|
|
Mục Lục
Trang
Bìa
Ban
Biên Tập
Lá
Thư
Xuân
Ban
Biên Tập
Thư
Đầu
Năm
Lương
Lệ Huyền Chiêu
Sớ
Táo
Quân
Ban
Biên Tập
Khai
Bút Đầu Xuân
Du
Sơn Lãng
Tử
Hình
Ảnh
Xuân
- Xứ
Ninh
Sử
Xương Hải
-
Lê
Thị
Lộc
Đọc
Truyện
Ngâm
Thơ
Đọc
Lá Thư Đầu
Năm
Võ
Thị Nguyên
Đọc
Truyện/Thơ
Thu
Phương
Ngâm
Thơ
Thi
Thi
Ca
Hát
Tiếng
Hát:
Huyền Chiêu
- Thu
Thủy
Thu
Phương
- Minh
Nguyệt
Văn
Hóa
Ẩm
Thực
Nghe
Những
Tàn
Phai
-
Bánh
Tro
Đặng
Trùng
Dương
Bánh
Bông
Lan
Mặn
Hải
Lộc
Thịt
Đầu
Heo
Ngâm
Dấm
Đường
Hải
Lộc
Bò
Kho
Cà
Rốt
Châu
Thị
Thanh
Mận
Năm Đinh Hợi
Kể Chuyện Heo
Chú
Heo
Con
Đầu
Lòng
Phùng
Thị
Phượng
Tôi
Làm
Mụ
NhàQuê
Tản
Mạn
Về Năm Đinh
Hợi
Nguyễn
Văn
Thành
Dù
Nắng
Có
Mong
Manh
Nguyễn Thị Thu
Nhớ
Nhà Một
Chiều
Cuối Năm
Nguyễn Thục
Tết
Đinh
Hợi
- 2007
Linh Vũ
Kinh
Nghiệm
Sống
Bên
Bờ
Tuyệt Vọng
Tâm
Đoan
Du
Lịch
Việt
Nam
Sau
30
Năm
Lìa Xa
Phan Thanh
Tâm
Tranh
Hình
Ảnh
Hình
Chụp
Nghệ
Thuật
Mục
Đồng
Tranh
Nghệ
Thuật
Hoàng
Tiên
Hình
Chụp
Nghệ
Thuật
Hoàng
Tiên
Hình
Ảnh
Ninh
Hòa
Sử
Xương
Hải
Ảnh
Đời
Sống Loài
Heo
Hải
Lộc
Chuyện Đó
Đây
Tết
Với
Tiết
! Đối
Với
Điếc
!
Lê
Anh
Dũng
Bệnh
Thất
Tình
Nguyễn
Phan
Lê
Sớ
Táo
Quân
Trần
Thị
Nghệ
Huyền
Trân
Công
Chúa-5
Trương
Thanh
Sơn
Cây
Ở
Quê
Tôi
Trương
Tiếp
Trương
Kịch
Cô
Gái
Lười
Biếng
Lương
Lệ
Huyền
Chiêu
Vui
Cười
Thiên
Bồng
Nguyên
Soái
Nguyễn
Phan Lê
Say
(2)
Lê
Lai
Say
Lê
Quốc
Vài Câu
Chuyện
Vui
Nguyễn
Văn Xê
Sưu
Tầm
10
Bức
Thư
Pháp
Của
Tàn Mộng Tử
Mục
Đồng
Nghệ
Thuật
Trà
Đạo
Qua
Tranh
Mục
Đồng
Ăn
Uống
Vì
Sức
Khỏe
Việt
Hải
Tử
Vi
Lý
Số Đông
Phương
Việt
Hải
Sống
Lâu
Trăm
Tuổi
Vinh
Hồ
Lời Hay
Ý
Đẹp
Nguyễn
Phước
Sơn
Aloe
Vera
Thi
Thi
Tập
Thở
Dưỡng
Sinh
Đoàn
Thủy
Tiên
Sức
Khỏe
Viêm
Và
Loét
Dạ
Dày
Do
Vi
Khuẩn
HELICOBACTER
PYLORI
BS Nguyễn
Vĩ
Liệt
Viết
về
ninh-hoa.com
Thư
Đầu
Năm
Lương
Lệ Huyền Chiêu
Ủn
Ơi
Chào Mi
Lê
Anh
Dũng
Chúc
Mừng
Xuân Đinh
Hợi
Hải
Lộc
Vài
Nét
Viết Về
Ninh-Hòa.com
Thi Thi
Mừng
Sinh Nhật
Tròn 4 Tuổi
Hà
Thị
Thu
Thủy
Cảm
Nghĩ
Về
Ninh-Hòa.com
Hoàng Tiên
Vài
Cảm
Nghĩ
Về
WEB
Ninh-Hòa.com
Người
Xứ
Vạn
Biên
Khảo
Kinh
Tế
Tổng
Kết
Kinh
Tế
Việt
Nam
Trong
10
Năm
Qua
Nguyễn
Văn
Thành
Ảnh
Hưởng
của Hội
Nghị
Thượng
Đỉnh
APEC
2006
Vào
Nền
Kinh
Tế
Việt
Nam
Nguyễn
Văn
Thành
Sự
Gia Nhập
Tổ Chức
Thương Mại
WTO của
Việt
Nam
Nguyễn
Văn
Thành
Dow
Jones
Nguyễn
Văn
Thành
Tập
Tục
Việt
Cầm,
Kỳ,
Thi,
Tửu
- Tứ
Thú
Phong
Lưu
Của
Người
Việt
Thu
Phương
Tiếng
Việt
Kỳ
Diệu
Qua
Cái
Nhìn
Của
Nhà
Văn
Võ
Phiến
và GS
Duyên
Hạc
Lê
Thái
Ất
Người Xứ Vạn
Thơ
Vó
Câu
!
Lê Tâm
Anh
Nhớ
Mai
Ngày
Xuân
Huy
Bạch
Xuân
" Bát
Giới
"
Huy
Bạch
Xuân
Đợi
Nguyễn ThịThanh
Bình
Lợn
Nhà
Thanh
Bình
Xuân
Về
Trần
Ngọc
Chánh
Bài
Thơ
Cáo
Tật
Thị
Chúng
Mục
Đồng
Chờ...
Trần
Minh
Hiền
Như
Gió
Mưa
Rơi
Bên
Thềm
Ký
Ức
Trần
Minh
Hiền
Hương
Yêu
Mỹ
Hiệp
Mai
Tường
Hoài
Năm
Hợi
Chúc
Tết
Quý
Ông
Quý
Bà
Vinh
Hồ
Hiu
Hắt
Tàn
Đông
Nam
Kha
Tình
Xuân
Nguyễn
Đăng
Khoa
Đoản
Khúc Xuân
-2
Lê
Lai
Lòng
Xuân
Phan
Long
Một
Xuân
Buồn
Trần
Thị
Nết
Lá
Hát
Với
Hồ
Fallen
Leaf
Trần
Thị
Minh
Nguyệt
Say
Thu
Phương
Tình
Thơ
Tháng
Giêng
Bích
Phượng
Chào
Tái
Ngộ Khánh
Hòa
NhàQuê
Cuộc Hẹn
Mười
Năm
Giờ
Giao
Thừa
NhàQuê
Tìm
Về
Giêng
Hai
Đỗ
Công
Quý
Mùa
Xuân
Về
Tôn
Thất Phú
Sĩ
Tình
Ấm
Mùa
Đông
Dương
Anh
Sơn
Sen
Nở
Mùa
Xuân
Dương
Anh
Sơn
Ả
Lợn Mừng
Xuân
Du
Sơn - Lãng
Tử
Chúc
Mừng
Xuân
Du
Sơn - Lãng
Tử
Hội
Xuân
Du
Sơn - Lãng
Tử
Xuân
Đất
Khách
Nhớ Xuân
Quê
Hương
Nguyễn
Văn
Thành
Mùa
Xuân
Trong
Ký
Ức
Thu
Thảo
Xuân
Tha
Hương
Thi
Thi
Bài
Thơ
Cho
Anh
Phan
Thị
Hương
Thu
Nhớ Xuân
Xưa
Đoàn
Thủy Tiên
Ngày Xuân Mới
Hoàng
Tiên
Xuân
Viễn
Xứ
Ngô
Trưởng
Tiến
Tết
Xứ
Người
Nguyễn
Tính
Ngậm
Ngùi
Nguyễn
Thị
Tri
Anh
Có
Về
Ăn
Tết
???
Nguyễn
Thị
Thanh
Trí
Tết
Nghèo
Nguyễn
Thị
Thanh
Trí
Xuân
Phạm
Trị
Tình
Xưa
Hai
Xóm
Nguyễn
Thanh
Ty
Đón
Xuân
Bên
Em
Tiểu
Vũ
Vi
Xuân
Vẫn
Có
Em
Tiểu
Vũ
Vi
Dốc
Lết
Niềm
Đau
Anh
Vũ
Nếu
Anh
Có
Về
Anh
Vũ
Không
Em
Mất
Cả Mùa
Xuân
Linh
Vũ
Văn
Mùa Yêu
Thương
Lương
Lệ
Huyền
Chiêu
Tết Ở
Ninh
Hòa
Lương
Lệ
Huyền
Chiêu
Thêm
Tuổi
Mới
Mục
Đồng
Bánh
Căn
Ninh
Hòa
Việt
Hải
Xuôi
Sông
Vàm
Cỏ
Việt
Hải
Hương
Mai
Huỳnh
Trịnh Tuyết
Hoa
Nàng
Xuân -
Bạn - Vợ
-
Người
Tình
Đào
Vũ Anh
Hùng
Xuân
Và
Tết
Đào
Vũ Anh
Hùng
Cali... Ngày
Tái Ngộ
Ái
Khanh
Tản Mạn
Ngày Xuân
Ái
Khanh
Món Quà
Magi
Lê
Lai
Cảm
Nghĩ
Về
Đời Người
Và
Niềm Mơ
Ước
Hải
Lộc
Em Gái
Tôi
Nguyễn
Dzuy Nam
Một
Chút Gì Xuân
Trần
Thị Nết
Những
Cánh Hoa
Màu Tím
Nguyễn
Trọng Nhân
Đầu Năm
Đinh Hợi Nhớ
Một
Bài Thơ
Xưa của Lý
Bạch
Phạm
Tín An
Ninh
Mùa
Xuân
Chuyện
Tơ
Hồng
Đặng
Thị Ngọc
Nữ
Tâm Sự
Đầu
Xuân
Với
Đức
Linh
Hoàng
Tiên - Phi
Ròm
Mình
Ơi !
Tiểu
Thu
Một
Mùa
Xuân
Hai
Nỗi
Nhớ
Phan
Đông Thức
Biết Được
Người
Bạn
Qua
Ninh-hoa.com
Nguyễn
Tính
Vui
Xuân
Với
Ninh-hoa.com
Nguyễn
Tính
Má Tôi
Nguyễn
Thị
Thanh
Trí
Viết Về
Những Người Bạn
Nguyễn
Văn
Xê
|
LÊ
LAI
Quê Nội: Vĩnh Phú.
Quê Ngoại: Thuận Lợi.
Cựu Học Sinh Các Trường: Ninh Hòa, Đức Trí, Trần Bình Trọng
(1965-1969), Văn Hóa QĐ, Luật Khoa SG, CSU Long Beach.
Cư Ngụ Tại: Huntington Beach, California.
Hiện là kỹ sư nhu liệu điện toán, Cty Northrop Grumman.
Tập viết lách từ khi tham gia www. ninh-hoa.com năm 2005.
E-Mail: ylaile@yahoo.com
|
Món Quà Magi
N ăm hết tết đến,
nhìn hàng chữ marquee chạy trên trang web Ninh Hòa nhắc nhở hạn kỳ
bài vở cho Đặc San Xuân 2007, tôi chợt có ý nghĩ ngộ nghĩnh là dùng văn
chương mà bói về đề tài để viết cho năm nay. Thế là tôi nhắm mắt đưa tay
quơ một cuốn sách trên kệ, rồi vẫn mắt nhắm lật đại một trang. Mở mắt ra,
thì tôi đã bóc phải cuốn Tây Du Ký và bói trúng đoạn thầy trò Đường Tăng
đến Lôi Âm Tự. Sau khi vào chầu Phật Tổ xong trở ra thỉnh kinh sách, chỉ
vì không có quà dâng cho Ác Nang và Ca Diếp mà nhóm sư đồ Tam Tạng lãnh
phải bộ kinh vô tự. Lần sau nhờ Cổ Phật Nhiên Đăng nhắc nhở, với món bình
bát của vua Đường Thái Tôn dùng làm quà, thầy trò họ mới thỉnh được bộ
kinh hữu tự. Ở chỗ tối thượng của Phật môn mà quà cáp cũng không thể thiếu
được thì cũng đủ biết là cái chữ lễ và sự trang trọng nhau trong cuộc sống
quan trọng đến cỡ nào.
T rong bốn mùa, nếu
đông là biểu hiện của lạnh lẽo cô đơn, hè là mùa khoe trương sắc màu rực
rỡ, và nếu thu là nguồn cảm liệu để sáng tác, thì mùa xuân có lẽ làm người
ta gợi nhớ nhiều kỷ niệm nhất. Bây giờ trời đang chuẩn bị bước vào xuân,
hầu như đây là thời điểm mà ai ai cũng muốn gạt bỏ những phiền muộn trong
năm cũ để dành ra những giây phút lắng đọng tâm hồn hồi tưởng về những mùa
xuân có từ thời thơ ấu. Tôi sống xa quê đã mấy chục năm rồi mà cứ mỗi độ
xuân về, không năm nào là tôi không liên tưởng đến những cảm giác chờ Tết,
đón Tết, ăn Tết trên quê hương Ninh Hòa ngày nào. Tôi luôn xem những kỷ
niệm xuân hồn nhiên thời ấy như là những nắm đất nắm cỏ quê hương, như là
những món quà thương mến và thân thiết mang chúng theo song song với mọi
cuộc hành trình trong đời tôi.
T ôi còn nhớ hằng
năm sau ngày đưa Ông Bà Táo về trời, không khí càng trở nên chộn rộn hơn,
hình như ai cũng lăng xăng chuẩn bị cho Tết, nhiều khi quên luôn cả cái
lạnh của những ngày cuối năm. Tôi cũng vậy, nhà nghèo, chỉ quần xà lỏn, áo
cụt tay, tôi đã không màn đến những cơn gió bấc rét buốt, thường ra đứng
trước đầu ngõ chờ mẹ tôi đi chợ về kèm theo những món quà tết mà hầu như
năm nào tôi cũng thuộc nằm lòng. Một chiếc mặt nạ hình Tề Thiên Đại Thánh
mua từ nhà sách Trung Thành, một cây súng gỗ mỗi lần nạp đạn chỉ được một
mảnh pháo giấy xé nhỏ mua từ hiệu chạp phô Phù Càn Ích, một hay hai bộ
quần áo mới và một sợi dây nịt có khắc chữ L mua từ tiệm tạp hóa Nam Thuận
Lợi. Quần thì màu xanh, áo phải màu trắng, mẹ tôi bảo là tết xong còn dùng
làm đồng phục đi học cho suốt năm. Còn nữa, kính thước của những bộ quần
áo đó bao giờ cũng được mẹ tôi tính trừ hao, làm khổ tôi năm nào cũng xùng
xình xúng xính như bận độ bính trong những ngày tết và mãi đến giữa năm
mặc mới vừa vặn như ý.
P hần tôi, tôi cũng
có những món quà xuân làm vui lòng mẹ tôi hằng năm, đó là lau sạch bụi bặm
bàn thờ Ông Bà Tổ Tiên, đánh bóng lại các bộ lư đèn, bó một cái chổi bằng
cây sống lá để quét mạng nhện, dọn dẹp nhà cửa cho tươm tất, bê hai chậu
bông thược dược, loại hoa mà ba tôi rất thích thuở sinh tiền, kê vào chỗ
mẹ tôi chỉ định…. Cũng có năm tài chánh hạn chế, mẹ tôi chỉ mua được vài
nhánh mai nở muộn khiến tôi phải đem gốc mai hơ vào bếp lửa rồi mới cắm vô
bình, thúc cho hoa kịp nở trong ngày đầu năm. Vào tối ba mươi, tôi thường
cầm vài đòn bánh tét do chính tay mẹ tôi gói, đem gửi nấu chung với nồi
bánh của người bác dâu. Thường thì không năm nào tôi ngủ trước giao thừa.
Sau khi đảo một vòng chúc tuổi các anh chị để góp nhặt lì xì, tôi trở lại
nồi bánh vừa ngồi sưởi ấm, vừa nhìn ánh lửa bập bùng mà mong sao cho trời
mau sáng.
S áng mùng một nào
tôi cũng phải theo mẹ đi chùa. Phía bên phải nhà tôi là chùa Hải Nam nằm
trong khung viên trường tiểu học Bình Hòa, phía trái là chùa Phật Học cách
nhà tôi chỉ chừng năm mươi thước. Nhang đèn khiêm tốn nhưng mẹ tôi có lòng
sùng kính chân thành và đi đủ cả hai chùa. Còn tôi thì xin thú thật là
mong sao lễ lạy qua lẹ lẹ để còn sớm trở về mà vui chơi kẻo ngày tết qua
mau.
C ác anh chị họ tôi
thường bảo năm này nên xuất hành theo hướng bắc, năm nọ thì nên theo hướng
nam, nhưng với tôi thì năm nào cũng chỉ có một hướng – trực chỉ đến rạp
chiếu bóng Vĩnh Hiệp. Trên đường đi tôi không quên dừng lại chơi vài ván
bầu cua dọc theo hai bên đường Trần Quý Cáp. Có lẽ thời ấy tôi chưa biết
yêu nên kể ra cũng được xếp chung vế với loại đen tình, vì vậy mà đỏ bạc
nên thường là tôi chơi thắng, nhờ đó ngân khoảng xài tết eo hẹp của tôi
được cộng thêm chút ít niềm vui. Khi đến rạp mua vé xong, chen chúc nhau
vào cửa, lọt vô được bên trong không khí nóng nực không thua gì lò luyện
tiên đơn của Thái Thượng Lão Quân, còn phim chiếu thì bị cháy hoặc đứt
hằng chục lần vậy mà không hiểu sao mãi đến bây giờ tôi thấy vẫn còn hay.
Vãn hát xong bước ra khỏi rạp là bụng vừa đói tới và
mũi không thể nào chống nổi sự lôi cuốn của mùi nem nướng thơm phưng phức
tỏa bay. Tôi nhớ bác Tám người Xóm Rượu, ngày thường bác gánh bánh canh
cua cá bán dạo, còn ngày tết bác bán nem nướng trước rạp. Tôi thích mua
nem nướng của bác rồi đứng nhìn bác dùng kéo để cắt nem, dùng dao bầm dưa
leo, bỏ thêm một ít rau, một cây chả ram dòn, chan một chút nước tương sệt
sệt, tất cả mọi thứ được cuốn trong chiếc bánh tráng, cho ra một cuộn nem
vừa đẹp vừa hấp dẫn. Tôi cầm cuộn nem đưa lên miệng và cảm thấy trên đời
này khó có món ăn nào ngon hơn nem nướng Ninh Hòa.
N ăm tháng dần trôi,
những món quà xuân của mẹ tôi, những kỷ niệm xuân của quê tôi giờ đây đã
trở thành dĩ vãng. Biết bao mùa xuân tôi đón tết quê hương chỉ bằng tưởng
tượng. Xuân tị nạn ở Bataan, tôi đã cùng đồng bào trong trại dùng cây gõ
mạnh vào các thùng thiếc, nồi niêu soon chảo, hoặc các bồn chứa nước, tạo
nên những âm thanh inh ỏi thay cho tiếng pháo đón giao thừa. Không khí
huyên náo đem lại chút tình xuân ngắn ngủi rồi sau đó cái buồn lê thê đè
nặng tâm hồn.
K hi định cư tại
Hoa Kỳ, làm việc cho các công ty, cuối năm họ thường tổ chức tiệc liên
hoan ở những nhà hàng hoặc khách sạn sang trọng. Ngồi trước những món ăn
thịnh soạn và lúc nào cũng có người hầu bàn lịch sự đứng bên cạnh, ít ai
biết được những gì tôi suy nghĩ. Thay vì được phục vụ tôi lại mơ được làm
người đứng chờ những cuộn nem nướng trước rạp hát ngày xưa. Nhiều khi
trong buổi tiệc người ta cho xổ số và có lần tôi trúng được vài vé đi xem
phim. Những người bạn Mỹ ngồi chung bàn chúc mừng và hỏi tôi có vui không.
Phép lịch sự tôi trả lời vui lắm, nhưng nếu tôi bảo thật với họ là ước gì
những vé xi-nê kia có thể đưa tôi trở về xem những bộ phim Ấn Độ như ‘Áo
Vải Phủ Long Bào Hay Đầu Xanh Nhuộm Máu Đào’, ‘Đời Vương Giả Hận Sầu
Thương’,… ở rạp Vĩnh Hiệp quê tôi, thế nào họ cũng cười thầm cho tôi là
một thằng điên.
Đ ược làm người
điên trong khoảnh khắc để sống lại với những món quà xuân thanh lương trên
quê hương kỷ niệm thì cũng không sao. Chứ cả đời tỉnh táo như bọn gian
thương tặng quà nhau để móc ngoặc làm ăn bất chánh, như người lòn lách
tặng quà nhau để mưu cầu chức phận, như kẻ mánh mum tặng quà nhau để lòn
chui hàng quốc cấm, như những tên tài mỏng tặng quà nhau để mua bằng cấp
hầu giữ địa vị cao… tỉnh táo như vậy thì chỉ làm khổ người dân đen hiền
lành chất phát và tội nghiệp cho các thế hệ con cháu về sau, chịu thiệt
thòi lạc hậu so với nước người trên bốn biển năm châu.
G iản dị như cái
bình bát của Đường Tăng Trần Huyền Trang, chỉ là một vật đơn sơ dùng vào
việc hóa trai trên đường thỉnh kinh, vậy mà nó đã vô cùng đẹp lòng Phật Tổ,
vì người tặng có một tinh thần khao khát phổ độ chúng sinh và mưu cầu hạnh
phúc cho tha nhân. Có câu chuyện kể trong bài tập đọc hồi ở bậc tiểu học
rằng hai anh em nhà nông kia cha mẹ mất sớm, gia tài để lại chỉ vài mảnh
ruộng khô cằn được chia đều cho cả hai, rồi mạnh ai tự canh tác trên phần
đất của mình. Đến mùa gặt, thu hoạch rất khiêm tốn, nhưng đêm về người anh
nằm gác tay lên trán suy nghĩ mình đã có gia đình, cuộc sống đã ổn định,
thương em còn độc thân chắc phải vất vả hơn trong việc dành dụm lo bề gia
thất tương lai. Nghĩ xong, giữa đêm gánh bớt lúa của mình định lén đem
sang cho em. Trong khi đó người em lại nghĩ anh mình đã có vợ con, đời
sống chắc chắn phải cực nhọc thiếu thốn nhiều, rồi cũng giữa đêm âm thầm
gánh bớt lúa của mình sang cho anh. Giữa đường hai anh em bất ngờ gặp nhau
rồi hiểu ra câu chuyện mà ôm nhau òa lên khóc. Họ định tặng lúa cho nhau
mà cũng muốn tặng luôn tình thương yêu không ích kỷ. Nói theo kiểu nhân
cách hóa thì vàng bạc phi nghĩa dù có biết chạy biết đi cũng không bao giờ
có đủ tư cách xách giầy xách dép cho lúa rơm tình nghĩa.
X ưa kia khi Chúa
Hài Đồng chào đời, có ba nhà thông thái từ phương đông lặn lội tìm đến
tặng Ngài những món quà quý giá như vàng, nhũ hương, và mộc dược. Trong
thánh kinh không thấy Chúa Jesu đã xử dụng những món quà này như thế nào
nhưng giá trị là tấm lòng thành và tâm tình yêu mến của người tặng. Từ
những món quà thánh giáng sinh đó mà tác giả O. Henry đã viết nên câu
chuyện ‘The Gift Of Magi’. Truyện kể hai vợ chồng Jim và Della sống
trong cảnh thiếu thốn cơ hàn mà tình yêu thì không thiếu. Nàng có mái tóc
huyền óng ả như suối mây và cả đời mơ ước mà không bao giờ có được một bộ
lược chải đầu cho tương xứng. Chàng thì có chiếc đồng hồ duy nhất dùng để
coi giờ đi làm nhưng lúc nào nó cũng nằm sâu trong túi vì không mua nổi
một sợi dây đeo cho hợp thời trang. Thương chồng, Della đã quyết định lén
bán mái tóc đẹp của mình, mái tóc mà Jim rất yêu thích, để chuẩn bị quà
tặng cho chàng trong những ngày cuối năm. Tối hôm đó trong bữa cơm gia
đình, Jim cứ nhìn chầm chầm vào mái tóc ngụy trang của vợ, khiến Della
hoảng hồn khai ra sự thật là đã cắt tóc để đổi lấy sợi dây đồng hồ cho
chồng. Rồi nàng xin chồng đừng giận và hãy tiếp tục thương yêu nàng dù mái
tóc đẹp không còn. Nghe xong Jim bàng hoàng ngồi xuống ghế… giận nàng sao
được vì chính chàng cũng vừa bán xong chiếc đồng hồ là vật kỷ niệm quý của
gia đình để mua một bộ lược thật đẹp tặng cho vợ. Tiếc thay những chiếc
lược xinh xinh và sợi dây đồng hồ đẹp đẹp giờ đây lâm vô cảnh không có chỗ
dùng! Tuy nhiên ở chỗ vô dụng của vật chất lại hàm chứa cái hữu dụng vô
giá của tinh thần, loại tình thần đã liên kết tình thương yêu của những
con người chỉ cảm nhận được mình có hạnh phúc khi thấy những người chung
quanh đang hạnh phúc….
N goài kia không
khí đang chuyển mình đón xuân sang, ý niệm thời gian nhắc tôi biết mình
sắp già thêm một tuổi và màu trắng trên tóc tôi cũng đang chiếm dần ưu thế.
Bây giờ tôi không phải đợi đến tết mới được bận đồ mới, cũng không còn bị
mặc những bộ quần áo rộng thùng thình của mẹ tôi mua trước đây. Nhưng ôi,
những món quà xuân dễ thương đó, những chiếc mặt nạ, những cây súng gỗ,
những đồng tiền lì xì, những cành mai nở muộn, những đòn bánh tét, những
bếp lửa giao thừa, những cuộn nem nướng, những chiếc vé xem phim… là tất
cả kỷ niệm thân thương không bao giờ phai mờ trong tâm trí tôi. Tôi đã gói
trọn những hình ảnh tầm thường mà phi thường ấy vào trong tim và gìn giữ
chúng như những kỷ vật vĩnh cữu không rời. Chúng là những món quà của tinh
thần Magi bất tử vì qua đó tôi tìm lại được những mùa xuân yêu
thương bất tận ở một chỗ quê hương được mệnh danh là an bình trong hai chữ
hiền hậu Ninh Hòa.
Lê
Lai
– Little Saigon,
California, Xuân Đinh Hợi 2007.
---š
{ › ---
|
|