KỲ 2:
...Giấc
ngủ trưa khiến cậu út cảm thấy sung sức nên lấy xe đạp đạp ṿng ṿng.
Nay mai cậu phải theo ông Hội lên Sàig̣n thăm Bác Sĩ Đương. Nghĩ tới
cô tiểu thơ Thu Thảo cậu cảm thấy vui vui. Nhớ lại lúc c̣n bên Pháp,
Hào rất thân với Marc, một thanh niên Pháp học cùng lớp. Gia đ́nh Marc
rất giàu, có nhà nghỉ mát ở vùng quê. Thỉnh thoảng cuối tuần hoặc nghỉ
lễ, Hào thường theo Marc và gia đ́nh về đó. Marc có cô em gái rất đẹp
tên Mylène. Cô bé thua Hào hai tuổi nhưng khôn dàn trời! Hào xem cô
ta như em gái và lúc nào cũng thủ lễ. Mặc dù đôi khi cô nàng, không
biết vô t́nh hay cố ư, có những cử chỉ rất khêu gợi với Hào. Cho đến
một lần vào mùa đông. Chỉ có Marc cùng cô bạn gái tên Annie, Mylène và
Hào về nhà nghỉ mát để trượt tuyết. Bốn người định ở một tuần, nhưng
tới ngày thứ ba Annie đột nhiên đau bụng dữ dội. Tưởng bị trúng thực,
nhưng uống thuốc qua một đêm vẫn không thuyên giảm.Tới sáng Annie c̣n
hâm hấp sốt. Marc lo lắng đưa cô bạn về Paris gấp, nhưng khuyên Hào và
Mylène cứ ở lại chơi thêm. Về lúc này cũng chẳng làm ǵ.
Suốt
một ngày trượt tuyết ngoài trời, cả hai về nhà mệt đứ đừ. Trong khi
Mylène đi tắm th́ Hào đốt ḷ sưởi nơi pḥng khách. Những thanh củi
bằng gỗ sồi cháy bập bùng, toả hơi ấm khắp căn pḥng. Pḥng khách nhỏ
nhưng ấm cúng, vừa cho một bộ salon, một chiếc divan nệm và một cái
bàn cà phê thấp. Trên sàn nhà lót gỗ bóng ngời, giữa bàn nước và ḷ
sưởi có trải một tấm thảm dầy màu huyết dụ. Ông già Marc mê ngựa nên
trên tường treo toàn tranh ảnh ngựa. Bên cạnh là nhà bếp, nhỏ nhưng
đầy đủ dụng cụ nấu ăn. Trên gác có ba pḥng ngủ.
Khi
Hào lo xong ḷ sưởi th́ Mylène cũng vừa tắm xong từ trên gác đi xuống.
Chàng hơi ngỡ ngàng khi thấy cô mặc áo ngủ, tuy bên ngoài có khoác cái
áo choàng. Mylène nh́n thấy ánh mắt ngạc nhiên của Hào, nhưng làm lơ
như không biết, hối chàng đi tắm và cô sẽ sửa soạn bữa ăn tối. Hào hơi
hồi hộp v́ lần đầu ở một ḿnh với một cô gái. Chàng chưa có kinh
nghiệm về đàn bà! Nhưng cậu tự nhủ tới đâu hay tới đó. Không lẽ sợ bị
ăn thịt hay sao? Mà bị một cô gái xinh đẹp như Mylène
"ăn thịt" chắc
cũng...vui lắm chớ? Nghĩ vậy chàng bật cười một ḿnh.
Hào
đi xuống cũng vừa lúc Mylène từ trong bếp khệ nệ bưng một khay thức ăn
ra pḥng khách. Chàng vội đón lấy đặt xuống bàn. Mylène nói:
- Chỉ
có hai đứa ăn dưới bếp buồn lắm. Ngoài này có ḷ sưởi ấm cúng hơn. Nói
rồi ngồi bệt xuống thảm. Cái áo choàng x̣e rộng chung quanh, trông
Mylène như một đoá hoa trắng muốt trên nền thảm đỏ. Nghe Hào nói vậy
Mylène cười ḍn dă nói không ngờ Hào có tâm hồn thi vị như vậy. Hào
ngồi trên sofa đối diện với Mylène. Cả hai bắt đầu ăn. Chỉ có một đĩa
xà lách trộn olive, jambon, vài loại fromage, bánh ḿ và một chai rượu
vang đỏ. Cả hai đều đói nên ăn rất ngon miệäng. Rồi cứ cùng nhau uống
cạn ly đầy và rót đầy ly cạn, chai rượu hết hồi nào không hay. Ngoài
trời tuyết bay phấp phới, càng lúc càng nhiều. Vạn vật phủ một màu
trắng xóa. Thỉnh thoảng gió làm lay động mấy cành thông đập nhè nhẹ
vào cửa sổ nghe xào xạc. Bên trong, hơi ấm từ ḷ sưởi toả ra thật ấm
áp dễ chịu. Hơi nóng cộng với mấy ly rượu đỏ khiến Hào cảm thấy ngà
ngà. Chàng đưa mắt nh́n Mylène th́ thấy nàng cũng đang nh́n ḿnh đắm
đuối. Rồi không nói không rằng, Mylène từ từ tháo dây chiếc áo choàng
ném ra xa. Trên người chỉ c̣n lại chiếc áo ngủ mỏng manh, trong suốt.
Không rời mắt khỏi khuôn mặt của Hào, Mylène gọi nhỏ:
- Hào,
lại đây với em.
Như
bị nam châm hút, Hào từ từ đứng lên tới bên cô gái rồi qú xuống trước
mặt nàng, hai tay buông thơng không dám chạm vào người cô ta. Mylène
cười khẽ, cũng qú lên, đưa tay ôm trọn khuôn mặt Hào, kề đôi môi mọng
đỏ vào môi chàng hôn nhẹ. Mùi thơm dịu dàng từ người cô gái tỏa ra,
cộng thêm chiếc hôn khiến Hào ngây ngất. Chàng đưa tay ôm gọn thân
h́nh nóng bỏng của Mylène, hôn tới tấp lên mặt, lên cổ, lên vai của
nàng. Mylène cũng hưởng ứng cuồng nhiệt không kém. Đột nhiên sợi giây
nhỏ xíu của chiếc áo ngủ tuột khỏi bờ vai nơn nà của cô gái... Lúc này
chắc chỉ có trận băo tuyết cấp...năm mới có thể dập tắt nổi ngọn lửa
đang ngùn ngụt cháy trong người Hào!!! Mylène ngả ḿnh nằm xuống thảm.
Hào trân trối nh́n cái thân h́nh như đúc bằng thạch cao. Mái tóc vàng
óng màu lúa chín, cặp mắt xanh ngọc bích đang khép hờ, cặp môi hồng
mọng đầy he hé mởù, Mylène đẹp đâu kém ǵ mấy bức tượng Vệ nữ trong
viện Bảo tàng. Cho nên lúc cô nàng mỉm cười đưa hai cánh tay lên mời
gọi, Hào không c̣n tự chủ nổi...!
Hai
người đă sống cuồng băo trong suốt ba ngày liền. Ban đầu Hào c̣n lo là
ḿnh có lỗi với Marc, nhưng Mylène cười nói:
- Anh
khờ ơi, bộ anh tưởng Marc là Thánh hay sao. Tuy rằng ở chung pḥng với
em, nhưng đêm nào Annie cũng qua ngủ với anh Marc. Miễn tụi ḿnh giữ
sao cho khỏi có bầu th́ thôi. Anh thừa biết anh không phải người đầu
tiên của em mà.
Hào
yên chí lớn. Mỡ đưa tới miệng mèo th́ cứ...xực. Chàng là con trai sợ
ǵ lỗ! Cuộc t́nh giữa chàng với Mylène kéo dài được hơn năm th́ nàng
đi lấy chồng. Chồng nàng lớn tuổi hơn Hào rất nhiều, bù lại có gia sản
kếch sù. Sau đó Hào có thêm vài cô bạn gái nhưng chỉ qua đường. Chàng
bây giơ øđă nếm mùi ân ái. Aên quen nhịn không quen. Cũng may là mấy
cô đầm dễ dăi. Không thích nữa th́ chia tay...
...Hào
đang thong thả đạp xe dọc theo đường lộ, dưới mấy hàng me keo rợp bóng
mát, bỗng từ phía chân trời xa mây đen cuồn cuộn kéo tới. Chàng vội
vàng đạp riết về nhà. Vừa cất xe vô lẫm lúa, th́ cơn mưa ập xuống. May
chưa bị ướt. Lẫm lúa khá lớn được cất phía sau hè, lợp ngói đàng hoàng.
Vào mùa lúa, lúa ruộng thâu về chất đầy kho nhưng mùa này chỉ c̣n một
bồ nhỏ, mấy lu gạo và những thứ lặt vặt. Trong góc nhà có một chồng
bao bố tời. Hào bước lại phía cửa sổ ngó ra ngoài. Nước mưa rơi xuống
những tàu lá chuối tạo nên một âm thanh lộp độp vui tai. Mấy ngọn tre
ẻo lả oằn oại dưới những cơn gió lướt qua... Hào nhủ thầm mưa lớn dữ,
chắc c̣n lâu mới tạnh. Đứng một lúc mỏi chân, chàng quay lại định kiếm
chỗ nào đó ngồi chờ, nhưng bỗng giựt ḿnh đứng yên. Trong cảnh tranh
tối tranh sáng lờ mờ trong vựa lúa, một bóng người quay lưng về phía
Hào, đang đưa tay hất mái tóc ướt đẫm ra sau lưng. Quen mắt, Hào nhận
ra Lụa nên cất tiếng gọi:
- Lụa...
Tưởng
chỉ một ḿnh trong vựa lúa, nên Lụa hết hồn quay lại rồi kêu lên:
- Cậu
út! Cậu làm ǵ ở đây?
Hào
cười:
-
Th́ chăéc cũng giống như Lụa thôi. Tôi đang đụt mưa. C̣n em?
Lụa
lúng túng v́ không biết làm sao che cái áo bà ba ướt nhẹp đang dán sát
vào người:
- Em
đang hái mớ rau càng cua ngoài vườn soài, định chiều nay trộn dấm.
Không ngờ mưa tới lẹ quá chạy vô nhà không kịp! Nói rồi cô đưa mắt
nh́n chung quanh. Cái cảnh vắng vẻ chỉ có hai người, ngoài kia mưa
vẫn rơi nặng hột, khiến Lụa có cảm giác bất an, len lén đưa mắt nh́n
Hào. Hào cũng nh́n lại cô gái. Lúc này bỗng dưng chàng thấy Lụa...hấp
dẫn quá đỗi. Thấy cặp mắt Hào nh́n ḿnh chăm chú, tuy không lạnh mà
Lụa bỗng run khan! Cô cúi gầm mặt không dám nh́n Hào, hai cánh tay
khoanh trước ngực như muốn tự bảo vệ trước một nguy cơ nào đó! Thấy
thái độ sợ sệt của cô gái, Hào bỗng động ḷng...trắc ẩn, bước tới bên
cạnh nắm lấy tay của Lụa. Thấy hai bàn tay vừa lạnh ngắt vừa run rẩy,
chàng kêu lên:
-
Chết, sao em run quá vầy nè? Chắc tại mặc áo ướt. Coi chừng bị cảm
lạnh. Hay cởi áo ướt ra, mặc tạm áo của anh cho ấm. Vừa nói Hào vừa
cởi nút áo của ḿnh .
Tiếng
Lụa thảng thốt:
-
Cậu út. Đừng làm vậy kỳ lắm!
Hào
chắt lưỡi:
- Kỳ
ǵ mà kỳ. Ở đây có ai đâu mà sợ? Bộ em muốn bịnh lắm hả? Không chịu
cởi anh ... cởi dùm à.
Vừa
nói Hào vừa đưa tay định cởi...thiệt! Lụa hoảng hồn xoay người định
tránh, nhưng lại vô t́nh khiến hàng nút bóp bật ra v́ hai ngón tay
Hào đang cầm mí áo. (Chắc anh chàng quên mất con gái Việt Nam không
giống mấy cô đầm bên Pháp. Nói cởi là cởi liền! Hay v́ Lụa chỉ là một
cô gái làm công nghèo khổ?). Sẵn trớn Hào tuột luôn cái áo ướt . Trên
người Lụa chỉ c̣n cái áo lá. Hào khoác cái áo của ḿnh lên người Lụa
xong rồi máng cái áo ướt lên cây đinh trên vách. Tất cả xảy ra trong
chớp mắt khiến Lụa không kịp có phản ứng. Sau đó nh́n ra ngoài, thấy
trời vẫn mưa như trút nước, Hào kéo tay Lụa tới ấn ngồi xuống đống bao
bố tời nói "ngồi đây cho khỏe, đứng hoài mỏi chân". Thấy cô gái vẫn
run như cầy sấy, Hào tự nhiên choàng tay qua vai nàng kéo gần lại:
-
Xích lại cho ấm Lụa. Bây giờ kể chuyện của em cho anh nghe đi. Ngoài
cái ông thơ kư toà bố dưới Sa Đéc, em có thương ai chưa? Thấy cậu út
xưng anh với ḿnh, Lụa càng mắc cở. Cúi gầm mặt cô ấp úng:
- Dạ,
em có thương ai đâu...
Cởi trần năy giờ, Hào thấy lành lạnh, nên hơi ấm tỏa ra từ
người cô gái khiến chàng cảm thấy rất dễ chịu, chỉ muốn ôm luôn cô ta
vào ḷng. Ư nghĩ này bỗng dưng khiến cả người Hào nóng ran. Chàng một
tay nâng cằm, một tay ôm ngang cái eo thon của Lụa kéo sát lại gần,
th́ thào:
- Lụa, em đẹp lắm, biết không? Nói rồi hôn nhẹ lên trán cô
gái. Bị tấn công bất ngờ, Lụa ú ớ... nhưng không kháng cự. Thấy vậy,
Hào hôn lần xuống mắt, xuống môi...Lụa từ từ trở nên mềm nhũn như một
con búp bê bằng vải trong ṿng tay của Hào. Cô muốn chống cự cũng
không c̣n hơi sức. Hào đă có nhiều kinh nghiệm với những người t́nh
qua đường bên Paris, sá ǵ một cô gái quê c̣n thơ ngây như Lụa. Chính
sự ngây thơ này càng kích thích chàng hơn nữa. Hào từ từ ngả ḿnh
xuống đống bao bố tời êm ái, kéo Lụa nằm xuống theo. Rồi vừa mơn trớn
vừa thủ thỉ những câu nói đầy t́nh tứ, Hào đă làm chủ tấm thân băng
tuyết ngọc ngà của Lụa...Đêm đó nằm một ḿnh trong buồng ở nhà dưới,
Lụa nhớ lại tỉ mỉ những giây phút trao thân cho Hào mà ḷng c̣n đầy
xao xuyến. Cô biết ḿnh đă mất đi cái quư nhứt của đời con gái, nhưng
không chút hối tiếc. Từ nào tới giờ Lụa vẫn biết ḿnh thương cậu út
Hào rất sâu đậm. Từ lúc lên bảy tới tuổi mười ba, biết bao nhiêu lần
cô nhỏ đă cùng thằng Cầm tham dự những tṛ chơi của cậu út. Có lần cậu
c̣n đánh lộn với thằng Quan con ông Hương quản Tôn, v́ thằng này dám
chọc Lụa tới phát khóc! Lần cuối về quê thăm nhà trước khi xuống tàu
qua Pháp, cậu út c̣n tặng cho thằng Cầm cây kèn harmonica của cậu.
Phần Lụa được sợi dây chuyền có h́nh trái tim nhỏ xíu bằng bạc. Cậu
nói sẽ không bao giờ quên chị em Lụa. Nàng cất sợi dây chuyền rất kỹ
trong cái hộp bánh Bisquit Lu mà cô ba Lệ Hương đă cho. Chỉ dịp nào
đặc biệt mới lấy ra đeo. Tối nay Lụa lại đem sợi giây chuyền ra ngắm.
Cô chắc rằng với thời gian, cậu út đă quên hết những chuyện xưa rồi.
Lụa th́ không bao giờ. Những tấm h́nh cậu út chụp gởi về từ Pháp đều
được bà Hội chưng la liệt nơi pḥng khách. Mỗi ngày lau bụi bậm, Lụa
ngắm hoài không chán. Cậu lúc nào cũng ở trong trái tim của Lụa. Nhưng
nàng cũng tự biết ḿnh chỉ là người làm của gia đ́nh cậu, nên không
bao giờ dám nghĩ đến chuyện viển vông. Và cô không chút hối hận đă
hiến thân cho cậu.
Đêm
trước khi theo ông Hội lên Sài g̣n, Hào lại kín đáo hẹn Lụa ra ngoài
vựa lúa sau khi mọi người yên giấc. Nàng ngần ngại, suy đi nghĩ lại cả
buổi, nhưng cuối cùng trái tim đă thắng. Lúc Hào đẩy cửa bước vô, Lụa
đă ngồi đó, trong ánh sáng lờ mờ của cây đèn trứng vịt. Thấy chàng Lụa
e ấp định đứng lên, nhưng Hào đă bước vội tới ôm cô siết chặt vào ḷng,
vừa hôn tới tấp vừa nói nhớ em quá, nhớ em quá đi...Nét mặt ngây thơ
không son phấn, mái tóc mây dài mượt mà thơm mùi chanh đă khiến Hào
ngây ngất. Trước sự vồ vập của Hào, Lụa cảm thấy sung sướng. Nàng cho
người ḿnh thương tất cả mà không hề nghĩ đến hậu qua,û hoặc đ̣i hỏi
một sự trả lại nào cả. Phần Hào, chàng chấp nhận sự hiến dâng của Lụa
như một chuyện tự nhiên, như ăn, ngủ, hít thở khí trời... Lụa giản dị
chỉ là một đứa tớ gái trong nhà. Một đứa tớ gái đẹp đă kích thích ḷng
ham muốn của cậu.Vậy thôi. Chàng tự hứa lần sau ở Sài g̣n về sẽ mua
cho Lụa vài món quà đáng giá...
Sau khi gặp ông bàBác sĩ Đương và cô gái rượu tên Thu Thảo,
Hào thấy cũng không có ǵ trở ngại. Phải công nhận là Thu Thảo đẹp sắc
sảo, phong cách sang trọng. Biết trang điểm để nâng cao những nét đặc
biệt của ḿnh.Tánh t́nh tự nhiên như mấy cô bạn Pháp của chàng bên
Paris. Ông bà Bác sĩ chỉ có một gái nên cưng như ngọc như ngà. Từ nhỏ
muốn ǵ là được nấy, không ai dám làm cô phật ḷng. Ư của cô là mệnh
lệnh. Nhứt hô bá ứng. Có vài đám muốn nhảy vô đều bị cô chê cù lần,
nhà quê! Đến lúc giáp mặt Hào. Cái tít Dược Sư từ Pháp về cộng thêm sự
lịch duyệt, nét đẹp trai của chàng đă khiến cô tiểu thơ đài các, khó
tánh này xếp giáp quy hàng. Hai gia đ́nh lại môn đăng hộ đối. Hôn lễ
đựơc cử hành ba tháng sau đó. Mọi người đều đồng ư cưới vợ th́ phải
cưới liền tay. Của hồi môn là cái nhà thuốc tây bên cạnh dưỡng đường,
cộng thêm căn biệt thự trêân đường Công Lư. Ông Hội Đồng đâu chịu mất
mặt, quà cưới cho hai trẻ là chiếc xe hơi đời mới nhứt và dĩ nhiên
phần lớn cái gia sản của ông bà sau này sẽ về tay cậu út. Đám cưới của
tiểu thơ Thu Thảo cùng Dược Sư Nguyễn Phú Hào đă làm chấn động giới
thượng lưu của Sài thành hoa lệ. Cặp trai tài gái sắc này cũng khiến
rất nhiều người ganh tị. Tóm lại, một tương lai huy hoàng đang mở rộng
trước mắt cặp vợ chồng mới Thu Thảo-Phú Hào. Tuần trăng mật trong cảnh
sắc vừa tráng lệ vừa huyền bí của Đế Thiên Đế Thích càng cột chặt hơn
sợi dây hôn nhân của hai người.
Sau đám cưới, v́ công chuyện làm ăn lu bu nên Hào rất ít khi
về quê. Hơn nữa Thu Thảo không chịu được sự thiếu tiện nghi và buồn
chán ở nhà ba má chồng. Sau tuần trăng mật hai người có về cúng bái tổ
tiên nhà họ Nguyễn. Ở đúng hai bữa, Thu Thảo nằng nặc đ̣i trở lên
Sàig̣n. Trong hai ngày này v́ bị Thu Thảo bám cứng nên Hào không gặp
riêng Lụa lần nào. Chỉ gặp những lúc dọn cơm. Mà Lụa lại như cố t́nh
tránh né không muốn gặp cậu. Đang vui duyên mới nên Hào cũng không để
ư.
Tuy biết rằng phận ḿnh không thể trèo cao, nhưng gặp lại
Hào cùng vợ mới, ḷng Lụa đau như bị dao cắt. Ban ngày cố giữ bộ mặt
b́nh thản, nhưng đêm đến, một ḿnh trong buồng, Lụa để mặc cho nước
mắt tuôn rơi. Vùi mặt vào gối để tiếng khóc khỏi thoát ra sợ mẹ ngủ
buồng bên cạnh biết được.
Sách
có câu phước bất trùng lai họa vô đơn chí. Hơn một tháng sau từ khi
trao thân cho cậu út, Lụa thấy trong ḿnh bải hoải, lúc nào cũng buồn
ngủ. Chỉ cần ngửi mùi xào nấu là ụa mửa. Tháng rồi lại không hành
kinh, Lụa sợ lắm. Thấy con ói thiếm hai đè ra cạo gió. Nhưng sao cạo
hoài mà con nhỏ vẫn bị...trúng gió, thiếm sanh nghi. Buổi tối, đợi
Lụa dọn dẹp bếp núc xong xuôi, vừa vô buồng là thiếm bước theo. Nh́n
nét mặt của mẹ, Lụa đoán bà đă nghi rồi nên không dấu được sự bối rối.
Huống chi t́nh cảnh này thiếm đă trải qua! Chỉ cần vài câu hỏi khéo
léo là thiếm biết được sự thật. Nhưng khi biết tác giả cái bào thai là
cậu úùt thiếm chết trân như bị trời trồng. Tưởng thằng mắc dịch nào
khác trong làng thiếm c̣n hy vọng bắt nó cưới hỏi đàng hoàng, đằng này
lại là cậu út. Trời cao thiệt không có mắt! Đời thiếm đă vậy, tưởng
con Lụa sẽ khá hơn, ai ngờ cái bi kịch đó đang tái diễn y chang như
trước. Khổ hơn nữa là đứa con gái ngu muội của thiếm lại hết ḷng yêu
thương cậu út!!! Thiếm kêu trời liền miệng. Có nên thú thật với bà Hội
không? Không thú th́ cái bụng càng ngày càng lớn của Lụa cũng sẽ tố
cáo với mọi người. Nhưng thiếm sợ không biết ông bà Hội sẽ phản ứng ra
sao?.. C̣n vợ cậu út nữa chi? Mắng mỏ con gái một hồi mỏi miệng, thiếm
hai bỏ về buồng của ḿnh...suy nghĩ tiếp! Lụa chỉ biết ngồi đó khóc
mùi mẫn mà thôi!
Đến
nửa tháng rồi mà thiếm hai vẫn không đủ can đảm thú thật cùng bà Hội.
Một buổi trưa, ngồi trên bộ ván dưới bếp lau lá chuối, sửa soạn gói
bánh ít bánh tét đem lên Sài g̣n thăm vợ chồng cậu út, bà Hội vọt
miệng hỏi:
- Nè
vợ Hai Nhiên, lóng rày sao tao thấy con Lụa như không được khỏe. Mặt
mày nó chao dao. Có cần cho nó xuống chợ Cao Lănh bắt mạch hốt thuốc
không vậy?
Biết không thể giấu giếm lâu hơn nữa, thiếm Hai ngồi thụp xuống ôm hai đầu
gối bà Hội khóc ṛng. Kinh ngạc tột độ bà lính quính hỏi chuyện ǵ.
Thiếm Hai vừa thút thít khóc vừa kể ngọn ngành với bà Hội. Bà có cảm
tưởng như trời đất quay cuồng, phải nhắm mắt một hồi mới định thần
được. Trời ơi chuyện này đổ bể ra làm sao ông bà c̣n nh́n mặt ai được?!
Nhứt là ông bà Bác sĩ Đương. Thằng út giết ông bà trận này rồi! C̣n
con Lụa nữa. Nếu nó không rù quến thằng kia th́ làm sao xảy ra chuyện?
Nghĩ tới đây bà nổi giận đùng đùng, mắng thiếm hai là đồ bội bạc, lấy
oán trả ơn. Nếu con dâu bà biết được th́ ăn nói làm sao? Thiếm hai
ngồi chịu trận cho bà trút cơn giận dữ. Chưởi một hồi bà dịu lại nói
để bàn với ông Hội rồi tính sau.
Ba
bữa sau, cơm tối xong ông bà kêu thiếm Hai lên nhà trên nói chuyện.
Thiếm hồi hộp run như người bị sốt rét. Ông Hội nói xưa nay vẫn coi
mấy mẹ con thiếm như người trong gia đ́nh. Bây giờ chuyện này xảy ra
hoàn toàn ngoài ư muốn của mọi người. Đứa trẻ trong bụng con Lụa tuy
là máu mủ của cậu út, nhưng v́ hạnh phúc của cậu ông đành phải hy sinh.
Ông sẽ cho mấy mẹ con thiếm một số tiền lớn với điều kiện đi xứ khác
làm ăn và tuyệt đối phải giữ kín chuyện này.
Thiếm
Hai khóc như mưa, cám ơn ḷng tốt của ông bà Hội và hứa sẽ không tiết
lộ với bất cứ ai. Thiếm cũng cho biết có người chị em bà con làm ăn
trên Nam Vang. Tạm thời thiếm sẽ dắt hai đứa nhỏ lên đó. Nơi xứ lạ
không ai biết mẹ con thiếm. Ông bà Hội hài ḷng với giải pháp này.
Phần ông bà sẽ nói với vợ chồng cậu út và hai cô Lệ Hương- Lệ Hằng là
Lụa đă lên Nam Vang lấy chồng, đem mẹ theo luôn.
Hai
hôm sau, ba mẹ con tom góp hết những ǵ có thể đem theo được, từ giă
ông bà Hội xuống tàu đ̣ lên Nam Vang. Lụa ra đi ḷng đau như cắt. Mắt
không ngớt quay lại nh́n nơi cô đă chào đời và cũng là nơi khiến cô
lâm vào cảnh bi đát như hôm nay! Lụa tự hứa dù ở bất cứ trường hợp khó
khăn nào, cô cũng cố gắng nuôi đứa con đang tượng h́nh trong bụng. Nó
là kết quả của mối t́nh dù là một chiều của Lụa. Nàng yêu cậu út biết
bao nhiêu...Không được làm vợ cậu, nhưng Lụa có đứa con với cậu là đủ...
Đón Xem Kỳ
3
|