Trang Thơ & Truyện: Thùy Giang                |                 www.ninh-hoa.com

Bút hiệu:  Thùy Giang

 


Hiện cư ngụ tại

Đan Mạch



 

 

 

 

 

 

Từ Giáng Sinh Năm Ấy

THÙY GIANG

 

 

 

NHIÊN

 

Những ngày cuối Xuân, San Francisco sôi nổi như một cô gái mới lớn được tự do, khắp nơi đầy ắp tiếng cười và khách du lịch kéo về thành phố mỗi ngày một nhiều. 

 

Khung cảnh chẳng khác ǵ 6 năm trước. Lăng mạn, ngọt ngào, hoa lệ nhưng sâu tận trong lại khiến nỗi ḷng những người xa quê như tôi trở nên xa xăm, mơ hồ.

Giữa hàng trăm người đang trầm trồ chiêm bái San Francisco, tôi thấy ḿnh như lạc đi về một miền nào đó của những giấc mơ.

Ở nơi ấy, được vùi đầu vào ḷng mẹ, sau mỏi mệt cuộc sống, được đi dọc con đường nhỏ tím biếc thạch thảo mỗi dịp cuối tuần về quê, hay đơn giản chỉ là một lời động viên ‘gắng lên nhé Nhiên' bằng tiếng Việt. 

Ngẫm mà buồn. Con người quả là một loài sinh vật lạ kỳ và tham lam, muốn có tất cả rồi lại phủ nhận tất cả, luôn đặt ḿnh vào một cuộc chơi trốn t́m và bế tắc trong đó.

 

Cũng sáu năm rồi, cuộc sống trôi qua tựa như một bản nhạc, lúc nhẹ nhàng êm đềm, lúc lại dữ dội bao sóng gió. 

Nh́n lại, giờ tôi cũng chỉ c̣n có thể mỉm cười, tuổi trẻ của ḿnh, dẫu ra sao, cũng đă từng cháy hết cho đam mê và can đảm v́ một t́nh yêu rất đỗi b́nh thường trong đời.

 

Hoa Kỳ ngày ấy và nước Mỹ bây giờ, trong trái tim tôi vẫn là khoảng trời tự do của nhân quyền, dân quyền; là ḍng nước biển xanh lơ uốn lượn êm đềm dưới chân cầu Golden Gate; là bản nhạc If you are going to San Francisco (Be sure to wear some flowers in your hair) với giai điệu du dương ca từ thơ mộng, là thứ tiếng phát âm rất gợi cảm …. Đó là thứ t́nh yêu mà không một vùng đất, một quốc gia nào ngoài dải đất h́nh chữ S máu thịt có thể thay thế.

Tôi liếc nh́n một lần nữa khung cảnh San Francisco trong cái nắng vàng chớm Hạ. 

Bầu trời trong xanh dịu dàng, đường phố đông vui, phía xa công viên bồ câu tung bay vỗ cánh yên b́nh. 

Thành phố này vẫn cứ đẹp hoàn hảo như chưa từng đánh mất ai. 

Mọi thứ như những thước phim quay chậm hoặc giá mà có thể bắt lấy được thời gian th́ hẳn là đă có một cuốn album của tuổi trẻ, để khi lật lại, được trở về những vui buồn đă đi qua trong cuộc đời.

Chợt nhận ra nơi này vẫn c̣n những tiếng cười khúc khích mỗi buổi ban mai t́nh tự, chỗ kia vẫn c̣n h́nh bóng của một trái tim cô đơn, lạc điệu; góc buồn công viên nào lại là một khoảng lặng cô đơn không lời …

Một tiếng thở dài làm sao níu được quá khứ?

Tôi cười dịu dàng cho hồi ức của ḿnh rồi viết nhanh vào quyển sổ nhật kư những lời cuối cùng cho San Francisco.

Chỉ ít phút nữa thôi, sau khi trở về Việt Nam, mọi thứ nơi đây đều sẽ được đặt một cái tên mới - kư ức.

 

Phi trường … một ngày nắng đẹp.

Khi viết những ḍng này cho anh, em lại tiếp tục băn khoăn về buổi tối ngày hôm ấy.

Nếu chúng ta không gặp nhau, nếu anh không ân cần đến thế, nếu em không t́m anh suốt những ngày qua, liệu em có thể gặp được một ai cho ḿnh cảm giác yêu một người là như vậy.

Con người ta sống trên đời ai cũng mong được một lần ‘nếu', được ‘giá như’ trong ḷng em, gặp anh, dù chỉ là phút chốc ấy, cũng không hề hối tiếc. 

Những ngày này San Francisco vừa thật gần lại vừa thật xa, em đi rồi, con đường gặp anh hôm đó liệu có c̣n ai ngoảnh lại mỗi ngày?

Nuối tiếc là một trạng thái thật tuyệt vọng, v́ nó khiến em trách bản thân ḿnh đă chọn lăng quên anh. 

Tuổi trẻ của ḿnh, em đă sống trọn trên đất người và nơi đây sẽ thêm thân thương v́ từng có anh.

Tạm biệt San Francisco, tạm biệt chàng trai đêm Giáng Sinh!

 

Gấp cuốn sổ lại, tôi miên man trong nỗi nhớ của ḿnh.

Tôi chưa bao giờ khóc về anh, bởi những ǵ từng có đẹp như giấc mộng lọ lem.

Bất ngờ và chóng qua. 

Tôi chỉ tiếc rằng tôi không hề có rào cản của thời khắc 12 giờ đêm mà vẫn để vuột mất anh. 

Tôi ngây thơ nghĩ, đă là duyên phận, ắt sẽ gặp lại.

Nhưng giữa một biển người, đôi khi duyên phận chỉ là một cơn gió thoảng, không thể nắm bắt lại, dù chỉ là trong giấc mơ.

 

Tiếng thông báo của chuyến bay San Francisco - Sài G̣n đưa tôi về thực tại, ngoảnh lại một lần cuối.

Giá mà hôm ấy tôi đă nắm lấy bàn tay anh ch́a ra.

 

 

PHAN 

 

Đă mấy tháng kể từ đêm Giáng Sinh ở San Francisco, tôi vẫn chưa thể nào quên được cô gái ấy. Thật buồn cười v́ ngay cả tên em tôi cũng không biết.

Mọi thứ diễn ra quá nhanh, xúc cảm và cả lư trí trong tôi đều không gọi nổi thành tên nỗi nhớ này.

 

Một ngày đẹp đẽ trong chuyến du lịch của ḿnh, tôi đă dành đêm Giáng Sinh cho nhà thờ St. Mark's Lutheran. Quả không uổng công tôi trông chờ, đẹp như trong giấc mơ. Thành phố ngập trong mọi sắc đèn và những bản thánh ca trầm bổng.

Tôi bắt gặp em ở đó, một ḿnh, cô đơn và lặng lẽ khóc. 

Trong một đêm tuyệt vời như thế này, em làm tôi thấy không khỏi xót xa.

Như một phần quà nhỏ bé, tôi đến bên em và hỏi nhẹ nhàng: ‘Em không sao chứ? Đă có chuyện ǵ xảy ra với em phải không?’

Em ngước lên nh́n tôi, đôi mắt mọng nước, bầu trời lạnh lẽo và khung cảnh rực rỡ đêm Giáng Sinh trở nên long lanh nhạt nḥa. 

Trong một thoáng xúc động giữa cô đơn lạc lơng, em đă cầm lấy bàn tay tôi và ̣a khóc to hơn. Nước mắt mỗi lúc một nhiều, vỡ ̣a. 

Mọi người qua lại cứ thế nh́n chúng tôi, đâu đó x́ xào ‘sao lại bắt nạt cô ấy tới mức khóc như thế, hăy xin lỗi đi'.

Tôi cảm thấy vô cùng bối rối và khó xử, nhất lại là trong đêm phúc lành này. 

Em mỗi lúc lại siết chặt hơn lấy bàn tay tôi. 

Một cái ǵ đó vừa chạm tới trái tim, trong khoảnh khắc bài thánh ca vang lên, tôi đă ôm em vào ḷng, nhẹ nhàng vuốt mái tóc vương đầy những hạt sương 'không sao cả, anh ở đây, mọi thứ đều ổn cả, không sao hết’. 

Đó là ngày đầu tiên trong cuộc đời tôi ôm một người con gái khóc, v́ những đồng giao bất chợt.

 

Nếu chuyện chỉ dừng lại ở đó th́ sẽ không có ǵ ngoài lời cảm ơn của em và tôi tiếp tục đêm Giáng Sinh của ḿnh, em tiếp tục với câu chuyện của riêng em.

 

Nhưng trên quê hương của dân tộc khác, trong lúc buồn bă, gặp được người đồng hương quả là một niềm hạnh phúc lớn lao, một niềm vui vô tận. 

Em b́nh tĩnh trở lại và chúng tôi cùng tṛ chuyện. 

Tôi không hỏi thêm về điều đă khiến em rơi nước mắt bởi tôi luôn rất sợ những giọt nước mắt như thế, dù là của ai, chúng đều làm tôi cảm thấy bất lực. 

Tuy đă thôi khóc và đôi lúc nhoẻn miệng cười nhưng tôi vẫn muốn em thật sự vui vẻ hơn.

Tôi ngỏ ư cùng em đi loanh quanh và tận hưởng không khí Giáng Sinh. Dẫu sao th́ đi dạo cũng rất phù hợp để làm nguôi ngoai những trái tim đang tổn thương và tuyệt vọng. Không biết có phải v́ sự cảm động không nhưng em đă vui vẻ nhận lời.

 

Chúng tôi cùng thả bộ trên con phố xinh đẹp dẫn đến viện bảo tàng Asian Art và San Francisco City Hall. San Francisco ngày này dường như trôi chậm hơn trong những cái nắm tay và những nụ hôn ngọt ngào. Một buổi tối duyên dáng đến vậy, chỉ có thể là ở thành phố này.

- Em đă bao giờ đi dạo vào buổi tối chưa? - Tôi cất lời phá vỡ sự im lặng năy giờ.

- Chưa anh ạ. Ngoài giờ đi học về em quanh quẩn trong nhà ôn bài hoặc … ngủ cho đă mắt.

- Sao em lại đến đây, có phải em buồn v́ … chuyện t́nh cảm không? - Tôi e dè chạm tới nỗi buồn khi năy của em.

- Nếu em nói rằng thành phố này chưa cho em gặp người đàn ông của đời ḿnh th́ anh có tin không?

- ….

 

- Em không buồn v́ chuyện t́nh cảm và cũng không có t́nh yêu để buồn. Chỉ là bất giác lúc đó em nhớ mẹ quá. Anh biết đó, trong khung cảnh này, nh́n gia đ́nh người ta bên nhau em đă rất nhớ mẹ. Em đă gọi về cho mẹ, nhưng chẳng dám nói ǵ cả, chỉ là rất muốn được nghe giọng nói của mẹ. Chỉ có thế thôi. - Em nói tiếp.

 

- Vậy mà anh cứ tưởng ...

 

- Tưởng em bị t́nh yêu quay lưng ngày giáng sinh ấy ạ? Xinh đẹp như em, yêu c̣n không được, ai dám bỏ. - Em cười vang đáp lời tôi.

 

Trong ánh sáng của bao nhiêu là đèn, tôi bỗng nhận ra em thật đẹp, cái đẹp của Việt Nam và một nét ǵ đó quá ư hồn nhiên dịu dàng. Cô gái này chắc chỉ đôi mươi.

Cứ thế chúng tôi cùng thưởng ngoạn không khí mùa đông ḥa với ḍng người tan lễ ra. Chỉ có điều em không hỏi tôi về tên tuổi, nghề nghiệp hay những ǵ đại loại như thế và tôi cũng không hỏi thêm ǵ về em. Chúng tôi cứ như đă quen nhau từ lâu lắm rồi. Có lẽ những điều ấy sẽ thật gượng gạo và xa cách nếu được hỏi hoặc cũng rất có thể v́ chúng tôi đều sợ sự kết thúc của cuộc gặp gỡ này.

 

Buổi tối hôm ấy kết thúc trong sự vui vẻ và những xuyến xao mơ hồ trong ḷng. Tôi về cùng em trên một chuyến xe cũng không nói thêm ǵ nhiều, chỉ là nh́n em thêm một chút, cười thêm một chút dù sau đấy tôi sẽ phải quay lại cả một quăng đường dài. Tôi đă rất muốn xin địa chỉ email của em nhưng chẳng biết nói sao. Lúc ấy dường như tôi không c̣n được b́nh thường nữa, có đôi chút ngại ngùng, có đôi chút e dè, dù rất muốn. Có lẽ tôi sợ một lời từ chối. Nhưng nghĩ về chuyến bay khứ hồi của ḿnh tôi đă mạnh dạn đưa em mẩu giấy nhỏ của ḿnh, cho anh địa chỉ mail nhé! Em nheo mắt cười tinh ngịch, có duyên nhất định sẽ gặp lại, anh đi chuyến xe này th́ sẽ hay gặp em. Tôi toan mở lời th́ em đă nói nhanh lời tạm biệt và bước xuống xe. Tôi lặng lẽ nh́n theo dáng em và bóng tối khuất dần phía sau. 

 

Tôi trở về Việt Nam với công việc của ḿnh hai ngày sau đó, cũng đă đôi lần đi trên chuyến xe của ngày hôm trước, chẳng v́ một lẽ ǵ rơ ràng và thuyết phục. Đôi lúc tự ḿnh cười với đôi mắt dáo dác t́m gương mặt đáng yêu ấy, giữa biển người này dễ ǵ gặp lại nhau. Cũng đă nhiều lần tự nói với bản thân ḿnh tại sao lại nhớ lâu đến thế nhưng nhận ra câu hỏi ấy thật ngớ ngẩn. Nỗi nhớ chẳng bao giờ cần một lư do cả. Những ǵ đă từng có với em, cho tới hôm nay, tôi luôn mong được lặp lại. Nhưng cuộc sống mà, đâu phải lúc nào cũng được như con người ta mong muốn. Nó vẫn cứ trôi đi và chúng ta vẫn cứ phải tiếp tục. Như tôi bây giờ, lại mang nỗi nhớ bất lực ấy cùng đi làm, cùng giải quyết công việc, cùng an ủi nhau, cùng chuẩn bị thật tốt cho cuộc gặp gỡ đối tác quan trọng vào ngày mai. 

 

 -0-

Những tia nắng đầu Hạ chiếu xiên qua khung cửa kính của căn pḥng nhỏ. Đôi cánh mềm mỏng của hoa dạ yến thảo khẽ rung rinh đón chào gió thoảng sớm mai. Nhiên mỉm cười với ngày mới, hôm nay cô có một cuộc gặp gỡ rất quan trọng với đối tác. Đây là dự án đầu tiên cô phụ trách, mọi tâm sức đều dành hết cho các bản kế hoạch. Bởi vậy mà ngay từ khi về nước tiếp nhận công việc, Nhiên đă miệt mài chuẩn bị. Cô không muốn có bất kỳ một chi tiết nào bị lỗi, dù chỉ là nhỏ nhất. 

 

Hài ḷng với cô gái tóc búi cao gọn gàng, đôi môi phớt hồng và bộ quần áo công sở trang nhă, nhẹ nhàng trong gương, Nhiên xếp tập hồ sơ vào chiếc túi xách khổ to, tự tin bước ra ngoài.

 

Nắng Sài G̣n đượm mồ hôi của một thành phố vội vă và tấp nập, qua cửa xe, Nhiên bỗng thấy nhớ người nơi ấy, là nhớ hơn mọi ngày, là nhớ để hoài niệm. Có thể bây giờ anh cũng đang giống như ḍng người ngoài kia, hối hả, tất bật với guồng quay của cuộc sống, đă quên mất cô bé khóc nức nở v́ nhớ nhà hôm nào. Mấy ai nhớ được phút bất chợt của xúc cảm? Có lẽ chỉ ḿnh cô là ngây ngô, chỉ ḿnh cô c̣n tin vào cổ tích, tin vào những mong manh của duyên phận. Dẫu vậy kư ức vẫn cứ xuyến xao trong ḷng. Thoáng lơ đăng mông lung vừa rồi khiến Nhiên bồi hồi, cô ngậm ngùi quay về phía trước. Chiếc bảng đồng hồ của taxi nổi lên ḍng số thời gian đỏ đậm, cũng vừa được nửa đường, Nhiên tranh thủ mở tài liệu kiểm tra lại lần nữa, cố gắng lấy lại sự chuyên tâm vốn có của ḿnh.

 

Cùng lúc ấy tại quán cà phê Bâng Khuâng trên đường Pasteur, Phan đang nhâm nhi ly cappuchino trong thư thái, nhẹ nhàng. Trong mọi cuộc gặp gỡ, nhất là gặp gỡ đối tác, anh luôn muốn đến sớm hơn, dù chỉ vài phút, với anh điều ấy rất quan trọng, nó thể hiện sự tôn trọng và coi trọng đối tác của ḿnh. Phong cách làm việc ấy của anh đă tạo được rất nhiều thiện cảm trong kinh doanh cũng như trong cuộc sống. Hơn nữa, với một ngày đẹp trời như vậy, ngắm đường phố vào buổi sáng cũng rất thú vị và yên b́nh. 

 

Phan nh́n ra con đường phía trước, Sài G̣n mùa này dường như trôi chậm hơn giữa thời gian. Những chiếc đèn lồng màu trà xanh và màu cam treo kín khoảng không phía trên của một con ngơ nhỏ, chiếc xe đạp của một chàng trai đang chậm răi lách qua đám trẻ chơi bóng. Dưới ánh nắng và sự cộng hưởng màu sơn của các khu nhà xung quanh, con đường nhỏ ấy như được nhuộm thêm một thứ màu cam ấm áp tới rạo rực. Trên các bệ cửa sổ và bục ban công, dạ yến thảo sặc sỡ khoe sắc trên nền xanh thẫm của các dây thường xuân leo dọc các ống nước. Sài G̣n bỗng nhẹ nhàng như một bản giao hưởng với đủ âm sắc của cuộc sống. Khung cảnh này chỉ thiếu một cô gái là trở nên hoàn hảo. Ngẫm vậy anh lại càng nhớ cô nhiều hơn. Có lẽ giờ này cô đang trên chuyến xe ấy, đang tận hưởng mùa hè của xứ người và chẳng c̣n nhớ đến chàng trai đêm Giáng Sinh năm nào. Biết làm sao được, khi anh cứ nhớ đến một người rất xa xôi trong đời.

 

 -0-

 Chiếc taxi rẽ lối vào con hẻm nhỏ trên đường Pasteur. Nhiên đưa tay vuốt lại tóc qua chiếc gương cầm tay be bé. Vừa kịp giờ hẹn, cô muốn mọi thứ phải thật hoàn hảo.

 

- Cà Phê Bâng Khuâng phải không cô?- tài xế taxi vừa nh́n hai bên đường vừa hỏi Nhiên.

 

Cô khẽ dạ một tiếng. 

Những cơn gió đầu mùa thổi nhẹ qua cung đường nhỏ. 

Chẳng ai biết rằng lời th́ thầm của t́nh yêu đang vương đầy con phố. 

 

Duyên phận, suy cho cùng, cũng chỉ là câu chuyện của những trái tim biết chờ đợi nhau./.

 

 

 

Thùy Giang
12/2020

 

 

 

 

 

 

 

 

Trang Thơ & Truyện: Thùy Giang               |                 www.ninh-hoa.com