Mục Lục
 

  Trang B́a
     
 Ban Biên Tập
 
Lá T Xuân
     
 Nguyễn Thị Thanh T
      
Đọc Lá TXuân:
      
Lê Thị MChâu
  Táo Quân Chầu Trời
     
 Nguyễn Thị Thanh T
 Câu Đối Tết 
     
 Lê Bá Thiên
 Câu Đối Tết
       Vinh H

 

Chúc Tết
 

 Mừng Xuân Canh Dần
      Vinh H
 
Đôi Lời Tâm S
     
Lư H
 TChúc Tết
     
Trần Đ́nh Thọ


X
uân
Q
N



 
 Mùa Mai Hiếm
      
Nguyễn Quang Lộc
 
 Chuyện Cái Thùng Bánh Tét
       Lương LBích San
  Xuân Này Tôi Nhớ Măi
      
Trần N Phương

 

Xuân
Đ
ất Khách


  Một Cái Tết L K 
      
LThanh Cư
  Xuân Nguyện
       Đinh Thị Lan
 
CCâm
     
 Lâm Thanh Nhàn
 
Trước Thềm Năm Mới
       Đặng Thị Ngọc N
  Hai Không L Chín Nh́n Lại 
     
 Phi Ṛm


 

Sinh Hoạt Tết
Hải Ngoại
 

  Kịch Vui Vơ Thuật 
     
 Nguyễn Dzuy Nam
      
Nguyễn Dzuy An


 

H́nh nh Tết
 

  QN 
     
 SXương Hải
 
 Hải Ngoại 
     
 Đinh Bá H

 

Hoa Xuân
N
gày Tết
 

  Hoa Đào Trong Mắt Ai 
     
 Phạm Thị Nhung

 

Chuyện Vui
 

 Đầu Năm K Chuyện Vui
     
Lư H
 Tiếng Việt
     
Nguyễn Quang Lộc

 


Ca Hát/Nhạc

     Tiếng Hát:

 Mộng Chiều Xuân
     
Lan Đ́nh
 Tiếng Sáo Thiên Thai
     
Lan Đ́nh
 Gái Xuân
     
Lan Hương
 
Ca Vọng C
     
Lư H
 Đọc Truyện:"Trăng Q
      
Nhà" Của Phùng Thị Phượng

     
Lư H
 Nha Trang Ngày V
     
Nguyễn Tính
 

 

TVi


  Người Tuổi Dần
     
ABC Sưu Tầm (NXV)
 

 

Tôn Giáo


  Phật Giáo Đi Vào Đời
     
Mục Đồng
  Chùa Ngọc Lâm

     
TBửu Nguyễn Thừa
 

 

Năm Canh Dần
N
ói Chuyện H  

  Cọp V Làng
      
Vinh H
 
Tản Mạn Về Năm Canh Dần
      
Nguyễn Văn Thành

 

 

d_bb
Đ.H.K.H
 

  Cách Chơi Mạt Chược
      
Tô Đồng
  Liêu Trai C D
       Đàm Quang Hưng
  Thanh Phong Thi Tập 
     
 Vũ Tiến Phái
 
LVu Lan
       Nguyễn Văn P
 
Chính Danh Thủ Phạm
      
V Đổi Lịch Báo Hại

     
 Nguyễn Hữu Quang
 
Cỗi RBậc Hai
       Nguyễn Đc Tường


 

Tranh
N
ghệ Thuật


 Tranh Họa Nghệ Thuật

      
Phi Ṛm
 

 

Kinh Nghiệm Sống

 Xuân Đời Người Theo Chu
     K
Thời Gian

      
Hải Lộc

 


Văn Hóa
m Thực



 Bánh Tét-Hương V Tết
     
Lê Thị MChâu
 GThủ
     
Lê Thị Đào
 Mứt Dẻo
     
Lê Thị Đào
 Nấu Mắm Tôm
     
Lư H
 Khoai Lang
     
Dương Công Thi

 



Sức Khỏe

      
  Đại Dịch Cúm Heo Hay
      
Đại Chủng Ngừa Cúm Gà
 
     
BS Nguyễn Vĩ  Liệt
  Những Căn Bản V
      
Di Truyền Học
 
     
BS Nguyễn Vĩ  Liệt

 

 

Biên Khảo
Kinh Tế
 

Việt Nam

  Tổng Kết T́nh H́nh Kinh Tế
      
Việt Nam Năm 2009

       Nguyễn Văn Thành

Hoa K

  Tổng Kết T́nh H́nh Kinh Tế
      
Hoa K Năm 2009

       Nguyễn Văn Thành


 

Chuyện
Đ
ó Đây
 

  Cảm Ơn ASIMO
      
BS ĐHồng Ngọc
 
Năm Hết Tết Đến

      
BS ĐHồng Ngọc
 
Mười Năm Chân Bước Trên
     
Đường Dài

       Lương LHuyền Chiêu
 
 Ngày Xuân K Chuyện Làm
      
Báo Singapore
 

       Nguyễn Thị Thục


 

Viết v
Ninh Ḥa


 
Ḥn Vọng Phu Q Tôi

     
 Đinh Hữu Ân
 
Ninh Ḥa Tôi Xưa

     
 Lương LHuyền Chiêu
 
Những Bước Đường Đi Qua
      
Của Một Người Con Xóm
      
Rượu

     
  Nguyễn Hưng
  Chùm Me "Phong p"

     
 Lê Thị Hoài Niệm

 



Viết v
ninh-hoa.com



  Viết Cho Ninh-Hoa.com
     
 Lê Thị MChâu
 
Gái Tuổi Dần

     
 Lương LBích San



 

 KNiệm V
Trường:

Trần B́nh Trọng
Ninh Ḥa

  Những Mùa Xuân Đi Qua
     
 Thầy Trần Hà Thanh


Vạn Ninh

  Xuân Nhớ
      
N Thị Kim Anh
 
Thương V Vạn Ninh

      
Thầy NK
  Nha Trang Ngày V

      
Nguyễn Thị Kính
  Nhớ V Nha Trang

      
Nguyễn Thị Kính
  Phôi Pha Tháng Ngày

      
Thầy Trương Văn Nghi
  Một Chuyện Mùa Xuân

      
 Cô Đặng Thị Tuyết N
  Chúc Mừng X Vạn

      
Nguyễn Thị T
 

Các Trường Khác

 Thảo Trang
     
  Nguyễn Đồng Danh
 
Trường Hưng Đạo NhaTrang

     
  Phạm Thanh Phong


 

Thi Nhạc
Giao Duyên
 

 Hồn Tôi Theo G Bay V
      
Mùa Xuân

     
 LMST
 Nắng Mai

     
 Mục Đồng
 

 

Văn Học NT
Lịch Sử/Địa Lư
 


 
Cảm Nghĩ VNhạc Dân Gian

      
Anh Bằng - Hoàng Nam
 
"Xuân Dạ"

      
Dương Anh Sơn
  "Xuân Nhật Ngẫu Hứng"

      
Dương Anh Sơn
  Em Là Nốt Nhạc D Thương

      
NxVạn
 
Bài Hát V Tha La Trong
      
Kư c

      
Việt Hải  Los Angeles
  Ai Xuôi V Tây Đô ?

      
Việt Hải & Mindy Hà
  Sống Đ Viết, Viết Đ Sống

      
Trần Minh Hiền
  T Xuân Điều Ngự Giác
      
Hoàng Trần Nhân Tông

      
TBửu Nguyễn Thừa

 



T
 


  Chúc Xuân

      
Nguyễn Thị Bảy
  Mừng Ngày Hội Ngộ 

      
Nguyễn Thị Thanh B́nh
  Ba Mùa Xuân

      
Nguyên Bông
  Hoài Cảm

      
Nguyên Bông
  Gởi Thiệp Xuân Thăm Mẹ

      
Trần Ngọc Chánh
  Nhớ Xuân

      
Hương Đài
  Xuân Của Chị

      
Lan Đinh
  Hương Biển Mặn Mà Xuân

      
Thầy Quách Giao
  Xuân Tàn

     
 Lê Thị Ngọc Hà
  Đôi Mắt Em

      
Việt Hải LA
  Một Nửa Yêu Em

      
Việt Hải Los Angeles
  Khai Bút 2010

      
Trần Minh Hiền
  Con Sông Nào Đă Xa Nguồn
      
Huỳnh Trịnh Tuyết Hoa
  Lạc Lơng
      
Nguyễn Thị Tuyết Hoa
  Xuân Ly Hương

      
Vinh H
 Xuân V Lại Nhớ Q Hương

      
Vinh H
  Ngọt Ngào Xuân  

      
Trần Thị Phong Hương
  Bỗng

      
Nam Kha
  Sắc Xuân

      
Đinh Thị Lan
  Mùa Xuân Trên Đất Lowell

      
CBà Trần Thanh Liễu
  Chuyện Ngày Xưa

      
Nguyễn Duy Long
 Xuân Ơi! Xin Chầm Chậm N

      
Hải Lộc
  Xuân V

      
Lê Thị Lộc
  Người Đi

      
Đàm Thị Ngọc Lư
 Đôi Ta  

      
Đặng Thị Ngọc N
 Canh Dần...Đừng Nên !

      
Đặng Huy Nhẫn
 Thói Đời  

      
Đặng Huy Nhẫn
 Nắng Chiều Xuân  

      
Phan Kiều Oanh  
 T́nh Xuân  

      
Phan Kiều Oanh
 Xuân Chia Ly  

      
Phan Kiều Oanh
 Hạnh Phúc Đâu Xa

      
Nguyễn Hoàng Phi
  Đợi Anh V

     
  Phạm Thanh Phong
  Không Đ          

      
Trần N Phương
  Nhớ Xuân Xưa          

      
Trần N Phương
  Gương Mặt Trái Xoan

      
NQ
  Ngỡ Ngàng NXuân

      
Lâm Minh Tài
  Xuân Tri K          

      
Lâm Minh Tài
 Mùa Xuân Đó Phút T́nh C  

     
Cô Kim Thành
 Trăng Ngủ Quên

      
Cô Kim Thành
  Nỗi Nhớ Chiều Cuối Năm

      
Vơ Ngọc Thành
  Phác Họa

      
Vơ Ngọc Thành
  Dấu n T́nh Q

      
Anh Thy
  Quả Dưa Ngày Tết

      
Nguyễn Thị T
  Tưởng Nhớ

      
Thi Thi
  Xuân Tha Hương

      
Nguyễn Thị T
  Mùa Xuân Và Nỗi Nhớ

      
Trần Đ́nh Thọ
  Chúc Mừng Năm Mới

      
N Trưởng Tiến
  Q Hương Tôi Nỗi
      
Chờ Mong

      
Nguyễn Tính
  Xuân Viễn X

      
Nguyễn Tính
  Tháng Giêng Ơi

      
Lương MTrang
  Em Có Biết

      
Nguyễn Thục
  NCọp Lên Ngôi
     
Tú Trinh
  Xuân - Vẫn m Ḷng

      
Thượng Tọa Thích Ngộ T
  Thương Nhớ Ơi !
      
Nguyễn Thị Thanh T
 T́nh Xuân Đất Khách

      
Du Sơn Lăng T
  Xuân Gợi CHương

      
Du Sơn Lăng T
  Ca Khúc Mùa Xuân

      
Lê Duy Vũ
 


Văn

 

  Bóng Nắng Xuân
       Nguyên Bông
 
 Những Vần TVụn Gẫy
       Nguyễn Tấn Ca
 
 Nỗi Nhớ Cuối Năm
       Trần Thị Chất
 
 Những Ngày Giáp Tết
       Lê Thị MChâu
 
 Hạt Giống Đang Nảy Mầm
       Phan Phụng Dung
 
 Mái NXưa
       Tâm Đoan
 
Tôi Ơi Đừng Tuyệt Vọng
     
 Lê Thị Ngọc Hà
 
Bông Cải
     
 Huỳnh Trịnh Tuyết Hoa
  Hơi Thở Mùa Xuân
      
 Nguyễn Thị Tuyết Hoa
  Mưa Cuối Mùa
      
 Nguyễn Thị Tuyết Hoa
 
Tiếng Vọng Trên Ngàn
     
 Tường Hoài
 
Giây Phút Giao Thừa
     
 Lư H
  Nơi Trái Tim
       Nguyễn Quang Lộc
 
 Tạm Biệt...
       Thanh Mai
  Trên Nỗi Nhớ Thương Đau   

      
Nguyễn Hữu Nghĩa
  KNiệm...Vui
     
 Phan Kiều Oanh
  Mai Hương Xuân   

     
 Topa  Panning
  Chào Bảy Mươi   

      
Trương Thanh Sơn
  Phần Thưởng
     
 Lâm Minh Tài
  Nơi Đàn Chim Bay V T́m
       
Hơi

      
Nguyễn Hữu Tài
  Đám Ma Người Ngoại Đạo
     
 Hoàng - Thanh
  Xúc Tép 

      
Dương Công Thi
  Em Tôi Đă Ra Đ

      
Hà Thị Thu Thủy
  Buồn Vui Đời Lính TT

      
Nguyễn Tính
  Những Con Đường Dưới
     
Chân Tôi
       Nguyễn Đôn Huế Trang


 

 

 

Thư từ, bài vở, h́nh ảnh hoặc
ư kiến xây dựng, xin liên lạc:

 
diem27thuy@yahoo.com

 



 

 

 

 

 

 

 


 

 


 

Tiếng điện thoại reo vang làm tôi thức giấc, giữa khuya ai gọi vậy cà? Tôi vội đứng lên bắt điện thoại.

  -   A lô, xin lỗi ai gọi vậy...?

  -   Phải KO không?

  -   Đúng rồi, xin lỗi ai ở đầu dây?

  -   KO đó hả? Tao đây…

  -   Tao là ai? xin lỗi…

  -   Không nhận ra tiếng nói của tao hả?

  -   Không nhận ra..

  -   Lâu quá rồi không nhận ra cũng phải, mấy mươi năm chứ ít ǵ ha, khoẻ không?

  -   Khoẻ, nhưng ai ở đầu dây? Nếu không trả lời tui cúp điện thoại đó.

  -   Tính mày sao lúc nào cũng nóng nảy bộp chộp không thay đổi ǵ hết.

  -   1…2…tui cúp nè…

  -   Khoan ...tao là Bảo Hoa đây, nhớ chưa, đùa mày chút chơi. Tuần sau là Tết Dương lịch, gọi mày để Happy New Year vậy mà.

(Ồ, là nhỏ BH xí xọn, mừng quá …Trời thần ơi ! nửa đêm đánh thức người ta dậy để chúc Tết …được rồi...hăy đợi đấy..)

  -    Ô ... BH hả, khoẻ không? ờ mà..Xin lỗi BH nào..? BH Tuy Hoà hay BH Qui Nhơn?

  -   BH Nha trang đây mà..

  -    À! BH Nha trang nhớ rồi…nhưng BH B́nh hay BH Vĩnh?

  -    Mày nói cái ǵ mà dài ḍng vậy hả KO.

  -    Tui hỏi bà là vợ của ông B́nh hay ông Vĩnh, tui có nhiều bạn tên BH lắm..

  -    Thua mày rồi đó, đừng trả đũa nữa, BH em của anh Ngọc đây. Mày nhớ.., ngày xưa tao muốn cặp đôi mày với ảnh đó.

  -    Nhớ rồi, bà có biết bây giờ là mấy giờ rồi không hả? Bà muốn phá tui, chờ chút, giữ điện thoại để tui ra ngoài pḥng khách nói chuyện thoải mái hơn, ở đây làm phiền lổ tai ông xă, ổng càm ràm …

  -    A lô, BH bà đang ở đâu gọi tới ?

  -    Tao ở Cali gọi, bên tao mới có 9 giờ tối, bên mày 12 giờ khuya phải không?

  -    Phải rồi lần đầu tha cho bà đó…

  -   Bà ngoại ơi! Bà ngoại già rồi mà c̣n nóng nảy quá, lần sau không dám gọi giờ này, đợi khuya 11 giờ em gọi được chữa ?

  -    Mô phật, Bắc kỳ đừng có hại bạn già này kiểu đó … huề nghen....Ha..ha, “OK” nói chuyện đàng hoàng nè, KO và gia đ́nh vẫn khỏe luôn? Sao không qua bên này ở khí hậu tốt, giống khí hậu VN, bên miền Đông Bắc lạnh lắm.

  -    BH ơi! Lâu quá mới liên lạc lại, KO mừng quá. Sao BH biết số phone của KO hả? Khi vừa mới qua đây KO cũng t́m BH, nhưng không ai biết, nghe nói BH di tản từ năm 75, bây giờ BH và ông xă vẫn c̣n làm việc? Con cháu thế nào rồi? Có gặp bạn bè cũ, cùng trang lứa tụi ḿnh không? C̣n anh Ngọc cũng con đàn cháu đống hả? Ảnh có ở gần BH không? Có khỏe không?

 

  -   Từ từ, hỏi nhiều quá làm sao trả lời cho kịp. BH và ông xă vẫn c̣n đi làm, con cái tụi nhỏ đă ổn định, có gia đ́nh hết rồi, đứa cháu ngọai đă vào đại học. BH cũng có gặp một số bạn cũ, cho số phone của KO, mừng quá BH vội gọi liền mà quên đi Đông Tây cách nhau 3 múi giờ..”xó ry “ nhen. Thật ra BH mới chuyển qua sống ở Cali thôi, trước kia BH ở xa ít gặp bạn bè cũ. Gia đ́nh anh Ngọc ở Chicago, lạy trời ảnh vẫn khỏe.

 

  -    BH ơi ! lâu quá mới nghe lại giọng nói của BH, KO xúc động quá, tụi ḿnh xa nhau từ cuối năm 62, đang học lớp đệ tứ, phải không? Lúc đó gia đ́nh BH chuyển vô Sài g̣n ở trong đó luôn.

  -    Lâu quá BH quên hết rồi, chỉ nhớ là khoảng giữa năm đệ tứ, tụi ḿnh đang tập dợt văn nghệ thi đua với các lớp trong trường Nữ Trung Học Nhatrang.

  -    KO ơi nghe tao hỏi đây: Qua Mỹ lâu rồi có nói được tiếng Anh tiếng u nhiều chưa? Hay chỉ thuộc mỗi một câu” ai lớp du” cũ mèm xưa rích từ năm đệ thất, đệ lục mày bày cho tao đó hở KO?

  -    Ha ha ... đừng nhắc đến nữa, mỗi khi nghe nói đến câu “I love you” th́ nhớ đến BH và mắc cười, BH vẫn c̣n nhớ..

  -    Tao c̣n nhớ rơ cái mặt nghinh ngáo của mày, há to mồm và hét lên câu “I love you“ mà cười một ḿnh.

  -    Thôi đi đừng nhắc tới nữa quê quá, nghe KO nói đây.

  -    Ngày mai đúng 7 gi chiều bên Cali, bên này là 10 gi tối KO sẽ gọi BH nói chuyện lâu hơn, bây giờ khuya rồi stop hén. Ngày mai KO có cái hẹn khám bệnh buổi sáng OK? Bye nghen.

 


Kiều Oanh hàng đầu, bên trái

 

Gần 50 năm, hôm nay mới gặp lại BH, cô bạn Bắc Kỳ nho nhỏ ngày xưa tóc cắt tém theo kiểu demi-garçon nhí nhảnh, mi nhon, vui vẻ, ngây thơ, và phá phách vô tội vạ. Tôi và cô nàng chơi thân đi đâu cũng có nhau những năm đệ thất, đệ lục, có nhiều kỳ niệm thật vui …không bao giờ tôi quên được…

Vô lại giường, nhưng trăn trở măi không làm sao ngủ lại được, Bảo Hoa ơi! Bảo Hoa mi hại “bạn già” rồi có biết không hả? Mới ngày nào hai đứa c̣n là hai con bé con lí lắc, giờ đây thành bà nội bà ngọai người ta rồi, gặp nhau vẫn gọi “mày tao mi tớ”. Kỷ niệm xưa cứ ào ạt trở về.

Nhớ những năm đệ thất, đệ lục, hai đứa cùng học chung một lớp. Pháp văn là sinh ngữ chính, c̣n Anh văn là sinh ngữ phụ. Những giờ sinh ngữ phụ học sinh nào không muốn học có thể ra về không bị khiển trách, hai đứa vốn ham chơi lười học, những giờ học Anh văn đều trốn lớp đạp xe rong chơi khắp chốn thích nhất là đạp xe dọc theo bờ biển trên đường Duy Tân (bây giờ là Trần Phú) ngang qua trường Bá Ninh qua khỏi phi trường, xuống tận Chụt, đến Cầu Đá, ngắm Hải học viện rồi lại quay về.

 

Một buổi sáng, vừa đến trường Vơ Tánh, vô lớp học th́ nhỏ BH chạy lại hỏi:

  -    KO mày có biết cái câu “Ai lớp du” có nghĩa là ǵ không hả?

  -    Lúc đó nhỏ KO trợn to mắt hỏi lại; Đứa nào nói với mày câu đó?

  -    Mấy đứa nam sinh trường Bá Ninh hễ cứ thấy tao là nói câu đó, mày có hiểu nghĩa không hả?

  -    Nhỏ KO trả lời liền tao hiểu chớ, nó chưởi mày đó. “Ai lớp du” có nghĩa là “T C M“.

  -    “TCM” có nghĩa là ǵ hở, BH trợn mắt hỏi lại.

  -    “TCM” nghĩa là…” Tổ cha mày”, nghĩa là “Tiên sư bố nhà mày”, Bắc kỳ hiểu chưa? Tụi nó ỷ học Anh văn, ḿnh học Pháp văn không biết gi nên chọc tức ḿnh đó.

  -    Mày biềt không, mấy ngày trước đây, bọn thằng Bứa đầu bự cũng có nói với tao câu đó. Tao cũng đâu có biết, nên về hỏi lại ông Thái (con của Cô Năm tao). Ổng la tao quá chừng, rồi nói là đừng quan tâm tới nữa, con nít mới nứt mắt mà đă nói bậy bạ rồi. Tao tức lắm cứ mè nheo hoài, nên ông quát lên ”Ai lớp du” là…là...(ổng chắc lưỡi mấy cái..rồi kư đầu tao) và nói..là.. tổ cha mày...cái đồ con nít ranh, không nói nữa, rồi bỏ đi.

  -    Nhỏ BH nghe xong tức giận quá đỏ mặt hỏi, tụi nó chưởi ḿnh bây giờ làm sao đây?

  -    Nhỏ KO cũng giận lắm nói: Tụi nó chưởi mày th́ mày cứ chửi lại không sợ. Nếu có ngon gặp nó mày “chưởi” trước đi. BH nói tao sợ tụi nó đánh tao, không dám đâu.

 

Tan trường hai nhỏ đạp xe một ṿng trên đường biển để hít không khí trong lành của biển khơi rồi mới về nhà, vừa quay xe lại th́ hai đứa chạm mặt với anh em thằng Bứa đầu bự từ trường Bá Ninh ra, (cùng trang lứa với hai nhỏ chắc cùng lớp Thất lục cỡ đó vậy thôi.) Bọn chúng quay xe lại và kè kè theo sau. Hai nhỏ hồi hộp, đưa mắt chuẩn bị tinh thần…tác chiến, đúng như dự tính, một tên đạp xe vượt lên rồi cùng tên ngồi sau nói ”Ai lớp du”. Tức th́ hai nhỏ phản công liền, hai cái miệng ăn hàng, xí xọn đồng hét to: Ai lớp du..ai lớp du..Mặt BH giận dữ đỏ kè, miệng nhỏ KO há to, mặt nghinh ngáo, h́nh như nhỏ KO to mồm nhất..

 

Tự nhiên bọn Bứa đầu bự im tiếng, mấy cặp mắt mở thao láo vừa ngạc nhiên vừa sửng sốt nh́n hai nhỏ rồi cười h́...h́... đạp xe đi hết, thấy ghét.

  -    KO nói nhỏ với BH: mày thấy chưa, tụi nó thấy ḿnh phản công lại, nên giả bộ cười h́..h́ cho khỏi quê đó.

Vừa lúc ấy, anh Ngọc từ bụi dương bên đường lù lù đi tới, mặt hầm hầm tức giận, quát hai nhỏ: tụi bây ăn nói ǵ vậy, con gái không biết mắc cỡ, ở ngoài đường, ban ngày mà nói như vậy hả, về nhà biết tay tao. Hai nhỏ sợ quá chừng, đúng là không phải chút nào, con gái mà chưởi bới giữa đường thật không ra thể thống ǵ hết, anh Ngọc la là phải rồi, c̣n chối căi ǵ được nữa.

 

Nhà BH nằm trên dường Duy Tân, vừa run, vừa lo, nhất là nhỏ BH (ở nhà BH chỉ́ sợ có anh Ngọc thôi, và thường bị anh đánh đ̣n, nhỏ KO cũng sợ ảnh luôn) hai đứa lặng lẽ đạp xe theo sau xe anh Ngọc. Vô tới nhà, hai đứa sợ quá, anh Ngọc tay cầm cây chổi lông gà vừa nhịp vừa trợn mắt bắt hai nhỏ quỳ dưới đất, anh bắt đầu “hỏi cung”

  -    Tại sao tụi mày nói câu đó? Ai bảo tụi mày nói, đă nói c̣n không biết mắc cỡ, mà lại rống to như ḅ rống, tụi mày có biết ư nghĩa câu đó không?

Hai đứa đồng thanh nói to để may ra được giảm tội. Tụi em biết chứ, ai bảo tụi nó chưởi tụi em, tụi em phải chưởi lại chứ (BH tḥng thêm một câu) - ngu ǵ không mắng lại.

  -    Nhưng tụi mày có hiểu câu nói đó không? Anh Ngọc hét lên, tay nhịp cây chổi lông gà độp độp trên bàn.

  -    Sao lại không, nhỏ KO vội vàng nói “Ai lớp du” có nghĩa là... nói một cách lịch sự là ..TCM.

  -    TCM nói một cách b́nh dân là ”tổ cha mày”, là ”tiên sư bố nhà mày“, BH giải thích thêm.

  -    Anh Ngọc quát lên thật to, “cái ǵ? Ai lớp du”… là ...là “tiên sư bố nhà mày” hả, hả, ai dạy chúng mày thế?” Thấy anh Ngọc giận dữ hai nhỏ coi bộ đắt ư.

  -    KO nói: Anh thấy chưa khi không bị bọn chúng mắng th́ tụi em phải mắng lại chớ bộ. Em hỏi anh, tự nhiên gặp anh, em nói “Ai lớp du“, anh có tức không? Dĩ nhiên anh phải nói lại “Ai lớp du“ cho bỏ ghét, có đúng không?

 

Nhỏ KO nói xong, nh́n lên thấy anh Ngọc mặt đỏ rần, không có vẽ ǵ giận, nữa muốn cười, nữa muốn làm mặt nghiêm, lúng ta lúng túng thật mắc cười.

Hic… Híc… ha...ha... hi… hi… Những tiếng cười từ pḥng học của anh Quang, chị Hoàng vọng ra, trước c̣n nhỏ, sau h́nh như không nén được nên ̣a to lên. Anh Quang, rồi bạn anh Quang, chị Hoàng bước ra, ngưới th́ bụm miệng cười khúc khích, kẻ th́ ôm bụng cười ngặt nghẽo. Anh Quang vừa cười ồ ồ vừa nói, hai con nhỏ bú dzù làm tao cười muốn tắt thở đây, Ngọc ơi là Ngọc ,cái KO nó “Ai lớp du“ ,mày có “ai lớp du“ lại không hở?

  -    Chị Hoàng vừa cố nín cười vừa nói, hai nhỏ nghe chị nói đây: “ai lớp du“ có nghĩa là...anh Quang vọt miệng nói là “ngộ ái nị” tiếng Tàu, J’taime tiếng Tây, c̣n tiếng Việt là “anh yêu em” ..có biết chưa hả hai con bú dzù.

 

Nói xong anh ôm bụng vừa đi vừa nói : Ngọc ơi mày đă có cái KO ”ai lớp du“ rồi đó, sướng nhé, từ nay tập “đi cà lềt” là vừa. Có biết “đi cà lết” là ǵ không…là ‘i cà rết ...Y chữ tắt cùa từ yêu đó.

Nghe anh Quang nói xong cả hai đứa đều ngơ ngẩn, BH đưa mắt nh́n anh Ngọc rồi quay lại nh́n nhỏ KO và bụm miệng cười hí...hí. Nhỏ KO bẻn lẻn, nh́n anh Ngọc rồi cũng tóet miệng cười trừ, nó xấu hổ quá nổi quạu, đứng dậy nói: BH là em của anh, chứ tui đâu phải sao bắt tui quỳ, tui đi dźa đây, nói xong con nhỏ chuồn mất, trước cái nh́n bối rối của anh Ngọc dường như muốn nói điều ǵ đó.

 

Suốt mấy ngày liền KO không tới nhà BH, nhưng rồi tính con bé hời hợt, mau quên, nó lại thích cùng BH đạp xe đi long rong, nó tới nhà rủ BH, nhưng mỗi khi tới nó cẩn thận, nh́n trước ngó sau không thấy ai mới vào nhà. Bởi v́ nó không muốn gặp mấy ông anh của BH, nhất là anh Quang cứ ghẹo nó, mỗi khi thấy nó anh la to lên Ngọc ơi con bú dzù “ai lớp du“ tới t́m mày ḱa, hoặc vừa cười vừa nói Ngọc ơi nhỏ TCM tới ḱa…C̣n anh Ngọc không c̣n trợn mắt ra oai vói nó như trước, anh thường cười mỉm khi thấy nó, và c̣n bênh nó nữa chứ, anh nói : anh Quang đừng trêu nhỏ KO nữa nó không dám tới nhà BH sẽ mất bạn chơi đó.

 

Một hôm nhỏ BH thủ thỉ: anh Ngọc dạo này hiền lắm, ảnh không c̣n la mắng tao nữa, thỉnh thoảng anh c̣n mua quà cho tao, ảnh cứ bảo tao rủ mày tới học chung, anh sẽ giảng thêm toán cho tụi ḿnh, bài vở có ǵ không hiểu anh sẽ chỉ vẽ cho. Tao đoán có lẻ ảnh để ư và “đi cà lết“ mày rồi…KO mày chịu không?

  -    KO cười nói : Anh Ngọc dụ khị đó, đừng nói nữa, tao không chịu đâu.

  -    BH nói: Tao thấy ảnh thật ḷng mà. Mày biết không, suốt ngày ảnh cứ hát “nếu vắng anh, ai d́u em đi trong chiều lộng gió…nếu vắng Oanh...ai đợi chờ anh…khi tan trường về…”

  -    Ảnh có thật ḷng tao cũng không chịu đâu.

  -   Tại sao vậy hở KO?

  -    Tại v́ ông bà ḿnh thường nói: “nhứt gái hơn hai, nh́ trai hơn một” đàng này anh Ngọc lớn hơn tao tới ba tuổi, ảnh già quá rồi, nói xong nó cười to vui vẻ, le lưỡi chọc tức BH.

Cũng từ ngày ấy trong ḷng KO có ǵ đổi khác, thích thơ thẩn một ḿnh, hay cười bẻn lẻn, thích soi gương, ưa làm dáng, thường len lén mang đôi guốc cao gót hiệu Đa Kao của mấy bà chị, ăn nói điềm đạm hơn. Lâu ngày không gặp anh Ngọc nó cảm thấy buồn buồn, chờ đợi tiếng huưt gió bản “nếu vắng anh” mỗi khi đạp xe ngang nhà,anh không dám dừng lại, nó chạy ra th́ xe đă xa rồi. Chỉ bấy nhiêu thôi, dậm chân tại chỗ, không tiến thêm bước nào. Dù sao cũng có chút vấn vương, một t́nh cảm trong sáng đáng nhớ của lứa tuổi học tṛ ngây thơ.

Đến giữa năm đệ tứ, BH cùng gia đ́nh dọn vào Sài G̣n, KO buồn biết mấy, đang chơi với nhau thân thiết, nay bỗng cách xa, cả hai đứa buồn ơi là buồn. Trước ngày nhà nó dọn vô Sài G̣n KO đăi BH ăn bánh “đông sương” do chính tay nó làm và gói thêm một dĩa.

  -    KO nói : Dĩa đông sương này tao gởi cho anh Ngọc nghen, coi như là quà tiễn biệt hén, chúc ảnh lên đường b́nh an và may mắn. Khoan đi đă để tao gởi kèm vài chữ, chờ đó nghen, nó viết vội vài chữ lên giấy

Tặng anh một dĩa đông sương,

Anh ăn lấy thảo, khỏi vương vấn ḷng.

Đông sương anh đă ăn xong.

Th́ anh nhớ trả dĩa này cho em.

Vừa cười vừa đưa cho BH và nói bảo anh Ngọc ngày mai đem trả dĩa cho tao nghen.

Chiều hôm sau BH đến mặt buồn so, KO vội hỏi cái đĩa của tao đâu, sao không thấy anh Ngọc?

  -    Anh Ngọc lên xe trước rồi, ảnh không dám gặp mày, v́ ảnh vô ư làm bể đĩa rồi.

  -    Bể dĩa rồi hả? bể dĩa..? hai tiếng này nghe quen tai quá, phải rồi” tuồng diễn không ra ǵ…bể dĩa thôi”...

Bà ngoại KO ch́m dần vào giấc ngủ, phảng phất một nụ cười.

 

 

 

 

 

 

Phan Kiều Oanh

 Mùa đông 2009

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

       

 

 

 

 

 

Trang XUÂN 2010- Văn Học Nghệ Thuật Và Quê Hương