Trang Thơ & Truyện: Topa Panning                |                 www.ninh-hoa.com

TOPA PANNING
 

Hiện cư ngụ tại:
Bắc Âu

 

 

 

 


T
ruyện Ngắn
 

 

Nguyễn Thị Q Hương
Topa Panning


 
 

 

 

Gió thổi mỗi lúc mỗi mạnh hơn làm cho gã phải kéo cao cái cổ áo khoác ngoài lên đồng thời đôi chân vẫn tiến bước trên con đường vắng người qua lại cho đến khi dừng lại ở một ngã tư, nhìn con đường trước mặt, gã chợt nhận ra bóng dáng mùa thu đã về khi trên mặt đường đã thấy lác đác màu vàng úa của lá.

 

Buổi chiều thành phố trong sự vắng lặng người và xe cộ mà chỉ còn có gió, gã cảm thấy chơi vơi, lẻ loi và trống rỗng. Gió nhiều làm gã thấy lạnh và thèm ly cà phê.

 

Ly cà phê vừa đặt xuống bàn là gã đã cầm lên và uống liền một ngụm làm cho cô phục vụ thích thú mỉm cười. Ngụm cà phê nguyên chất không đường không sữa làm cho gã cảm thấy sảng khoái và ấm hơn. Gã ghiền cà phê như người yêu ghiền người tình. Người ta có thể nhịn bất cứ một thứ gì chứ không thể nhịn vắng người yêu quá lâu được. Gã có thể nhịn ăn cả ngày nhưng không thể nhịn được cà phê.

 

Nhìn cô phục vụ gọn gàng trong bộ đồ đầm với hai cái đuôi tóc lúc lắc trên đầu đi từ bàn này sang bàn khác và trên môi luôn nở nụ cười với khách, ký ức trong gã gợi lại hình ảnh người con gái năm xưa có đôi con mắt lanh chanh với những ánh nhìn tinh nghịch và cái miệng thì luôn sẵn sàng nở nụ cười.

Mùi thơm của cà phê gợi gã nhớ đến một vùng quê hương với những đồn điền...một thời thơ ấu và một thời trai trẻ mà vẫn không thể nào quên được. Nơi đó, nơi phương trời thương nhớ đó với những ngày tháng luôn hiển hiện ra trong cái đầu của gã để rồi tiếc thương cho một chế độ, một mối tình nay đã không còn nữa. Mất người yêu đầu đời, gã không còn muốn yêu ai nữa, gã muốn trái tim của gã mãi mãi chỉ mỗi một hình ảnh của người gã yêu ngự trị trong đó. Ngày nàng và gã sánh vai đi dạo trong khu đồn điền gã đã thủ thỉ bên tai nàng lời ước nguyện: “Muốn tim anh biến thành đài kỷ niệm. Trên đỉnh đài anh đặt ảnh hình em. ” Và, gã đã không quên lời nguyện ước đó.

 

Đã hơn ba mươi sáu năm trôi qua rồi vậy mà gã vẫn không làm sao quên được, tưởng chừng như mới hôm nào đây thôi. Hôm đó gã đi lang thang một mình qua những khu đồn điền cà phê. Không phải gã chán đời vì thất tình, cũng không phải gã muốn làm triết gia, và lại càng không phải gã muốn trở thành ông điền chủ, mà chỉ vì gã không còn một người bạn nào ở trong thành phố này nữa. Những thằng bạn thân của gã thì hai đứa đang ở thủ đô để tiếp tục việc đèn sách, dăm ba đứa khác thì đã tản mát khắp bốn phương trời theo tiếng gọi của quê hương. Rồi bước chân đã đưa gã đi ngang qua một khu đồn điền trồng cà phê và, đang lúc thả hồn theo mây và theo gió thì bất chợt gã nhìn thấy một cô gái xinh xắn và cao ráo trong bộ đồ đầm đang đi dạo một mình trong khu vười trồng cà phê. Gã không nghĩ là sẽ làm quen với cô gái mà chỉ muốn làm cho cô giựt mình thôi. Gã vừa gọi cô gái vừa trợn đôi con mắt lên như hoảng sợ:

- Cô bé ơi...có con rắn...

Nghe có rắn cô gái liền thét lên một tiếng thật kinh hoàng rồi ù té chạy về phía hàng rào, nơi gã đang đứng. Vừa chạy cô gái vừa thét lên thật lớn:

- Trời ơi rắn!Ghê quá ghê quá...anh ơi.

Khi đến sát bên hàng rào, cô gái quay mặt nhìn lại phía sau lưng và hỏi trong khi cả hai bàn tay xinh đẹp của cô để lên ngực như muốn giữ cho trái tim nằm yên tại chỗ:

- Con rắn bò về hướng nào vậy anh?Nó có lớn lắm không anh?Rắn gì vậy anh?

Gã thấy tội nghiệp cô gái quá. Có bao giờ gã làm cho một ai phải sợ hãi bao giờ đâu. Gã nghĩ cô gái khi nghe có rắn thì chỉ thoáng giựt mình và tránh khỏi chỗ đang đi thôi, vậy mà...gã nhìn về phía hàng cây cà phê như đang nhìn theo con rắn.

- Con rắn không lớn lắm đâu cô bé à nhưng nó đã trườn đi mất rồi. Nó trườn đi nhanh quá. Có lẽ đó là con rắn độc nhưng tôi không biết là loại rắn gì.

Nói xong gã quay nhìn cô gái mặt vẫn còn xanh như tàu lá chuối. Cô gái thật đẹp và xinh với hai cái đuôi tóc lúc lắc trên đầu. Như để cám ơn người đã cứu mình, cô gái cười múm mím và làm dáng nhưng có vẻ ngượng ngùng vì cô vẫn còn sợ , rồi cô tự giới thiệu:

- Cám ơn anh đã lên tiếng báo cho em biết có con rắn. Nếu không có anh...em tên là Hương, tên em là Quê Hương.

Gã cũng tiếp liền theo giới thiệu tên của gã và đồng thời đưa mắt nhìn về tấm bảng lớn phía trước căn biệt thự thật lớn, tấm bảng ghi hàng chữ: Đồn điền cà phê Quê Hương.

Cô bé nhìn gã cười múm mím và nói tiếp:

- Hương...Quê Hương là cô...là con của ông bà chủ đồn điền cà phê Quê Hương chứ không phải là bé, là cô bé như anh đã gọi đâu.

Gã làm mặt tỉnh:

- Thì cô...là cô bé, cô...đã già đâu.

- Hứ!Hương cũng gần mười bảy tuổi rồi chứ bộ...

- Ừ, thì cô Quê Hương.

- Có vậy chứ.

- Quê Hương là tên thật của cô bé hả?

- Nếu anh còn gọi Quê Hương là bé thì...không thèm nói chuyện với anh nữa đâu nghen. Quê Hương, tên em là Nguyễn Thị Quê Hương nhưng mấy đứa bạn lại chỉ gọi Hương thôi nên từ lâu rồi em cũng quen miệng. Anh biết tại sao không?

- Dĩ nhiên là không biết rồi.

- Mấy đứa quỷ tụi nó gọi em là Hương...cà phê chỉ vì em thích uống cà phê lắm.

- Thì nhà của cô...toàn là cà phê nên cũng đúng chứ sao.

Từ buổi gặp gỡ hôm ấy cô bé Quê Hương và gã quen nhau. Nguyễn Thị Quê Hương là con duy nhất trong gia đình nên được ba mẹ hết sức cưng chiều. Cô bé Quê Hương thích uống cà phê và trên bàn học của cô bé luôn luôn có sự hiện diện của một cái hũ kiểu bằng thủy tinh cao lớn đựng đầy hột cà phê đã qua chế biến mà nếu đứng từ ngoài nhìn vào thì thấy rất đẹp, nhưng không dễ nhận ra ngay đó là thứ gì.

 

Trong căn phòng học của Quê Hương tuy lớn nhưng hương cà phê, cái hương vị dịu dàng và thơm ngát tỏa khắp căn phòng làm cho gã, lần đầu đặt chân đến đây, thấy thèm ly cà phê, rồi gã được mời uống cà phê nhưng...

 

Lần đầu cô bé Quê Hương mời gã đến thăm đồn điền và trong khi cả hai còn ở trong phòng thì cô bé đi lại phía tủ lấy ra hai cái tách, rồi cầm cái bình thủy, cô bé quay nhìn gã và nói:

- Anh nhắm mắt lại đi và chỉ khi nào Hương nói mở thì mới được mở, mà không được ăn gian đó nhe.

Gã làm theo và gã cũng đã đoán biết được là cô bé sẽ làm gì rồi. Gã cố lắng tai nghe nhưng vẫn không thể nghe được tiếng va chạm của cái bình thủy và cái tách. Gã nghe tiếng chân bước thật êm, thật nhẹ nhàng đến bên gã, rồi tiếng của cô bé thánh thót nghe êm ái như tiếng chim:

- Anh mở mắt ra đi anh.

Quê Hương đang cầm tách cà phê đưa tới trước mặt gã. Tách nước có mầu nâu nhạt chứ không đen nhưng nóng vì có những làn khói mỏng bay lên làm gã hít thật mạnh.

- Mời anh uống thử sản phẩm của nhà em xem có ngon không.

Gã nhấp thử một ngụm nhưng không vội nuốt vào cổ họng. Gã ngậm ngụm cà phê trong miệng thật lâu làm điệu bộ sành sõi như người Pháp thử rượu vang mà gã đã được xem qua phim.

- Cà phê ngon và thơm quá.

- Ngon thật không anh?

- Ngon!Ngon lắm...ngon.

- Anh xạo không hà. Nước cà phê mà anh uống là thứ nước dão đó chứ không phải là thứ nước cà phê nguyên chất đâu. Em chỉ uống, và thích uống thứ nước cà phê dão này thôi, vậy mà anh cũng...

- Thì đây cũng là lần đầu tiên anh uống cà phê...

- Ủa, vậy ra anh chưa uống cà phê lần nào hả?

- Đây là lần đầu tiên anh được uống cà phê nước dão nhưng thấy cũng ngon và thơm nữa.

Quê Hương cười lên hăng hắc đồng thời đưa tay đấm nhè nhẹ lên ngực gã hai ba cái.

Từ sau buổi hôm đó gã uống cà phê thay nước. Gã bắt đầu ghiền cà phê. Cà phê Quê Hương không đủ để xuất cảng nhưng lại cũng không dư giả tiền bạc bao nhiêu vì luôn bị những người từ trong rừng ban đêm đến nhà bắt phải đóng thuế. Phải đóng thuế thì mới được yên ổn làm ăn, mới được yên ổn sống.

Cho đến lúc này nhớ lại, đã gần bốn mươi năm qua rồi mà gã vẫn còn nhớ ra hương vị cà phê Quê Hương quấn quýt trong cái đầu của gã cùng hình ảnh cô bé với hai cái đuôi tóc lúc lắc trên đầu.

“ Quê Hương!” Gã gọi thầm tên người con gái năm xưa mà nghe nỗi đau đớn quặn thắt trái tim. Nhà của gã cách đồn điền cà phê Quê Hương ba cây số. Với cái tuổi hai mươi hai và đang trong năm học cuối, gã được hoãn dịch. Những ngày tháng nghỉ hè ở đây, nơi vùng đất đỏ cao nguyên, gã thường đến nhà thăm Quê Hương và cùng nàng đi thăm đồn điền, có khi đi bằng ngựa, có khi đi bằng voi và, rất thường cùng sánh vai nhau bước những bước thong thả đi về phía trước, đi mãi, đi mãi, đi tới gần tối mịt hai đứa mới quay về nhà.

 

Hơn ba mươi sáu năm qua rồi, gã cũng được góp mặt vào cuộc chiến khi cuộc chiến sắp tàn. Tuy sự góp mặt của gã chẳng được bao ngày nhưng gã vẫn hằng luôn hãnh diện và ngẩng cao đầu. Sự góp mặt muộn màng của gã cũng đã được đáp trả lại bằng ba năm rưỡi tù đọa đầy đói khát gần ngay khu đồn điền cà phê Quê Hương. Nhìn lại khu đồn điền mỗi khi đi lao động, đồn điền cà phê Quê Hương nay đã có chủ mới, gã đau thắt trái tim khi đi qua những nơi mà Quê Hương và gã đã từng ghi lại những dấu chân...thời gian đã chôn vùi đủ mọi thứ nhưng hình ảnh và các kỷ niệm với Quê Hương thì không làm sao bị chôn vùi vào quên lãng cho được. Cái ký ức tưởng như không thấy mà lại thấy tất cả, tưởng như xa lắc mịt mù ở mãi tận chân trời góc biển nào đó nhưng lại luôn hiện diện ngay trong trái tim và khối óc. Hai cái tách để uống cà phê và cái bình thủy. Kỷ niệm, ký ức vui buồn ở một đời người nào ai có thể quên đi được. Buổi tối trước hai ngày của cái đêm định mệnh, gã đưa Quê Hương đi ăn tối trong một nhà hàng nấu ăn ngon nhất thành phố. Những ngày phép đã hết. Những ngày thơ mộng bên nhau đã phải tạm gác lại chờ một ngày không xa sẽ tái hợp. Trước khi chia tay, Quê Hương vòng tay choàng lấy cổ của gã, đôi mắt nhắm nghiền chờ đợi. Gã đã hôn vào đôi mắt ấy, hôn vào đôi môi ấy thật nồng nàn và thật lâu.

- Mấy ngày phép qua mau quá anh hả?Em mong chúng mình mãi được như thế này.

- Ngày mai anh về đơn vị và sẽ trở lại thật mau thăm em rồi chúng mình sẽ...

Gã vui sướng trong lòng khi nghĩ đến ngày cưới nên gã siết chặt người yêu hơn trong vòng tay.

- Đơn vị di chuyển đến đâu, hành quân nơi nào anh cũng phải nhớ viết thư kể cho em nghe nha anh.

- Anh nhớ.

- Kể tất cả mọi chuyện cho em nghe, kể cả chuyện nếu anh có quen...

- Anh nhớ.

- Ngày nào em cũng mong anh và nhớ đến anh.

- Anh biết.

- Nếu...chẳng may hai đứa mình...

Quê Hương bỏ ngang câu nói dở dang và ôm chặt lấy gã. Trái tim của gã nao nao niềm thương yêu. Gã nâng mặt người yêu lên nhìn đắm đuối vào đôi con mắt đẹp ướt nước:

- Ngày anh trở lại em phải uống cà phê nguyên chất với anh một lần...

- Em sẽ uống hoài với anh chứ không phải chỉ một lần, uống đến ngày chúng mình không còn nữa.

Gã ôm chặt người yêu và hôn vào cái mặt đang ướt dầm dề. Hình ảnh sau cùng này đã mãi mãi vẫn còn ghi đậm trong trái tim của gã và, chín năm sau gã mới trở lại đồn điền cà phê Quê Hương và ngậm ngùi bước theo một người nhân công cũ hướng dẫn gã đến khu đất hoang cạnh bìa rừng, nơi có một mô đất còn nhú lên cao nhưng đã bị cỏ dại phủ dầy đặc;đó là cái mộ chung của gia đình Quê Hương. Cả gia đình đã bị đạn pháo giết chết ngay cái đêm đầu tiên khi thành phố bị tấn công. Quê Hương mất kể từ cái đêm định mệnh này.

Chiến tranh đã kết thúc từ lâu nhưng sự đau thương và chia ly thì vẫn còn y như cũ. Nếu Quê Hương còn thì nay nàng cũng chỉ mới có năm mươi lăm tuổi thôi, còn gã thì tuy đang bước vào tuổi già mà cuộc sống thì vẫn còn đơn độc.

 

oOo

 

Quê Hương cầm cái bình thủy rót thêm cà phê vào ly của gã và thì thầm bên tai gã:

- Uống với em nghe anh. Quê Hương mãi mãi vẫn ở trong trái tim anh, mãi mãi và mãi mãi ở trong tim anh.

Gã cầm ly cà phê lên. Một giọt nước mắt rớt vào trong ly. Cô gái phục vụ hoảng hốt vịn vào vai gã và vừa lay nhè nhẹ vừa hỏi xem gã có bị gì không. Gã lặng lẽ ngước nhìn cô phục vụ không trả lời rồi từ từ uống cạn ly cà phê. /.

 

 

 


Topa Panning


 

 

 

Trang Thơ & Truyện: Topa Panning             |                 www.ninh-hoa.com