Mục Lục
 

  Trang B́a
     
 Ban Biên Tập
 
Lá T Xuân
     
 Nguyễn Thị Thanh T
      
Đọc Lá TXuân:
      
Lê Thị MChâu
  Táo Quân Chầu Trời
     
 Nguyễn Thị Thanh T
 Câu Đối Tết 
     
 Lê Bá Thiên
 Câu Đối Tết
       Vinh H

 

Chúc Tết
 

 Mừng Xuân Canh Dần
      Vinh H
 
Đôi Lời Tâm S
     
Lư H
 TChúc Tết
     
Trần Đ́nh Thọ


X
uân
Q
N



 
 Mùa Mai Hiếm
      
Nguyễn Quang Lộc
 
 Chuyện Cái Thùng Bánh Tét
       Lương LBích San
  Xuân Này Tôi Nhớ Măi
      
Trần N Phương

 

Xuân
Đ
ất Khách


  Một Cái Tết L K 
      
LThanh Cư
  Xuân Nguyện
       Đinh Thị Lan
 
CCâm
     
 Lâm Thanh Nhàn
 
Trước Thềm Năm Mới
       Đặng Thị Ngọc N
  Hai Không L Chín Nh́n Lại 
     
 Phi Ṛm


 

Sinh Hoạt Tết
Hải Ngoại
 

  Kịch Vui Vơ Thuật 
     
 Nguyễn Dzuy Nam
      
Nguyễn Dzuy An


 

H́nh nh Tết
 

  QN 
     
 SXương Hải
 
 Hải Ngoại 
     
 Đinh Bá H

 

Hoa Xuân
N
gày Tết
 

  Hoa Đào Trong Mắt Ai 
     
 Phạm Thị Nhung

 

Chuyện Vui
 

 Đầu Năm K Chuyện Vui
     
Lư H
 Tiếng Việt
     
Nguyễn Quang Lộc

 


Ca Hát/Nhạc

     Tiếng Hát:

 Mộng Chiều Xuân
     
Lan Đ́nh
 Tiếng Sáo Thiên Thai
     
Lan Đ́nh
 Gái Xuân
     
Lan Hương
 
Ca Vọng C
     
Lư H
 Đọc Truyện:"Trăng Q
      
Nhà" Của Phùng Thị Phượng

     
Lư H
 Nha Trang Ngày V
     
Nguyễn Tính
 

 

TVi


  Người Tuổi Dần
     
ABC Sưu Tầm (NXV)
 

 

Tôn Giáo


  Phật Giáo Đi Vào Đời
     
Mục Đồng
  Chùa Ngọc Lâm

     
TBửu Nguyễn Thừa
 

 

Năm Canh Dần
N
ói Chuyện H  

  Cọp V Làng
      
Vinh H
 
Tản Mạn Về Năm Canh Dần
      
Nguyễn Văn Thành

 

 

d_bb
Đ.H.K.H
 

  Cách Chơi Mạt Chược
      
Tô Đồng
  Liêu Trai C D
       Đàm Quang Hưng
  Thanh Phong Thi Tập 
     
 Vũ Tiến Phái
 
LVu Lan
       Nguyễn Văn P
 
Chính Danh Thủ Phạm
      
V Đổi Lịch Báo Hại

     
 Nguyễn Hữu Quang
 
Cỗi RBậc Hai
       Nguyễn Đc Tường


 

Tranh
N
ghệ Thuật


 Tranh Họa Nghệ Thuật

      
Phi Ṛm
 

 

Kinh Nghiệm Sống

 Xuân Đời Người Theo Chu
     K
Thời Gian

      
Hải Lộc

 


Văn Hóa
m Thực



 Bánh Tét-Hương V Tết
     
Lê Thị MChâu
 GThủ
     
Lê Thị Đào
 Mứt Dẻo
     
Lê Thị Đào
 Nấu Mắm Tôm
     
Lư H
 Khoai Lang
     
Dương Công Thi

 



Sức Khỏe

      
  Đại Dịch Cúm Heo Hay
      
Đại Chủng Ngừa Cúm Gà
 
     
BS Nguyễn Vĩ  Liệt
  Những Căn Bản V
      
Di Truyền Học
 
     
BS Nguyễn Vĩ  Liệt

 

 

Biên Khảo
Kinh Tế
 

Việt Nam

  Tổng Kết T́nh H́nh Kinh Tế
      
Việt Nam Năm 2009

       Nguyễn Văn Thành

Hoa K

  Tổng Kết T́nh H́nh Kinh Tế
      
Hoa K Năm 2009

       Nguyễn Văn Thành


 

Chuyện
Đ
ó Đây
 

  Cảm Ơn ASIMO
      
BS ĐHồng Ngọc
 
Năm Hết Tết Đến

      
BS ĐHồng Ngọc
 
Mười Năm Chân Bước Trên
     
Đường Dài

       Lương LHuyền Chiêu
 
 Ngày Xuân K Chuyện Làm
      
Báo Singapore
 

       Nguyễn Thị Thục


 

Viết v
Ninh Ḥa


 
Ḥn Vọng Phu Q Tôi

     
 Đinh Hữu Ân
 
Ninh Ḥa Tôi Xưa

     
 Lương LHuyền Chiêu
 
Những Bước Đường Đi Qua
      
Của Một Người Con Xóm
      
Rượu

     
  Nguyễn Hưng
  Chùm Me "Phong p"

     
 Lê Thị Hoài Niệm

 



Viết v
ninh-hoa.com



  Viết Cho Ninh-Hoa.com
     
 Lê Thị MChâu
 
Gái Tuổi Dần

     
 Lương LBích San



 

 KNiệm V
Trường:

Trần B́nh Trọng
Ninh Ḥa

  Những Mùa Xuân Đi Qua
     
 Thầy Trần Hà Thanh


Vạn Ninh

  Xuân Nhớ
      
N Thị Kim Anh
 
Thương V Vạn Ninh

      
Thầy NK
  Nha Trang Ngày V

      
Nguyễn Thị Kính
  Nhớ V Nha Trang

      
Nguyễn Thị Kính
  Phôi Pha Tháng Ngày

      
Thầy Trương Văn Nghi
  Một Chuyện Mùa Xuân

      
 Cô Đặng Thị Tuyết N
  Chúc Mừng X Vạn

      
Nguyễn Thị T
 

Các Trường Khác

 Thảo Trang
     
  Nguyễn Đồng Danh
 
Trường Hưng Đạo NhaTrang

     
  Phạm Thanh Phong


 

Thi Nhạc
Giao Duyên
 

 Hồn Tôi Theo G Bay V
      
Mùa Xuân

     
 LMST
 Nắng Mai

     
 Mục Đồng
 

 

Văn Học NT
Lịch Sử/Địa Lư
 


 
Cảm Nghĩ VNhạc Dân Gian

      
Anh Bằng - Hoàng Nam
 
"Xuân Dạ"

      
Dương Anh Sơn
  "Xuân Nhật Ngẫu Hứng"

      
Dương Anh Sơn
  Em Là Nốt Nhạc D Thương

      
NxVạn
 
Bài Hát V Tha La Trong
      
Kư c

      
Việt Hải  Los Angeles
  Ai Xuôi V Tây Đô ?

      
Việt Hải & Mindy Hà
  Sống Đ Viết, Viết Đ Sống

      
Trần Minh Hiền
  T Xuân Điều Ngự Giác
      
Hoàng Trần Nhân Tông

      
TBửu Nguyễn Thừa

 



T
 


  Chúc Xuân

      
Nguyễn Thị Bảy
  Mừng Ngày Hội Ngộ 

      
Nguyễn Thị Thanh B́nh
  Ba Mùa Xuân

      
Nguyên Bông
  Hoài Cảm

      
Nguyên Bông
  Gởi Thiệp Xuân Thăm Mẹ

      
Trần Ngọc Chánh
  Nhớ Xuân

      
Hương Đài
  Xuân Của Chị

      
Lan Đinh
  Hương Biển Mặn Mà Xuân

      
Thầy Quách Giao
  Xuân Tàn

     
 Lê Thị Ngọc Hà
  Đôi Mắt Em

      
Việt Hải LA
  Một Nửa Yêu Em

      
Việt Hải Los Angeles
  Khai Bút 2010

      
Trần Minh Hiền
  Con Sông Nào Đă Xa Nguồn
      
Huỳnh Trịnh Tuyết Hoa
  Lạc Lơng
      
Nguyễn Thị Tuyết Hoa
  Xuân Ly Hương

      
Vinh H
 Xuân V Lại Nhớ Q Hương

      
Vinh H
  Ngọt Ngào Xuân  

      
Trần Thị Phong Hương
  Bỗng

      
Nam Kha
  Sắc Xuân

      
Đinh Thị Lan
  Mùa Xuân Trên Đất Lowell

      
CBà Trần Thanh Liễu
  Chuyện Ngày Xưa

      
Nguyễn Duy Long
 Xuân Ơi! Xin Chầm Chậm N

      
Hải Lộc
  Xuân V

      
Lê Thị Lộc
  Người Đi

      
Đàm Thị Ngọc Lư
 Đôi Ta  

      
Đặng Thị Ngọc N
 Canh Dần...Đừng Nên !

      
Đặng Huy Nhẫn
 Thói Đời  

      
Đặng Huy Nhẫn
 Nắng Chiều Xuân  

      
Phan Kiều Oanh  
 T́nh Xuân  

      
Phan Kiều Oanh
 Xuân Chia Ly  

      
Phan Kiều Oanh
 Hạnh Phúc Đâu Xa

      
Nguyễn Hoàng Phi
  Đợi Anh V

     
  Phạm Thanh Phong
  Không Đ          

      
Trần N Phương
  Nhớ Xuân Xưa          

      
Trần N Phương
  Gương Mặt Trái Xoan

      
NQ
  Ngỡ Ngàng NXuân

      
Lâm Minh Tài
  Xuân Tri K          

      
Lâm Minh Tài
 Mùa Xuân Đó Phút T́nh C  

     
Cô Kim Thành
 Trăng Ngủ Quên

      
Cô Kim Thành
  Nỗi Nhớ Chiều Cuối Năm

      
Vơ Ngọc Thành
  Phác Họa

      
Vơ Ngọc Thành
  Dấu n T́nh Q

      
Anh Thy
  Quả Dưa Ngày Tết

      
Nguyễn Thị T
  Tưởng Nhớ

      
Thi Thi
  Xuân Tha Hương

      
Nguyễn Thị T
  Mùa Xuân Và Nỗi Nhớ

      
Trần Đ́nh Thọ
  Chúc Mừng Năm Mới

      
N Trưởng Tiến
  Q Hương Tôi Nỗi
      
Chờ Mong

      
Nguyễn Tính
  Xuân Viễn X

      
Nguyễn Tính
  Tháng Giêng Ơi

      
Lương MTrang
  Em Có Biết

      
Nguyễn Thục
  NCọp Lên Ngôi
     
Tú Trinh
  Xuân - Vẫn m Ḷng

      
Thượng Tọa Thích Ngộ T
  Thương Nhớ Ơi !
      
Nguyễn Thị Thanh T
 T́nh Xuân Đất Khách

      
Du Sơn Lăng T
  Xuân Gợi CHương

      
Du Sơn Lăng T
  Ca Khúc Mùa Xuân

      
Lê Duy Vũ
 


Văn

 

  Bóng Nắng Xuân
       Nguyên Bông
 
 Những Vần TVụn Gẫy
       Nguyễn Tấn Ca
 
 Nỗi Nhớ Cuối Năm
       Trần Thị Chất
 
 Những Ngày Giáp Tết
       Lê Thị MChâu
 
 Hạt Giống Đang Nảy Mầm
       Phan Phụng Dung
 
 Mái NXưa
       Tâm Đoan
 
Tôi Ơi Đừng Tuyệt Vọng
     
 Lê Thị Ngọc Hà
 
Bông Cải
     
 Huỳnh Trịnh Tuyết Hoa
  Hơi Thở Mùa Xuân
      
 Nguyễn Thị Tuyết Hoa
  Mưa Cuối Mùa
      
 Nguyễn Thị Tuyết Hoa
 
Tiếng Vọng Trên Ngàn
     
 Tường Hoài
 
Giây Phút Giao Thừa
     
 Lư H
  Nơi Trái Tim
       Nguyễn Quang Lộc
 
 Tạm Biệt...
       Thanh Mai
  Trên Nỗi Nhớ Thương Đau   

      
Nguyễn Hữu Nghĩa
  KNiệm...Vui
     
 Phan Kiều Oanh
  Mai Hương Xuân   

     
 Topa  Panning
  Chào Bảy Mươi   

      
Trương Thanh Sơn
  Phần Thưởng
     
 Lâm Minh Tài
  Nơi Đàn Chim Bay V T́m
       
Hơi

      
Nguyễn Hữu Tài
  Đám Ma Người Ngoại Đạo
     
 Hoàng - Thanh
  Xúc Tép 

      
Dương Công Thi
  Em Tôi Đă Ra Đ

      
Hà Thị Thu Thủy
  Buồn Vui Đời Lính TT

      
Nguyễn Tính
  Những Con Đường Dưới
     
Chân Tôi
       Nguyễn Đôn Huế Trang
 

 

 

 

 

Thư từ, bài vở, h́nh ảnh hoặc
ư kiến xây dựng, xin liên lạc:

 
diem27thuy@yahoo.com

 



 

 

 


 

 

 

   Làng tôi cách xa thị trấn Ninh Ḥa khoảng một cây số đường chim bay, nhưng nếu chèo ghe từ Họng Ngă Ba (ở cuối làng) xuôi ḍng sông Dinh chừng 700 mét là cập bến cầu Dinh. Dân làng thường đi đường thủy vào mùa nước lũ để đưa gạo, bắp, bầu bí, rau đậu… lên chợ Dinh bán và mua về cá thịt, mắm muối, nhang đèn…

   Cách nay trên 350 năm, tỉnh Khánh Ḥa là đất của Chiêm Thành phần nhiều c̣n hoang dă, đă được quan Cai cơ Hùng Lộc (một vị dũng tướng văn vơ song toàn của Chúa Hiền Nguyễn Phúc Tần) đem quân vượt Đèo Cả đánh chiếm đặt tên là dinh Thái Khang, tên đầu tiên của tỉnh Khánh Ḥa. Ngài là vị tiền hiền đầu tiên, được tiếp nối bởi nhiều vị hậu hiền từng đổ mồ hôi (kể cả xương máu) để khai sơn phá thạch, lập làng khẩn ấp, góp phần điểm tô vùng đất này đẹp như một dăi lụa xanh ngát một màu biển núi sông rừng, mà từ Khánh Ḥa vô đến mũi Cà Mau, có lẽ ít có vùng đất nào hội đủ bốn yếu tố và xinh đẹp như vậy. Là người xứ Ninh, là dân Khánh Ḥa, đi đâu tôi cũng hănh diện về quê hương xinh đẹp của ḿnh.

 

   Xứ Ninh quê tôi có hàng trăm ngôi đ́nh để thờ những vị Thần đă được Vua ban sắc, và hàng trăm ngôi miếu để thờ Tiền hiền khai khẩn, Hậu hiền khai khẩn, được xây cạnh đ́nh làng. Mỗi năm có hai lần Xuân Kỳ, Thu Tế được tổ chức long trọng để cúng Thần và tưởng nhớ công ơn của những người đă khai sinh ra vùng đất thiêng này. Quả là một vùng đất thiêng, một  “địa linh nhân kiệt”, một “xứ trầm hương”, nơi có khói hương bay tỏa, có long chầu lân phục, có hàng tá địa danh mang tên kỳ bí: Ḥn Bà, Tháp Bà, Miếu Bà, Lăng Bà, Ḥn Ông, Ḥn Vọng Phu…

   Nếu khách du đến thành phố Nha Trang đi thêm 10 km nữa sẽ nh́n thấy bên kia đèo Rù Ŕ chạy dài đến đèo Cả là non nước xứ Ninh (phủ Ninh Ḥa xưa): người hiền ḥa, cảnh thơ mộng. Từ thị trấn Ninh Ḥa nh́n lên hướng Tây, núi Vọng Phu hiện ra sừng sững, ẩn chứa một thiên t́nh sử từng làm say mê biết bao tâm hồn. Đi về hướng Đông 12 km, Dốc Lết một vùng biển xanh lơ như ngọc bích, chính biển Nha Trang lừng danh cũng phải giở nón chào thua băi cát mịn màng trắng tinh như đường cát số một này. Và nếu đi thêm chừng 40 cây số nữa về hướng Bắc th́ du khách sẽ đồng ư với vua Minh Mạng về việc đă chọn danh lam biển Đại Lănh để khắc vào một trong chín đỉnh trưng bày tại Đại Nội Huế, một băi biển nằm dưới chân đèo Cả, dựa lưng vào bức trường thành vĩ đại xuất phát từ núi Ba Non hùng vĩ chạy dài ra tận biển.

 

   Làng tôi tên Điềm Tịnh, hậu thân của Điềm An, nằm kế bên những ngôi làng có tên xinh đẹp như: Mỹ Hiệp, Vĩnh Phú, Phú Nghĩa, Phú Lễ, B́nh Thái, B́nh Thành, Xuân Ḥa, Đại Cát, Vĩnh Phước… tất cả đều nằm dọc theo hai bên bờ sông Dinh, và 3 nhánh: sông Cái, sông Lốt, sông Đục, góp phần tạo nên phong cảnh Ninh Hoà hữu t́nh: 

Ba ḥn bao bọc giữ quê Ninh
Ba nhánh xuôi về một sông Dinh
Ḍng Lốt ngợi ca bao chiến tích
Vọng Phu ghi tạc một thiên t́nh
Đá Bàn, Đập Đúc hồ xanh biếc
Động Cát, Ninh Diêm muối trắng tinh
Thiên Bửu, Ba Hồ bày mọi vẻ
Sáng ngời dung hạnh gái quê Ninh.

(Ninh Ḥa, thơ Vinh Hồ)

   Các địa danh mang những chữ “tịnh, an, ḥa, b́nh, nghĩa, phú” nói lên niềm mơ ước của tiền nhân muốn mưu cầu một cuộc sống an b́nh, no đủ, giàu có. Nhưng đó chỉ là ước mơ chưa một lần hiện thực của làng tôi.

 

   Làng tôi nghèo nhất trong vùng, bởi nằm ở cuối nước. Nước đập muốn về làng phải băng qua nhiều làng xă mà “Thượng điền tắt thủy hạ điền khan”. Hạn th́ làng tôi hạn trước, lụt th́ làng tôi cũng lụt trước. Nằm giữa ba con sông, mùa mưa nước lũ thoát không kịp, chảy tràn ngập nhà ngập cửa, cuốn đi bao nhiêu tài sản của dân làng đă cực khổ chắt chiu dành dụm bao ngày mới có được. Cho nên khi cúng tế, dân làng rất cẩn trọng khi chọn những vị Chánh tế, Phó tế, Bồi tế, phải là những vị lăo ông đạo cao đức trọng, đủ vợ đủ chồng, gia đạo thuận ḥa, con cháu phát đạt… để thay mặt dân làng đứng cúng tế, dâng lên Thánh Thần những lời cầu xin cho xóm làng được b́nh an no đủ… Nhưng rồi khổ vẫn hoàn khổ, đói vẫn hoàn đói. Nếu không trộm cấp hoành hành th́ cũng khói lửa triền miên, thiên tai, dịch họa. Đă vậy lại c̣n thêm cái nạn “mang lạc nát làng” hay “hổ lạc nát làng” sẵn sàng mang đến cho dân làng những chuyện không may.

 

 

   Đồn rằng cọp có tai rất thính, nên dân làng chẳng ai dám đụng đến dù chỉ một lời chửi trộm chửi lén, hay nói tỏi nói hành. Ngay cả cái tên cọp cũng phải kiêng cử. Cọp là hổ, là hùm, loài động vật họ nhà mèo ăn thịt sống, lông màu vàng có vằn đen, đuôi dài trông giống như con rắn mái gầm, móng vuốt sắc tựa dao, một con vật đi bằng bốn chân, nhưng người ta sợ hăi đến nỗi đă tôn cọp ngang với thần linh, gọi cọp bằng những cái tên đầy tôn kính như: “Ông Năm, Ông Ba Mươi, Ông Bị, Ông Chằn, Ông Kẹ, Ông Thầy, Sơn Quân, Chúa Sơn Lâm…”. Trong 12 con giáp, người ta gọi con chuột, con trâu, con mèo, con rồng… nhưng không dám gọi con cọp, con hổ. Nếu phải gọi đích danh th́ người ta thêm chữ ông ở phía trước: “ông Cọp, ông Hổ” để tỏ ḷng tôn kính. Cọp được thần thánh hóa, được thờ cúng, đuợc thể hiện bằng những h́nh tượng nghệ thuật đầy yếu tố tâm linh. Qua các tranh vẽ, cọp hiện thân như một vị thần, như một biểu tượng văn hóa tâm linh.

 

   Dân làng có tục lệ cúng “Sơn Lâm Chúa Tướng Lư Nhỉ Tôn Thần” vào chiều ba mươi Tết và mùng bốn Tết. Chiều ba mươi Tết nhà nào cũng bày lễ vật ra sân để cúng ông Hổ chung với lễ cúng Tất Niên. Lễ vật gồm chè, xôi, que, hột, tợ, thêm một con gà trống luộc nguyên con hai chân tréo ngược ra sau lưng, có cả một xấp giấy hồng đơn in h́nh ông Cọp trông dữ dằn… Chủ gia thành tâm cầu xin Sơn Lâm Chúa Tướng thương t́nh đi nơi khác làm ăn, đừng lén phén về làng gây tai họa. C̣n ngày Mồng Bốn Tết (Nguyên Đán) sau khi cúng đốt giấy tiễn đưa ông bà, cúng Ông Hổ xong, thường dán trước cửa nhà tờ giấy hồng điều in h́nh cọp màu đen với ḷng tin là Ông Ba Mươi sẽ trấn giữ  nơi cửa, không cho tà ma đột nhập vào nhà hại người. Tranh thờ Ngũ Hổ gồm: Hắc hổ, Bạch hổ, Xích hổ, Hoàng hổ, Thanh hổ, tượng trưng cho năm vị Thần Tướng ngự trị tại năm phương. Người ta lập miểu thờ cọp ở những nơi cọp ưa ra bắt người, gọi là “Miểu Ông Cọp”, cọp được tôn là “Sơn Quân Chi Thần”. 


    Chỉ bao nhiêu ấy thôi, cũng đủ thấy đời sống của ông cha ta thời trước đă khổ sở như thế nào? Khổ vật chất, khổ tinh thần, khổ thể xác, khổ tâm linh. Dù cọp có bắt trâu, bắt ḅ, hay bắt cả người, th́ người ta cũng chỉ biết cắn răng chịu đựng. Không dám phản kháng, bày tỏ, không dám nói ra những nỗi bất b́nh, uất ức của ḿnh. Thế nhưng cọp có thương người bao giờ! Đêm đêm cọp vẫn ṃ về làng. Cọp về từ những dăy núi xa: núi Ổ Gà, núi Đeo, núi Hoà Sơn, giồng Cốc… Cọp về để ẩm trâu ḅ và cả người nữa… Ban đêm cửa đóng then cài kín mít, người nhà có muốn đi tiểu cũng không dám mở cửa bước ra ngoài. Nghe nói cọp kiên nhẫn ngồi ŕnh dưới mái hiên hay sau xó bếp cả tiếng đồng hồ, nước miếng đổ xuống đất cả vũng mới chịu bỏ đi. Tại chuồng trâu, chủ nhà bố trí một hai con trâu đực dũng cảm nằm tại cổng sẵn sang ứng chiến, thế nhưng sáng ra vẫn thấy mất trâu. Họ đồn cọp có món vơ phi thân đại tài. Chuồng trâu rào kiên cố bằng những gốc tre chôn sâu, vót nhọn đầu, cao tới 3 mét, nhưng từ  ngoài chuồng, cọp có thể phóng bay vào bên trong dễ dàng, làm cho bầy trâu kinh hoảng phá chuồng chạy tán loạn ra ngoài. Cọp nạp theo bắt một con tha đi.

   Chiều 30 Tết năm 1946, cả làng đang thành tâm bày lễ vật ra sân cúng Tất Niên để rước ông bà về ăn Tết với con cháu, th́ ông kẹ không biết xâm nhập, về làng từ lúc nào, ẩn ḿnh trong đám tranh kế bên cây mít nghệ có cả trăm tuổi thọ ở phía sau vườn nhà ông nội tôi. Giữa sân, ông nội tôi kê một cái bàn dài chưng đầy lễ vật, dưới đất một chiếc chiếu hoa cũng chưng đầy lễ vật. Ông nội tôi áo dài đen, khăn đóng đen, đứng thế nghiêm, hai tay cầm ba cây nhang đưa lên ngang trán, lâm râm khấn vái… Bà nội tôi và những người thân trong nhà, cũng khăn áo chỉnh tề quỳ hai bên. Tất cả mọi người đang tỏ ḷng thành kính th́ có ba tiếng kêu lớn (như phèng la) ngân dài vang dậy cả một vùng, nghe rùng rợn như tiếng sư tử rống trong sa mạc:

-          À uôm… - À uôm… - À uôm…

 

Chỉ có ông nội tôi là c̣n b́nh tỉnh để cất lên lời báo động:

-          Chúa Sơn Lâm, Chúa Sơn Lâm về làng. Tất cả hăy mau mau vào nhà nhà đóng đóng cửa lại!

 C̣n lại, ai cũng ḅ lê ḅ càng. Cái tăng cấp ba bậc, lúc b́nh thường chỉ cần ba bước là bước lên thềm, nhưng bây giờ cứ bước lên bước xuống cả chục lần mà không lên được. Mặt ai cũng tái lét như gà cắt tiết không c̣n một chút máu. Miệng cà lăm cà lắp trông thật tội nghiệp…

    Sau khi đóng cửa đâu đó xong xuôi, Ông nội tôi chạy xuống đồn (địa điểm tại nhà Ông Năm Tương bây giờ) báo cho lính đồn biết. Trưởng đồn cho một tiểu đội súng ống đàng hoàng, chia làm hai mủi tiến lên bao vây đám tranh và bắn hạ Ông Ba Mươi, kéo xác ra để nằm dài bên đường cho dân làng xem. Thân ḿnh cọp dài 2m50, không kể cái đuôi dài gần 1 mét, nặng trên 200kg.

 

 

Có lẽ cọp bị giết vào chiều ba mươi Tết, nên cọp có tên là Ông Ba Mươi chăng?

   Tuy cọp đă chết, nhưng người ta vẫn cứ xầm x́ với nhau ḷng đầy hoang mang lo lắng: “Hổ lạc nát làng, c̣n hơn cả mang lạc nát làng”. Mang là con hoẳng, thú rừng thuộc nhóm nhai lại, lông màu vàng đỏ như lông ḅ, nhỏ hơn con nai rất nhiều, mặt luôn dớn dác. Mang lạc rủi ro thế nào th́ tôi không biết. Chứ cọp lạc th́ có xui xẻo như thế này. Chỉ mấy tháng sau ngày cọp chết, lính lê dương Pháp (lính đánh thuê người nước ngoài đa số từ châu Phi như Ma -Rốc… trong quân đội viễn chinh Pháp) từ mặt trận Ban Mê Thuột theo hướng Quốc lộ 21 tràn về Ninh Ḥa đông như kiến. Chúng mở cuộc hành quân càn quét từ thị trấn Ninh Ḥa đánh thốc lên vùng mật khu Đá Bàn của Việt Minh. Trên đường tiến quân, chúng băng qua làng tôi. Hầu hết dân làng gồng gánh bỏ chạy gọi là “đi tản cư”, khổ cực nhất là đàn bà có con nhỏ hay bụng mang dạ chửa. Má tôi mang bầu tôi chạy trong đám tản cư đó. Khi lên tới làng Phú Văn th́ bà sanh non ra tôi. Ai cũng nghĩ là tôi không sống, nhưng nhờ bà con giúp đỡ tận t́nh nên tôi đă sống và sống đến ngày nay. Má tôi nói khi sanh tôi ra, tôi chỉ có một chút xíu như con mèo con và đă khóc suốt ngày suốt đêm, nên được tặng cho một cái tên chẳng tốt đẹp ǵ là thằng Hét. Tiếng khóc dài báo trước một định mệnh trôi nổi đau thương của đời tôi sau này.

    C̣n lại một số ít dân làng, không chạy kịp, nằm tại nhà, phó mặc cho định mệnh, đa số là đàn bà con gái, chẳng khác ǵ những miếng mồi ngon treo trước miệng cọp. Bọn lính lê dương rạch mặt, đói khát t́nh dục, tha hồ hảm hiếp chẳng chút tiếc thương! Thằng Lô to con nhất làng, bạn thời tiểu học của tôi, đă được má nó thụ thai trong hoàn cảnh bi thương này, nhưng vẫn được ba nó chăm sóc thương yêu như con ruột. Bọn giặc Tây trước khi rút ra khỏi làng, c̣n nhẫn tâm phóng lửa đốt mấy chục mái tranh. Ngôi chánh điện chùa Thiên Bửu cũng cùng chung số phận. Tấm bảng “Sắc Tứ Thiên Bửu Tự” được Vua ban cho ngôi chùa cổ nhất nh́ trong vùng (có cây me gốc to bằng năm người ôm không xuể) treo trước chánh điện cũng bị cháy rụi.

 

   Lớn lên, nghe kể chuyện “hổ lạc nát làng”, tôi cảm thấy thương cho làng tôi quá! Tôi nhớ thuộc ḷng những câu đồng dao mà dân làng ai cũng thuộc nhưng chẳng biết ai là tác giả:

- Điềm Tịnh, Điềm Tịnh cùi,

Ăn mắm mút gịi đội nón mo cau.

- Trời mưa trời gió đùng đùng

Cha con xách thùng đi lượm cứt trâu

Cứt trâu về đổ lổ bầu

Mong trâu mau lớn, mong bầu ra sai.

     Tôi cũng nghe câu:

   - “Cọp Khánh Hoà, ma B́nh Thuận”.

   Tại Cam Ranh, Diên Khánh, Vĩnh Xương cọp nhiều không? Chứ xứ Ninh quê tôi th́ cọp nhiều lắm! Cọp bắt người tại Đèo Rọ Tượng, tại Đèo Bánh Ít, tại Đèo Cạnh, tại Dốc Đá Trắng và nhiều nơi khác. Cọp về thăm làng tôi vào đêm ba mươi Tết. Cho nên nếu nói đến cọp Khánh Hoà th́ phải nói đến cọp Xứ Ninh quê tôi, vùng đất từ Đèo Rù Ŕ ra đến Đèo Cả mà ngày xưa Quan Cai cơ Hùng Lộc đặt tên là phủ Ninh Ḥa, một vùng núi non trùng điệp, cũng là cái mái nhà của xứ Trầm Hương. Mà nói đến xứ Ninh th́ phải nói đến núi Ổ Gà, nơi nhiều cọp nhất nên mới có câu tục ngữ:

   -“Cọp Ổ Gà, ma Đồng Cháy”.

 

 

 

 

Vinh H
14/1/10

 

                   

                       

 

       

 

 

 

 

 

Trang XUÂN 2010- Văn Học Nghệ Thuật Và Quê Hương