Cứ
ngỡ nhắc đến mùa Xuân là phải viết những chuyện vui trong ba ngày tết,
hay những kỷ niệm vui tươi, như trong một e-mail của anh TNP gởi cho
tôi; anh viết rằng v́ anh thường viết chuyện buồn nên anh ngại không
viết bài cho ĐS Xuân được, tôi nghe vậy khuyến khích anh, chuyện buồn
cũng được anh ạ, v́ không phải mùa Xuân nào trong ḷng mọi người đều
mang niềm vui, mỗi người đều có riêng một cuộc sống, ḿnh có thể viết
lên bất cứ việc ǵ để tâm sự với mọi người dù vui hay buồn trong những
ngày đầu năm mới. Vậy đó, mà giờ đây chính tôi đă phải viết lên những
lời viết không vui này trước giờ phút đón giao thừa trong sự ra đi biền
biệt của em gái tôi: HÀ THỊ THU LIÊN.
Linh hồn em tôi đă ĺa khỏi thân xác vào lúc 4 giờ sáng ngày 23
tháng chạp, ngày đưa ông Táo về trời. Khi phải trải qua những
cơn đau hoành hành thân xác do bởi căn bệnh ung thư phổi trong
BV TTUB, em đă nằm mê man 2 ngày trước đó sau một cơn co giật do
áp huyết tăng cao, thế rồi em thiếp dần không một lời trối trăn,
em đă mất trong ṿng tay ấm áp, trong nỗi đau khôn cùng, với
những ḍng nước mắt tuôn chảy, cùng những tiếng nấc nức nở của
chồng và con trai. Hai đứa em trai bên cạnh; Cường và Tuấn từ
Cannada kịp về thăm chị trong nỗi đau quặn thắt. Tiếng nói của
Thanh cô em gái của Thành (chồng của Liên) gọi điện thoại về nhà
trong nức nở :” Mẹ không qua khỏi”, lời báo tin đau ḷng này đă
làm vỡ ̣a tiếng khóc của bé Vân, con gái của Liên :” Mẹ, mẹ ơi!
mẹ đâu rồi???”... trong căn nhà vắng lạnh chỉ có Vân và tôi, tôi
cố gắng trầm tĩnh trong nỗi xót xa khi rơ rằng em tôi đă thật sự
ra đi; để b́nh tâm dỗ dành Vân.
Nhớ măi câu nói của em, trước giờ phút c̣n tỉnh táo; mà cứ ngỡ
em vẫn c̣n nói đùa với Tuấn :” Bắt cóc chú Tuấn ở lại đây”. Chị
nghĩ em rất thích Tuấn ở lại với em v́ bất cứ lúc nào được ở bên
cạnh em, Tuấn luôn bóp chân, bóp tay cho em có lẽ Tuấn hiểu được
căn bệnh này sẽ làm cho em đau đớn thân xác rất nhiều. Và cũng
chính Tuấn đă bồng bế chị từ nhà ra xe Taxi, rồi từ xe vào BV v́
sức khỏe lúc đó của em quá yếu không c̣n đủ sức để bước, do bởi
em đă không ăn uống được ǵ trong những ngày trước đó; dù em vẫn
được truyền nước biển và truyền đạm tại nhà mỗi ngày. Tuấn đă tỏ
hết được sự yêu thương đối với chị trước khi chị ra đi vĩnh
viễn.
Nhớ đến sau vài ngày nhập viện, em được truyền 2 bịch máu, em
như hồi tỉnh lại; mà thật vậy em rất tỉnh táo cho đến giây phút
cuối cùng, em chỉ yếu dần rồi mê man, rồi mất hẳn. Em đă đ̣i ăn
cơm và ăn rất ngon. Tôi đă được nguyên một ngày bên em trong
ngày đầu tiên em cảm thấy mệt, em cứ ngủ thiếp rồi thỉnh thoảng
ngồi dậy kêu đau rồi kêu xoa vào khoảng phía sau bờ vai, nơi em
đă được mổ, rồi em lại nằm xuống ngủ thiếp đi, cứ như thế măi
suốt ngày. Đến buổi cơm chiều, tôi đút em ăn được bát cháo thịt
ngon lành, thế nhưng em đă ói nhiều lần, rồi em lại mệt nằm
xuống thiếp vào giấc ngủ mê man.
Ngày kế tiếp v́ tôi phải về v́ có giờ hẹn tại BV để chạy thận,
nên Vân đă vào thay chăm sóc mẹ, khi biết được em vẫn mê man măi
sau những lúc trao đổi điện thoại với Vân. Tôi nhắc Vân: Con cứ
ghé vào tai mẹ nói mẹ niệm A-Di-Đà-Phật, tôi nhắc Vân cả con và
Đạt nữa, con nhắc em Đạt hăy niệm Phật cho mẹ để mẹ được siêu
thoát không phải đau đớn. Tôi nghĩ tôi đă nhắc nhở các cháu kịp
thời trước lúc mẹ các cháu ra đi.
Liên ơi! Em đă ra đi như vậy là quá nhẹ nhàng em ạ, v́ căn bệnh
kéo dài sẽ làm cho thân xác của em đau đớn mà không ai có thể
chia sẻ được với em trong nỗi đau này, thận xác ḿnh là vô
thường em ạ.. Cầu mong em mau sớm được văng sanh về miền cực
lạc. Mẹ từng ngày ngồi trước bàn thờ em để tụng kinh Địa Tạng.
Em có biết những ngày em mới mất mẹ chẳng tĩnh tâm được đi ra đi
vào chẳng biết làm ǵ như tâm trí để đâu đâu, cũng may mẹ đă
biết t́m đến những lời kinh kệ hằng ngày, nên mẹ đă hồi tâm, cứ
đến giờ cơm của em là mẹ lại ngồi xếp bằng trước bàn thờ em,
chuông mỏ để đọc một thời kinh cho em. Mẹ nói, mẹ đă có thể đưa
em đi Canada ở với mẹ mà không cần phải một thứ giấy tở bảo lănh
nào cả. Tấm h́nh của em đă được Tuấn để bên dưới bàn thờ của Ba
ở Canada để Tuấn có thể thắp nhang cho em mỗi ngày.
Em ạ, em đă thật hạnh phúc khi được gặp tất cả các anh chị em
trong thời gian em đau bệnh, Chị Dung, chị Loan, anh Dũng và
Trang biết em phải mang căn bệnh hiễm nghèo, nên các anh chị em
đă cố gắng sắp xếp công việc từ Canada trở về để được thăm em
trong thời gian ngắn 2 tuần lễ. Những ngày mới về lúc ấy em đang
nằm điều trị tại BV Chợ Rẫy, các anh chị đều thay phiên nhau vào
để chăm sóc em, cứ ngỡ đến ngày về lại Canada em vẫn c̣n nằm
viện, nhưng may thật em đă được ra viện trước đó 3 ngày để anh
chị em ḿnh được sum vầy. Lúc đó có lẽ trong người em không khỏe
lắm nhưng các anh chị bao quanh đông đủ đă làm tinh thần em phấn
chấn vui tươi, bày ra ăn uống đủ thứ, ḿnh đă chụp h́nh thật
nhiều. Cuốn Album đó giờ đây thật quư giá, Má cứ mang ra xem mỗi
ngày. Chị nhớ không sai, những tấm h́nh này được chụp trước khi
em mất một tháng.

Thu Liên, Thu Dung, Thu Thủy, Thu Trang, Thu Loan.
Bạn bè đến Phúng viếng em rất đông Liên ạ, ai ai cũng tiếc
thương cho em và nhắc nhở về em rất nhiều, nụ cười tươi tắn,
hiền lành, vui vẻ với mọi người. Các bạn và các anh chị ở xa đă
gởi điện hoa và điện thoại để chia buồn cùng gia đ́nh, có những
người bạn rất thân của em từ xa đó là Nhung (bác Khánh Thọ) đă
khóc trên điện thoại và thăm hỏi gần 2 giờ đồng hồ. Thương cho
em vừa qua được căn bệnh STM khỏe mạnh th́ lại phải mang căn
bệnh quái ác này.
Em ơi làm sao quên được những giây phút đau ḷng khi đưa linh
cữu em vào ḷ hỏa thiêu, Thành, bé Vân và Đạt đă níu kéo em
trước khi quan tài của em hạ dần xuống ḷ thiêu, Bé Vân đă la
lớn:”Trả mẹ của con lại...” và khóc ngất đi làm mọi người lo
lắng, cũng may cùng đi theo có Đại, bạn Thành làm điều dưỡng,
nên dần dần Vân đă tỉnh lại. V́ măi lo cho Vân nên khi quay trở
vào th́ mọi người trong ḷ thiêu đă quay ra, không nh́n thấy
từng cơn lửa đốt cháy từng thớ thịt từng khúc xương để khỏi phải
đau ḷng. Gia đ́nh đă quay trở lại để mang hài cốt của em lên
chùa cho em an vị tại chùa. Cầu xin hương hồn em sớm tiêu diêu
miền cực lạc và pḥ hộ cho gia đ́nh được mọi sự an b́nh.
Thủy thành tâm xin lỗi các anh chị đă viết lên những lời viết
đau buồn giữa những bài viết đón xuân vui tươi của các anh chị
trong năm Canh Dần 2010. Thành kính cám ơn tất cả các anh chị.

HàThị
Thu
Thủy
Năm
Canh Dần tháng 2/2010