|
|

TRƯỜNG xưa
thoáng NHỚ
Lữ
Thanh
Cư
|
 |
C ứ mỗi lần thấy các cháu sửa soạn tựu trường là ḷng tôi lại nôn nao khó
tả. Kỷ niệm năm xưa vùng trổi dậy trong tôi một cách mănh liệt mà bây giờ
đă bao nhiêu năm qua, h́nh ảnh Thầy xưa, trường cũ vẫn hiện rơ trong tôi
như mới ngày nào...
C̣n nhớ thuở đó, tôi chỉ là cô học tṛ nhỏ của Trường Trung Học Trần B́nh
Trọng Ninh Ḥa. Sau khi thi xong Trung Học Đệ Nhất cấp, tôi được chuyển
vào Nha Trang để theo học Trường Nữ Trung Học Nha Trang.
M ột tuần trước đó, Mẹ tôi đă phải bỏ cả việc nhà để đem tôi gởi trọ nhờ
nhà Bà Tương (là bạn hàng vit của Má tôi ngày xưa) Nhà ông bà thật đông
con (12 đứa ) mà đứa lớn nhất chỉ bằng tuổi tôi, hiện đang theo học trường
Lê quư Đôn.
Nhà chật chội, lại làm mắm, phía trước, bên hông đều là những lu to có nắp
đậy bay mùi hôi nồng nặc. Nó cứ lởn quởn trong mũi tôi và quần áo, tối ngủ
phải nằm theo chiều ngang với 5 đứa con của Ông Bà.
H ọ rất tốt nhưng bận bịu quá. Bà th́ đi buôn bán bên ngoài có khi hai ba
ngày mới về, Ông làm Cảnh sát cả ngày không có tiếng nói, hiền ơi là hiền.
Cô T là chị cả chăm sóc em và nấu ăn cho cả nhà. Tụi nhỏ căi nhau inh ỏi,
ồn như một cái chợ xổm ... Bữa ăn quanh đi quẩn lại chỉ là mắm ruốc kho
chấm rau muống, tôi ớn quá phải mua chao về ăn....
Xa nhà, xa tất cả bạn xưa cùng chung học, ḷng tôi bùi ngùi, lo lắng không
biết chuyện học của ḿnh ra sao !
N gày nhập học sân trường đông nghẹt. Những tà áo trắng bay phất phơ trong
gió vẫn không cho tôi cái cảm giác gần gũi. Đêm qua không ngủ được v́ lạ
nhà, lạ chỗ, tôi đă dậy thật sớm, sửa soạn mọi thứ để vào chiếc cặp của
ḿnh, rồi đi dọc theo đường Huỳnh thúc Kháng, qua Nguyễn Hoàng, rồi đường
Nguyễn trung Trực mới đến được Trường Nữ, mắt vẫn cố nh́n xuôi ngược để
t́m những người bạn
"Trường Quận" của ḿnh.
Tôi nhớ Mẹ quá chừng. Nhớ những lần nhập học trước kia tuy không c̣n nhỏ
để Mẹ phải dẫn tới lớp, nhưng những săn sóc ấm áp, tia nh́n tŕu mến đă
cho tôi cái cảm giác thật là ngọt ngào, và những bạn của tôi đă chờ sẵn
trước nhà để cùng đi cho vui. Giờ đây chỉ ḿnh tôi buồn nhớ là v́ tôi
không có ai thân thích ở cái miền thùy dương cát trắng này. Tôi lúng túng
hết ôm cặp lên lại để xuống, mắt lơ đăng nh́n những hoạt cảnh quanh ḿnh...
Đ àng này các chị tíu tít, cười cười, nói nói, vồ vập lẫn nhau, đùa vui hớn
hở kể cho nhau nghe những chuyện đă xảy ra sau ba tháng hè xa cách. Đàng
kia thoáng có tiếng xầm x́:
- " Cô Thu Vân đó, đẹp ác chưa ! Bồ có học với cô ấy không ?"
- " Tiếc thật, ta chỉ học với cô Hoàng Yến thôi, chắc thua xa bạn rồi đó "
Nói xong, cả hai cùng cười ngặt nghẽo...lại có tiếng vang lên:
- " Thầy Đốc dạy Lư Hóa lớp tui, ổng nghiêm lắm nhưng dạy hay vô cùng .."
Vẫn lẻ loi ở một góc, tôi đưa mắt nh́n chung quanh để may ra có vài đứa
bạn quen từ Trường Trần b́nh Trọng vào đây chăng, nhưng thật đáng buồn,
chung quanh tôi chỉ toàn những khuôn mặt mới, xa lạ. Tôi ước được hồn
nhiên như họ nhưng nào có được ...Hàng dương trước sân trường reo vi vu
như thông cảm nỗi cô đơn của cô nữ sinh trọ học, bỗng một hồi chuông vang
lên cắt đứt ḍng tư tưởng, tôi đi vào lớp với cơi ḷng hoang mang.
L ớp học đầu tiên của tôi là môn Toán được Thầy Châu dạy rất rơ ràng, dễ
hiểu mặc dù là sơ lược v́ là ngày đầu. Tuy nhiên v́ khớp hay mắc cở trước
đám nữ sinh mà lúc giảng bài thầy đi một mạch từ bục xuống cuối lớp và
ngược lại, hai tai đỏ ửng, có tiếng cười khúc khích phía sau. Tôi cũng
được học với cô Yến (Pháp văn), cô Bạch Vân (Nữ công) mà qua đây tôi đă
được găp nhiều lần và c̣n được cô gởi tặng "Tập Thư Tím".
C ô Trí dạy vẽ, hiện nay đang ở Sacramento, tôi cũng đă may mắn tới thăm
vài lần và những lần khác trong những kỳ Họp mặt hàng năm NTH-VT tại San
Jose…Và cô Thứ dạy Công dân hiện ở Canada.
C ác Thầy Can (Lư Hóa) hiện đang ở San Jose, thường hay chuyện tṛ với
chúng tôi tại nhà Thầy Cô Bùi ngọan Lạc, Thầy Bào (Sử, Địa) vừa ra trường
lúc tôi chân ướt chân ráo vào trường Nữ. H́nh ảnh đă một thời là niềm an
ủi lúc xa nhà của tôi, đó là cô Hiệu Trưởng với nét khả ái Á Đông thật vẹn
toàn...
Thời gian trôi qua những cảm giác bơ vơ lúc đầu như đă vơi bớt, Tôi có một
ít bạn để cùng học, cùng ở chung đội, cùng đùa vui trong những lúc đi về
chung lối. Tôi không c̣n cảm thấy ranh giới giữa học sinh trường Quận,
trường Tỉnh là điều cần nhớ tới nữa mà cái quan trọng bây giờ là làm sao
học cho chuyên để đạt được điều mà Mẹ đang mong đợi, th́ ra ở mỗi lứa tuổi
chúng ta đều có những kỷ niệm đáng yêu và khó quên.
B ây giờ thật xa rồi, trường Nữ Trung Học & Vơ Tánh thân yêu nơi đă giữ
biết bao kỷ niệm buồn vui đời học tṛ. Xa các Thầy Cô, bè bạn đă chẳng
được may mắn như ta ở vùng đất Tự Do đầy t́nh người này. Tuy nhiên, nơi
đây âm hưởng sự thương nhớ vẫn tràn đầy và mặc dù bận rộn với cuộc sống,
chúng tôi vẫn không ngừng thăm hỏi nhau, c̣n được tỏ bày t́nh thân ái
trong những dịp họp mặt cuối năm ở San Jose với sự nhiệt t́nh của Thầy Cô
Bùi Ngoạn Lạc nói riêng và các Thầy Cô đă từng dạy Trường Nữ nói chung với
cái ấm áp gia đ́nh.
Để gọi là góp phần vào
www.ninh-hoa.com
và cũng ch́u ư Nguyễn văn Thành muốn tôi viết về Trường NTHNT, tôi xin góp
một chút kỷ niệm "khô khan" của thời mơ mộng, tuổi cắp sách đến trường
nhiều gai gốc mà các bạn nếu c̣n nhớ đến xin liên lạc về người bạn của năm
63 trường Nữ và 65-66 Trường Vơ Tánh để cùng chia xẻ những buồn vui nơi xứ
người.
T rao về Thầy Cô cũng như các bạn với tất cả yêu thương.

Lữ
Thanh
Cư
|
|