Trương Thị Diễm Thùy người em gái Huế
V́ chiến
chinh phải xa ĺa cố đô
Đường di cư
hoang sơ những nấm mồ
Đất lấp thân
xác người trong vội vă
Mùi hôi tanh
nồng con gió Hạ Lào
Tấm thẻ bài
nằm yên trên mộ hoang
Nén hương nào
sưởi ấm hồn tử sĩ
Mẹ nắm tay
dục em đi hối hả
Thẻ bài trên
mộ có phải của cha
Bằng găy cánh
trong ṿng vây đạn pháo
Ôi Quảng trị
vất vưởng ngàn anh linh
Đă ngă xuống
v́ đất Mẹ yêu thương
Em ̣a khóc
khoác lên vành tang trắng
Mẹ mất chồng
con giờ đă mất cha
Em nh́n mẹ
nắm tay em hối hả
Thân cha nơi
nào cỏ lạnh mồ hoang
Mẹ nghẹn ngào
ruột đau ḷng quặn thắt
Em nức nở gào
thét hận ngập tràn
Máu nhuộm đỏ
bên bờ sông Thạch Hăn
Tấm thẻ bài
buồn hiu rạng ánh chiều
Bom đạn rơi,
trời nhỏ lệ chia phôi
Anh biết em
giữa khói lửa quê hương
Những chiều
hành quân bạn là biển cả
Ḍng mực tím
trên trang giấy học tṛ
Ngát hương
t́nh, ấm ḷng người chinh khách
Những tưởng
uyên ương se kết chỉ hồng
Trầu cau mai
mối tṛn lời hẹn ước
Đất nước tang
thương, lưu lạc xứ người
Cung thương
lỡ nhịp, anh mất người t́nh
Duyên nợ lỡ
làng trôi theo vận nước
Thân trai
viễn xứ sống đời ly hương
Rồi một chiều
anh về nơi xứ Thượng
Kiếm t́m em
trên khắp mọi ngơ đường
Nào đâu thấy
h́nh dáng người yêu cũ
Ta đành lạc
mất nhau trọn kiếp này
Tấm thẻ bài
anh hằng đeo ngày trước
Thành tâm gửi
lại em lời nguyện cầu
Chúc em hạnh
phúc nơi phương trời lạ
C̣n anh chôn
kín t́nh vào thiên thu
Vần thơ viết cho em,
một mối t́nh tri kỷ xa xăm...