
Đêm qua nằm trăn trở măi đến hơn nửa về đêm giấc ngủ mới t́m
về..Có lẽ v́ mong trời mau sáng chăng ? Chắc là vậy..v́ hạn nhận
bài cho đặc-san tết âm-lịch trên trang web
Ninh-Ḥa đă hết.
Hơn một tháng nay chứng viêm cổ hành hạ tôi đến đổ quạo.. Rồi
tôi đâm ra giận lây loài tuyết..Tuyết rủ nhau về lập Đông, lấp
mất ánh nắng nồng làm tôi bị bệnh..
Năm nay tuyết đổ thật sớm và thật nhiều rơ từ tháng mười một nên
tôi đă nhận ngay cho ḿnh cái dịch cảm cúm đầu mùa trước tiên
nhất, và v́ vui đón Noёl quá cảm cúm không có lí do ở lại lâu
trong những ngày tôi đón lễ..
Nhưng.. vào đêm giao thừa tết tây, cảm cúm lại trở lại để hoành
hành trong cái thân ṛm của tôi, ḱ này th́ “chúng” leo tới cổ
họng tôi và đóng quân ở đó không cho tôi cả nói lẫn cười..
Em tôi ở Cali gọi điện qua chúc mừng năm mới, chỉ nghe tiếng tôi
phều phào như bị đuối giữa biển khơi, thế là quưnh lên “Chị ..
ơi.. đừng thế nhé! Chăm sóc sức khỏe vào..”
Hôm nay..bên ngoài tuyết vẫn rơi, rơi túi tít như làm bụi mờ đi
cả mắt, nh́n xuyên qua khung cửa kiếng những dáng tuyết đang đua
nhau rơi bám trên ngưỡng cửa sổ.. tuyết bám tuyết, rồi đông cứng
lại với nhau nằm đợi nắng xuân về..
Nhắc đến xuân.. Mùa xuân đang về trên quê hương tôi, tôi lại
thấy ḷng ḿnh nao nao nhớ nhà, nhớ bóng cha h́nh mẹ.. nhớ những
ngày xưa cũ..
Lang thang ngón tay trên phiếm chữ tôi ước thầm..Giá mà giờ này
ḿnh đang được lang thang trên phố hoa Nguyễn Huệ nhỉ..? Giá mà..
được ăn miếng bánh chưng Bố gói..
Hay “ giá mà” được đáo đến nhà Thủy, Luận mà rủ nhau đi lê phố
nhỉ?..Rồi kể cho nhau nghe chuyện của “người ta”..rồi cùng nhau
phá lên cười cho thoải mái ..
Ước mơ tầm thường là thế, nhưng tầm vói tay tôi không tới..
Nên ngồi đây tôi mơ, mơ đạp xe long dong khắp phố phường,
Sàig̣n-Chợ Lớn trong những ngày tết vắng thưa người, để hưởng
lại cái lặng-yên của Sàig̣n năm xưa ( khi Sài g̣n chưa bị đặt
giá).
Và
tôi sẽ thăm lại hè phố năm nào cô bán cúc vàng dấu đời phận
bạc..Tôi sẽ “truy lùng” lại những người bạn bán hàng hoa chung
phía cửa Tây chợ Bến Thành, rồi rủ bọn con Sơn cái Châu đi nhảy
đầm nghe nhạc nữa chứ như ngày nào..
Nghĩ đến Sơn và Châu, không biết hai cô bé bây giờ ra sao nhỉ?
Đă có gia-đ́nh hay chưa? Có bao nhóc rồi nhỉ? C̣n ở khu phố nhà
bên hông nhà thờ Ba-Chuông?.
Năm tôi ra đi Sơn mới tṛn mưới tám, Châu đă hai mươi, tôi là
chủ mối bông của hai cô bé, mỗi ngày hai cô bé vẫn lấy bông của
tôi để về chợ nhà bán lẻ, bữa nào hai cô bé ra trễ tôi đă hết
bông hai cô bé chỉ buồn chứ không giận tôi bao giờ, tuy tôi lớn
tuổi hơn hai cô bé nhưng không v́ thế mà hai cô bé đặt biên giới
cách ngăn giữa tôi và hai cô bé ..
“Chị Hàn-Ni ơi tối mai (thứ bảy) đi nhảy đầm với tụi em không?”
“Đi chứ !..”. Thời đó “các ông” đóng cửa hết các vũ-trường,
hộp-đêm v..v.. Sàig̣n sau năm bảy mươi năm là một thành-phố chết,
người dân Sàig̣n phần đông mắc phải bệnh “khủng hoảng” c̣n gọi
tếu là bệnh “sợ” cái ǵ cũng sợ (stress). Cho măi đến năm tám
mươi sáu “các ông” mới “nghĩ ra được” và mở ra một vài trung-tâm
giải-trí dành cho tuổi trẻ, Sơn Châu thường đến rủ tôi cùng đi
nhảy..Cũng vào thời điểm ấy phim Hồng-Kông hay Trung Quốc ǵ đó
có phim truyện “Mùa Thu Lá Bay” nhân vật chính mang tên Hàn–Ni.
Vào một hôm chợ không đông người mua bán cho lắm, tôi ngồi kiểm
soạn hàng th́ bỗng có tiếng gọi vọng về phía tôi “Hàn-Ni c̣n
bông cho em không?” Tôi ngước lên nh́n, thấy bọn nhỏ Sơn, Châu
và cả Lâu nữa đang cười cười đùa đùa với nhau, chân bọn chúng
đang buớc hướng về phía tôi.. “Thấy không !..trông chị ấy giống
Hàn-Ni chưa! Cũng đeo đôi mắt kiếng đó!..” Thằng Lâu vừa cười
vừa nói như phân bua với Sơn và Châu. Trố mắt tôi nh́n họ mà
không hiểu điều ǵ đă xảy ra. “Hôm qua tụi em đi coi phim “Xóm
vắng” cô đóng vai chính ngó giống chị lắm.. cũng cô giáo, cũng
có nét buồn sao ấy..cả khuôn mặt nữa trông tựa chị..” Sơn nói
“Không dám đâu!..” Tôi trả lời. “Chị không tin bọn em ? Tối nay
rạp Hưng-Đạo chiếu đó! chị đi xem đi.. chị sẽ thấy chị!”.
“Hàn-Ni” “Cúc vàng” “Mắt kiếng” hay “Cô giáo bán hoa” là tên tôi
vang vang một thủa bên góc cửa Tây chợ Bến-Thành.
Cho nên mỗi độ Xuân về trên quê hương, tôi hay ray rức nhớ.. rồi
thương.. đau và tổn..Nhưng tôi lại cứ như mong được “ṿng” trở
lại “cái ngày xưa” để hiểu thêm nữa về ḿnh trong những năm
tháng nhọc-nhằn ấy, nhất là được hít vào lồng phổi cho đầy hương
hoa cúc vàng.
Tôi là dân mê cắn hạt dưa..Cắn hạt dưa đến khô quéo cả giọng vẫn
cắn, có khi c̣n cắn thi với bạn nữa chứ.
Mứt me.. úi chà! Mứt mẳng cầu, cả mứt dừa nữa là những món tôi
mê nhất. Nhưng nay v́ thương-mại hoá “ác tâm” của “ai” mà nhuộm
hạt dưa bằng màu nhuộm vải? Cấm tôi cắn rồi!? Mứt th́ đẫm cho
đậm cho đầy thuốc giữ lâu “chống mốc, chống hư” ǵ đó để chống
tôi ăn? Càng xem qua báo tường tŕnh tôi càng thấy tiếc thương
cho những món mứt tôi yêu quí..
Trái cây có cả thuốc chích cho tươi mới măi để người ăn “mau
chết” nữa...!?..
Để nỗi nhớ Xuân nhà tôi cứ như măi băn-khoăn “Nửa nhớ, nửa
thương, nửa phập phồng..”.
Ngoài kia tuyết vẫn túi tít rơi..Tôi vẫn c̣n đang ngại ra ngoài
v́ chứng đau cổ cũng chưa khỏi hẳn lắm. Nhưng tôi đồng-ư với
tuyết rồi, tuy lạnh nhưng nơi đây tôi có thể yên chí “cuộn” ḿnh
trong chăn để kiểm nghiệm lại những ǵ tôi đă nhận hay đă mất
trong năm vừa qua..
Khi tôi c̣n tuổi ba mươi tôi không thấy thời gian đi mau cho
lắm nhưng nay làm bà nội của mấy sấp nhỏ rồi tôi lại đâm sợ..Sợ
ḿnh chưa làm được điều ǵ th́ cuộc đời đă qua đi.

Cháu nội: Ann Nam-Phuong

Hai đứa cháu nội:
Erle Perle Bao-Tran và Ann Nam-Phuong
Cho nên trong tháng chín năm hai ngàn lẻ chín vừa qua tôi được
hân hạnh mời dự lễ cưới của Kim Loan và Thế Đăng cùng th́
đại-hội đồng-hương Ninh-Ḥa Dục-Mỹ. Mặc dù tôi đă mệt nhoài sau
ḱ tổ-chức đám cưới cho con trai ở quê nhà, nhưng khi quay trở
về Nauy, tôi không cho phép tôi có thời gian để mệt, ngoài những
bản vẽ cho công việc, tôi hăng say sáng tác thêm những “Dấu vết
xưa” để ôm theo sang Cali triển-lăm ti tí đồng hương cùng xem,
nhưng phút cuối vào sân bay tôi đă để quên hai bức tranh tôi
thấy dễ thương nhất trên xe..

Tranh họa: "Dấu
Vết Xưa" của Phi Ṛm
Dù rằng chuyến đi sang Cali của tôi có đơn lẻ không thuận lợi
lắm cho tôi, nhưng tôi vẫn cảm thấy ḷng tôi mỹ măn v́ tôi đă
kịp đón những niềm vui bạn bè trong cuộc sống này, có thể nói là
tôi không bỏ lỡ cơ-hội gặp-gỡ những bạn bè cũ, nhận thêm những
t́nh bạn mới. Đó là những kỉ-niệm sẽ không bao giờ phai mờ trong
đời.
Hai ngàn lẻ chín..Năm thế giới vương nhiều nỗi buồn, v́ khủng
hoảng kinh-tế. Quê hương tôi may quá không bị ảnh hưởng ǵ cho
lắm đó cũng là niềm vui chung, và tôi ước mong sao quê hương tôi
măi b́nh yên.
Để tôi mơ một ngày tôi được sum vầy bên bàn thờ tổ, thắp nén
hương lạy mẹ lạy cha, treo thiệp chúc lên nhánh mai vàng, rồi
nghe lao xao tiếng trẻ chờ mở nồi bánh đêm giao-thừa. Cho tôi
nghe lại nữa tiếng nước tưới hoa của cậu em tôi bên vườn nhà..
“Trái lựu ngọt đầu cành em tặng chị..”
Năm
nay ông Hổ về rồi.. làm chúa tể, ông hét to lên ông nhá cho kẻ
gian biến dạng! Cho tôi về quê tôi cắn lại hạt dưa, mứt th́ tôi
không cần “ông bảo quản” cứ để vậy dân Việt tôi vẫn cùng ăn..Cây
trái đầy cành quê hương tôi bao đời đấm ấm, đừng nhé
“kích-thích” với “kích-động” chi cho tàn héo hẳn một vườn Xuân…

Phi
Ṛm
Nauy, 05/02/2010