Mục Lục
 

  Trang Bìa
     
 Ban Biên Tập
 
Lá T Xuân
     
 Nguyễn Thị Thanh T
      
Đọc Lá TXuân:
      
Lê Thị MChâu
  Táo Quân Chầu Trời
     
 Nguyễn Thị Thanh T
 Câu Đối Tết 
     
 Lê Bá Thiên
 Câu Đối Tết
       Vinh H

 

Chúc Tết
 

 Mừng Xuân Canh Dần
      Vinh H
 
Đôi Lời Tâm S
     
Lý H
 TChúc Tết
     
Trần Đình Thọ


X
uân
Q
N



 
 Mùa Mai Hiếm
      
Nguyễn Quang Lộc
 
 Chuyện Cái Thùng Bánh Tét
       Lương LBích San
  Xuân Này Tôi Nhớ Mãi
      
Trần N Phương

 

Xuân
Đ
ất Khách


  Một Cái Tết L K 
      
LThanh Cư
  Xuân Nguyện
       Đinh Thị Lan
 
CCâm
     
 Lâm Thanh Nhàn
 
Trước Thềm Năm Mới
       Đặng Thị Ngọc N
  Hai Không L Chín Nhìn Lại 
     
 Phi Ròm


 

Sinh Hoạt Tết
Hải Ngoại
 

  Kịch Vui Võ Thuật 
     
 Nguyễn Dzuy Nam
      
Nguyễn Dzuy An


 

Hình nh Tết
 

  QN 
     
 SXương Hải
 
 Hải Ngoại 
     
 Đinh Bá H

 

Hoa Xuân
N
gày Tết
 

  Hoa Đào Trong Mắt Ai 
     
 Phạm Thị Nhung

 

Chuyện Vui
 

 Đầu Năm K Chuyện Vui
     
Lý H
 Tiếng Việt
     
Nguyễn Quang Lộc

 


Ca Hát/Nhạc

     Tiếng Hát:

 Mộng Chiều Xuân
     
Lan Đình
 Tiếng Sáo Thiên Thai
     
Lan Đình
 Gái Xuân
     
Lan Hương
 
Ca Vọng C
     
Lý H
 Đọc Truyện:"Trăng Q
      
Nhà" Của Phùng Thị Phượng

     
Lý H
 Nha Trang Ngày V
     
Nguyễn Tính
 

 

TVi


  Người Tuổi Dần
     
ABC Sưu Tầm (NXV)
 

 

Tôn Giáo


  Phật Giáo Đi Vào Đời
     
Mục Đồng
  Chùa Ngọc Lâm

     
TBửu Nguyễn Thừa
 

 

Năm Canh Dần
N
ói Chuyện H  

  Cọp V Làng
      
Vinh H
 
Tản Mạn Về Năm Canh Dần
      
Nguyễn Văn Thành

 

 

d_bb
Đ.H.K.H
 

  Cách Chơi Mạt Chược
      
Tô Đồng
  Liêu Trai C D
       Đàm Quang Hưng
  Thanh Phong Thi Tập 
     
 Vũ Tiến Phái
 
LVu Lan
       Nguyễn Văn P
 
Chính Danh Thủ Phạm
      
V Đổi Lịch Báo Hại

     
 Nguyễn Hữu Quang
 
Cỗi RBậc Hai
       Nguyễn Đc Tường


 

Tranh
N
ghệ Thuật


 Tranh Họa Nghệ Thuật

      
Phi Ròm
 

 

Kinh Nghiệm Sống

 Xuân Đời Người Theo Chu
     K
Thời Gian

      
Hải Lộc

 


Văn Hóa
m Thực



 Bánh Tét-Hương V Tết
     
Lê Thị MChâu
 GThủ
     
Lê Thị Đào
 Mứt Dẻo
     
Lê Thị Đào
 Nấu Mắm Tôm
     
Lý H
 Khoai Lang
     
Dương Công Thi

 



Sức Khỏe

      
  Đại Dịch Cúm Heo Hay
      
Đại Chủng Ngừa Cúm Gà
 
     
BS Nguyễn Vĩ  Liệt
  Những Căn Bản V
      
Di Truyền Học
 
     
BS Nguyễn Vĩ  Liệt

 

 

Biên Khảo
Kinh Tế
 

Việt Nam

  Tổng Kết Tình Hình Kinh Tế
      
Việt Nam Năm 2009

       Nguyễn Văn Thành

Hoa K

  Tổng Kết Tình Hình Kinh Tế
      
Hoa K Năm 2009

       Nguyễn Văn Thành


 

Chuyện
Đ
ó Đây
 

  Cảm Ơn ASIMO
      
BS ĐHồng Ngọc
 
Năm Hết Tết Đến

      
BS ĐHồng Ngọc
 
Mười Năm Chân Bước Trên
     
Đường Dài

       Lương LHuyền Chiêu
 
 Ngày Xuân K Chuyện Làm
      
Báo Singapore
 

       Nguyễn Thị Thục


 

Viết v
Ninh Hòa


 
Hòn Vọng Phu Q Tôi

     
 Đinh Hữu Ân
 
Ninh Hòa Tôi Xưa

     
 Lương LHuyền Chiêu
 
Những Bước Đường Đi Qua
      
Của Một Người Con Xóm
      
Rượu

     
  Nguyễn Hưng
  Chùm Me "Phong p"

     
 Lê Thị Hoài Niệm

 



Viết v
ninh-hoa.com



  Viết Cho Ninh-Hoa.com
     
 Lê Thị MChâu
 
Gái Tuổi Dần

     
 Lương LBích San



 

 KNiệm V
Trường:

Trần Bình Trọng
Ninh Hòa

  Những Mùa Xuân Đi Qua
     
 Thầy Trần Hà Thanh


Vạn Ninh

  Xuân Nhớ
      
N Thị Kim Anh
 
Thương V Vạn Ninh

      
Thầy NK
  Nha Trang Ngày V

      
Nguyễn Thị Kính
  Nhớ V Nha Trang

      
Nguyễn Thị Kính
  Phôi Pha Tháng Ngày

      
Thầy Trương Văn Nghi
  Một Chuyện Mùa Xuân

      
 Cô Đặng Thị Tuyết N
  Chúc Mừng X Vạn

      
Nguyễn Thị T
 

Các Trường Khác

 Thảo Trang
     
  Nguyễn Đồng Danh
 
Trường Hưng Đạo NhaTrang

     
  Phạm Thanh Phong


 

Thi Nhạc
Giao Duyên
 

 Hồn Tôi Theo G Bay V
      
Mùa Xuân

     
 LMST
 Nắng Mai

     
 Mục Đồng
 

 

Văn Học NT
Lịch Sử/Địa Lý
 


 
Cảm Nghĩ VNhạc Dân Gian

      
Anh Bằng - Hoàng Nam
 
"Xuân Dạ"

      
Dương Anh Sơn
  "Xuân Nhật Ngẫu Hứng"

      
Dương Anh Sơn
  Em Là Nốt Nhạc D Thương

      
NxVạn
 
Bài Hát V Tha La Trong
      
Ký c

      
Việt Hải  Los Angeles
  Ai Xuôi V Tây Đô ?

      
Việt Hải & Mindy Hà
  Sống Đ Viết, Viết Đ Sống

      
Trần Minh Hiền
  T Xuân Điều Ngự Giác
      
Hoàng Trần Nhân Tông

      
TBửu Nguyễn Thừa

 



T
 


  Chúc Xuân

      
Nguyễn Thị Bảy
  Mừng Ngày Hội Ngộ 

      
Nguyễn Thị Thanh Bình
  Ba Mùa Xuân

      
Nguyên Bông
  Hoài Cảm

      
Nguyên Bông
  Gởi Thiệp Xuân Thăm Mẹ

      
Trần Ngọc Chánh
  Nhớ Xuân

      
Hương Đài
  Xuân Của Chị

      
Lan Đinh
  Hương Biển Mặn Mà Xuân

      
Thầy Quách Giao
  Xuân Tàn

     
 Lê Thị Ngọc Hà
  Đôi Mắt Em

      
Việt Hải LA
  Một Nửa Yêu Em

      
Việt Hải Los Angeles
  Khai Bút 2010

      
Trần Minh Hiền
  Con Sông Nào Đã Xa Nguồn
      
Huỳnh Trịnh Tuyết Hoa
  Lạc Lõng
      
Nguyễn Thị Tuyết Hoa
  Xuân Ly Hương

      
Vinh H
 Xuân V Lại Nhớ Q Hương

      
Vinh H
  Ngọt Ngào Xuân  

      
Trần Thị Phong Hương
  Bỗng

      
Nam Kha
  Sắc Xuân

      
Đinh Thị Lan
  Mùa Xuân Trên Đất Lowell

      
CBà Trần Thanh Liễu
  Chuyện Ngày Xưa

      
Nguyễn Duy Long
 Xuân Ơi! Xin Chầm Chậm N

      
Hải Lộc
  Xuân V

      
Lê Thị Lộc
  Người Đi

      
Đàm Thị Ngọc Lý
 Đôi Ta  

      
Đặng Thị Ngọc N
 Canh Dần...Đừng Nên !

      
Đặng Huy Nhẫn
 Thói Đời  

      
Đặng Huy Nhẫn
 Nắng Chiều Xuân  

      
Phan Kiều Oanh  
 Tình Xuân  

      
Phan Kiều Oanh
 Xuân Chia Ly  

      
Phan Kiều Oanh
 Hạnh Phúc Đâu Xa

      
Nguyễn Hoàng Phi
  Đợi Anh V

     
  Phạm Thanh Phong
  Không Đ          

      
Trần N Phương
  Nhớ Xuân Xưa          

      
Trần N Phương
  Gương Mặt Trái Xoan

      
NQ
  Ngỡ Ngàng NXuân

      
Lâm Minh Tài
  Xuân Tri K          

      
Lâm Minh Tài
 Mùa Xuân Đó Phút Tình C  

     
Cô Kim Thành
 Trăng Ngủ Quên

      
Cô Kim Thành
  Nỗi Nhớ Chiều Cuối Năm

      
Võ Ngọc Thành
  Phác Họa

      
Võ Ngọc Thành
  Dấu n Tình Q

      
Anh Thy
  Quả Dưa Ngày Tết

      
Nguyễn Thị T
  Tưởng Nhớ

      
Thi Thi
  Xuân Tha Hương

      
Nguyễn Thị T
  Mùa Xuân Và Nỗi Nhớ

      
Trần Đình Thọ
  Chúc Mừng Năm Mới

      
N Trưởng Tiến
  Q Hương Tôi Nỗi
      
Chờ Mong

      
Nguyễn Tính
  Xuân Viễn X

      
Nguyễn Tính
  Tháng Giêng Ơi

      
Lương MTrang
  Em Có Biết

      
Nguyễn Thục
  NCọp Lên Ngôi
     
Tú Trinh
  Xuân - Vẫn m Lòng

      
Thượng Tọa Thích Ngộ T
  Thương Nhớ Ơi !
      
Nguyễn Thị Thanh T
 Tình Xuân Đất Khách

      
Du Sơn Lãng T
  Xuân Gợi CHương

      
Du Sơn Lãng T
  Ca Khúc Mùa Xuân

      
Lê Duy Vũ
 


Văn

 

  Bóng Nắng Xuân
       Nguyên Bông
 
 Những Vần TVụn Gẫy
       Nguyễn Tấn Ca
 
 Nỗi Nhớ Cuối Năm
       Trần Thị Chất
 
 Những Ngày Giáp Tết
       Lê Thị MChâu
 
 Hạt Giống Đang Nảy Mầm
       Phan Phụng Dung
 
 Mái NXưa
       Tâm Đoan
 
Tôi Ơi Đừng Tuyệt Vọng
     
 Lê Thị Ngọc Hà
 
Bông Cải
     
 Huỳnh Trịnh Tuyết Hoa
  Hơi Thở Mùa Xuân
      
 Nguyễn Thị Tuyết Hoa
  Mưa Cuối Mùa
      
 Nguyễn Thị Tuyết Hoa
 
Tiếng Vọng Trên Ngàn
     
 Tường Hoài
 
Giây Phút Giao Thừa
     
 Lý H
  Nơi Trái Tim
       Nguyễn Quang Lộc
 
 Tạm Biệt...
       Thanh Mai
  Trên Nỗi Nhớ Thương Đau   

      
Nguyễn Hữu Nghĩa
  KNiệm...Vui
     
 Phan Kiều Oanh
  Mai Hương Xuân   

     
 Topa  Panning
  Chào Bảy Mươi   

      
Trương Thanh Sơn
  Phần Thưởng
     
 Lâm Minh Tài
  Nơi Đàn Chim Bay V Tìm
       
Hơi

      
Nguyễn Hữu Tài
  Đám Ma Người Ngoại Đạo
     
 Hoàng - Thanh
  Xúc Tép 

      
Dương Công Thi
  Em Tôi Đã Ra Đ

      
Hà Thị Thu Thủy
  Buồn Vui Đời Lính TT

      
Nguyễn Tính
  Những Con Đường Dưới
     
Chân Tôi
       Nguyễn Đôn Huế Trang


 


 

 

 

Thư từ, bài vở, hình ảnh hoặc
ý kiến xây dựng, xin liên lạc:

 
diem27thuy@yahoo.com

 



 

 

 


 

 

 

Trên đường Xuyên Việt hướng Bắc Nam (QL 1A). Đoạn từ thành phố Nha Trang đi Ninh Hòa, qua khỏi đèo Rọ Tượng, nhìn về hướng tây bắc (QL 26, hướng đi Daklak, cũng là hướng đi Dục Mỹ). Chúng ta sẽ thấy một dãy núi chạy dài gần như hết tầm mắt, và trên đỉnh cao nhất của dãy núi ấy có hai khối đá dựng đứng đứng cạnh nhau một cao, một thấp trông giống như hình ảnh của mẹ bồng con.

 

Hình như ở một số nước khác cũng có Hòn Vọng Phu. Ngay tại nước ta, cũng có vài nơi có Hòn Vọng Phu như ở Bình Định, Cao Bằng- Lạng Sơn, Nghệ An.v.v… Nhưng theo tôi, có lẽ Hòn Vọng Phu ở quê tôi (Dục Mỹ) là hoành tráng hơn cả xét về kích thước. Nếu như trời quang mây tạnh và không có gì che khuất tầm nhìn thì khoảng cách vài chục cây số ta vẫn nhìn thấy hòn núi này một cách rõ ràng.

 

Trong một chuyến đi điệu (tìm trầm) trên dãy núi Ba Non (dãy núi có Hòn Vọng Phu). Đây là một dãy núi trùng điệp, được liên kết bởi nhiều tầng nhiều lớp các dãy núi lại với nhau. Nhìn từ phía đồng bằng, ta chỉ thấy như một dãy núi lớn chạy dài y như ta đang ngắm một bức tranh được vẽ trên tấm phông phẳng vậy. nhưng nếu được nhìn từ trên cao như trên phi cơ chẳng hạn, ta sẽ thấy nó như một tấm màn xanh khổng lồ được thả rơi tự do xuống đất, vô số các nếp nhăn nằm chồng chéo ngổn ngang là những dãy núi. Hòn Vọng Phu (HVP) được đứng trên đỉnh của dãy núi cao nhất và gần như ở trung tâm của “tấm màn xanh khổng lồ” đó.

 

Trong khoảng chục ngày loanh quanh trong núi, dưới những cơn mưa dầm tưởng như không dứt. Chúng tôi phải lấn (dời) trại mấy lần vì chưa tìm được nơi làm có kết quả. Có lúc phải tiến sâu vào, có lúc băng ngang qua các sườn núi và có lúc phải lấn ngược trở ra, nên chúng tôi không còn biết rõ chính xác là mình đang ở vị trí nào nữa. Đến một hôm trời đã ngớt mưa, ánh nắng đã xuất hiện xua đi cái ẩm ướt và lạnh lẽo. Chúng tôi quyết đi dạo xa hơn (đi tìm cây Dó trầm, khoảng cách tính từ “đôn” nơi đóng trại). Sau khi vượt qua mấy con dốc dài lởm chởm đá, dưới những tàng cây cổ thụ và chỉ nhìn thấy chút ít bầu trời lung linh ánh nắng xuyên qua các cành cây kẽ lá rậm rạp. Chúng tôi đến một trảng cỏ tranh quang đảng không có cây cao. Tìm một nơi khá bằng phẳng để ngồi thở dốc vừa để sưởi nắng vì đã nhiều ngày chúng tôi không được tiếp xúc với ánh mặt trời. Tuy nhiên chúng tôi vẫn cảm thấy lạnh vì hơi lạnh từ núi và vì vị trí này cũng đã khá cao so với mặt biển. Chưa kịp vấn xong điếu thuốc rê thì Hùng - người em trai cùng đi với tôi- đưa tay chỉ và gọi tôi thật lớn “Anh Dũng ! Hòn Vọng Phu kìa! Ngầu quá ngầu!”.(Thì ra chúng tôi đã lên đến sát chân HVP mà không hề hay biết). Nhìn theo hướng chỉ tay của chú ấy, tôi rất kinh ngạc và choáng ngợp trước sự hùng vỹ ngoài sự tưởng tượng mà tôi đang nhìn thấy. Cái cảm giác bàng hoàng ấy giống như của một chàng thanh niên lần đầu tiên tình cờ nhìn thấy thân thể lồ lộ của người phụ nữ. Trước mắt tôi HVP thật gần, dường như chỉ cần giơ cánh tay ra là có thể chạm được. Cái vẻ trần trụi hoang sơ của nó như khiêu khích sự tò mò, nhưng cái đồ sộ hoang dã của nó như thách thức, như đe dọa nếu bị xúc phạm, như muốn bảo vệ đứa con… “khổng lồ” chỉ mới vài…“triệu tuổi” của mình làm tôi cảm thấy rờn rợn gần như kinh sợ !...Cái khoảnh khắc ấy chỉ trong giây lát thôi nhưng mãi đến bây giờ, có nghĩa là trên hai chục năm rồi, tôi vẫn còn cảm thấy rõ ràng như đang trước mắt mỗi khi nhắc đến. Tôi nghĩ quả thật con người quá nhỏ bé và đời người quá ngắn ngủi khi đứng trước thiên nhiên cùng Đấng Hóa Công…

 

Thông thường thì tôi chỉ nhìn thấy Hòn Vọng Phu từ rất xa, thấp thoáng ẩn hiện với những đám mây nên có màu xanh lơ như được bao phủ bởi cây lá. Nhưng với vị trí rất gần này thì những lần nhìn thấy trước đây chỉ là ảo giác của khoảng cách. Trước mắt tôi HVP cao sừng sững như một tòa cao ốc, cao đến hàng trăm mét nhưng chưa được hoàn thành, nó ngổn ngang hỗn độn như còn trong thuở hồng hoang. Nó được hình thành bởi những khối đá khổng lồ đủ mọi hình dạng. Nó dựng đứng và cao chót vót tận các tầng mây. Chỉ có rong rêu và một số loài cây thuộc họ tầm gởi sống được ở trên ấy. Những loài cây này bám vào các kẽ đá sống nhờ mưa cùng hơi nước từ những đám mây. Nhìn chung cả núi mẹ lẫn núi con chỉ toàn đá và đá (hóa đá mà!!). Những đám mây như còn vương vấn hơi ấm của “mẹ con nàng” nên chưa chịu bay đi, có những làn mây len lỏi trong các kẽ đá phất phơ như những giãi lụa. Phong cảnh trông thật ngoạn mục như những cảnh trong các phim võ hiệp phóng tác theo tiểu thuyết của Kim Dung

 

“ Mây vờn lờ lững áo chinh phụ

  Gió đệm du dương tiếng hát nàng”

 

Tuy được gọi là “Núi Mẹ Bồng Con”, nhưng theo ước lượng của tôi thì đỉnh đầu của “hai mẹ con” cách nhau phải trên trăm mét. Như vậy đủ thấy Hòn Vọng Phu ở quê tôi hoành tráng đến cỡ nào rồi !

 

Sự tích về Hòn Vọng Phu tôi đã được nghe nhiều người kể, thường thì na ná giống nhau, tôi xin tóm tắt thành hai câu chuyện như sau:

      1. Ngày xưa có đôi vợ chồng nọ sống với nhau rất hạnh phúc, họ có được một đứa con. Sau đó, theo lệnh vua chàng phải lên đường ra mặt trận để bảo vệ biên cương. Người vợ trẻ ở nhà chờ đợi đã lâu, ngày ngày nàng bế con lên một nơi cao dõi mắt về phía xa xăm mong ngóng chồng nhưng chàng vẫn biền biệt. Mòn mõi và đau buồn trong khắc khoải nên mẹ con nàng đã chết rồi hóa đá thành Hòn Vọng Phu…

 

      2. Câu chuyện thứ hai chỉ khác câu chuyện thứ nhất về lý do sự ra đi của người chồng. Chuyện kể rằng: Có đôi vợ chồng kia một hôm đang lúc giúp vợ gội đầu, chàng tình cờ nhìn thấy một vết sẹo dài trên đầu vợ. Chàng liền hỏi về vết sẹo này và người vợ kể lại rằng “Lúc còn nhỏ, em có một người anh trai, đang lúc chơi đùa với nhau anh ấy lỡ tay đánh trúng em tét đầu máu chảy lênh láng. Quá sợ hãi, anh ấy đã bỏ nhà trốn biệt cho đến nay”. Nghe xong lời kể của vợ, người chồng quá đỗi bàng hoàng vì trớ trêu thay người vợ đang sống với mình chính là đứa em gái đáng thương ngày xưa. Vừa quá ân hận, vừa quá xấu hổ chàng lại bỏ nhà ra đi không thể có một lời tỏ bày!…Rồi người vợ bế con chờ chồng giống câu chuyện trên…

 

Đó là chuyện nàng Tô Thị của thời xa xưa mà giờ đây đã được xếp vào thể loại cổ tích. Còn ngày nay, đã bước vào thế kỹ XXI mà quê tôi vẫn còn rất nhiều nàng “Tô Thị thời hiện đại”. Mong rằng các nàng không đến nỗi phải kịp “hóa thạch”…

 

Dục Mỹ quê tôi nay là một xứ nông nghiệp, hai loại cây trồng chính là mía và mì. Hai loại nông sản này mỗi năm chỉ thu hoạch có một lần. Việc trồng trọt chăm sóc và thu hoạch kéo dài đúng một năm, nhưng tổng số ngày lao động chỉ có vài tháng. Thời gian còn lại trong năm, người ta cần phải làm đủ mọi thứ việc để có thêm thu nhập. Nơi mà người dân thường làm nhất để kiếm tiền là lên rừng, lên núi. Đó là nói về những người có đất rẫy có vốn để đầu tư trồng trọt. Còn lại một số không ít người chẳng có nổi một mảnh đất nào để canh tác thì công việc chính của họ không gì khác ngoài nghề rừng núi. Bởi nghề rừng núi không đòi hỏi gì nhiều về khả năng, trình độ, tay nghề, chỉ cần có sức khỏe là được. Họ làm gỗ, hái củi, đốt than, tìm trầm hương, tìm đá quý, đãi vàng v.v…Đôi khi họ còn làm cả công việc của tổ tiên mình thời thượng cổ là săn bắt và hái lượm nữa! Nhưng như ai đó đã nói “ ăn của rừng rưng rưng nước mắt” nên thành quả của mỗi loại công việc luôn tỷ lệ thuận với gian khó, thử thách và rủi ro…

 

“Đời tôi gắn liền với chữ R, Ruộng Rẫy, Rừng Rú, Rìu Rựa rồi gặp Rủi Ro,nên Rưng Rưng đâm Rầu Rỉ,thành ra Rù Rờ”. Lắm người nói như thế, tuy nghe có vẻ hài hước nhưng …thật xót xa và thực thực tế, ít ra là đối với tôi.

 

Nàng Tô Thị thời xưa thì lên núi để ngóng trông chồng đi chiến đấu với kẻ thù xâm lược. Phụ nữ quê tôi thời nay cũng có những người con trai, những người chồng và những người cha đi “chiến đấu”. Nhưng “kẻ thù” bây giờ là giặc đói , giặc khổ. Vì miếng cơm manh áo họ phải băng mình trong sương gió, mưa dầm, nắng cháy. Họ phải đối mặt với bao nguy hiểm như thú dữ, đá sập, cây đè, mưa lũ, bệnh tật… cùng bao rủi ro khác nơi thâm sơn cùng cốc. Không ít người đã trở thành “thương binh” cụt tay, què chân. Cũng có những người đã phải “hy sinh” cả tính mạng, và cũng có những kẻ bị lạc đường rồi “mất tích” vĩnh viễn không trở về…

 

Thế nên chiều chiều, các nàng Tô Thị quê tôi cũng tay bồng tay dắt. Ra đầu ngõ dõi mắt về dãy Núi Vọng Phu, nơi người chồng đang “chiến đấu”. Như đồng cảm với nàng Tô thị xưa, và như để khẩn cầu một sự che chở rồi ngóng chờ trong lo lắng…

 

Tôi là người dân Dục Mỹ, đã sống qua thời thơ ấu cùng cả thời trai trẻ ở xứ này. Và quãng thời gian đó lại rơi vào thời điểm khó khăn nhất sau biến cố 75. Nên tôi và gần như hầu hết thế hệ trai tráng cùng tôi ở Dục Mỹ đều phải lẩn quẩn trong cáitrận đồ R” mà tôi đã nói ở trên. Vì chẳng còn có lối nào khác khả dĩ hơn! Hiện nay nhờ ơn trời, cuộc sống của gia đình tôi đã tương đối ổn định. Con cái tôi đều có cơ hội để được học hành . Tôi hy vọng các thế hệ kế tiếp sẽ không bị rơi vào hoàn cảnh của các thế hệ cha chú của chúng. Tôi luôn cầu mong cho mọi người, mọi nhà ở quê tôi đều có công việc và cuộc sống ổn định. Nếu được như thế thì tôi tin chắc chẳng một ai còn muốn đi rừng, đi núi nữa cả. Lúc ấy sẽ không còn cảnh vợ trẻ mòn mỏi đợi chồng, mẹ già khắc khoải mong con đang lặn lội nơi rừng xanh núi thẳm đầy hiểm nguy. Rừng núi sẽ không còn bị tàn phá vô tội vạ. Các loài động vật hoang dã sẽ không còn bị xâm hại. Môi trường sống sẽ được cải thiện tốt đẹp hơn.Và câu chuyện Hòn Vọng Phu sẽ mãi mãi là câu chuyện cổ tích đẹp, đầy ý nghĩa.

 

 

 

 

Đinh Hữu Ân
Dục Mỹ, ngày 18-12-2009

 

 

       

 

               

 

 

 

 

 

Trang XUÂN 2010- Văn Học Nghệ Thuật Và Quê Hương