Máy đă được tôi mở và sẵn sàng để gơ khi năm mới 2012 vừa bắt
đầu th́...bí. Suy đi nghĩ lại măi đến nhức cả cái đầu vậy mà tôi
vẫn chưa biết phải bắt đầu từ đâu và viết ǵ nên tôi cứ ngồi cắn
móng tay để giờ đây mười ngón th́ đă bị cùn hết tám rồi, chỉ có
hai ngón út là không dám đụng tới v́ cần có móng dài để...móc lỗ
mũi và móc lỗ tai.
Ngày trước khi chưa có máy computer nên bắt buộc phải viết bằng
cây viết mà những lúc bị bí như hôm nay th́ tôi cắn viết. C̣n bây
giờ th́ cắn móng tay vừa để có thời gian suy nghĩ vừa để dễ gơ lên
bàn phím hơn.
Bí quá nên tôi định đứng lên đi ḷng ṿng cho khuây khoả một
chút th́ có một tiếng nói th́ thầm bên tai tôi, tiếng nói tuy nhỏ
nhẹ nhưng đầy vẻ trách móc:
- Viết đi chứ sao cứ ngồi thừ ra vậy. Đầu năm...khai máy th́ muốn
viết về đề tài ǵ mà không được, dễ viết quá mà. Khai máy hay khai
bút, khai viết hay khai khẩn khai...ngấy ǵ ǵ th́ ngày đầu năm là
phải dốc hết những điều c̣n chất chứa trong ḷng trong một năm qua
ra gọi là tâm sự. Mà, đă tâm sự th́ tâm sự với ai?Nàng hay chàng
và tâm sự về những điều ǵ? Dễ ẹc vậy mà nghĩ cũng không ra
sao...cha.
Thưa các Quư thân hữu Ninh-Ḥa trong và ngoài nước thân mến.
Tiếng nói th́ thầm bên tai tôi vừa rồi đó là tiếng nói
của...“thằng lương tâm” của tôi đó. Tội nghiệp nó! Nó theo sát bên
tôi cũng đă mấy mươi năm rồi và nó luôn luôn giúp tôi những khi
tôi bị bí như hiện tại; đôi khi nó cũng “xen vào công việc nội bộ”
bằng cách lên tiếng ngăn tôi những khi tôi định làm điều ǵ trái ư
của nó. Những “thằng” hoặc “con” lương tâm này tuy tốt như vậy
nhưng lại rất dữ dằn. Những người (chân chính) nào mà làm trái ư
của nó th́ nó liền biến thành con chó dữ và bị nó cắn...rứt măi
không buông tha ra. Sở dĩ tôi gọi nó là con chó v́ chỉ có con chó
là hay cắn...bậy nhưng lại là con vật rất thông minh, rất dễ
thương và rất gần gũi với con người hơn hết. Tuy nó dữ tợn và hay
cắn như vậy nhưng tôi không bao giờ dám chửi nó là đồ chó đẻ, trái
lại lại văn chương hoa ḥe gọi một cách ưu ái là bị...lương tâm
cắn rứt. Khi nó cắn th́ người bị cắn sẽ không thấy nhỏ ra một giọt
máu nào cả nhưng đau đớn vô cùng. Cũng có những người v́ quá túng
quẫn mà đem bán rẻ nó đi đến nỗi bị người đời chê trách là
đă...bán rẻ lương tâm. Không biết những người đă được báo chí
trong nước nêu đích danh là: “Những con quỷ đội lốt người cha,
người con” th́ họ có bị những “thằng”hoặc “con” lương tâm này cắn
xé không? Tôi nghĩ là không, v́ đă gọi là con quỷ rồi th́
“thằng”hoặc “con”lương tâm của họ đă bỏ họ đi hoang mất rồi.
Bây giờ th́ tôi đă biết là tôi phải dốc hết những điều ǵ c̣n
chất chứa trong ḷng ra để tâm sự với ai rồi. Tôi ngồi xuống và
bắt đầu gơ: Nhân ngày đầu năm tôi khai máy và người mà tôi xin
được tâm sự với, đó là Anh. Đúng vậy, nhân ngày đầu năm tôi muốn
tâm sự với Anh một điều mà từ lâu lắm rồi tôi chưa có dịp nói ra
là: Nếu không có Anh th́ không bao giờ tôi được thấy h́nh cũng như
được đọc những áng văn hay và những vần thơ trữ t́nh của các Quư
thân hữu trên trang báo và các Quư thân hữu cũng sẽ khó mà liên
lạc được lại với nhau cách nhanh chóng sau mấy mươi năm trời xa
cách trên khắp quả địa cầu này.
Tôi nhớ cách nay chưa lâu Anh có gởi mail cho tôi và Anh viết là
Anh cám ơn tôi đă gởi bài, cũng như cám ơn tôi đă có ḷng với
người Ninh-Ḥa. Tôi đă trả lời anh (đại khái) người Ninh-Ḥa cũng
là người đồng hương Việt Nam của tôi và hơn nữa nơi đó đă từng ghi
lại một vài kỷ niệm thật vui thật buồn và cũng thật đẹp trong cuộc
đời tôi mà tôi sẽ không bao giờ quên được. Hôm nay nhân dịp đầu
năm tôi khai máy, tôi muốn chia xẻ với Anh cũng như với các Quư
thân hữu về tâm t́nh đó.
Cách nay vài năm và vào một buổi sáng sớm tôi đến
ngồi trước máy computer với ly cà phê nóng.
Mùi cà phê thơm phức đă làm cho tôi tỉnh táo để rồi tôi đă...khám
phá ra trang Ninh-Ḥa trên
www.saigonbao.com. Địa danh này ngay lập tức đă gợi lại cho
tôi những h́nh ảnh thật thân thương của những con người thật dễ
thương ở một vùng đất với nhiều thắng cảnh tuyệt đẹp và hùng vĩ
nhưng lại rất nghèo nàn về vật chất. Để bù lại sự khiếm khuyết đó,
Thượng Đế đă ban cho những con người ở địa danh này được giầu có
về t́nh cảm và tài chế biến những món ăn rất công phu để măi măi
vang danh khắp bốn phương trời. Giờ đây theo tôi nghĩ, có lẽ một
trong những thứ quư nhất mà Thượng Đế đă ban tặng cho người
Ninh-Ḥa đă không c̣n nữa kể từ ngày...Vào một ngày tang thương xa
xưa khi tôi đang t́m đường ra đi để cứu nước...
- Đừng! Lại sắp viết trật đường ray nữa rồi...cha. Tôi đă nói là
đừng đem những chuyện chính trị chính em vô đây, vậy mà...cha...
- Xin lỗi! Xin lỗi “thằng lương tâm” nha, để...cha viết lại cho
đúng đây. Thật khổ với mày quá!Làm việc ǵ cũng bị mày xía vô riết
rồi chắc tao làm...Cha thiệt quá.
Bị “thằng lương tâm”cản mũi nhưng tôi vẫn muốn tâm sự với Anh về
điều đó, thôi th́ để cho vừa ḷng nó tôi cũng viết ra đây nhưng để
chỉ cho riêng một ḿnh Anh đọc thôi và xin Anh nhớ là đừng bao giờ
tiết lộ chuyện này ra nhé. Thật sự th́ ngày đó tôi rách quá Anh à.
Ngày đó tôi te tua quá, tôi đói quá, tôi thê thảm quá, tôi bần
cùng quá, tôi đang bị đe dọa chỉ v́ công việc tôi đă làm trước đó
nên tôi phải t́m đường thoát để cứu lấy thân ḿnh. Chuyện là như
vậy thôi nhưng...lỡ mai sau tôi có lên làm lănh tụ lănh đạo đất
nước th́ lúc đó tôi có khoe khoang...chút đỉnh là tôi ra đi t́m
đường để cứu nước và, nếu như Anh không họa theo th́ xin Anh hăy
làm ơn câm miệng lại chứ đừng nói ra mà...bẽ mặt tôi lắm nghe Anh.
Ngày đó t́nh cờ tôi (được) trở lại Ninh-Ḥa và ngủ lại một đêm ở
căn nhà trọ ở gần ở cái ngă ba và tôi nh́n thấy bên sân vận động
treo tấm bảng quảng cáo nhỏ là chiều hôm đó sẽ có trận banh giữa
hai đội: Thôn 3 đá với Thôn 5. Tôi đă đến xem trận banh chiều hôm
đó để thấy ḿnh ngao ngán, để thấy ḿnh thương hận, để thấy ḿnh
luyến tiếc về những ngày vui nay đă không c̣n nữa.
Xúc động khi nhớ về những kỷ niệm của những ngày xa xưa đó qua
những bài vở của các tác giả viết cho Ninh-Hoa dot com đă khiến
tôi quyết định làm quen với Anh qua một bài viết khởi đầu. Bài
viết đầu tiên đó đă được Anh cho lên trang báo và thế là tôi
liền...khoe với vài người bạn. Những người bạn này sau khi vô
Ninh-Hoa dot com đă phải thốt lên vẻ vô cùng kinh ngạc:
- Ông này tài quá ta! Làm sao mà ổng quy tụ được đông người đóng
góp quá vậy...ta?
Nghe các bạn khen Anh có Tài th́ tôi tin là Anh có tài thật. Người
Việt có tài trên đất Mỹ cũng không hiếm nhưng muốn có nhiều người
đồng tâm cộng lực đóng góp th́ ngoài cái tài chắc chắn Anh phải có
cái ǵ đó khác hơn nữa. Nghĩ vậy nên tôi quyết định đóng góp thêm
với những bài viết thuộc nhiều đề tài khác nhau chỉ để mong sẽ
biết thêm những điều hay nơi Anh. Cho đến hôm nay, sau mấy năm
cộng tác với Anh và tôi đă biết ở Anh điều mà tôi thắc mắc. Anh là
một trong những người rất hiếm đă sở hữu được trọn vẹn ba chữ T.
Ba chữ T đó là Tài-Tâm và Tiền.
Ngày trước những người được gọi là Trai Thanh Gái Lịch hoặc Nam
Thanh Nữ Tú th́ thường t́m đến nhau và làm quen với nhau cũng bởi
do trọng cái tài của nhau mà ra. Ngày đó trai gái t́m đến nhau
cũng không phải v́ tiền là điều kiện tiên quyết mà do ở tài
nên...sách mới có câu: Trai tài gái sắc. (Anh thông cảm cho tôi
nhé. Tính tôi thích đem sách vở ra hù thiên hạ chứ không phải để
hù Anh đâu nhưng lâu dần đă thành tật rồi Anh ạ. ) Ông nhạc sĩ
Hoài-Linh cũng đă ca ngợi t́nh yêu đôi lứa trong một nhạc phẩm trữ
t́nh : Căn Nhà Màu Tím mà trong đó có câu: “Nẻo đời muôn vạn
lối, yêu nhau v́ lời nói, mến nhau qua nụ cười. ” Ngày đó các
cô gái yêu những chàng trai qua Tài...chí ít th́ cũng là tài ăn
nói, kèm theo nụ cười hiền hậu và đầy tính nhân bản. Nếu ông nhạc
sĩ Hoài-Linh sáng tác bản nhạc đó vào thời này th́ tôi tin
chắc...như bắp lời ca sẽ là: “Nẻo đời muôn vạn lối, yêu anh v́ đầy
túi, mến anh qua nhà hàng. ” Cứ có tiền đầy túi và đưa nhau đi
ăn...chơi rồi th́ t́nh cảm sẽ đến sau, dù đó chỉ là thứ t́nh cảm
tạm bợ đôi ba giờ, hoặc đôi ba ngày hay đôi ba tháng hoặc đôi ba
năm...Thời bây giờ tiền ngự trị trên tất cả mọi việc phải không
Anh?.
Nói ṿng vo tam quốc...chí như vậy để kết luận lại là tôi đă đến
với Ninh-Hoa dot com cho đến tận ngày hôm nay và sẽ c̣n tiếp dài
dài chỉ v́ Anh là người đă hội đủ cả ba chữ T là Tài-Tâm-Tiền. Anh
quả là người có tài mà điều này th́ không một vị đồng hương nào
của Anh hoặc các thân hữu của Anh có thể phủ nhận được. Anh và tôi
cho đến nay cả hai cũng chưa hề gặp mặt nhau nhưng cái Tâm của Anh
đă làm cho hai chúng ta như đă gắn bó với nhau tự lâu lâu lắm rồi.
Về khoản chót là Tiền th́ anh cũng chưa cho tôi đồng nào và tôi
th́ cũng không cần tiền của Anh nên việc “bốc”Anh lên cao là điều
không đúng và cũng không cần thiết. Nhưng, nếu tôi có “bốc”anh lên
cao cao hơn nữa th́ tôi tin chắc rằng toàn thể các Quư thân hữu
Ninh-Ḥa của tôi trong và ngoài nước cũng đều sẽ công nhận là
đúng.
Anh là người lịch thiệp và đối xử với mọi người luôn bằng cái
Tâm. Sự việc đă chứng minh khi những người cộng tác gởi bài cho
trang báo luôn được Anh ân cần cám ơn và thăm hỏi thật chân t́nh
mặc dù trang báo không hề đem đến cho anh một đồng một cắc nào mà
lại c̣n làm hao tốn công sức và tiền của của anh rất nhiều.
Nhân nói về chữ tài th́ tôi vừa chợt nghĩ là có một loại người
cũng sở hữu được cái tài mà theo tôi th́ loại người này sẽ chật
vật lắm mới kiếm ra được đồng tiền, đó là tài...viết văn và chỉ
chuyên viết văn để kiếm sống của những người được gọi là nhà văn.
Trong các “nhà” ở Việt Nam th́ theo tôi có ba “nhà” mà tôi không
thích nó vận vào người tôi v́, nhà văn th́ nghèo. Nhà tướng số th́
(đa số) thường ba xạo. Nhà đ̣n th́ thất đức.
Cũng nhân nói về sự không muốn ba “nhà” này ảnh hưởng vô cuộc
đời của ḿnh nên tôi cũng vừa tưởng tượng ra được một hoạt cảnh
như sau: Một hôm cô con gái cưng của tôi dẫn về nhà một anh chàng
trông bề ngoài th́ xơ xác với râu tóc bờm xờm và bộ đồ trên người
th́ tuy có sạch sẽ đấy nhưng lại không phải là...hàng xịn. Dáng
dấp của anh chàng như người bị bệnh và bị đói lâu ngày. Sắc diện
của anh chàng là sắc của màu lá...chuối, đủ cho tôi biết đây là
con người lao tâm chứ không phải lao lực. Cô con gái cưng của tôi
giới thiệu : Con giới thiệu với ba đây là anh A. Anh A viết văn
nổi tiếng lắm đó ba. Ảnh viết hay lắm ba. Ảnh...tài lắm ba. Đọc
truyện của ảnh viết...con mê luôn đó ba. Phải chi ba cũng biết
viết văn th́...” Tôi không để cho cô con gái yêu quư của tôi nói
tiếp, tôi lôi cổ nó ra sau nhà và nói với nó : “Con ơi, con học
cho lắm vào mà sao con lại ngu quá, con không biết là...sách có
câu: Con ơi nghe lấy lời ba, một ngày buôn bán bằng ba năm ngồi.
Con có biết trong sách nói về nghề ǵ mà ngồi ṛng ră suốt ba năm
mới bằng người ta trong một ngày buôn bán không con? Đó là nghề
viết văn đó con.
Cô con gái yêu quư của tôi v́ đă quá lậm vô t́nh yêu rồi nên lần
này nó căi lại với tôi:
- Con nghĩ ba lầm rồi đó ba. Người mà ngồi ṛng ră ba năm
th́...chắc chắn là ngồi tù đó ba v́ con nghe người ta nói ngồi tù
chứ có ai nói...
- Con im đi. Ngồi là ngồi viết văn chứ con có thấy ai đứng viết
văn bao giờ không.
Nh́n cô con gái cưng của tôi với vẻ mặt tiu nguỷu mà thấy tội cho
nó quá. Giữa thời buổi mà mọi người đều xem trọng đồng tiền là
trên hết, trên luôn cả đạo đức vậy mà nó lại xem tài là trọng trên
tất cả. Sở dĩ tôi phải lôi cô con gái ra sau nhà để giải thích cho
nó hiểu là v́ nếu tôi nói câu đó trước mặt thằng nhà văn của nó
th́ tôi sẽ bị thằng này cạch đến nơi đến chốn ngay, nào là tác giả
nào viết, nhà xuất bản nào in, ngày xuất bản là ngày nào ...lúc đó
có mà chạy lên trời. Đó là tôi tưởng tượng chuyện đang xảy ra ở
Việt Nam chứ nếu xảy ra ở Mỹ th́...khốn nạn vô cùng! Chắc chắn
thằng nhà văn này sẽ lôi cổ tôi ra toà về tội kỳ thị nghề nghiệp
th́ lúc đó không chừng chính tôi sẽ...ṛng ră ba năm ngồi thiệt
chứ chẳng phải chơi đâu.
Tôi không muốn làm...cha để xử ép ai, nhất là cô con gái yêu của
tôi nên tôi dựa vào tuổi tác của hai đứa nó để nó phải khẩu phục
tâm phục tôi mới được. Tôi nói:
- Thằng nhà văn của con tuổi Dần, c̣n con th́ tuổi Thân, mà theo
sách tướng số th́ Dần - Thân - Tỵ - Hợi tứ hành xung. Hai đứa bay
mà về sống với nhau th́ chỉ có nước tàn đời thôi con ạ.
Con gái cưng của tôi bỗng...bừng lên nét vui tươi và nó nói:
- Ba biết không, thành phố Sàig̣n của ḿnh có...nhà tướng số
Huỳnh-Xịn xem bói xịn lắm ba. Hay là ḿnh đến đó xem và nếu ổng
nói tuổi của hai đứa con xung khắc là con chia tay với ảnh liền.
Tôi đồng ư với con tôi ngay và thế là ngày hôm sau nó đưa tôi đến
gặp thầy. Sau khi thầy lấy một chồng sách ra xem lại một lúc thật
lâu rồi thầy nh́n cô con gái tôi, lúc đó v́ tôi đinh ninh là tôi
đúng nên không để ư là cô con gái của tôi cứ cười cười ra mặt và
lâu lâu c̣n nheo mắt với nhà tướng số Huỳnh-Xịn nữa chứ không hề
tỏ vẻ lo lắng một chút nào cả. Thầy Huỳnh-Xịn phán:
- Đúng như trong sách th́ Dần - Thân - Tỵ - Hợi tứ hành xung.
Nhưng v́ cô đây được sinh vào năm Mậu Thân mà năm đó th́ có quá
nhiều người bị chết oan nên linh lắm v́ vậy mà tuổi Thân của cô
đây nếu lấy chồng tuổi Dần là...nhị hợp.
Tôi nói nhà đ̣n thất đức là v́ đôi khi họ cũng bị...ế ẩm hàng
vậy. Tôi tưởng tưởng ra một hoạt cảnh như sau: Một hôm ông bà chủ
nhà đ̣n ra đứng trước cửa tiệm nh́n người qua lại trên đường phố
với vẻ mặt rất là...hắc ám. Ông th́ nh́n chằm chằm vô đám người
cưỡi xe hai bánh. Bà th́ nh́n những người tuổi chỉ sồn sồn thôi
đang đi trên đường đến không chớp mắt. Bà nói bâng quơ nhưng đủ
lớn cho những người kia nghe:
- Sao mấy người kia không chết quách đi cho rồi. Lạc thú c̣n hưởng
được...mẹ ǵ nữa đâu mà cứ nhởn nhơ nhởn nhơ cứ y như là đi ngắm
cảnh với người t́nh làm cho chật cả đường của người ta.
Ông họa theo:
- C̣n mấy người chạy xe hai bánh kia, sao không...ngon phóng nhanh
vượt ẩu như mọi khi mà hôm nay lại chạy ngay ngắn như thế kia th́
ông đây có mà...húp cháo. Cứ chạy loạn xạ lên đi, nếu có chết th́
đă có ông đây lo cho. Xui ǵ mà xui...thấy mẹ đi. Cả tuần nay
chẳng có ai...chịu chết hết nên chẳng bán được cái ḥm nào cả.
Nói là nói vậy cho vui thôi chứ dạo này nhà đ̣n bên Việt Nam
ḿnh làm ăn khấm khá lắm Anh. Mấy cha ( nội ) ở trong nước giờ đây
đang theo mốt sắm ḥm hạng sang và kiểu cọ để mai sau có
theo...bác, theo cháu, theo ông bà ông vải ǵ đó th́ được hănh
diện là lúc c̣n sống th́ ăn trên đầu trên cổ người ta, đến bây giờ
th́ lại được nằm ḥm năm bảy trăm ngàn sao cho êm...lưng.
Ngày 11 tháng 9 năm 2012 sắp tới đây toàn nước Mỹ, trong đó có
Anh và gia đ́nh cùng các đồng hương, cũng như các Quư thân hữu
đang sinh sống ở đây sẽ lại tưởng niệm mười hai năm bọn
không tặc lái hai phi
cơ
lao thẳng vô Ṭa Tháp Đôi của Trung tâm Thương mại Thế giới tại
Manhattan, Thành phố New York.
Đúng ngày này bên Hoà Lan tôi cũng sẽ vui sướng để bước chân
lên...không phải xe hoa mà cũng không phải bàn thờ, mà là lên hàng
sáu. Gọi nôm na là sáu bó, tức là sáu mươi tuổi. ( Nhâm ) Rồng đi
rồi rồng lại đến sau sáu mươi năm ở trên mây cao...À, nhân nói về
mây và độ cao làm tôi nhớ lại một câu chuyện vui. Hôm đó tôi ngồi
trên máy bay đi Đài Loan. Ngồi bên cạnh tôi là anh chàng cũng sẽ
ghé Đài Loan để sau đó chuyển máy bay về Việt Nam. Anh c̣n rất trẻ
và tính t́nh th́ hơi láu táu một chút. Có lẽ v́ máy bay bay lâu
quá làm anh cũng buồn nên anh lấy từ trong xách tay ra mọi cái gói
nhỏ rồi nh́n qua tôi anh hỏi: “Anh biết đánh cờ tướng không anh?”
Tôi vừa mỉm cười vừa nh́n lên trần máy bay và trả lời ra vẻ ta đây
cũng thuộc hàng cao thủ vơ lâm: “Biết chứ sao không. Đánh cờ dễ ẹc
ai mà không biết đánh chứ ”. Có lẽ anh chàng thấy thái độ của tôi
không đáng tin tưởng lắm nên hỏi thêm cho chắc ăn: “Mà...anh đánh
cờ có cao không?” Tôi nh́n lên màn h́nh lớn của máy bay rồi nh́n
anh nói: “Cao chứ sao không cao. Tôi nghĩ không ai đánh cờ cao
bằng tôi đâu. Cao hơn mười ngàn mét như hiện tại th́ chỉ có...phi
hành gia là cao hơn mà thôi. ”Anh chàng khoái chí cứ cười khục
khặc măi và sau đó một lúc thật lâu tôi thấy anh quẹo đầu về một
bên và...ngáy.
Mười một tháng chín hai ngàn mười hai tôi (được) sáu bó, c̣n Anh
sáu bó lẻ mấy que. Anh và tôi: