(tiếp theo
Kỳ 1)
Chính vì
những khó chịu đó mà ai cũng mong mỏi mùa hạ trôi qua mau cho con người
thoát khỏi những oi bức đó, và không khỏi tiếc nhớ một quá khứ mát dịu, êm
đềm đã qua – như đã từng tiếc nhớ những cái gì đã qua trong đời :
Gió bay
bông lựu đỏ tơi bời
Tựa gốc
cây đu đứng nhởn chơi
Oanh nợ
tiếc xuân còn vỗ cánh
Én kia
nhớ cảnh cũng gào hơi
(Ngô Chi Lan – Vịnh
Hạ)
Nhưng càng
nhớ tiếp những gì đã qua, càng thấy bực cho hiện tại. Và con người cũng
vẫn phải cam chịu và mãi mãi trách hờn :
Ai xui con
cuốc gọi vào hè
Cái nóng
nung người nóng nóng ghê
Cái nóng của mùa hạ
năm nào đó đã nung lòng tác giả hai câu đó : Nguyễn Khuyến (1835 -1909).
Cái nắng hạ đã nóng nung người ông ta hay cái “thế sự” mà ông giã từ kia
đã “nung nóng “ ông ta ? Và cái gì đã khiến ông ta :
Biếng trông trời hạ nước non xưa
Ý khí ngày thường nghĩ đã trơ
Người lười biếng, ý
khí đã trơ, nhưng vẫn “ngâm nga” được trước cảnh hạ:
Ngõ trước vườn sau um những cỏ
Vàng phai thắm nhạt ngán cho huê
Đầu cành kiếm bạn oanh xao xác
Trong tối đua bay đớm lập lòe
Và trước những “thú
vui” hàng ngày của ông ta :
Thơ Đào
cửa miệng đưa câu rượu
Xóm Liễu
quanh khe chịu tiếng khà
Có phải vì
không chịu những” tai trời ách nước” đó mà ông ta phải tìm những vui thú
để quên đi, như cá nọ bướm kia:
Cá vượt
khóm rau lên mặt nước
Bướm len
lá trúc lượn rèm thưa
Trong bài
“Mùa hạ” sau, ta cũng thấy được một Nguyến Khuyến “biếng nhác” như thế, dù
cho có sự “giục giã” thoảng nghe:
Tháng tư đầu mùa hạ
Tiết trời thực oi ả
Tiếng dế kêu thiết tha
Đàn muỗi bay tơi tả
Nỗi ấy biết cùng ai
Cảnh này buồn cả dạ
Biếng nhác năm canh chày
Gà đã sớm giục giã
Những “oi
ả, thiết tha, tơi tả” đó chỉ làm cho ông “buồn cả dạ”, cũng như đã khiến
cho ông Trần Tế Xương. (1864 -1906) cũng buồn như thế, như trong bài “Đêm
Hè” sau đây:
Trời không chớp bể chẳng mưa nguồn
Đêm nảo đêm nao tớ cũng buồn
Bối rối tình duyên cơn gió thoảng
Nhạt phèo quang cảnh bóng trăng suông
Khăn khăn áo áo thêm rầy chuyện
Bút bút nghiêng nghiêng khéo giở tuồng
Ngủ quách sự đời, thây kẻ thức
Bên chùa chú trọc đã hồi chuông
Một đêm hè,
nóng, oi, ngủ không được, có phải nhờ thế mà ông ta đã sống thực với lòng
mình ?
Một con
người sống bất cần đời, sống bạt mạng, ăn chơi trụy lạc, cả đời cứ bị cái
nghèo đeo đẳng, cái thi cử nó hành hạ, thế mà chẳng đủ để cho đời ông thêm
cay đắng xót xa sao mà còn có lúc phải:
Bối rối tình duyên cơn gió thoảng
Ông lại cho rằng
chuyện” khăn áo, bút nghiên” “thêm” rầy chuyện”, thế sao suốt đời cứ mãi
chạy theo khoa cử công danh? Sao ông không tìm một lối thoát khác, có phải
vì thái độ “ngủ quách”, “thây kẻ thức”, mà ông ta không “thoát”? nhưng
làm sao đây, có muốn ngủ, chẳng ngủ được, vì tiếng chuông chùa đã đổ hồi
công phu, đã sắp sáng rồi. Phải cho ông thấy cái thực tại của đời, của
mình chứ !
Và ông đã thấy một
“tai trời ách nước”: nắng quá thành “Đại hạn” :
Dạo này đá nát với vàng phai
Thiên hạ mong mưa đứng lại ngồi
Ngày trước biết gì ăn với ngủ
Bây giờ lo cả nước cùng nôi
Trâu mừng ruộng nẻ cầy không được
Cá sợ ao khô vượt cả rồi
Tình cảnh nhà ai nông nổi ấy
Quạt mo phe phẩy một mình tôi
Đúng như
vậy, bây giờ đá đã nát, vàng đã phai, người ta mong mưa, mong nước không
thiết gì ăn ngủ. Nhưng có trâu mừng vì đất nẻ cầy không được, có cá sợ đất
khô nên đã vượt cả. Còn ai? Còn lại một Trần Tế Xương:
Quạt mo phe phẩy một mình tôi
Đó là chỗ
đứng của ông ta. Đó có phải là một thái - độ khôn lanh của một kẻ “biết
đời biết ta” hay là thái độ của một kẻ bất lực, trốn tránh trách nhiệm,
sống ngoài lề những người khác, chẳng làm gì được cho bản thân, cho gia
đình và cho cả quốc gia, dân tộc?
Nắng đã về trong thơ
cổ
Nắng
nóng, hạ buồn chỉ làm cho những kẻ bất đắc chí nắm lấy để gởi gắm tâm sự
mình. Nhưng trải qua những “nắng lửa”, nắng vẫn không vì thế mà nhạt nhòa,
hao gầy, mòn mỏi. Nắng năm xưa vẫn là nắng năm nay. Nắng có khác chăng là
nắng nhập vào cõi thơ này người ta khoác áo cho nắng khác với cõi thơ
kia.
Và một sớm mai nào
đó, ta có bắt gặp những chùm hoa, và nghe gió mai :
…Khẽ nói lọt tai
Người: Hoa nhiều
sao không
hái ? Người cười
thưa với
gió: Lòng là vườn
hoa, hái
rồi biết cất đâu?
Gió ngừng sau đèo
mây thả
hoa về trong nắng
(Thi Vũ)
Mây đã thả
hoa về trong nắng ! Hỡi thi nhân ! hãy bắt lấy hoa và dệt nắng trong thơ…