
Khi
trở lại CN Gia Nghĩa Tôi thấy Cn có nhiều khuôn mặt mới, trưa đến, một
ḿnh tôi lủi thủi về nhà ăn cơm tháng, cả nhà vui mừng hỏi han rối rít, bà
chị lớn thấy tôi tới một ḿnh bèn hỏi:
- Thanh và Phước đâu sao không thấy?
Tôi trả lời:
- Thanh ở lại Cn Nha trang, c̣n Phước đổi về Ba Ng̣i.
Bất chợt tôi nh́n thấy một cô gái lạ trong nhà có mái tóc dài đến ngang
mông nên nh́n chăm như muốn ḍ hỏi, thấy vậy chị lớn hiểu ư giới thiệu:
- Em gái thứ ba của chị đó, tên Vinh Hoa, gia đ́nh gởi Hoa ngoài Huế để đi
học, nữ sinh Đồng Khánh đó, c̣n đây là Tính ăn cơm tháng nhà ḿnh đi công
tác lâu rồi nay mới trở lại.
Tôi bèn đổi giọng:
- Khi mô trở ra Huế?
Vinh Hoa ngạc nhiên reo lên:
- Vui ghê, anh Tính cũng người Huế, em thi tú tài rớt không muốn đi học
nữa, vừa rồi em xin được việc nên ở lại luôn không trở lại Huế nữa.

Hôm đó sau giờ cơm trưa tôi đă ở lại tán dóc với Vinh Hoa cho tới chiều,
kể từ đó tôi đă quen Vinh Hoa và đă đối xử với nàng như một người bạn, một
em gái không hơn không kém, bởi v́ trong ḷng tôi đă có Ninh.
Một hôm, tôi được lịnh đi học bổ túc ở Bộ Tổng Tham Mưu nên lại một lần
nữa phải ôm gói từ giă Chi Nhánh, bạn bè.
ĐĐTT/BTTM
Lần đầu tiên tôi được gởi đi học khóa đặc biệt Viễn Ấn Mă ở Bộ tổng Tham
Mưu gần cổng phi trường Tân Sơn Nhất, khóa học không đông lắm, nhưng đă tụ
tập các anh em với nhiều binh chủng, màu áo khác nhau trên 4 vùng chiến
thuật, tôi và Hậu có lẽ hai tên trẻ nhất từ tuổi tác, cấp bậc nên đă dể
làm quen với nhau.
Một hôm tôi nhận được thư của Ninh từ Qui Nhơn gởi đến, tôi mừng hớn hở mở
thư ra đọc, mặt tôi biến sắc khi đọc tới hàng chử: ”Má em đ̣i gă em cho
một anh Th/u ĐPQ bạn của anh em, em không bằng ḷng nhưng mọi người trong
nhà ép em, bắt buộc em phải lấy anh ấy, em không thể cải cha mẹ, em có thể
làm bạn hay làm em gái với anh được không?” Như một tiếng sét ngang tai,
tôi nóng rực người viết thư trả lời Ninh với những lời lẽ nặng kư và nhất
quyết:” một là người yêu hai là người xa lạ, không bạn bè em út ǵ hết”,
kể từ đó tôi không c̣n liên lạc với Ninh nữa. Sau đó, đă mấy lần tôi uống
xĩn trên vọng gác, Hậu thông căm cùng gác chung để canh chừng tôi trong
đêm.
Một buổi chiều tối đúng ngày lễ Phật Đăn năm 73 tôi và Hậu được phép xuất
trại, hai đứa đă đón xe lam đến bùng binh Sài G̣n để xem cảnh ngày lễ lớn
ở chốn Đô Thành. Đứng giữa gịng người tấp mập qua lại, nh́n từng cặp nhỡn
nhơ trên đường phố mà nhớ tới người yêu bỏ sắp đi lấy chồng, tôi cảm thấy
buồn đến thối ruội bèn rủ Hậu vô tiêm thuốc bắc mua một chai rượu thuốc
Trường Xuân rồi đến ngồi dưới chân tượng Trần Nguyên Hăn cùng cưa hết chai
rượu mong quên đời(có lẽ ở bên kia thế giới Đức Trần Thánh Tổ cũng phải
ph́ cười thông cảm hoàn cảnh cho hai tên đệ tử gà gù xù lông, ủ rủ dưới
chân ḿnh), cũng may v́ hôm đó ngày lễ nên QC cũng biết điều không xuất
hiện, chứ không cũng bị tóm về bót…
*
Một sáng thứ hai tôi thấy thằng bạn cùng khóa HSQ/MM đột nhiên đeo lon
T/s1 cáo cạnh trên vai, ngạc nhiên tôi hỏi:
- Đang thụ huấn mà cũng được lên chức, khao đi chớ.
- Tao đóng tại Sài G̣n nghe mấy thằng cùng khóa ḿnh cho biết đă đúng 3
năm nếu không bị kư củ automatic được lên T/s1, cuối tuần tao ghé qua đơn
vị lấy quyết định rồi về nhà may lon vô cho le, h́nh như tao thấy có cả
tên mầy nữa, mầy cũng phải chuẩn bị mà khao.
- Bây giờ tao chưa có bằng chứng, mai mốt về Quăng Đức tao sẽ khao, mời
mầy lên tham dự.
- Thôi đi cha nội, mời lạy trời đừng ăn, đồ ba xạo.
***
Thời gian ở Quăng Đức
Vừa bước vào nhà ăn cơm
tháng, Vinh Hoa là người đầu tiên nh́n thấy tôi đă chọc quê:
- Anh Tính học vừa ra trường đă được lên chức, trông oai ghê.
- Cũng cánh gà thôi, lâu ngày phải mọc thêm lông, thêm cánh.
Trong bữa cơm tôi không
đùa giỡn như lúc trước, ai hỏi chỉ trả lời cho có lệ, Vinh Hoa đă để ư nên
nói:
- Anh Tính được lên lon bày đặt làm oai, cao cách, mặt mày lầm ĺ, làm ra
vẽ thấy phát ghét, coi chừng họ tưỡng ông cụ già nào đó, thôi gỡ lon cất
đi đừng nhăn mặt coi trẻ trung hơn, lính Truyền Tin thuộc loại kiễng quư,
phong nhă lắm rồi, cần ǵ phải mang lon.
Tôi nghĩ Vinh Hoa đă
đoán biết tôi có tâm trạng buồn nên pha tṛ cho vui, tôi đáp lại:
- Đă 3 năm mài cựa mới mọc thêm cánh, chưa kịp làm le đă có người xúi bẻ
cựa nhổ lông cho giống chim sẽ, nếu không mang cánh gà cấp trên tưởng ḿnh
chê cúp luôn chỉ có nước toi công.
- Được lên chức tại sao không mừng mà mặt một đống như gà mắc phong?
- Anh có tâm sự buồn.
- Thất t́nh, bị bồ đá.
- Ừ, nàng sắp sữa lấy chồng.
Hôm đó tôi đă tâm sự cho
Vinh Hoa biết những chuyện t́nh đă qua trong đời tôi, Vinh Hoa nghe xong
cũng tâm sự lại:
- Lâu nay em đă thầm yêu một người, nhưng người đó hững hờ không thèm để ư
tới em.
Tôi gạ hỏi:
- Bạn học ở Huế.
- Không phải, thử đoán đi.
- Một anh Sĩ quan
- Trật bét, một người mới lên T/s1, anh ấy là người Công Giáo.
Tôi đoán biết Vinh Hoa
ám chỉ ai rồi nhưng giă vờ ngây thơ:
- Anh bạn nào diễm phúc thật, đă lọt vào mắt xanh của em.
Vinh Hoa lườm mắt nguưt
tôi rồi bỏ ra sau bếp, tôi lặng lẽ trở về CN, hôm đó tôi không tài nào ngủ
được cứ trằn trọc, suy nghĩ mông lung nhớ lại những ngày tháng đă quen
Vinh Hoa tôi không hề có cữ chỉ vồn vă, săn đón nàng, chỉ đùa giỡn với
nàng một cách vô tư, không hiểu tại sao nàng lại thầm yêu ḿnh, bây giờ
ḿnh chẳng khác ǵ người đang bị chết đuối mà có người đưa tay muốn cứu
với, chẵng lẽ ḿnh lại bỏ mất cơ hội ấy sao… Ngày hôm sau, trước khi tới
nhà Vinh Hoa tôi đă lấy giấy viết sẵn một câu:” Có phải anh không?” rồi
gấp làm tư. Khi ăn cơm xong tôi trao cho nàng và nói:
- Ngày hôm qua anh đoán chưa đúng, hôm nay anh trả lời tiếp, em mở tờ giấy
ra th́ biết.
Vinh Hoa mở giấy ra đọc
rồi cười nói:
- Không đúng, đừng tưởng bở, mà thấy anh đang thất t́nh tội nghiệp, cũng
đáng thương đó, chỉ mới thương thôi.
- Vậy em thương hại anh?
- Có lẽ như vậy.
- Thương hại, thương tâm hay thương yêu cũng là t́nh thương, nếu có người
có nhă ư thương ḿnh mà ḿnh không đáp lại t́nh thương ấy tức là phụ ḷng
người ta, anh đây sẵn sàng đón nhận, và đa tạ để khỏi mang tiếng phụ ḷng
người.
- Anh ba lém lắm hèn chi bị bồ bỏ.
Những sáng Chủ Nhật Vinh Hoa và tôi nắm tay nhau dung dăng dung dẽ đi trên
con đường từ cổng Hành Chánh xuống dốc, Nhà thờ và Chùa nằm đối diện nhau
ngang triền đồi, khi tới nơi chúng tôi chia tay nhau rẻ hai phía, tôi vô
Nhà thờ, nàng đến Chùa sinh hoạt, sau khi dự Thánh lễ tôi đến Chùa chờ đón
nàng về, thời gian đă làm gia tăng t́nh cảm chúng tôi thêm sâu đậm, nên
tôi định nhận xứ Quăng Đức nầy làm quê hương. Một hôm, tôi đă cho mẹ Vinh
Hoa biết hai chúng tôi đă yêu nhau và tôi có ư định cưới hỏi nàng, Mẹ Vinh
Hoa đă nói với tôi:
- Nếu con theo đạo Phật bác gă Hoa cho con.
Tôi tỏ ư không bằng ḷng nên trả lời:
- Chúng con đă chủ trương đạo ai nấy thờ, không đụng chạm đến cá nhân của
nhau.
- Nói láo, lấy nhau mà không không đụng chạm, nghĩ đến nhau, không lo cho
nhau đó là giă dối, bác không bằng ḷng trừ khi con theo đạo Phật.
Tôi chăng biết nói sao hơn chỉ im lặng, bửa cơm hôm đó trở nên căng thẳng
mà tôi đoán biết đó là một dấu hiệu chẳng lành sẽ đến với tôi thêm một lần
nữa với những cuộc t́nh đổ vỡ vô duyên lạ…, đợi mấy ngày không thấy tôi
chuyển hướng, sau đó mẹ nàng cấm đoán, theo dơi, ngăn cản hai chúng tôi,
riêng hai bà chị và đứa em gái ủng hộ chúng tôi rất đắc lực chống lại mẹ,
cho mẹ là “cồ hủ”, c̣n ba nàng làm ở quận Đức Xuyên lâu lâu về, biết
chuyện chẳng phản đối mà cũng chẳng ủng hộ ông coi như chẳng có chuyện ǵ
xẩy ra cho nên bà càng thêm tức giận đổ lên đầu tôi hết, bà đă nói với
nàng, và Vinh Hoa đă cho tôi biết:
- Anh biết không, mẹ em nói anh là một thằng hổn láo đi hỏi vợ không nhờ
người lớn mai mối dám cả gan tự ư hỏi vợ một ḿnh.
Tôi đă phân bua:
- Anh chỉ ḍ hỏi ư bác mà thôi, nếu bác bằng ḷng anh sẽ mời cha mẹ anh
lên, lẽ đương nhiên phải nhờ mai mối, c̣n không hỏi trước mà dẫn cha mẹ
anh lên, bác không đồng ư đuổi cha mẹ anh ra khỏi nhà th́ sao?
- Bây giờ gia đ́nh em đang bị căng thẳng v́ chuyện hai đứa ḿnh, mỗi lần
sau bữa cơm mẹ em hay geo gắt, hay là anh hỏi ăn cơm nhà khác chờ tinh
h́nh lắng dịu rồi trở lại.
Tôi thấy Vinh Hoa nói có lư, không lẽ cứ vác cái bản mặt khó ưa tới nhà
nàng để mẹ nàng nh́n bằng nữa con mắt, tôi bèn đến năn nĩ anh chị H/s1
Đóa(VAT) nấu ăn dùm.
Bấy giờ tôi không c̣n cơ hội để vô nhà nàng, những lần gặp gỡ trở nên khó
khăn hơn, tôi tiếc rẽ thầm nghĩ:” nếu đừng cho mẹ nàng biết th́ sớm đâu có
bi đát như vậy…”. Cứ mỗi buổi chiều sắp tới giờ tan sở, tôi đứng trước cửa
ty Học Vụ để chờ Vinh Hoa như một tên trồng cây si chính hiệu, bạn bè cứ
ngỡ tôi là một thằng điên lúc trước ở nhà không trồng, bây giờ đem ra
trồng trước công chúng. Trên con đường ngắn ngủi từ cổng Ty Hành Chánh đến
nhà nàng, chúng tôi chỉ biết than thở, tả oán chứ không c̣n mơ mộng xa vời
như trước, những lời buồn chưa nói hết với nhau th́ đă tới nhà, đành phải
vội vă chia tay v́ sợ mẹ nàng bắt gặp. Tôi thấy mối t́nh bị tôn giáo chắn
ngang làm bế tắc chẳng đi đến đâu, những ngày tháng bên nhau có thể tôi bị
sa ngă bởi sức mạnh của t́nh yêu, v́ thế tôi đă quyết định làm đơn xin đổi
về CN Nha Trang, chỉ trong ṿng một tháng TĐ đă chấp thuận đơn xin của tôi.
Tôi
vừa đến phi trường Gia Nghĩa, Vinh Hoa và chị nàng đă đứng chực sẵn ở phi
trường để tiển chân tôi, chiếc trực thăng vừa đáp xuống, mọi người vội vă
tiến ra bải đáp, riêng tôi cứ bịn rịnh không muốn rời gót. Tôi nắm tay
nàng một hồi lâu căm thấy ḷng ḿnh buồn vời vợi mà không nói lên được câu
từ giă. Chiếc trực thăng bốc lên cao, nàng đưa tay vẫy với mái tóc dài
tung bay trong gió, tôi nh́n xuống cho đến khi bóng nàng không c̣n nh́n
thấy…
Nguyễn Tính

NGUYỄN
TÍNH
Trích phần 3 Hồi kư Buồn vui Đời lính Truyền Tin

Trang XUÂN 2010- Văn Học Nghệ Thuật
Và Quê Hương