Ngân đang khệ nệ bưng thùng dầu trút vào cái chảo lớn th́ ông chủ đứng bên
cạnh nói nhỏ:
- Cậu Ngân, sau buổi trưa nhà hàng đóng cửa, ăn xong cậu tới văn pḥng gặp
tôi một chút nghe!
Ngân ngừng tay, nh́n ông chủ ngạc nhiên:
- Có ǵ vậy ông chủ?
- Lát nữa cậu sẽ biết mà!
Ngân hồi hộp v́ biết t́nh trạng nhà hàng độ nầy không được khá giả cho mấy,
v́ sau vụ khủng bố nền kinh tế tuột dốc thê thảm! bao nhiêu năm nay nhà
hàng nầy đông khách, ông mướn tới ba người thợ nấu (một người thợ chính,
c̣n chàng và Nhă chỉ là thợ phụ) chàng nghĩ thầm:
“Có
lẽ ông ta sẽ cho ḿnh thôi việc chăng?
Nhưng thấy ông ta vui vẻ với ḿnh lắm mà!”,
Ngân tự trấn an ḿnh như
thế.
Ngân cố nuốt vội nuốt vàng cho xong chén cơm, chàng nhanh bước vào pḥng
của ông chủ, căn pḥng gọn gàng sạch sẽ nhờ mỗi ngày Ngân và Nhă vào thu
dọn giúp ông. Ngân biết ông chủ rất thương mến nhân viên nên làm việc ba
năm nay chàng rất tận t́nh với ông khi biết hoàn cảnh đơn chiếc của ông
sau khi vợ ông bị mất đi, c̣n người con trai của ông học hành tuy thành
đạt nhưng tính t́nh lạnh lùng, ích kỷ không giống như Bố Mẹ của anh ta. Về
sau, khi kết hôn với người vợ Mỹ rất ít khi về thăm viếng ông. Theo ông kể,
có lần chàng ta hoạnh họe ông về tài sản, ông giận quá gây gổ một trận rồi
từ đó con của ông biệt tăm luôn.
Nh́n ông mệt mỏi với công việc nên đă có lần Ngân hỏi thăm tại sao con cái
đă khá giả rồi, ông có một thân một ḿnh đâu cần phải vất vả như vậy! Ông
từng tâm sự khi ông cùng với vợ con vượt biên qua tới Mỹ rồi, ông mới thấy
bà con của ông tại Việt Nam rất khốn khổ v́ sống trong chế độ hà khắc của
cộng sản. Có một ông lần về Việt Nam một tháng, thấy hai người em gái của
ḿnh người nào cũng có chồng và một bầy con lam lũ, rách rưới và cuộc sống
phải nói là quá khổ không kém ǵ khi ông và gia đ́nh lúc sống ở Việt Nam
lúc bị đánh tư sản họ đă đưa cho gia đ́nh ông lên lập nghiệp trên kinh tế
mới. Cho nên khi trở lại ông dốc hết tâm lực để giúp cho gia đ́nh hai cô
em, cũng nhờ ư chí đó mà ngày nay tiệm ăn của ông mỗi ngày một phát đạt
hơn...
- Hey! Chờ tôi lâu không? Xin lỗi tại có điện thoại của con em từ Việt Nam
gọi qua gặp con nhỏ nói dai nhách!
Ngân giật ḿnh, trả lời nửa đùa nửa thật:
- Dạ, cũng hơi lâu! Sao ông chủ, có việc ǵ cần nói cho tui biết đi, tui
hồi hộp quá! có phải ông cho tui nghỉ việc v́ nhà hàng... ế phải không?
- Hey! bậy bạ! Tôi đă từng nói đói cùng đói, no cùng no mà! Làm ǵ có
chuyện đuổi ai?
- Vậy chuyện ǵ?
- Chuyện là tôi có con cháu gái c̣n bên Việt Nam, chưa có đám nào, nên tôi
định nhờ cậu cưới rồi đem nó qua Mỹ. Nếu cậu và nó ưng nhau th́ thành vợ
thành chồng, tôi sẽ cho câu luôn cái nhà hàng này về già cậu với nó mỗi
tháng cho tôi thêm vài trăm bạc cộng thêm với tiền già tui đủ sống rồi.
Miễn sao cậu với nó lo cho mấy đứa em tôi ở Việt Nam là được! C̣n nếu cậu
không thích nó th́ tôi sẽ trả cho cậu hai chục ngàn rồi chờ tới mấy năm
sau ly dị rồi cậu muốn lấy ai th́ lấy... Tôi sẽ bao hết mọi thứ cậu chi
phí khi đi!
Ngân nh́n sững ông chủ, không biết ông nói đùa hay thật. Thấy Ngân cứ nh́n
ḿnh chăm chăm, ông ta hỏi lại:
- Cậu hiểu tôi nói ǵ không?
- Dạ, tôi hiểu! Nhưng cháu của ông chủ có biết tôi là ai mà dám kết hôn?
Ông chủ nhăn mặt:
- Ối, cậu đừng lo vấn đề đó, v́ tui chỉ muốn qua nó Mỹ thôi!
Ngân ngán ngẩm lắc đầu:
- Thôi, tôi không dám làm chuyện đó đâu ông chủ ơi!

Ngay chiều hôm ấy, Ngân đang tựa cửa hút thuốc v́ nhà hàng không có khách,
ông chủ lại mon men đến bên chàng móc trong túi áo đưa ra một tấm ảnh
người con gái trẻ đẹp và bảo:
- Đây nè, Con cháu tôi đây! Năm nay nó mới 26 tuổi, cậu 30 vị chi hơn nhau
4 tuổi làm ăn hạp lắm!
“Trời
đất, th́ ra mấy lần hỏi tuổi của ḿnh v́ vấn đề nầy!”,
Ngân nói thầm.
Ngân nh́n vô trong xem có ai nghe lén câu chuyện không th́ thấy Nhă đang
bỏ chén vào máy để rửa, c̣n ông Thụ - người bếp chính - đang đứng vặn vẹo
người trước bếp, chàng cầm tấm ảnh săm soi rồi nói khẽ:
- Thấy h́nh th́ đẹp lắm! Nhưng sao ông chủ không t́m người nào ngon lành
một chút lại chọn tôi?
- Ậy, người ta nói chọn mặt gửi vàng mà cậu! Cậu làm với tôi bao lâu nay
tôi hiểu tính cậu. Cậu cũng biết tôi không giao thiệp rộng, nhưng người
ngoài ḿnh không hiểu họ, tôi cứ ngại họ chỉ muốn tài sản của tôi thôi về
sau họ trở mặt không lo cho mấy đứa em của tôi ở Việt Nam th́ lúc đó tôi
già rồi, đâu c̣n sức để mà...
Ngân trao trả tấm ảnh cho người chủ rồi bảo:
- Tôi hiểu ư ông chủ rồi, thôi ông cất h́nh vô túi đi! Coi chừng người làm
họ để ư phiền cho tôi lắm!
Ông cầm tấm ảnh bỏ vô túi áo rồi thở dài:
-Cậu đang c̣n độc thân tôi nghĩ cũng đâu có thiệt tḥi ǵ cho cậu đâu!
Ngân ngần ngừ một lúc rồi bảo:
- Không phải chuyện thiệt tḥi hay không thiệt tḥi, nhưng thành vợ thành
chồng mà không có t́nh cảm tôi làm không được! Nhưng thôi, ông chủ để tôi
coi lại!
Ông ta mừng rỡ:
- Thôi, cậu nói vậy tin là cậu không đổi ư, cám ơn cậu trước nhé!

Vào khoảng giữa tháng, ông chủ nhà hàng China Fuji tiễn thằng cháu rể
tương lai về Việt Nam để cưới cô cháu của ḿnh. Ông đưa tay bắt, Ngân siết
tay ông hứa hẹn:
- Hy vọng là tôi không phụ ḷng ông!
Khi Ngân đến phi trường th́ cả gia đ́nh người chủ ra tận phi trường đón
chàng. Ngân liếc nh́n cô cháu gái của ông ta, cũng thấy cô đang nh́n ḿnh
mỉm cười. Những thủ tục rắc rối cũng qua đi. Ngồi trên chuyến xe bus đông
nghẹt người, hết người nầy gợi chuyện đến người khác nhưng sao Ngân vẫn có
một cảm giác lạc lơng, cô đơn... Cô Loan -người cháu gái của ông chủ- với
nhan sắc trung b́nh không đẹp như trong bức ảnh ông đă cho Ngân xem, nhưng
Ngân chỉ nghĩ thế thôi, bất chợt Ngân đưa tay áp vào cái túi nhỏ đeo trước
bụng (nơi Ngân cất giấu số tiền mà ông chủ đă cho trước cũng như một số
tiền của chàng mang theo để chi dụng).
Đến nhà, mọi người bắt tay từ giă ra về, mặc dù Bố Mẹ của Loan cố t́nh giữ
lại. Thấy thế, Ngân vội mở vai li đưa hết cho bà Mẹ của Loan 4 lố dầu gió
xanh và số tiền mà ông chủ của chàng cẩn thận gói riêng có nhiều bao ĺ x́
trong đó, mọi người vui mừng xúm xít nhận quà như quên hẳn Ngân đang ở đấy!
Mọi người lục tục chào ra về, số người c̣n lại Ngân nhẩm tính mới biết là
đàn em 5 đứa của Loan, một bà d́, cha mẹ của nàng và nàng, tổng cộng 9
người dồn chung trong một căn nhà nhỏ. Bây giờ lại thêm Ngân nữa, Ngân
nghĩ bụng vài hôm sẽ mướn pḥng ở riêng cho tiện.
Ngân dặn ḷng là phải cố gắng ḥa ḿnh nhưng sao vẫn dửng dưng và như cảm
thấy khó chịu khi mọi người cứ xí xô xí xào với nhau những ngôn ngữ khác.
Một lúc sau, có một bà từ ngoài cửa bước vào, xưng là cô của Loan, bà chào
Ngân rồi gợi chuyện gợi chuyện:
- Cậu có c̣n gia đ́nh ở Việt Nam không?
- Dạ, có mấy người bà con xa... Ở tận miền Trung lận!
-Vậy cha Mẹ cậu đâu?
- Dạ, kỳ vượt biên bị đắm tàu chết hết rồi!
Mọi người lắng nghe, có tiếng chép miệng thương xót rồi sau đó họ lại nói
tiếng Hoa với nhau ầm ĩ. Bố của Loan bảo:
- Thôi, cậu vô trong tắm rửa thay quần áo cho khỏe đi!
Ngân chỉ chờ có thế, chàng lí nhí cám ơn rồi cầm cái vali bước vào trong,
đang lớ ngớ không biết pḥng nào của ḿnh th́ Loan tiến tới chỉ:
-Đây là pḥng của anh!
Ngân gật chào thay lời cám ơn, chàng muốn nói một câu ǵ thân thiện nhưng
không thể nói được! Vào pḥng, chàng ngồi phịch xuống giường. Nh́n ra
ngoài, không thấy bóng dáng một ai, chàng nhẹ nhàng tiến đến khép nhẹ cửa
lại rồi trở lại giường nằm xuống, chàng thở phào khi thoát được những
tiếng ồn ào bên ngoài. Chàng mở mắt thao láo nh́n quanh: tất cả trang trí
một màu đỏ rực, chàng mỉm cười khi nghĩ tới pḥng tân hôn của những phim
Tàu mà chàng xem qua ở Mỹ! Nhắm mắt lại, chàng định thiếp một chút th́ có
tiếng gơ cửa gấp rút bên ngoài, chàng choàng dậy mở cửa th́ ông bố của
Ngân nói oang oang:
- Ủa chưa tắm rửa sao? Lẹ lẹ ra ăn cơm!
Chàng vội vàng theo lời chỉ dẫn của ông ta làm theo như cái máy. Khi bước
ra pḥng ngoài th́ ai nấy cũng đă thay quần áo ngủ, chỉ có chàng c̣n ăn
mặc tươm tất khiến chàng hơi ngượng, chàng định vô pḥng thay quần áo cho
ḥa đồng với mọi người th́ mẹ của Ngân hiểu ư, giữ chàng lại:
- Thôi, ăn xong rồi thay! Tối rồi!
Chàng nh́n đồng hồ: 8 giờ tối -tức 8 giờ sáng bên Mỹ- và tự dưng chàng
nghe mắt ḿnh như sụp xuống v́ suốt chặng đường dài chàng không ngủ được
bởi hồi hộp, lo âu vớ vẩn. Ăn xong, Ngân cứ ngồi im nghe cả gia đ́nh Loan
nói chuyện mà không hiểu họ nói ǵ, trong đó mẹ của Loan nói nhiều nhất,
hầu như không biết mệt, c̣n Ngân thỉnh thoảng có người hỏi câu ǵ th́ trả
lời câu đó!
Bỗng Loan quây sang Ngân bảo:
- Anh ăn xong nghỉ sớm đi, mai anh muốn đi đâu em đưa đi!
Ngân chưa kịp trả lời th́ chuông điện thoại reo, ông chủ của Ngân từ Mỹ
gọi sang, ông bàn bạc về việc cưới hỏi làm chung một lần cho tiện, ai cũng
đồng ư và Ngân cứ ngồi gật đầu khi nghe mỗi người nói một câu về những ǵ
Ngân cần phải làm vào những ngày sắp tới...
Hôm sau, Loan đưa Ngân đi khắp phố Saigon, chàng cũng có ư định vài hôm
nữa sẽ nhờ nàng đưa về xóm cũ thăm một nơi mà chàng và cha mẹ đă sống rất
êm đềm thủa xưa. Ngân định đề nghị vô nghỉ chân và ăn chiều trong một tiệm
ăn, luôn thể sẽ t́m hiểu thêm về Loan, chàng muốn nói những ǵ thân thiết
hơn nhưng sao vẫn không thể tạo được sự xúc cảm trong ḷng ḿnh. Tự dưng,
Ngân chán nản, muốn về nghỉ sớm nhưng không dám nói th́ Ngân lại lên tiếng
trước đ̣i về.
Vừa vô xóm, tiếng ồn ào huyên náo làm cho Ngân và Loan ṭ ṃ cũng đứng lại
nghe ngóng... Cách nhà Loan vài chục thước, có đám người đang bu quanh một
căn nhà... Người đàn bà ăn mặc sang trọng, son phấn ḷe loẹt đang xỉa xói
vào người đàn bà tiều tụy rách rưới thóa mạ:
- Nè, bà kia tôi nói cho bà biết, nếu hôm nay bà mà không đưa nó đi th́
phải trả lại cho tôi số tiền đó cộng thêm 10% ba tháng tiền lời nữa. Đồ
cái thứ nghèo mà ham! Bộ bà tưởng bà giựt của tôi được hả?
Người đàn bà van xin:
- Bà làm phúc cho tôi nợ, vài tháng nữa rồi tôi t́m cách hoàn trả lại...
Bỗng đâu một cô gái xuất hiện, nàng đưa mắt nh́n mẹ một cách tuyệt vọng:
- Thôi mẹ ạ! để con theo họ đi... nếu không vài tháng nữa tiền đâu mẹ trả
cho họ, tiền bạc đă trả hết chi phí nhà thương cho em Trọng hết rồi!
- Con ơi! Con đừng dại dột nữa con ạ! Con cũng biết con Hương con của d́
Ngà vừa biên thư về kể nó bị làm vợ cả đám đàn ông trong một gia đ́nh đó
con à! Con để từ từ rồi mẹ t́m cách...
Người đàn bà lừ mắt nh́n người đàn bà khốn khổ, lớn giọng:
- Nè, bà đừng có nói bậy nói bạ nghe, thiếu ǵ người qua bển gửi tiền về
cho cha mẹ tới tấp, ăn cả đời không hết...
- Nhưng bà coi, bà giới thiệu người trong h́nh là người khác, bây giờ bà
dẫn ra phường làm giấy tờ th́ một người vừa sứt môi, vừa cà thọt, lại già
như bố của nó th́ làm sao...
Đuối lư, người đàn bà ong óng la lên:
- Vậy bà giỏi th́ trả đủ vốn lời cho tôi đi!
Không biết ai báo mà bốn ông công an áo vàng cầm súng săm săm bước tới,
mọi người không muốn rắc rối nên tự động giải tán, Loan cũng cầm tay Ngân
kéo đi và bảo:
- Thôi đi về! Chuyện người ta hơi đâu để ư cho mệt!
Theo Loan về nhà mà ḷng chàng nghe xốn xang khi nhớ lại ánh mắt năo nùng
của cô gái. Vừa đặt chân tới cửa, Ngân đă nghe căn nhà ồn như cái chợ, dù
không hiểu nhưng Ngân cũng đoán được họ đang bàn tán về câu chuyện vừa rồi.
Thấy Ngân và Loan về, họ bớt ồn ào hơn, bà mẹ của Ngân vội hối thúc mọi
người dọn cơm, bà huyên thuyên kể lể rồi bà kết luận bằng tiếng Việt như
cốt cho Ngân nghe:
- Đụng tới mấy người như tú bà đó không trước th́ sau cũng chết!

Buổi sáng Ngân dậy sớm thay quần áo chỉnh tề, vừa ra khỏi pḥng th́ nghe
mẹ của Loan gọi:
- Ngân, có điện thoại của anh tôi nè!
Chàng mừng rỡ, bắt điện thoại chào hỏi ông chủ, ông cho biết hai tuần nữa
là ông cũng có mặt tại Việt Nam để dự đám cưới. Ngân thở dài khi nghe ông
hỏi có thích cháu của ông không! Nghe tiếng thở dài của Ngân ông đoán được
phần nào, ông an ủi:
- Thôi, dần dần sẽ quen... hai tuần nữa gặp lại cậu!
Sau khi nghe điện thoại xong Ngân xin phép Mẹ của Loan hôm nay đi chơi một
ḿnh, bà ngạc nhiên:
- Không đợi con Loan dậy nó đưa đi à? Có biết đường không? Mà cậu đi đâu
vậy? Trưa có về ăn cơm nhà không?
Ngân đứng im không biết trả lời câu nào trước, một lúc rồi chàng bảo:
- Dạ, cháu không về ăn cơm trưa nay ạ!

Ra khỏi nhà, Ngân nghe ḷng lâng lâng... Bước ngang căn nhà xảy ra chuyện
hôm qua, Ngân nh́n vào khi thấy cửa đang có người mở ra. Người đàn bà khốn
khổ tay ôm một bó chiếu hoa nặng nề, thấy Ngân bà gật chào, bà thoăn thoắt
vừa bước đi vừa bảo:
- Ra cho kịp chuyến xe
“ô
tô buưt”.
Ngân cũng bước theo và mở lời làm quen:
- Dạ chào bác!
Bà ta cười gượng gạo khi đoán lờ mờ là Ngân đă biết chuyện. Ngân hỏi:
- Bác đem chiếu ra chợï bán à?
- Dạ, có phải cậu ở Mỹ về cưới cô Loan không?
Ngân giật ḿnh, không ngờ chuyện nhỏ vậy mà ai cũng biết hết.
Chàng dạ nhỏ, rồi hỏi thăm bà ta chuyện hôm qua sau đó thế nào! Bà ta nh́n
Ngân rồi buồn bă kể:
- Coi như tuần sau nó phải ra phường để đăng kư kết hôn rồi cậu ạ!
- Tại sao phải ra? Ḿnh không thích th́ thôi chớ!
- Nói th́ dễ dàng vậy chứ không được đâu cậu à! Cũng tại cái bà mai nói
ngon nói ngọt, đưa h́nh cho nó coi th́ người khác, bà ta biết mẹ con tui
đang kẹt tiền lo cho thằng em nó không biết bị ǵ cứ ôm đầu đau nhức,và ăn
cái ǵ cũng vô cứ ói ra hoài...
Chiếc xe bus trờ tới, bà ta vội chào:
- Thôi, tôi lên xe... chào cậu!
Ngân cũng theo lên xe, chàng cười bảo:
- Cháu cũng định đi lang thang ra phố xá chơi cho biết luôn!
- Sao người nhà cô Loan không đưa cậu đi? Trời ơi! Việt kiều sao không đi
xe taxi?
Ngân cười:
- Họ cũng muốn lo cho cháu, nhưng tại cháu muốn đi một ḿnh cho thoải mái
đó bác ạ!
Cuối cùng khi ngồi cùng một chuyến xe, Ngân được nghe câu chuyện của người
đàn bà đáng thương này như sau: trong lúc cấp bách cần tiền để lo cho
người em trai nên Nhy -người con gái mà Ngân gặp hôm qua- người đă đến nơi
lo về dịch vụ kết hôn với người ngoại kiều (qua tiểu sử và h́nh ảnh), đồng
thời Nhy tự coi như vừa kiếm cho ḿnh một tấm chồng vừa mắt, cũng vừa có
cuộc sống kha khá để lo cho gia đ́nh, nhưng khi chính thức gặp gỡ người
chồng tương lai th́ mới biết ḿnh bị gạt, do đó Loan tức giận bỏ ra về.
Chiều lại, người đàn bà sau khi lo cho những mối khác xong bà ta dẫn thêm
hai người thanh niên mặt mày hung dữ, đến áp đảo tinh thần mẹ con bà. Cô
Nhy có một lỗi là bỏ ra về, khiến người đàn ông định cưới cô ta quây ngược
lại đ̣i thưa kiện bà mai. Khi công an tới nơi t́m hiểu câu chuyện th́ bà
ta mua chuộc công an, coi như cuối cùng Nhy phải chọn một trong hai giải
pháp: Lấy ông ta hoặc hoàn trả tất cả chi phí, thiệt hại (?) khoảng 3.000
dollars, mà với hoàn cảnh chạy ăn từng bữa của gia đ́nh Nhy làm sao có
tiền mà trả nổi?
Ngân bùi ngùi khi nghe chuyện, chiều đó về nhà Ngân có ư định bàn với gia
đ́nh Loan là cho họ mượn tạm số tiền rồi họ từ từ làm trả lại sau, nhưng
không ngờ vừa nghe xong câu chuyện Loan đă la hét lên như người mất trí,
và cả nhà Loan ùn ùn chống đối... Ngân vừa tự ái, vừa thấy rơ tính t́nh
của Loan nên chàng buồn bực bỏ ra mướn pḥng trọ để ngủ, cũng trong đêm ấy
chàng gọi về Mỹ nói rơ câu chuyện cho ông chủ của chàng biết, chàng cũng
không quên nói với ông là mấy ngày sống với gia đ́nh Loan chàng không có
một chút nào thoải mái, và có lẽ chàng sẽ bỏ cuộc... Mặc cho ông ta năn nỉ
và bảo sẽ kêu Loan tới nơi chàng ở để xin lỗi!
Chàng có ư định đến nhà người đàn bà khốn khổ kia cho bà mượn số tiền để
hoàn trả lại, rồi sẽ cho địa chỉ để sau nầy có tiền trả lại sau. Khi nào
hoàn tất mọi dự tính, chàng sẽ về Mỹ để tiếp tục kéo lê cuộc đời c̣n lại!
Chàng cũng thấy ḿnh... tào lao đương không lại nhận lời của ông chủ để
bây giờ lâm vào... thế kẹt.

Qua bao đêm mệt mỏi, hôm nay lần đầu tiên ở Việt Nam chàng ngủ một giấc
thật ngon lành. Chàng tự an ủi như vậy cũng xong, coi như không duyên
không nợ ǵ với Loan.
Chàng gọi chiếc xe taxi ra chợ Tân Định, đến nơi người đàn bà bán chiếu
hôm qua mà chàng đă đi theo. Đến nơi, chàng thấy hai mẹ con của Nhy đang
đứng nói chuyện, chàng gật đầu chào, lúc ấy bà ta mới nhớ ra. Nhy nh́n
Ngân thắc mắc, Bà mẹ ngượng ngập:
- Cậu đi phố à? Đây là con Nhy nhà tôi!
- Chào cô, tôi có nghe mẹ cô nói về cô!
Nhy gật chào và hỏi:
- H́nh như anh là người ở nhà cô Loan?
- Dạ, đúng vậy!
- Sao anh ra đây?
Tự dưng, Ngân... nổi máu anh hùng:
- Hôm nọ tôi nghe chuyện của cô, nên muốn giúp cho cô.
- Giúp tôi? Nhưng ông giúp thế nào ạ?
- Tôi cho cô mượn tiền, trả hết cho họ rồi về sau cô trả góp cho tôi!
Mẹ con Nhy tṛn mắt nh́n chàng, như không tin ở tai ḿnh, Nhy cười nhẹ:
- Anh đừng thấy tụi tôi nghèo rồi chọc ghẹo tội nghiệp!
Cả bà mẹ cũng phụ họa:
- Cậu đừng đùa mẹ con tôi nữa cậu ạ! Coi chừng bên nhà cô Loan tưởng thiệt
khổ cho mẹ con tôi lắm...
- Bác ạ! Sao bác lại nghĩ cháu dám đùa cợt chuyện quan trọng như thế chứ?
Hơn nữa, cháu cũng đâu có lấy tiền bạc ǵ của gia đ́nh cô ta đâu? Nhy à,
em đừng ái ngại v́ đây là quyền quyết định do anh mà thôi!

Sau đó, Ngân mời Nhy vào quán kem bên đường uống nước. Nơi đây, Ngân mới
có dịp quan sát Nhy: Mái tóc ngắn ôm khuôn mặt bầu bĩnh của Nhy, trông như
một con búp bê. Nhy rụt rè hỏi:
- Anh định cho em mượn tiền vậy chị Loan có biết không? Tại sao anh lại
dám làm vậy, anh không sợ mẹ em và em giựt của anh sao?
- Anh đă cho Loan biết chuyện! Sở dĩ anh cho em mượn là v́ anh ở bên Mỹ
nghe rất nhiều trường hợp lấy chồng Đài Loan rất tội nghiệp, hơn nữa khi
nghe mẹ em bảo họ không giữ lời, bắt em lấy người chồng già lại tàn tật
nên anh tự ư giúp cho em thôi, không có một ư đồ nào hết!
Bất chợt Nhy hỏi Ngân:
- Chừng nào anh chị làm đám cưới?
Ngân cười bảo:
- Chắc không lâu đâu! Em cũng đừng bận ḷng chuyện nầy!
Nói xong, chàng mở túi xách lấy 4,000 dollars trao cho Nhy và bảo:
- Đây là số tiền anh cho em mượn để trả cho người ta. Em cứ giữ số c̣n lại
để chi dụng. Sau nầy, em làm được cứ qua nhà trả cho cô Loan là coi như
trả cho anh vậy!
Nhi cầm số tiền ṿ chặt lại, mắt chớp nhanh, giọng sũng đầy nước mắt:
- Em cám ơn anh! Suốt đời nầy gia đ́nh em không bao giờ quên ơn anh!
Nh́n ánh mắt của Nhy, Ngân xúc động, cầm bàn tay của nàng đang đặt trên
bàn:
- Em cứ an tâm, anh cũng muốn làm một điều ǵ đó để giúp cho quê hương
ḿnh... em cũng chỉ là một trong những người để anh có cơ hội thực hiện
những ước mong của ḿnh thôi!
Nước mắt của Nhy rơi xuống, nàng rút tay về, giọng nghẹn ngào:
- Cũng một kiếp người mà sao chị Loan quá diễm phúc... gặp được anh!
Ngân bàng hoàng khi nghe lời tỏ t́nh kín đáo của Nhy, chàng từ từ đứng dậy
bảo:
- Cho anh gửi lời chào mẹ em... Thôi, anh về nhé!


Một năm sau, vào một buổi trưa Ngân đang nằm lơ mơ đọc báo th́ nghe tiếng
gọi cửa, chàng vội ra mở th́ thấy ông chủ của ḿnh, Ngân sững người không
biết chuyện vui hay buồn, vội hỏi:
- Chào ông chủ, có ǵ mà ông tới đây vậy?
Ông ta trao cho chàng một bọc ni lông rồi nói:
- Con Loan cháu tôi nhờ trao cho cậu đó!
Ngân hồi hộp:
- Chắc cô Loan giận tôi lắm phải không ông chủ?
- Chắc không đâu! Nó qua Canada sống với chồng nó rồi! Tôi cũng tiếc cậu
không phải là cháu rể của tôi lắm! Nhưng thôi, cái số hết cậu ơi! Nó ở
Canada gửi qua cho cậu, nó nhờ tôi trao lại cho cậu đó! Nó nói cậu coi th́
hiểu... Tôi phải về v́ sắp tới giờ lunch rồi, sợ khách đông hai đứa nó làm
không kịp!
Ngân cảm thấy ân hận khi thấy ông chủ quá tốt với ḿnh, chàng nói hơi lớn
tiếng để khỏa lấp sự bối rối của ḿnh:
- Cám ơn ông nhiều! Ông chủ c̣n giận tôi không?
- Hồi đầu cũng giận lắm, nhưng cậu t́m được việc tốt nên lần lần tôi nghĩ
cũng phải thông cảm cho cậu tiến thân! Thôi, vài bữa nữa cậu ghé chơi nói
nhiều! Tôi phải đi gấp đă, ráng ǵn giữ sức khỏe ha!
Ông chủ bước ra khỏi nhà rồi, Ngân mới từ từ mở gói quà: hai lớp ni lông,
hai lớp giấy mới thấy một quyển sách cũ của ḿnh đă để quên lại từ Việt
Nam và một bức thư lớn và rất dày, chàng bâng khuâng cầm lên, nghĩ thầm
không biết Loan nói ǵ trong thư? chàng từ từ xé ra, một xấp tiền toàn
giấy 100 dollars, và một bức thư. Kinh ngạc, chàng mở ra đọc vội:
Anh Ngân quư mến,
Chắc anh ngạc nhiên lắm khi nhận thư nầy? Em xin nói ngay: Em là Nhy,
người đă được anh giúp đỡ khi anh về Việt Nam. Em kể rơ ngọn ngành để anh
biết rơ câu chuyện như sau: nhờ số tiền của anh cho mượn, em đă trả hết
cho bà mai, c̣n lại 800 dollars thằng Trọng, em của em sau khi hết bịnh nó
bàn cả nhà dùng số tiền đó để mua miếng đất gần Phú Thọ v́ người chủ đang
cần bán để xuất ngoại người nầy cùng chạy hàng chuyến với nó nên cũng muốn
giúp nó luôn, không ngờ chỉ hai tháng sau, miếng đất đó có người ở Mỹ về,
muốn mua lại với giá gấp 3 lần để cho người em hiện ở Việt Nam buôn bán
máy móc computer, thằng Trọng không bán, nó chỉ định cho thuê, cùng trong
một tháng có 4 người đến hỏi thuê... Họ tranh nhau trả giá, cuối cùng nó
cho thuê 280 dollars mỗi tháng! Cũng nhờ số tiền cho thuê đất ấy mà một
năm nay gia đ́nh em có vốn mở thêm được một thư quán trong trường học, nhờ
mẹ em cũng như em khuya sớm chăm lo mua thêm nhiều mặt hàng mới nên mỗi
ngày một đông học sinh đến chiếu cố. Em dành dụm được 4,000 dollars vội
mang sang trả cho chị Loan, lúc đó mới biết chị ấy không hề nghe anh nói
ǵ về số tiền nầy. Em hỏi thăm về anh th́ biết anh làm công cho chú chị
Loan, sau đó anh về Mỹ và hủy bỏ hôn ước, ban đầu em hết hồn, tưởng có
liên quan tới em. Sau nghe chị ấy kể đó là tại chú chị ấy muốn cho chị ấy
đi Mỹ chứ thật ra chị ấy có người bạn học từ nhỏ ở Canada, muốn cưới chị
ấy nhưng v́ cả nhà mang ơn ông chú (tức ông chủ của anh) nên định chiều ư
ông ta, không ngờ gặp anh cả hai đều có vẻ không thích nhau cho lắm...
Cuối cùng, anh về Mỹ th́ chị Loan nói như vậy cũng tốt chị khỏi bị khó xử!
Từ đó em và chị Loan rất thân nhau, hôm đám cưới chị ấy em làm dâu phụ,
chị bảo em gửi trả tiền lại cho anh v́ chị ấy lấy được người chồng rất khá
giả chắc anh cần hơn và chị nói vả lại, anh cũng đâu có nợ nần ǵ...
Nhưng điểm đáng phục ở anh là anh không nói ǵ với ai về số tiền anh cho
em mượn, bây giờ em được nghe kể anh hiện vẫn c̣n độc thân, anh đă không
c̣n làm cho chú chị Loan và anh hiện đi làm ở trong một công ty điện tử ǵ
đó... và cũng biết anh đă trả lại số tiền cho ông chủ anh nên em vững dạ
lắm!
Anh Ngân quư mến,
Em thu hết can đảm để nói cùng anh: Em từ kính phục đến thầm yêu anh từ
lâu... Nhân cách của anh đă làm em mơ ước được làm vợ anh. Em biết anh sẽ
nghĩ em quá táo bạo, nhưng cho em một lần thú nhận để rồi sau đó, em mang
một hy vọng cho dù có mong manh, và nếu trong ṿng ba tháng anh không hồi
âm em coi như em đă thua cuộc, đây là email của em: lenhy@...! Em mong chờ
tin vui, hoặc tin buồn của anh. Chị Loan nói chị sẽ giúp em thuyết phục
anh sau khi chuyển thư nên em mang nhiều hy vọng tin vui trong mùa Xuân
nầy! Chúc anh an mạnh và một lần nữa cám ơn anh đă giúp gia đ́nh em có
cuộc sống an vui như hôm nay (nếu có anh trong đời em nữa... Trời ơi! Em
sẽ hạnh phúc biết bao hở Ngân???)
Vô cùng yêu quư người ơn của em.
Lê Nhy.
Ngân đọc thư của Nhy lại một lần với tất cả sự rung cảm, rồi đến bật
computer ra gửi ngay cho Nhy một email với nét chữ rất đậm:
“Anh
cũng yêu Nhy từ lúc cầm bàn tay mềm mại của em trong quán nước, nhưng anh
không dám ngỏ v́ anh đang giúp em, sợ em hiểu lầm. Bây giờ anh tin tưởng ở
định mệnh rồi Nhy ơi! Cám ơn em đă ngỏ lời yêu anh trước.
Cho anh gửi đến Mẹ, Trọng lời chúc phúc chân thành nhất.
Riêng em... Anh sẽ về bên em để Xuân Nầy Ta Có Nhau!”