Tôi ở đó thấm thoát đă bốn năm (1962-1966). Những tháng
ngày nơi đây lần lượt diễn ra như một đoạn phim trong khúc phim
cuộc đời.
Vạn Ninh gió núi mưa nguồn. Phố quận trải dọc theo quốc
lộ một dài non cây số. Đó cũng là ''con đường t́nh tôi đi'',''...đi
năm phút đă trở về chốn cũ. Tôi người khách lạ đi lên đi xuống.
May mà có ''em'' đời c̣n dễ thương...''
Trường Trung học tân lập Vạn Ninh khởi đầu khiêm tốn, dần
dà đă phát triển thành một cơ sở nguy nga tráng lệ. Trường từ
bậc đệ nhất cấp đă tiến lên bậc đệ nhị cấp. Khởi đầu ban giảng
huấn chỉ có '' ba chàng ngự lâm pháo thủ ''. Thầy Nhủ dáng người
cao gầy nho nhă. Thầy Hoàng trắng, đẹp trai, đàn hát hay, rất
nghệ sĩ. C̣n tôi, tôi có nh́n thấy tôi bao giờ, chỉ nghe tiếng
xầm x́ là cao bồi, '' trái tim ch́ ''... phỏng chừng tôi là
D'Artagnan?
Tôi trải qua một thời thơ ấu vất vả. Tôi sinh trưởng trong
một gia đ́nh quan lại của cuối thời phong kiến. Thân sinh ( Thầy
) tôi là tri huyện (quận trưởng) Hàm thuận, hàm Hương lô Tự
Khanh đệ tứ phẩm. Phẩm trật lúc bấy giờ được xếp khởi đầu từ ''
Cửu phẩm '' cao dần đến '' Nhất phẩm '', là Thượng thư. Đồng
liêu của Thầy tôi là Tuần phủ Ngô Đ́nh Diệm, sau này là vị Tổng
thống khai lập nền Đệ nhất Cộng ḥa. Tôi cũng có câu chuyện ngồ
ngộ. Khi Cụ Ngô về chấp chánh, khi đó người anh trai tôi vừa đổ
xong tú tài Pháp th́ có người bảo vào gặp Tổng thống để xin học
bổng du học. Anh tôi từ chối v́ chúng tôi không hèn ! Sau này
chính anh tôi đă cầm lá phiếu bầu ( Tổng thống ) xé ngay giữa
pḥng phiếu và dĩ nhiên đă được công an chiếu cố cho ở tù và nếm
đ̣n. Anh tôi đă tham gia phong trào Ḥa b́nh của luật sư
T.Đ.Thảo...Lư tưởng cuộc đời quá nhiều th́ thất vọng ê chề là
tất nhiên thôi. Ngược lại người anh nuôi của tôi luồn cúi xin
yết kiến và được Cụ cân nhắc cho nhiều đặc ân. Đấy thế đời là
thế !
Thầy tôi qua đời khi tôi vừa sáu tháng. Mẹ tôi ba mươi sáu
tuổi xuân của một bông hoa hương sắc. Người đẹp, gương mặt phúc
hậu, tính t́nh rất cương trực, người quê Quảng Nam. Tôi thừa
hưởng ḍng máu của hai miền đất nước. Hà Nội đất ngàn năm văn
vật của Thầy tôi cộng với cái nghị lực của dân xứ Quảng.
Người ta thường có câu:'' học tṛ trong Quảng ra thi, thấy cô
gái Huế bỏ đi không đành ''. Tôi là tổng hợp cái chất lăng
mạn của văn nhân Bắc hà và cái cần cù nghị lực của người xứ
Quảng. Cuộc đời có nghèo nhưng không hèn. Trên đường đời có lúc
tôi vấp ngă tưởng rằng không thể vượt qua, nhưng tôi tự nhủ:
'' Ai chiến thắng mà không hề chiến bại
Ai nên khôn mà chẳng dại đôi lần ''.
Ḷng bảo ḷng:
'' Dậy mà đi dậy mà đi
Khóc nhục rên hèn than yếu đuối ''.
Tôi đến dạy học ở trường Trung Học Van Ninh khi tuổi đời
mới ngoài hai mươi. Trong những tháng ngày hăng say làm việc, ra
sức vun bồi cho ngôi trường th́ cũng có những lúc rất ư là buông
lơng. Cái thú của tôi là rong chơi đó đây. Hồi đó với con ngựa
sắt, chiếc Lambretta 150 phân khối đời mới, tôi rong ruỗi suốt
dọc eo đói nghèo miền Trung từ Nha Trang, Tuy Ḥa đến Qui Nhơn.
Từ miền lộng gió Ḥn Khói Ninh Ḥa hướng lên Dục Mỹ, Đơn Dương,
Ban Mê Thuột.
Tôi cũng có những mối t́nh. T́nh của chàng trai ḷng rộng
mở đón gió bốn phương khi dạo chơi trên Xóm Dừa Nha Trang, chùa
Hải Đức, Xóm Bóng, Ḥn Chồng. Nhà thờ Đá bên góc giáo đường, tôi
nguyện cầu: ''Con quỳ lạy Chúa trên trời, sao cho con lấy
được người con yêu''. Tôi đi xa hơn về phía Bắc đến tận Bồng
Sơn, B́nh Khê thăm gia đ́nh người chị ruột có chồng trí nhậm nơi
đây.
Thế rồi cuối đệ lục sang đệ ngũ, đệ tứ có thêm ba cô giáo
đổi đến. Cô Đặng Tuyết Như dạy văn, cô Trương thị Niệm, cô
Nguyễn thị Ánh dạy sinh vật, công dân, nữ công. Cô Niệm đă có
gia đ́nh, chồng là sĩ quan và chỉ một năm sau cô đổi theo chồng
về Vĩnh B́nh. Trong những năm này, tôi chỉ dạy giờ phụ trội v́
phần lớn thời gian dành cho chức vụ.
Hai năm sau, có lẽ '' anh hùng thấm mệt '' hay đă '' thỏa
chí tang bồng '', tôi dừng bước giang hồ. Tôi chỉ dạo quanh vùng
Đại Lănh, Tu Bông, Xuân Tự.
Và cũng có thể v́ một lư do nào đó rất mơ hồ:
'' Chỉ biết năm xưa một buổi chiều
Nó chiếm hồn tôi bằng nắng nhạt
Bằng mây diù dịu gió hiu hiu ''( Xuân Diệu).
Tôi thường đến thăm cô giáo dạy văn (1965 ) để nghe ''
Em đến thăm anh một chiều mưa, mưa
dầm dề đường trơn ướt tiêu điều ... Tôi đến thăm em người con
gái ... Hồn tôi như say đấm v́ đâu ...''

Cô giáo người Bắc ninh, quê hương quan họ. Dáng người nhỏ
nhắn, giọng nói êm nhẹ, hiền ḥa đầm thắm. Cô có tŕnh độ nhưng
trong giao tiếp với bạn bè cô rất nhún nhường khiếm cung. Và có
lẽ cô cũng thấy '' chàng cao bồi '' tốt bụng kia không có ǵ
đáng ghét. Cái ghét của một cái ǵ '' đáng yêu ''.
Năm đó ( 1965 ) tôi đi chấm thi Đà Lạt - giám thị ở Ban Mê Thuột
rồi mang bài về Hội đồng Đà Lạt chấm. Ngày về tôi mang tặng nàng
một bó hoa '' Ai lên xứ Hoa đào đừng quên mang về một cành hoa'',
tôi tự nhủ.
Năm 1966 chúng tôi thành hôn ''
từ đó có lứa đôi tựa vào đời ... có áo vàng
hoa cưới ...
''. Chúng tôi tưởng sẽ cùng nơi đây ( Vạn Ninh )
''dệt mộng quay tơ, rồi anh làm thơ,
em dệt vải, ta sẽ là vợ chồng sống bên nhau măi măi
''.
Những đêm trăng sáng luồn song cửa, gió lộng đêm hè, thoáng nghe
giọng hát ru êm :
'' Đêm qua say tiếng đàn. Chim uyên đến bên giường
Chim báo tin xuân đă về.
Trong giấc mộng. Em yêu câu hát buồn
Lả lướt trong màn xuân. Yêu trời thanh vắng.
Đón đưa em tới chàng
Hồn em ch́m đêm tối. T́nh em c̣n chơi vơi.
Ḷng em chưa tàn. Xin đừng nhạt phai
Ôi phôi pha tháng ngày
V́ lúc trăng về đây
Tiếng đàn đêm nay. Đă ru trái tim này.
Hồn em c̣n nương náu. T́nh em chờ, thương đau
Ḷng em yêu rồi. Xin đừng phụ nhau ''.
Rồi một sự việc không hay ập đến. Chúng tôi rời Van Ninh,
nơi ghi nhớ bao kỷ niệm thân thương. Các em ơi, các em có biết
Thầy ra đi mà ḷng quặn thắt thương yêu. Thương một cái ǵ ḿnh
cảm thấy chưa hoàn tất. Chúng tôi về thẳng Sài G̣n tŕnh diện Bộ
Giáo Dục. Tôi tin là con người ta có số. Tôi tŕnh diên và gặp
các vị Thầy cũ. Giáo sư LCT ( Đổng lư VP Bộ Giáo Dục ), Giáo sư
ĐXT ( giám đốc Nha Trung Học ) cho tôi tự chọn nhiệm sở. Lúc bấy
giờ '' mật ít ruồi nhiều '' việc chọn một trường ở ngay Sài G̣n
không phải là chuyện đơn giản.
Thời may, bên Bộ Tư Lệnh CSQG cần giáo sư. Chúng tôi
xin về đó và tiếp tục dạy học cho đến 1975. Vận nước nổi trôi,
cuộc đời bị cuốn nơi gió cát cùng với nhân dân miền Nam. Chúng
tôi trải qua tháng ngày nơi '' thiên đường ''. Sau đó '' vượt
biển '' trao phó số mạng cho trời.
Chúng tôi đến được bến bờ tự do ( 1981 ) và bây giờ ''
tuổi già '' thảnh thơi '' khi xem hoa nở khi chờ trăng lên ''.
Đó là tất cả những tháng ngày phôi pha đậm nét trong đời ḿnh !
Con người tuy '' Bắt phong trần phải phong trần''
nhưng phải biết ''Cho thanh cao mới được phần thanh cao ''
( Kiều ).
Rồi một mai đến lúc phải ĺa bỏ cơi đời trở về với cát bụi, tôi
chỉ muốn hồn ḿnh được ḥa vào cái vô tận của Đất Trời Miên Viễn.

Xuân Canh Dần 2010
Trương
Văn
Nghi