óc – tóc …Phụp
– phụp
…Xẹt
– xẹt
…
Sau những
âm thanh phụp
xẹt
ấy
là những
ánh hỏa
châu lung linh sắc
màu rực
sáng trên nền
trời
đêm, phá tan đi cái khoảng
lặng
không gian trước
lúc 0 giờ
- Cái thời
khắc
báo hiệu
giao thừa
bằng
những
tràn pháo liên thanh ḍn dă đă đi vào quá khứ
- thuộc
về
dĩ vảng
– Trở
thành chuyện
ngày xưa – Giờ
đây – Hôm nay – bằng
cái âm thanh, cái ánh sáng của
pháo hoa báo hiệu,
thế
gian đă bừng
dậy
đón giao thừa,
chào mừng
cho giờ
khắc
đầu
tiên đă điểm.
Khi tiếng
pháo hiệu
đầu
tiên được
bắn
lên bầu
trời,
cũng là lúc ta như
nghe được
tiếng
thở
phào nhẹ
nhỏm
phát ra từ
lồng
ngực
của
muôn người
mà trước
đó dường
như bị
ḱm nén.
Một
năm mới
đă đến,
ngày đầu
tiên đă chính thức
bắt
đầu
từ
trong mỗi
trái tim – Ḥa nhịp
cùng với
ánh hỏa
châu rực
sáng cũng là tiếng
nhạc
xuân xôn xao ḷng người
trên kênh truyền
h́nh, và đồng
thời
cũng là bán án hương
khói, là tiếng
lâm râm khấn
vái của
từng
gia chủ
đang thành tâm cầu
xin phước
lành cho một
năm mới.
Nhà nhà sáng đèn đón giao thừa,
người
người
nô nức
đổ
ra đường
– ḍng người
nối
đuôi dày đặc
để
tiến
về
nơi đặc
bệ
bắn
pháo hoa vừa
chiêm ngưỡng,
thưởng
thức
cái đẹp,
thán phục
cái nghệ
thuật
đang lồng
trong từng
chùm hoa hỏa
châu rực
sáng, vừa
như thấy
niềm
vui vỡ
̣a, như trút bỏ
những
bực
dọc,
nặng
nề
của
năm cũ – người
người
háo hức,
hớn
hở
rộn
ră chen lấn
lẩn
nhau để
có được
một
vị
trí tốt
làm chật
cứng
từng
con đường,
làm không khí đêm giao thừa
như dâng tràn
sức
sống.
Tưởng
không có thời
khắc
nào con người
ta được
vui bằng
lúc này. Bởi
h́nh như tất
cả
tất
bật,
bận
bịu,
lo toan …đă tan biến
để
chỉ
biết
ḥa nhập
vào cái không khí sống
động
của
giao thừa
– Cái thời
khắc
giao thừa
điểm
cũng là phút đánh dấu
đổi
thay, đổi
thay diện
mạo
của
muôn điều
– ai cũng muốn
năm mới
tất
cả
đều
mới,
đều
tốt
đẹp.
tốt
đẹp
từ
cái nhỏ
nhặt
đến
điều
lớn
nhất
– dù đó chỉ
là mặt
nổi
– nhà nhà cùng sáng đèn hoa – phố
phường
kết
hoa đèn. Mới
- đẹp
- sạch
sẽ
từ
nhà ra phố.
Thường
ngày mọi
người
hay nói không có lúc nào hồn
thảnh
thơi nhẹ
nhàng, ḷng sung sướng
vô tư bằng
ngày đầu
năm. Thật
vậy
dù trước
đó ta c̣n có thể
nghe những
lời
ta thán, nhưng
đến
đỉnh
điểm
giao thừa
hầu
như những
điều
không hay, những
lời
không tốt
đều
được
chối
bỏ
để
chỉ
nhận
nghe ư đẹp,
chuyện
vui, nhịp
sống
như được
hồi
sinh giây lát trong trái tim người
bệnh
tật,
trong nỗi
buồn
kẻ
nghèo khổ…tất
cả…tất
cả
đẩy
lùi tự
nhiên. Thế
nên cái giờ
khắc
giao thừa
như tiềm
ẩn
một
thiêng liêng mầu
nhiệm.
Cũng như
mọi
người,
Hương cũng đă
tất
bật
nhiều
ngày trước
và giờ
đây đang thấy
ḷng thảnh
thơi, cùng thở
chung cái bầu
khí nhộn
nhịp
của
thế
gian. Ôi! dân tộc
Việt
Nam ḿnh không phải
là quốc
gia giàu có mà sao đón nhận
một
năm mới
thật
trân trọng,
thật
thiêng liêng. Từ
kẻ
nghèo khó đến
người
giàu có, mọi
con tim đều
có chung một
nhịp
đập.
Ai cũng lo toan, tính toán, sắm
sửa,
dọn
dẹp.
Ai cũng bù đầu,
bù óc chuẩn
bị
để
mong có một
cái tết
như ư trước
hằng
tháng trời.
Càng cận
ngày lại
càng hối
hả,
càng hối
hả,
càng chạy
đua với
thời
gian, đếm
từng
ngày để
sắp
đặt
công việc.
Ai cũng nói :”tết
có 3 ngày sao khổ
quá”, lo quá, tiêu hao quá. Tại
sao thường
ngày không làm mà cứ
hễ
tết
đến
lại
làm tại
sao…tại
sao…Nói cho có – hỏi
cho lấy
lệ
đấy
thôi chứ
tất
cả
đă ăn vào xương,
đă thấm
vào máu của
cả
một
dân tộc
th́ dễ
dầu
mà thay đổi
cái nề
nếp
ấy
được.
Này nhé – tết
đến
th́ phải
có áo quần
giày dép mới,
tóc tai cũng phải
mới,
này nhé – tết
đến
th́ chăn màn phải
sạch
sẽ,
tủ
bàn phải
bóng, nhà cửa,
mồ
mả
phải
sơn quét, dọn
dẹp,
đẹp
đẽ.
Này nhé ngày tết
th́ gạo
đầy
vại,
thức
ăn đầy
chạn,
thêm cái bệnh
kiêng, kỵ
“lạm
phát” lại
càng mua sắm
nhiều
hơn bởi
nếu
trong năm có chuyện
ǵ không hay đưa
đến
th́ lại
để
tội
tại
đầu
năm mua. Ôi thôi kể
sao cho xiết
– Thế
nên thật
khổ
tâm cho những
gia đ́nh nghèo khó, trẻ
tủi
thân, già tủi
phận,
sợ
nh́n người,
sợ
người
cười
khinh …có người
cố
chạy
vay được
ít tiền
sắm
sửa,
chưa đến
chợ
đă bị
kẻ
gian móc túi – tiếng
buồn
vọng
lên nghe mà xót xa. Chết
rồi
làm sao đây, chết
– chết.
Ấy
vậy
mà rồi
tất
cả
cũng không ai chết,
những
người
nghèo khó nhất
trở
thành những
diễn
viên kịch
xuất
sắc
nhất
bởi
xuân về
tết
đến
ra đường
thấy
ai cũng như
nhau, ai cũng hớn
hở
vui tươi, cũng
mời
ăn, ép uống
– Trời,
xă hội
mà lúc nào cũng có màu sắc
như ngày Tết
th́ quả
là thiên đường.
Chưa được
đi du lịch
cả
nước,
chỉ
mới
biết
chút ít qua sách báo, qua các phương
tiện
truyền
thông nên Hương
cũng khó h́nh dung ra được
thế
giới,
người
ta đón một
cái tết
như thế
nào, có lẽ
các nước
Châu Á có nét tương
đồng
và khác hơn các
nưới
Châu Âu – Hương
nghĩ thế
bởi
phần
nào tôn giáo cũng góp phần
tạo
nên sự
đa dạng,
phong phú cho ngày Tết
của
dân tộc.
Hương nghĩ, chỉ
riêng việc
thờ
cúng thôi cũng nảy
ra bao điều
khiến
cho chợ
búa cũng tất
nập
bán mua – nhiều
sự
mua sắm
đi kèm, và bức
tranh chợ
Tết
thêm đa sắc
màu. Phải
vậy
chăng? Rồi
Hương lại
nghĩ – có lẽ
dân ḿnh nghèo khó nên sự
tiêu pha đều
để
dành cho ngày của
năm mới.
Bởi
vậy,
mới
có sự
lo chung và tất
bật
nhiều
cho ngày cuối
năm.
Khi tiếng
pháo dứt,
cũng là lúc ḍng người
lũ lượt
kéo nhau về.
Tất
cả
đă tạo
nên một
âm thanh rộn
ră giữa
trời
khuya, phút chốc,
ai về
nhà nấy,
đường
phố
lại
im …có chăng chỉ
c̣n tiếng
dép khua nhè nhẹ
vang trên đường
của
những
ngưởi
đi lễ
chùa hay một
vài lăng tử
muốn
tận
hưởng
hết
cái không khí ban đêm của
thời
khắc
giao thừa.
Bây giờ
bầu
trời
đă khoác lại
chiếc
áo xẫm
đen cố
hữu
của
đêm ba mươi cuối
tháng.
Trong cái không gian tỉnh
lặng
yên b́nh ấy
là lúc Hương
thấy
ḷng ḿnh lắng
đọng
nhất
– Quá khứ
- Hiện
tại
– Tương lai –
xâu chuỗi
trong đầu.
Trong đầu
Hương không c̣n
lưu lại
cái Tết
nào có Bố,
bởi
Bố
đă bỏ
mẹ
con Hương về
với
cát bụi
khi Hương c̣n
bé tí, kư ức
chỉ
có những
ngày tết
của
mẹ
góa – con côi –Nghe tiếng
pháo giao thừa
là ḷng rộn
ràng dù ngày tết
chỉ
có 2 bộ
đồ
vải
hoa đơn sơ cùng
đôi guốc
gỗ,
theo mẹ
đi đến
những
nhà thân quen, được
ăn bánh mức,
được
tiền
mừng
tuổi
– trí vô tư,
ḷng trong sáng vô ngần
– Thế
nên Hương không
thể
nào quên được
cái cảm
giác hụt
hẩng
thất
vọng
của
cái Tết
Mậu
Thân 1968 khi giao thừa
mà đạn
súng chen vào tiếng
pháo. Đạn
súng đă bắn
nát mùa xuân, giết
chết
tâm hồn
v́ sự
đau thương
chợt
đến
quá bất
ngờ
cho dân tộc.
Năm ấy
Hương thật
sự
buồn
khi biết
Tết
không c̣n là Tết.
Không c̣n là tết
như ngày xưa và
niềm
vui đâu c̣n. C̣n nhớ
giao thừa
của
năm 16 tuổi,
Hương và nhỏ
bạn
mỗi
đứa
một
chiếc
áo dài gấm
màu mỡ
gà đi lễ
chùa, trước
khi về
không quên bẻ
một
nhành hoa trước
cổng
gọi
là bói quẻ
lộc
đầu
năm, đi kèm đó là cảm
giác ngượng
nghịu
của
chiếc
áo dài màu thấy
ḿnh giống
như “người
lớn”
lần
đầu
tiên khoác vào người
như vẫn
c̣n lẩn
khuất
trong ḷng cùng với
thời
gian không phai.
Từ
lúc nào không biết,
ḷng không c̣n rộn
ràng náo nức
chờ
đến
mùa xuân, chờ
đến
giao thừa.
từ
lúc nào không biết
ḷng không c̣n mong ngóng mừng
đón giao thừa
để
biết
rằng
tết
đă đến,
niềm
vui đă về.
Từ
lúc nào không biết
chỉ
thấy
trách nhiệm,
bổn
phận
đè nặng
trên đôi vai và biết
rằng
đón giao thừa
là đón thêm một
tuổi.
Mỗi
năm mỗi
tuổi
mỗi
tuổi
xuân đi, mùa xuân tiếp
nối
mùa xuân, tuổi
đời
chồng
chất
tuổi
đời.
Bao nhiêu tuổi
là bấy
nhiêu lần
đón giao thừa,
thử
hỏi
có giao thừa
nào ư nghĩa bằng
giao thừa
của
tuổi
thơ, có mùa
xuân nào b́nh yên, phẳng
lặng
tươi thấm
bằng
mùa xuân của
tuổi
nhỏ.
Hôm nay, nh́n ḿnh, nh́n bạn,
tất
cả
đă nhuộm
màu cùng thời
gian, tóc đâu c̣n xanh, da đâu c̣n mởn.
Hôm nay, nh́n đàn trẻ
lớn
lên như thấy
có bóng ḿnh tiềm
ẩn
– không tránh được
cảm
giác thảng
thốt,
giật
ḿnh, làm sao không khỏi
tiếc
nuối.
Tiếc
nuối
cho những
dại
khờ
đă qua, muốn
hờn
thời
gian sao quá vô t́nh, trách thời
gian sao quá qua mau.
Hương
không muốn
nhớ
ḿnh đă đi qua bao nhiêu mùa đón giao thừa,
chỉ
biết
ḿnh không trẻ
nữa.
Sự
lăng mạn
mộng
mơ ngày nào giờ
đă biến
h́nh qua lớp
trẻ.
Nh́n sự
thành đạt
của
con mới
thấy
hạnh
phúc vỗ
về
“Ôn cố
tri tân”ta phải
làm ǵ cho một
năm mới
Hương tự
đặt
cho ḿnh hướng
đi, nhắm
cho ḿnh điểm
đến,
đường
đời
vẫn
c̣n nhiều
thử
thách. Giờ
chỉ
biết
lạy
trời
cho con được
b́nh yên trong năm mới.