Ba và
Má tôi có những điểm thật là cách biệt. Ba tôi học giỏi, nói tiếng
tây thông thạo, áo quần công chức chỉnh chu giày, vớ, cravate…Má
tôi chữ nghĩa rất ít, chỉ biết tính nợ, viết một lá thư cho con
cái chữ nào chữ nấy bự thật bự mà đầy lỗi chính tả - Quanh năm Má
tôi quần Mỹ-A, ở nhà buôn bán th́ áo trắng tay lỡ, ra đường th́
thêm một áo bà ba nâu tay dài – Má tôi ăn trầu, Ba tôi hút thuốc.
Ba
tôi là một thầy giáo chuyên cần, yêu nghề và được mọi người quí
trọng. Lúc tôi khoảng 4, 5 tuổi chưa đủ tuổi để vào lớp Năm, tôi
thường theo Ba tôi đến ngôi trường làng Phước Đa. Ở đó ba tôi vừa
dạy học, vừa là Hiệu Trưởng. Ba tôi dạy lớp Ba, gồm nhiều học tṛ
nam và nữ. Nam sinh ngồi một dăy, nữ sinh ngồi một dăy. Học tṛ
của ba tôi đa số là dân quê, áo vá, quần đen, đi học thường mang
cơm theo, chắc là nhà xa không về được, ngày học 2 buổi. Khi ba
tôi chở tôi đến trường, vừa dắt xe qua cổng trường đă thấy có 2
anh học sinh chạy đến ṿng tay cuối đầu chào, rồi một anh cầm cái
mũ nĩ của ba tôi, một anh cầm cặp của ba tôi vào lớp. Ba tôi dắt
chiếc xe đạp cất lên hè lớp và dẫn tôi theo những bậc thang nh́n
thấy một cái cột cờ trước khi bước chân vào lớp học. Trong sân
trường học tṛ lớn nhỏ chơi đùa vui nhộn. Đủ thứ tṛ chơi bé thơ :
nhảy c̣ c̣, chơi u mọi, chơi năm mười …Tôi nhỏ xíu, thơ ngây như
một con gà con – Mắt mở lớn nh́n chung quanh – và nh́n thấy cũng
có nhiều đôi mắt mở lớn nh́n tôi. Có nhiều tiếng ŕ rào : “Con của
thầy đó…”
Tuổi
thơ của tôi đượm nhiều hạnh phúc. Khi ở nhà, má tôi cưng ch́u, có
nhiều anh chị em tắm rửa, đút cơm. Khi đi học cũng được các bạn
thương yêu. Tôi chẳng có ǵ đáng yêu nhưng bởi v́ tôi là con út
của ông thầy Đào.
Độ
bảy giờ sáng, sau khi quan sát cả lớp đầy đủ phấn viết, lọ hoa
trên bàn, giẻ lau bảng, bàn ghế ngay ngắn, sạch sẽ ba tôi cho hiệu
một anh học sinh đi đánh trống vào lớp.
Trước
đó độ 6:30 sáng đă có 1 hồi trống rồi. Đó là trống chuẩn bị đi
học. Ở nhà quê nhà cửa cách xa nhau nhưng tiếng trống vang dội hết
cả làng. Học tṛ ai đang ngũ th́ vùng thức dậy, ai đang dậy sớm
phụ công việc đồng án với cha mẹ th́ vội dừng tay. Chuẩn bị đi học
đi! Đi học vui lắm! Đi học quan trọng lắm ! Cha mẹ dù nghèo đến
đâu chân lấm tay bùn cũng ráng cho con đi học cho có chữ nghĩa với
người ta. Chẳng tốn kém ǵ nhiều v́ không có đóng tiền học phí. Kế
bên trường là một ngôi đ́nh. Cây cỏ rậm rịt. Trước cửa là hai bức
tượng lớn, một ông tươi cười dễ thương, một ông phùng mang trợn má
thật là dễ sợ. Đó là ông Ác và ông Thiện. Có những lúc ngồi trong
lớp nh́n các anh chị học, tôi buồn đi thơ thẩn sang đ́nh, nh́n
thấy ông Ác tôi sợ lắm, lật đật quay về lớp.
Tuổi
thơ của tôi trôi qua không gian học đường nhiều. Trước mặt nhà tôi
là Trường Tiểu Học Ninh Ḥa. Bây giờ là trường Đảng. Ba tôi và anh
tôi đi dạy học. Tôi lại thường theo ba đến trường, nên tôi rất yêu
thích không khí của một ngôi trường. Có những lớp học ê a tiếng
học tṛ, tiếng cây thước đập khẻ lên bảng. Im lặng – Tiếng hô :
Học sinh, đứng dậy. Học Sinh, ra về. Chào cờ - Nghiêm. Hai hàng
dọc, thẳng – bắt tay lên vai đi vào lớp.
Măi
đến bây giờ vào những buổi tối khó ngũ, tôi vẫn hay ru ḿnh bằng
những âm thanh thời thơ ấu thương yêu đó. Và tôi thường ch́m vào
giấc ngũ trong tiếng gọi trưa hè có những chiếc lá bàng bay lả tả
trong gió mùa thu, hay lá keo rơi ngập trờ những chiều trở gió.
Tôi
thi rớt Đế Thất, Má tôi cằn nhằn ba tôi : Ông làm Hiệu Trưởng mà
để con thi rớt – Ba tôi nh́n tôi :” Để cho nó học cho cứng.” Ba
tôi là vậy. Vừa là cha, vừa là thầy, vừa là h́nh ảnh lư tưởng
trong tôi về những chuẩn mực đạo đức. Khi ăn cơm, ba tôi dạy phải
gắp cá ra sao, chan canh vào chén như thế nào, phải ăn cho hết
chén cơm không được bỏ sót hột nào, v́ bỏ 1 hột xuống Âm Phủ ăn 1
con ḍi. Khi tôi học viết ba tôi dạy phải viết chữ “ h “ cái lưng
cho thẳng, viết dấu sắc dấu huyền cho rơ ràng. Khi ba tôi kể
chuyện cho anh em tôi nghe, chuyện Con Cọp mọc cái mụt, chuyện 24
người con có hiếu…ba tôi thường răn dạy chúng tôi về ḷng biết ơn,
sự hiếu thảo, dù câu chuyện được kể đi kể lại nhiều lần nhưng lần
nào tôi thấy cũng mới lạ, cũng thích nghe, mắt mở lớn đón chờ từng
lời ba tôi khi trầm khi bỗng.
Măi
đến khi tôi lớn, đi Sài G̣n học, lá thư đầu tiên ba tôi gởi cho
tôi dặn tôi phải giữ ǵn cái ngàn vàng của người con gái. Tôi yêu
mến sự dạy dỗ đó cho đến bây giờ để làm giống như vậy với các con
tôi, nhưng có lẽ đă lỗi thời, tôi nh́n thấy các con tôi có hơi mĩm
cười v́ cho là lạc hậu – Dù sao tôi vẫn cương quyết giữ lập trường
của ḿnh : Ai sao th́ sao, ḿnh cương quyết sống tốt như lời ba
dặn khi con nhỏ - Dù tôi không cúng giỗ nhưng h́nh ảnh ba má trong
tôi luôn hiện hữu trong vách ngăn tim thật đậm nét đầy thương yêu
và trân trọng.
Ngày
tôi lập gia đ́nh ba tôi gởi gởi gắm tôi cho ga đ́nh chồng : “Con
tôi, từ nhỏ tới lớn chỉ biết đi học….” Tôi hănh diện v́ có một
người cha là thầy giáo, dạy dỗ cho nhiều người và dạy dỗ cho các
con của ḿnh một cách thấu đào, chân t́nh.
Ngày
ba bệnh nặng năm ba gần 80 tuổi ba vào nhà tôi ở một thời gian
ngắn. Một lần tôi đỡ ba dậy để đút cháo, ba thường dùng bàn tay
c̣n cử động được để vuốt vào má tôi mà rằng” Con phải sống như má
con, buôn bán thật thà…”. Ba tôi mất năm 1994, sau má tôi 10 năm.
Mười năm đó ba sống cô quạnh, thường lui tới nhà anh ba và chị Năm
của tôi. Ba tôi sống mẫu mực cho đến khi qua đời, lúc mê th́ thôi,
khi tỉnh thường ngồi vuốt tấm ra giường ra thẳng thớm, đôi mắt đă
hết thần nh́n ra trước cổng nhà, nơi đó có cây bàng, từng chiếc là
khô rụng xuống như dấu hiệu chấm dứt của một người già.
Ba
mến yêu của con,
Những gịng chữ của con vào cuối năm 2011 như một lời tri ân với
ba. H́nh ảnh ba dù đă bao năm qua vẫn c̣n sống động trong ḷng các
anh em con măi măi, chúng con chỉ c̣n 3 trong 5 đứa con của ba má
– Nhưng như những chồi Ôlive nứt từ một thân cây to lớn đầy thương
yêu chúng con nguyện nói về ba mỗi khi có dịp để được hănh diện
làm con cái của Ba.
CHUYỆN CỦA MÁ (chuyện)
Ba
tôi và nhiều người chung quanh thường tấm tắc khen rằng khi má tôi
c̣n trẻ má tôi vừa đẹp vừa giỏi dắn – Má tôi có một gia đ́nh trước
khi gặp ba tôi – Năm đó má tôi là bà góa có 2 con nhỏ - Nhà chồng
má tôi đối diện chợ Bến Đ̣. Má tôi qua chợ buôn bán, ba tôi từ
Ninh Ḥa xuống Bến Đ̣ dạy học, thấy má tôi xinh đẹp, giỏi giang,
dù đă qua một đời chồng nhưng ba tôi thuyết phục ông bà Nội tôi để
xin cưới. Má tôi về ở với ba tôi một thời gian ngắn th́ ba tôi lên
Ninh Ḥa sinh sống, lúc đó mà chỉ c̣n 1 đứa con gái lớn là chị hai
tôi, c̣n người con trai nhỏ bị bệnh đă mất.
Má
tôi về ở với ba tôi được gọi là cô giáo v́ là vợ của thầy giáo. Ba
tôi mẫu mực nghiêm trang. Má tôi xuề x̣a, thương yêu và hay giúp
đỡ người nghèo khó – Năm anh em chúng tôi ra đời, phần lư trí do
ba vun bồi, c̣n phần thể xác lớn lên nhờ những đồng tiền buôn bán
của má. V́ lương dạy học của ba tôi, đa số ba đưa vào mua sắm vật
dụng trong nhà và thực ra so với lợi nhuận buôn bán của má chẳng
đáng là bao. Anh em tôi lớn lên có cơm ngon, áo đẹp nhờ công má,
có trí óc khôn ngoan đạo đức nhờ ơn ba, gia đ́nh chúng tôi cũng
được liệt vào hàng khá giả ở Ninh Ḥa. Má tôi thường khắc nghiệt
với chị Thành tôi nhưng lại cưng ch́u tôi hơn, tôi không hiểu tại
sao nhưng có lẽ v́ tôi là út và má tôi cứ lo sợ chị Thành là con
gái lớn lỡ dại …lỡ có việc ǵ. Tôi được ăn học tới nơi tới chốn,
chị tôi học nửa chừng phải ở nhà phụ buôn bán với má. Ba tôi thấy
điều đó cũng biết nên có ư thương chị Thành nhiều hơn để bù đắp
lại. Về sau những ngày ba sắp mất th́ chính chị hai tôi là người
gần gũi, chăm sóc ba tôi nhiều hơn, v́ tôi có gia đ́nh ở xa. Má
tôi th́ ra đi nhanh chóng không ai ngờ v́ đột quị. Khi tôi nhận
tin th́ sửng sờ không ngờ được nên nước mắt khô ráo, đau đớn đến
nỗi lịm cả người đi.
Tuổi
thơ tôi thường ngủ với má. Thường nửa đêm thức giấc tôi thấy có ba
bên cạnh th́ xô ba ra không cho sờ đến má của tôi. Má tôi thường
ăn trầu và thường ăn chay. Tôi nhớ hồi nhỏ má tôi thường mua nhiều
thức ăn ngon cho ba và anh em tôi, nhưng bản thân má dù buôn bán
vất vả, trưa lại chỉ một tô cơm vài trái chuối chấm với chao. Má
tôi được mọi người chung quanh thương yêu v́ tính bà rộng răi,
thương người và b́nh dân.
Sau
“giải phóng” má tôi cạo trọc đầu v́ buồn, v́ các anh tôi đi học
tập cải tạo. Tôi có gia đ́nh xa nhưng hể có dịp tiện là má lại
vào, má nướng thịt cho tôi ăn thơm ngào ngạt nhưng khi tôi hỏi má
có thèm không th́ má lắc đầu. Cả cuộc đời má tôi làm tṛn bổn phận
với chồng với con, chịu thương chịu khó, gặp ai cũng tỏ ḷng
thương tiếc, má tôi dù bà qua đời ở tuổi 72 cũng tương đối là thọ.
Tôi học được ở má tôi một cung cách thương yêu tuyệt vời. Con cái
đứa nào càng khổ, càng nghèo, làm việc sai trái nhưng má vẫn luôn
chăm nom nhiều hơn đứa giỏi, hiếu thảo. Má tôi sống b́nh dân, chan
ḥa, buôn bán thật thà. Tôi nhớ hồi nhỏ cứ tầm 6,7 giờ chiều tôi
lại theo má đi lên chợ Dinh để mua hàng về bán. Má ghé tiệm Xuân
Lợi, tiệm ông cà Lăm, tiệm ông Chướng, tiệm ông Quốc xóm rượu… và
tôi thấy má tôi buôn bán phát đạt lắm.
