
Hạnh bắt đầu ham mê màu sắc lúc nào không ai biết, có lẽ từ lúc cha hạnh
phát hiện thành tích học của Hạnh sa sút nên ông đă chú ư đến việc xao
lăng học hành của Hạnh. Ngày nào đi học về, Hạnh quăng cặp sách xuống đất
rồi nhanh tay lôi ra hộp ch́ màu cấm đầu hí hoáy vẽ say mê quên hết mọi
chuyện chung quanh. Hạnh thẫn thờ say mê nh́n những khối màu như có ma lực
lôi cuốn Hạnh vào cuộc chơi kỳ thú của tuổi thơ mà không bao giờ biết chán.
Nhiều lần bị cha bắt gặp quả tang, ông công khai trách mắng Hạnh và cảnh
cáo nếu Hạnh tái phạm, cậu sẽ bị trừng phạt. Hạnh ngang nhiên tánh nào tật
nấy, lêu lơng hồn nhiên với cây bút màu trên tay vẽ say mê trên trang giấy
trắng. Và lần cuối cùng đó Hạnh đă bị cha thẳng tay trừng phạt bằng cách
giấu hết bút ch́ màu không cho Hạnh tiếp tục lăng phí thời giờ mà không
chú tâm học hành. Hạnh vốn được mẹ cưng ch́u từ nhỏ nên khi bị cha la mắng
th́ cậu bỗng khóc ̣a lên như thể cậu đang bị cha ruồng bỏ, ghanh ghét. Dù
bị cấm không được làm những ǵ ḿnh thích, Hạnh vẫn tiếp tục vẽ mỗi khi
cha cậu đi vắng, và giấc mơ ấy luôn luôn ám ảnh Hạnh suốt cả thời ấu thơ,
đă cho Hạnh sống với một cảm giác êm đềm của niềm mơ ước nhỏ nhoi, có lẽ
suốt đời Hạnh sẽ không bao giờ lăng quên.
Hạnh c̣n nhớ mỗi lần đi
học về bước ngang qua ngôi nhà gỗ xập xệ dựng trong con hẽm tối tăm của
ông già vẽ tranh, Hạnh thường dừng lại nép ḿnh sau cánh cửa lén lút xem
ông vẽ. Nhiều lần như thế nên đă bị ông bắt quả tang, Hạnh hoảng sợ toan
bỏ chạy nhưng ông già kịp nở nụ cười thân thiện đưa tay ra dấu bảo Hạnh
trở lại. Như có một sức hút vô h́nh toát ra từ bàn tay khẳng khiu của ông,
Hạnh ngoan ngoăn bước tới không một chút do dự. Hạnh cảm nhận một cảm giác
thoải mái không phải v́ Hạnh bắt gặp một niềm vui Hạnh thích mà nguyên
nhân chính là đôi mắt dịu dàng của ông toát ra vẻ mềm mại êm ái, tương
phản với một cái ǵ vừa thô cứng khắc nghiệt mà Hạnh đă từng bắt gặp từ
ánh nh́n nghiêm khắc của Cha. Hạnh đứng ngẩn ngơ nh́n cảnh vật chung quanh
căn pḥng, toàn tranh ảnh do ông già vẽ khiến Hạnh bàng hoàng đứng nh́n
như bị cái khung cảnh êm đềm của sắc màu cuốn hút Hạnh vào một thế giới
lung linh kỳ ảo mà Hạnh chưa nh́n thấy bao giờ. Bằng con mắt tinh đời, ông
già ném cây bút và tờ giấy trắng rồi nói :
-Vẽ đi cháu !
Hạnh cầm lấy cây bút
run run như thể Hạnh đang lén lút thỏa thuận làm một việc mà Hạnh không
được phép làm theo ư muốn của ḿnh. Có lẽ v́ cha Hạnh đă trừng phạt Hạnh
nhiều lần về tội vẽ là ham chơi nên Hạnh vẫn c̣n đang bị ám ảnh với những
lời mắng nhiếc cay đắng khiến Hạnh mủi ḷng, khóc. Nhưng giờ đây tay Hạnh
đang cầm cây viết màu và được phép vẽ trong một khung cảnh êm đềm như thế
sao ḷng không vui sướng được. Hạnh không nhớ là ḿnh đă vẽ những ǵ,
nhưng chỉ biết lúc ấy tâm hồn Hạnh tràn ngập niềm vui sung sướng được đứng
bên cạnh một người tuy xa lạ nhưng Hạnh cảm thấy rất gần gũi, thân quen.
Ông có một cái ǵ tương phản rơ rệt với cha Hạnh, người đă và sẽ ở bên
cạnh Hạnh suốt cả cuộc đời. Ông có dáng người gầy xương khắc khổ, đôi mắt
sâu thoáng vẻ buồn man mác, nhưng khi ông mỉm cười th́ khuôn mặt ông rạng
rỡ rất hiền từ và độ lượng. Ông sống trong một ngôi nhà chật chội, thiếu
tiện nghi, nhưng điều đó không làm cho ai đó khó chịu khi đặt chân bước
vào nhà ông mà ngược lai họ rất yêu thích những bức tranh ông vẽ, đó là
điều mà con người có thể đi đến sự giao cảm và đồng điệu. C̣n cha Hạnh th́
khác, ông có vóc dáng bề ngoài phốp pháp của một thương gia từng trải
đường đời, qua bao lần thành công và thất bại trên con đường xây dựng sự
nghiệp nên ông biết thề nào là giá trị hạnh phúc đời người. Cha Hạnh cho
Hạnh tất cả những ǵ Hạnh muốn nếu Hạnh biết vâng lời ông chỉ dạy và sẽ
nhận được “ phần thưởng ” khi thành tích học hành của Hạnh tiến bộ. Hạnh
phải trả một giá khá đắt cho sự “ thỏa thuận ” giữa cha và con, kết quả là
đôi lúc Hạnh làm sai lời dạy của ông khiến cha Hạnh tức giận đánh Hạnh tơi
bời, c̣n riêng Hạnh th́ thu nhỏ trong một góc tim bé bỏng của một cậu bé
biết mơ mộng quá sớm và không hiểu tại sao những ước mơ đơn giản ấy lại bị
cha Hạnh cho là vớ vẩn vô ích. Dù bị kiểm soát rất chặt chẽ, nhưng từ lúc
khám phá ông già vẽ tranh, Hạnh đă liều lĩnh lêu lỏng một cách hồn nhiên,
lân la bên cạnh ông như một chú mèo con ngoan ngoăn nằm trong ṿng tay êm
ái của cô công chúa trong lâu đài huyền thoại. Vâng ! Chung quanh Hạnh là
những khối màu sặc sở toát ra từ những bức tranh treo đầy trên tường, nó
long lanh chiếu sáng trái tim cháy bỏng của Hạnh khiến Hạnh quên hết nỗi
lo âu đè nặng trên cái thân xác mỏi mệt và h́nh ảnh cha Hạnh đang nh́n
Hạnh bằng cặp mắt đăm chiêu hồ nghi. Khi thấy Hạnh có vẻ chăm chú nh́n
tranh, ông già buông cây cọ và tấm bản pha màu xuống rồi nh́n Hạnh mỉm
cười, nắm lấy bàn tay bé nhỏ của Hạnh nh́n ngắm, ông lật ngửa bàn tay của
Hạnh ra xem, gật gù :
- Được Đấy.
Hạnh không hiểu ông
muốn nói ǵ với Hạnh, nhưng trông ông vui vẻ lắm, dường như ông quá cô đơn
chăng? Có Hạnh bên cạnh, ông bỏ hết công việc vẽ vời, một việc Hạnh tin
chắc rằng nó gắn bó với ông như hơi thở. Ông nh́n Hạnh một lúc im lặng,
đến khi Hạnh cất tiếng hỏi :
-
Sao ông không vẽ nữa hả ông ?
Ông cười :
- Ông vẽ suốt ngày rồi
! Có cháu vui hơn chứ.
Hạnh không c̣n cảm hứng
nói chuyện với ông nữa. Hạnh chỉ muốn nh́n ông vẽ để thỏa măn tính hiếu kỳ
của ḿnh, nhưng ông đă làm cho Hạnh thất vọng. Có lẽ, ông nh́n Hạnh với
một cặp mắt khác của một người đă quá mỏi mệt qua bao nhiêu năm miệt mài
say mê với công việc của ḿnh, và đă quên mất thời gian trôi qua cho đến
khi giựt ḿnh nh́n lại cuối đời người, ông đă làm được những ǵ cho chính
ông ? Nh́n khuôn mặt ngây ngô của cậu bé hiếu kỳ, ḷng ông chùng xuống, lẽ
nào trước mặt ông là một tác phẩm hồn nhiên, kỳ vĩ mà suốt cuộc đời sáng
tạo nghệ thuật của một họa sĩ như ông sẽ không bao giờ hoàn thành mỹ măn
được. Những tác phẩm của ông dù có đạt được tính nghệ thuật cao, nhưng có
đôi lúc ông cảm thấy ḿnh chơi vơi giữa bờ hư thực, ông mơ màng như người
đi trong mộng, và sau một cơn say ông tĩnh giấc thấy ḿnh cô đơn giữa bốn
bức tường vây hăm cô quạnh. Ông tự hỏi tất cả những ǵ ông đă làm trong
bao nhiêu năm trường có hoán đổi được đôi bàn tay bé bỗng hồn nhiên của
cậu bé mà ông đang ao ước ôm nó vào ḷng. Ông sẽ cảm nhận được hơi thở
thơm tho và da thit mềm mại của trẻ thơ.Ôi! Ông sẽ sung sướng và hạnh phúc
biết bao.
Nhưng ông ơi ! Những ǵ
ông đă làm tuy nhỏ nhoi, nhưng nó đă làm cho cậu bé vơi đi nỗi buồn phiền
và mang lại cho cậu niềm hy vọng chứa chan t́nh người. Trong bóng tối mờ
nhạt của thời gian, Hạnh vẫn c̣n nhớ rơ mồn một khuôn mặt khắc khổ và nụ
cười điềm đạm của ông như một v́ sao sáng long lanh trên ṿm trời bàng bạt
ánh trăng khuya. Những ánh màu kỳ diệu của tuổi thơ luôn luôn rực sáng
trong tâm hồn Hạnh mỗi khi Hạnh nghĩ đến ông, và những khi Hạnh trực diện
với nỗi muộn phiền cô đơn. Hạnh chợt nghĩ ḿnh đă đi quá xa những ǵ Hạnh
đă hứa với cha về sự siêng năng học hành, không được lêu lơng ham chơi, và
nhất là không được chú tâm vào việc vẽ vời, mơ mộng. Cũng may là cha Hạnh
chưa phát hiện mối “ giao du” của Hạnh với ông già họa sĩ nên ông không để
ư đến. Một thời gian khá lâu, khi Hạnh quá say mê theo lối ṃn của vết
chân, ngày ngày lêu lơng bên ông già để nh́n ông phát họa, như ông đang
truyền đạt cho cậu bé những bước chân chập chững ngây thơ trước ngưởng cửa
của vườn hoa nghệ thuật. Nếu cuộc sống chỉ có một mục đích duy nhất là làm
những ǵ ḿnh yêu thích th́ quả là hạnh phúc. Một hôm, trên đường về nhà,
Hạnh vừa vui vừa sợ ôm trên tay một cái bọc giấy trong đó Hạnh giấu vài ba
thỏi sơn mà Hạnh nhặt được trong thùng rác; khi mang về nhà, sợ cha phát
hiện nên Hạnh giấu sơn dưới gầm giường. Đêm đó, Hạnh không chộp mắt được,
Hạnh mơ màng nghĩ đến ngày mai khi thức dậy, Hạnh sẽ có trên tay những
thỏi màu mà Cậu đă từng mơ ước, Hạnh sẽ làm ǵ trên trang giấy trắng ?
Sáng hôm sau thức dậy, Hạnh vội vàng thực hiện ngay ư định của ḿnh, mang
hết những thỏi màu bôi phết lên trang giấy. Đang say mê ch́m đắm trong thế
giới màu sắc, bỗng có một tiếng quát sau lưng, Hạnh giựt ḿnh ngoảnh mặt
ngước lên nh́n th́ bắt gặp cha đang giương mắt giận dữ nh́n Hạnh, quát lớn
:
- Hạnh ! Con quá lắm rồi.
Cha Hạnh giựt lấy tờ
giấy trên tay Hạnh rồi xé nát thành từng mảnh, ném vung văi xuống đất. Rồi
Ông kéo Hạnh ra đánh một trận tơi bời, và cảnh cáo với Hạnh rằng, thành
tích học của Hạnh đă suy giảm. Hạnh biết ḿnh có lỗi v́ đă làm cho cha
buồn và thất vọng. Kể từ ngày ấy, cha hạnh kiểm soát Hạnh chặt chẽ hơn,
ông lúc nào cũng theo giỏi việc học của Hạnh và cấm Hạnh không được làm
những việc mà cha không cho phép. Hạnh biết ḿnh bị giam hăm trong bốn bức
tường bảo vệ kiên cố mà cha cậu dựng lên như một thứ công tŕnh chính ông
là người sáng tạo. Hạnh đă bị cha bỏ vào cái “lồng kính nhung lụa”để ông
quan sát thật kỷ, nuôi nấng Hạnh khôn lớn, tạo cho Hạnh những bước đi
thẳng,vững chắc, tiến đến con đường đi đến một nơi mà chỉ có ông là người
hiểu rỏ nhất. Hạnh không biết cha cậu sẽ đưa cậu đi đến đâu, có lẽ ông
nghĩ rằng những ǵ ông đă và đang làm là những mẩu mực, là khuôn vàng
thước ngọc để Hạnh phải noi gương học hỏi. Cha Hạnh muốn Hạnh leo lên đỉnh
cao danh vọng ; ông đă đặt hết những kỳ vọng về một viễn ảnh mai sau khi
Hạnh lớn lên phải trở thành một con người có “ kiến thức nghề nghiệp ”,
hơn thế nữa, Hạnh phải đạt được cái ước mơ mà cha Hạnh mơ ước. Cha Hạnh mơ
ước ǵ, Hạnh không tường tận, nhưng Hạnh tin chắc rằng ước mơ của cậu từ
đây sẽ tan vỡ thành mây khói. Hạnh sẽ không c̣n dịp ngồi bên cạnh ông già
họa sĩ xem ông vẽ nữa, và ông hứa với Hạnh rằng một ngày nào đó khi Hạnh
lớn lên, ông sẽ cùng Hạnh ngồi bên nhau như đôi bạn tri kỷ, cùng nh́n về
một hướng, và nói với nhau rằng, tất cả mọi vật trên đời nầy đều thay đổi
theo thời gian, duy chỉ có cỏ xanh sẽ măi măi xanh muôn đời. Hạnh ước ǵ
cha Hạnh hiểu được điều đó để Hạnh không c̣n sợ hải bởi những áp lực nè
nặng trên đôi vai bé nhỏ của Hạnh. Tất cả những ǵ cha Hạnh muốn không ǵ
khác hơn là danh vọng và tiền bạc, ông không muốn Hạnh là một kẻ “vô dụng
”, suốt ngày chỉ biết mơ mộng trong cái thế giới hư ảo của màu sắc, xa rời
thực tế, chẳng có lợi ǵ cho những hoạch định của ông trong tương lai.
Cha Hạnh như một con
ngựa chạy đường trường, Hạnh như con lừa ḷ ḍ theo sau bằng bước chân
chập chững trên nẻo đường chong gai trước mặt. Hạnh đang nh́n thấy con
ngựa của cha đang vượt đường gập ghềnh sỏi đá, đồi cao núi thẳm, sông dài
biển rộng, băng rừng vượt suối, sa mạc hoang vu, trải qua bao mùa mưa dông
bảo tố để đến một nơi mà cha Hạnh đă đặt hết dă tâm rằng ông sẽ đạt đến
mục đich cuối cùng. Cha Hạnh muốn Hạnh phải bước theo dấu chân của ông
bằng sự cứng rắn, nhưng Hạnh chỉ là một cậu bé nhạy cảm, yếu mềm, rất sợ
những tiếng kinh động ồn ào làm phá tan tâm hồn yên lặng của tuổi thơ; cha
Hạnh biết điều đó, nhưng ông không muốn Hạnh biểu hiện sự “ nhút nhát ”
nên cố t́nh uốn nắn Hạnh theo một hướng khác. Hanh như một thân cây mềm
yếu, non nớt, đang được uốn nắn bởi bàn tay cứng rắn của cha. Hạnh biết
ḿnh không có sự lựa chọn nào khác, đành phải chấp nhận tuân theo mệnh
lệnh của ông, dốc hết sức tạo thành tích để cha cậu vui ḷng, nếu không
cậu sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc. Cha Hạnh hứa rằng Hạnh sẽ nhận được
“Phần thưởng” nếu Hạnh làm được những ǵ cha mong muốn. Hạnh cố gắng thể
hiện trên mọi phương diện, không phải v́ ḷng ham muốn cái phần thưởng mà
cha Hạnh đă hứa, nhưng có những lúc Hạnh cảm thấy ḿnh dă quá kiệt sức,
hay nói đúng hơn là khả năng giới hạn của ḿnh đă không cho phép Hạnh đạt
được những ǵ cha cậu mong đợi. Hạnh cảm thấy hồi hộp, lo sợ, đêm ngủ nằm
mơ thấy cơn ác mộng khiến Hạnh giật ḿnh tĩnh giấc, mồ hôi ướt dầm dề cả
toàn thân.
Kể từ giây phút ấy, Hạnh
thường xuyên đau yếu, nhưng cha Hạnh không hề hay biết ǵ. Một hôm trên
đường đi học về, ḷng Hạnh nặng trĩu nỗi lo âu ; chiếc cặp sách trên tay
Hạnh bỗng nhiên trở nên nặng hơn thường lệ, Hạnh cố hết sức mới kéo lê tấm
thân c̣m cơi của ḿnh về tới nhà. Hạnh h́nh dung khuôn mặt giận dữ của cha
đứng trước cửa đợi Hạnh về khiến Hạnh rung ḿnh, khiếp đảm. Hạnh biết ḿnh
có lỗi, v́ thành tích học của Hạnh chỉ đạt đến điểm trung b́nh. Hạnh tin
chắc rằng cha cậu sẽ thất vọng, ông sẽ măi măi không c̣n niềm tin vào đứa
con duy nhất của ông nữa. Bỗng dưng Hạnh cảm thấy một nỗi buồn pha lẫn
chút lo âu khiến Hạnh không đè nén được cơn xúc động, nước mắt Hạnh trào
ra. Hạnh vội lâu khô ḍng nước mắt, mở cửa bước vô nhà th́ thấy cha đang
ngồi đọc báo ở pḥng khách. Hạnh gật đầu chào cha, định bỏ đi, nhưng ông
gọi Hạnh quay lại ( giây phút ấy tim Hạnh như ngừng đập), tưởng rằng ông
sẽ trách móc Hạnh như mọi khi, nhưng khi Hạnh nh́n thấy đôi mắt cha nh́n
ḿnh niềm nỡ, miệng ông nở nụ cười thân thiện, ḷng Hạnh đă dịu xuống tự
bao giờ. Hạnh chưa bao giờ nh́n thấy cha tỏ thái độ vui vẽ, ân cần đối với
đứa con mà ông luôn luôn kiểm soát gắt gao, chặt chẽ để uốn nắn, dạy bảo
nó nên người. Hạnh đứng tần ngần nh́n cha trong ḷng rối bời không hiểu
cha đang làm ǵ ? Lẽ nào có sự nhầm lẫn nào đó về thành tích học của Hạnh
chăng ? Rơ ràng Hạnh biết việc học của ḿnh sa sút, không đạt được sự mong
đợi của cha khi Hạnh đă hứa với ông rằng Hạnh sẽ làm cho ông vui sướng và
hănh diện. Hạnh đă không làm được điều đó, và biết ḿnh sẽ lảnh cái hậu
quả không tốt đẹp là sự trừng phạt gắt gao của ông. Thế mà mọi chuyện xẩy
ra ngoài dự đoán của Hạnh, cha Hạnh không giận dữ như cậu đă nghĩ, trái
lại ông c̣n tỏ ra vui vẻ nh́n Hạnh bằng ánh mắt tŕu mến, lúc ấy bỗng dưng
Hạnh cảm nhận một niềm vui vỡ bờ, bao nhiêu ghánh nặng lo âu đè nén trong
tận cùng đấy tim đều tan biến khiến tâm hồn Hạnh nhẹ nhơm cất cánh bay
bổng như một cánh diều lộng gió tung hoành trên bầu trời tự do. Hạnh muốn
giây phút ấy sẽ kéo dài măi măi để Hạnh được nằm êm ái trong ṿng tay che
chở của cha như lúc cậu vừa mới chập chững bước đi, và học nói những chữ
đầu tiên trong đời, để cậu không c̣n lo sợ bởi những ám ảnh về một giấc mơ
tương lai giữa cái ranh giới mơ hồ của hạnh phúc và khổ đau.
Hạnh chỉ muốn sự đồng
cảm giữa cha con ở một giới hạn nào đó có thể làm cho Hạnh tự tin hơn khi
ở bên cạnh cha. Bây giờ th́ Hạnh cảm thấy thoải mái hơn nhiều khi cha cậu
bảo cậu ngồi xuống rồi ông bước đi lên lầu. Một lát sau, cha Hạnh ung dung
bước xuống, trên tay cầm một chiếc hộp nhỏ, ông nắm lấy bàn tay bé nhỏ mềm
mại của Hạnh xoa xoa rồi đưa chiếc hộp cho Hạnh, ông nói:
- Phần thưởng của con
đó. Mở ra xem nào.
Hạnh bàng hoàng ngơ
ngác trước “ phần thưởng ” bất ngờ mà Hạnh thoáng nghĩ Hạnh không xứng
đáng để được nhận. Thấy Hạnh đang lúng túng, cha cậu giục cậu mở chiếc hộp
nhỏ ra, Hạnh miễn cưỡng làm theo ông mở chiếc hộp ra bất ngờ nh́n thấy
chiếc đồng hồ đeo tay nhỏ, hiệu Seiko, made in Japan chính hiệu; chiếc
đồng hồ sáng lấp lánh màu kim loại làm Hạnh chóa mắt. Hạnh biết đây là một
món quà đắt tiền so với một cậu bé c̣n ở độ tuổi ham chơi, nó quá dư thừa
và không cần thiết cho những sinh hoạt hằng ngày của cậu. Nhưng, cha cậu
muốn cho cậu ư thức rằng cái giá trị vật chất cao sang ấy là phần thưởng
quư giá, là kết quả của công khó nhọc, là những nổ lực vươn lên cho những
ai muốn đạt được sự thành công trên đường đời. Ngày ngày Hạnh phải đeo
chiếc đồng hồ ấy trên tay như một sự hănh diện mà một đứa trẻ đồng trang
lứa không có, nhưng h́nh như Hạnh không cảm được điều đó mà ngược lại
chiếc đồng hồ đă làm cho Hạnh khổ sở mỗi khi Hạnh đánh rơi hoặc quên mang
trên tay v́ sợ cha trách mắng. Hạnh cố t́nh nhiều lần quên không đeo nó bị
cha phát hiện, và ông nhắc khéo nên cẩn thận giữ ǵn nó như một “ bảo vật
”. Vô t́nh hay cố ư, Hạnh lại bị ràng buột vào mối lo âu vô lư khiến Hạnh
suy tư, lo lắng. Đôi khi Hạnh không hiểu tại sao chiếc đồng hồ ấy không
làm cho Hạnh vui sướng bằng cái cảm giác lần đầu Hạnh nh́n thấy những thỏi
màu sơn trong cái thùng rác mà Hạnh đă nhặt mang về nhà hôm ấy, biết bao
giấc mơ tươi đẹp hiện ra trên trang giấy trắng mà Hạnh chưa thực hiện đă
bị cha cậu đập nát tan tành. Tất cả những ǵ Hạnh yêu thích quá đơn giản,
vậy mà nó đă trở thành khó khăn đối với Hạnh, nhưng ước mơ ấy sẽ đeo đuổi
Hạnh suốt cả cuộc đời. Rồi thời gian trôi qua, Hạnh lớn khôn hơn, ư thức
về cuộc sống ngày càng rơ ràng hơn. Hạnh biết cha đang làm ǵ, và ước mơ
của ông là một con đường dài đi đến một tương lai rực rỡ, tươi sáng, nhưng
đó cũng chỉ là một giấc mơ…
Năm một ngàn chín trăm
bảy lăm, chiến tranh Việt Nam chấm dứt, cuộc sống trắng đen đảo lộn, cha
Hạnh thất vọng, đau khổ nh́n cơ nghiệp của ḿnh bỗng trong phút chốc như
một ṭa nhà cao sụp đỗ tan nát thành đống ghạch vụn. Cha Hạnh trở thành
một kẻ bại sản trắng tay đứng giữa trời gào thét như một người điên dại.
Cha Hạnh hối tiếc quá khứ, ngày đêm suy nghĩ đắng đo về một tương lai vô
định không lối thoát. Cha Hạnh trở thành người bất lực như một kẻ không
may bị trượt chân rơi xuống vực sâu nằm bất động trong cơn đau tận cùng
tuyệt vọng. Thời gian không lâu, tinh thần ông suy sụp, thân xác khô héo,
tiều tụy, ông lâm trọng bệnh. Cha Hạnh đang trải qua khúc bi thảm của đoạn
cuối cuộc đời, biết rằng tất cả những ǵ ông đă làm chỉ là một thoáng mơ
phù du ảo tưởng. Tất cả mọi thứ trên đời nầy đối ông bỗng dưng trở thành
vô nghĩa. Cha Hạnh nằm yên bất động trên giường, thân thể ông gầy xộp,
khuôn mặt teo héo với đôi hốc mắt lơm sâu ch́m trong bóng tối. Cái bóng
tối phủ phàng, nghiệt ngă chụp lên thân thể ông giữa lúc cuộc sống ông
tràn đầy hy vọng tương lai mà ông đang mơ ước. Bức màn bi hài kịch cuộc
đời đă buông xuống; chiếc áo danh xưng cha Hạnh đă khóat trên người bây
giờ ông trả lại cho hư vô cát bụi, cho những ai c̣n đang khao khát say men
chiến thắng. Cha Hạnh đang nghĩ ǵ khi ông đang trực diện với cái đau cùng
cực nhất của thể xác lẫn tinh thần ? Cha Hạnh nằm mê man bên cạnh mẹ Hạnh
lắng nghe âm vang trầm lắng của tiếng kinh cầu huyền nhiệm vang vang êm
nhẹ trong cái không gian yên tĩnh của căn pḥng mờ tối để tâm hồn ḥa vào
cái khoảng không gian bao la của vũ trụ, để quên hết mọi ưu phiền đau
thương của một kiếp nhân sinh. Hạnh cố kềm chế cơn xúc động để ḍng nước
mắt không chảy ra có thể làm cho Hạnh uất nghẹn khóc lên thành tiếng, điều
đó sẽ làm cha buồn phiền nhiều hơn. Hạnh chưa bao giờ ở bên cạnh cha lâu
đến thế, và muốn nói với ông một điều ǵ đó nhưng Hạnh không thốt nên lời.
Bất chợt bàn tay cha Hạnh cử động ; Hạnh khẻ ngồi xuống nắm lấy bàn tay
cha như thể ông đang muốn nói hết ư nghĩ thầm kín trong ḷng của ḿnh. Sự
im lặng không nói lên điều ǵ, nhưng Hạnh biết hết tất cả những ư nghĩ của
cha về một tương lai đen tối bất định. Hạnh cảm thấy ḿnh lạc lơng chơi
vơi và không biết làm ǵ hơn cũng đành cúi mặt chấp nhận sự thật. Và sự
thật phủ phàn đă đến, vài hôm sau cha Hạnh trút hơi thở cuối cùng đi về
cơi vĩnh hằng. Kể từ giây phút ấy, Hạnh biết ḿnh đă xa cha vĩnh viễn.
Ngày Hạnh theo mẹ bước xuống thuyền viễn phương là lúc Hạnh rủ bỏ hết
những ǵ Hạnh đă có trong suốt thời thơ ấu. Hạnh như một “ vật thể ” nhỏ
bé trôi giữa biển trời mây nước mênh mông để ḥa ḿnh vào cái khôn cùng
của vũ trụ bao la bát ngát, để mơ ước được tự do tung bay như cánh chim
trời sống giữa hồn nhiên và vô tư. Mặt biển xanh trải dài bất tận như một
tấm canvas khổng lồ dàn trải trước mặt Hạnh như sự quyến rũ mời gọi của
nỗi đam mê trần tục, và Hạnh muốn ôm hết bảy sắc màu cầu ṿng vung trải
lên khoảng trống của tâm hồn để khỏa lấp nỗi trống vắng cô đơn trên con
thuyền viễn phương. Thuyền vẫn đang trôi, trôi măi xuôi theo ḍng nước vô
định. Bên kia bờ biển lạ, mặt trời đang lên, một ngày mới bắt đầu.

M
inh
Lâm
