360. PHẬT LỰC CẢI ÁC HOÁ HIỀN
Huyện Lâm Giang, tỉnh Cát Lâm có
thương gia họ Cao, tên Trọng Hồng, tuổi trạc lục tuần, gia tư phú túc, xây
được nhiều nhà cho thuê. Cao ông có vợ và một con, tên Phiên, lên 9, đẹp
trai, thông minh. V́ là con một trong gia đ́nh nên Cao Phiên được cha mẹ
nuông chiều.
Làng Đông trong huyện có thầy đồ
họ Phàn, cũng trạc lục tuần, nhà nghèo, có vợ và ba con gái, con lớn tên
Thu Thảo, 13, con thứ tên Sơn Tra, 11, và con út tên Giang Thành, lên 9.
V́ được trường tiểu học huyện thành mời dạy học, Phàn ông bèn đem vợ con
lên huyện thành, thuê dăy nhà ngang của Cao ông để ở. V́ cùng lên 9, hàng
ngày, Giang Thành với Cao Phiên cùng nô đùa trên sân ngôi nhà, chẳng tị
hiềm trai gái. Năm sau, Phàn ông trả nhà cho Cao ông, đem vợ con tới thuê
một ngôi nhà ở ngay cạnh trường, gần miếu Hắc Đế, để từ nhà qua trường dạy
học cho gần. Từ đó, Giang Thành với Cao Phiên không gặp lại nhau nữa.
Năm năm sau.
Cao Phiên 14, thi đậu vào học ở trường
huyện, được nhiều nhà giàu trong vùng gọi gả con cho. Cao ông kén cho con
một đám, nhưng Cao Phiên không thuận nên chuyện chẳng thành. Một hôm, Cao
Phiên đi chợ. Qua ngơ hẻm, chợt thấy một nữ lang, dung nhan tuyệt sắc, có
một tiểu hoàn, chừng 7 tuổi, theo hầu, Cao Phiên không dám nh́n thẳng, chỉ
đưa mắt liếc xéo để ngắm dung nhan nữ lang. Ngắm kỹ, Cao Phiên nhận ra nữ
lang chính là Giang Thành. Thấy Cao Phiên, Giang Thành cũng ngờ ngợ, dừng
chân đứng nh́n, rồi cũng nhận ra Cao Phiên. Giang Thành toan mở miệng nói
điều ǵ, nhưng rồi lại thôi. Nhận ra nhau, hai bên cùng kinh ngạc vui mừng,
nhưng chẳng ai nói với ai được lời nào, chỉ đứng ngây người nh́n nhau. Lát
sau, hai người cùng bỏ đi. Cao Phiên cố ư đánh rơi chiếc khăn của ḿnh
xuống đất. Nh́n thấy chiếc khăn, tiểu hoàn chạy tới nhặt, đưa cho Giang
Thành. Giang Thành liền cất vào ống tay áo, rồi lấy chiếc khăn của ḿnh ra,
đưa cho tiểu hoàn mà nói:"Chiếc khăn này là của tú tài kia đánh rơi. Tú
tài là người họ Cao, vốn là chỗ quen biết với gia đ́nh ta. Vậy em hăy đuổi
theo mà trả lại chiếc khăn cho tú tài!" Tiểu Hoàn bèn đuổi theo mà đưa
chiếc khăn cho Cao Phiên.
Được chiếc khăn của Giang Thành,
Cao Phiên mừng lắm. Về nhà, Cao Phiên xin mẹ đi hỏi Giang Thành cho ḿnh.
Cao bà nói:"Gia đ́nh ấy nghèo lắm, phải xuôi nam ngược bắc để kiếm miếng
ăn! Nửa gian nhà để ở cũng chẳng có, làm sao mà con có thể lấy con gái của
gia đ́nh ấy làm vợ được?" Cao Phiên đáp: "V́ con yêu thương Giang Thành
nên muốn lấy thị làm vợ! Dù sau này hai vợ chồng có đói rách, con cũng
chẳng hối hận chi!" Cao bà bèn đem chuyện nói với chồng. Cao ông chỉ
nói:"Không thể lấy được!" Nghe cha nói thế, Cao Phiên buồn lắm, bỏ ăn bỏ
học. Cao bà lo lắng, nói với chồng:"Tuy nhà họ Phàn nghèo, nhưng Phàn ông
là thầy đồ th́ con cái cũng là con nhà gia giáo. Vậy cứ để thiếp tới ướm
lời xem sao. Nếu Giang Thành ưng làm con dâu ḿnh th́ cũng có hại chi đâu?"
Nghe vợ nói thế, Cao ông miễn cưỡng gật đầu. Cao bà bèn giả vờ đi lễ ở
miếu Hắc Đế, rồi ghé thăm gia đ́nh họ Phàn, gặp cả Phàn bà lẫn Giang Thành
trong pḥng khách. Thấy Giang Thành có đôi mắt đẹp, hai hàng răng trắng
đều, dung nhan tuyệt sắc, Cao bà cũng ưa. Hỏi thăm về Phàn ông, Cao bà
được biết Phàn ông vẫn khoẻ mạnh và vẫn đi dạy học như trước. Hỏi thăm về
hai người chị của Giang Thành, Cao bà được biết người chị cả là Thu Thảo
đă có chồng, là một nho sinh họ Tô, và người chị thứ là Sơn Tra cũng đă có
chồng, là một nho sinh họ Cát. Hai gia đ́nh Tô sinh và Cát sinh hiện đang
thuê chung một ngôi nhà để ở cho đỡ tốn. Hôm sau, Cao bà lại tới thăm Phàn
bà, đem theo vàng lụa để biếu tặng, rồi nói rơ ư ḿnh là muốn hỏi Giang
Thành cho Cao Phiên. Phàn bà cũng theo lệ mà từ chối quà biếu, rồi chờ cho
Cao bà nài nỉ mới chịu nhận. Sau khi vào nhà trong hỏi ư kiến Phàn ông và
Giang Thành, Phàn bà ra trả lời rằng nhà gái đă ưng thuận để nhà trai tới
làm lễ đính hôn. Về nhà, Cao bà thuật chuyện lại cho chồng con nghe. Cao
ông chẳng nói chi, nhưng Cao Phiên th́ hết hẳn buồn bă, tươi tỉnh hẳn lên,
vui vẻ học hành như cũ.
Năm sau, cả Cao Phiên lẫn Giang
Thành cùng 15.
Cao ông chọn ngày lành tháng tốt
để làm lễ đón dâu cho con. Về nhà chồng, Giang Thành ríu rít với chồng,
rất mực tương đắc. Thế nhưng, chỉ hai tháng sau, vợ chồng đă bắt đầu có
chuyện lục đục. Nguyên Giang Thành nóng tính, dễ nổi giận, mà khi đă nổi
giận th́ coi chồng chẳng ra chi. Miệng lưỡi đanh đá, Giang Thành ưa quát
tháo om ṣm. V́ yêu thương vợ nên Cao Phiên nhịn nhục đủ điều. Thỉnh
thoảng, mỗi khi nghe thấy con dâu chửi mắng con trai, ông bà Cao cũng cảm
thấy bất b́nh, nhưng không nói thẳng với con dâu, mà chỉ gọi con trai vào
pḥng riêng trách cứ, khuyên chẳng nên để cho vợ lăng loàn như thế. Biết
chuyện, Giang Thành càng mắng chửi chồng tàn tệ hơn. Một tối mùa đông, bị
vợ mắng chửi tàn tệ, Cao Phiên uất quá, không nhịn được nữa, hùng hổ căi
lại. Tức th́, Giang Thành nổi cơn thịnh nộ, lấy roi đánh chồng, đuổi ra
khỏi nhà, đóng cửa lại, không cho vào. Trời lạnh, Cao Phiên cứ đứng co ro
ở bên ngoài mà run rẩy, chẳng dám gơ cửa. Lát sau, buồn ngủ quá, Cao Phiên
nằm khoanh tṛn ở thềm nhà mà ngủ. Từ tối đó, Giang Thành coi chồng như kẻ
thù.
Lúc đầu, khi biết ḿnh làm vợ
phật ư, Cao Phiên lạy lục th́ c̣n được vợ tha thứ, nhưng lâu dần th́ việc
lạy lục hết công hiệu. V́ thế, vợ chồng mỗi ngày một thêm bất ḥa. Đối với
ông bà Cao, Giang Thành cũng chẳng nể v́. Một hôm, ông bà trách nhẹ nàng
dâu th́ bị nàng dâu nổi giận, nói năng xúc phạm nặng nề. Ông bà cũng nổi
giận mà mắng lại, rồi sai gia nhân bắt Giang Thành lên xe, chở về trả cho
nhà họ Phàn. Thấy con bị đuổi về, Phàn ông kinh hăi, vội phục sức chỉnh tề,
tới nhà họ Cao năn nỉ, xin cho Giang Thành được trở về nhà chồng, nhưng
Cao ông cương quyết từ chối. V́ thế, Giang Thành phải ở lại nhà cha mẹ. V́
sợ vợ hơn nhớ vợ nên tuy nhớ vợ mà Cao Phiên chẳng dám tới nhà Phàn ông.
Hơn một năm sau. Một chiều, Cao
Phiên đang đi ở ngoài đường, bỗng gặp Phàn ông. Phàn ông bèn chạy tới nắm
tay con rể mà hết lời xin lỗi cho con gái, rồi mời Cao Phiên về nhà ḿnh
chơi. Nể lời nhạc phụ, Cao Phiên đi theo. Về tới nhà, Phàn ông bắt Giang
Thành phải trang điểm đẹp đẽ để ra gặp chồng. Khi gặp nhau, vợ chồng cùng
buồn bă, chẳng ai nói với ai một lời. Thấy thế, Phàn ông bèn chạy ra chợ
mua rượu thịt về khoản đăi chàng rể, chuốc rượu cho uống thực say. Đến tối,
Phàn ông quét dọn một pḥng riêng, bảo cả chàng rể với con gái vào pḥng
ngủ chung. Sáng sau, Cao Phiên về nhà, giấu kín chuyện đêm qua ngủ ở nhà
nhạc gia, chẳng dám cho cha mẹ hay. Từ đó, cứ ngủ ở nhà hai đêm, Cao Phiên
lại tới ngủ ở nhà nhạc gia một đêm, nhưng vẫn giấu cha mẹ.
Tháng sau, một sáng, sau khi thấy
chàng rể ở nhà ḿnh ra về, Phàn ông liền phục sức chỉnh tề, tới cổng nhà
họ Cao, xin vào thăm Cao ông. Người canh cổng vào báo, Cao ông bảo ra từ
chối. Phàn ông năn nỉ, xin người canh cổng vào nói lại. V́ nể thông gia,
Cao ông đành mời vào pḥng khách. Nh́n thấy Cao ông, Phàn ông vội quỳ
xuống lạy, rồi đứng dậy nói:"Xin tiên sinh cho con tôi được về đây đoàn tụ
với chồng!" Cao ông đáp:"Xin tiên sinh cảm phiền v́ con tôi chẳng muốn cho
vợ y trở về đây nữa!" Phàn ông liền nói:"Đêm qua, cậu nhà mới ngủ tại tệ
xá, đâu có nói thế?" Kinh ngạc quá, Cao ông hỏi:"Tối qua, con tôi tới quư
xá vào hồi nào?" Phàn ông đáp:"Vào khoảng giờ dậu (từ 5 đến 7 giờ
tối)!" Ngượng đỏ mặt, Cao ông nói:"Xin tiên sinh thứ lỗi cho! Tôi không
được biết chuyện ấy! Nếu con tôi c̣n yêu thương vợ y th́ tôi cũng đâu có
ghét ǵ nàng dâu!" Phàn ông bèn cám ơn Cao ông rồi xin cáo biệt. Phàn ông
về rồi, Cao ông bèn gọi Cao Phiên vào pḥng khách mà mắng. Cao Phiên chỉ
cúi đầu nghe, chẳng dám nói một lời. Đang lúc mắng con, bỗng thấy Phàn ông
trở lại, dắt theo Giang Thành, Cao ông liền nói: "Tôi vừa chấp thuận cho
nàng dâu lăng loàn này trở về đây ở, nên tôi sẽ chia nhà chia bếp cho hai
vợ chồng. Nhà nào lo phận nhà nấy, v́ tôi không chịu nổi sự lăng loàn của
nàng dâu!" Phàn ông năn nỉ:"Xin tiên sinh cho chúng được ở chung để chúng
có cơ hội phụng dưỡng song thân!" Cao ông đáp:"Không được đâu!" Phàn ông
đành cáo biệt
Phàn ông về rồi, Cao ông bèn chia cho vợ
chồng Cao Phiên ngôi nhà ở sát nhà ḿnh, rồi sai một t́ nữ, tên A Liên,
sang ở với vợ chồng Cao Phiên để hầu hạ. Trong hơn một tháng đầu, thấy vợ
chồng Cao Phiên đầm ấm, ông bà Cao đă mừng thầm. Tuy nhiên, sau đó, Giang
Thành lại chứng nào tật nấy, ngày ngày mắng chửi cào cấu chồng, khiến mặt
mũi Cao Phiên đầy vết móng tay. Tối nào, Giang Thành cũng bắt chồng phải
đi lấy một cái bô đem vào để ở góc pḥng.
Nửa đêm thực giấc, nếu buồn đi tiểu th́
Giang Thành lại lay chồng dậy, bắt phải tới góc pḥng bưng bô đến giường
cho ḿnh. Ông bà Cao biết hết mọi chuyện, nhưng cũng chỉ làm ngơ. Một hôm,
Cao Phiên bị vợ đánh đau quá, phải trốn sang nhà cha. Trong lúc ông bà Cao
đang hỏi con tại sao lại phải trốn vợ th́ bỗng Giang Thành cầm roi chạy
tới, sồng sộc vào nhà. Kinh hăi quá, Cao Phiên vội chạy đến đựng ở cạnh
cha. Giang Thành liền chạy đến theo, kéo Cao Phiên ra mà quất túi bụi. Ông
bà Cao quát thét Giang Thành, bảo phải dừng tay, nhưng Giang Thành cứ quất
Cao Phiên thêm ba chục roi nữa, rồi bỏ đi. Giang Thành đi rồi, Cao ông mới
nói với con:"V́ ta chẳng muốn nh́n thấy mà cũng chẳng muốn nghe thấy việc
vợ mi làm ồn ào nên ta mới chia nhà cho vợ chồng mi ra ở riêng! Mi yêu
thương vợ th́ ráng mà chịu đựng vợ, ráng mà ở với vợ, chứ trốn sang nhà ta
làm ǵ? Thôi! Cút về nhà mà ở với vợ!" Cao Phiên chẳng dám nói ǵ, chỉ
thất thểu đi ra cổng. Nh́n thấy con đi như thế, sợ con quẫn trí rồi t́m
cách tự tử, Cao ông bèn gọi lại, cho vào ở một ḿnh trong pḥng học, sai
gia nhân đem cơm nước vào cho. Sau đó, Cao ông sai gia nhân rong xe tới
nhà Phàn ông, mời Phàn ông tới nhà ḿnh nói chuyện. Phàn ông bèn lên xe
tới nhà Cao ông. Sau khi chào hỏi, Cao ông nhờ Phàn ông sang nhà Cao Phiên
ở bên cạnh, dạy dỗ Giang Thành, bảo phải thay đổi cách cư xử đối với mọi
người. Nể lời yêu cầu của thông gia, Phàn ông sang nhà Cao Phiên dạy dỗ
con gái đủ điều, nhưng Giang Thành chẳng chịu nghe lời mà c̣n nói năng hỗn
láo với cha. Uất ức quá, Phàn ông đứng dậy, phủi áo ra về, thề từ tuyệt
với con. Về nhà, v́ uất ức với con, Phàn ông mắc bệnh uất kết. Tháng sau,
Phàn ông qua đời. Nghe tin cha mất, Giang Thành chẳng thèm về nhà chịu
tang, cứ để mặc cho mẹ và hai chị lo liệu tang lễ, c̣n ḿnh th́ ngồi ở nhà
Cao Phiên, lớn tiếng chửi mắng đủ mọi người, cố ư cho ông bà Cao nghe thấy.
Tuy có nghe thấy, nhưng ông bà Cao vẫn làm ngơ, chẳng đếm xỉa đến. Tháng
sau, v́ nhớ thương Phàn ông quá độ, Phàn bà cũng chết theo chồng. Giang
Thành lại để mặc cho hai chị lo liệu tang lễ, c̣n ḿnh th́ vẫn ngồi ở nhà
Cao Phiên, lớn tiếng chửi mắng đủ mọi người. Ông bà Cao cũng vẫn làm ngơ,
chẳng đếm xỉa đến.
Từ lúc được cha cho vào ở một
ḿnh trong pḥng học để trốn vợ, Cao Phiên cảm thấy thoải mái dễ chịu v́
vừa tránh được một nơi dầu sôi lửa bỏng. Thế nhưng, ở một ḿnh măi cũng
buồn, Cao Phiên lén đem tiền tới biếu bà mối họ Lư, nhờ bà kiếm cho một kỹ
nữ, dắt tới pḥng học cho ḿnh có bạn.
Mấy hôm sau, Lư bà kiếm được một
kỹ nữ cùng họ Lư với ḿnh, tên Vân Nương, đem về nhà cho ở. Thế nhưng, v́
vừa sợ Giang Thành, vừa sợ ông bà Cao, Lư bà chờ đến gần nửa đêm mới dám
đưa Vân Nương tới pḥng học cho Cao Phiên, rồi đến gần sáng, lại tới đón
về nhà ḿnh.
Tháng sau, chuyện tới tai Giang
Thành. Nổi ghen, Giang Thành tức tốc chạy sang nhà Cao ông, tới thẳng
pḥng học, bắt chồng mở cửa, vào chửi mắng chồng tàn tệ. Cao Phiên chối
bai bải, nói rằng ḿnh bị vu oan, rồi chỉ trời vạch đất mà thề. Chửi mắng
chán, Giang Thành mới bỏ ra về.
Về nhà, Giang Thành sai t́ nữ A
Liên đục một lỗ hổng trên tường pḥng khách để ḿnh có thể ḍm qua mà nh́n
thấy cửa pḥng học nhà Cao ông. Rồi từ hôm ấy, ngày nào Giang Thành cũng
ra ngồi ở pḥng khách, thỉnh thoảng lại tới ghé mắt ḍm qua lỗ hổng mà
ŕnh.
Một chiều, chợt thấy Lư bà từ
trong pḥng học bước ra, Giang Thành vội chạy sang nhà Cao ông đón đường.
Gặp Lư bà, Giang Thành chặn lại, khiến Lư bà tái mặt. Giang Thành nói:"Bây
giờ, ta hỏi mụ điều ǵ, mụ phải nói thực th́ ta mới tha, c̣n nếu mụ nói
dối th́ ta sẽ sai người đến nhổ hết lông tóc của mụ đi, chẳng c̣n một sợi!"
Kinh hăi quá, Lư bà lắp bắp nói:"Vâng!" Giang Thành bèn hỏi:"Mụ dắt kỹ nữ
tới đây cho chồng ta tất cả là bao nhiêu lần rồi?" Lư bà đáp:"Hai lần!"
Hỏi:"Kỹ nữ ấy họ tên chi?" Đáp:"Họ Lư, tên Vân Nương!" Hỏi:"Hôm nay, mụ
tới đây có việc chi?" Đáp:"Công tử gọi lăo thân tới đây để nhờ đi mời một
người tới làm bạn với công tử!" Hỏi:"Người ấy là ai?" Đáp:"Là một người
đàn bà đă có chồng họ Đào, ưa đi ngang về tắt!" Hỏi:"Tại sao chồng ta lại
biết được người ấy?" Đáp:"V́ công tử nói trước kia, khi lên núi Ngọc Tứ du
ngoạn, công tử có gặp Đào nương, rồi mê đôi gót sen! Hôm nay công tử gọi
lăo thân vào để nhờ đi mời Đào nương!" Hỏi:"Liệu tối nay Đào nương có chịu
tới đây hay không?" Đáp:"Lăo thân cũng chưa biết!" Hỏi:"Tại sao lại chưa
biết?" Đáp:"V́ tuy Đào nương chẳng trinh tiết ǵ, nhưng có chồng th́ cũng
khó đi đêm! V́ thế, tối nay Đào nương có tới đây hay không, th́ thực t́nh,
lăo thân cũng chưa thể biết được!" Thấy Lư bà có vẻ thành thực, Giang
Thành bèn để cho đi. Thế nhưng, Lư bà vừa đi được mấy bước th́ Giang Thành
đă gọi giật lại mà nói:"Mụ chưa thể đi được! Bây giờ ta c̣n cần mụ! Mụ
phải theo ta về nhà ta! Tối nay, khi xong việc, ta sẽ thả cho mụ ra về!"
Bất đắc dî, Lư bà phải theo Giang Thành về nhà.
Tối ấy, Giang Thành dẫn Lư bà
sang trưóc cửa pḥng học nhà Cao ông, rồi bảo:"Bây giờ mụ phải vào pḥng
học nói với chồng ta rằng Đào nương đă tới, nhưng Đào nương chỉ chịu vào
pḥng khi nào đèn nến đă tắt hết! Rồi mụ phải ra đây mà dắt ta vào!" Lư bà
đành tuân lời. Cao Phiên mừng quá, vội tắt hết đèn nến khiến pḥng học tối
om. Lư bà ṃ mẫm ra ngoài, dắt Giang Thành vào. Chờ cho Giang Thành ngồi
xuống ghế, Lư bà mới gión gién bước ra cửa mà lẻn về nhà.
Ngỡ Giang Thành là Đào nương, Cao
Phiên mừng quá, cầm tay kể lể:"Đào nương ơi! Nàng có biết rằng ta nhớ nàng
đến mất ăn mất ngủ hay không?" Giang Thành ngồi im, chẳng nói một lời. Cao
Phiên bèn rờ rẫm trong tối, ṃ được đúng đôi gót sen của Giang Thành, ngồi
bệt xuống sàn, ôm đôi gót sen mà nói:"Từ khi được nh́n thấy nàng ở trên
núi Ngọc Tứ, ta chỉ có một nguyện ước là được ôm đôi gót sen này một lần
mà thôi! Đến giờ này, nguyện ước ấy mới thành sự thực!" Giang Thành vẫn
ngồi im, chẳng nói một lời. Thấy thế, Cao Phiên bèn hỏi:"Sao nàng chẳng
nói một lời? Nàng đă nghe thấy tiếng ta nói ở trên núi Ngọc Tứ rồi chứ?
Chẳng lẽ nàng không nhận ra tiếng ta nói hay sao?"
Thấy Đào nương chẳng đáp, Cao Phiên lấy làm
lạ, bèn đứng dậy đi thắp đèn, đem tới để coi mặt Đào nương. Dưới ánh đèn,
thấy người ngồi trên ghế chẳng phải là Đào nương mà là Giang Thành, Cao
Phiên tái mặt, run tay, buông rơi chiếc đèn. Hồn vía lên mây, Cao Phiên
quỳ xuống sàn, mắt lờ đờ, khoanh tay chờ h́nh phạt.
Giang Thành bèn đứng dậy, xoắn
tai chồng, dắt về nhà, kéo vào pḥng riêng, bắt quỳ. Rồi Giang Thành đi
lấy kim khâu, đem đến châm nát đùi chồng, bắt chồng nằm dưới sàn, c̣n ḿnh
th́ lên giường nằm ngủ. Nửa đêm thức giấc, Giang Thành lại lay chồng dậy
mà chửi mắng. Trước kia, Cao Phiên vốn đă sợ vợ như nai sợ cọp, nay gặp
chuyện vợ giả làm Đào nương, Cao Phiên lại càng sợ vợ hơn, run rẩy ngơ
ngác như người bị sét đánh. V́ thế, vào lúc trời gần sáng, khi Giang Thành
thức giấc, lay chồng dậy, bảo lên giường nằm ân ái th́ Cao Phiên chẳng làm
chi được. Giận quá, Giang Thành giơ tay tát chồng luôn bốn cái rồi đuổi ra
khỏi pḥng, ra lệnh rằng từ giờ trở đi, tối đến phải nằm ở ngoài pḥng
khách mà ngủ. Cũng v́ thế, mỗi ngày Giang Thành một thêm chán ghét và
khinh rẻ chồng. Mấy tháng sau, thỉnh thoảng vào lúc nửa đêm, Cao Phiên lại
bị vợ ra pḥng khách lay dậy, bắt phải vào pḥng riêng cùng ngủ. Vào những
lúc ấy, Cao Phiên run như cầy sấy, chẳng khác chi tù nhân bị quản ngục bắt
tra chân vào cùm.
Người chị cả của Giang Thành là
Thu Thảo tuy kém nhan sắc nhưng được cái đỡ đanh đá ghen tuông, c̣n người
chị thứ là Sơn Tra th́ vừa kém nhan sắc, vừa giảo hoạt, vừa lư sự mà lại
vừa đanh đá ghen tuông, chẳng kém chi Giang Thành. V́ thế Giang Thành
không hợp tính với Thu Thảo, chỉ tương đắc với Sơn Tra mà thôi. Khi gặp
nhau, Sơn Tra với Giang Thành chỉ toàn khoe thành tích bắt nạt chồng cho
nhau nghe nên thân nhau lắm. V́ thế, Giang Thành chỉ cho phép chồng ḿnh
giao du với chồng Sơn Tra là Cát sinh mà thôi, cấm giao du với bất cứ ai
khác. Tuy nhiên, giữa ba chị em, bao giờ Giang Thành cũng lấn lướt hai chị.
Một hôm, Cát sinh mời Cao Phiên
tới pḥng khách nhà ḿnh uống rượu. Rượu say, Cát sinh lè nhè, hỏi Cao
Phiên:"Mỗ chẳng hiểu tại sao hiền đệ lại sợ vợ đến thế?" Cao Phiên cười,
đáp:"Dễ hiểu quá mà! Mỗ sợ vợ là v́ vợ mỗ đẹp! Điều khó hiểu là tại sao
nhiều người có vợ xấu mà cũng sợ vợ như mỗ?" Ngượng quá, Cát sinh chẳng
biết trả lời ra sao.
Đứng hầu rượu, nghe được câu
chuyện ấy, t́ nữ chạy vào nhà trong thuật lại cho Sơn Tra và Thu Thảo nghe.
Nghe xong, Sơn Tra và Thu Thảo giận quá, cùng cầm gậy chạy ra pḥng khách
đánh Cao Phiên. Vừa sợ vừa say, Cao Phiên sỏ giày bỏ chạy th́ bị Sơn Tra
đập trúng lưng, ngă quỵ xuống sàn. Vừa lóp ngóp ḅ dậy, lại bị Thu Thảo
đập trúng lưng, ngă quỵ xuống sàn. Vừa lóp ngóp ḅ dậy, lại bị một gậy đập
trúng đầu, máu chảy lênh láng, ngă quỵ xuống sàn. Kinh hăi quá, Cao Phiên
phải nằm yên dưới sàn, chờ cho Sơn Tra và Thu Thảo lui vào nhà trong, mới
dám ḅ dậy, khập khiễng ra về. Thấy chồng về, đầu chảy máu, chân khập
khiễng, Giang Thành hỏi nguyên do. Lúc đầu Cao Phiên c̣n dối quanh, nhưng
sau bị vợ hỏi vặn, Cao Phiên đành phải thú thực mọi chuyện.
Nghe xong, Giang Thành nổi giận mà
nói:"Chồng ta có hư th́ đă có ta trừng trị, sao kẻ khác lại được đụng đến
chồng ta?" Rồi Giang Thành đi lấy khăn tới băng bó vết thương ở đầu cho
chồng. Xong việc, Giang Thành liền đi lấy một cây gậy chắc, bảo t́ nữ A
Liên theo ḿnh chạy tới nhà Cát sinh.
Thấy em đến, Thu Thảo với Sơn Tra
cùng tươi cười, đon đả chạy ra đón vào nhà. Chẳng nói chẳng rằng, Giang
Thành vung gậy đập hai chị té nhào xuống đất, rồi đập găy răng sứt môi, xé
rách áo quần. Đánh hai chị xong, Giang Thành vẫy t́ nữ A Liên theo ḿnh ra
về.
Vừa thẹn vừa uất, Thu Thảo với
Sơn Tra vào nhà trong sai Cát sinh tới mách Cao Phiên về chuyện Giang
Thành tới hành hung hai chị. Thấy Cát sinh tới nhà ḿnh, Cao Phiên vội
chạy ra đón, mời vào pḥng khách. Cát sinh bèn thuật chuyện Giang Thành
tới hành hung hai chị. Nghe chuyện, Cao Phiên rất buồn, nhưng v́ sợ vợ nên
chỉ lặng thinh, chẳng dám nói chi. Cát sinh bèn hạ giọng nói nhỏ với Cao
Phiên:"Mỗ bị vợ sai tới đây phàn nàn với hiền đệ, nên không thể chẳng nghe
lời. Thấy vợ mỗ đanh đá bất nhân, mỗ vẫn nghî thị đáng bị trừng trị, nhưng
mỗ chẳng dám làm chi thị cả! Nay thị bị đệ phụ trừng trị, thực là đáng
kiếp, mỗ cũng thích lắm! C̣n giữa anh em chúng ta th́ có điều chi hiềm
khích với nhau đâu?"
Ở nhà trong, Giang Thành áp tai
vào cửa, nghe lén được những lời Cát sinh vừa nói với chồng ḿnh, liền
chạy ra pḥng khách mà mắng Cát sinh:"Thằng đàn ông làu bàu kia! Vợ mi
đang bị đau khổ mà mi dám lén đi giao hảo với kẻ thù của vợ th́ mi là loại
đàn ông đáng bị đánh chết lắm!" Rồi Giang Thành quát t́ nữ A Liên:"Lấy cây
gậy ra đây cho ta!" Nghe thấy thế, Cát sinh kinh hăi quá, vội phóng ḿnh
chạy ra khỏi nhà Cao Phiên. Từ đó, Giang Thành bắt chồng tuyệt giao với
hai gia đ́nh Cát sinh và Tô sinh, chỉ cho phép giao du với các bạn đồng
học mà thôi.
Cao Phiên chơi thân với người bạn
đồng học nhà giàu, họ Vương, tên Tử Nhă, chủ nhân một quán trọ, tên
Hồng Mai Quán, trong có một quán rượu và một vườn hoa
mai đỏ. Một hôm, Tử Nhă tới thăm Cao Phiên, được Cao Phiên
mời ở lại uống rượu. Trong lúc yến ẩm, Tử Nhă đem chuyện pḥng the ra nói
đùa rất là thô tục. Ở nhà trong, Giang Thành áp tai vào cửa, nghe lén được
những lời Tử Nhă nói với chồng ḿnh, liền lấy thuốc nôn mửa bỏ vào canh,
sai t́ nữ múc một bát bưng ra mời khách. Tử Nhă vừa ăn hết bát canh th́ bị
nôn mửa, bụng đau dữ dội, hơi thở thoi thóp. Kinh hăi quá, Cao Phiên cứ
lúng túng chẳng biết phải làm thế nào để cấp cứu bạn. Giang Thành liền sai
t́ nữ A Liên ra hỏi Tử Nhă:"Đă chừa cái tật nói đùa thô tục hay chưa?" Vỡ
lẽ rằng ḿnh đă ăn phải bát canh có pha thuốc nôn mửa, Tử Nhă vội đáp:"Bản
nhân chừa rồi!" Giang Thành bèn sai A Liên đem ra cho Tử Nhă một chén
thuốc giải độc. Uống hết chén thuốc, Tử Nhă khỏi bệnh. Nghe chuyện, bạn bè
đều khuyên nhau chớ nên tới chơi nhà Cao Phiên.
Một hôm, Tử Nhă quyết định mở
tiệc chung vui với tất cả các bạn đồng học, bèn gửi thiếp mời. V́ chuyện
ăn phải bát canh có pha thuốc nôn mửa, Tử Nhă cứ do dự, chẳng biết có nên
mời Cao Phiên hay không, bèn hỏi ư bạn bè. Thương hại Cao Phiên chẳng có
chốn giao du, bạn bè đều khuyên là nên mời. Tử Nhă nghe theo. Vào ngày đi
dự tiệc, Cao Phiên nói dối vợ là ḿnh được mời đi họp văn xă,
rồi xin vợ cho đi. Giang Thành chấp thuận.
Tối ấy, Tử Nhă tiếp chúng bạn ở
pḥng tiệc c̣n pḥng khách kế bên vẫn được dùng để tiếp thực khách thường
ngày. Giữa tiệc, Tử Nhă nói:"Hôm nay, nhân có danh kỹ đất Nam Xương ở
Giang Tây tới quán trọ này lưu ngụ, bây giờ bản nhân cho người tới pḥng
mời nàng ra đây yến ẩm với chúng ta cho vui!" Chúng bạn cùng mừng, vỗ tay
hoan nghênh, duy có Cao Phiên là sợ hăi, cứ đảo mắt nh́n quanh, nhấp nhổm
đ̣i về. Thấy thế, chúng bạn chẳng chịu, níu tay Cao Phiên, kéo ngồi xuống
ghế mà nói:"Tai mắt lệnh chính dù có giỏi đến đâu đi nữa, th́ cũng chẳng
thể nào nghe thấy hoặc nh́n thấy những sự việc xảy ra ở đây đâu! Thế th́
việc chi mà huynh phải sợ!" Rồi có một kẻ đứng dậy yêu cầu mọi người cùng
thề là sẽ giữ kín chuyện này. Thế là mọi người cùng thuận ư, thề ran. Thấy
chúng bạn đồng ḷng giữ kín, Cao Phiên mới chịu ở lại để tiếp tục cuộc
rượu.
Lát sau, có một kỹ nữ bước vào
pḥng tiệc, tuổi chừng 18, tóc mây chải sơ sài, đeo ṿng kiềng loảng xoảng.
Tử Nhă mời kỹ nữ ngồi xuống ghế. Chúng nho sinh tranh nhau hỏi chuyện. Kỹ
nữ đáp lời thực văn vẻ, phong nhă, khiến cử tọa cứ nh́n kỹ nữ mà xuưt xoa,
tựa hồ như bị điên loạn. Tuy nhiên, kỹ nữ chỉ đưa mắt liếc nh́n có một
ḿnh Cao Phiên mà thôi, tựa hồ như muốn thăm ḍ ư tứ Cao Phiên. Thấy thế,
chúng nho sinh bèn bảo một kẻ ngồi cạnh kỹ nữ đứng dậy, đổi ghế cho Cao
Phiên, rồi chúng kéo Cao Phiên lại cạnh kỹ nữ, ấn ngồi xuống ghế. Kỹ nữ
hỏi chuyện trước, Cao Phiên đáp lời sau. Đến lượt Cao Phiên hỏi:"Quư tánh
danh nàng là chi?" th́ kỹ nữ đáp:"Thiếp họ Tạ, tên Phương Lan!" Rồi Phương
Lan cứ thủ thỉ nói chuyện với Cao Phiên.
Lát sau, Phương Lan mở một bàn
tay Cao Phiên, lấy ngón tay ḿnh viết vào một chữ "ngủ",
khiến tâm trạng Cao Phiên rối như tơ ṿ. Nghĩ ḿnh ở lại th́
chẳng an với Giang Thành mà ra về th́
chẳng nỡ với Phương Lan, Cao Phiên chẳng biết phải trả lời
ra sao. Thấy thế, Phương Lan bèn ghé tai th́ thầm với Cao Phiên, khiến Cao
Phiên mê mẩn tâm thần, gật đầu ưng thuận ngủ lại ở Hồng Mai
Quán, chẳng c̣n nhớ chi đến người vợ tàn ác ở nhà nữa.
Lát sau, khi trống điểm
canh ba (nửa đêm), đám nho sinh và thực khách đă ra về gần
hết, trong pḥng tiệc chỉ c̣n có ít người với Phương Lan và Cao Phiên. Ở pḥng
khách kế bên cũng chỉ c̣n có ít người với một thiếu niên đẹp trai, dáng vẻ
cực kỳ cao nhă, ngồi độc ẩm trước đèn, có một tiểu đồng cầm khăn đứng hầu.
Ở pḥng tiệc, Phương Lan vừa đứng
dậy, sửa soạn dắt Cao Phiên về pḥng ḿnh th́ ở pḥng khách kế bên, thiếu
niên cũng đứng dậy, ra cửa mà đi, c̣n tiểu đồng th́ chạy tới gần Cao Phiên
mà nói:"Chủ nhân tiểu đồng đang đứng chờ công tử ở bên ngoài, để nói với
công tử một đôi lời!" Nghe thấy thế, đột nhiên Cao Phiên tái mặt, vùng
chạy ra cửa, bỏ mặc Phương Lan đứng trơ một ḿnh. Phương Lan với mọi người
trong quán chẳng hiểu tại sao Cao Phiên lại hành động như thế?
Nguyên thiếu niên ấy là Giang
Thành, c̣n tiểu đồng ấy là t́ nữ A Liên. Ra khỏi quán, gặp vợ, Cao Phiên
kinh hăi quá. Giang Thành bắt chồng theo ḿnh với A Liên về nhà, bảo lên
giường nằm sấp mà chịu đ̣n. Từ đó, Giang Thành cấm chồng không được giao
thiệp với ai ngoài ḿnh, cấm đi dự đám ma, đám cưới.
Mùa thu năm ấy, Cao Phiên đi thi
hương. V́ tiêu hết th́ giờ vào những việc làm lén vợ, Cao Phiên chẳng học
hành chi, nên bài làm kém quá, bị khảo quan phê là bất cập, rồi bị tước
mất học vị tú tài.
Một hôm, Giang Thành bắt gặp Cao Phiên cùng
t́ nữ A Liên đứng nói chuyện với nhau ở giữa sân. Nghi chồng có tư t́nh
với t́ nữ, Giang Thành bèn lấy cái ṿ không chụp lên đầu t́ nữ mà đánh,
lấy dây trói chồng và t́ nữ lại với nhau, lấy dao cắt thịt bụng hai người,
đem thịt người nọ đắp vào bụng người kia, rồi cởi trói cho, bắt phải đi
kiếm vải mà tự băng bó lấy. Hơn một tháng sau, vết thương của hai người
mới lành. Một hôm khác, vợ chồng đang ngồi ăn bánh nếp, Giang Thành lôi
một chuyện cũ ra mắng chồng, rồi giằng lấy tấm bánh chồng đang ăn mà ném
xuống đất, lấy gót giầy dẫm lên mà day, rồi bắt chồng phải nhặt lên mà ăn.
Những chuyện như thế, chẳng sao kể cho hết được.
Một hôm, v́ nhớ con quá, Cao bà
sang thăm con. Thấy con gày đét như que củi, Cao bà chẳng nói chi, chỉ ̣a
lên khóc thảm thiết, rồi ra về. V́ buồn rầu, Cao bà sinh bệnh. Mấy hôm sau,
một tối, Cao bà lên giường nằm ngủ. Nửa đêm, bỗng Cao bà mộng thấy một ḥa
thượng tới, nói:"Đàn việt chẳng nên buồn về việc quư tử bị vợ hành hạ. Đó
là luật nhân quả. Kiếp trước, Giang Thành là con chuột tràng
sinh mà ḥa thượng Tînh Nghiệp nuôi ở trong chùa, c̣n quư tử
là một nho sinh. Một hôm, quư tử lên văn cảnh chùa. T́nh cờ nh́n thấy con
chuột, quư tử bèn nảy ác niệm mà giết chết nó. Kiếp này,
Giang Thành làm nhiều điều ác với quư tử chỉ là một cuộc ác giả ác
báo mà thôi! Sức người chẳng thể thay đổi được chi đâu! Bây giờ,
nếu sáng nào đàn việt cũng bền tâm niệm Quan Âm đủ trăm lần th́ may ra mới
có thể giải được cái nghiệp chướng giữa quư tử với Giang
Thành!"
Sáng sau, khi tỉnh giấc, Cao bà
thuật lại giấc mộng của ḿnh cho chồng nghe. Thấy chuyện lạ, Cao ông cũng
chỉ nửa tin nửa ngờ, nhưng ông bà vẫn theo đúng như lời ḥa thượng trong
mộng mà niệm Quan Âm.
Hai tháng sau. Thấy Giang Thành
chẳng những không bớt ác độc đối với chồng mà c̣n có phần ác độc hơn trước,
ông bà Cao mất niềm tin nơi giấc mộng. Tuy nhiên, ông bà vẫn tiếp tục tụng
niệm Quan Âm.
Một hôm, chợt nghe có tiếng trống
ở phía ngoài đường, Giang Thành tự nhiên xơa tóc như người điên, kéo tay
t́ nữ A Liên chạy ra cổng, ngây người đứng coi. Thấy ở ngoài đường chẳng
có ǵ để coi mà Giang Thành lại làm như thế, những người qua đường cứ giơ
tay chỉ trỏ Giang Thành mà cười đùa với nhau. Nh́n thấy thế, Giang Thành
cũng không biết là người ta đang cười ḿnh điên rồ.
Ông bà Cao rất xấu hổ v́ những cử
chỉ và hành động của con dâu, nhưng cũng chẳng làm chi được, chỉ biết rủa
thầm con dâu ở trong ḷng mà thôi.
Thế nhưng, lát sau, quả nhiên có
một ḥa thượng tới trước cổng nhà Cao Phiên, dừng chân, đánh trống, rồi
đứng thuyết pháp về luật nhân quả của nhà Phật. Lập tức, những người đi
đường liền đứng chen chúc nhau thành ṿng đông nghẹt như một bức tường để
nghe.
Đột nhiên, ḥa thượng bắt chước
tiếng ḅ kêu. Lập tức, Giang Thành chạy tới. Thấy chẳng c̣n chỗ nào hở để
lách vào coi, Giang Thành bèn bắt A Liên chống tay quỳ gối xuống đất, rồi
Giang Thành bước lên lưng A Liên để đứng cho cao mà coi ḥa thượng. Mọi
người đứng coi đều quay đầu nh́n, nhưng Giang Thành cũng chẳng biết là
người ta đang nh́n ḿnh. Lát sau, ḥa thượng cầm một chén nước trong,
hướng về phía Giang Thành mà nói:"Đừng có giận! Đừng có giận! Kiếp trước
chẳng phải là giả mà kiếp này cũng chẳng phải là thực! Ôi! Ngươi là chuột!
Vậy ngươi hăy rụt cổ mà chạy đừng để bị mèo vồ!" Nói xong, ḥa thượng hất
chén nước vào mặt Giang Thành, khiến phấn son thấm nước, rới lả tả xuống
đầy áo. Mọi người đựng coi đều sợ thầm cho ḥa thượng sẽ bị Giang Thành
nổi giận mà chửi rủa. Thế nhưng mọi người đều phải ngạc nhiên khi thấy
Giang Thành chẳng nói chi, chỉ giơ ống tay áo lau mặt rồi lầm lũi bước vào
nhà, có A Liên theo sau. Ḥa thượng liền bỏ đi.
Vào pḥng riêng, Giang Thành ngồi
xuống ghế, ngây người ra suy nghĩ, mặt mũi buồn bă như kẻ chịu tang. Suốt
ngày hôm ấy, Giang Thành chẳng ăn uống chi. Tối đến, Giang Thành quét
giường, đi ngủ.
Nửa đêm hôm ấy, bỗng bị vợ lay
dậy, Cao Phiên ngỡ là vợ buồn đi tiểu, bèn chạy tới góc pḥng, bưng bô đến.
Giang Thành bảo chồng để bô ở chân giường rồi đứng xuống sàn, âu yếm nắm
tay chồng, kéo lên giường ân ái. Cao Phiên tuân lệnh nhưng tay chân run
lẩy bẩy chẳng khác chi thần dân tiếp thánh chỉ của nhà vua. Thấy thế,
Giang Thành đổi hẳn giọng điệu đanh đá thường ngày thành một giọng điệu
dịu dàng âu yếm mà nói với chồng:"Tội nghiệp chồng thiếp chưa? Làm cho
chồng sợ hăi, run rẩy như thế này là tội tại thiếp! Bây giờ tỉnh ngộ, nghĩ
lại thiếp mới biết rằng trước kia ḿnh thực chẳng phải là người!"
Giang Thành bèn lấy tay sờ soạng
khắp châu thân chồng. Thấy thân thể chồng đầy sẹo do dao, gậy gây nên,
Giang Thành nức nở khóc, lấy móng tay cào cấu thân ḿnh, giận thân về việc
đă hành hạ chồng. Thấy thế, Cao Phiên bèn an ủi, khuyên can vợ rất thân
thiết. Giang Thành nói:"Thiếp nghî rằng vị ḥa thượng hất chén nước vào
mặt thiếp chính là một vị bồ tát hóa thân, đă rảy nước cành dương vào thân
thiếp để thay đổi toàn bộ ruột gan cho thiếp. Nay nghĩ lại những việc ḿnh
mới làm trong thời gian qua, thiếp cứ tưởng như ḿnh đă làm từ kiếp trước,
khi ḿnh chưa phải là con người! Trong thời gian qua, thiếp có chồng mà
chẳng biết đường hưởng phước, thiếp có bố mẹ chồng mà chẳng biết đường
phụng dưỡng, bây giờ tỉnh ngộ, thiếp chẳng hiểu được trong thời gian ấy
ḿnh có phải là người hay không? Ngày mai, xin chàng dắt thiếp sang xin
cùng ở với song thân để tiện việc thần hôn định tỉnh!"
Trắng đêm hôm ấy, Giang Thành th́
thầm tâm sự với chồng về việc ḿnh đă tỉnh ngộ, đă biết ăn năn hối lỗi,
chẳng khác chi một thiếu phụ tâm sự với chồng sau mười năm xa cách. Cao
Phiên chẳng nói chi, chỉ nằm nghe mà cũng thức trắng đêm. Sáng sau, Giang
Thành dậy sớm, giục chồng đi trước, sang nhà cha mẹ gọi cổng, c̣n ḿnh th́
ôm chăn gối theo sau, sai t́ nữ A Liên gánh áo quần vật dụng cùng sang.
Nghe tiếng con trai gọi cổng, Cao bà kinh hăi, trống ngực th́nh th́nh, vội
chạy ra hỏi:"Có chuyện chi thế?" Cao Phiên bèn tŕnh với mẹ về việc Giang
Thành muốn xin sang ở chung với cha mẹ để dễ bề thần hôn định tỉnh. V́ vẫn
c̣n nghi ngờ Giang Thành, Cao bà cứ
đứng ngần ngừ chẳng quyết. Thấy thế, Giang Thành liền dẫn A Liên lọt qua
cổng vào pḥng khách. Cao Phiên đi theo vợ. Cao bà đi theo con trai. Thấy
Cao bà vào, Giang Thành vội phục xuống đất lạy mẹ chồng, vừa khóc vừa xin
mẹ chồng tha tội cho ḿnh. Thấy Giang Thành có thành tâm thiện ư, Cao bà
cũng rơm rớm nước mắt mà hỏi tại sao Giang Thành lại phải làm như thế. Cao
Phiên bèn thuật việc hôm qua, Giang Thành được một vị bồ tát hóa thân
thành ḥa thượng, rảy nước cành dương cho, nên hốt nhiên tỉnh ngộ. Lúc đó,
Cao bà mới chợt nghî ra rằng giấc mộng của ḿnh khi trước nay đă thành sự
thực. Mừng quá, Cao bà vào nhà trong thuật lại với chồng. V́ vẫn c̣n nghi
ngờ Giang Thành, Cao ông chỉ ậm ừ cho qua. Từ đó, Giang Thành cư xử y như
một cô dâu mới bước chân về nhà chồng. Thấy người lạ tới chơi, Giang Thành
cũng thẹn thùng bẽn lẽn. Giang Thành phụng dưỡng bố mẹ chồng như một người
con chí hiếu. Thỉnh thoảng, khi có ai nhắc đến những việc làm tàn ác của
ḿnh khi trước th́ Giang Thành chỉ đỏ mặt mà thôi. Giang Thành rất cần
kiệm, giỏi thu vén. Thấy thế, ông bà Cao mới sai gia nhân sang phá ngôi
nhà cũ của Cao Phiên đi, rồi trao hết mọi gia vụ cho Giang Thành. Ba năm
sau, tuy ông bà Cao chẳng c̣n trông nom các gia vụ nữa mà nhà họ Cao vẫn
thành một nhà giàu nổi tiếng trong huyện Lâm Giang, tiền rừng bạc bể. Mùa
thu năm ấy, Cao Phiên đi thi hương, đậu cử nhân. Giang Thành bèn nói với
chồng:"Trước kia, thiếp mới gặp Tạ Phương Lan ở Hồng
Mai Quán có một lần mà đă thấy mến! Nay thiếp muốn
chuộc Phương Lan ra khỏi kỹ viện, đem về làm nàng hầu cho chàng!" Nghĩ
ḿnh được thế này là quá đủ, chẳng c̣n ước mơ chi nữa, Cao Phiên chỉ ậm ừ.
Mùa thu năm sau, Cao Phiên lên kinh đô thi hội rồi ở lại đó ba tháng để đi
du ngoạn với bạn bè. Khi về nhà, vào pḥng khách, thấy Giang Thành đang
ngồi đánh cờ với Phương Lan, Cao Phiên kinh ngạc, hỏi nguyên do. Giang
Thành bèn cho biết là ḿnh đă bỏ ra hai trăm lạng vàng để chuộc Phương Lan
ra khỏi kỹ viện, đem về làm nàng hầu của Cao Phiên.
Vương Tử Nhă tiên sinh với bản
nhân vốn là chỗ quen biết. Nhân dịp bản nhân du ngoạn qua huyện Chiếu tỉnh
Triết Giang, t́nh cờ được gặp tiên sinh. Tiên sinh liền mời bản nhân vào
quán trọ, thức trắng đêm mà thuật lại câu chuyện này cho nghe.