PHẦN 1:
Mệt
ngất ngư sau mấy mươi tiếng đồng hồ ngồi trên máy bay. Ngủ gà ngủ gật trong
khi chờ đợi ở phi trường Luân Đôn và Thái Lan, cuối cùng rồi Thơ cũng đặt
chân xuống phi trường Tân Sơn Nhất. Sau hai mươi lăm năm ly hương. Lòng Thơ
cứ rộn lên vì biết lũ cháu và những người thân đang bồn chồn đợi phía ngoài
cửa. Lúc rời Canada, tuy đang mùa hè nhưng năm nay trời cứ lành lạnh như mùa
thu. Cái nóng gay gắt của Sàigòn ập vào người khiến Thơ đổ mồ hôi hột, nhưng
những tiếng kêu "cô, cô... tụi con đây nè" đầy ắp sự vui mừng khiến Thơ quên
hết. Cái đám cháu khi Thơ rời Việt Nam chỉ là mấy đứa trẻ lau nhau, bây giờ
đã tay bồng tay bế. Thơ không còn nhận ra đứa nào lớn đứa nào nhỏ nữa! Thử
tưởng tượng bà chị dâu cứ sòn sòn năm một. Thỉnh thoảng lại chơi trò lai rai
đầu năm một đứa, cuối năm một đứa. Lúc cao hứng còn cho ra nguyên cặp! Mười
ba đứa tất cả. Sàn sàn nhau. Ôm các cháu vào lòng mà rưng rưng nước mắt.
Ngày người anh duy nhất lìa đời Thơ không về. Nhưng lời trăn trối của mẹ làm
Thơ bứt rứt: Thơ à, mỗi năm Thanh minh con nhớ về thăm mộ má nghen. Thơ đã
long trọng hứa cho bà vui lòng. Vậy mà cũng đã mười năm, giờ này Thơ mới
thực hiện được... Mấy đứa cháu tranh nhau mời cô đi ăn tiệm. Nhưng điều Thơ
muốn thực hiện trước tiên là về quê thăm mộ.
Chiếc van, do cô cháu gái mướn có tài xế, khá tốt. Đường không dài. Sàigòn-
CaoLãnh độ trăm tư cây số, nhưng đường sá hẹp lại nhiều xe, mỗi ông tài lái
một kiểu, mạnh ai nấy chạy, chen lấn tùm lum nên đi rất chậm. Từ Ngã ba
Trung Lương quẹo phải về hướng thị xã CaoLãnh, hai bên đường vườn ổi xá lị,
nhãn, đu đủ, mãng cầu xiêm...nối tiếp nhau. Thơ nói tài xế ngừng xe để mua
ít trái cây về cúng nhà từ đường và ngoài mộ. Cả một tiểu đội gồm già có,
trẻ có, sồn sồn có, ngay cả một nhi đồng uớc độ năm sáu tuổi gì đó, bưng
những rổ, những sề, những thúng trái cây ùa đến vây quanh đám người từ trên
xe bước xuống. Thơ hoa mắt không biết chọn thứ nào? Bởi thứ nào cũng hấp
dẫn, nhìn thôi cũng muốn chảy nước miếng! Ổi xá lị da xanh bóng như ngọc.
Mãng cầu xiêm chín da mỏng dánh, tỏa mùi thơm ngát. Nhãn hột tiêu cơm dày,
mọng nước ngọt lịm. Khi nhìn thấy đứa gái nhỏ cầm cái tô sành đựng đầy trái
trứng cá chín, đẹp như những viên san hô, Thơ thấy cả một kỷ niệm êm đềm
đang trở mình sống dậy... Hồi xửa hồi xưa, ngày nào không leo lên tảo thanh
cái hàng trứng cá trồng dọc theo con lộ mới là Thơ cảm thấy thiếu thốn một
cái gì đó. Trái trứng cá tròn tròn như viên bi ve, lúc chín đỏ mọng, bóng
ngời. Aên vừa ngọt vừa thơm, lại có cái cảm giác rào rạo dưới răng nên đám
nhi đồng rất thích. Có điều kỳ lạ là trong những giấc chiêm bao, thỉnh
thoảng cái màn hái trứng cá lại hiện về. Rất đầy đủ chi tiết. Như cái lần
Thơ dám trèo qua mấy vòng dây kẽm gai mà bác sáu Đông quấn quanh thân cây để
cản lũ trẻ trèo lên hái trái. Hay cái hôm Thơ và thằng Liêm vừa leo lên tới
cháng ba, bỗng có tiếng la bài hải của con Lành đứng dưới đất: - Tụi
bâyxuống mau. Coi chừng con rắn lục đeo phía trên. Trong đời Thơ sợ nhứt là
rắn. Vì vậy không cần biết có hay không Thơ tuột cái rột xuống đất, ống quần
bị vướng đâu đó tét một đường lên tới đầu gối. Về nhà còn được mẹ thưởng
thêm mấy con lương vô cặp mông nõn nà!...
Qua
khỏi thị xã, nhà cửa mọc lên như nấm khiến Thơ không còn nhận ra nhà những
người quen hoặc họ hàng, tọa lạc hai bên con đường dẫn về xã Tân An, nơi
chôn nhau cắt rún của Thơ. Trước đây (có nghĩa là hơn một phần tư thế kỷ đã
trôi qua), nhà nọ cách nhà kia bằng một khu vườn. Có khi là một vườn cam,
một vườn quít hoặc mận, xoài... Phía trước nhà là vườn hoa, rồi một hàng
bông dâm bụt, bông trang hoặc bùm sụm, thả dây tóc tiên trổ bông đỏ chói làm
hàng rào, sau đó mới tới đường cái. Phía bên kia đường là con sông nhỏ. Lối
đi từ trong nhà ra tới đường cái thường được lót gạch tàu đỏ au. Ngay góc
nhà phía trước, sát lối đi là lu nước, có cái gáo dừa máng bên cạnh. Thời
xưa người có tiền sắm xe đạp, ít nữa thì đi xe lôi. Người nghèo thì dùng
phương tiện "lô ca chưn". Không tốn tiền nhưng dưới ánh nắng mặt trời lại
rất tốn mồ hôi.Thành thử lâu lâu phải ghé vô nhà nào đó uống nhờ gáo nước
lạnh cho đỡ khát.Vườn tược được quét dọn sạch bóng. Cây cối xanh tươi tạo
một cảm giác mát mẻ, sảng khoái . Nhưng nay, những vườn cây đã bị đốn đi.
Nhà cửa khít vách xây sát mé lộ khiến Thơ có cảm tưởng con đường hẹp hơn
xưa. Cũng không còn thấy những bến sông phía bên kia đường. Hồi đó mỗi nhà
đều có một chiếc xuồng neo dưới bến. Đó cũng là một phương tiện di chuyển
của dân quê. Vừa nhanh chóng lại không tốn một xu nào.
Từ trước bảy lăm, Thơ vẫn không hiểu tại sao chính quyền thời đó lại chọn
chính cái mãnh đất của gia đình Thơ để thành lập cái chợ mang tên là Trần
Quốc Toản? Trừ căn nhà xưa của ông bà nội, căn nhà ngói đỏ của ba má Thơ
phải dỡ đi. Vườn dừa, vườn cam và vườn soài bị đốn sạch. Thay vào đó là
những căn phố lầu và cái nhà lồng chợ. Nghe nói lại hôm những "đao phủ thủ"
tới đốn vườn cam, cô hai của Thơ ôm từ gốc cam tơ mới có trái chiến khóc
sướt mướt! Thơ tiếc mấy cây bưởi ruột đỏ và mấy gốc chanh giấy sau hè nở
những chùmï hoa trắng muốt. Sau những cơn mưa hoặc lúc màn đêm buông xuống
lại tỏa mùi thơm dịu dàng, tinh khiết. Má kể hồi Thơ mới năm sáu tuổi gì đó,
một hôm qua chơi bên nhà bác ba Chương, Thơ chạy về nhà, người nóng như lửa,
vừa ngã vô lòng má là trợn mắt, nghiến răng lên cơn động kinh. Má hoảng hốt
la cầu cứu inh ỏi. Lối xóm chạy tới chật nhà. Ai đó la lên rằng phải tước vỏ
cây chanh đem vô nấu nước uống sẽ hết động kinh. Không nghĩ ngợi một tích
tắc nào, ba Thơ chạy thẳng ra cây chanh sau hè, lột một mảng da từ dưới gốc
lên gần tận ngọn! Mỗi lần hồi tưởng lại, Thơ không khỏi thấy lòng rưng
rưng...Tội nghiệp cho cây chanh, vô cớ bị lột một miếng da!..
Đọc PHẦN 2