|

Mục
Lục
Trang
B́a
Ban
Biên Tập
Lá
Thư Xuân
Lê Văn
Ngô
Đọc
Lá Thư Xuân
Cô Hà
Sớ
Táo Xứ Ninh
Phan Song
Câu
Đối Mừng Xuân
Tư
Nguyên
& Lê Văn Ngô
Chúc
TẾT
NINH-H̉A.COM
Thi Thi
Thơ
Xuân
"Xuân
Hợp
Quần"
Lương
Lệ Huyền Chiêu
"Xuân
Hợp
Quần"
Lê
Thị Đào
Ḷng
Người Rộng Mở
Như Xuân
Vinh
Hồ
Mừng
Xuân Con Rồng
Rồng
Vinh
Hồ
Chúc
Xuân
Xuân
Đă
Về
Lư
Hổ
Đón
Xuân
Nguyên
Kim
Xuân
Quê
Hương
Kiều
Lam
Đường
Tu
Nguyên
Ngộ
(Lê
Văn
Ngô)
Xuân
Nhâm
Th́n
Hy
Vọng
Tư Nguyên
(Bùi
Ngoạn
Lạc)
'Xuân
Hợp
Quần"
Nguyên
Phong
(TN
Chánh)
"Xuân
Hợp
Quần"
Thi
Thi
Xuân
Cảm
Lê
Bá
Thiên
"Xuân
Hợp
Quần"
Nguyễn
Thị Thanh
Trí
T́nh
Khúc
Mùa
Xuân
Tiểu
Vũ Vi
Xuân Qua
Hồi Ức Mùa
Xuân
Vân
Anh
Tết Của Người
Lớn
Lữ
Kiến
Đồng
Hoài
Niệm
Xuân
Và
Tết
Trương
Khắc
Nhượng
Tết Đầu Tiên
Tại Cao
Nguyên Pleiku
Lê
Phú
Thọ
Năm
Mới
Kể
Chuyện
Cũ
Có
Một Mùa Xuân
Như Thế
Đỗ
Thị
Hương
B́nh
Chuyện
Nhà
Chuyện
Nước
Lan
Đinh
Chuyện
Kể Đầu Năm
Phạm
Thanh
Khâm
Chuyện Cũ Năm
Qua...
Phi-Ṛm
Những
Chuyến
Đi
Vô
Vọng
Lê
Phú
Thọ
Chuyện
T́nh
Cuối Năm
Bùi
Thanh
Xuân
Hội
Quán
Quảng
Đông
Chúc
Tết 2012
Huỳnh
Hớn Trang
Hoa
Mai
Ngày
Tết
Hoa
Mai
Linh Hồn Của
Mùa Xuân
Hoàng
Bích
Hà
Hoa
Ngày Tết
Nguyễn
Tường
Hoài
Chợ
Hoa
Ngày Tết
Vơ
Hoàng
Nam
Ba
Mươi
Ba
Đóa
Hoa
Mai
Phan
Song
Chuyện
Vui
Xem/Đọc
3
Ngày
Tết
Xóm
Sợ Vợ
Nguyễn
Hiền
Vạn
Vật Đều Có
Số - T́m
Người Bảo
Vệ
Lư
Hổ
Nụ
Hôn Đầu
Thanh
Mai
Ḿnh
Ơi !
Lê
Thị
Hoài
Niệm
Chuyện
Vui
Ngày
Tết
Hà
Thị
Thu
Thủy
Cắm
Hoa
Trang
Trí
Nghệ
Thuật
Cắm
Hoa
Lê
Thị
Lộc
Tranh
Nghệ Thuật
Tranh
Ảnh
Nghệ
Thuật
Phi
-
Ṛm
Thơ
Vui
Năm
Con Rồng
Rồng
Đến
Tú
Trinh
XUÂN
Ca
Hát
Nhạc Xuân Và Quê
Hương
HT Thu
Thủy,
Lan
Đinh
LL
Huyền
Chiêu,
Lư
Hổ,
LT Hoài
Niệm,
LL Minh
Trí
Slide
Show/YouTube
Phạm
Thúc
Tâm
Mai Hữu
Thọ
Phương
Ngữ
Ninh
Ḥa
Một
Số
Từ
Biến
Âm:
DẢNH
Nguyễn
Văn
Thành
Tôn
Giáo
Câu
Chuyện Đầu Năm
Lê
Thị
Mỹ Châu
Di-
Lặc Mang Xuân
Đến
Với Người
!
Mục
Đồng
Chúng
Con
Về Đây
Đinh
Thị
Lan
Christchurch
Vẫn Măi Trong
Tim !
Bạch
Liên
Tử
Vi
Vài
Mẩu Chuyện Về
Tiên Tri
Liên
Khôi
Chương
Tử
Vi Năm Nhâm
Th́n 2012
Phạm
Kế
Viêm
Du
Lịch
Vương
Quốc Thái Lan:
Một
Chuyến Đi
Kỳ Thú
Nguyễn
Thị
Thanh
Trí
Năm
Th́n
Nói
Chuyện
Rồng
Tản
Mạn Về
Tết
Nhâm
Th́n
Nguyễn
Văn Thành
d_bb
Đ.H.K.H
Vài
Phát Biểu Ở
Một Thời
Điểm Qua
Tô
Đồng
Liêu Trai Chí
Dị-468
Đàm
Quang
Hưng
Thanh
Phong
Thi
Tập-105
Vũ
Tiến Phái
Tôn Giả Mục-Kiền-Liên
Nguyễn
Văn Phú
Tư
Duy Trong Thơ
Nguyễn
Khuyến
Lê
Phụng
Đường
Vào KINH DỊCH
Nguyễn
Hữu
Quang
Con
Đường
Chứng
Ngộ-34
Trần Cao
Tần
Lời
Mẹ
Hỏi -
Trở
Về
Trần Cao
Tần
Ngắm Sao
Nguyễn
Đức Tường
Tử
Vi Năm Nhâm
Th́n 2012
Phạm
Kế
Viêm
Sưu
Tầm
Các
Bộ Tranh Dân
Gian
Nổi Tiếng
Vinh
Hồ
Tết
Xứ Người Xem
H́nh
Ảnh Cũ
Vinh
Hồ
Sinh
Mệnh Con Người
Hà
Thị
Thu
Thủy
Chuyện
Vượt
Biên
Chuyện
Người
Tị
Nạn-19
Lư Hổ
Pulau
Bidong,
Một Trời Kỷ
Niệm
Bạch
Liên
Phép
Nhiệm
Mầu
Lê
Phú
Thọ
Văn
Hóa
Ẩm
Thực
Gị
Thủ
Sườn
Heo Sốt Me
Chua
Mẹo
Vặt Vào Bếp
Lan
Diệp
Rơm
Rạ Quê Nhà
Kem
Flan (Bánh Flan)
Lê Thị
Đào
Món
Canh Légume
Việt
Hải
Mùi
Củ Kiệu
Cao Minh
Hưng
Tôm
Rang Muối Tiêu:
Video
Tôm Sốt
Sữa: Video
Lư Hổ
Chuẩn
Bị Nấu Bánh
Bạch Liên
Những
Đặc Sản Hồn
Quê
ViệtNam
Vào Tết Nhâm
Th́n
Nguyên
Phong
Sức
Khỏe
Bệnh
Viêm
Kết
Mạc
BS
Lê
Ánh
Bệnh
Tay
Chân
Miệng
BS Nguyễn
Vĩ
Liệt
Biên
Khảo
Kinh
Tế
Việt
Nam
Tổng
Kết T́nh
H́nh
Kinh
Tế
Của
Việt
Nam
Năm 2011
Nguyễn
Văn Thành
Hoa
Kỳ/Thế
Giới
Tổng
Kết T́nh
H́nh
Kinh
Tế
Của
Mỹ
Quốc Năm 2011
Nguyễn
Văn Thành
Kinh
Nghiệm
Sống
Món
Mới
Kiều
Lam
Biển
Có
Linh
Hồn
Không?
Bạch
Liên
Vạn
Vật
Bạch
Liên
Đạo
Nghĩa
Vợ
Chồng
Vơ
Hoàng
Nam
Phân
Biệt
Lê
Văn
Ngô
Viết
về
Ninh
Ḥa
Những
Điều
Lư Thú Về
Ninh-Ḥa
Trần
Minh
Hiền
Đám
Cưới
Đầu
Xuân
Phan
Nho
Những
Ngày
Ở
Đồng
Quê
Lê
Phú
Thọ
Viết
về
ninh-hoa.com
Duyên
Nào Tôi Đến
Với
Ninh-ḤaDOTCom
Trâm
Anh
Đầu
Năm...Khai
Máy
Topa
Panning
Kỷ
Niệm
Về
Trường:
Trần
B́nh Trọng
Ninh Ḥa
Hạ
Trong
Thơ
Mới
Nguyễn Thị
Đào
Năm
Học
1974-1975
Trần
Hà Thanh
Lời
Ngỏ
Bùi Thanh
Xuân
Bán
Công
Hồi
Tưởng
Lương
Lệ Huyền Chiêu
Vạn
Ninh
Lời
Chúc
Xuân
Ngọc Ánh
Nắng
Xuân
Tuyết
Xuân
Huỳnh Thị
Hà
Miên Trường Xuân
Thịnh
Vượng
Lam Kha
Xuân
Mới
Nguyên Kim
Vọng
Cổ:
Mừng
TẾT
Nguyễn Thị Kính
Dọc
Đường
Hồ Thoại
Mỹ
Chúc
Tết
Vui
Xuân -
Đón
Tết
Lâm Ngọc
Xuân
Tuổi
Thơ
Thanh Nhàn
Tâm
Sự
Đầu
Xuân
Hồ Thị
Thanh Nhàn
Lời
Chúc
Đầu
Xuân
Tưởng
Mùa
Xuân
Hà Tấn
Sỹ
Chúc
Mừng
Năm
Mới
Nguyễn
Thị
Thí
C̣n
Lại
Trong
Em...
Thúy
Vũ
VT/NTH
Chuyện
Các
Anh
Và
Tôi
Người Xứ
Vạn
Các
Trường
Khác
Họp
Mặt
Đầu
Xuân
Lê Thị
Ngọc Hà
Lụt
Trong
Văn
Chương
Mùa
Lụt
Quê
Tôi
Trần
Như
Phương
Vè Băo Lụt
Năm Nhâm
Th́n 1904
Nguyễn
Văn
Sâm
Văn
Học
Nghệ
Thuật
Đời Sao Buồn
Chi Mấy
Cố Nhân
Ơi
Lương
Lệ
Huyền
Chiêu
Rượu Trong Ca
Dao
Tục Ngữ
Hoàng
Bích
Hà
Thơ
Tứ Tuyệtt
Vinh
Hồ
T́nh Sử Lạc
Long Quân Và
Âu Cơ
Vinh
Hồ
Truyền Thuyết Trọng
Thủy-
Mỹ Châu
Và Bài Thơ
UTLâm
Vinh
Hồ
Nhớ Sao Là
Nhớ Xuân Xưa
Nhất
Chi Mai
Dịch
Thơ
Lư
Bạch: Nghĩ
Cổ
Dương
Anh
Sơn
Thanh Hiên Thi
Tập:
Bài Số:
45-46
Dương
Anh
Sơn
Một Lần Gặp
Lại
Mùa Yêu Thương
Kim
Thành
Chùm Thơ Đường
Luật
Người
Xứ
Vạn
Duyên
Dáng Mùa Xuân
Tiểu
Vũ
Vi
Thơ
Mùa
Xuân
Quê
Cũ
Vân
Anh
Nỗi
Niềm
Xuân
Dương
Công
Khánh
Hương
Xuân
Nguyễn
Thị
Bảy
Chúc
Xuân
Trần
Thị
Chất
Như
Mây
Bay
Đi
Lương
Lệ Huyền Chiêu
Xuân
Cao
Nguyên
Du
Xuân
Nguyễn
Thị
Cúc
Hoa
Xuân
Cười
Ta
Vẫn
Hẹn
Hương
Đài
Mưa
Nguồn
An
Lạc
Mục
Đồng
Bài
Thơ
Con
Cóc
Nguyễn
Hiền
Mùa
Xuân
Quê
Hương
Tường
Hoài
Em
Về Cùng Xuân
Mời
Xuân Lên Ngôi
Nguyễn
Văn
Hóa
Chùm
Thơ Họa
Vinh
Hồ
Màu
Xuân
Trà
Kim
Huy
Nói
Sao Vừa
Quỳnh
Hương
Ngày
Xuân
T́nh
Xuân
Hoàng
Công
Khiêm
Rực
Rỡ
Sắc Xuân
Lê
Thị
Lộc
Ngô
Đồng
Nhất
Chi
Mai
Sang
Mùa
Mùa
Xuân Mưa
Nguyễn
Thị
Khánh
Minh
Nhớ
Khúc
Ninh
Ḥa
NGH(NH)
Chùm
Thơ
Xuân
Nguyễn
Hoàng
Phi
Nḥa-Quê
MẸ
Ngàn
Thương
Mh
HoaiLinhphuong
Hương
Sắc
Mùa
Xuân
Bích
Phượng
Hẹn
Xuân
Đón
Xuân
Nguyễn
Quân
Mơ
Và Nhớ
Lê
Văn
Quốc
Gom
Nhặt
Những
Mùi
Hương
Quốc
Sinh
Dấu
Xưa
Sương
Khói
Dương
Anh
Sơn
Xuân
T́nh
Kim
Thành
Bâng Khuâng Chiều
Cuối
Năm
Vơ
Ngọc
Thành
Nhớ
Tết
Quê Tôi
Lê
Hùng
Thân
Xuân
T́nh Thương
Thi
Thi
Dáng
Xuân
Lời
Xuân
Hoài
Thu
Mùa
Xuân
Xa
Xứ
Ngô
Trưởng
Tiến
Xuân
Nguyện
Nguyễn
Tính
Văn
Một
Chiều
Cuối
Năm
Nhớ
Về
Các
Bạn
Nguyễn
Vũ
Trâm
Anh
Cát
Tiên
Khuất
Đẩu
Xuân
Này
Chị
Không
Về
Lê
Thị
Ngọc
Hà
Mùa
Xuân
Anh
Yêu
Em
Việt
Hải
Con
Dốc
Nguyễn
Hiền
Thầy
Bói
Trần
Minh
Hiền
Bếp
Lửa
Gia
Đ́nh
Lư
Hổ
Xuân
Vắng
Mẹ...
Hoàng
Lan
Bên
Dốc
Đời
Nh́n
Lại
Những
Xuân
Qua
Hải
Lộc
Gởi
Cô Bạn Nhỏ
Xóm
Rượu
Phan
Kiều
Oanh
Làm
Con Th́ Phải
Là Con
Phan
Song
Bóng
Dáng Một Mùa
Xuân
Lâm
Minh
Tài
Người
Trễ
Hẹn Mùa
Xuân
Nguyễn
Hữu
Tài
Ḍng
Đời
Thi
Thi
Ba
Má
Tôi
Phạm
Thị
Thục
Đầu
Năm
Đón
Giao
Thừa,
Đi
Lễ
Chùa
Hái
Lộc
Đầu
Xuân
Trí
Bửu
Nguyễn
Thừa
Một
Chút Ưu Tư
Nguyễn
Tính
Một Mùa Xuân
An B́nh
Đang Về...
Nguyễn
Đôn
Huế
Trang
Thư từ,
bài vở, h́nh ảnh hoặc
ư kiến xây dựng, xin liên lạc:

diem27thuy@yahoo.com

|

Cho một t́nh cờ...
"Hôm
qua ḿnh đă xuống biển."
Người đàn bà nói,
"hôm nay xin tùy ư ông, muốn
lên núi hay xuống biển lần nữa, cũng được.
"�
Sau khi cân nhắc, bàn tính chừng vài phút, họ quyết định lên núi.
Cả hai người đàn ông và đàn bà cùng ở cỡ tuổi bốn lăm, năm mươi;
nhưng với diện mạo của người phương Đông th́ ai làm sao mà biết
được, trông họ có vẻ trẻ nhưng cũng có thể là sáu lăm, bảy mươi.
Có lẽ tuổi họ phải trên sáu mươi v́ chỉ một việc nhỏ phải quyết
định như lên núi hay xuống biển mà cũng do dự, đắn đo mất đến cả
năm phút. Đó là do thói quen ở tuổi ngoài sáu mươi, người ta muốn
mọi việc phải làm cho đúng, cho ngăn nắp, cho có kết quả tốt đẹp,
v́ sợ mất mát, v́ sợ lầm lỡ sẽ đưa đến sự bị xúc phạm.
Cũng phải, cuộc ḥ hẹn đêm nay là một bằng chứng hùng hồn rằng
trong đời họ đă có ít nhất một lần đă bị thua lỗ rất đậm, bây giờ
họ phải rất cẩn thận trong cách cư xử. Những bước đi của họ, do
đấy, v́ cần thiết trở nên dè dặt, thận trọng. Những câu họ nói với
nhau đều có thể hiểu theo hai ba nghĩa, cũng có thể là t́nh ái yêu
đương, nhưng h́nh như được truyền qua một bức tường kính, nghĩa là
hoàn toàn antiseptic - sát trùng, không ô nhiễm.
Người đàn bà hăy c̣n xuân sắc, vào thời son trẻ nụ cười duyên
dáng, hứa hẹn của bà chắc chắn đă làm ngây ngất nhiều chàng trai.
Vầng trán cao mà không thô gợi ư một người trí thức, biết nhiều.
Bà nói chuyện vui vẻ, bặt thiệp. Khi không đồng ư với người đối
thoại, bà không làm người ta khó chịu, và khi đồng ư, bà đồng ư
một cách lương thiện; sự thẳng thắn đó khiến bà luôn luôn có được
sự tin cậy của bạn bè.
C̣n lại là đôi mắt, tinh anh quả quyết; ở thời của nó, hẳn nó cũng
ngây thơ trong sáng lắm. Một buổi chiều, sau mười lăm năm bà gần
như là một ḿnh nuôi bốn đứa con, ông chồng đi làm về bỗng dưng
nói với vợ,
"Cảm ơn em đă giúp anh, và em đă giúp
anh đủ rồi..."
�
Bất ngờ, thô bạo. Bà đứng nghe, im lặng vài phút để cho câu nói
của ông chồng ch́m sâu xuống trong tâm thức. Bà không cảm thấy đau
đớn trong ḷng; trái lại, bà cảm giác một cách mơ hồ dường như
chính ḿnh vừa được giải thoát. Mắt bà vẫn sáng và trong, nhưng
ánh long lanh đă biến đi dường như đă theo những tia nắng cuối
cùng của ngày dài Bắc Cực. Phản ứng của bà là xin ly dị một cách
không thương tiếc và bất ngờ. Ông chồng hăy c̣n u tối, nghĩ bà vợ
vô phương, bất lực, v́ ông là luật sư Ṭa Thượng Thẩm, danh vọng
cùng ḿnh, bạc kiếm hàng tấn, c̣n bà vợ chẳng qua chỉ là một cô
giáo đă bao nhiêu năm nay ở nhà trông con. Ông cho bà vợ tới hai
ba cơ hội để nghĩ kỹ lại. Bà vợ không nghĩ kỹ và cũng không nghĩ
lại. Hôm ṭa có phán quyết cuối cùng, người anh chồng mới biết,
ông đến nói xin bà nghĩ lại, nghĩ đến mười lăm năm t́nh nghĩa,
nghĩ đến bốn đứa trẻ vô tội, nhưng đối với bà câu chuyện đă xong
và đối với con bà, như vậy tốt hơn. Bà nói,
"Cảm
ơn anh đă nghĩ tới gia đ́nh chúng em nhưng câu chuyện đă qua rồi.
Bây giờ nh́n lại, trong mười lăm năm ấy, nếu em có lấy được một
ngày hạnh phúc th́ em đă mời anh chị được một bữa cơm..."�
Di tản đến đất Mỹ, đem theo bốn con nhỏ và mẹ già, người đàn bà
một tay chèo chống qua cơn băo táp, nuôi con ăn học thành tài. Mấy
năm đầu vất vả làm việc trong những cơ quan thiện nguyện, giúp
người t́m việc, bà t́m hiểu đường lối, cơ cấu tổ chức. Đen bạc đỏ
t́nh, đen t́nh đỏ... công việc làm ăn. Ra mở công ty riêng giúp
người t́m công ăn việc làm, công việc làm ăn tiến triển khấm khá,
chỉ trong mấy năm công ty đă có tới mười nhân viên. Cũng có những
câu chuyện t́nh. Các bạn của bà nghĩ rằng bà cô đơn nên nhất quyết
làm mai mối. Nhưng như chim bị tên bắn một lần, bà dựng bức tường
khá cao cho mấy người đàn ông có ư định nhảy. Bà nhận ra t́nh yêu
họ đem đến cho bà xuất phát từ căn nhà của bà, trang hoàng sang
trọng lịch sự, ở một khu sang trọng đắt tiền của thành phố, hay
cũng có thể là chiếc xe BMW mới bóng, tóm lại chẳng có ǵ mới lạ
cả.
Lần mới đây nhất, một người bạn thân đến thăm, nói là bà có một
blind date mới - một người bạn khác phái chưa bao giờ gặp. Quá
mệt sau tám giờ làm việc, bà chẳng c̣n thiết nghĩ đến việc phản
đối nên ừ hữ cho xong. Trước khi ra về, người bạn nói đùa bằng
tiếng Anh,
"Cái
mă của hắn trông chẳng đáng bao nhiêu, nhưng được cái hiền và vô
hại - He does not look much but he is gentle and harmless."
"Vô
hại! Bà có điên hay không?" Bà cười trả lời,
"đó
là
thứ vật dụng vô dụng nhất cho tôi."
�
Bà đă quên bẵng đi thứ vật dụng vô hại đó khi điện thoại réo vào
buổi tối thứ Năm. Ở đầu điện thoại đằng kia là một giọng nam nghe
quen mà bà không sao nghĩ ra đă gặp ở đâu. Giọng nam đó nói là có
sự giới thiệu của người bạn bà và mời bà đi ăn cơm tối ngày hôm
sau. Một phần v́ không bận, một phần v́ ṭ ṃ bà nhận lời.
Người đàn bà đưa mắt liếc nh́n người đàn ông ngồi bên cạnh đang im
lặng lái xe. Đường lên núi quanh co, hẹp, rất nguy hiểm, ông chăm
chú, cẩn thận, môi mím cắn vào nhau khiến cái cằm đă yếu trông
càng yếu thêm. Một ư nghĩ thoáng hiện trong đầu, bà khẽ cười một
ḿnh,
"Có khi vô hại thực!"
Tối thứ Sáu tiếng chuông cửa bấm, khi người đàn bà mở cửa cho
người đàn ông để cùng đi ăn tối th́ cả hai cùng ngỡ ngàng, đứng
sững nh́n nhau. Hóa ra blind date của bà không blind
đến như vậy. Bà đă gặp người đàn ông hai tuần trước đấy - do vậy
giọng nói quen quen. B́nh thường, sau khi đọc cẩn thận hồ sơ của
người đi kiếm việc, bà để cho một nhân viên nói chuyện và, nếu
thích ứng, sẽ đưa đương sự đến cơ sở đang tuyển người làm. Lần
này, v́ lư do nào đó, bà cho mời người đó đến để đích thân phỏng
vấn trước khi bằng ḷng giới thiệu đi đâu. Người đàn ông h́nh như
cảm thấy ḿnh bị quan sát kỹ hơn b́nh thường khi đến nơi, nhất là
v́ bà chủ công ty t́m việc này có chút tiếng tăm là khó tính, nên
tỏ ra lễ phép vừa đủ, không hẳn là thân thiện cũng không khúm núm,
không cố gắng thêm để làm vui ḷng người phỏng vấn giống như những
người khác. Qua hồ sơ, bà thấy người đàn ông là người đáng tín
nhiệm, có khả năng và kinh nghiệm trong kỹ nghệ bảo hiểm, bà gửi
ông ta đi.
(Măi măi về sau, khi quen nhau đă thân, một lần nào đó người đàn
ông luận về t́nh yêu, đă nói với người đàn bà như thế này,
"t́nh yêu cũng tương tự như
bán bảo hiểm, điều quan trọng là làm sao để được một chân vào phía
bên trong ngưỡng cửa một cách kín đáo...")
Như vậy, về phương diện nghề nghiệp người đàn bà đă biết về người
đàn ông quá rơ, c̣n về phương diện đời riêng, theo như bạn của bà,
ông ta
"độc thân tại chỗ". Thế nào là
độc thân tại chỗ? Hai vợ chồng mỗi khi trông thấy nhau bao giờ
cũng lịch sự, nói
"Hello!"
Một hôm, người chồng chịu không nổi nữa, bỏ đi làm rất xa. Đứa con
gái nhỏ gửi điện thư, nói
"con ra lệnh cho bố phải về
nhà ngay phút này!" Ông không về nhà ngay phút này. Một hai năm
sau, ông trở về nhà, đứa con gái nhỏ như hận thù ông. Nó hỗn, ông
mắng nó, hỏi tại sao. Nó nh́n thẳng vào mặt ông, mũi huếch lên run
run, miệng há như con chó bị dồn vào chân tường, nhe răng tỏ sự
căm hờn và khinh miệt, trả lời một cách hung dữ chưa từng thấy,
"Because you did not solve
your f...ing problem, you ran away from your own f...ing home!"
(V́ bố không chịu giải quyết vấn đề mà bố bỏ chạy trốn đi khỏi
nhà!) Ông muốn cho nó một cái tát nhưng không đủ can đảm; vả lại,
tay ông như tê liệt. Như quả bóng hết hơi bị xẹp xuống, đứa con
gái úp mặt vào ngực mẹ nó, vai rung rung, tấm tức khóc. Giữa những
tiếng nức nở, nó nói,
"Con
xin bố về, bố không chịu về. Măi măi con mới quen đi. Vừa mới quen
đi th́ bố lại về làm phiền con nữa."
�
"Con
nghĩ bố con không thương con sao?" Mắt ướt, ông hỏi con bé.
"Bố
muốn nói chuyện lâu dài hay chuyện bây giờ?"
"Chuyện
bây giờ."
"Bây
giờ th́ con không biết, và con cũng không cần biết!"
Từ hôm đó hai vợ chồng chào nhau
"Hello!"
càng lịch sự hơn.
*
Sau vài phút ngỡ ngàng, hai người nói chuyện xă giao rồi cùng đồng
ư đi ăn ở một tiệm ăn trên bờ biển. Có lẽ cảm thấy ḿnh quá lợi
thế so với đối phương - biết rơ đối phương không thua ǵ một cơ
quan an ninh - tinh thần công b́nh của một trận đá bóng nơi người
đàn bà nổi lên. Như để cho đối phương có cơ hội gỡ ḥa, trong bữa
ăn bà ngạc nhiên thấy ḿnh kể cho đối phương nghe biết bao nhiêu
t́nh tiết về đời ḿnh. Người đàn ông ngồi chú ư lắng tai nghe,
nhiều lúc thấy ḿnh như đang đứng soi gương.
"Tôi
phải tự tay là từng cái áo sơ-mi cho chồng tôi để ông ấy mặc đi
làm. Ông ấy không chịu mặc áo mang về từ tiệm giặt ủi." Người đàn
bà nói, và lập tức người đàn ông nh́n lại, ở một thời điểm nào đó
ông nhất định mặc áo nhầu đi làm, người vợ không làm sao được,
đành gọi chồng lại bắt cởi áo để là.
"Mười
lăm năm gần như tôi một ḿnh nuôi con, v́ sau giờ làm việc là ông
ấy biến mất, nhiều khi suốt đêm, nếu không xoa mạt chược th́ đi
đánh phé ở đâu đó." Người đàn bà than.
"A
ha, ḿnh khá hơn anh chàng này. Ḿnh không đánh bạc. Thật ra ḿnh
khinh bỉ những người đánh bạc. Ḿnh cũng không hút xách, rượu chè
nữa." Người đàn ông thầm đếm những điểm ḿnh đang thắng đối
phương.
Thế rồi đến đoạn
"Cảm ơn em đă giúp anh, và em
đă giúp anh đủ rồi..." người đàn ông bất b́nh, phẫn nộ,
"What a heel!
Ḿnh sẽ không bao giờ có đủ can đảm để nói những câu như thế. Thật
ra ḿnh sẽ không bao giờ có thể hạ ḿnh để nói những câu như thế.
Lang thang tứ xứ trong bao nhiêu tháng trời, ḿnh sống như ông
thày tu. Ngoài việc bắt tay xă giao, cũng chưa bao giờ nắm tay một
người đàn bà nữa." Mắng nhiếc đối phương vô h́nh xong, ông giật
ḿnh nghĩ đến chuyện hai vợ chồng ông chỉ chào nhau
"Hello!"
một cách lịch sự, tài đức như ông mà tại sao hèn thế, cứ phải sống
độc thân tại chỗ? Người đàn ông kia nạt vợ, bỏ con để đi theo t́nh
nhân - What a heel! - nhưng trong cái tồi tệ của hắn, dù
sao hắn đă tỏ ra thành thực, lương thiện. Rồi ông nh́n người đàn
bà ngồi phía bên kia bàn ăn. Bà là nạn nhân nhưng bà không hoàn
toàn vô tội. It takes two to tango - cần có hai người để
nhảy tango. Nếu bà cứ để cho đức ông chồng mặc áo là, mang
về từ tiệm giặt? Nếu bà cứ giữ thú chăm lan bà có từ khi c̣n con
gái, không để cho người chồng đe nạt; ôi, những gị lan tinh khôi,
kiêu sa, óng ả mà mỗi lần bà đem dự thi là mỗi lần bà được giải?
Nếu, nếu, một trăm chữ nếu, bà xử sự khác đi th́ có lẽ giờ đây ông
không có may mắn được ngồi ăn tối với bà. Th́ ra người ta có rất
nhiều cách cắn xé nhau, đầy sáng tạo hay ít sáng tạo, đầy thẩm mỹ
hay ít thẩm mỹ, nhưng cách nào th́ cách, như tiếng Anh nói, cái
ḍng dưới cùng - the bottom line - vẫn là sự cắn xé.
Người đàn ông đă uống hết cốc cà phê thứ hai. Ông ngồi tính nhẩm,
câu chuyện kể đến đó mới hết năm 1992, ông đề nghị,
"Câu
chuyện c̣n dài, hay là tối mai ta đi ăn tối nữa. Nếu bà muốn, bà
có thể mời tôi."
�
Người đàn bà, bị khích động v́ việc người đàn ông đ̣i nợ bữa ăn
bất th́nh ĺnh, ngồi lặng đi không nói được trong một phút. Sau
này, bà rất hài ḷng là đă không câu nệ, từ chối trả nợ người đàn
ông. Bởi v́ họ nói chuyện với nhau như đôi bạn chí thiết từ bao
giờ; bởi v́, như hộp số của chiếc xe đua, những bánh xe răng cưa
của câu chuyện ăn khớp, kêu vù êm trong đêm tối. Ngay cả những ước
mơ thầm kín, những câu chuyện ngang trái, cất dấu trong ḷng từ
bao nhiêu năm, hay những quan niệm về đời sống, họ đều có thể chia
sẻ hay trang trải cho nhau.
"Tôi
nghĩ trong t́nh vợ chồng không thể thiếu t́nh bè bạn..."
"Vâng,
và cũng không thể thiếu sự kính trọng lẫn nhau."
Chính v́ vậy, họ có dịp cùng nhau lên núi đêm nay.
Xe lên đến đỉnh núi, người đàn bà đề nghị ra ngoài đi bộ cho
thoáng. Gió thổi lạnh, hai vai họ chạm khẽ vào nhau. Như kinh sợ,
họ đi lùi ra xa.
"A,
đêm nay được lên núi ngắm sao!" Người đàn bà nói, người đàn ông
suy nghĩ. Ở tuổi họ, họ cần có bạn đồng hành để tâm sự, để chia sẻ
nỗi niềm; những thèm muốn xác thịt không c̣n là điều quan trọng
nữa. Dù sao, người đàn ông vẫn cứ thắc mắc.
Hồi c̣n đi học, có lần ông rủ cô bạn học Suzanne đi xem chiếu
bóng. Xem chiếu bóng xong hăy c̣n sớm, hai người bàn tính làm ǵ
tiếp. Suzanne nói,
"Ḿnh
có thể ra park, ngắm trăng - We can go to the park to
look at the moon."
�
"Nhưng
đêm nay không có trăng."
Suzanne không nói ǵ, cười, kéo ông ra park. Hồi đó tiếng
Anh của ông c̣n yếu lắm, đêm về ông kể cho bạn cùng buồng nghe; nó
ôm bụng cười rồi mắng ông,
"Cái
thằng Việt Nam ba lần ngu xuẩn! Đi ngắm trăng có nghĩa là đi ôm
nhau hôn hít - You Vietnamese triple idiot! To look at the moon
means to go kissing, necking..."
�
Ông học bài học từ đó, không để bạn bè lăng mạ dân tộc Việt nữa.
Củng có lần hiểu nhầm, dân tộc Việt bị một cái tát. Nhưng thôi,
chuyện qua đă quá lâu rồi. Trở về thực tại, người đàn bà đă ở đây
mười mấy năm, chắc chắn là bà thông hiểu tiếng Anh. Mỗi lần gọi
điện thoại cho bà, ở đầu ống nói đằng kia bà trả lời thánh thót,
"Hel-lo!"
với âm
"lo"
crescendo - ngân dài, lớn dần, lên cao, không khác ǵ
Suzanne vậy. Ông quyết định là bà bạn biết phân biệt rơ ràng nghĩa
của hai chữ trăng và sao. Vả lại, mặc dù ánh đèn điện có sáng, đêm
nay quả thật có sao! Bà không có ư định ngắm trăng.
Đôi lúc họ kể cho nhau nghe một chuyện vui. Như khi bàn đến tuổi
già, người đàn ông hỏi bà đă đọc truyện Tắt Đèn của cụ Ngô Tất Tố
chưa. Ông thật t́nh chẳng c̣n nhớ truyện đó như thế nào ngoài cảnh
cụ Cố tám chục tuổi, ṃ xuống bếp kiếm chị người làm mới đến làm.
Chị người làm nghe tiếng lục đục, hốt hoảng thức dậy thấy cụ Cố,
cụ nói
"Tào, tào đây..." Người đàn bà
cười như cô gái mười tám đi với bạn trai lần đầu.
Cứ như vậy, họ bước đi trong sương núi, trong gió núi, có đôi khi
vai họ chạm nhau, họ lại run rảy lùi xa. Họ hít thở không khí tự
do của núi, nói chuyện một cách thân ái qua cái lồng kính cá nhân,
ngắm sao! Một lúc nào đó, người đàn bà đọc thơ của Vũ Hoàng
Chương:
Một ánh dao bay, ngàn thuở đẹp
Dù sai hay đúng cũng là dư...
Người đàn ông muốn tḥ tay qua cái lồng kính để nắm chặt lấy đôi
vai lụa mát, ông nh́n sâu vào mắt người đàn bà, nghe bà nói tiếp,
"Tiếc quá, đêm nay sao rất đẹp
mà đèn điện sáng quá!" Ông nói,
"Tưởng
tượng nếu ḿnh gặp nhau cách đây ba mươi năm th́ thế nào nhỉ?"
"Không
được, ông ạ..."
Người đàn bà nghĩ, có lẽ cười thầm người đàn ông già rồi mà c̣n
lăng mạn, viển vông. Cách đây ba mươi năm bà đang đi t́m cuốn băng
nhạc bà rất yêu thích, vừa mua, mà người chồng đă lấy đem đi cho
t́nh nhân; đó là lần đối chất đầu tiên. Sẽ c̣n hai lần đối chất
nữa và bà sắp phải khốn đốn đi dạy học để nuôi con. Phải chi ông
nói bốn mươi năm...
"A...
về.. Mà.. rí... à..."
Ave Maria, tiếng hát vẳng đến từ xa, có nhà ai trên núi nhỉ? Có
một thời ông đọc
"Kính mừng Maria đầy ơn
phúc..." như vẹt để chuộc tội nhưng ngày hôm sau, chứng nào tật
ấy, lại kéo tóc con bé ngồi bàn học trước mặt. Những ngày ấy,
Maria là một công cụ cứu rỗi, ít nhất trong giây lát; giữa hai
trọng tội, tâm hồn ông trong sáng, lương tâm ông nhẹ nhơm, thảnh
thơi. Đêm nay, Maria có vấn đề. Đêm nay, Maria chẳng cứu được ai.
Những linh hồn u tối, khốn khổ này sẽ vẫn c̣n phải ăn, phải thở
trong những lồng kính của riêng họ. Maria không thể đập vỡ những
lồng kính này mà không làm hư hại những lồng kính khác, những thế
giới khác. Qua những nốt nhạc của Bach-Gounod, Maria là tiếng thở
dài năo nuột. Mắt Bà bi thương bất lực, Maria đang van nài, nức
nở, thổn thức.
"Không
được, ông ạ... Cách đây ba mươi năm chúng ta không phải là những
người ngồi đây đêm nay. Nếu chúng ta gặp nhau cách đây ba mươi năm
tôi sợ rằng người ngồi cạnh ông đêm nay sẽ không phải là tôi mất!"
Một người gác đến nói xin lỗi, phải đóng cổng. Người đàn ông mím
môi, cẩn thận lái xe xuống núi. Trước cửa nhà, người đàn ông bất
chợt nắm tay người đàn bà. Họ nắm chặt tay nhau, cùng cảm thấy cơn
gió khuya bớt lạnh. Những bấu vai, những vật lộn nhiều khi đến độ
khuỷu tay sứt da, rớm máu, những mơn trớn nhẹ nhàng êm dịu của
ngày xa xưa, họ sẽ t́m thấy lại trong những phút ngồi im lặng nắm
tay nhau.
"Ông
nên bớt uống cà phê và uống nhiều juice hơn, bàn tay ông khô quá!"
Bàn tay xương xương của người đàn bà cũng không biết nói dối,
người đàn ông dịu dàng nói,
"Bà
cũng cần phải uống nhiều juice hơn."
*
Một hôm đă quá nửa đêm, chuông điện thoại của người đàn bà reo,
"Hel-lo!...
Sao ông gọi khuya thế?"
"Xin
lỗi, không khuya cho tôi, tôi vừa ăn trưa xong. Tôi đang nói
chuyện với bà từ phía bên kia thế giới. Ấy chết, tôi muốn nói từ
phía bên kia trái đất."
Họ kể cho nhau nghe những chuyện của tuần vừa qua. Người đàn ông
vừa kư hợp đồng năm năm đến làm việc ở đây. Ông phải đi rất vội.
"Hết
hợp đồng tôi về, tôi sợ lúc ấy tôi sẽ nói Tào, tào đây... mất."
Người đàn ông nói đùa,
"Hiền
ơi, khi tôi về, ḿnh sẽ lại lên núi ngắm sao nữa, nhá!"
Hay ngắm trăng! Người đàn ông gọi người đàn bà là Hiền, tên con
gái của bà. Người đàn bà cười to, tiếng cười đẫm nước, như thể ở
phía trời bên ấy bà đang đứng dưới cơn mưa lớn, khiến người đàn
ông ngờ ngợ đoán ra những ḍng nước mắt chảy lặng lẽ trên khuôn
mặt người đàn bà.

Aylmer 19-07-2001
Nguyễn Đức Tường
|

Trang XUÂN 2012- Văn Học Nghệ Thuật
Và Quê Hương
|
|