hằng
út - mới ngày nào ngoài giờ đến trường, nó chỉ biết ríu rít quấn
lấy chân mẹ, ấy vậy mà nay cu cậu đă cao hơn mẹ một cái đầu,
trông khoẻ mạnh vững vàng và phong cách chững chạc hẳn ra.
Hồi c̣n học cuối cấp II, thằng út mơ sau này sẽ thi
vào ngành công nghệ thông tin, trái với nguyện vọng của ba mẹ là
nên nối nghiệp ông ngoại, dù khuyên bảo bằng đủ mọi cách, hướng
nghiệp cho cháu chọn một tương lai mang đầy tính nhân ái nhưng
cháu vẫn lắc đầu nguầy nguậy - vợ chồng tôi rất buồn song cũng
không ngăn cản ước mơ của cháu.
Đến cuối năm học 11 - chồng tôi lâm trọng bệnh rồi mất,
h́nh như cháu ư thức được nỗi đau thương của một đứa trẻ mất
cha, mặc cảm với bạn bè và quyết định xin chuyển lớp. Cháu bắt
đầu chăm chỉ học hành hơn, nhiều đêm tôi bắt gặp cháu đứng ṿng
tay trước bàn thờ ba, mắt không rời di ảnh như đang tâm nguyện 1
điều ǵ, tôi vờ đánh tiếng, cháu quay mặt đi giấu giọt nước mắt
có chút tủi hờn – tôi nghe ḷng ḿnh nặng trĩu với bao nỗi xót
xa…
Một hôm, cháu tâm sự với tôi: “con nghĩ kỹ rồi mẹ ạ! Ư
nguyện của ba mẹ là chính đáng, phải mang kiến thức khoa học để
cứu người, con sẽ theo học ngành y”. Tôi nh́n con bằng đôi mắt
rạng rỡ, mỉm cười thay cho lời: “ba con sẽ vui biết mấy khi con
đă chọn đúng con đường cứu sinh cho bao nhiêu nhân mạng trên đời”.
Sau khi tốt nghiệp cấp III – cháu thi vào trường Đại
học Y dược chuyên ngành y học cổ truyền.
Thấm thoát mà đă hơn 3 năm anh bất đắc dĩ trút hết
gánh nặng gia đ́nh lên đôi vai gầy yếu của tôi để về cơi vĩnh
hằng. Bấy giờ tôi sống trong trạng thái hụt hẫng, chơi vơi như
người sắp chết đuối trên ḍng sông định mệnh, bao lần muốn buông
xuôi tất cả, mặc cho ḍng nước cuốn phăng đi, đi đâu? về đâu? –
Không cần biết! nhưng nh́n lại các con, ḷng bừng sống lại, tôi
cố vươn lên bằng nghị lực của chính ḿnh: các con là điểm sáng
cuối cùng trong đời của mẹ, là tất cả những ǵ ba mẹ khát khao
về hạnh phúc và vinh quang trong tương lai của các con.
Trong suốt thời gian cả 2 cháu đều vắng nhà, tôi như 1
chiếc bóng âm thầm lặng lẽ sống trong cô đơn, tôi thèm được tṛ
chuyện chia sẻ với ai đó, thèm được chăm sóc lo toan, tôi chỉ
c̣n biết mong ngóng những dịp lễ, tết, những ngày nghỉ hè để tôi
có cơ hội cởi mở được ḷng ḿnh.
Năm tháng qua dần, ḷng tôi b́nh yên hơn, hay nói đúng
ra là biết chấp nhận hoàn cảnh th́ phải. Tôi bắt đầu làm việc xă
hội cốt để xoá bỏ những ưu tư buồn bă chi phối, bởi nỗi buồn
luôn như kẻ đồng hành không ai mong đợi.
Tôi thường khuyên dạy các con:
“nay các con đă trưởng thành: điều đó chứng tỏ các con
đă độc lập trong suy nghĩ, trong nhận xét và trong cách cư xử.
Các con phải cố gắng hết sức, không để bất cứ 1 động tác nào dù
rất nhỏ trở nên vô ích, hy vọng ngày mai các con sẽ đạt được
những điều mà hôm nay hăy c̣n là ước vọng;
Vinh quang của 1 nhà khoa học là vượt được ra ngoài
hoàn cảnh không cho phép để đạt điều ḿnh dự kiến ban đầu. Đó
chính là lư tưởng, là ước mơ của mọi người, bởi kết quả của nhà
khoa học là 1 nấc thang trong hàng triệu triệu nấc thang tiến
hoá của xă hội loài người, mỗi nấc thang đánh dấu được sự nổ lực
lớn lao mà loài người tích tụ được từ chất xám tinh khôi.
Sự nghiệp không chỉ là nghề nghiệp, khát vọng, ước mơ
trên con đường nâng cao trí thức, học vấn để dạt tới 1 kỳ vọng
đáng kể nào đó; mà sự nghiệp c̣n là giá trị phẩm chất, tài năng,
kiến thức và tŕnh độ văn hoá để sống làm người có văn hoá, có
hiểu biết rộng, sâu sắc về đời sống và nhất là có ḷng nhân ái.
Với con trai: là người đàn ông chân chính, con không
bao giờ được phép buông xuôi, thiếu trách nhiệm với bản thân,
gia đ́nh, mà cần phải biết cách bảo vệ cũng như thể hiện bản
lĩnh mạnh mẽ, cứng cỏi của ḿnh trong những t́nh huống cấp thiết.
Với con gái: mẹ sinh con, chăm chút nuôi con khôn lớn
từng ngày, mẹ dạy con những hiểu biết về cách xử thế, những kiến
thức cơ bản “làm thân con gái” trong mọi lĩnh vực qua từng giai
đoạn phát triển tâm sinh lư tự nhiên của con người. Đấy là kim
chỉ nam giúp con sáng suốt tự t́m cho ḿnh một bến đổ b́nh yên…”
Gia đ́nh chúng tôi là thế đấy - cuộc sống đơn giản,
không xô bồ, không bon chen, cảm thụ những ǵ ḿnh có được và
mong ước cuối cùng của tôi là: các con phải là người có ích cho
xă hội.
Mỗi khi có dịp ra ngoài với con, tôi ngồi phía sau xe, cảm giác
b́nh yên và yêu thương tràn ngập, cảm giác măn nguyện và hài
ḷng chính ḿnh. Tôi biết: vậy là tôi đă chẳng uổng công cả một
đời dành cho các con và gia đ́nh. Tôi thầm nhủ: “mẹ thương các
con bởi các con là nửa phần c̣n lại của cuộc đời mẹ”.
