Trang Thơ & Truyện: Vơ Thị Như Hường                |                 www.ninh-hoa.com

VƠ THỊ NHƯỜNG
 

Cựu học sinh trường Trung học Ninh Ḥa -
 Trần B́nh Trọng 
Niên khóa 1959 - 1961

 



Hiện cư ngụ tại:
California, Mỹ Quốc

 

 

 

 

 


Tác giả với con dâu Carmen đang chuẩn bị món bánh sweet potato pie

 

 

 

Các bạn mến,

 

         Sáng hôm nay thức dậy tôi cảm thấy không khí trong nhà hơi lạnh. Cái se lạnh của miền Mid-West nước Mỹ mỗi độ thu về trong những năm tháng tôi c̣n ở Michigan. Cali th́ đang bắt đầu bước vào đông, tuy có nắng chan ḥa nhưng chúng ta cũng nhận ra được là thời tiết đang chuyển mùa, phải không các bạn? Và mùa đông ở Mỹ là mùa bân rộn nhất v́ hết lễ này rồi tíếp đến lễ khác. Như hôm nay là ngày lễ hội Halloween và chiều tối nay tôi phải bật hết tất cả đèn trước sân nhà sáng choang để chuẩn bị phân phát kẹo cho mấy đứa con nít vừa gơ cửa vừa la to: "treat or trick" . H́nh như tụi nhỏ truyền miệng nhau là những con đường chỗ tôi ở được cho nhều kẹo, nên con nít nối đuôi nhau đi xin kẹo đầy trong xóm. Sau Halloween là Thanksgiving, là Christmas, là Tết Dương Lịch, là Tết Âm lịch .... Và ngày lễ Thanksgiving là ngày mà tôi hồi tưởng những buồn vui trôi nổi, thăng trầm trong quá khứ nhiều nhất.

 

         Như các bạn biết, cách đây hơn 300 năm, để tránh sự đàn áp nơi quê nhà mà nhóm di dân gồm 102 người thuộc Thanh giáo đến Plymont, trên chiếc tàu mang tên May Flower vào mùa đông của năm 1620, để t́m tân thế giới. Tân thế giới mà họ t́m đến trong bước đầu đầy gian nan, thiếu thốn và khó khăn v́ núi đồi hiểm trở, khí hậu vô cùng khắc nghiệt, nhưng sau đó họ được măn nguyện với ơn phước lớn lao, đời sống phồn vinh và để ghi nhận ơn cao cả mà Thượng Đế ban cho, người Mỹ đă tổ chức đại lễ Tạ Ơn ( Thanksgiving ).

 

         Chúng ta cũng vượt đại dương t́m đến nước Mỹ này. Có thể chúng ta t́m đến bằng nhiều phương tiện khác nhau: bằng đường bộ, bằng tàu thuyền hoặc là bằng đường hàng không. Nhưng tất cả chúng ta có cùng chung lư tưởng với những người Mỹ đầu tiên đến đất nước này là Tự Do và có cùng khát vọng là đi t́m tự do. Phải thế không các bạn? "freedom is not free", để có tự do nhiều người trong chúng ta đă mất sinh mạng, đă bị tù đày, đă bị tiêu tan của cải và bị chia ĺa. Chúng ta đến đây trong thời gian đầu cũng gian truân, nhục nhằn, ngây ngô, nghèo khổ và rất nh́ều khi đă thấy nản ḷng, nhụt chí. Nhưng bây giờ nh́n lại chặng đường đă đi qua, rồi nh́n những ǵ ḿnh đang thụ hưởng, từ đời sống vật chất no ấm, tiện nghi đầy đủ, tương lai con cái rạng rỡ..th́ ai mà có thể không nhớ đến Thượng Đế trong dịp lễ tạ ơn này.


Kinh Luân với con gà tây mới ra ḷ

         Các bạn có theo truyền thống của người Mỹ là trong bữa tiệc Tạ Ơn đều có turkey, pumpkin pie, strawberry sauce? Người Việt ḿnh gọi là gà tây, bánh bí, và sốt dâu tây đó. Tôi cũng có nướng con gà tây, nhưng thay v́ làm bánh bí, tôi làm bánh khoai lang pie và thêm vài món Việt Nam nữa. "Có thực mới vực được đạo", ăn nhiều món mới vui phải không các bạn? Tôi thích bày biện đủ thứ vậy, nhưng khi con gà tây ra ḷ là tôi đă no..ớn rồi. Có lẽ tại tôi loay hoay nhiều quá và ham vui quá. Không vui sao được !!!!!

 

         Ngoài trời không khí lành lạnh, trong nhà quay quần người thân, mùi thơm của bánh khoai lang, của chả giỏ, của soup đậu, quyện mùi gà tây nướng từ ḷ...thật là ấm cúng, hạnh phúc. Và từ những hạnh phúc này mà tôi phải tạ ơn Thượng Đế muôn vàn lần các bạn ạ. Tôi nhớ lại những lần đi thăm chồng bị tù cải tạo ở Meval, tận trên miệt núi rừng Đắc Lắc, khi xe chạy ngang qua những cánh đồng lúa, thưa thớt xa xa mới có một mái nhà tranh nhỏ xíu, vách đất xiêu vẹo, bên cạnh đó cột một con trâu gầy. Tôi thầm nghĩ cặp vợ chồng nào đó sống trong căn nhà rách nát xiêu vẹo này chắc là cặp vợ chồng sung sướng nhất đời, v́ họ đang có nhau và tôi ao ước mong sao cho chồng chóng sớm được trở về. Bây giờ chúng ta đang có nhau mỗi ngày, mà lại có nhau trong căn nhà xây bằng gạch, mái lợp bằng ngói đỏ...th́ làm sao chúng ta có thể quên được những ước mơ lúc khốn cùng tuyệt vọng và làm sao chúng ta có thể quên đi ngày lễ tạ Ơn hằng năm trên xứ sở này.

 

         Tôi cũng muốn nói với các bạn là tôi cũng tạ ơn Thượng Đế về ngày đại hội Ninh Ḥa Dục Mỹ vừa qua, thật là một ngày tuyệt vời. Tôi được gặp lại vài bạn cùng lớp học đệ thất, đệ lục cách nay đă hơn bốn mươi năm. Tôi được gặp những người dâu rể Ninh Ḥa, những thân hữu của Ninh Ḥa mà trước đây tôi chưa hề quen biết. Tôi được nh́n thấy công việc, sự tận tụy, hy sinh và ḷng thương yêu NinhḤa - Dục Mỹ của anh Văn Hùng Đốc, của anh Dược, anh Dũng và Lai, Tôi được nh́n thấy những khuôn mặt tươi vui, thân ái thăm hỏi nhau, tràn ngập tiếng cười nói của mọi người. Tôi tưởng như con đường Trần Quư Cáp, sân ga Ninh Ḥa, ngă ba Dục Mỹ, tiếng xe ngựa chạy lốc cốc gần gũi đâu đây.

 

         Nhờ Ninh-hoaDOTcom mà khắp mọi nơi anh chị em t́m về họp mặt. Cám ơn anh Phạm Tín An Ninh, anh Vinh Hồ đă tặng sách cho tôi ngày đó. Cám ơn anh Phạm Thanh Khâm đă đến tay bắt mặt mừng với tôi. Cám ơn các anh chị em tỏ ra thân t́nh với tôi, dù mới lần đầu gặp. Cám ơn cô Ngô, chị Gỉỏi và Thanh Cư, Thế Mỹ đă cùng tôi cố bán cho được nhiều vé số. Cám ơn anh Ninh đă ưu ái nhắc đến thân phụ tôi. Cám ơn Thượng đế đă cho tôi t́m lại quê hương Ninh Ḥa mặc dù Ninh Ḥa không là nơi tôi được chôn nhau cắt rún.

 

         Thân mến chúc các bạn những ngày lễ sắp tới tràn đầy ân sủng và an b́nh.

 

           

 

 

 

 VƠ THỊ NHƯỜNG

 

 

Trang Thơ & Truyện: Vơ Thị Như Hường              |                 www.ninh-hoa.com