Khi
chiếc phi cơ của hăng hàng không Eva Airline chạm xuống thềm phi đạo và
dừng hẳn ở phi trường Tân Sơn Nhất, hai chị em tôi nh́n nhau, tuy không
nói ra, nhưng chúng tôi cùng có chung một cảm giác nôn nao, lo lắng.
Việt Nam đây rồi, mảnh đất mà chúng tôi đă từ bỏ mấy mươi năm về trước;
trong một tâm trạng sợ hăi vào một đêm tối như bưng, và một ư nghĩ đây
là lần cuối; bây giờ hiện ra trước mắt. Mặc dầu đă chuẩn bị rất chu đáo,
tôi vẫn ngỡ ngàng và bối rối khi đối diện với hải quan và những “thủ tục”
của họ. Lần đầu tiên tôi nghe xung quanh ḿnh không có một ngôn ngữ nào ngoài
tiếng Việt Nam.
Chiếc
xe mang chúng tôi rời phi trường đi vào thành phố chính. Sài G̣n vào những
ngày cuối tháng ba không có một cơn gió mát, cái nóng hừng hực, nung người
xen lẫn với tiếng c̣i xe “rất đặc thù” ở Việt Nam, cùng với ḍng người
và xe gắn máy trên đường phố làm tôi chóng mặt. Về đến nhà, th́ “được”
nghe tiếng nhạc của những quán café xung quanh, cộng với mùi thuốc lá
làm chúng tôi chỉ biết nh́n nhau và ... “lắc đầu” . Tôi tự nhủ với ḷng,
“đáo xứ tùy thân”, thế nào rồi cũng phải quen thôi. Theo như chương
tŕnh đă định, chúng tôi sẽ trở về Ninh Ḥa vài hôm sau đó để thăm lại
một số bà con, bạn bè và người quen. Những tuần lễ chuẩn bị cho chuyến
đi “lịch sử” này làm tôi không ngủ được. Tôi nôn nao, háo hức, cái cảm
giác vừa lo âu, v́ không biết cái ǵ sẽ chờ đợi ḿnh, vừa vui vui v́ sẽ gặp
lại những người thân quen sau bao nhiêu năm xa cách.
Tôi
h́nh dung trong trí nhớ của ḿnh những kỷ niệm rất xưa, nhưng vẫn c̣n
rất đậm nét. H́nh ảnh của những ngày tháng cũ tưởng chừng như đă ngủ
quên, bỗng dưng thức dậy như những cơn sóng ào ạt vỗ vào bờ. Nghe Lan
bảo sẽ có họp bạn làm tôi càng náo nức hơn. Tôi nhớ đến bạn bè, sân
trường, thầy cô. Tôi cố t́m trong trí nhớ xem thử c̣n nhớ được những ai
và tưởng tượng khuôn mặt của từng đứa một. Nhớ đến nhóm “mi nhon” ngày
nào đă một thời “khuấy động” sân trường Trần B́nh Trọng trong những tà
áo dài ngắn trên đầu gối, những đôi guốc cao bảy tấc đă nhiều lần bị
“than phiền”.
Nhớ những
“cây si” của Nhung, Lan, trồng ở hành lang trên lầu mỗi sáng trước khi
vào lớp học. Nhớ những lần cùng đám bạn trong lớp đi về miền quê để
thưởng thức những trái cây chín mùi, ngọt lịm trên cành. Nhớ con đường
quốc lộ một từ nhà đến trường với những buổi chiều tan học cuối tuần,
giăng tay trên con lộ "thả dàn" làm những người "điên" đi trong mưa gió,
với những tiếng cười giỡn ḥa lẫn với tiếng mưa, nhớ những đêm lang
thang trong thành phố với những tách café đắng để …. tập sự nghiền ngẫm
về cuộc đời, sự nghiệp và c̣n nhiều, nhiều lắm. Vậy mà bây giờ về đây,
đứng ngay trong ḷng thành phố ngày xưa, tôi cảm thấy có một cái ǵ đó
rất ... xa xôi, trống vắng. Bạn bè c̣n đây, người thân c̣n đó, nhưng
cảnh cũ đă không ... c̣n nữa, không biết khi ông thi sĩ nào đó đă viết “
cảnh cũ, người xưa đâu rồi nhỉ? “ đă có cảm giác ra sao, c̣n tôi bây giờ
th́ cảm thấy ḿnh đang ở một nơi nào rất ……. “không quen”.
Gần
30 năm trở lại Việt Nam, Ninh Ḥa bây giờ đă thay đổi quá nhiều, ngoại
trừ một số bà con và đám bạn, tất cả dường như xa lạ. Cái thành phố nhỏ
bé ngày nào không c̣n nữa, tôi lạc loài trên chính quê hương của ḿnh,
ngơ ngác trong cái thành phố hiền ḥa ngày xưa nơi tôi đă sinh ra và
khôn lớn, nơi đă ấp ủ cho tôi nhiều kỷ niệm ngu ngơ của một thời áo
trắng, và nhiều trăn trở của những năm tháng tập tành làm người lớn. Con
đường quốc lộ một bây giờ không êm ả và trống vắng như xưa, khung cảnh
hai bên đường tấp nập, người mua, kẻ bán náo nhiệt, làm tôi thấy h́nh
như ḿnh đi vào một thành phố khác. Nh́n vào sân trường Trần B́nh Trọng
sao mà nhỏ bé quá, tôi đưa mắt về cái góc cuối hành lang trên lầu để cố
t́m được h́nh ảnh ngày nào, nhưng vẫn không sao t́m thấy được. Tôi về
đây t́m lại dấu tích của căn nhà cũ, mà bây giờ đă trở thành con lộ nhỏ. Tuy
biết nó đă không c̣n nữa, nhưng tôi cũng bồi hồi khi đứng trên “con
đường” đó.
Tôi đi tới, đi lui và h́nh dung ra từng nơi một của căn nhà. Tôi nhớ cái
sân giữa nhà nơi chúng tôi thường đánh vũ cầu và dầm nước trong những
ngày mưa lớn, khi mà nước không rút được tạo thành những cơn "lụt' nhỏ
trong sân. Nhớ
đến cái thú trùm chăn, ăn đậu
phọng nằm nghe mưa rơi trên mái ngói và c̣n bao nhiêu là kỷ niệm mà tôi
không sao quên được.
Cái
cầu
Gỗ
nối liền nhà nội với nhà ngoại cũng cùng chung số phận. Tôi nh́n quanh
mà cảm thấy có một cái ǵ đó ..... thật gần nhưng cũng rất xa.
Với sự sắp xếp của nhóm bạn “mi nhon”, một cuộc họp lớp ngắn ngủi đă
được thực hiện với sự tham dự của một số bạn bè, làm tôi rất vui và cảm
động. Tôi nhận ngay ra thầy Ba v́ thầy vẫn như xưa, vẫn bao dung, hiền
ḥa và nhẫn nại với cái đám nhất quỷ, nh́ ma, thứ ba học tṛ của thầy.
Tôi chắc thầy vẫn nhớ đến lần chọc phá của chúng tôi. Thời gian h́nh như
dừng lại trên gương mặt của thầy làm cho khoảng cách thầy tṛ như gần
lại. Hôm về lại Sài G̣n, tôi cũng nhận ngay ra cô Đào, và nhớ ngay cái
cú đầu rất “thương yêu “ của cô, v́ tôi đă làm lạc đề một bài luận văn
trong kỳ thi cuối của năm trung học. Tuy khuôn mặt cô bây giờ in hằn
nhiều những vết “chân chim”
nhưng
trông cô h́nh như trẻ lại, và vẫn dịu dàng như ngày nào. Mặc dầu đă
cố gắng moi trong kư ức của ḿnh, nhưng tôi vẫn không sao nhận diện được
hết những khuôn mặt thân quen của ngày xưa. Dấu vết thời gian đă xóa mờ
những nét vô tư của tuổi học tṛ, để thay vào đó những đường nét của bổn
phận và trách nhiệm. Nh́n lại bạn bè, ai cũng đă hai thứ tóc trên đầu.
Những sợi tóc xanh đă phai màu thay vào đó là màu sắc của thời gian.
Những con mắt nh́n nhau vui mừng, bở ngỡ, những bàn tay thân quen xiết
chặt như cố níu kéo về những ngày
tháng cũ, ngượng ngùng khi xưng hô …“mày tao” như ngày nào. Có đứa bây
giờ đă là ông, bà nội, ngoại, và tôi thấy ḿnh lúng túng trong cái ngôn
ngữ; mà tôi đă được dạy dỗ từ lúc nằm nôi; khi diễn tả lời cám ơn chân
thành nhất đến với mọi người.
Nhóm “mi nhon ” hôi ngộ lần này c̣n thiếu vắng một đứa, nhưng cũng rất
vui, những kỷ niệm ngày xưa được “chiếu cố” tận t́nh, và với sự đạo
diễn rất xuất sắc của Nhung và Phượng, chúng tôi có những trận cười thâu
đêm. Đây là lần đầu tiên sau gần 30 năm, tôi có dịp sống lại những giây
phút vô tư nhất của tuổi học tṛ, khi mà những “lo âu” về cuộc sống
không có trong tự điển.
V́
thời tiết và sức khỏe của gia đ́nh, chúng tôi đă thay đổi chuyến bay và
trở về Hoa Kỳ sớm hơn dự định. Cali cuối đông vẫn c̣n lành lạnh cho tôi
cái cảm giác dễ chịu và b́nh yên sau những ngày nóng bức, oi ả ở Việt
Nam. Những hàng đào hai bên đường trên những con phố, đă
bắt đầu trổ hoa trắng, hồng báo hiệu mùa xuân sắp đến, hàng cây xanh yên
lặng làm tôi thoáng nhớ đến Việt Nam. Rời xa cái ồn ào, náo nhiệt cuả
Sài G̣n, tiếng sóng vỗ êm đềm của biển Nha Trang, và cái thành phố nhỏ
nhắn ... Ninh Ḥa, tôi thấy ḿnh không giống như xưa. Hai tuần lễ ở
Việt Nam qua mau như những vạt nắng cuối ngày, tôi trở về với những sinh
hoạt thường nhật của đời sống sau hai tuần lễ “ăn vạ” v́ thiếu ngủ và
khí hậu, nhưng có một cái ǵ đó đă đổi thay, tuy rất nhẹ nhàng nhưng
cũng rất sâu xa.
Tôi
trở lại với Ninh Ḥa vội vàng và ra đi như cơn gió, có lẽ tôi nên dành
nhiều thời gian hơn để đi hết mọi góc phố của Ninh Ḥa, và biết đâu tôi
sẽ t́m được lại ḿnh của những năm tháng xa xưa? Nhưng thế nào đi nữa,
chuyến đi cũng đă cho tôi những cảm xúc khó quên, và một thoáng nuối
tiếc nào đó vừa lan nhẹ trong hồn, tôi trở về đây mang theo riêng cho
ḿnh một góc trời kỷ niệm…
Cho
tôi gởi lời xin lỗi đến những bạn bè tôi không nhận diện được, và cám
ơn những ân t́nh mà các bạn đă dành cho tôi. Cho tôi xin lỗi đến thành
phố .... Ninh Ḥa, nơi đă một thời đong đầy cho tôi những kỷ niệm, nhưng
tôi không sao t́m lại được. Và riêng với các bạn trong nhóm "mi nhon"
ngày xưa; chưa xa mà đă nhớ của tôi; ḿnh có quá nhiều những niềm vui và
nỗi nhớ để nhắc nhở cho nhau nghe phải không? Những giọt nước mắt hôm
chia tay vẫn c̣n đọng lại đâu đó trong ḷng, cho tôi gởi lời cám ơn đến
các bạn, đă cho tôi sống lại với những hạnh
phúc của ngày nào. Tôi xin giữ lấy những thân t́nh này như một món quà
vô giá, một góc trời kỷ niệm của một trong những đoạn đường đời tôi đă
đi qua...
Cali, tháng tư 2006
Viết cho các bạn 12d1 & …
nhóm “ français”
mi nhon..