Trang Thơ & Truyện: Tiểu Thu                |                 www.ninh-hoa.com

Bút hiệu:  Tiểu Thu
 

  Sinh năm 1947 tại Quận Cao- Lănh- Đồng Tháp

  Theo gia đ́nh rời Việt Nam tháng 4-1975 và định cư tại Thành phố Montréal, Tỉnh bang Québec, Canada.

  Bắt đầu sáng tác năm 1987. Cộng tác với các nhật báo, tuần báo, nguyệt san, tuyển tập…tại Mỹ, Canada, Âu Châu…Trong Ban Biên Tập Tam Cá nguyệt Cỏ Thơm.

  Đă góp mặt trong các Tuyển Tập Đồng Tâm, Tuyển Tập Phụ Nữ Việt, Trầm Hương...

Được nhà văn Hồ Trường An giới thiệu trong Tập Diễm Ngưng Huy, Giai Thoại Văn Chương và Bút Khảo Quê Nam Một Cơi.
 

  Tác phẩm đă xuất bản:

-Sóng Nước T́nh Quê năm 2002

-Tiếng Hót Vành Khuyên 2007


 

 


 - Hiện định cư tại thành
   phố Montréal, Québec,
   Gia Nă Đại (Canada).


 

 

 

 


    

 

Kỳ 2:

 

          Chặng thứ nh́ của Nhung và Thư là thăm Sapa. Nhưng không may trước ngày lên đường, Nhung nhận được điện thoại của chồng từ Sài g̣n gọi ra báo tin con gái bị sưng ruột thừa, phải vô nhà thương gấp. Thế là đôi bạn đành chia tay. Nhung đổi vé máy bay về Sài G̣n. Thư vẫn tiếp tục cuộc hành tŕnh lên thành phố sương mù Sa Pa. Mới đầu Thư hơi ngại đi một ḿnh, nhưng Nhung bảo trong đoàn có mười người, sợ ǵ.

          Tám giờ rưởi tối xe lửa bắt đầu chạy. Thư nằm chung toa với ba mẹ con bà Hân từ Pháp về. Bà mẹ ngoài năm mươi, nhưng trông trẻ và sang. Hai cô con gái sinh đôi Aline và Alice giống hệt nhau. Cả hai đều mới hai mươi bốn tuổi. Vừa tốt nghiệp Đại học. Mẹ thưởng một chuyến du lịch về Việt Nam trước khi đi làm. Bà Hân và Thư nằm giường dưới. Hai cô nằm 2 giường trên. Ba người thấy Thư mở chiếc túi ngủ màu tím may bằng tơ chui vào, th́ cứ suưt soa khen đẹp rồi hỏi Thư mua ở đâu? Thư trả lời:

          - Ở phố gần Nhà Thờ Chính Ṭa. Chỉ có ba đô la. Bạn tôi nói nằm trong túi ngủ này vừa sạch vừa ấm. Biết đâu được chiếc mền này họ có đem giặt sạch sẽ sau mỗi chuyến đi hay không?

          Aline và Alice nghe Thư nói, bất giác rú lên, hất tung chiếc mền đang đắp trên người. Bà Hân mắng yêu:

          - Hai con bé này! Tồng ngồng cái đầu rồi mà cứ như con nít! Trời lạnh không đắp chăn, nhỡ bị cảm khỏi đi chơi.

          Thư cười rồi chúc mọi người ngủ ngon. Nhịp tàu x́nh xịch đều đều kéo Thư đi vào giấc ngủ nhanh chóng. Khi nàng giật ḿnh thức dậy th́ bên ngoài trời c̣n tối lắm. Ba mẹ con bà Hân vẫn ngủ ngon lành. Nằm một hồi không ngủ lại được, Thư khe khẽ ngồi dậy, vén màn nh́n ra ngoài. Tàu lên dốc nên chạy với tốc độ rất chậm. Nhiều nơi, Thư có cảm giác ḿnh chỉ đưa tay ra ngoài là chạm phải cây cối lờ mờ ở hai bên đường. Thỉnh thoảng mới thấy một căn nhà với ánh đèn khuya leo lét. Phần nhiều có lẽ là nhà của người thiểu số. Nh́n đồng hồ thấy bốn giờ sáng. H́nh như năm giờ mới tới Lào Cai. Thư nhẹ nhàng lấy túi đồ làm vệ sinh, rón rén mở cửa đi ra ngoài. Lúc nàng trở vào, bà Hân cũng vừa thức dậy. Bà nói "cô Thư thức sớm thế". Thư cười "Em ngủ được một giấc rất ngon cô ạ. Nhưng ḿnh đi làm vệ sinh bây giờ c̣n vắng, sạch hơn". Bà Hân khen phải rồi cũng lấy túi đồ trang điểm, mở cửa đi ra ngoài.

 

          Aline và Alice vẫn c̣n ngủ say sưa. Thư nh́n nét mặt hồn nhiên của Alice trong giấc ngủ, chợt nhớ tới ḿnh lúc c̣n ở cái tuổi ăn chưa no, lo chưa tới này. Mới đó mà đă hai mươi năm! Biết bao nhiêu điều đă xảy ra. Cả vui lẫn buồn. Nhưng h́nh như buồn nhiều hơn vui! Bất giác Thư buông tiếng thở dài! Thư về đây, đi chơi với Nhung cốt để trốn nỗi cô đơn. Một cuộc hôn nhân thất bại. Lấy được chồng tử tế, những tưởng cuộc đời sẽ b́nh lặng măi. Nhưng sau hai lần hư thai, cả hai đành chia tay. Gia đ́nh Dư chỉ có chàng là con trai. Họ muốn có cháu nối dơi tông đường. Dù Dư vẫn c̣n yêu Thư, nhưng nàng chịu không nổi những lời ch́ chiết của mẹ chồng. Thôi th́ đành trả tự do lại cho Dư. Để chàng làm tṛn chữ hiếu với gia đ́nh. Hai năm đă trôi qua. Cũng có những lời ong bướm vo ve, nhưng Thư đă chán ngán. Một mối t́nh không trọn vẹn lúc c̣n thơ ngây và một cuộc hôn nhân thất bại khiến nàng trở nên lạnh nhạt với tất cả những ǵ gắn liền với hai chữ t́nh yêu! Trời ơi, buồn cái là nàng mới vừa bước qua ngưỡng cửa của tuổi bốn mươi!

 

          Bây giờ sống thui thủi một ḿnh trong một thành phố nhỏ, cách Montrél hai tiếng lái xe. Trong tuần đi làm, cuối tuần có khi về thăm mẹ và chị. Sau khi bố mất, mẹ Thư về ở chung với chị gái của Thư. Nghỉ hè đi du lịch đó đây. Năm nay Thư lấy ngày nghỉ về Việt Nam và quyết định đi thăm Hạ Long và Sapa cho biết. Nàng mê thành phố mù sương của vùng Tây Bắc và vịnh Hạ Long qua những h́nh ảnh xem trên internet. Sapa có cái ǵ đó rất gần gũi với thành phố sương mù Đà lạt của những ngày xưa thân ái. Ḷng không muốn khơi dậy nỗi đau của quá khứ nên Thư chưa dám đặt chân trở lại nơi đầy ắp kỷ niệm xưa. Nàng nhất quyết vùi sâu chôn chặt. Nhưng oái oăm, càng muốn d́m, muốn quên, nó lại cứ chực trào lên như sóng biển tràn bờ! Nhất là giờ đây sống một ḿnh, có những đêm dài trằn trọc, dù không muốn, kỷ niệm xưa vẫn ám ảnh không nguôi. Hai tiếng "tiểu thư" từ miệng người ấy sao mà êm ái, ngọt ngào!

 

          Tiếng bà Hân gọi hai cô con gái thức dậy đă kéo Thư về thực tại. Nàng nh́n ra ngoài cửa. Xa xa có nhiều ánh điện nhấp nháy. Thư đoán có lẽ là thành phố Lào Cai. Xem th́ tưởng gần, nhưng tàu ́ ạch cả gần cả tiếng đồng hồ mới tới ga. Mọi người lục tục xuống tàu. Sương mù c̣n dày đặc, hơi lạnh khiến Thư rùng ḿnh. Giá bây giờ mà có một ly cà phê sữa thật nóng th́ tuyệt quá. Thư nói và bà Hân cũng đồng t́nh:

          - Ừ nhỉ! Tôi cũng thèm ly cà phê nóng quá đi mất. Sáng thức dậy không có cà phê, người ḿnh cứ làm sao ấy cô Thư ạ. Tôi không ngờ trên này vẫn c̣n lạnh đến thế!

          Có người cầm tấm cạt tông mang tên khách sạn Gold Sea bước tới tập trung tất cả những người sẽ ở khách sạn này. Chiếc xe hăm bốn chỗ đưa mười hành khách và hành lư lên đường ngay. V́ ngủ chung toa tàu, giờ đây Thư trở nên thân với mẹ con bà Hân. Đường lên thị trấn Sapa ngoằn ngèo như ruột gà. Những cua gắt cánh chỏ khiến du khách thót ruột v́ sợ, nhưng chú tài xế th́ vẫn b́nh thản như không. Mỗi ngày anh ta lên xuống vài lượt, nên những con đường này chú ấy rành như ḷng bàn tay!

          Mới rạng đông nên mây mù c̣n giăng khắp núi đồi. Nhà cửa hai bên đường ẩn hiện trong màn sương như hư như thực. Trời mới đầu tháng hai nên c̣n lạnh lắm.  Đến khách sạn vẫn c̣n sớm. Mọi người lấy pḥng xong ới nhau xuống pḥng ăn để ăn điểm tâm. Thư ngồi chung bàn với ba mẹ con bà Hân. Những cô tiếp viên rất trẻ và dễ thương. Họ nói năng lễ độ và tươi cười, không giống dưới Hà Nội. Ăn điểm tâm xong lại tập họp để nghe chương tŕnh đi viếng Sapa. Hôm nay đi thăm suối Cát Cát. Về khách sạn ăn trưa. Nghỉ ngơi, buổi chiều đi chợ Sapa. Hướng dẫn viên tên Luân là một chàng tuổi trẻ. Mới hai mươi và là người Hà Nội. Chương tŕnh ngày mai đi thăm vườn lan và núi Hàm Rồng...

          Luân nói:

          - Các cô chú thật may mắn. Tin dự báo thời tiết nói tuần này trời đẹp lắm. Giờ c̣n sương mù, nhưng buổi trưa mặt trời lên sẽ đẹp và ấm. Tuy nhiên xin quư vị nhớ mang theo áo lạnh nhé.

          Mọi người vui vẻ lên đường. Trước cửa khách sạn, bên kia đường là một hàng tre thật cao. Thân mập tṛn màu xanh đậm, thẳng tắp và lá rất to lại không có gai. Chẳng giống tre miền Nam tí nào. Nghe Thư nói, Luân cười bảo:

          - Thưa cô đây là cây bương. Bương khác cây tre dưới đồng bằng, tuy rằng chúng có họ hàng với nhau. Trên này người ta dùng cây bương để làm nhà, làm ống dẫn nước. Họ c̣n dùng lá bương để gói bánh nữa cô ạ.

          Trên đường "xuống" suối Cát Cát phải đi qua một bản làng người H'Mông. Nói xuống, v́ thị trấn nằm trên cao, con suối ở tít dưới thung lũng. Sương mù làm đất ướt khá trơn trợt. Trời lạnh khoảng 10o C. Những đứa trẻ H'Mông ăn mặc phong phanh, mặt mũi lem luốt, chỉ một số ít có mang giày dép và quần áo lành lặn. Nh́n những chiếc áo len rách te tua không đủ ấm và những bàn chân trần tím tái v́ lạnh, Thư cảm thấy xót xa vô cùng. Ông Trời sao bất công. Vợ chồng nàng mong mỏi đến tuyệt vọng một đứa con mà không được. Đến nỗi phải keo ră hồ tan. Nơi đây họ sinh hàng đàn rồi mặc kệ. Chúng cứ thế mà sống, mà lớn lên như cây, như cỏ dại trong rừng! Những đứa trẻ năm, sáu tuổi đeo dính theo đoàn du lịch. Nài nỉ bán những dây đeo tay bằng chỉ xanh đỏ, những chiếc ví con con thêu tay. Thư cầm ḷng không nổi, mua dùm cho chúng nó. Luân cười nói "nếu ai cũng như cô Thư, chắc mấy đứa trẻ này sẽ giàu to!". Thư nhớ tới mấy cậu công tử, tiểu thư của các ngài cán bộ, các đại gia xài tiền như rác, mà không khỏi đau ḷng cho những đứa trẻ bất hạnh này! Cũng là con người. Vậy Thượng Đế có công bằng không?

 

          Suối Cát Cát quả là đẹp. Gịng nước từ trên cao đổ xuống ḷng suối như một tấm lụa trắng. Rồi chảy ŕ rào, len lỏi qua những tảng đá to. Những tảng đá thiên h́nh vạn trạng. Có ḥn trông giống như một con hải sư. Thư nhờ người chụp cho nàng và mẹ con bà Hân vài tấm ảnh kỷ niệm. Aline và Alice cũng bấm máy lia lịa. Hai cô bé này nói cười luôn miệng v́ thấy cái ǵ cũng lạ, cũng hay. Nh́n lên triền núi cao, hoa lê, hoa mận nở trắng xóa. Đó đây những cành đào cũng thi nhau khoe sắc hồng rực rỡ. Luân chỉ lên đỉnh núi:

          - Thưa các các cô chú, trên đỉnh núi có một loại cây trà gọi là trà tuyết. Mùa đông những đỉnh núi này thường có tuyết phủ. Người dân tộc leo lên đó hái lá trà xuống rất vất vả. V́ thế trà tuyết rất ngon và rất đắt. Khi về, các cô chú nhớ mua làm quà nhé.

          Đoàn du lịch trở về khách sạn bằng ngả khác và thay v́ đi xuống, giờ đây mọi người phải ́ ạch leo dốc đi lên! Con đường độc đạo nhỏ xíu, ôm ṿng theo triền núi. Hai bên đường hoa dại nở tưng bừng, đẹp như một bức tranh thêu. Có một loại cây lá rất xanh, hoa tím tuyệt đẹp. Thư ṭ ṃ hỏi tên và Luân nói đó là hoa của cây Chàm (indigo). Người dân tộc vùng cao dùng lá của loại cây này để nhuộm vải may quần áo. Thảo nào lúc đi ngang qua nhà của người H'Mông, thấy sân nhà nào cũng phất phơ những tấm vải nhuộm  màu chàm xanh đậm.

 

          Sau khi qua một chiếc cầu nho nhỏ bắc ngang thung lũng, nhiều người, trong đó có bà Hân, đă chọn con đường khỏe nhất để về khách sạn: leo lên những chiếc xe ôm đang đậu chờ sẵn ở đầu cầu! Nhưng Thư và Aline, Alice tiếp tục đi bộ suốt quăng đường c̣n lại. Luân và ba chị em cứ tiếp tục đi lên. Con dốc bây giờ thoai thoải dễ đi và hai bên đường không có cây cối ǵ cả, chỉ thỉnh thoảng có một vài nếp nhà của người H'Mông và những con heo mọi thân h́nh đen ś, bụng ỏng xuống gần sát mặt đất trông rất buồn cười. Chúng tha thẩn gặm cỏ non hai bên đường.

 

          Lên tới đỉnh đồi (hay núi Thư cũng không biết), một cảnh tượng hiện ra trước mắt, đẹp đến nỗi Thư phải ngẩn ngơ! Xa xa, những đám ruộng bậc thang xanh ŕ uốn luợn thật nhịp nhàng, yểu điệu. Điểm xuyết bởi những bản làng người Dao đỏ, trông xa nhỏ như đồ chơi của trẻ con. Mặt trời đă lên cao, tỏa hơi ấm dịu dàng. Trời xanh ngắt, không khí trong như pha lê. Dăy Hoàng Liên Sơn xa xa xanh một màu lam thẩm. Từng dải mây trắng lướt thướt vắt ngang. Tất cả tạo nên một bức tranh tuyệt tác. Ba người chụp không biết bao nhiêu là ảnh. Đến chừng Luân dục lên đường họ mới chịu tiếp tục đi. Thấy Thư cứ nức nở khen cảnh đẹp, Luân tâm sự:

          - Cô và hai chị biết không, cách đây hai năm cháu thi rớt Đại Học. Buồn quá cháu theo một đứa bạn lên đây chơi. Không ngờ cảnh sắc tuyệt vời ở đây đă giữ chân cháu luôn từ đó đến giờ. Trở về Hà Nội, cháu không chịu nổi không khí ô nhiễm, ồn ào dưới đó. Vả lại cảnh bon chen dười đó khiến cháu...chóng mặt. Có lẽ cháu sẽ lập nghiệp luôn trên này. Cô thấy không, mùa xuân nơi đây đẹp như cảnh thiên thai!

          - Thế th́ xin chào ngài Lưu Nguyễn!

          Luân ngơ ngác:

          - Ngài Lưu Nguyễn nào thế Cô?

          - Th́ cái ông ngày xưa đi ngoạn cảnh. Bất ngờ gặp các nàng Tiên và nhập Thiên thai luôn, không thèm trở về trần gian nữa đó!

          Vỡ lẽ, Luân và hai cô gái cười vang, thích thú. Từ đó hai cô gọi Luân là ông Lưu Nguyễn.

 

          Bữa cơm trưa thật ngon miệng. Có lẽ chuyến leo núi đă vắt hết sức lực của mọi người! Thư không ngờ nơi này có người đầu bếp nấu ăn ngon như vậy. Những đĩa thức ăn lại c̣n được trang trí rất mỹ thuật. Dùng cơm xong, thay v́ lên pḥng nằm nghỉ như mọi người, Thư bước ra trước cửa khách sạn. Vừa thấy nàng, một đám đàn bà người Dao Đỏ, rất trẻ, đứng chực sẵn bên kia đường ùa sang. Họ vây lấy Thư và tranh nhau mời nàng mua hàng cho họ. Ai cũng muốn nhét vào tay Thư nào là túi xách thêu tay đủ màu, đủ cỡ. Nào là ṿng bạc, áo gối thêu, mũ thêu...khiến nàng tối tăm mặt mũi, không biết đường nào mà rờ! Nhưng Thư cương quyết lắc đầu, nói c̣n ở chơi lâu, chưa vội mua hàng. Thế là các nàng Dao Đỏ đành thu hàng hóa lại, bỏ vào chiếc gùi mang sau lưng và quay ra "điều tra lư lịch" của Thư: nàng ở đâu tới, bao nhiêu tuổi, có chồng chưa?...Khi nghe Thư trả lời nàng bốn mươi hai tuổi mà...chưa chồng, th́ cả bọn rú lên đầy vẻ kinh ngạc! Nơi đây con gái mười lăm, mười sáu tuổi là có chồng, có con rồi! Họ cứ suưt soa khen Thư trẻ, bảo rằng họ tưởng nàng mới hai mươi lăm! Nh́n khuôn mặt cháy nắng của những người phụ nữ Dao, Thư cũng đoán được nỗi cơ cực của họ. Nhưng lạ là không t́m thấy một nét u buồn nào trên những khuôn mặt chất phác này. Tất cả đều cười vui.

 

          Thư khen bộ quần áo của họ đẹp quá. Một cô nói với Thư mỗi bộ phải thêu cả năm mới xong. Mỗi cô gái trước khi lấy chồng đều phải thêu hai bộ như thế. Ở tuổi mười hai là các cô đă bắt đầu chuẩn bị cho ḿnh. Các cô phải tự tay trồng cây lanh, tiếp theo là đập cho tơi, se chỉ, rồi dệt thành vải. Người H'Mông th́ nhuộm chàm. Sau đó may quần áo và khâu cuối cùng là thêu. Quần áo các cô gái H'Mông Hoa thêu sặc sỡ hơn của người H'Mông Đen. Ban sáng, đi qua bản H'Mông, Thư thấy những người đàn bà lớn tuổi ngồi túm tụm chung quanh một đống lửa, vừa sưởi ấm vừa thêu. Một h́nh ảnh vừa linh động vừa đẹp tuyệt vời!

 

          Nh́n dáng điệu vui tươi của họ, đột nhiên Thư chạnh ḷng khi nhớ đến một bài báo nàng đả đọc ở đâu đó. Tác giả ghi lại cái hủ tục quái ác của người Dao Đỏ. Thư đă thảng thốt, rụng rời khi biết rằng những người đàn ông Dao lấy vợ, có khi cô gái chỉ mới mười bốn, mười lăm. Cô gái về nhà chồng làm nương làm rẫy quần quật như trâu ḅ. Anh chồng th́ suốt ngày tụ tập bạn bè uống rượu. Vài năm sau chán, muốn lấy vợ khác, anh ta chỉ việc rao bán cô vợ với một giá nào đó. Y như bán một con gà, một con lợn! Ác nghiệt là người vợ không có quyền phản đối! Có những người đàn bà bị rao bán như thế đến hai, ba lần! Trời ơi, cứ như là c̣n ở thời ăn lông ở lỗ! Giống hệt như thời kỳ nô lệ của những thế kỷ trước bên Âu Mỹ. Nhưng chúng ta đang sống ở thế kỷ thứ Hai mươi mốt mà! Thư kêu thầm, ḷng xốn xang thương cảm cho thân phận người phụ nữ Dao Đỏ!

 

          Nói chuyện một lúc, Thư trở vào khách sạn chuẩn bị đi viếng chợ. Khách sạn cách chợ độ năm phút đi bộ. Phía dưới là hàng trái cây, rau cải và thịt cá. Nh́n rau cải tươi non thấy bắt thèm. Nơi đây hoa cũng đẹp, nhưng không đa dạng như Đà Lạt. Bên trên bán vải vóc, có một khu dành riêng cho người dân tộc buôn bán, đa số là người Dao Đỏ. Họ bán quần áo, túi, nón thêu và đồ trang sức bằng bạc. Những bà người Dao khi lấy chồng rồi, họ đội một thứ khăn màu đỏ làm bằng sợi, có những chùm ngù tṛn như nắm tay trẻ con ṭng teng coi rất đẹp mắt. Buồn cười là họ nhổ sạch tóc trước trán và cả lông mày! Trụi lủi trụi lơ!

 

Xem kỳ 3

 

 

   

Tiểu Thu


 

 

Trang Thơ & Truyện: Tiểu Thu               |                 www.ninh-hoa.com