Mục Lục
 

  Trang B́a
     
 Ban Biên Tập
 
Lá T Xuân
     
 Nguyễn Thị Thanh T
      
Đọc Lá TXuân:
      
Lê Thị MChâu
  Táo Quân Chầu Trời
     
 Nguyễn Thị Thanh T
 Câu Đối Tết 
     
 Lê Bá Thiên
 Câu Đối Tết
       Vinh H

 

Chúc Tết
 

 Mừng Xuân Canh Dần
      Vinh H
 
Đôi Lời Tâm S
     
Lư H
 TChúc Tết
     
Trần Đ́nh Thọ


X
uân
Q
N



 
 Mùa Mai Hiếm
      
Nguyễn Quang Lộc
 
 Chuyện Cái Thùng Bánh Tét
       Lương LBích San
  Xuân Này Tôi Nhớ Măi
      
Trần N Phương

 

Xuân
Đ
ất Khách


  Một Cái Tết L K 
      
LThanh Cư
  Xuân Nguyện
       Đinh Thị Lan
 
CCâm
     
 Lâm Thanh Nhàn
 
Trước Thềm Năm Mới
       Đặng Thị Ngọc N
  Hai Không L Chín Nh́n Lại 
     
 Phi Ṛm


 

Sinh Hoạt Tết
Hải Ngoại
 

  Kịch Vui Vơ Thuật 
     
 Nguyễn Dzuy Nam
      
Nguyễn Dzuy An


 

H́nh nh Tết
 

  QN 
     
 SXương Hải
 
 Hải Ngoại 
     
 Đinh Bá H

 

Hoa Xuân
N
gày Tết
 

  Hoa Đào Trong Mắt Ai 
     
 Phạm Thị Nhung

 

Chuyện Vui
 

 Đầu Năm K Chuyện Vui
     
Lư H
 Tiếng Việt
     
Nguyễn Quang Lộc

 


Ca Hát/Nhạc

     Tiếng Hát:

 Mộng Chiều Xuân
     
Lan Đ́nh
 Tiếng Sáo Thiên Thai
     
Lan Đ́nh
 Gái Xuân
     
Lan Hương
 
Ca Vọng C
     
Lư H
 Đọc Truyện:"Trăng Q
      
Nhà" Của Phùng Thị Phượng

     
Lư H
 Nha Trang Ngày V
     
Nguyễn Tính
 

 

TVi


  Người Tuổi Dần
     
ABC Sưu Tầm (NXV)
 

 

Tôn Giáo


  Phật Giáo Đi Vào Đời
     
Mục Đồng
  Chùa Ngọc Lâm

     
TBửu Nguyễn Thừa
 

 

Năm Canh Dần
N
ói Chuyện H  

  Cọp V Làng
      
Vinh H
 
Tản Mạn Về Năm Canh Dần
      
Nguyễn Văn Thành

 

 

d_bb
Đ.H.K.H
 

  Cách Chơi Mạt Chược
      
Tô Đồng
  Liêu Trai C D
       Đàm Quang Hưng
  Thanh Phong Thi Tập 
     
 Vũ Tiến Phái
 
LVu Lan
       Nguyễn Văn P
 
Chính Danh Thủ Phạm
      
V Đổi Lịch Báo Hại

     
 Nguyễn Hữu Quang
 
Cỗi RBậc Hai
       Nguyễn Đc Tường


 

Tranh
N
ghệ Thuật


 Tranh Họa Nghệ Thuật

      
Phi Ṛm
 

 

Kinh Nghiệm Sống

 Xuân Đời Người Theo Chu
     K
Thời Gian

      
Hải Lộc

 


Văn Hóa
m Thực



 Bánh Tét-Hương V Tết
     
Lê Thị MChâu
 GThủ
     
Lê Thị Đào
 Mứt Dẻo
     
Lê Thị Đào
 Nấu Mắm Tôm
     
Lư H
 Khoai Lang
     
Dương Công Thi

 



Sức Khỏe

      
  Đại Dịch Cúm Heo Hay
      
Đại Chủng Ngừa Cúm Gà
 
     
BS Nguyễn Vĩ  Liệt
  Những Căn Bản V
      
Di Truyền Học
 
     
BS Nguyễn Vĩ  Liệt

 

 

Biên Khảo
Kinh Tế
 

Việt Nam

  Tổng Kết T́nh H́nh Kinh Tế
      
Việt Nam Năm 2009

       Nguyễn Văn Thành

Hoa K

  Tổng Kết T́nh H́nh Kinh Tế
      
Hoa K Năm 2009

       Nguyễn Văn Thành


 

Chuyện
Đ
ó Đây
 

  Cảm Ơn ASIMO
      
BS ĐHồng Ngọc
 
Năm Hết Tết Đến

      
BS ĐHồng Ngọc
 
Mười Năm Chân Bước Trên
     
Đường Dài

       Lương LHuyền Chiêu
 
 Ngày Xuân K Chuyện Làm
      
Báo Singapore
 

       Nguyễn Thị Thục


 

Viết v
Ninh Ḥa


 
Ḥn Vọng Phu Q Tôi

     
 Đinh Hữu Ân
 
Ninh Ḥa Tôi Xưa

     
 Lương LHuyền Chiêu
 
Những Bước Đường Đi Qua
      
Của Một Người Con Xóm
      
Rượu

     
  Nguyễn Hưng
  Chùm Me "Phong p"

     
 Lê Thị Hoài Niệm

 



Viết v
ninh-hoa.com



  Viết Cho Ninh-Hoa.com
     
 Lê Thị MChâu
 
Gái Tuổi Dần

     
 Lương LBích San



 

 KNiệm V
Trường:

Trần B́nh Trọng
Ninh Ḥa

  Những Mùa Xuân Đi Qua
     
 Thầy Trần Hà Thanh


Vạn Ninh

  Xuân Nhớ
      
N Thị Kim Anh
 
Thương V Vạn Ninh

      
Thầy NK
  Nha Trang Ngày V

      
Nguyễn Thị Kính
  Nhớ V Nha Trang

      
Nguyễn Thị Kính
  Phôi Pha Tháng Ngày

      
Thầy Trương Văn Nghi
  Một Chuyện Mùa Xuân

      
 Cô Đặng Thị Tuyết N
  Chúc Mừng X Vạn

      
Nguyễn Thị T
 

Các Trường Khác

 Thảo Trang
     
  Nguyễn Đồng Danh
 
Trường Hưng Đạo NhaTrang

     
  Phạm Thanh Phong


 

Thi Nhạc
Giao Duyên
 

 Hồn Tôi Theo G Bay V
      
Mùa Xuân

     
 LMST
 Nắng Mai

     
 Mục Đồng
 

 

Văn Học NT
Lịch Sử/Địa Lư
 


 
Cảm Nghĩ VNhạc Dân Gian

      
Anh Bằng - Hoàng Nam
 
"Xuân Dạ"

      
Dương Anh Sơn
  "Xuân Nhật Ngẫu Hứng"

      
Dương Anh Sơn
  Em Là Nốt Nhạc D Thương

      
NxVạn
 
Bài Hát V Tha La Trong
      
Kư c

      
Việt Hải  Los Angeles
  Ai Xuôi V Tây Đô ?

      
Việt Hải & Mindy Hà
  Sống Đ Viết, Viết Đ Sống

      
Trần Minh Hiền
  T Xuân Điều Ngự Giác
      
Hoàng Trần Nhân Tông

      
TBửu Nguyễn Thừa

 



T
 


  Chúc Xuân

      
Nguyễn Thị Bảy
  Mừng Ngày Hội Ngộ 

      
Nguyễn Thị Thanh B́nh
  Ba Mùa Xuân

      
Nguyên Bông
  Hoài Cảm

      
Nguyên Bông
  Gởi Thiệp Xuân Thăm Mẹ

      
Trần Ngọc Chánh
  Nhớ Xuân

      
Hương Đài
  Xuân Của Chị

      
Lan Đinh
  Hương Biển Mặn Mà Xuân

      
Thầy Quách Giao
  Xuân Tàn

     
 Lê Thị Ngọc Hà
  Đôi Mắt Em

      
Việt Hải LA
  Một Nửa Yêu Em

      
Việt Hải Los Angeles
  Khai Bút 2010

      
Trần Minh Hiền
  Con Sông Nào Đă Xa Nguồn
      
Huỳnh Trịnh Tuyết Hoa
  Lạc Lơng
      
Nguyễn Thị Tuyết Hoa
  Xuân Ly Hương

      
Vinh H
 Xuân V Lại Nhớ Q Hương

      
Vinh H
  Ngọt Ngào Xuân  

      
Trần Thị Phong Hương
  Bỗng

      
Nam Kha
  Sắc Xuân

      
Đinh Thị Lan
  Mùa Xuân Trên Đất Lowell

      
CBà Trần Thanh Liễu
  Chuyện Ngày Xưa

      
Nguyễn Duy Long
 Xuân Ơi! Xin Chầm Chậm N

      
Hải Lộc
  Xuân V

      
Lê Thị Lộc
  Người Đi

      
Đàm Thị Ngọc Lư
 Đôi Ta  

      
Đặng Thị Ngọc N
 Canh Dần...Đừng Nên !

      
Đặng Huy Nhẫn
 Thói Đời  

      
Đặng Huy Nhẫn
 Nắng Chiều Xuân  

      
Phan Kiều Oanh  
 T́nh Xuân  

      
Phan Kiều Oanh
 Xuân Chia Ly  

      
Phan Kiều Oanh
 Hạnh Phúc Đâu Xa

      
Nguyễn Hoàng Phi
  Đợi Anh V

     
  Phạm Thanh Phong
  Không Đ          

      
Trần N Phương
  Nhớ Xuân Xưa          

      
Trần N Phương
  Gương Mặt Trái Xoan

      
NQ
  Ngỡ Ngàng NXuân

      
Lâm Minh Tài
  Xuân Tri K          

      
Lâm Minh Tài
 Mùa Xuân Đó Phút T́nh C  

     
Cô Kim Thành
 Trăng Ngủ Quên

      
Cô Kim Thành
  Nỗi Nhớ Chiều Cuối Năm

      
Vơ Ngọc Thành
  Phác Họa

      
Vơ Ngọc Thành
  Dấu n T́nh Q

      
Anh Thy
  Quả Dưa Ngày Tết

      
Nguyễn Thị T
  Tưởng Nhớ

      
Thi Thi
  Xuân Tha Hương

      
Nguyễn Thị T
  Mùa Xuân Và Nỗi Nhớ

      
Trần Đ́nh Thọ
  Chúc Mừng Năm Mới

      
N Trưởng Tiến
  Q Hương Tôi Nỗi
      
Chờ Mong

      
Nguyễn Tính
  Xuân Viễn X

      
Nguyễn Tính
  Tháng Giêng Ơi

      
Lương MTrang
  Em Có Biết

      
Nguyễn Thục
  NCọp Lên Ngôi
     
Tú Trinh
  Xuân - Vẫn m Ḷng

      
Thượng Tọa Thích Ngộ T
  Thương Nhớ Ơi !
      
Nguyễn Thị Thanh T
 T́nh Xuân Đất Khách

      
Du Sơn Lăng T
  Xuân Gợi CHương

      
Du Sơn Lăng T
  Ca Khúc Mùa Xuân

      
Lê Duy Vũ
 


Văn

 

  Bóng Nắng Xuân
       Nguyên Bông
 
 Những Vần TVụn Gẫy
       Nguyễn Tấn Ca
 
 Nỗi Nhớ Cuối Năm
       Trần Thị Chất
 
 Những Ngày Giáp Tết
       Lê Thị MChâu
 
 Hạt Giống Đang Nảy Mầm
       Phan Phụng Dung
 
 Mái NXưa
       Tâm Đoan
 
Tôi Ơi Đừng Tuyệt Vọng
     
 Lê Thị Ngọc Hà
 
Bông Cải
     
 Huỳnh Trịnh Tuyết Hoa
  Hơi Thở Mùa Xuân
      
 Nguyễn Thị Tuyết Hoa
  Mưa Cuối Mùa
      
 Nguyễn Thị Tuyết Hoa
 
Tiếng Vọng Trên Ngàn
     
 Tường Hoài
 
Giây Phút Giao Thừa
     
 Lư H
  Nơi Trái Tim
       Nguyễn Quang Lộc
 
 Tạm Biệt...
       Thanh Mai
  Trên Nỗi Nhớ Thương Đau   

      
Nguyễn Hữu Nghĩa
  KNiệm...Vui
     
 Phan Kiều Oanh
  Mai Hương Xuân   

     
 Topa  Panning
  Chào Bảy Mươi   

      
Trương Thanh Sơn
  Phần Thưởng
     
 Lâm Minh Tài
  Nơi Đàn Chim Bay V T́m
       
Hơi

      
Nguyễn Hữu Tài
  Đám Ma Người Ngoại Đạo
     
 Hoàng - Thanh
  Xúc Tép 

      
Dương Công Thi
  Em Tôi Đă Ra Đ

      
Hà Thị Thu Thủy
  Buồn Vui Đời Lính TT

      
Nguyễn Tính
  Những Con Đường Dưới
     
Chân Tôi
       Nguyễn Đôn Huế Trang


 


 


 

 

 

Thư từ, bài vở, h́nh ảnh hoặc
ư kiến xây dựng, xin liên lạc:

 
diem27thuy@yahoo.com

 



 

 

 


 

 

 

Riêng Tặng các Em học sinh

Trung học Vạn Ninh- Khánh Ḥa ( 1962-1966 )

Đặng Tuyết N

 

      Tôi c̣n nhớ măi ngày hôm ấy sáu tháng giêng năm Ất Sửu ( 1985 ), tôi được phỏng vấn để đi Mỹ.

     Những ngày quan trọng trong đời tôi, tôi chỉ nhớ ngày âm lịch mà thôi. Nếu hôm ấy là ngày mồng năm chắc tôi đă lo lắm.

     Nhà tôi và hai cháu trai vượt biên năm 1981 và được định cư ở Mỹ. Đọc đến đây chắc có vị thắc mắc: Chồng vượt biên 1981, không phải là người Hoa, vợ được đoàn tụ 1985? Khó tin! Tôi xin thưa: tôi nói thật. Tôi không hề mất tiền chạy chọt. Đừng nghĩ oan cho “Đảng”. Luật lệ của loài người thường có kẽ hở. Phép lạ đến với con người là kẽ hở đó chăng?

     Hôm ấy tôi dậy từ ba giờ sáng để sửa soạn ra đường Phan đ́nh Phùng, nơi đây có xe của “nhà nước” đưa chúng tôi đến Thủ Đức để phỏng vấn. Đồ ăn thức uống tôi đă lo từ hôm trước. Nghe đồn rằng có khi đến mười hai giờ khuya mới về đến nhà. Do đó, tôi mang theo năm ổ bánh ḿ nhỏ, nửa kư gị lụa cắt khúc, một chai x́ dầu nhỏ, một hộp dầu cù là, một củ gừng lớn, ít viên thuốc cảm, thuốc đi cầu, vài cây tăm, một b́nh thủy nước, một cái khăn mặt. Tôi mặc áo bà ba, quần đen, áo cánh nâu lúc khởi hành. Tôi cũng không quên gói thêm một áo dài. Tôi không muốn người ngoại quốc coi thường người Việt Nam cả về h́nh thức lẫn nội dung.

     Bốn giờ sáng, một đứa cháu trai tôi đưa Mẹ con tôi ra bến xe đường Phan đ́nh Phùng. Tôi đưa cho  cháu tôi một trăm đồng tiền Việt Nam để “ ĺ x́ ‘’ cho Bác tài xế và cũng là để giành chỗ ngồi trên. Xe hơi nhỏ phải đi nhiều chuyến. Chuyến chót sẽ về tới Saigon lúc mười hai giơ khuya đấy quí vị ạ. Thằng cháu tôi lanh tay quá, nó “ mở hàng” cho bác tài xế trước tiên. Thế là ba Mẹ con tôi ngồi ngay hàng ghế đầu. Tôi là người thứ mười trong danh sách phỏng vấn. Trước tôi toàn là người Tàu. Số là người Tàu có tài ngoại giao và gia đ́nh nào cũng đông.

 

     Họ “bao” tắc-xi đi riêng nên họ đến nơi phỏng vấn sớm lắm. Trước khi được gặp phái đoàn Mỹ, tôi phải qua hai chặng thẩm vấn. Đă lâu và không có ǵ đáng lưu ư, nên tôi không c̣n nhớ những ǵ xảy ra ở hai chặng này.

     Chúng tôi ngồi trên sân cỏ, chờ đợi gặp ‘‘ Ông Mỹ ”. Để được may mắn tôi xin niệm Phật quán thế âm và cầu xin cả tứ thân phụ mẫu chúng tôi nữa. Tôi đang chí thành cầu nguyện th́ “ Bịch ’’! Cái ǵ vậy?

Tôi quay lại th́ ra một bà cụ ngă ngữa vào lưng tôi.

     - Cụ trúng gió hả? Tôi hỏi cụ.

     -  “ Không ”, “ qua  ” lủi, hồi hôm “ qua ” trúng thực rồi nhịn ăn. Sớm mới lên bến xe gấp quá, không kịp ăn ǵ ! Cụ đáp.

     - Cụ ăn tạm ổ bánh ḿ chả lụa nhé.

     - Ừa.

Tôi đưa cho bà cụ một ổ bánh ḿ.

     Bà cụ cắn bánh ḿ nhai ngấu nghiến, sợ bà cụ nghẹn, tôi nói trớ : Chưa đến lượt cụ đâu, đừng vội vàng, cụ c̣n vào sau mẹ con cháu cơ. Chúng tôi đang tṛ chuyện, bỗng có lệnh của phái đoàn phỏng vấn:

     - Đă đến giờ giải lao, mời bà con nghỉ. Nửa giờ nữa chúng ta tiếp tục.

 

     Ba mẹ con tôi mang bánh ḿ ra ăn. Tôi không cảm thấy đói nhưng cố nhét vào bụng mẫu bánh ḿ và miếng gị. Các con tôi ăn ngon lành, chúng rất vui v́ đang nghĩ rằng chúng sắp gặp lại bố và hai anh chúng. Tuổi thơ thật hồn nhiên.

Tôi dùng bữa trưa có mười lăm phút. Tôi đă sẵn sàng trong bộ y phục Việt Nam: một áo dài màu đỏ đậm điểm hoa chanh màu trắng,một quần xoa đen.

     Một gia đ́nh người Tàu vừa được pḥng vấn xong,sao họ chưa về? Tôi đến gợi chuyện:

     -  Sao Ông không về?

     - “ Ngộ c̣n phải “ zô nữa ”.

     - Sao vậy Ông? Tôi ngạc nhiên hỏi.

     - Cái Ông Việt Nam hỏi, “ ngộ đáp ’’ ngộ sanh ở bên Tàu cơ.

Rồi cái Ông Mỹ nói:

      - Sao nơi sanh trong giấy khai sinh của Ông lại là Sài G̣n? Thế là Ông Mỹ bảo:

        - Ngộ ra ngoài suy nghĩ hai tiếng nữa rồi “ Zô ’’lại. Tôi cố nín cười về câu chuyện của Ông Tàu.

     - “ Đặng thị Thơm ’’. Tôi giật nẩy ḿnh, đă đến lượt ba mẹ con tôi. Tôi vội vàng lấy túi đựng đồ ăn cùng ví đựng giấy tờ đi theo người vừa gọi tên tôi.

Chúng tôi ngồi trên một ghế dài ngay ngoài cửa pḥng phỏng vấn để đợi đến lượt ḿnh.

        Trong pḥng, đó là một gia đ́nh gồm hai vợ chồng và ba cô con  gái. Tôi lắng tai nghe xem họ nói ǵ, nhưng chỉ nghe tiếng Ông Mỹ.

     “Ông nói tiếng Anh không giỏi bằng tôi đâu, Ông nói tiếng Việt đi ”. Nghe vậy, tôi mừng quá nhủ thầm: ‘‘ rất hạp ư ta ’’. V́ phát âm học Việt Nam của Thầy, Giáo sư Cha Lê văn Lư ở đại học Văn khoa Sàig̣n ( 1962-1963 ) tôi c̣n thuộc.

Tôi sẽ xử dụng tiếng Mẹ đẻ của tôi ngon lành và sẽ được gặp lại chồng tôi và các con tôi. Ba mẹ con tôi đă sẵn sàng cho cuộc phỏng vấn.

     - Chào Bà, mời Bà ngồi. Ông Mỹ nói.

     - Dạ thưa chào Ông. Tôi và hai cháu gái ngồi xuống. Ông Việt Nam ngồi xem hồ sơ. Ông Mỹ phỏng vấn tôi.

     - Bà được mấy cháu?

     - Thưa bốn cháu ạ.

     - Chồng bà đến Mỹ 1981?       - Thưa phải.

     - Ba cha con đi một chuyến?  - Dạ.

Tôi nghĩ thầm Ông Mỹ này rành tiếng Việt quá.

     - Bà là cô giáo, tên Đặng thị Thơm?

     -Thưa vâng. Ông ta cười và tiếp: Bà có bà con với ông Đặng Xuân Khu không?

     -Thưa không, ông Đặng Xuân Khu người tỉnh Nam Định, tôi người tỉnh Bắc Ninh, cùng họ nhưng không có bà con.

Người Bắc Ninh phải tên Dứa chứ sao lại tên Thơm? Ông Mỹ nói.

     Ông Mỹ này thật đa sự, để phô trương tài dùng ngoại ngữ như người bản xứ, ông c̣n sửa cả cái tên cúng cơm của tôi. Điều này có lẽ đă chạm tự ái vong linh của mẹ tôi, mẹ tôi đă run rủi giúp tôi câu trả lời:

     -Thưa, ở đây, Thơm là tiếng tĩnh từ chứ không phải danh từ ạ, v́ tôi thường nghe mẹ tôi ru em tôi rằng:

     “ Nếu là hoa, xin hăy khoan là trái

     Hoa hương nồng (Thơm) mà trái lắm khi chua.”

     Có lẽ ông thích trái nên ông cho tôi tên là Dứa, c̣n mẹ tôi yêu hoa nên đặt tên tôi là Thơm ạ.

     Ông ta mỉm cười rồi tiếp:

     - Anh, chị, em nhà chồng bà đi hết năm 1975, sao ông bà không đi? Chà, câu hỏi kẹt quá. Thấy tôi ngần ngừ, ông ta ôn tồn nói: ”Bà cứ suy nghĩ kỹ rồi trả lời, có người tôi cho nghĩ cả tiếng đồng hồ đấy. Chẳng nhẽ nói, v́ chúng tôi c̣n tha thiết với quê hương? Chẳng nhẽ nói, v́ chúng tôi chạy không kịp? Cả hai lư do này đều không thuận lợi cho tôi. Chợt tôi nhớ đến câu chửi của cậu em tôi khi hắn đi “học tập” về: ”tiên sư tụi nó, bảo ông giữ nhiệm sở để ông đi trễ, c̣n tụi nó chạy trước!”

Thế là tôi có câu trả lời:

     -Thưa ông chúng tôi là những người làm giáo dục, chúng tôi luôn chấp hành nghiêm chỉnh kỷ luật. Tháng tư 1975, thượng cấp ra lệnh cho chúng tôi không được rời nhiệm sở. Đến khi chúng tôi trông ra th́… như các ông đă thấy…

     Ông Mỹ cười lớn, không biết ông đang chế riễu ai, v́ sau khi cười, Ông khen tôi: ”bà dùng chữ “thượng cấp” hay lắm”. Ông ta tiếp: ”Tại sao ông đi mà tại sao bà không đi?” Câu này c̣n khó trả lời hơn câu trước. Nếu không có ông Việt Nam ngồi bên cạnh th́ tôi đáp ngay: ”Chồng tôi vượt biên, nếu chẳng may bị bắt th́ c̣n có tôi đi thăm nuôi và chuộc anh ấy ra.”

Tôi t́m kế hoăn binh bằng cách lập lại câu hỏi của ông Mỹ nhưng cố t́nh làm sai câu hỏi đi rồi trả lời để có lợi cho tôi:

      -Dạ, thưa ông hỏi rằng: Tại sao chồng tôi đi và tại sao tôi không đi? Không hiểu sao ông Mỹ gật đầu, th́ là tôi đáp liền:

      -Tại sao chồng tôi đi. Chính tôi cũng đă hỏi anh ấy và tôi c̣n nhớ rơ câu trả lời trong lá thơ đầu tiên là: ‘‘ Tại sao anh đi? Câu chuyện c̣n dài, khi nào diện đối diện anh sẽ trả lời em. Cứ nghĩ rằng lúc nào anh cũng yêu em và các con”. Ông giúp tôi chóng gặp anh ấy rồi tôi sẽ trả lời ông. C̣n tôi không đi v́ tôi sợ cướp Thái Lan lắm. Ông Mỹ lại cười.

     Phân tích kỹ, tôi đă trả lời sai câu hỏi của người phỏng vấn. Không biết có phải ông Mỹ đă nói tiếng Việt  không giỏi bằng tôi hay là v́ ḷng nhân đạo ông ta đă không dồn tôi đến đường cùng. Chỉ có trời biết! Tôi đang lo sợ chờ đợi câu hỏi kế tiếp th́ ông Mỹ nói: ‘‘ Xong rồi, bà ”. Tôi mừng quá xá.

        Ông Mỹ ra ngoài lan can, đứng nh́n trời và hát bài ‘‘ Lư ngựa ô”. Tôi không biết tên ông ta, có người nói rằng tên ông là Thomas. Hôm đó, mẹ con tôi về nhà mới có bảy giờ tối. Chúng tôi vui mừng như đi hội về.

     Và tôi c̣n nhớ rơ câu chuyện phỏng vấn ấy. Hôm nay, lại ngày Xuân sau một phần tư thế kỷ, tôi ghi lại để quí vị đọc chơi.

 

 

 

 

 

Xuân Canh Dần 2010

Đng Thị Tuyết N

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

       

 

 

 

 

 

Trang XUÂN 2010- Văn Học Nghệ Thuật Và Quê Hương