Gần 50 năm, hôm nay mới gặp lại BH, cô bạn Bắc Kỳ nho nhỏ ngày
xưa tóc cắt tém theo kiểu demi-garçon nhí nhảnh, mi nhon, vui vẻ,
ngây thơ, và phá phách vô tội vạ. Tôi và cô nàng chơi thân đi
đâu cũng có nhau những năm đệ thất, đệ lục, có nhiều kỳ niệm
thật vui …không bao giờ tôi quên được…
Vô lại giường, nhưng trăn trở măi không làm sao ngủ lại được,
Bảo Hoa ơi! Bảo Hoa mi hại “bạn già” rồi có biết không hả? Mới
ngày nào hai đứa c̣n là hai con bé con lí lắc, giờ đây thành bà
nội bà ngọai người ta rồi, gặp nhau vẫn gọi “mày tao mi tớ”. Kỷ
niệm xưa cứ ào ạt trở về.
Nhớ những năm đệ thất, đệ lục, hai đứa cùng học chung một lớp.
Pháp văn là sinh ngữ chính, c̣n Anh văn là sinh ngữ phụ. Những
giờ sinh ngữ phụ học sinh nào không muốn học có thể ra về không
bị khiển trách, hai đứa vốn ham chơi lười học, những giờ học Anh
văn đều trốn lớp đạp xe rong chơi khắp chốn thích nhất là đạp xe
dọc theo bờ biển trên đường Duy Tân (bây giờ là Trần Phú) ngang
qua trường Bá Ninh qua khỏi phi trường, xuống tận Chụt, đến Cầu
Đá, ngắm Hải học viện rồi lại quay về.
Một buổi sáng, vừa đến trường Vơ Tánh, vô lớp học th́ nhỏ BH
chạy lại hỏi:
-
KO mày có biết cái câu “Ai lớp du” có nghĩa là ǵ không hả?
-
Lúc đó nhỏ KO trợn to mắt hỏi lại; Đứa nào nói với mày câu đó?
-
Mấy đứa nam sinh trường Bá Ninh hễ cứ thấy tao là nói câu đó,
mày có hiểu nghĩa không hả?
-
Nhỏ KO trả lời liền tao hiểu chớ, nó chưởi mày đó. “Ai lớp du”
có nghĩa là “T C M“.
-
“TCM” có nghĩa là ǵ hở, BH trợn mắt hỏi lại.
-
“TCM” nghĩa là…” Tổ cha mày”, nghĩa là “Tiên sư bố nhà mày”,
Bắc kỳ hiểu chưa? Tụi nó ỷ học Anh văn, ḿnh học Pháp văn không
biết gi nên chọc tức ḿnh đó.
-
Mày biềt không, mấy ngày trước đây, bọn thằng Bứa đầu bự cũng
có nói với tao câu đó. Tao cũng đâu có biết, nên về hỏi lại ông
Thái (con của Cô Năm tao). Ổng la tao quá chừng, rồi nói là đừng
quan tâm tới nữa, con nít mới nứt mắt mà đă nói bậy bạ rồi. Tao
tức lắm cứ mè nheo hoài, nên ông quát lên ”Ai lớp du” là…là...(ổng
chắc lưỡi mấy cái..rồi kư đầu tao) và nói..là.. tổ cha mày...cái
đồ con nít ranh, không nói nữa, rồi bỏ đi.
-
Nhỏ BH nghe xong tức giận quá đỏ mặt hỏi, tụi nó chưởi ḿnh bây
giờ làm sao đây?
-
Nhỏ KO cũng giận lắm nói: Tụi nó chưởi mày th́ mày cứ chửi lại
không sợ. Nếu có ngon gặp nó mày “chưởi” trước đi. BH nói tao sợ
tụi nó đánh tao, không dám đâu.
Tan trường hai nhỏ đạp xe một ṿng trên đường biển để hít không
khí trong lành của biển khơi rồi mới về nhà, vừa quay xe lại th́
hai đứa chạm mặt với anh em thằng Bứa đầu bự từ trường Bá Ninh
ra, (cùng trang lứa với hai nhỏ chắc cùng lớp Thất lục cỡ đó vậy
thôi.) Bọn chúng quay xe lại và kè kè theo sau. Hai nhỏ hồi hộp,
đưa mắt chuẩn bị tinh thần…tác chiến, đúng như dự tính, một tên
đạp xe vượt lên rồi cùng tên ngồi sau nói ”Ai lớp du”. Tức th́
hai nhỏ phản công liền, hai cái miệng ăn hàng, xí xọn đồng hét
to: Ai lớp du..ai lớp du..Mặt BH giận dữ đỏ kè, miệng nhỏ KO há
to, mặt nghinh ngáo, h́nh như nhỏ KO to mồm nhất..
Tự nhiên bọn Bứa đầu bự im tiếng, mấy cặp mắt mở thao láo vừa
ngạc nhiên vừa sửng sốt nh́n hai nhỏ rồi cười h́...h́... đạp xe
đi hết, thấy ghét.
-
KO nói nhỏ với BH: mày thấy chưa, tụi nó thấy ḿnh phản công
lại, nên giả bộ cười h́..h́ cho khỏi quê đó.
Vừa lúc ấy, anh Ngọc từ bụi dương bên đường lù lù đi tới, mặt
hầm hầm tức giận, quát hai nhỏ: tụi bây ăn nói ǵ vậy, con gái
không biết mắc cỡ, ở ngoài đường, ban ngày mà nói như vậy hả, về
nhà biết tay tao. Hai nhỏ sợ quá chừng, đúng là không phải chút
nào, con gái mà chưởi bới giữa đường thật không ra thể thống ǵ
hết, anh Ngọc la là phải rồi, c̣n chối căi ǵ được nữa.
Nhà BH nằm trên dường Duy Tân, vừa run, vừa lo, nhất là nhỏ BH
(ở nhà BH chỉ́ sợ có anh Ngọc thôi, và thường bị anh đánh đ̣n,
nhỏ KO cũng sợ ảnh luôn) hai đứa lặng lẽ đạp xe theo sau xe anh
Ngọc. Vô tới nhà, hai đứa sợ quá, anh Ngọc tay cầm cây chổi lông
gà vừa nhịp vừa trợn mắt bắt hai nhỏ quỳ dưới đất, anh bắt đầu
“hỏi cung”
-
Tại sao tụi mày nói câu đó? Ai bảo tụi mày nói, đă nói c̣n
không biết mắc cỡ, mà lại rống to như ḅ rống, tụi mày có biết ư
nghĩa câu đó không?
Hai đứa đồng thanh nói to để may ra được giảm tội. Tụi em biết
chứ, ai bảo tụi nó chưởi tụi em, tụi em phải chưởi lại chứ (BH
tḥng thêm một câu) - ngu ǵ không mắng lại.
-
Nhưng tụi mày có hiểu câu nói đó không? Anh Ngọc hét lên, tay
nhịp cây chổi lông gà độp độp trên bàn.
-
Sao lại không, nhỏ KO vội vàng nói “Ai lớp du” có nghĩa là...
nói một cách lịch sự là ..TCM.
-
TCM nói một cách b́nh dân là ”tổ cha mày”, là ”tiên sư bố nhà
mày“, BH giải thích thêm.
-
Anh Ngọc quát lên thật to, “cái ǵ? Ai lớp du”… là ...là “tiên
sư bố nhà mày” hả, hả, ai dạy chúng mày thế?” Thấy anh Ngọc giận
dữ hai nhỏ coi bộ đắt ư.
-
KO nói: Anh thấy chưa khi không bị bọn chúng mắng th́ tụi em
phải mắng lại chớ bộ. Em hỏi anh, tự nhiên gặp anh, em nói “Ai
lớp du“, anh có tức không? Dĩ nhiên anh phải nói lại “Ai lớp du“
cho bỏ ghét, có đúng không?
Nhỏ KO nói xong, nh́n lên thấy anh Ngọc mặt đỏ rần, không có vẽ
ǵ giận, nữa muốn cười, nữa muốn làm mặt nghiêm, lúng ta lúng
túng thật mắc cười.
Hic… Híc… ha...ha... hi… hi… Những tiếng cười từ pḥng học của
anh Quang, chị Hoàng vọng ra, trước c̣n nhỏ, sau h́nh như không
nén được nên ̣a to lên. Anh Quang, rồi bạn anh Quang, chị Hoàng
bước ra, ngưới th́ bụm miệng cười khúc khích, kẻ th́ ôm bụng
cười ngặt nghẽo. Anh Quang vừa cười ồ ồ vừa nói, hai con nhỏ bú
dzù làm tao cười muốn tắt thở đây, Ngọc ơi là Ngọc ,cái KO nó
“Ai lớp du“ ,mày có “ai lớp du“ lại không hở?
-
Chị Hoàng vừa cố nín cười vừa nói, hai nhỏ nghe chị nói đây:
“ai lớp du“ có nghĩa là...anh Quang vọt miệng nói là “ngộ ái nị”
tiếng Tàu, J’taime tiếng Tây, c̣n tiếng Việt là “anh yêu em” ..có
biết chưa hả hai con bú dzù.
Nói xong anh ôm bụng vừa đi vừa nói : Ngọc ơi mày đă có cái KO
”ai lớp du“ rồi đó, sướng nhé, từ nay tập “đi cà lềt” là vừa. Có
biết “đi cà lết” là ǵ không…là ‘i cà rết ...Y chữ tắt cùa từ
yêu đó.
Nghe anh Quang nói xong cả hai đứa đều ngơ ngẩn, BH đưa mắt nh́n
anh Ngọc rồi quay lại nh́n nhỏ KO và bụm miệng cười hí...hí. Nhỏ
KO bẻn lẻn, nh́n anh Ngọc rồi cũng tóet miệng cười trừ, nó xấu
hổ quá nổi quạu, đứng dậy nói: BH là em của anh, chứ tui đâu
phải sao bắt tui quỳ, tui đi dźa đây, nói xong con nhỏ chuồn
mất, trước cái nh́n bối rối của anh Ngọc dường như muốn nói điều
ǵ đó.
Suốt mấy ngày liền KO không tới nhà BH, nhưng rồi tính con bé
hời hợt, mau quên, nó lại thích cùng BH đạp xe đi long rong, nó
tới nhà rủ BH, nhưng mỗi khi tới nó cẩn thận, nh́n trước ngó sau
không thấy ai mới vào nhà. Bởi v́ nó không muốn gặp mấy ông anh
của BH, nhất là anh Quang cứ ghẹo nó, mỗi khi thấy nó anh la to
lên Ngọc ơi con bú dzù “ai lớp du“ tới t́m mày ḱa, hoặc vừa
cười vừa nói Ngọc ơi nhỏ TCM tới ḱa…C̣n anh Ngọc không c̣n trợn
mắt ra oai vói nó như trước, anh thường cười mỉm khi thấy nó, và
c̣n bênh nó nữa chứ, anh nói : anh Quang đừng trêu nhỏ KO nữa nó
không dám tới nhà BH sẽ mất bạn chơi đó.
Một hôm nhỏ BH thủ thỉ: anh Ngọc dạo này hiền lắm, ảnh không c̣n
la mắng tao nữa, thỉnh thoảng anh c̣n mua quà cho tao, ảnh cứ
bảo tao rủ mày tới học chung, anh sẽ giảng thêm toán cho tụi
ḿnh, bài vở có ǵ không hiểu anh sẽ chỉ vẽ cho. Tao đoán có lẻ
ảnh để ư và “đi cà lết“ mày rồi…KO mày chịu không?
-
KO cười nói : Anh Ngọc dụ khị đó, đừng nói nữa, tao không chịu
đâu.
-
BH nói: Tao thấy ảnh thật ḷng mà. Mày biết không, suốt ngày
ảnh cứ hát “nếu vắng anh, ai d́u em đi trong chiều lộng gió…nếu
vắng Oanh...ai đợi chờ anh…khi tan trường về…”
-
Ảnh có thật ḷng tao cũng không chịu đâu.
-
Tại sao vậy hở KO?
-
Tại v́ ông bà ḿnh thường nói: “nhứt gái hơn hai, nh́ trai hơn
một” đàng này anh Ngọc lớn hơn tao tới ba tuổi, ảnh già quá rồi,
nói xong nó cười to vui vẻ, le lưỡi chọc tức BH.
Cũng từ ngày ấy trong ḷng KO có ǵ đổi khác, thích thơ thẩn một
ḿnh, hay cười bẻn lẻn, thích soi gương, ưa làm dáng, thường len
lén mang đôi guốc cao gót hiệu Đa Kao của mấy bà chị, ăn nói
điềm đạm hơn. Lâu ngày không gặp anh Ngọc nó cảm thấy buồn buồn,
chờ đợi tiếng huưt gió bản “nếu vắng anh” mỗi khi đạp xe ngang
nhà,anh không dám dừng lại, nó chạy ra th́ xe đă xa rồi. Chỉ bấy
nhiêu thôi, dậm chân tại chỗ, không tiến thêm bước nào. Dù sao
cũng có chút vấn vương, một t́nh cảm trong sáng đáng nhớ của lứa
tuổi học tṛ ngây thơ.
Đến giữa năm đệ tứ, BH cùng gia đ́nh dọn vào Sài G̣n, KO buồn
biết mấy, đang chơi với nhau thân thiết, nay bỗng cách xa, cả
hai đứa buồn ơi là buồn. Trước ngày nhà nó dọn vô Sài G̣n KO đăi
BH ăn bánh “đông sương” do chính tay nó làm và gói thêm một dĩa.
-
KO nói : Dĩa đông sương này tao gởi cho anh Ngọc nghen, coi như
là quà tiễn biệt hén, chúc ảnh lên đường b́nh an và may mắn.
Khoan đi đă để tao gởi kèm vài chữ, chờ đó nghen, nó viết vội
vài chữ lên giấy
Tặng anh một dĩa đông sương,
Anh ăn lấy thảo, khỏi vương vấn ḷng.
Đông sương anh đă ăn xong.
Th́ anh nhớ trả dĩa này cho em.
Vừa cười vừa đưa cho BH và nói bảo anh Ngọc ngày mai đem trả dĩa
cho tao nghen.
Chiều hôm sau BH đến mặt buồn so, KO vội hỏi cái đĩa của tao đâu,
sao không thấy anh Ngọc?
-
Anh Ngọc lên xe trước rồi, ảnh không dám gặp mày, v́ ảnh vô ư
làm bể đĩa rồi.
-
Bể dĩa rồi hả? bể dĩa..? hai tiếng này nghe quen tai quá, phải
rồi” tuồng diễn không ra ǵ…bể dĩa thôi”...
Bà ngoại KO ch́m dần vào giấc ngủ, phảng phất một nụ cười.
