Chuyện Các Anh và Tôi
của Chị Trương Bích Khuê (NTH/VT59-66)
NXVạn
Một hôm, bất ngờ tôi nhận được Giai phẩm Vơ Tánh & Nữ Trung
Học Nha Trang Xuân 2011, do bạn Trương Luân ở VN, Chủ biên gửi
tặng. Thấy tên của chị Trương Bích Khuê (bào tỷ của TL), với câu
chuyện có cái tựa đề ngộ ngộ "Các Anh và Tôi", tôi bèn lấy ra đọc
ngay. Không ngờ câu chuyện tuổi thơ quá hay khiến tôi đọc đi đọc
lại nhiều lần, và cuối cùng không tránh khỏi có chút tản mạn câu
chuyện này và xin phép chị TBK cho tôi được hân hạnh chia sẻ cùng
quư ACE đồng môn chúng ta ở đây câu chuyện hay cuối tuần. Mong quư
ACE đón nhận.
Thiệt t́nh mà nói, tôi rất thích câu chuyện tuổi thơ này của
chị. Không phải v́ cái tài viết chuyện văn hoa bay bướm của chị
như một nhà văn. Không, ngược lại, chị viết thật đơn sơ, mộc mạc,
chẳng có chút cầu kỳ, pha lẫn nét tếu tếu, nghịch ngợm, phá phách
của mấy ông anh thời thơ ấu, thuộc loại "bán trời không mời thiên
lôi". Chính giọng văn giản dị ấy lại làm cho tôi thích đọc hơn.
Tôi vừa đọc vừa cười ngắt ngoẻo một ḿnh - đặc biệt thời thơ ấu,
chị lẽo đẽo theo sau ông anh được giao phó cái trọng trách 'trông
nom' cô em bé bỏng chẳng khác nào "như h́nh với bóng", không lúc
nào rời... Cái này mới thật là tếu! Đọc riết, tôi có cảm giác biết
rất rơ tính t́nh cô bé.
Chị bắt đầu tả cảnh cuộc đời những ngày sống trên đường Trần
Quư Cáp + Quốc lộ 1, nơi ấy một thời tôi cũng đă biết qua. Nhà tôi
trọ ở tận phía dưới "Rộc rau muống" thuộc Xóm Hà Thanh nên không
để ư đến vườn g̣n. Nh́n cái cảnh chị phùng má, chu miệng thổi phù
phù mấy bông g̣n cho nó bay xa, không được, phải nhờ ông anh tiếp
sức ... nghĩ thật tức cười. Riêng mấy ông anh, thuộc loại “phá
làng phá xóm”, không chỗ nào thiếu dấu chân, dấu tay của mấy anh,
ngay cả lúc cô em đang chơi đánh thẻ, nhảy ḷ c̣, chơi ô v.v...
th́ cũng bị ông anh giả vờ giả vịt xéo qua xéo lại đá cái rẹt cho
cô em tức chơi. Dĩ nhiên là khóc, và mấy ông thần, mấy ông anh dĩ
nhiên là cũng chạy biến mất tiêu... để lại cô bé ḅ lăn ra ăn
vạ...
Cái lạ là cô em cứ gắn bó với ông anh “như h́nh với bóng”, như
cái đuôi, quyết không rời một bước, kể cả những khi mấy ông anh
thật bí mật giữa trưa hè nắng cháy lén mẹ rón rén rủ nhau đi đá
banh, đánh bóng, đánh đáo, hái me dương trên bờ biển v.v... Mấy
ông anh đâu muốn cho con em xí xọn này biết vậy mà cô bé cũng nhận
ra... "tín hiệu" của mấy ông anh, đứng chờ sẵn ở cửa sau xin theo,
lại chèn thêm câu "anh không cho em đi, em méc mợ"... Mấy ông anh
kia đành ngao ngán thở dài thở than với nhau, trách ông anh này
"tụi tao ớn nó quá, cho nó theo làm ǵ !" - Người anh trả lời
"không cho theo, nó méc mợ, tao bị đ̣n nhừ xương"... Đọc tới đây
tôi tức cười bể bụng chị BK à! Chị viết hay chính là cái thơ ngây,
tỉnh táo của những lời đối đáp của quư anh lớn ấy...
Tôi nghĩ bụng, trời ơi! Mấy chỗ đá banh, đánh bóng, đánh đáo
chắc đâu có gần. Con nhỏ này cũng "ch́" thiệt dám đ̣i theo (!)
Nhưng rồi đường xa chân nhỏ, cô bé bắt đầu khóc nhè than thở không
đi nổi... Các anh phải thay phiên nhau cơng cô em trên lưng, chắc
bực ḿnh khôn tả, lại phải cằn nhằn "sao cho nó theo làm ǵ, lần
sau mày không được cho nó theo nữa nghe...". Chị BK ơi, tôi đọc
mấy đoạn này mà cười quá chừng đi. Chẳng những câu chuyện đối
thoại hay mà lời văn chị viết thật đơn giản, mộc mạc mà sao nó hay
quá... (Đúng là ban C có khác!).
Sao niềm vui tuổi thơ đẹp thế nhỉ? Đă vậy, mấy ông anh dắt cô
em đi theo mỏi chân, lúc nào cũng có một ông anh canh chừng sợ cô
bé ngă. Vậy mà có lúc cơng trên lưng bị té, trầy da, tróc vảy, mấy
ông anh sợ quá phải lăn xăn hối lộ bằng cách chạy mua kẹo, mua cà
rèm, người xuưt xoa, kẻ thổi thổi, c̣n dặn nịnh nọt dỗ dành "em
nhớ đừng nói theo tụi anh đi đá banh bị té nghen". Thật là cười
chết được!
Chuyện mấy ông anh nghịch ngợm vụ cá khô, cá mực người ta phơi
khô trên lề đường TQC, hoặc hái đào lộn hột ở biệt thự trước
Trường College Francais không nói làm ǵ, tôi thích để ư coi cô bé
xử sự ra sao trong các hoàn cảnh ấy... Cô bé đă lớn lên bên anh,
chịu đựng những cái liều lĩnh, các trận đ̣n của ông anh, mà cô bé
th́ không bị đ̣n nhưng lại có nhiều nước mắt ràn rụa, chia sẻ,
thương quư ông anh trong cơn "hoạn nạn"... nhưng trời sinh mấy ông
anh, vẫn chứng nào tật nấy trời ạ!...! Thật hết ư'!
Sau đó nhà chị dọn về Xóm Mới lúc chị mới học lớp Nh́. Nghĩa
là c̣n bé lắm. Lúc đó ông anh học đệ Tứ trường Bá Ninh, được ông
anh chở đi học ngày hai buổi cùng với anh Thuật, người hàng xóm và
học cùng lớp với ông anh... Nói tới đây tôi mới nhớ ông anh PKLong
(cùng lớp với chị BK ở VT) - người tôi mệnh danh "chuyện ǵ cũng
biết", có lần nói với chị BK trên DĐ rằng... "Bây giờ mới biết
ngày xưa chàng nào muốn mon men tới chị Khuê là phải "hối lộ" em
Luân. Không biết anh Thuật đă hối lộ em Luân tới mấy tấn (!) xoài
ổi, ô mai xí muội để được ḷng em Gène đây? Có lẽ chẳng cần phải
lo hối lộ bởi lẽ anh ấy đă "nằm vùng" trong gia đ́nh nhà họ Trương
(v́ là bạn thân với anh Khương) từ lúc em Gène "chửa biết ǵ" !
Phải vậy không?
Lúc đó tôi vẫn chưa biết ư anh PKL muốn nói ǵ, bây giờ đọc
truyện của chị BK th́ hiếu ra cái từ "nằm vùng" rất ư là ư
nghĩa... Lư do là mấy ông anh ham chơi bóng rổ đă để cô em đi bộ
từ đầu đường Yersin tới Trường Nữ Tiểu học - một khoảng đường cũng
khá xa. May mà có ông anh "nằm vùng" bênh vực... Cô bé có màn "năn
nỉ anh chở tôi tới tận cổng trường"... rồi chị viết tiếp "Từ nay,
ngoài anh tôi ra, c̣n có thêm anh Thuật, người luôn luôn thương
yêu, che chở cho con nhỏ em của các anh, mà ngày hôm nay, tôi ước
ǵ có phép nhiệm màu cho tôi quên anh trong giây lát". Lời viết
của chị thật tuyệt diệu v́ bây giờ th́ tôi đă biết rơ anh Thuật là
ai rồi! Phục cả hai người đă giữ t́nh cảm trọn vẹn từ thuở ban đầu
khi chị c̣n là một cô bé Lớp Nh́ trường Nữ Tiểu Học mà mấy chục
năm sau cả hai thành gia thất! Khoảng thời gian ấy quá lâu, chắc
ǵ ai đă có một đoạn đường t́nh sử thơ mộng hồn nhiên tươi đẹp như
thế nếu không phải là thiên duyên tiền định giữa hai người (?)
Khi cô bé lên lớp Nhất th́ mấy ông anh không c̣n cơng cô bé
trên lưng nữa, mà "sang trọng" hơn, được các anh chở đi trên chiếc
xe đạp dạo khắp phố phường Nha Trang. Bây giờ ngon à nha. Vẫn anh
Thuật. Chị BK viết "Anh Thuật thường t́nh nguyện chở tôi...". Tôi
đoán lúc đó chị BK tuy c̣n nhỏ nhưng chắc đẹp lắm mới khiến anh
Thuật t́nh nguyện chở đi như vậy... hihi. Chị cũng khá nhơng nhẻo.
Những lần không có anh Thuật th́ chị có những giọt nước mắt để làm
điều kiện cho mấy anh khác chở đi... Lại có thêm ông anh tên Hổ,
vơ nghệ cao cường luôn luôn ra sức bênh vực cô em đến nơi đến chốn
nếu cô bé bị ai ăn hiếp...
Tiếp theo đó lại có màn thử sức giữa các anh cho cô bé "đánh
đu trên cánh tay" để coi anh nào chịu đựng lâu nhất hay đưa cô bé
lên cao nhất sẽ thắng cuộc. Những tṛ chơi kiểu này tôi chưa bao
giờ thấy. Thật là sáng kiến độc đáo, chẳng biết có anh Thuật trong
số này không? Chầu thắng trận là tô phở bán rong, mà tiền đăi th́
lại mượn của con nhỏ em ... trời ạ! Với lời hứa hẹn đường mật là
sẽ trả lại tiền nay mai với tiền lăi sẽ là một chầu kem hay xem
chiếu bóng. Rất tiếc, đến nay chắc chẳng có "ma" nào trả đủ vốn
lẫn lời cho chị phải không? V́ chị than là nếu trả đủ cả hai chắc
chị đă "trở thành tỷ phú".
Chuyện vui khác nữa là chuyện chị làm con chim xanh, há mồm hô
3 tiếng "Cầu Long Biên" cho ông anh tên Long (chắc không phải PKL
rồi) muốn cặp kè với một chị đi học ngang nhà tên Biên... “Cầu
Long Biên”. Sáng kiến chứ nhỉ? Vậy mà sau này bị anh Thuật từ
Saigon về biết được, dẫn cô bé ra biển ăn gan ḅ khô, cấm không
cho "rống" nữa với lời đe rằng "sẽ không có quà nếu c̣n nghe lời
anh Long"!
Khi cô bé lên Đệ Lục, các anh đă học Đệ Nhất (oai ra phết!),
nhưng "ghét của nào trời trao của ấy". Cô bé không thích học với
Cô Trần Mộng Tường v́ nghe cô “dữ" lắm th́ run rủi lại bị lọt vào
lớp Cô. Cô Tường là bạn cùng lớp với chị Ngô của cô bé. Mỗi lần tỏ
ư khóc nhè th́ bị cả nhà dọa "coi chừng méc chị Tường, thả vào
thùng nước mắm" nên chắc hăi lắm. Vậy mà cuối cùng cũng bị đẩy vào
lớp Cô.
Ngày đầu tiên trong lúc cô bé lơ đăng ngó qua cửa sổ nh́n trời
mây th́ Cô Tường bảo các em không được đọc truyện của Tự Lực Văn
Đoàn v́ sợ làm hư tuổi thơ. Cô gọi đúng tên cô bé, bắt trả lời
nhưng cô bé nào có biết ǵ, cứ ấp a ấp úng... đến nỗi cô Tường
phải tiết lộ bí mật là "Ba má đă cho Cô hay là em hay vô hộc tủ
đọc lén truyện Tự Lực Văn Đoàn!" và cô răn đe rằng từ nay phải
chừa không được tái phạm... Cô bé ức quá khóc tấm tức... thiếu
điều bị cô sắp sửa cho "vào thùng nước mắm nhà cô"!
Chị BK cũng cho hay lúc c̣n nhỏ rất dốt môn văn. Bài luận nào
cũng đội sổ. Chị nhớ lại bài cô bảo "Tả một ḍng sông". Ai cũng
nhận được bài trả lại trừ một ḿnh BK khiến hai cô bạn MN và TL
xầm x́ hỏi "Chắc kỳ này mày được hạng nhất. Cô để dành đọc cho cả
lớp nghe?". Quả thật bài luận của chị BK được Cô đọc cho cả lớp
nghe nhưng không phải hạng nhất với lời phê b́nh rằng "Bài viết
này của tṛ BK thật lạ kỳ, các tṛ biết lạ kỳ ra sao không? Ḍng
sông tắc nghẽn.... Tại sao tṛ không nhớ lời tôi giảng, lơ đễnh,
không học hành ǵ hết.... Tự dưng ḍng sông đang chảy ngon lành,
chưa ra tới biển, đứt đoạn ngay giữa chừng. Tṛ c̣n như vậy nữa sẽ
bị phạt nặng...". Ôi cô giáo hồi đó khó quá nhỉ!
Bài luận Ḍng sông tắt nghẽn... của chị làm tôi nhớ đến một cô
bạn, được cô giáo bảo "Tả một giấc mơ", cô bạn tả ngon lành lắm
nhưng giấc mơ cứ ḷng ṿng không có lối ra..., chẳng biết kết thúc
chỗ nào... thành ra bị mất điểm. Sau này chị than thở "phải chi
hồi đó ḿnh biết chỉ cần có tiếng động của con mèo hay tiếng sủa
của con chó th́ ḿnh tỉnh giấc mơ và kết thúc giấc mơ được rồi".
Bad luck! Tuổi thơ có nhiều cái ngây ngô không giải thích nổi.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, biết đâu câu chuyện Ḍng sông tắc nghẽn
nửa chừng này lại là một định mệnh đă an bài trong cuộc đời chị!
(?)
Truyện cuối cùng năm chị lên lớp Đệ Lục, cũng c̣n quá nhỏ mà
lanh chanh, mục văn nghệ nào cô đưa ra chị BK cũng đều nhất định
xin vào. Cô lắc đầu thở dài ngao ngán, sau cùng cô cho BK hát song
ca với Thanh Ngự. Kế tiếp khi thấy cô bạn thân Minh Nhựt được cô
chọn đóng vai Mỵ Nương, chị hăng hái đưa tay vô ban kịch khiến tụi
bạn cười bảo... "Thưa cô, BK hợp với vai tỳ nữ hầu hạ MN". Úi
trời! Người ta đẹp như thế mà bắt đóng vai tỳ nữ hầu hạ MN... BK
xua tay, lắc đầu... Cô quay mặt, giấu nụ cười...
Cuối cùng, chị cho hay tâm hồn chị lúc nào cũng đơn sơ, không
hấp thụ được những bản nhạc t́nh mang đầy nốt nhạc buồn than
thở... Chị thích nhạc ngoại quốc hơn, mặc dù nhạc ngoại quốc cũng
diễn tả t́nh yêu tuyệt vọng, tan vỡ nhưng điệu nhạc trong sáng,
tha thiết, nhẹ nhàng hơn.... (kiểu này tui hết hát cho chị nghe
được rồi, tại tui chỉ thích hát những bản nhạc chia ly tan vỡ buồn
thảm chị BK ơi...)... hihi
Lời cuối chị kết luận: "Chuyện anh em tôi và các bạn anh đơn
giản như vậy. Nó b́nh thường như hơi thở và khi nhớ lại thấy đời
đẹp như mơ"!...
Tôi cũng vậy, tôi thấy chị viết câu chuyện này tuy là đơn
giản, gần như tuổi thơ ai cũng có nhưng lời văn đơn sơ thật tuyệt
diệu, nhất là những lời đối đáp quá tự nhiên, quá ngây thơ khiến
tôi đọc đi đọc lại rất nhiều lần mà vẫn không chán và nhiều khi
cũng thấy cuộc đời tuổi thơ của ḿnh trong ấy cùng với quư ông anh
của chị. Đây là lời khen thật của một đàn em VT chớ không nhằm
“mặc áo thụng vái nhau” đâu chị BK nhé!...
Chúc chị luôn vui và đời sống hiện tại cuả chị vẫn đơn sơ mộc
mạc như những ngày thơ bé ấy!