ôm nay tui lại phải chở hàng đến đồn lính mà nửa năm về
trước tôi đă chở hàng đến và gặp hai người bị thương rồi...bị ăn cái bạt
tai đau điếng nhớ đến suốt đời luôn;mặc dù sau đó thỏi kẹo sôcôla thơm
ngon và ngọt ngào đă không làm cho tui bớt đau v́ quá nhục. Câu chuyện
người đàn ông trọc đầu và cụt tay cùng người đàn bà lơa lồ tui đă quên
lâu rồi mặc dù lúc đó người nào nghe tui kể cũng quả quyết là tui đă gặp
ma. Tui không hề sợ ma mà trái lại tui luôn mong được thấy ma xem nó ra
làm sao. Tui lỳ đến độ má tui thường mắng tui là...thằng trời đánh thánh
đâm không chết, nên tui nào có sợ ǵ. Huống hồ chi chỉ là...hai con ma
bị thương gặp đó rồi biến luôn th́...nhằm nḥ ǵ tui chứ.
Gần trưa th́ tui đến chân đèo và, khi con ngựa đang
ra sức kéo cái xe chở đầy hàng lên đèo th́ bỗng dưng nó đứng lại và hí
lên thật lớn vang cả một góc đèo. Tui nghĩ chắc có con cọp chặn đường
rồi nên con ngựa mới sợ quá như vậy nên tui lấy cây mă tấu mà tui đă thủ
theo để pḥng ngừa thú dữ. Tui lấy cây mă tấu dài gần cả thước ra cầm
tay chuẩn bị chiến đấu th́...con ngựa ngoan ngoăn kéo cái xe lên đèo
tiếp như chẳng hề có chuyện ǵ nguy hiểm phía trước mặt cả. Khi con ngựa
vừa qua một khúc quanh th́ tui thấy một cô gái c̣n rất trẻ với gánh trái
cây tươi đứng nghỉ bên lề đường. Cô gái...đẹp vô cùng chú ơi. Cô gái đẹp
mất biết luôn. Đẹp c̣n hơn cả mấy con Tây nhí trong đồn điền nữa chú à.
Phàm, cái ǵ đă là giả, cái ǵ đă là không thật th́ thường phải đẹp và
hào nhoáng để dụ người ta, phải không chú. Phần v́ tui là thanh niên
chưa vợ. Phần v́ thấy con gái nhà ai mà đẹp quá nên...tui cho con ngựa
dừng lại để làm quen:
- Cô...em...chắc ở gần đây?
Cô gái nh́n tui mặt đỏ bừng lên e thẹn càng làm tăng vẻ
đẹp của cô hơn lên. Cô gái đẹp bẽn lẽn trả lời thật nhỏ nhẹ:
- Dạ...nhà em trên đỉnh đèo anh à.
Mặc dù tui đi qua đây mới có một lần, nhưng lần đó tui
đă nh́n kỹ khắp cả vùng này th́ đâu có thấy căn nhà nào trên đỉnh đèo
đâu, v́ vậy nên tui hỏi một câu hỏi cũng thật là ngu ngơ mới tức cười
chứ chú. Tui hỏi:
- Nhà...em...trên đỉnh đèo nào?
Cô gái thấy tui hỏi vậy nên quay mặt qua một bên và
cười tủm tỉm. Lúc này tui mới thấy sao tui ngu quá nên...tui cố nói tiếp
cho đỡ quê với người đẹp:
- Nhà em ở đỉnh đèo Bánh Ít này lâu chưa mà sao...anh
không biết?
- Dạ...mới mấy tháng nay thôi anh à.
- Hèn ǵ...tui, hèn ǵ anh không biết là phải.
Em...gánh trái cây đi đâu vậy...em?
- Dạ, về nhà anh à. Trước nhà em em có dựng một cái
cḥi nhỏ để bán trái cây cho khách qua đường. Trái cây này em mua ở vườn
dưới kia ḱa.
Tui nghe...người đẹp nói vậy th́ biết vậy chứ tui có
biết vườn tược ở đâu đâu.
- Anh...anh có thể giúp chở giùm gánh hàng này về nhà
em được không anh?Dốc cao mà gánh hàng th́ nặng quá...
Tui là thanh niên chưa vợ mà nghe...người đẹp xưng em
và gọi anh ngọt xớt, ngọt c̣n hơn mía hấp nữa th́...một gánh chứ chục
gánh...tui cũng thu xếp được như thường, phải vậy không chú.
Ông nh́n tôi và cười thật tươi. Ông nói chuyện có
duyên và thật t́nh quá nên tôi chỉ biết cười và gật đầu thôi. Ông kể
tiếp:
- Căn nhà của người đẹp thật là đẹp v́ mái ngói lợp
toàn màu xanh. Những vật dụng trong nhà tuy không nhiều nhưng cũng toàn
màu xanh. Tui cứ tấm tắc khen căn nhà đẹp hoài mà không để ư là thời
gian đó làm ǵ đă có ngói màu xanh. Toàn là nhà tranh không hà. Chung
quanh căn nhà của người đẹp h́nh như không có người chăm sóc nên cỏ mọc
đầy và cao nhưng có trồng nhiều loại cây ăn trái. Trong căn nhà rộng lớn
đó chỉ có một ḿnh cô ta ở thôi. Người đẹp tâm sự là ba má cô đă chết
hết rồi, chết v́ bị lính Tây nghi hoạt động cho Việt-Minh nhưng khai
thác hoài vẫn không t́m ra bằng chứng nên tụi lính Tây bắt ba cô cạo
trọc đầu rồi chặt cụt hết một cánh tay. Mẹ cô th́ bị tám thằng Tây đen
hăm hiếp và sau khi hăm hiếp xong th́ tụi nó đâm cho chết và quăng cả
hai vô rừng cho cọp ăn. Người đẹp mời tui ăn cơm trưa với những món ăn
quá xá ngon mà tui chưa bao giờ được thưởng thức qua. Ăn xong tui định
ngă lưng một chút rồi đi tiếp th́ người đẹp đến ngồi bên cạnh tui. Từ
người của nàng tỏa ra một mùi thơm khiến tui rạo rực đến nỗi tui đă
không tự chủ được mà ôm chầm lấy nàng và hai đứa cứ quấn chặt lấy nhau
măi. Lúc này tui cũng không c̣n biết trời trăng mây nước là ǵ nữa.
Nguyên xe hàng ngoài kia phải giao gấp, tui cũng mặc kệ. Tự nhiên được
ôm một thân h́nh nở nang, săn chắc và nơn nà th́...có bị xử bắn tui cũng
coi như pha. Cuối cùng, tuy quá mệt mỏi nhưng tui cũng phải từ giă người
đẹp để đi tiếp và hẹn sẽ trở lại thật nhanh.
Tui vừa giao hàng xong cho đồn lính là liền quay trở về
lại đèo Bánh Ít ngay, thay v́ ngủ lại như lần trước. Tui về đến căn nhà
mái ngói xanh th́ cũng đă hơn mười giờ đêm và chúng tui lại gặp nhau, ôm
nhau...suốt cả đêm. Trong đêm hôm ấy, nàng nói:
- Anh làm việc cho đồn điền th́ lâu lắm anh mới có dịp
chở hàng qua đây. Theo em th́ anh nghỉ làm ở đồn điền và về đây sống với
em. Ḿnh buôn bán như vầy tuy không giàu nhưng cũng không thiếu ăn thiếu
mặc. Miễn là chúng ḿnh thương yêu nhau th́ mọi chuyện rồi cũng giải
quyết được hết.
Thế là tui xin nghỉ làm ở đồn điền và về sinh sống
trong căn nhà mái ngói màu xanh cho đến khi Việt-Minh chiếm núi Ổ Gà làm
mật khu và, họ t́m thấy tui đang ở trong một cái hang. Lúc Việt-Minh lôi
tui ra khỏi hang th́ tui chỉ c̣n da bọc xương và yếu đến độ đứng không
nổi nữa. Sau khi tui được Việt-Minh cứu chữa qua loa và họ đem tui ra
xử. Một người hỏi tui:
- Anh làm ǵ ở đây?
Tui thều thào nói gần không ra lời:
- Dạ...dạ...dạ tui...tui bán trái cây cho khách qua
đường.
- Trái cây đâu và tại sao anh trốn trong hang?
- Tui đâu có trốn trong hang. Tui...tui ở trong căn nhà
mái ngói xanh của tui, của vợ tui...
Ông ta quát lên thật lớn:
- Anh nói láo. Đây là cái hang chứ ngói xanh ngói đỏ
ǵ. Nếu anh không khai thật th́ chúng tôi sẽ bắn anh về tội làm gián
điệp cho Pháp.
Nghe nói làm gián điệp và bị xử bắn tui càng sợ hơn và,
có lẽ v́ quá sợ nên từ từ tôi tỉnh lại và nhận ra là chẳng có căn nhà
ngói xanh nào cả. Thấy tui cứ đứng ngây ra mà không nói ǵ thêm nên
người đó ra lịnh cho những người đứng gần đó:
- Đem tên này đi bắn ngay v́ tội dám nói láo với cách
mạng.
Sợ quá tui chắp hai tay và quỳ xuống. Tui vừa lạy vừa
kể lại mọi chuyện kể từ chuyến chở hàng đầu tiên cho đến khi tui về sống
ở đây. Có lẽ những người Việt-Minh thấy tui kể thật thà, hơn nữa áo quần
tui tơi tả hết và thân h́nh th́ ốm nhom ốm nhách đến đứng không nổi nên
họ tạm tin tui và v́ vậy đă không đem tui đi bắn. Rồi, tui được họ cho
uống thuốc cho ăn uống và cho quần áo mặc. Tính ra th́ tui đă ở trong
căn nhà...ở trong hang khoảng bảy tháng. Tại sao tui chưa chết đó là
điều quá may mắn. Trong bảy tháng đó tôi đă làm ǵ và tôi bị làm ǵ th́
hoàn toàn tôi không hề biết. Những người Ninh-Ḥa sau này biết chuyện
của tui và họ nói cho tui biết là chưa có người nào gặp ma mà được may
mắn như tui. Người Ninh-Ḥa cũng cho tui biết là cái đồn lính mà tui chở
hàng đến, một hôm tự nhiên lính bắn sĩ quan, sĩ quan bắn lính đến không
c̣n một mống nào sống sót mà chẳng ai hiểu v́ sao cả nhưng, tui hiểu.
Cái đồn đó bị Việt-Minh chiếm mà không tốn một viên đạn nào.
***
"Thời chiến tranh Nam Bắc Việt-Nam tui là tài xế xe
hàng đường dài từ Sài-G̣n đi đến các tỉnh miền Trung và cao nguyên.
Trong cuộc đời làm tài xế tui luôn luôn cảnh giác với các người đẹp trên
những con đường mà tui đi qua. Người chết oan quá nhiều do cuộc chiến
tàn khốc gây ra nên các oan hồn cứ vất vưởng trong những khu rừng và
trên các quốc lộ mà không đi đầu thai được. Tuy luôn luôn cảnh giác vậy
mà...tui cũng gặp ma thêm nhiều lần nữa đó chú.
Cho tới hôm nay tui không biết ở Ninh-Ḥa có nhà nào
lợp ngói màu xanh không, chứ ngày đó khi nghe tui kể về ngôi nhà mái
ngói màu xanh th́ ai ai cũng...mừng cho tui v́ gặp ma mà không bị sát
hại. Từ đó cứ mỗi lần tui có dịp chạy xe ngang qua Ninh-Ḥa là tui luôn
ngừng xe ngay đỉnh đèo Bánh Ít để thắp vài cây nhang cho một gia đ́nh đă
bị thảm sát bởi những người không cùng ḍng máu. Có lẽ gia đ́nh này cũng
đă toại nguyện v́ dù sao th́ họ cũng đă làm cho những người ám hại gia
đ́nh họ phải trả giá bằng chính sinh mạng của ḿnh. Những lần như vậy
tui cũng không quên cám ơn...người đẹp đă không giết tui. Tui luôn cầu
xin cho...người đẹp và gia đ́nh được mau sớm siêu thoát.
Từ khi chiến tranh chấm dứt cho đến nay tui chưa được
một lần trở lại để xem Ninh-Hoà, núi Ổ Gà, đèo Bánh Ít...thay đổi ra
sao. Có lẽ...
Ông đang kể chuyện hào hứng, bỗng dưng đôi mắt ông
chùng xuống, nét mặt ông thật buồn và ông nói thật nhỏ điều mà ông hy
vọng và ấp ủ bấy lâu nay như đă tan biến đi.
- Có lẽ tui không c̣n có dịp may đó nữa rồi chú ơi!/. "