Mợ kính yêu!
Như vậy là chúng con và các cháu đă xa Mợ mười một năm rồi. Thời
gian trôi qua thật nhanh. Có đôi lúc con tưởng ḿnh tính lầm.
Con nhớ măi...Tháng Ba năm 1996, con đặt chân đến Mỹ, đón con
tại phi trường ngoài anh Quang c̣n có Cậu Mợ và chị Dung cùng
với bó hoa hồng đỏ tươi thắm. Khi về đến nhà, Mợ đă cầm tay con
và nói Mợ thương con nhiều lắm. Bữa cơm sum họp với gia đ́nh hôm
ấy thật vui. Hội nhập nhanh với cuộc sống và gia đ́nh Cậu Mợ nên
con chẳng gặp khó khăn ǵ. Mợ luôn ôn tồn chỉ bảo con những khi
con phụ bếp với Mợ. Những lần đi chơi biển hay đi thăm các thắng
cảnh lúc nào nhà ḿnh cũng đi cả đại gia đ́nh thật là đông vui.
Thế rồi mùa hè 1997, ngày con sanh cháu trai đầu ḷng vào lúc 11
giờ khuya, 12 giờ con đă thấy Mợ và chị Dung, chị Thoa đến bệnh
viện. Mợ muốn nh́n mặt cháu nội đầu tiên của Mợ và cũng là cháu
đích tôn của ḍng họ Trần. Hôm đón cháu từ nhà thương về, Mợ
muốn đi đón và đặt cháu vào nôi nằm để dễ tính như Mợ. Từ hôm
đó, sáng nào Mợ cũng tắm cho cháu rồi Cậu Mợ mới cùng ra tiệm.
Khi đă đủ tháng, con ra tiệm làm th́ Mợ lại trông cháu giúp cho
con. Lúc cháu đă được tám tháng tuổi, buổi sáng con đi thi lấy
bằng lái xe, Mợ tiễn con ra tận ngoài đường và dặn ḍ con b́nh
tĩnh. Dẫu biết rằng cũng không có ǵ quan trọng, thi rớt th́ thi
lại nhưng Mợ vẫn muốn mọi chuyện được suôn sẻ. Chính v́ vậy mà
con an tâm và kết quả là con đă thi đậu cùng ngày hôm ấy. Từ đó,
cần đi đâu hay cần mua ǵ Mợ lại sai con đi cho nhanh. Biết lái
xe rồi con mới thấy thích, dù trước đây con lại hơi nhát khi
thấy nhiều xe chạy quá. Nhiều hôm, Mợ lại theo con về để chỉ
thêm cho con những con đường mới, dù rằng Mợ không biết lái xe
nhưng con vẫn thầm thán phục Mợ sao lại nhớ đường đi giỏi như
vậy. Đi xa về gần, Mợ đều mua quà cho cháu nội và về đến nhà là
bồng cháu đầu tiên. Hai bà cháu quyến luyến nhau một cách lạ
thường. Ngày cháu bập bẹ nói, câu đầu tiên vẫn là tiếng gọi bà.
Có những buổi chiều cuối tuần, hai bà cháu lại ngồi trong bếp
chơi lăn trái banh qua lại, cháu cười và bà cũng cười theo.
Những hôm bà bận làm th́ cháu lại ra ṿi vĩnh ông nội. Ông nội
cũng rất thương và hay bồng cháu. Theo như Mợ kể v́ là cháu nội
nên ông cũng thương và hay bế bồng hơn. Nếu như hôm đầy tháng
cháu, Mợ đă làm bữa tiệc mời bạn bè quen biết đến dự th́ hôm đầy
năm của cháu, Mợ lại c̣n làm bữa tiệc linh đ́nh hơn. Các chị và
các em trong nhà c̣n nói đùa là cháu đích tôn của ông bà nội có
khác. Mợ c̣n dặn con là bao giờ cháu được năm, sáu tuổi th́ hăy
dọn ra ở riêng. Ở chung nhà hơi chật một tí nhưng vui, v́ Mợ rất
thích trẻ con.
Hè năm 1998, Cậu Mợ về thăm lại họ hàng Mợ tại miền Bắc Việt Nam
sau mười bốn năm Cậu Mợ định cư tại Mỹ. Họ hàng của Mợ rất đỗi
vui mừng nhưng có ngờ đâu rằng đó là lần đầu tiên Cậu Mợ về thăm
quê và cũng là lần cuối cùng của Mợ. Noel 1998, khi Cậu Mợ biết
tin sắp có thêm một cháu nội nữa, Mợ mừng lắm v́ Mợ muốn con cái
khi lập gia đ́nh phải có ít nhất là hai con. Và Mợ dặn con bao
giờ đi siêu âm nhớ cho Mợ đi cùng, con trai hay con gái ǵ th́
con cũng phải thương như nhau. Đă nhiều lần trong lúc đứng cuốn
tóc cho Mợ, con đă nghe Mợ kể chuyện về Cậu Mợ những ngày đầu di
cư vào Nam với hai bàn tay trắng. Sinh sống tại Nha Trang đến
khi Mợ sanh chị Dung th́ Cậu Mợ mới quyết định lên Ban Mê Thuột
lập nghiệp.
Con đă đón ba mùa Xuân trên đất Mỹ có Mợ. Mỗi năm gần đến Tết,
Mợ lại lo đi mua hoa, trái cây, và các thức ăn chuẩn bị cho
những ngày Tết. Giao thừa nào Cậu Mợ cũng thức và cúng xong mới
đi ngủ. Cậu luôn là người xông đất ngay đêm Giao Thừa. Mùng một
tết năm nào cả nhà cũng tụ họp lại, cùng ăn cơm chung với nhau
để lấy không khí gia đ́nh vào đầu năm. Sau đó th́ các em chở Mợ
đi lễ Chùa.
Chiều Ba mươi Tết 1999, Mợ cảm thấy mệt nên chỉ cho chị Thoa và
con làm cơm cúng cuối năm. Sáng mùng Một tết, từ trên lầu xuống,
con nh́n thấy Mợ nằm ở sofa và không trang điểm. Mợ hay thích
diện mà hôm nay ngày đầu năm Mợ không sửa soạn ǵ cả, con biết
là Mợ mệt lắm rồi. Bữa cơm đầu năm tập trung tất cả chị em lại
nhưng vẫn không vui v́ Mợ đau. Chiều mùng Một Tết, em Đức phải
chở Mợ đi bệnh viện. Sau khi bác sĩ cho thuốc uống, ngày mùng
Hai, con thấy Mợ ngồi dậy được, đi qua đi lại khiến cả nhà ai
cũng mừng. Chỉ có hai mẹ con con ở nhà chăm sóc Mợ. Cậu và các
chị các em đă đi làm hết. Mợ thèm ăn canh rau mùng tơi, nhưng
khi con nấu đem đến th́ Mợ lại chỉ ăn một ít và bảo với con là
sao Mợ lại chán không thích ăn nữa. Và lại muốn ăn cháo thịt.
Chiều ư Mợ, con nấu nồi cháo nhỏ. Trong lúc chờ đợi, Mợ lại chơi
với cháu nội hai mươi mốt tháng tuổi và gọi điện thoại chúc tết
bạn bè. 10 giờ khuya hôm đó, Mợ c̣n ngồi tại bàn ăn nói chuyện
với em Tuấn, em Đức và con cùng cháu nội. Trước khi lên lầu ngủ,
Mợ sai con múc cho Mợ một bát cháo để Mợ ăn. Nh́n thấy Mợ ngày
hôm nay ăn được hai bát cháo con cũng vui. Hy vọng vài hôm nữa
Mợ sẽ khỏe hẳn. Nhưng có ngờ đâu đó lại là buổi tối cuối cùng
của Mợ với con cái. V́ sáng hôm sau, sáng mùng Ba Tết, Mợ đă ra
đi nhẹ nhàng trong giấc ngủ ngàn thu. Cháu nội của Mợ đă vào lay
chân Bà nội mà không thấy Bà thức dậy, bế lên ḷng như những
buổi sáng thường lệ nữa. Khi người ta đến đem xác Mợ đi, con
phải bế vội cháu ra chỗ khác v́ không muốn cháu nh́n thấy cảnh
đó. Đó là chiều mùng Ba tết, ngoài trời mưa phùn lất phất khiến
không khí trong gia đ́nh càng ảm đạm hơn.
Mùng Bốn tết, Cậu và tất cả các chị em con lại vào nhà quàn để
tụng kinh cho Mợ. Nh́n Mợ nằm đó, cháu nội của Mợ lại nói với
con là:"Bà ngủ rồi!" Kể từ lúc đó, bất cứ ai đến viếng Mợ và hỏi
th́ cháu vẫn trả lời một câu duy nhất là Bà ngủ. Cái ngoan của
cháu là vẫn chịu đeo khăn tang và c̣n không chịu bỏ ra khi về
đến nhà. Cháu cứ bảo với con là khăn đó của bà cho. Ngay tối đó,
con nằm mơ thấy Mợ. Mợ mặc bộ quần áo mà con đă may cho Mợ. Mợ
đeo cặp kính trắng và ngồi khâu cái áo bên cạnh là cháu nội.
Tỉnh dậy, con phải nhắc các chị nhớ t́m cái kính bỏ vào ḥm cho
Mợ.
Hôm tiễn Mợ đi, trời cũng buồn. Trước lúc di quan, chị Dung đă
thay mặt các em đọc bài Điếu văn cho Mợ, trong đó có
đoạn:"...Thuở sinh tiền Mợ rất thích hoa. Hôm nay Mợ nằm đây
giữa một rừng hoa muôn màu muôn sắc. Sự ra đi đột ngột của Mợ đă
để lại nỗi tiếc thương lớn cho Cậu và các chị em con cùng các
cháu nội ngoại. Măi măi không bao giờ Cậu và chúng con c̣n nh́n
thấy h́nh bóng của Mợ nữa, Mợ ơi!.... " Cả gian pḥng lặng im
chỉ có những tiếng nấc nghẹn ngào của chúng con. Nhưng rồi không
ai cầm được nước mắt khi nắp quan tài đóng lại cũng là lúc cháu
đích tôn của Mợ ̣a khóc và không chịu cho đóng nắp v́ Bà ngủ ở
trong đó.
Đám ma của Mợ rất lớn, chẳng phải v́ cỗ quan tài đắt tiền hay
ban kèn trống ồn ào mà lớn v́ số người đến tiễn đưa Mợ quá đông.
Tất cả bạn bè thân quen và những khách hàng thương mến Mợ đứng
đầy chật gian pḥng mà c̣n kéo dài ra măi tận ngoài đường. Chị
Dung muốn bốn người con trai và hai người con rể khiêng quan tài
Mợ từ nhà quàn ra xe và từ xe đến huyệt như một lời tiễn biệt
cuối cùng của các con dành cho Mợ -người Mẹ hiền đáng kính. Quan
tài Mợ phủ kín hoa tươi được thả xuống từ bàn tay của những
người thân yêu trước khi được lấp đất lại. Ngày Mợ c̣n sống, tối
nào Mợ cũng sắp sẵn thức ăn để hai em Tuấn, Đức mang đi làm. Sau
ngày Mợ mất, nh́n thấy các em tự sắp cơm lấy, con không khỏi
chạnh ḷng. Mất mẹ ở tuổi bốn mươi sao vẫn c̣n thấy hụt hẫng
quá.
Trong suốt bốn chín ngày của Mợ, cứ cách vài ngày Cậu và chúng
con lại ra thăm mộ Mợ. Con luôn là người về sau cùng v́ con muốn
th́ thầm riêng với Mợ rằng, sao nhà ḿnh đầm ấm thuận ḥa, con
cái hiếu thảo Mợ không sống mà Mợ lại ra đây nằm lạnh lẽo và cô
đơn quá. Sau bảy tuần lễ đó, cuối tuần nào Cậu và chúng con cũng
ra thăm mộ Mợ bởi v́ lúc c̣n sống, Mợ rất thích con cái quây
quần lại với nhau. Từ nửa ṿng trái đất, khi nghe con gọi về báo
tin Mợ mất, Mẹ con đă lặng đi một hồi lâu rồi mới tiếp tục nghe
con kể. Mới mấy tháng trước Cậu Mợ c̣n xuống thăm Bố Mẹ con nhân
dịp về Việt Nam mà. Mợ luôn kể chuyện về cháu nội dễ thương của
Cậu Mợ và hẹn với Mẹ con rằng sang năm Cậu Mợ sẽ cùng con dẫn
cháu về thăm ông bà ngoại.
Thế mà....
Tháng Tám năm 99, con sanh cháu trai thứ nh́. Cũng vẫn là chị
Dung và chị Thoa vào thăm con sớm nhất nhưng lại thiếu bóng dáng
của Mợ. Đâu rồi nhỉ, Mợ của con. Đón cháu trai thứ nh́ về lần
này chỉ có anh Quang, không c̣n bà nội nữa. Chị Thoa đă thay Mợ
nấu ăn và đem lên pḥng cho con. Cậu mang qua cho con mấy b́nh
nước uống để con hạn chế lên xuống cầu thang khi c̣n yếu. Các
chú, các bác vào thăm đều nói là cháu trai thứ nh́ giống anh
Quang nhiều hơn.
Ba năm sau ngày xả tang Mợ, Cậu cho chúng con dọn dẹp cất các đồ
đạc của Mợ lại. Từ lúc Mợ mất, Cậu vẫn giữ nguyên các thứ Mợ
dùng hàng ngày. Có thể Cậu cũng như con luôn nghĩ rằng Mợ đang
làm một chuyến du lịch xa nhà và sẽ trở về. Nhưng ba năm qua
rồi, đến hôm nay khi vào dọn dẹp căn pḥng th́ con hiểu rằng Mợ
đă ra đi thật xa lắm rồi. Chẳng bao giờ Mợ quay về nữa.
Giữ đúng lời hứa với Mợ, khi cháu trai đầu được năm tuổi, con
mua nhà và dọn ra ở riêng. Đó là vào đầu tháng Bẩy năm 2002. Hôm
chúng con chào Cậu để qua nhà mới, chỉ có một ḿnh Cậu ở nhà với
gương mặt buồn buồn. Con đứng lại tần ngần, luyến tiếc những kỷ
niệm khi sống tại căn nhà của Cậu Mợ. Từ ngày Mợ mất, sinh hoạt
gia đ́nh buồn hẳn. Bây giờ khi con đi, căn nhà lại vắng vẻ hơn
v́ thiếu tiếng cười nói của các cháu. Mỗi hai tuần, con vẫn chở
các cháu về thăm ông Nội và các bác, các chú. Suốt năm năm làm
dâu nhà Cậu Mợ là ngần ấy thời gian hạnh phúc đối với con. Cậu
Mợ đă từng nói luôn xem con như con cái trong nhà.
Cho đến hôm nay con vẫn tự hào nói với mọi người rằng thật là
hiếm thấy một gia đ́nh nào như gia đ́nh Cậu Mợ. Sống trên đất Mỹ
cả một quăng thời gian dài mà gia đ́nh vẫn đầm ấm. Con cái hiếu
thảo, thuận ḥa, các anh chị em thương yêu nhau, sẵn sàng giúp
đỡ nhau về mọi mặt từ tinh thần đến vật chất. Trong gia đ́nh anh
chị em nào gặp khó khăn về vật chất th́ tất cả xúm lại tiếp tay
giúp đỡ không thời hạn. Chị Dung xứng đáng trong vai tṛ người
chị cả của sáu người em. Chị Dung học rất giỏi nhưng lại hiền
lành và hết sức khiêm tốn. Con vẫn quư trọng những người như chị
ấy.
Nếu Mợ c̣n sống chắc Mợ sẽ rất vui khi hai cháu nội của Mợ ngoan
và nói sơi tiếng Việt. Dù đă lớn nhưng các cháu vẫn c̣n ngây thơ
lắm. Có một lần t́nh cờ con giở quyển h́nh ra xem, nh́n thấy
h́nh bà nội bồng cháu ngày được một tuổi, cháu trai đầu nói với
con là: "Mẹ ơi!Nếu bà tiên cho một điều ước th́ con sẽ ước bà
nội được sống lại để chơi với con. " C̣n cháu trai thứ hai th́
lại hỏi con là:"Sao con không được nh́n thấy bà nội?" Cả hai câu
nói của các cháu đối với con tuy đơn giản nhưng thật khó trả
lời. Con vẫn khuyên các cháu học thật giỏi, thương yêu nhau để
làm vui ḷng bà nội ở trên trời.
Nơi miền Cực Lạc có thể Mợ đă hài ḷng v́ thời gian dài không có
Mợ, các chị em con vẫn thuận thảo, yêu thương nhau và chăm sóc
Cậu chu đáo. Ngày Mợ mất, con cứ nghĩ Cậu sẽ không chịu nổi.
Nhưng rồi nhờ vào nghị lực, Cậu đă cố gắng sống cùng chúng con
đi nốt quăng đường c̣n lại mà không có Mợ ở cạnh. Con vẫn kính
trọng Cậu Mợ-đấng sinh thành ra anh Quang, người bạn đời của
con. Con luôn tâm niệm rằng nếu không yêu kính cha mẹ làm sao
con có thể đ̣i hỏi các cháu làm điều đó đối với con được phải
không Mợ? Ở một đất nước mà t́nh người vốn được xem là nhạt
nhẽo. Các cháu nội của Mợ lớn lên trong sự giáo dục của chúng
con, không c̣n bà nội ở cạnh để thỉnh thoảng nhơng nhẽo hay ṿi
vĩnh. Ông bà ngoại th́ ở quá xa. Nhưng con vẫn hướng các cháu
nhớ về ông bà nội ngoại bằng những câu chuyện kể vào trước giờ
ngủ hay lúc lái xe trên đoạn đường dài.
Mợ ơi! Đă mười một năm trôi qua, thế mà khi ngồi viết lại những
ḍng chữ này con vẫn c̣n nhạt nḥa nước mắt. Kỷ niệm của ba năm
sống có Mợ măi măi vẫn là kỷ niệm đẹp trong cuộc đời của con nơi
xứ người. Con luôn cầu mong hương hồn Mợ được b́nh an ở miền Cực
Lạc.