Thế.. giờ bố và hai bác có c̣n hẹn nhau ở nơi nào để tṛ chuyện chưa hả bố?..
có c̣n chia sẻ những gian nan, những giọt mồ hôi cay đắng lề đời?..
Rồi kỷ niệm cứ hiện về trong mắt vây quanh giọt nhớ thương..
Sau năm 1975 cuộc sống gia đ́nh bố mẹ tôi như mất hướng đi, tuổi bố mẹ tôi
lúc ấy cũng đă vào tuổi hưu nhưng anh em tôi th́ chưa ai vững tuổi vững
nghề, sau tôi lại c̣n những bốn đứa em.. trường chưa xong, tuổi chưa
đủ..mẹ tôi xót xa quá cho cuộc đời nghiêng nghiêng ngă ngă nên sớm vội
mang trong người căn bệnh “stress” loại bệnh khó mà cắt cho hết
nghĩa..nhưng riêng mẹ tôi trầm trọng về tâm lư chán nản..
Lo ngại cho cuộc sống sẽ xảy ra khi chiến dịch di dân vùng kinh tế mới bắt
đầu mở, bố tôi quyết định xuống G̣ Vấp khu c̣n nhiều đất rộng để chăn nuôi
trồng trọt..phản ứng của mẹ tôi lúc bấy giờ không làm bố tôi xiêu ḷng, và
gia đ́nh bố mẹ tôi đă dọn về ở nơi này vào một ngày trời vào thu nhiều gió
và mưa..
Cái thủa ban đầu về nơi ấy sao mà xa lạ quá đối với tất cả anh em tôi..từ
cái mùi của dăy chuồng heo.. đến những luống rau bịp bơm lún bùn sao mà
khó khăn gian khổ.. bỡ ngỡ, ngượng nghịu khi bắt gặp những ánh mắt ṭ ṃ
nh́n chúng tôi.
Tôi nhớ vào một ngày..chợt bên cạnh đất nhà tôi xôn xao những tiếng người,
chủ cũ dọn đi chủ mới đổi về..
Và v́ cuộc sống tôi phải đi xa..măi đến năm 1980 v́ vượt biển hụt tôi trở
thành “đồ mất dạy” ..tôi chạy về dấu thân “tàn” trong góc bếp nhà bố mẹ
tôi, tôi tham gia phụ việc trong nhà chợ búa..
Cũng trong dịp sống chung cùng bố mẹ ấy, tôi được chứng kiến những đêm
trăng tỏ dưới gốc cây khế bên nhà hàng xóm vọng tiếng cười t́nh bạn thắm
thiết của ba mái đầu tóc đă nhuộm màu sương nhưng trên vai họ c̣n nặng
trĩu một gánh đời ..
Họ thân nhau từ bao giờ th́ tôi không được rơ..tôi chỉ biết những tiếng
xôn xao bên cạnh đất nhà tôi ngày ấy là gia đ́nh bác Sơ từ Ḥa Hưng Sài
G̣n cũng xuống nơi này để tránh né chiến dịch kinh tế mới như gia đ́nh tôi
vậy, c̣n bác Đốc có lẽ đă đến nơi này trước gia đ́nh tôi v́ lẽ gia đ́nh
bác trước đây ở măi tận Đà Nẵng xa xôi...
Ba người họ có số tuổi đời giống nhau..là cựu chiến binh như nhau, họ
những tưởng giă từ màu ka ki áo lính họ sẽ được hưởng thời thanh thản bên
mái ấm gia đ́nh hay phủi hết bụi đường xa ung dung lời kinh bên khu giáo
đường nhỏ..
Ước mơ của họ b́nh thường và thật b́nh thường ..nhưng cơ sự đất trời không
đạt ư nên xui khiến họ gặp nhau nơi này, bên gốc khế già quả vị cũng chua
như thế sự...
Những nỗi đau quặn ḷng họ th́ thầm lỗ tai nhau tâm sự không dám hé to hàm..
đôi khi tôi ṭ mó phóng mắt nhướng tai xem họ tâm sự với nhau cái điều ǵ
mà thân mật..chỉ nghe tiếng thở khẽ than rằng.. “từng tuổi này đầu mà vẫn
phải dạ dạ với vâng vâng” hay..” các ông có nghe ǵ về tin mới…” hay “ hôm
qua chợ ế con bé nhà tôi bán cải không đủ mua cám cho heo..” đôi khi họ
chia nhau phần cải giống rồi khẽ buông câu “số phận”..
Khi chân đă bị tê v́ ngồi lâu dưới đất họ mới chịu chia tay, nhưng không
phải thế là đủ, họ hẹn gặp lại nhau vào lễ sáng ngày sau...Thế đấy dù có
gian khổ hay chán nản với những đảo đảo điên điên của thế hệ, đức tin của
họ vẫn luôn đặt ở thượng đế trên cao..
Thời gian trôi qua mau..thật mau..và rất nhiều thay đổi, tôi ở xa quê
nhưng tôi vẫn hỏi thăm qua gia đ́nh tôi ở Việt Nam về gia đ́nh hai bác bạn
của bố tôi.. tôi được tin bác Đốc không c̣n nữa chỉ c̣n bố tôi và bác Sơ.
Nhưng không lâu sau đó vài năm gia đ́nh bác Sơ dọn trở lại Ḥa Hưng và di
dân qua USA cùng với gia đ́nh con cái.
Bố tôi mất mẹ tôi ..mất bác Đốc..thiếu bác Sơ t́nh bạn thân, tôi biết bố
tôi buồn nhiều..những trăn trở với cuộc sống chúng tôi thiếu bổn phận chăm
sóc bố..
Măi đến năm 2004..vào một buổi sáng mùa xuân trời thật trong cao nhiều mây
xanh và nắng ấm tôi nhận được điện thoại từ Mỹ quốc “Hello.. cho tôi gặp
chị…”.. “Hello em Mỹ đây..con ông Sơ hàng xóm cũ của nhà chị…” . Tôi mừng
như vớ được vàng, tôi ôm chiếc điện thoại sát vào tai để khẳng định rằng
ḿnh nghe rơ...
Mỹ, người con gái thứ hai của bác Sơ và cũng là cô bé bạn hàng xóm của tôi
ngày xưa... Mỹ t́m được số điện thoại của tôi qua người em của tôi và Mỹ
cũng đă biết tin bố tôi không c̣n nữa trong năm 2002. Mỹ kể cho tôi nghe
về hai bác và cuộc sống gia đ́nh, tôi xin Mỹ địa chỉ để viết thư thăm hai
bác...
Lá đầu tiên tôi viết gởi đến thăm hai bác Sơ, nhưng tôi không mong mỏi ǵ
về việc nhận hồi thư, v́ tôi biết hai bác nay đă qua tuổi 80, phận con
cháu tôi chỉ muốn lộ ḷng kính trọng t́nh bạn nghĩa hàng xóm tuyệt đẹp của
hai bác với bố mẹ tôi.
Nhưng.. vào một ngày mà cả nhân gian đang nao nức đón chờ ngày lễ Giáng
Sinh, tôi nhận được một phong thư.. nét chữ đề ngoài trông lịch lăm tôi
mừng rỡ mở thư .. nét viết trong thư lại càng làm tôi kính phục, phải nói
rằng tôi ngỡ ngàng với bút pháp của một người đă qua tuổi 80, lời thư lăo
luyện tếu vui..thư cũng viết nhắc nhở tôi những ngày xưa..và lời khuyên
tôi cố gắng lên nữa cho những ngày mai của bác Sơ viết tặng..

Thư tôi vẫn chưa kịp hồi âm…Mỹ điện cho tôi báo tin Bác đang nằm trong
bệnh viện ..chờ chia tay cùng con cháu…