Gặp
gỡ cái đẹp ít khi có đến hai lần.
Một
lần tôi được về thăm tổ đ́nh Linh Sơn vào đêm Thượng Nguyên. Những cảnh
sắc mới lạ của chùa xưa làm tim tôi xao xuyến. Cây kén cách đây trên 300
năm vẫn c̣n xơa bóng che mái chùa xưa. Hàng trụ ba biểu được dời gần sát
bờ sông Hiền Lương. Chiếc hồ sen được lót đá ven bờ như rộng thêm ra
nhiều. Tôi đă đọc nhiều, đă nghe nhiều về những điều lư thú của ngôi
chùa. Tất cả những câu chuyện như những nét huyền mơ của một thời cổ
đại.
Khuya nay bên ḍng sông Hiền Lương, cạnh bờ hồ trồng sen lẫn súng, tôi
ngồi nghe tiếng dương cầm thánh thót trong ánh trăng.
Mấy
năm nay nhờ hệ thồng truyền h́nh mở rộng nên tôi đă được thưởng thức
những bản nhạc do các nhạc sĩ nước ngoài cũng như trong nước độc tấu
dương cầm. Thật thích thú. Nghe xong, cảm giác êm đềm thanh thản tràn
đầy tâm khảm song như một kẻ đang khát nước vừa uống xong một ly coca
cola để lạnh.Thỏai mái th́ có thỏai mái song ḷng vẫn c̣n thấy thiếu một
điều ǵ.
Đêm
nay sự vắng lặng của không gian, sự trong trẻo của ánh trăng và nhất là
giữa khung cảnh thiên nhiên tĩnh lặng, tiếng dương cầm như thánh thót
tịnh thanh.. Tôi và thiên nhiên cùng nhau lắng nghe âm thanh của một tâm
t́nh thanh thản. Sự tịnh thanh từ tiếng nhạc ngân ra, lẫn vào ánh trăng
huyền dịu, lăng đăng trên ḍng sông chảy chầm chậm, trôi theo ánh trăng
lấp lánh giữa vời. .Tiếng dương cầm như từ thế giới tâm linh thoảng đến
rồi tan đi. Giữa hồ sen, một đóa hoa súng bừng nở soi ḿnh trên mặt
nước. Ḷng hoa long lanh ánh trăng như xao xuyến những giọt dương cầm
đang dịu dàng khẽ động. Âm thanh của tiếng đàn không nghe mà được thấy.
Hương súng đọng lại trong ánh trăng mơ hồ như có như không.Ánh trăng lan
đến đâu âm thanh vang đến đó. Từng giọt từng giọt rụng xuống mặt hồ.
Từng giọt từng giọt trôi theo ḍng sông lan đên cuối chân trời.
Sau
này tôi mới biết được người nghệ sĩ dương cầm đêm hôm đó là một v́ thiền
sư.Trước đây đă từng lưu trú nơi chùa này để tu tập. Vừa là một thiền sư
vừa là một thi nhân. Nhân ngày về thăm lại chốn thiền môn, gặp lại người
xưa cảnh cũ ngồi nhấn lại phiếm đàn, ôn những cung bậc xưa.
Không thấy người đánh đàn, mà chỉ thấp thoáng âm thanh cùng ánh trăng,
bóng nước và khí lạnh bâng khuâng. Đến nửa đêm, tiếng dương cầm không
c̣n âm vang nữa mà âm thanh như thấm vào hồn tôi, vào ḷng tôi.
Hôm
nay, tôi ghé thăm tịnh xá Ngọc Ấn. Trời đă xế chiều. Khu vườn rộng
khoảng hai mẫu đất rừng, tuy chưa được qui hoạch song phảng phất dáng
dấp một thiền viện.
Vị
sư trụ tŕ c̣n rất trẻ, đưa tôi đi thăm khu vườn. Một khoảnh đất rộng
trồng trên 100 gốc mai tuổi gần mười năm. Thân mai đă to, cao quá đầu
người, có cành oằn xuống sát đất. Chừng vài năm nữa khu vườn sẽ có nền
cỏ xanh tươi trải dài dưới những tán mai vàng đầy hoa vàng giữa mùa xuân
mới.
Ngày
xưa, nhà thơ Triệu Sư Hùng nhân đi chơi xuân mà lạc vào rừng mai say
rượu ngủ quên, để khi thức giấc thấy ḿnh đang nằm dưới một gốc mai hoa
vàng nở thạnh và trên cành có con chim xanh đang hót véo von.
Vườn
mai này sẽ là một vườn mai tươi thắm vui đón khách thập phương đi thưởng
xuân. Dưới gốc mai sẽ có những gian lều cỏ tranh chờ đón người ngồi học
tập tu thiền.
Bên
cạnh vườn mai, quanh co một khe suối, mùa hè khô nước chỉ róc rách vào
mùa mưa. Một khóm tre xanh men theo ḍng suối rắc lá vàng lên thảm cỏ
xanh ŕ. Cạnh khóm tre là một khu hồ sâu rộng trồng hoa sen và hoa súng.
Tất cả vừa mới khởi dựng song nh́n vào đă thấy ăm ắp tương lai.
Sau
khi thăm vườn mai để kiến tạo thành vườn thiền, tôi được vào thăm pḥng
viết thư pháp. Tiện nghi và đầy tính chất nghệ sĩ. Nh́n nhà sư múa bút
trên trang giấy được sắp xếp ngay ngắn trên khung viết, tôi nhớ đến cảnh
các sư chùa Linh Sơn nằm dưới nền nhà viết thư pháp. Cả hai h́nh ảnh đều
ấm áp thân thương. Các thầy viết thư pháp bằng tâm hồn, bằng tấm ḷng.
Tiện nghi chỉ là phương tiện.
Rời
pḥng thư pháp, tôi ra ngồi ngoài sân thiền viện ngắm cây cảnh khu vườn.
Vùng
đất rất yên tĩnh. Chung quanh có núi vây bọc. Phía Bắc, một ngọn núi
b́nh đầu trông như một tiền án. Hướng Nam, hai ngọn núi nằm châu đầu vào
nhau như hai con voi khổng lồ đang đấu ṿi chầu khu vườn. Giữa hai con
voi là một khe núi mùa mưa nước chảy ṿng qua khu đất. Thật là một cảnh
đắc địa.
Đang
miên man suy nghĩ th́ từ thiền viện thánh thót ngân vang những âm thanh
réo rắc. Trước đó tôi được biêt nhà sư ngoài biệt tài viết thư pháp c̣n
làm thơ và viết nhạc. Phần nhiều nhạc viết về ḷng tri ân Cha Mẹ và ơn
nghĩa Đạo Từ Bi. Tác phẩm đă xuất bản như: Ân t́nh cha mẹ, Niệm khúc
dâng đời, Cát bụi ḍng đời,Tâm ca Vu Lan, Tâm ca Phật đản, Bông hồng tôn
kính mẹ cha v.v..
Tôi
lắng ḷng nghe những bản tâm ca. Những giọt âm thanh, sáng long lanh tấm
ḷng thành kính tri ân của chúng sinh đối với đức Phật, lời thổn thức ca
tụng t́nh cha nghĩa mẹ. Đó là những giọt nắng long lanh trong sắc lá,
trong ánh nắng chiều, trong hơi sương bắt đầu thấp thoáng trên những
đỉnh núi xa. Cảnh chiều mông mênh trong một vùng tĩnh mịch, nhưng tràn
đầy niềm vui của thiên nhiên, của Tâm Đạo.
Nơi
vườn mai, trong ánh chiều vàng như thoảng đâu đây lời thơ đă được phổ
nhạc:
Nắng nghiên nửa buổi chiều rồi
Vườn hoang trinh nữ xếp đôi lá sầu
Hai
khúc đàn, hai cuộc đời, hai tâm sự. Riêng tôi nhờ có hai cuộc hội ngộ
này mà tôi hiểu thêm ư nghĩa của lời thơ:
Đôi tiếng dương cầm rụng
Bồi hồi trinh nữ hoa.
(Mộng Ngân Sơn. Q.T)
Tiếng dương cầm như những cánh hoa rụng. Âm thanh biến thành h́nh ảnh,
rơi nhịp nhàng. Hoa trinh nữ có một tâm hồn đầy cảm xúc: bồi hồi theo
từng cánh hoa rơi. Cảnh vật thiên nhiên ḥa lẫn với t́nh cảm con người.
Khúc
dương cầm giữa đêm trăng long lanh sáng như những v́ sao rụng trên mặt
hồ sen yên tĩnh. Mơ hồ nhưng vang vọng. Người nghệ sĩ như ngồi đàn dưới
bóng thiền.
Khúc
đàn lúc chiều tà mang tâm sự nhớ nhung. Thương cha nhớ mẹ, ơn thầy.
Người nghệ sĩ như dạo bước cùng âm thanh bên cạnh bóng thiền.