|
TRẦM
MẶC
NƠI
NÀY


Có nhiều
con đường tôi đă đi qua, nhưng đây là một con đường hoàn toàn khác, mà
trong tôi như chưa từng nghĩ rằng ḿnh sẽ được đi đến. Vâng, đó là nơi tôi
đang sống, và cũng là con đường tôi đang đi.
M ột ngày
như mọi ngày, chiếc xe mini cút kít đưa tôi đến trường. Hai mươi phút qua
mấy khu phố, chợ trái cây, chen chúc với ngất ngây ầm ồ xe buưt, những
chiếc xe buưt to đùng, gầm gừ, thét c̣i nghe dữ tợn lắm nhưng bản chất chỉ
là những anh chàng đô con, hiền lành và lao động cần cù. Nếu được quyền so
sánh, tôi thấy nó rất giống một người bạn thân của tôi ở Ninh Ḥa, anh
Hoàng Bân. Anh đă từng đến và đi qua cuộc đời mây nước của tôi như không
có ǵ; và những chiếc xe này cũng vậy.
D ù đă được ở vùng
đất lạ gần 5 tháng, nhưng tôi vẫn c̣n thấy như ḿnh mới ngày nào ngố ngố
ngơ ngơ, bước xuống sân bay không biết đường khai giấy nhập cảnh hải quan.
Mọi khung cảnh, sự vật vẫn c̣n rất mới, mới đến mức độ đến nay cơ thể vẫn
chưa ḥa nhập được môi trường. Dạ dày vẫn thường xuyên kêu ca v́ tôi bắt
nó làm quen nhiều bạn mới. Xoang và mũi thương khịt khà, khóc lóc v́ phải
tiếp khách bụi đường.

V ới ánh mắt đầu
tiên, tôi đă nh́n vùng đất này như một bộ chứa của bao nhiêu cặp đối lưu.
Có nghĩa là nơi đây vẽ ra bao nhiêu điều trái nghịch, trái nghịch về con
người, cuộc sống và hầu như mọi thứ xung quanh. Xin đơn cử, người giàu th́
rất giàu, nhưng tầng lớp lao động và người nghèo cùng cực vẫn xuất hiện
như trong bản chất tự xa xưa. Chúng ta biết, Ấn Độ là quê hương của tôn
giáo, tư tưởng, của sự phân biệt giai cấp. Trải qua bao thời đại, dù ngày
nay dân tộc này đă được tự do, giải phóng khỏi gông cùm thuộc địa của
người Anh, nhưng tư tưởng hệ của họ vẫn khó mà thay đổi. Về tiến bộ khoa
học kỹ thuật, Ấn Độ là một những nước đầu tiên phóng vệ tinh lên vũ trụ,
nhưng ngày nay, nơi đây cũng là một nước có tỉ lệ người mù chữ nhất nh́
thế giới. Đi trên đường bộ, đủ thứ thành phần người, kể cả ḅ, chó... cùng
tham gia giao thông, tạo ra một môi trường hỗn hợp trong cuộc sống ḥa
nhập thanh b́nh; nhưng bước xuống đi xe điện ngầm, ta có cảm giác không
khác ǵ ở Nhật hoặc Mỹ, hiện đại cực kỳ...
C ̣n nhiều thứ nữa,
nhưng tôi vốn dĩ không phải là nhà nghiên cứu môi trường hay nhân sinh, mà
chỉ là một con người đang sống, sống với và sống cho. Trong ánh mắt tôi
luôn nguội lạnh tàn tro sự kiếm t́m, bới móc, mà luôn rực lửa yêu thương
trên con đường đi tới. Tôi không nh́n đời bằng cặp những cặp kính màu đen
hay trắng, lục hay hồng, mà chỉ thích thấy cuộc đời đúng như đang là nó.
Gạt hết những bụi bặm trần gian, góp nhặt những yêu thương b́nh dị, tôi
thấy ḿnh đang thả hồn về những quá khứ thẩm sâu, nơi đó tâm linh tôi c̣n
nhiều ḥa điệu. Ngày đó và hôm nay, tuy hai mà một. Nơi đó và nơi này, có
chia biệt ǵ đâu.

T rước đây, lăo
Trung (tôi vẫn thường gọi anh Ngô Quang Trung như vậy) có nói với tôi:
"Trầm mặc đá núi,
trầm mặc tôi, từng cánh chim lưng trời" 1. Tôi hỏi
lăo: ông là đá núi hay là tui? Lăo không trả lời như bao lần không có lời
để trả, chỉ bảo rằng "trầm mặc đi".
Nếu lăo có đọc được những ḍng này, đừng có hớn hở mà tưởng tớ đang khen
lăo. Nên biết rằng tôi chỉ đang tôn vinh cánh chim lưng trời của thiên
nhiên đă cho bao người trầm mặc. Tôi cũng xin trả lại cho lăo từng cánh
chim thưa thớt, bởi nơi đây có vô số cánh chim thanh b́nh đang uốn lượn.
Chỉ một quăng đường ngắn từ Khoa về Kư túc xá, ta có thể thấy rất nhiều
những loài chim, thú tự nhiên vui hưởng thức ăn của người dân hiến tặng.
Dân Ấn Độ đa số ăn chay mà, họ ít sát sanh lắm, ngược lại họ c̣n thường
xuyên dâng tặng những phẩm vật đất trời cho bao loài cùng chung sống, bởi
họ xem những loài đó có chung sở thích “muốn được sống” như họ. Trong họ
không có tính khí của lửa mà chỉ có tính chất ngơi nghỉ của đá núi. Nói
chung, họ cùng với muôn loài, thiên nhiên cây cỏ... đang ḥa nhau trong
khung cảnh "trầm mặc" như nhiên.
T rầm mặc vài phút
giây, tôi phải trở về thực tại, v́ c̣n khối bài chồng chất đang chờ cho kỳ
thi sắp tới. Khi nợ chữ nghĩa tương đối nhẹ nhàng trả xong, khi tâm hồn
tôi mở rộng thêm cùng khắp những vùng đất khác, chắc chắn những nơi đó
cũng luôn trầm mặc đón chào bước chân người không quên lăng.
T ôi sẽ đi,
sẽ đến, như bao lần tôi đă đến và đi. “Có bao giờ
trở lại, có bao giờ xong đâu?"

1
Bài thơ Haiku lăo đă viết sau khi tôi cùng lăo đi
chơi chùa Tiên Du về.
    
Delhi, 24-3-2006
Mục Đồng
|