Phương Hiền là đầu tàu của nhóm 5 người cùng đi,
gồm Phương Hiền, 2 người em của Hiền, Hoàng Lan và chị Tuyết Hồng
(bạn học cùng lớp Hiền). Khi đến Mỹ sau những ngày theo Tour du
lịch tham quan mọi nơi, tất cả đều muốn ghé đến thành phố San
José, thung lũng điện tử thuộc miền Bắc tiểu bang California, nơi
có Trâm Anh một người bạn mới của ninh-hoa.com đang cư ngụ tại
đó. Trâm Anh đă lên chương tŕnh cho cuộc gặp mặt trong thời gian
1 ngày thật ngắn ngủi. Rất thương cho sự sốt sắng của Trâm Anh tuy
không phải người Ninh Ḥa, nhưng toan tính cả mọi việc cho cuộc
gặp gỡ. Trâm Anh xưa kia sống tại Ban Mê Thuột, nghe tiếng về món
nem nổi tiếng của Ninh Ḥa và chỉ vài lần đi xe ngang qua Ninh Ḥa
mà thôi. Dù không phải là người Ninh Ḥa nhưng Trâm Anh phải đón
tiếp các bạn NH của tôi từ Sài G̣n ghé qua, tôi thật áy náy.
Sự sốt sắng của Trâm Anh làm cho tôi thấy thương em
quá. Tôi chợt nghĩ ra Lê Thị Minh Nguyệt (Trang, tên chúng tôi
thường gọi), một người bạn cùng ở Dục Mỹ với tôi ngày xưa hiện
sinh sống tại thành phố San José. Trang học sau tôi một lớp tại
trường Trung học Ninh Ḥa, cho đến ngày 30/4/1975, những người Dục
Mỹ chúng tôi tản mác khắp mọi nơi để t́m kế sinh nhai.
Tôi lật sổ t́m ngay số điện thoại của Trang, đă
lâu rồi chúng tôi không liên lạc. Mẹ Trang (bác B́nh Minh ) bắc
máy, nghe được tiếng nói của Bác tôi nhận ra ngay, tôi trả lời
bác:” con là Thủy, con bác Nghinh đây bác ạ”. Bác cười thật vui,
thế rồi bác cháu chuyện tṛ hỏi han mọi chuyện, tôi hỏi thăm bác
trai, bác đă gần 90 tuổi mà vẫn lái xe hơi đi chợ mỗi tuần. Hai
bác rất đẹp lăo. Vừa lúc ấy Trang đi tập thể dục về, cầm phone nói
chuyện với tôi, chưa nói nhiều mà tiếng cười vang của Trang qua
điện thoại. Trang có giọng cười rất vui, như Trâm Anh nói :”Nghe
chị Trang cười là em phải cười theo”. Sau vài câu thăm hỏi, tôi
nói với Trang:”Thủy có chuyện này nhờ Trang”. Trang hỏi lại:” Có
ǵ Thủy cứ nói đi”. Tôi kể lại cho Trang nghe về nhóm bạn của ḿnh
sẽ ghé San José trong vài hôm nữa, nhưng người tiếp đón lại không
phải là người Ninh Ḥa Dục Mỹ, Thủy cảm thấy làm sao đó thấy
thương cho Trâm Anh một ḿnh lo lắng mọi việc, nên Trang thay mặt
tiếp tay với Trâm Anh tiếp đón được không? Trang nói ngay không
một giây suy nghĩ ”OK, chuyện nhỏ” rồi lại cười vang. Sự nhận lời
của Trang làm tôi rất vui, thật trong suy nghĩ của tôi, tôi nghĩ
là khi nói đến việc này Trang sẽ rất vui, bởi tấm ḷng của bạn ấy
rất cởi mở và rộng răi dễ mến. Qua bài viết này Thủy cám ơn Trang
đă lắng nghe Thủy và hết ḷng với các bạn.
Thế là tôi cho số điện thoại của anh Thành, Trang
gọi qua, anh Thành lại cho số của Trâm Anh. Bắt đầu từ đó hai
người thường xuyên liên lạc và sắp xếp mọi việc để tiếp đón phái
đoàn Việt Nam . Sáng hôm đó Trang làm tài xế lái chiếc xe lớn
nhiều chỗ ngồi của Trâm Anh cùng đi với Trâm Anh từ sáng sớm đến
San Francisco đón nhóm 5 người trở lại San José.
Và nhiều chuyện thật vui là khi mọi người không thể
nào liên lạc được th́ cứ gọi về VN cho Thủy để biết rơ thời gian
và sự việc đến đâu… Phương Hiền gọi điện thoại cho Thủy cho biết
thời gian ra sao….và nhiều tin nhắn qua điện thoại cho biết hiện
đang ở đâu hay sẽ ở khách sạn nào…Hiền nói chỉ biết nhờ Thủy chứ
không làm sao liên lạc được. Vậy là Thủy được làm cầu nối cho mọi
người. Tối đến th́ Thủy gọi cho Trâm Anh báo tin lại. Nghĩ lại
những lúc đó rộn ràng thật vui, người bên Mỹ, người bên Việt Nam
làm mối dây liên lạc cho nhau, chuyện khó tin mà có thật !
Theo tôi được biết cuộc gặp gỡ thật lư thú, rất xúc
động và tốt đẹp nhờ thêm sự tiếp sức chân t́nh của Thầy Cô Ngô,
anh chị Thi Thi,... và tôi xin được để dành cho Trâm Anh, Tuyết
Hồng, Hoàng Lan, Chất Trần…viết tiếp kể cho các anh chị và các bạn
đọc.
Sau khi Phương Hiền trở về VN, th́ Hoàng Lan ở lại
tiếp nối chuyến du lịch của ḿnh cùng anh chị Chất Thành tại Nam
Cali vài ngày, rồi mọi người cùng nhau bay qua xứ Vạn hồ Minnesota
thăm trang chủ ninh-hoa.com và ở lại một tuần lễ tại tư gia của
anh. Tôi được biết gia đ́nh anh Thành tiếp đón mọi người rất thân
t́nh tạo cho không khí trong ngôi nhà anh rộn ràng hẳn lên cùng
bao tiếng cười nói đùa vui. Tôi lại được dịp nghe điện thoại
thường xuyên hơn khi có anh Thành Chất và Hoàng Lan ở tại
Minesota, biết bao tiếng cười ḍn tan rạng rỡ, khi t́nh cảm mọi
người dành cho nhau. Không ǵ quí bằng t́nh yêu thương trong mỗi
con người chúng ta luôn thể hiện khi có dịp gặp gỡ bạn bè và sự
tiếp đón thật chân t́nh bao la giữa con người và con người với
nhau trong t́nh bạn bè đồng hương. Tôi nhớ đọc đâu đó câu viết:”
“Cuộc sống có lúc là một t́nh cảm linh hoạt, chất
lượng của t́nh cảm cũng là chất lượng của cuộc sống.”
“Chỉ những ai có duyên phận mới trở thành người
thân của nhau, cho dù trong cuộc sống bận rộn bạn ít khi gặp mọi
người, nhưng bạn hăy trân trọng từng khoảnh khắc khi c̣n bên họ,
hăy dành cho họ thời gian để yêu thương bạn hơn.”
Hà Thị Thu Thủy
Tháng3/2012