Nhà
tôi ở cạnh đ́nh. Đây là ngôi đ́nh cổ xây dựng từ khi tỉnh Khánh Ḥa được
thành lập. Trước mặt đ́nh là một đầm rộng thông thương với con sông Cái
Nha Trang. Nước mặt hồ lên xuống theo con thủy triều biển cả. Cạnh đầm
có chợ. Thuyền buôn ra vào tấp nập.
Sự
tích về đầm rất u huyền. Khi bà Thiên Y A Na giáng trần tại Khánh Ḥa
th́ sấm chớp nổi lên làm giật ḿnh một con cù nằm ngủ yên trong ḷng
đất. Nơi nằm trở thành một đầm nước sâu thẳm thông ra biển cả. Đầm được
mang tên là Cù Đàm. Bên cạnh đầm có một ḥn núi đá gọi tên Cù Lĩnh. Vua
Gia Long lên ngôi cho xây cất trên núi một đền thờ các tướng sĩ tử trận
và cho đổi danh hiệu là Tinh Trung, rồi Sinh Trung. Từ đó núi đổi tên là
núi Sinh Trung. Núi và hồ là một thắng cảnh của thành phố Nha Trang được
mang danh là Bạch Tượng Quyện Hồ. Thuở xưa chung quanh đầm lau sậy mọc
đầy, chim én thường về làm tổ. Sáng chiều bay lượn trên mặt đầm để người
đời gọi thêm tên là Đầm Én.
Đ́nh
trước đây có tên là đ́nh Cù Huân. Sau khi làng Cù Huân chia làm hai là
Cù Lao và Xương Huân th́ đ́nh chỉ c̣n lại tên đ́nh Xương Huân. Đ́nh được
lập thành từ lâu, đến năm Đinh Măo (1807) được xây thành gạch ngói cùng
với miếu Sinh Trung. Năm Tự Đức thứ 5 (1852) lại được trùng tu cùng với
miếu lần nữa.
Quang cảnh đ́nh vừa thơ mộng vừa êm đềm. Tuy có chợ gần bên hông song
những tiếng ồn chỉ thoảng vẳng trong gió. Trước mặt đ́nh Đầm Én trải
rộng màu lục, nhấp nhô ánh vàng và thấp thoáng bóng chim én bay lượn
từng không. Hai con đường trước và sau đ́nh vẫn c̣n mang tên cũ cách đây
đă trên 300 năm: đường Xương Huân và đường Bến Chợ.
Hằng
năm vào độ mùa xuân, mùa thu đều có tế lễ.
Sáng
sớm tinh mơ, đàn ông trong làng đều tụ hội tại sân đ́nh. Trên Đầm Én
thuyền lớn bé của ngư dân tụ về đông đặc. Đàn ông chèo ghe thúng vào
đ́nh. Đàn bà và trẻ con ngồi ngay ngắn dưới thuyền mặt hướng về phía
đ́nh.. Trước mũi ghe đều cắm cờ và đốt nhang. Tuy đậu không thắng hàng
song rất thứ tự: ai đến trước đậu trước, lớn nhỏ không phân thứ hạng.
Trước buổi lễ có tiếng cười đùa thơ ngây của con trẻ . Sau hồi chuông
trống khởi lễ, khắp mọi nơi yên lặng. Giọng xướng đọc văn lễ ngân vang.
Mây trời như ngừng trôi, mặt nước đầm long lanh ngấn sáng, bóng những
chiếc thuyền lay động nhè nhàng trên sóng nước. Không gian ngan ngát
trầm hương. Núi Sinh Trung như xanh thắm lại, vang dội tiếng trống tiếng
chuông của đ́nh làng đang đổ hồi tiếp lễ. Trong sân đ́nh người đứng yên,
ḷng vời vợi theo giọng ngân của bài văn tế. Trên mặt đầm người ngồi
lắng yên để ḷng rung theo tiếng nước vỗ nhịp vào mạn thuyền ḥa cùng
tiếng trống tiếng chiêng. Tuổi thơ của tôi chỉ cảm nhận được sự thiêng
liêng qua h́nh ảnh, qua sự trao truyền của những tâm hồn dành mọi hiến
dâng cho nguồn thiêng liêng có từ trong ḷng. Giữa cảnh trời đất, tấm
ḷng con người ḥa chung với nhau, không để ngắm cảnh, không để chuyện
tṛ mà là để cùng chung một tấm ḷng hướng về nguồn cội hướng về tâm
linh và hướng về sự ḥa đồng cầu xin cho đất nước thanh b́nh bà con hạnh
phúc.
Mặt
trời lên cao th́ cuộc lễ chấm dứt. Không khí trầm lắng trang nghiêm bỗng
trở nên nhộn nhịp.Trên đường cái đoàn người lũ lượt ra về.Dưới đầm, lần
lượt ghe thuyền nhổ neo rời bến. Có chiếc vui vẻ ra khơi với tấm ḷng
đầy phấn khởi. Có chiếc lặng lẽ trở về bến cũ nằm đợi chiều tối ra khơi.
Đ́nh
làng Xương Huân lại vắng người trong yên tĩnh. Mặt sóng Đầm Én rực rỡ
ánh dương.
Theo
thời gian đ́nh làng Xương Huân xuống cấp từ năm 1945. Năm 1960, sân đ́nh
được xây cất trụ sở cho phong trào. Năm 1975 trụ sở biến thành kho chứa
vật dụng. Măi đến mấy năm gần đây đ́nh mới được sơn tô trở lại và năm
nay được đón bảng sắc phong đ́nh làng văn hóa cấp tỉnh. Lễ hội lại như
những năm rồi. Dân trong phường về tham dự đông đảo. Lễ nghi có phần
phong phú hơn. Tuy nhiên, người tham dự trong sân đ́nh có phần lộn xộn,
tiếng đọc văn tế lễ vẫn ngân vang song thiếu đi cái âm thanh vang vọng
đầy kính trọng như thuở ngày trước. H́nh ảnh trầm hùng và tôn kính của
thời ấu thơ vẫn c̣n trong tôi khác hẳn với h́nh ảnh bây giờ. Có lẽ thời
gian đă thay đổi ḷng người.Ngày xưa tôi đến với lễ hội bằng tất cả tâm
hồn c̣n bây giờ tôi đến với tấm giấy mời cho thêm phần trang trọng.
Thời
gian như nước chảy qua cầu.
Kỷ
niệm chỉ c̣n thoáng qua trong kư ức.
Dù
có thương tiếc thời ấu thơ tôi vẫn phải nhận lấy thực tế phũ phàng ngày
hôm nay.
Ngày
trước người đọc văn tế tuy ăn mặc không hoa mỹ như bây giờ song giọng
đọc có một nguồn uy lực khiến ḷng chúng tôi sinh ra kính phục. Tuy bài
văn tế bằng Hán văn song khi chấm dứt có kèm thêm một bài viết bằng quốc
ngữ. Văn tuy nôm na song cũng quyến luyến ḷng tôi. Tôi c̣n nhớ vài câu
rất từ chương:
Nhớ làng xưa:
Dân từ bốn phương về đây qui tụ
Làng Cù Huân san sát băi lách rừng lau
Sớm khuya nương tựa cùng nhau
Tên làng Cù Huân khởi thỉ
Nước Đầm Én lao xao nghĩa khí
Bóng Sinh Trung rạng ánh anh hùng
Đời người có thủy có chung
Làng xóm có đ́nh có miếu…..
Mỗi
khi nhớ đến bài văn này tôi ước ao rằng đ́nh làng tôi nên có những bài
văn tế do các văn nhân địa phương viết để vừa ca tụng thắng cảnh quê
ḿnh, các tiền nhân đă có công lập nên xă làng, vừa nhắc đến các thuần
phong mỹ tục đă làm rạng rỡ quê hương. Cũng cần có những bài văn tế bằng
chữ Việt để khi đọc lên nhân dân thấu hiểu rơ nội dung.
Mai
sau dù có đi xa quê nhà, ḷng vẫn một niềm nhớ đến ngôi đ́nh làng có rất
nhiều kỷ niệm của tuổi thơ, của một thời gian gắn bó với cuộc đời và
nhất là mang nặng một tấm ḷng, một hồn thiêng luôn luôn hiện diện mỗi
khi nhắc đến ngôi đ́nh làng xưa.