Ông Toàn xoay người lại đưa tay với lấy cuốn sách đặt trên
cái bàn đèn ở góc sofa, chưa kịp đọc thì tiếng vợ ông
đứng ngay góc bếp nói vọng tới:
- Ông à! Tết nhất đến nơi rồi, ông không lo dọn dẹp nhà
cửa cho tươm tất, sạch sẽ để chuẩn bị đón Tết, cứ ngồi
ù lì một chỗ đọc sách như thế có hại đến sức khỏe. Ông
không nghe người ta thường nói nhìn hại huyết, nằm hại
khí hay sao.
Ông Toàn đặt cuốn sách xuống bàn, bưng tách trà uống một
ngụm, ông bình thản nói :
- Bà nói sao kỳ vậy. Đọc sách là một thói quen tốt,
vừa mở mang kiến thức vừa giúp cho não bộ hoạt động
thường xuyên, luyện tập trí nhớ, ngăn ngừa được bệnh
alzheimer, bà không nghe người ta nói thế hay sao.
Vợ ông Toàn im lặng tiếp tục lui khui nấu ăn dưới bếp,
một công việc mà bà vẫn thường làm mỗi ngày.Dù biết ông
Toàn luôn luôn chiều chuộng bà, ít khi ông nỗi giận to
tiếng với bà vì một vài sự việc nhỏ mà cả hai không
đồng ý với nhau, nhưng thỉnh thoảng Ông Toàn cũng nỗi cơn
gàn bướng không làm theo ý của bà khiến bà tức giận to
tiếng với ông, thấy vợ giận ông Toàn vẫn giữ được sự
bình tĩnh, ông luôn luôn giữ thế quân bình để tránh sự
tranh cãi gây ra sự phiền toái chẳng có lợi ích gì trong
cuộc sống gia đình. Vợ ông tính tình cương trực, thẳng
thắng nên ông ví vợ mình cứng cáp như cái hàm răng, còn
ông mềm mại, nhún nhường nên ông tự ví mình là cái lưỡi;
răng không nhờ lưỡi đưa chuyển thức ăn thì công việc nghiền
thức ăn của nó sẽ khó khăn hơn, và ngược lại lưỡi không
có răng thì nó cũng gặp khó khăn tương tự.
Trong suốt hơn ba mươi năm sống chung với vợ, ông Toàn
đã trải qua một cuộc sống khá êm đềm và hạnh phúc trong
ngôi nhà đầy ấp những kỷ niệm mà ông cùng vợ đã chung
sức gầy dựng mấy chục năm qua. Ngày ông mới đến Mỹ cần
cù siêng năng làm việc, tằn tiện dành dụm mua được một căn
nhà khá khang trang, có sân vườn tọa lạc ở khu có trường
học tốt và gần công viên, ông thích lắm. Ông nói với vợ:
- Mình qua Mỹ mới có cơ hội mua được căn nhà đẹp như
thế,chứ ở Việt Nam dù có làm suốt cả đời cũng chẳng bao
giờ mua được nhà .
Vợ ông Toàn cười mỉm, khôi hài :
- Nhà đẹp nhưng ông nợ ngập đầu. Ông ráng gồng mình làm
kiếp trâu cầy suốt ba mươi năm trời để trả nợ, không biết
lúc ấy ông còn sức để tiếp tục “ chiến đấu” hay không.
Câu nói ấy của vợ thoáng đó mà đã gần ba mươi năm từ
lúc ông Toàn đặt chân vô căn nhà này ở cho đến bây giờ.
Qua bao nhiêu sự đổi thay thăng trầm của thị trường địa
ốc, giá nhà tăng vọt, nhiều người mua nhà đầu tư trở nên
giàu có, cùng lúc thị trường chứng khoáng tăng vọt khiến
giá nhà càng lúc càng lên cao theo nhu cầu người mua; ngân
hàng cho vay dể dàng không xét lợi tức, người người đỗ xô
mua nhà để bán kiếm lời, người ta ví sự mua bán nhà cửa
ào ạt ấy như bôm hơi vào chiếc bong bóng mỗi lúc mỗi
phồng to, đến một lúc nào đó nó sẽ vỡ tung ra như một
quả bom hơi, kéo sập cái lâu đài ảo tưởng cho những ai mơ
ước làm giàu qua thị trường địa ốc. Quả bom ấy đã nổ,
kéo theo hàng loạt nợ vay mượn ngân hàng của nhiều “
triệu phú ” phải khai phá sản . Họ mất hết tất cả, bao
nhiêu của cải gầy dựng từ đôi bàn tay trắng chỉ trong
phút chốc đã biến tang thành mây khói. Thời cuộc đã biến
đổi biết bao nhiêu người từ giàu có nay đã trở thành kẻ
nghèo khổ, đưa đến sự vỡ tan hạnh phúc gia đình. Ông Toàn
bâng khuâng suy nghĩ trong số những người bị mất nhà có cả
những người thân, bạn bè của ông. Ông mừng cho chính bản thân
ông v́ đă quyết định không nghe theo lời bạn vay tiền mua nhà đầu
tư nên ông được may mắn thoát cảnh nhà tan cửa nát, nếu không ông
cũng giống như bao nhiêu người khác đă trở thành kẻ trắng tay. Ông
Toàn chợt nhớ tới người bạn của ông, một trong những người khá
thành công trong lănh vực đầu tư thị trường chứng khóang và địa
ốc, không biết giờ này bạn của ông đang lưu lạc ở phương trời nào
kể từ lúc quả bong bóng địa ốc phát nổ cũng là lúc Triệu biệt
tích; ông Toàn mất luôn sự liên lạc với bạn. H́nh ảnh của Triệu
ngày ấy đă in sâu trong trí nhớ của ông về sự thành công của anh;
sống cuộc đời ăn sung mặc sướng,ở nhà trên đồi, lái xe siêu sang
đă khiến nhiều người khâm phục. Vợ ông Toàn khâm phục Triệu bao
nhiêu th́ chê trách ông bấy nhiêu, bà vẫn thường hay hối tiếc nói
với ông:
-
Ông quen biết anh Triệu bấy lâu mà không học hỏi noi gương anh ấy
để biết cách làm ăn với người ta, được vậy ḿnh cũng giàu như họ
rồi.
Ông Toàn đăm chiêu nh́n vợ:
-
Trời cho ḿnh bao nhiêu ḿnh ăn bấy nhiêu,tham lam làm ǵ bà.
Câu nói ấy của ông Toàn đến giây phút này vợ ông mới nghiệm thấy
rằng lời của ông quả không sai. Giờ đây ông Toàn cùng vợ an tâm
sống b́nh thản, chờ đợi tuổi về hưu, hai vợ chồng ông sẽ có nhiều
thời gian đi du lịch hưởng nhàn.
Ông Toàn đặt cuốn sách xuống bàn uống một ngụm trà đă nguội lạnh
từ lâu rồi đứng dậy kéo cánh cửa lưới bước ra sân vườn sau trong
lúc vợ ông vẫn c̣n đang loay hoay trong bếp.
Trời đă vào đông, thời tiết miền Tây Hoa kỳ không lạnh như miền
Đông,và cũng ít khi có gió băo. Năm nay trời khô ráo ít mưa, trời
trong xanh đầy nắng ấm gieo vào ḷng người nỗi hân hoan đón mừng
một năm mới sắp đến.Sân vườn nhà ông Toàn không rộng lắm, ông
tráng hết ciment chỉ chừa ít tất đất để trồng cây, hầu hết những
cây cảnh điều được trồng trong chậu. Ở phía góc sân sát hàng
rào cây anh đào lá đă rụng hết, cành cây đă kết nhiều nụ hoa đang
chờ đúng vào ngày Tết nó sẽ nở rộ khoe sắc hồng tươi thắm rực rỡ
ngày Xuân. Hồi cây đào c̣n nhỏ, mỗi năm ông đều sang chậu rồi mang
nó vào nhà đặt ở pḥng khách, mắc lên cành những phong bao ĺ x́
màu đỏ để tạo khung cảnh trong nhà cho có không khí Tết, ai nh́n
thấy cũng tấm tắt khen đẹp. Năm nay cây đào đă lớn, nó không c̣n
nhỏ như mọi năm nên ông không c̣n sức để mang nó vào nhà nữa, ông
lặng lẻ đứng nh́n cây đào chợt nhớ đến đứa con gái duy nhất của
ông đă lập gia đ́nh theo chồng về sống ở một tiểu Bang xa. Ông bồi
hồi nhớ lại h́nh ảnh tuổi thơ của nó đă gắn bó với ông trong suốt
bao nhiêu năm sống trong ngồi nhà này từ lúc nó mới lọt ḷng mẹ
cất tiếng khóc chào đời rồi trải qua những chặn đường lớn khôn là
một quăng đường dài gian nan vất vả nhưng đầy ấp những kỷ niệm vui
sướng và hạnh phúc. Ông ước ǵ nó sống gần gủi bên ông măi măi để
được nh́n thấy nó cười vui bên cạnh đứa cháu ngoại để ông nâng niu
đùa giỡn cho tuổi già vơi bớt chút cô đơn. Ông Toàn ngước mặt nh́n
lên trời xanh, những vầng mây trắng nằm yên bất động, giống như
đời sống và thời cuộc có lúc nó thanh thản b́nh yên v́ không có
mưa to gió lớn, có lúc nó đứng yên tĩnh lặng như một người trầm tư
mặc tưởng để lắng nghe những giao động của tâm hồn. Ông Toàn nhắm
mắt lại ch́m lắng trong suy tư, ông nghĩ về ông về cuộc đời, về số
phận buồn vui hạnh phúc của một đời người dài hay ngắn đối với ông
bây giờ vẫn là một điều hăy c̣n rất mơ hồ.
Những ngày giáp Tết không khí ở thành phố San Jose thật tưng
bừng náo nhiệt, mọi người ở khắp nơi từ các vùng phụ cận đỗ xô về
khu thương mại dọc theo khu phố Việt. Những gian hàng bán hoa,
bánh mứt, trái cây ngập đầy trên những quày hàng được dựng lên
ngoài trời để phục vụ người đi mua sắm Tết. Ḍng người chen chân
chật kín hết ở những dẫy hành lang, họ cười nói giữa tiếng rao
hàng của một cô gái đang cầm nhánh hoa anh đào chào mời khách.
Phía sau ở một dẫy hành lang khuất lánh, từng nhóm đàn ông, thanh
niên đang tụ tập lắc bầu cua, tiếng la thét inh ỏi làm náo động cả
khu vực. Thỉnh thoảng có tràng pháo nổ vang lên rộn ră, khói pháo
xông lên nồng nặc, dưới đất đă thấm đỏ đầy xác pháo.Mọi người
dường như đang say mê ḥa ḿnh vào không khí rộn ràng của mùa Xuân
tha hương.
Ông Toàn đứng cách đó một khoảng xa nh́n đám đàn ông đang khom
người chúi đầu vào tổ bầu cua đang đến hồi gây cấn. Ṭ ṃ ông bước
gần lại xem. Một gă đàn ông đứng tuổi dáng người gầy guộc, khuôn
mặt xanh xao, nhợt nhạt đưa mắt lồ lộ trắng dă lấm lét nhìn
ông. Gă đưa tay sờ chiếc cằm mọc lún phún những sợ râu bạc, chừng
như gă thấy ông Toàn ăn mặc chỉnh tề lịch sự nên gă nghĩ ông đến
đây không phải sát phạt để thử thời vận. Ông Toàn nghĩ đây là ngày
vui Xuân nên sự sát phạt chỉ là tṛ mua vui ba ngày Tết, thật ra
khi chứng kiến cuộc chơi ông mới biết ông đă lầm. Ông Toàn giương
mắt nh́n xuống thấy một người ngồi giữa đối diện với chủ ṣng đang
đặt tiền cho mỗi lần chơi lên đến cả trăm đôla, cuộc chơi là sự
quyết định sống c̣n của hai người c̣n lại duy nhất như hai đấu
thủ trên đấu trường nên những người ngồi xung quanh hồi hộp đưa
mắt theo dơi. Gă đàn ông ngồi giữa đặt hết một xấp tiền xuống cho
hết vào hình con cua. Cuộc chơi rơ ràng là nhắm vào sự cầu may
một thắng hai thua nên gă chủ sòng tần ngần giây phút, gă lấy lại
sự b́nh tĩnh rồi đưa chiếc đĩa lên xốc. Khi cái chén chụp từ từ mở
ra, cả đám người trố mắt thấy h́nh ảnh màu xanh của ba con cua
hiện lên dưới cái đĩa đă đặt xuống đất;bàn tay gă chủ ṣng run run
trong khi những tiếng ồ kinh ngạc của đám đông chưa kip cất lên
th́ từ xa có tiếng chân người chạy rầm rập hô lớn:
-
Cảnh sát !
Cả đám đông nhốn nháo đồng loạt đứng dậy; gă chủ ṣng nhanh tay
thu hết “ đồ nghề ” dấu ra phía sau, đám người đứng quay quanh
thản nhiên nh́n nhau như không có chuyện ǵ xảy ra. Gă ngồi giữa
ôm được xấp tiền đứng xốc dậy mặt hầm hầm nh́n gă chủ ṣng đang
cùng hai người thanh niên đi xuống cuối dẫy hành lang. Gă đàn ông
gầy nh́n ông Toàn khi năy lên tiếng :
-
Anh Triệu dọt lẹ lên.
Người đàn ông tên Triệu quay mặt lại, y vội vàng lẫn trốn vào đám
đông rồi âm thầm lặng lẻ đi xuống dẫy hành lang đi ra băi đậu xe.
Ông Toàn sửng sốt nh́n theo người đàn ông tên Triệu, và trong một
thoáng nghi ngờ, ông Toàn không nghĩ rằng ḿnh đă nh́n lầm người.
Đúng là Triệu bạn của ông, một doanh nhân thành đạt đă một thời
làm mưa làm gió trên thị trường địa ốc; Triệu của sự giàu sang và
hào hoa phong nhă luôn luôn có một người vợ xinh như mộng ở bên
cạnh. Dù Triệu có đổi thay đôi chút, vóc dáng anh xanh xao, khuôn
mặt tiều tụy hốc hác gầy hơn lúc trước nhưng ông Toàn không thể
không nhận ra Triệu được. Ông Toàn vừa mừng vừa lo định chạy đuổi
theo nhưng vừa lúc ấy phía sau lưng ông xuất hiện hai viên cảnh
sát bước song hành tiến tới, h́nh như họ không chú ư ǵ đến đám
đông đang đứng tụ họp đông đúc như thế, có lẽ họ biết rơ hôm nay
là ngày cuối năm, người Việt vẫn thường hay tổ chức chợ Tết và tụ
họp đông đúng để đón mừng năm mới. Bỗng từ xa có tiếng pháo nổ ṛn
tang làm ông Toàn gíậc ḿnh đánh thức ư nghĩ hỗn độn trong đầu ông
giữa sự nao nao vui mừng và một cảm xúc thương cảm xót xa trước
h́nh ảnh ông vừa chứng kiến. Ông bâng khuâng suy nghĩ một điều ǵ
đó chưa làm cho ông sáng tỏ về một dấu hỏi đang ẩn hiện trong đầu
ông. Ông Toàn đứng lớ ngớ nh́n ra cuối dẫy hành lang thấy hai
viên cảnh sát đă bỏ đi thật xa. Cả đám đông nhốn nháo tiếp tục
cuộc chơi, tiếng cười nói huyên náo đầy hào hứng và sôi động. Ông
Toàn thọc tay vào túi áo để tránh cơn gió lạnh vừa thổi thốc
vào,ông bước đi từng bước chậm đưa mắt nh́n quanh quang cảnh chợ
Tết cuối năm rộn ràng, nhộn nhịp. Ông Toàn chợt nhớ ḿnh đến đây
là để làm một việc duy nhất mà suưt nữa ông đă quên. Ông đến đây
là để t́m mua một phông pháo để đốt trong đêm giao thừa đón mừng
năm mới.
Trên đường lái xe về nhà, hình ảnh của Triệu hiện lên
trước mặt ông Toàn nhập nhòa giữa đám người lố nhố
giương mắt sòng sọc theo dõi cuộc đỏ đen rẻ tiền mà sự
có mặt bất ngờ của Triệu ở một tụ điểm như thế là điều vô
lý làm ông kinh ngạc. Triệu bảnh bao hào hoa trong những
buổi yến tiệc sang trọng ở các đại sảnh khách sạn năm
sao tổ chức vào những dịp cuối năm vẫn c̣n là một h́nh ảnh
quen thuộc về một doanh nhân thành đạt được nhiều người nể trọng
chưa xóa nḥa được trong kư ức ông Toàn. Thế mà hôm nay chính tận
mắt ông nh́n thấy Triệu gầy ốm xanh xao, khuôn mặt bơ phờ ngồi h́
hục lao vào cuộc sát phạt để giành từng đồng lẻ với đám người
không thuộc cùng “ giai cấp” với anh trước đây; đồng tiền Triệu
cầm trên tay dù thắng hay thua không là bao nhiêu so với số tài
sản kết sù anh đă có trước đây, thế mà Triệu đă phải sống chết hết
ḿnh lao nhanh rượt theo gă chủ ṣng để đ̣i lại số tiền mà y cố
t́nh gian lận, bỏ trốn. Điều ǵ sẽ xảy ra sau đó, ông Toàn không
cần để biết, nhưng có một điều ông biết chắc rằng sau một cơn địa
chấn tấn công vào thị trường địa ốc, ngọn sóng thần đă đánh một
đòn phủ đầu lên những người ôm mộng làm giàu như Triệu đă không
kịp trở tay, kéo sập cái lâu đài ảo tưởng mong manh phù du của
kiếp đời giàu sang và nghèo khó đổi thay như trở một bàn tay. Ông
Toàn ngậm ngùi chua xót cho số phận của Triệu, như bao nhiêu người
khác một đời tâm huyết chăm chỉ làm ăn lương thiện, cũng mất hết
những ǵ ḿnh đă có trong suốt bao nhiêu năm trường, và giấc mơ
vươn lên đỉnh cao danh vọng đă chôn vùi vào bóng đêm của dĩ văng.
Đêm nay ông Toàn sẽ thức khuya cúng bái đón giao thừa với
những tràng pháo nổ tưng bừng đón mừng năm mới.Trong niềm vui của
ngày đầu năm, ông Toàn có mơ ước ǵ cho chính bản thân ông ? Đứng
trước bàn thờ gia tiên ông Toàn cùng vợ đốt nhánh nhang thơm
khấn vái nguyện cầu những điều tốt lành trong năm mới. Đúng 12 giờ
sáng ngày mùng một ông châm lửa đốt phông pháo, tiếng pháo nổ ròn
tang vang lên rộn ră trước sân nhà giữa đêm khuya lạnh vắng ở xứ
người đă bao năm như thế khiến ông vừa nôn nao bùi ngùi nhớ đến
những ngày Tết năm xưa ở quê nhà. Ông Toàn đóng cửa bước vào nhà
đi lên lầu đứng cạnh ô cửa kính nhỏ ở góc pḥng nơi ông vẫn
thường đứng nhìn về hướng Đông vào mỗi buổi sáng nhìn
ánh bình minh ló dạng chiếu ánh sáng rực rỡ đầu ngày,
và những đêm trăng rằm tỏa ánh sáng mông lung huyền ảo
giữa một nền trời lóng lánh ánh sao. Ông Toàn đứng nhìn
cảnh tượng quen thuộc ấy đã bao nhiêu năm qua, thời gian đã
trôi qua biết bao sự việc đã đổi thay,ông đã già đi nhưng
ngoài kia hình như cảnh vật không có gì thay đổi, vẫn bầu
trời cao nắng mưa bốn mùa xuân hạ thu đông, vẫn những ngọn
núi ngăn cách dãi đất với những con đường băng qua thị
trấn dẫn đến những bờ vịnh xa một màu đại dương xanh
thẩm, thấp thoáng trong làn sương mù mờ ảo một bóng
thuyền lênh đênh trên sóng nước ngàn khơi in hình một ông
già cô đơn đang đứng trước mủi thuyền trông ngóng về chân
trời xa tìm bóng dáng một mùa Xuân đã mất…