Mấy trường
quanh chỗ tôi ở sắp đến kỳ nghỉ
hè, nhắc tôi nhớ lại những mùa thi cử hồi
tôi c̣n ở bậc trung học vào những năm
đầu của thập niên 60. Tôi hồi tưởng
các bạn của tôi thời ấy và những câu chuyện
liên quan đến nàng Thụy, người tôi yêu với
đầy đủ chi tiết "bên
chân cầu Sắt"
Như những chiều cuối
tuần của mùa thi, tôi và Sự lo ôn bài vở
để chuẩn bị cho kỳ thi sắp tới.
Thường th́ hai đứa gặp nhau tại
ấp Đông Thành gần G̣ Lăng v́ nơi đây
yên tĩnh rất tiện cho việc học chung, thế
mà chiều nay Sự
lại đổi ư gặp tôi tại nhà. Sau những
giờ mệt nhọc vùi đầu vào đống
sách vở, Sự rủ tôi đi bộ dạo mát
trên "đàng
luồn cái thị".
Thấy có lư, tôi gật
đầu tán đồng ư kiến:
- "Ừ, th́ tụi
ḿnh cũng nên đi dạo cho khuây khỏa"
Tôi cười nhẹ:
- "Học quá tụi
ḿnh phát điên!"
Bài vở ngổn ngang trên
bàn vẫn đâu
để đấy và tấm bảng đen treo lủng
lẳng trên tường có bài toán quỹ tích giải
dở dang cũng ngưng ngang giữa chừng. Hai
đứa đứng thoắt dậy, rời ghế
và nhanh chóng đi ra khỏi nhà. Trước đầu
ngơ nhà tôi là con đường "trong" của
xóm Rượu chạy ngang, đầy cỏ mọc
hai bên đường gập ghềnh với những
trũng đất lồi lơm.
Ban đầu, hai
đứa định đi lên
trên "đàng luồn cái thị" rồi ṿng về
như tôi đă dặn trước với người
nhà nhưng v́ trời hôm ấy đẹp quá khiến
cả hai không c̣n nghĩ đến việc trở về
nhà học bài nữa. Sẵn trớn, hai đứa
tấp vào nhà bạn Sái trong con hẻm sâu từ
đường Lê Lợi, nằm sau chợ Ninh Ḥa
nhưng không gặp Sái ở đó. Tiếp tục
về hướng cầu Gỗ, Sự và tôi quyết
định lên thăm bạn Xuân có nhà ở sau hạt
kiểm lâm cách bến xe chạy tuyến Dục Mỹ
không xa lắm.
Cả ba hợp
mặt, đương nhiên, ba chàng có nhiều mẩu
chuyện vui buồn của tuổi học tṛ đem
ra bàn bạc. Tâm sự học đường, thi cử,
nói bóng nói gió, bong long ba loa ǵ đi nữa nhưng
Xuân và Sự hầu như không quên những chuyện
của các người đẹp cùng lớp trong
"xóm nhà lá" như HTTD, TTĐL, HTMĐ v.v… Riêng tôi,
tôi có một mối t́nh đơn phương thầm
kín nên tôi hơi ích kỷ và không muốn hai bạn
đề cập đến tên
của người tôi yêu.
Xuân có khiếu thổi
sáo và làm thơ hay như một bài thơ trữ t́nh
có tựa đề
bắt đầu bằng bốn chữ H,T,T và D v́
Xuân đang hồi yêu nàng này tha thiết. HTTD là một
trong những hoa khôi cùng lớp với cả ba, có
nhà nàng ở Dục Mỹ. Sự th́ chưa có
đối tượng nhưng có máu văn nghệ
ca hát hay, một cây nói tếu và có tài giả gái
khỏa thân độn ngực căng phồng nẩy
lửa nhảy múa, nhiều lần làm tôi cười
ḅ lăn ra đất. Dầu tôi không muốn nhưng
cô nàng Thụy lớp Lục II, học sau chúng tôi
hai lớp, thường được hai bạn
đề cập tới và cấp đôi cho tôi trong
các buổi họp mặt bạn bè.
Nắm
được tẩy của tôi và cũng muốn làm
tôi vui nên Sự chiều tôi và đề nghị cả
bọn ba đứa đi cầu Sắt tắm sông.
Không đợi Xuân có ư kiến, tôi chụp ngay cơ
hội:
- Chà, nay nghe Sự phát biểu,
tôi nghe được ghê đó!
Sự là một người
bạn tốt hiểu tôi, tuy nhiên tôi làm bộ phát
biểu như vậy là để
đánh trống lảng thế thôi. Không chần chờ,
tôi nhanh nhẹn ừ lớn. Xuân không có một chọn
lựa nào khác nên dù muốn dù không cũng phải
tháp tùng theo gót của tôi và Sự. Có thêm sự hỗ
trợ đắc lực của hai thằng bạn,
tôi có mồi mạnh dạn bước đi.
Rời nhà Xuân, cả ba cuốc
bộ theo con đường rầy xe lửa lơm
chơm với sỏi đá
sắc bén. Vừa đi tôi vừa thầm nghĩ
đến nàng Thụy, cô học tṛ thùy mị mà
tôi yêu say đắm. Càng nghĩ đến nàng tôi
càng hồi hộp, càng run làm đôi chân của tôi
khó bước. Tôi vừa khập khểnh bước
trên những mô đá, vừa ước mong
được nh́n thấy nàng trên băi cát thơ mộng
cạnh chân cầu Sắt mà tôi đă hơn một
lần nh́n thấy nàng ở đó. Nàng thường
đến đây để giặt giũ quần
áo vào mỗi xế
chiều cuối tuần.
Sự hội ngộ với
nà
ng nơi chân cầu
trong những giây phút sắp tới đă khiến
tim tôi đập th́nh
thịch v́ run v́ mừng và v́ yêu. Nàng sắp xuất
hiện trước mắt tôi và lần này, tôi
không dại ǵ để mất cơ hội nữa.
Tôi tự hứa với ḷng là tôi quyết tâm đến
gần và sẽ khai khẩu gợi chuyện với
cô ả.
Trước mặt Thụy,
tôi muốn chứng minh cho hai bạn Xuân và Sự dẹp
bỏ cái tư tưởng ám ảnh về tôi:
"nhát như con thỏ đế" như bạn
Quang và Khoa, cũng là hai bạn cùng lớp từng
quan niệm và đánh
giá tôi như một liễu yếu đào
tơ. Và c̣n những bạn khác nữa cùng lớp
với tôi cũng sẽ không nói tôi là con thỏ
đế nhát ấy nữa.
Cầu Sắt
đen thui lù lù hiện ra trước mặt tôi hồi
nào chẳng hay trong khi tôi cứ măi bận tâm về
việc gặp Thụy sắp tới. Cảnh vật
bao quanh cầu đứng im thinh thít đợi chờ,
như muốn chứng
kiến cảnh hội ngộ của tôi và Thụy
trong ṿng khoảnh khắc đến. Và tôi cứ hy
vọng và vẫn hy vọng…
Buổi xế chiều êm
ả, chậm chạp trôi qua. Chiếc xe ngựa
đông người trên con lộ đất duy nhất
dẫn về Quang Đông, đang khó nhọc di chuyển.
Một hai chiếc xe gắn máy rồ ga vụt chạy
làm bụi bay mù một góc trời Điềm Tịnh.
Chân cầu Sắt có nước sông Dinh trong mát rề
rề chảy về hướng cầu Dinh. Dọc
dài hai bên sông là những bụi tre mọc tương
đối chằng chịt xen lẫn một vài tàng
cây cổ thụ to lớn. Sóng nhỏ gợn lăn
tăn nối tiếp
nhau dạt vào hai bên bờ. Chiều hôm nay thật
mát, thật đẹp, thật nên thơ, và tôi mơ
ước thật t́nh tự…. Chuyện ǵ đến sẽ đến!
Và ước
mơ của tôi đă đạt, hai chị em Thụy
xuất hiện trên
băi cát vàng óng ánh, ngồi giặt quần áo sát mé
sông. Một bức tranh tuyệt mỹ đang phô
bày một "Thúy Kiều và Thúy Vân" duyên dáng
dưới buổi chiều nhạt nắng. Sự có
mặt của Thụy làm ḷng tôi ngây ngất, dạt
dào một t́nh yêu rất chân t́nh trong tôi.
Nước bắn
tung tóe lẫn tiếng đùa
giỡn cố ư của ba chàng "ngự lâm pháo thủ"
dưới nước làm Thụy bắt đầu
chú ư. Chắc chắn nàng đă nhận ra ba đứa
chúng tôi v́ tôi thấy nàng quan tâm đưa mắt
lén nh́n về hướng có tiếng ồn ào dậy
sóng dưới nước do ba chàng ngự lâm pháo
thủ khuấy động.
Sự và Xuân bắt đầu
nhập đề, xúi tôi trổ tài
một tay bơi nhà nghề cho nàng thấy. Được
hai thằng bạn mắc dịch xúi, tôi cũng muốn
lấy le trước mặt nàng nhưng một
điều chắc là việc này khó hơn là tôi
đă tưởng. Tôi chỉ mới biết bơi
chập chạ dù hơn những năm dài bắt chuồn
chuồn cắn nát rún, nên tôi dư biết khả
năng của tôi.
Tánh nam nhi bồng bột của
tôi và lời giục của Xuân và Sự đă khiến
tôi làm một anh hùng "rơm" bơi vào chỗ
nước sâu và xoáy; không may ḍng nước đă
cuốn tôi vào cái "ḷng chảo" ác nghiệt
sát chân cầu. Tôi "giă gạo" gần chết,
hụp lên hụp xuống mấy lần uống nước
sặc sụa cũng chỉ v́ yêu Thụy mà sắp
đổi mạng sống
của tôi. Nhưng tôi
muốn được chết đuối để
biến thành một
con ma da linh thiêng nơi chân cầu Sắt để
mỗi chiều cuối tuần hiện về kéo
chân người tôi yêu theo tôi, người đă
làm cho cuộc đời tôi khổ sở.
Tôi nghĩ là tôi đă chết
đuối nơi
đây nhưng thầy bói nói mạng của tôi
không bị chết yểu, tôi sắp chết nhưng
tôi lại điên rồ tin vào số
mệnh của ḿnh. Xuân lẫn Sự bỗng tái mặt,
cả hai cảm thấy hối hận nên hối hả
liều ḿnh cứu bạn, và nhanh tay đẩy tôi
thoát khỏi tử thần.
Nhờ vậy, tôi c̣n sống
ngồi đây hôm nay viết bài
kỷ niệm "Bên Chân Cầu Sắt" này gửi
hai bạn và người tôi yêu.
Hai thằng bạn
ác ôn thấy cứu được tôi, rồi cười
một cách khoái trá làm tôi sượng sùng. Nh́n vào
sự đùa giỡn quá lố của Sự và Xuân,
tôi hiểu hai thằng bạn đang nẩy ra một
kế khác, muốn thách đố tôi
thêm.
Quả thật, Xuân vừa giỡn nước vừa
hỏi tôi:
- Đố mày dám lên bờ
gặp Thụy.
Giống như ư của
Xuân, Sự gằn giọng:
- Dám không?
Tôi vẫn không trả lời,
trầm ngâm im lặng dưới nước, tôi suy
nghĩ có nên "dám không". Hai thằng bạn quỷ
này chẳng cho tôi nghỉ xả hơi, và cả hai
biết rằng tôi chưa hoàn hồn sau trận
"giă gạo" đùa giỡn với tử thần.
Nước văng
tung tóe khắp chân cầu Sắt lẫn tiếng cười
dai như đỉa đói của hai thằng bạn
làm tôi tự ái muốn
làm chuyện "dám không" mà hai bạn một lần nữa
thách đố.
Thấy tôi câm miệng hến,
Sự vừa tạt nước vào người tôi
như muốn đánh thức tôi và vừa lập lại
lời nói:
- Dám lên bờ gặp Thụy
không?
Xuân và Sự đă đẩy
tôi vào chân tường, tôi chỉ có một đường
đi là dám làm chuyện "dám không". Trên
đường đến đây ban năy, tôi đă
hứa với chính ḿnh là mạnh dạn kia mà nhưng
giờ tôi do dự. Tâm trạng của tôi lúc ấy,
hoàn thành một sứ mệnh mà hai bạn thách
đố, quả thật là khó khăn lắm lắm!
Hai thằng bạn thúc măi,
tôi cảm thấy lạnh chân hơn. Hướng về
bờ, thấy hai chị em Thụy đang ngồi giặt quần
áo, tôi lại càng phân vân hơn nữa. Thấy tôi
c̣n chần chừ, Xuân và Sự không ngớt kích
động tinh thần
cho tôi phấn khởi để rời mặt nước.
Bên bạn bên t́nh, hai thái cực không cân xứng
mà tôi đang đương đầu đối phó.
Tôi hít một hơi
mạnh để tự trấn an:
- Đây là một dịp tốt
để tôi khai khẩu gợi chuyện với
nàng…nhưng…
Lấy cớ mượn nàng
cục xà bông, một ư nghĩ vừa chớm nở
trong tư tưởng của tôi làm tôi phấn khởi.
Tôi lấy lại phong đ
ộ
rồi quyết định rời khỏi nước
lên bờ gặp Thụy.
Tôi bỗng dùng dằng
"tiến thối lưỡng nan" khi từ xa tôi
bắt gặp ánh mắt long lanh của Thụy liếc
nh́n tôi. Những dự tính và sắp đ
ặt
trong trí tôi trước đó, tôi phải làm
ǵ nhưng khi đến gần nàng tự dưng biến
mất. Tôi rụt rè tiến đến bên Thụy
gần hơn…
Như một kẻ gần
mất hồn, tôi lên tiếng:
- Thụy cho tôi mượn
cục xà bông !
Thụy h́nh như ngạc
nhiên và bỡ ngỡ trong giây lát. Nàng thẹn thùng
trao cục xà bông để
đáp lại lời yêu cầu của tôi. Tôi
đưa tay lấy cục xà bông trong tay nàng rồi
chà vội lên tóc. Tôi run lên đến cả tên của
tôi, tôi cũng không c̣n nhớ nữa. Trạng thái
biến đổi một cách đột ngột
trước một đối tượng tôi yêu
làm tim của tôi muốn nhảy ra khỏi lồng
ngực.
Trả lại cục xà
bông trong tay Thụy, tôi ấp úng:
- Cám ơn!
Trở lại dưới
nước nơi có Xuân và Sự, hai bạn đă
mục kích trọn vẹn sự việc của tôi
và Thụy. Hai bạn trố mắt nh́n tôi, thán phục
tôi rồi phá cười lên. Tôi hoàn hồn lặn
xuống nước gội tóc...
Sáng hôm sau, có
tin đồn lớn lan ra khắp lớp và bạn
bè trêu chọc tôi ngay trong buổi chào quốc kỳ.
Các bạn làm tôi "quê" quá v́ lẽ tôi đă
dùng cục xà bông mà Thụy giặt "quần"
để gội đầu. Dĩ nhiên, tin đồn
hấp dẫn này được mấy chị trong
"xóm nhà lá" của lớp tôi chiếu cố
và thường làm đề tài nóng hổi để
chọc tôi trong những giờ ra chơi hoặc
đầu giờ học.

Tôi vẫn nhớ măi câu chuyện này bên cầu Sắt
v́ đây là kỷ niệm tôi thương nhất tôi
nhớ nhất "cục xà bông" của nàng
đă trao tôi, tay trong tay. Tôi nuối tiếc không
tâm sự nhiều hơn trước mặt Thụy.
Dự tính thật nhiều nhưng rốt cuộc chẳng
thốt nên câu. Tôi non dại quá, đă để mất
một dịp may. Tôi
đă để mất một cơ hội tốt mà
tôi thành thật xin cám ơn hai bạn Xuân và Sự
đă tạo cho.
Chờ một dịp may
khác, chắc lâu lắm và cũng có thể không bao
giờ có, và chắc chắn không có, phải không Thụy?