Qua khỏi bến đ̣, leo lên
một con dốc cao bà Hai đă thấm mệt. Tuổi đă tám mươi nên sức khỏe yếu
đi.. Ngồi nghỉ trên tảng đá bên đường, bà Hai nh́n xuống mặt biển mênh
mông. Tiết trời tháng chạp năm nay khí hậu bổng nhiên se lạnh. Gió tự
phương Bắc tràn về. Những cụm mai được lặt lá trơ trụi, như chịu lạnh để
chuẩn bị cho hoa nở thịnh đón xuân về..
Hôm nay là ngày rằm cuối
năm. Chùa Từ Tôn tấp nập khách thập phương. Nơi đây ngày rằm nào cũng
đông khách .
Rằm tháng giêng, sau
những ngày xuân hội dâng hương lễ Phật rộn ràng áo mới, niềm vui. Lễ rằm
đầu năm được mang tên là rằm nguyên tiêu. C̣n có tên là Thượng nguyên.
Rằm tháng giêng các chùa thường tổ chức lễ hội Dược sư, chính quyền có
tổ chức hội thơ Việt Nam.
Rằm nguyên tiêu trăng
sáng trong. Khí trời tươi xanh mát mẽ. Thuở trước, các văn nghệ sĩ
thường tự tổ chức với nhau đêm hội tụ ngắm trăng b́nh thơ. Bên chén trà
thanh đạm những bài thơ tự tâm ḿnh làm được đem đọc cho nhau nghe. Bây
giờ các nhà thơ, nhà văn được chính quyền gởi thiệp mời trân trọng, và
chủ đề được lựa chọn sẳn. Tha hồ đọc thơ. Có nhiều bài được làm tự thuở
nguyên tiêu nhiều năm trước, nay thay đổi một vài từ cho hợp với tháng
năm. Văn minh hơn có những bài thơ nói về trăng được điểm thêm vào vài
danh từ nguyên tiêu, thượng nguyên cho trọn vẹn.
Rằm tháng hai c̣n tiếp
nối những niềm vui của mùa xuân vui vẻ.
Rằm tháng ba chan ḥa
khí xuân muộn của tiết Thanh minh và lễ hội Đạp thanh
Rằm tháng tư là ngày
Phật đản sanh. Lễ được chuẩn bị từ ngày mồng bốn cho đến ngày rằm. Hội
được tổ chức qui mô: có xe hoa, thả hoa đăng v.v..
Rằm tháng sáu là ngày lễ
lớn nhất của Phật giáo Nam tông.Theo kinh điển th́ ngày nầy có 4 sự kiện
quan trọng:
-
Thứ nhất là ngày sinh của đức Phật,
-
Thứ 2 là ngày đức Phật xuất gia,
-
Thứ 3 là ngày đức Phật thành đạo
-
Thứ 4 là ngày đức Phật triển khai pháp thuật thần thông.
Rằm tháng bảy là lễ Vu
Lan, ngày xóa tội vong nhân và nhớ tưởng đến Mẹ. C̣n có tên là Tết Trung
nguyên
Rằm tháng tám là Tết của
thiếu nhi thường gọi là Tết Trung thu
Tháng chín, có Tết Trùng
cửu ( 9/9) ngày rằm cũng có tên là rằm trùng cửu.
Tháng mười có Tết Hạ
nguyên c̣n gọi là Tết cơm mới. Rằm có tên là rằm tháng mười. Có nhiều
nơi xem đây là ngày rằm lớn (rằm tháng giêng có siêng th́ quải, rằm
tháng bảy kẻ quải người không, rằm tháng mười, mười người đều quải). C̣n
có tên là rằm Hạ nguyên.
Rằm tháng mười một là
một ngày rằm nối tiếp., chuẩn bị cuối năm.
Rằm tháng mười hai là
rằm cuối năm c̣n gọi là rằm tất niên. Trước ngày rằm có ngày vía đức
Thích Ca thành đạo (8/12) Đây là ngày rằm duy nhất là ngày hội tụ của
các cụ già, Ngày các cụ ngồi quây quần bên nhau sau buổi cúng lễ. Bữa ăn
cơm chay tất niên có mặt vị sư trụ tŕ. Trong bửa cơm các cụ chúc nhau
lời mừng b́nh an cuối năm và hứa hẹn gặp lại nhau trong buổi rằm nguyên
tiêu tức là rằm năm mới. Có thể trong những ngày xuân v́ bận vui cùng
con cháu nên không thể đi đến từng nhà thăm và chúc lẫn nhau nên các cụ
nhân buổi lễ hội cuối năm này mà chúc tết nhau.Cuộc hội cuối năm xem có
ai mất ai c̣n, ai mạnh ai yếu.
Hôm nay các cụ lắng nghe
một câu chuyện văn chương giữa sư cụ trụ tŕ và một nhà giáo về hưu. Đó
là chuyện nhà thơ Bích Khê từ giă cuộc đời vào ngày rằm tháng chạp năm
Ất Dậu tức ngày 17 tháng 1 năm 1946:
Từ khi bệnh Khê tái phát, mặc dù sức yếu, Khê vẫn không nghỉ sáng tác v́
những mong hoàn thành sự nghiệp văn chương trước khi buông xuôi tay.
Những thơ văn Khê làm ra các bạn quen thân đến chơi chép dùm lấy. Nhưng
từ ngày cuộc cách mạng quốc gia thành công, Khê không nhờ đến bạn:
- Để tập viết cho quen.
Ngoài xă hội cuộc sống tưng bừng rộn rịp. Ḷng Khê cũng rộn rịp tưng bừng.
Nhưng một hôm đương ăn cơm bổng nghe tin Tạ Thu Thâu bị giết! Khê sửng
sốt, hai hàng nước mắt chảy ṛng ṛng. Chàng bỏ đủa đứng dậy đi vào
pḥng:
- Sao người ta không trọng dụng nhân tài? Một nhân tài dày đạo đức như Tạ
Thu Thâu mà người ta nỡ dang tay..!!
Rồi vật ḿnh xuống giường úp mặt vào gối. Và luôn mấy tuần, nét buồn dàu
dàu trên gương mặt Khê.
Sau một thời gian thương xót, ngao ngán, Khê trở lại tươi tỉnh, nói chuyện
nhiều và viết lách cũng nhiều. Buổi hôm, buổi mai lại đem kinh A Di Đà
ra đọc và mong được sớm về cơi Tây phương.
Ngày tháng qua trong êm dịu. Nhất dương đă sanh, ngày xuân sắp đến, Khê lo
sửa soạn cho cái chết nhất định của chàng. Chàng thường cầm tay chị nói
một cách vui vẻ và tin tưởng:
- Em sắp về quê hương cực lạc, hoa muôn thơm ngh́n sáng và chim biết
thuyết pháp tụng kinh.
Khê lại thường mời mẹ lại ngồi bên giường nói chuyện. Chàng luôn luôn nhắc
nhở ơn sinh thành, luôn luôn ca tụng đức hy sinh của mẹ, nhất là trong
mấy năm chàng mang bệnh ngặt nghèo. Thỉnh thoảng chàng kêu các cháu lên
cho tiền và nô đùa cùng chúng..
Rồi tháng chạp đến. Mặc dù chánh thể đă đổi mới, các nhà thế tộc vẫn giữ
lề lối xưa: có nhà đă bắt đầu sắm Tết.
Khóm hoàng mai ở trước sân đă lác đác nở và đưa lọt vào pḥng Khê một mùi
hương thanh thanh. Khê cho mời mẹ và hai chị thứ Sáu, thứ Tám đến. Chàng
nói:
- Thưa mẹ con sẽ chết trong tháng chạp nầy, song chưa biết ngày nào. Chết
không phải là mất. Xin mẹ và các anh, các chị chớ buồn.
Đoạn bảo người chị thứ Sáu lấy giấy bút để ghi lời di chúc. Chúc rằng:
- Khi chết không được khóc
- Chết xong liệm liền chôn liền
- Liệm rất đơn giản: một chiếc drap đắp kín thi hài. Một chiếc ḥm váng
tạp. Đám đi không trống không kèn.
- Bà con bạn bè đến phúng điếu, tiền bạc không nhận phải đem trả tận nhà.
- Ngày giổ không cúng cơm cá, chỉ một nén hương hay một lư trầm và một
b́nh hoa.
- Tác phẩm chưa xuất bản, giao bản quyền cho vợ chồng chị Ngọc Sương.
Chị Ngọc Sương là chị thứ Tám và chồng là Lạc Nhân.
Người chị ghi xong, chép kỹ lại đưa cho Khê xem, Khê trao lại cho mẹ và
căn dặn phải theo cho đúng. Rồi một tối cơm nước xong, Khê gọi mẹ vào,
âu yếm kéo mẹ ngồi bên cạnh, siết tay mẹ mà thưa:
- Chỉ ba ngày nữa con sẽ không c̣n ở với mẹ. Đúng ngày rằm tháng chạp th́
con chết. Khi nằm nhà thương Huế con có quen với một nhà sư chùa Phú
Thọ, lúc ấy cũng nằm nhà thương như con. Thầy ấy hiện đă trở về chùa. Mẹ
cho người xuống rước lên tụng cho con ba ngày kinh.
Nhà sư đến. Bàn thờ Phật đặt giữa nhà, bên cạnh pḥng Khê. Khê nằm chắp
tay lên ngực, lặng lẽ nghe kinh. Một quyển kinh tụng xong, nhà sư cùng
Khê chuyện tṛ thân mật.
Đến ngày 14 Khê bảo mẹ:
- Mẹ sửa soạn cho con một bửa cơm mặn thật ngon..Ngày mai con ăn chay.
Qua ngày rằm Khê bảo nấu nước lá thơm tắm gội. Đến chiều Khê bảo chị dọn
tất cả ly chén, thuốc men, không cho để một vật ǵ bên chổ Khê nằm. Tối
đến thưa cùng mẹ:
- Con c̣n ở với mẹ nửa đêm nay nữa. Ngày trăm tuổi già của mẹ, con sẽ về
rước mẹ đi.
Cả nhà đều lo sợ buồn thương. Nhưng Bích Khê trông rất thản nhiên và tỉnh
táo. Chàng nằm lim dim đôi mắt và chăm chú nghe kinh. Chốc chốc mở mắt
nh́n đồng hồ với một nụ cười hiền lành và tin tưởng. Đến 11 giờ một cơn
ho xé ruột người thân yêu. Cơn ho ngớt, Khê mở to đôi mắt đăm đăm nh́n
đồng hồ. Đến 11 giờ rưỡi, Khê có vẻ ngạc nhiên “ủa ủa” lên mấy tiếng.
Chàng ngạc nhiên v́ có lẻ nghĩ rằng v́ sao đă gần nửa đêm rồi mà ḿnh
chưa tắc nghỉ, có lẽ ngờ rằng dự cảm của ḿnh không phải là linh cảm nên
chắc sai.. Nhưng rồi chàng nhắm mắt lại, lặng lẽ nằm nghe kinh.
Ngoài tiếng đọc kinh, trong nhà không một tiếng nói, tiếng động. Không ai
ngủ được và trên mặt người nào cũng có vẻ buồn lo. Ai nấy thỉnh thoảng
cũng đưa mắt trông vào pḥng Khê nằm. Chợt người nuôi Khê chạy ra hốt
hoảng nói nhỏ:
- Chao ơi, tôi vừa thấy một làn ánh sáng xanh dờn từ nơi giường cậu Chín
bay xẹt lên nóc nhà, làm tôi lạnh cả người.
Cả nhà liền chạy vào pḥng Khê, nhưng không thấy chi cả. Ngọn đèn dầu
chong leo lét và Khê nằm im ĺm nghe kinh. Bà cụ khẻ hỏi con:
- Con có thấy mệt lắm chăng?
Khê mở mắt âu yếm nh́n mẹ
- Trong người con thấy khỏe lắm. Con cần ngủ một tí. Mẹ hăy đi nghỉ đi.
Thấy vẻ mặt b́nh tỉnh của con, nghe lời nói b́nh tỉnh của con, bà cụ yên
tâm cùng người nhà trở ra pḥng ngoài. Nhưng mọi người đặt lưng chưa ấm
chiếu, th́ người nuôi liền gọi cho biết rằng Khê đă tắt thở rồi!
Lúc bây giờ gần đúng 12 giờ khuya, ngày rằm tháng chạp năm Ất Dậu, tức 17
tháng 1 năm 1946.
Tiếng kinh đọc lớn thêm. Nhưng tiếng nức nở phải dồn vào lồng ngực v́ phải
theo đúng lời trối của Khê để cho hồn Khê siêu thoát. Nhưng khi đă đậy
nắp quan tài rồi th́ tiếng khóc than không c̣n có thể ngăn được nữa..
(Trích Đời Bích Khê của
Quách Tấn)
Chuyến đ̣ đưa các cụ qua
bờ êm đềm lướt trên sóng nước. Cơi đời vô thường c̣n lại không bao lăm
mà trong ḷng các cụ vẫn chứa chan t́nh cảm với cảnh nước mây này: cây,
đá tươi thắm dưới mái chùa Từ Tôn.