anh khóa như
vậy,
khóa xe th́ được
chứ
khóa đời
em th́ đừng
ḥng à nghe, em không chịu
đâu, mai này rủi
anh không c̣n thương
em nữa
th́ làm sao em mở
khóa mà ra cho được,
chắc
em sẽ
chết
mất
quá. À! Mà anh có cho em ch́a khóa không đặng
em tự
mở
khi anh bỏ
em mà đi chứ.
Tường
cười
và nắm
chặt
tay Lan không trả
lời,
cả
hai cùng thong thả
đi vào nhà hàng, Lan nép ḿnh vào vai Tường
như
t́m một
sự
chở
che.
Mời
anh chị
vào trong này cho
ấm.
Anh chạy
bàn đon đă mời
Tường
và Lan bằng
câu nói vô t́nh, làm Lan ngượng
chín cả
người
v́ sự
hiểu
lầm
đáng yêu này, mặt
Lan đỏ
hồng
lên trông dễ
thương
vô cùng.
Ngoài trời
nổi
cơn
gió, bầu
trời
tối
đen, sấm
chớp
lại
nổi
lên, cơn
mưa
tiếp
tục
đỗ
xuống,
lần
này mưa
to hơn,
nặng
hạt
hơn,
nước
mưa
trút xuống
như
thác đỗ.Tiếng
mưa
vang dội
làm Lan thấy
sợ
hải.
Nh́n mưa
lớn
như
vậy,
Lan không biết
mưa
đến
bao giờ
mới
chấm
dứt,
không biết
sẽ
đi về
nhà như
thế
nào, thôi th́ đành ngồi
đây thưởng
thức
tô ḅ viên thơm
ngát bên cạnh
người
yêu dấu.
Tiếng
Tường
th́ thầm
bên tai Lan:
Anh muốn
mưa
sẽ
không bao giờ
ngừng,
cho anh ngồi
cạnh
em hoài, em chịu
không? Mưa
làm anh nhớ
bài thơ
của
Nguyên Sa, anh cũng muốn
giống
như
vậy.
Đừng
giận
anh em nhé, để
anh đọc
cho em nghe:
“Tháng Sáu trời
mưa,
trời
mưa
không dứt,
Trời
không mưa,
anh cũng lạy
trời
mưa.
Anh lạy
trời
mưa
phong tỏa
đường
về,
Và đêm ơi,
xin cứ
dài vô tận………..
….Tháng sáu trời
mưa,
em có nghe mưa
xuống
Trời
không mưa
em có lạy
trời
mưa?
Anh vẫn
xin mưa
phong toả
đường
về
Anh vẫn
cầu
mưa
mặc
dầu
mây ảm
đạm.”
Tiếng
mưa
rơi
đều
như
tiếng
sáo d́u dặt
trổi
lên cho Tường
ngâm bài thơ
Tháng sáu trời
mưa,
Tường
đưa
tay nắm
tay Lan, cả
hai như
đang đi vào nhửng
cơn
mê hạnh
phúc, quên cả
không gian và thời
gian.
Đâu đây tiếng
mưa
vẫn
tí tách rơi.