Xóm Nước Nóng thuộc xã
Xuân Quang II, huyện Đồng Xuân tỉnh Phú Yên. Cơn lũ cuồng sau trận bão
số 11 đã tràn qua nơi này và đã xóa sạch dấu vết của một thôn xóm gồm có
38 ngôi nhà, vườn cây, ruộng mía, nương khoai. Giờ đây chỉ còn một bãi
cát mênh mông, đôi cây dừa còn sót lại, những gốc xoài sạch hết lá và
những chòm cây xơ xác không biết tên họ vì chỉ còn có nhánh và gốc cùng
rễ nằm nghiêng ngã. Cát đã phủ che thành những bức tường cát. Chúng tôi
sau khi chứng kiến trên đường đi đến nơi này, những đoạn đường bị cơn lũ
lụt phá vỡ, nhìn cây cầu sắt La Hai cao cách mặt đường cái quan trên 4
mét còn phơ phất những cành cây, rác rến mà cơn lũ tràn qua đã để lại.
Và nhất là cảnh tiêu điều của xóm làng, đồng ruộng dọc theo con đường
tỉnh lộ từ quốc lộ 1 đến thị trấn La Hai thuộc huyện Đồng Xuân.
Qua khỏi trụ sở xã Xuân
Quang I, nơi có cơ quan tiếp nhận tặng phẩm cứu trợ chúng tôi đi bộ theo
con đường trải xi măng đến bờ đê nước tràn, đã khô cạn. Con đường và bờ
đê như được bắc qua một khúc sông cạn khô nước. Trải dài là bãi cát
khiến khách qua đường có thể ngộ nhận đây là một dòng sông đã cạn khô từ
lâu. Sự thật trước đây là một khoảng đồng ruộng đã bị cát lấp sau cơn lũ
lụt.
Đến tận nơi, thấy tận
mắt lòng mới thấm thía câu “máu chảy ruột mềm”.
Chúng tôi đến xóm Nước
Nóng lúc 6 giờ chiều. Qua khỏi con đường tráng xi măng chúng tôi dừng
lại trước một trại tre che tạm bằng bạt nhựa, trước đây dùng để đặt 17
cỗ quan tài đựng thi thể của các nạn nhân trong tai nạn nước lũ ngày 3
tháng 11 năm 2009. Trong lều chỉ còn các khúc đòn kê hòm và các đèn ly
đã cạn khô dầu, đứng xếp hàng một cách cô quạnh, lẻ loi. Nhìn bao quát,
địa thế tại đây trông như một lòng sông đã khô cạn chỉ còn lại cát trắng
và rác rến. Không một vết tích của sự sống, không một lùm cây bụi cỏ.
Thực vật còn lại chỉ có một vài cây dừa xơ xác lá, có cây đã mất ngọn
trơ vơ vươn thân trên nền trời xám nhạt… Qua bãi cát đến một gờ cát, vào
sâu cũng là bãi cát, chúng tôi mới thấy được hai ngôi nhà còn sót lại
đứng cách xa nhau như đang hờn dỗi. Nhà chỉ còn lại vách, cửa lớn cửa
nhỏ đều bị nước cuốn trôi. Chung quanh còn lại một vài gốc tre và gốc
xoài chỉ có gốc và rễ. Cảnh quan giống như cảnh một làng bị bom B52 hủy
diệt. Cảnh bị bom còn để lại vết tích của các hố bom nhưng ở nơi này hôm
nay chỉ toàn cát trắng phẳng lì đến ghê rợn. Người dẫn đường đưa chúng
tôi đến một khu cát phẳng, lưa thưa một vài cây dừa và chỉ dưới chân:
Nơi đây là khu xóm Nước
Nóng còn có tên gọi Triêm Đức thuộc xã Xuân Quang 2 huyện Đồng Xuân tỉnh
Phú Yên. Nước lũ đã tàn phá, cuốn đi tất cả. Những gì còn lại vĩnh viễn
bị chôn sâu dưới hai mét cát.
Một sự yên lặng bao
trùm, một không khí nặng nề vây kín. Không một tiếng gà kêu, chó sủa.
Một cánh đồng cát trơ trọi quạnh hiu. Chúng tôi quyết định tìm gặp những
người còn sống của gia đình người bị nạn.
Gia đình này chỉ có hai
ông bà còn gia đình hai người con trai đều ở riêng. Người con cả ở tận
làng Xuân Quang 2. Người con trai thứ hai tên Tân cùng vợ, 2 con ( một
trai một gái )ở nhà riêng cùng trong khu vườn của bố. Gia đình sống bằng
nghề nông. Ngày mùa trồng lúa, khoai và mía. Nhà có nuôi heo, nuôi bò.
Quanh năm vừa đủ giáp hạt. Chiều 3 tháng 11 cơn bão đổ bộ vào Phú Yên.
Nhờ được chính quyền loan báo trước nên gia đình chuẩn bị tinh thần ứng
phó cùng bão. Phía Bắc xóm có một con sông. Nước quanh năm đủ để tưới
mát cánh đồng và ruộng vườn trong xóm. Mùa đông nước lũ cũng tràn về
song chỉ đủ để cô lập xóm Nước Nóng với xóm lân cạnh. Nước ngập chỉ
trong vòng nhiều nhất là hai ngày. Người con trai vốn tính lo xa nên lùa
bò định lội qua sông gởi ở nhà người anh cả, nhưng đến bờ sông thì thấy
nước đã tràn bờ bèn lật đật quay về. Chạy thẳng qua nhà cha mẹ lo giúp
mẹ cha thu dọn đố đạc tránh lụt. Ông bà vốn chẳng có gia sản gì nhiều
lắm nên yên tâm. Đêm hôm đó nước lũ bỗng ào ạt tràn về. Trong chốc lát
nước vây quanh rồi cuồn cuộn đổ vào thôn xóm. Ban đầu ông bà lên bàn
tránh nước ngập và cuối cùng phải lên tạm trú ở chuồng cu để rồi cùng bị
nước cuốn trôi với ngôi nhà. Gia đình người con trai thứ cũng sống trong
tình trạng như cha mẹ. Hai vợ chồng mỗi người ôm chặt trên mỗi ngọn dừa.
Hai đứa con đã trôi theo dòng nước. Sáng hôm sau, giữa trời nước mênh
mông không một bóng người, một bóng ghe thuyền. Vẫn bền gan, hai vợ
chồng bám chặt lấy thân dừa, bình tâm chờ đợi cứu hộ. Trong thời gian
này, mọi sự lo âu không còn, chỉ còn lo tự cứu lấy mình. Mọi sức lực tự
nhiên tăng trưởng giúp cho họ bám chặt lấy thân dừa dù trời vẫn mưa nặng
hột. Chiều hôm sau nhờ có ông Sáu ở làng Xuân Quang 2 chèo chiếc ghe nhỏ
đi cứu trợ bắt gặp. Vừa chèo ghe ông vừa hú lên để gọi những người còn
sống sót. Khi nhận được tiếng hú đáp lại ông liền chèo ghe ghé lại. Mỗi
lần thuyền ông chỉ đón được hai người. Sau khi đưa người bị nạn vào bờ
ông lại tiếp tục chèo thuyền đi tìm người gặp khác. Hai vợ chồng anh Tân
được cứu vớt cuối cùng. Đêm hôm đó anh Tân trong giấc ngủ chập chờn đã
nghe tiếng cha gọi cầu cứu. Anh nghe rất rõ ràng tiếng cha mình bão phải
ra hướng tây cạnh bên gốc tre để cõng mình về song vì đêm tối dày dặt và
nước ngập mênh mông không biết đâu mà lội nên anh đành gạt nước mắt nằm
chờ đến sáng hôm sau. Trời vừa tảng sáng anh vội lội đến gốc tre ở cạnh
vườn nhà thì gặp được xác cha nằm kẹt trong chòm rễ tre trốc gốc. Vừa
mang được xác cha về anh như bị thôi thúc bằng một bản tính tự nhiên của
tình thiêng liêng máu mủ, anh lội thẳng về hướng cha bị nạn và gặp được
xác hai con. Đau thương quá lớn lao song sự trùng phùng hi hữu này giúp
anh có thêm nghị lực tiếp tục lội tìm thêm xác mẹ. Nhưng than ôi! Thi
thể mẹ vẫn chưa về cùng với chồng và hai cháu. Bỏ cả ăn uống, quên cả
mệt nhọc gia đình anh sau khi lo chu toàn đám tang cha và hai con, anh
lại lặn lội đi tìm thi thể mẹ.
Xóm Nước Nóng gồm 47 gia
đình, có 38 căn nhà bị nước cuốn trôi, và 18 người bị tai nạn. Thi thể
được tìm thấy là 17. Vẫn còn thi thể bà mẹ anh Tân. Huyện và tỉnh tăng
cường bộ đội và công an có chó nghiệp vụ về giúp địa phương săn tìm thi
thể song đến nay vẫn chưa có một dấu vết nào. Hôm chúng tôi đến sự tìm
kiếm được tăng cường thêm một nhóm người trong đoàn thầy Thích Tâm Nhẫn
( thầy nhất bộ nhất bái ) đang hành lễ trên đèo Cả cùng xuống làng tham
gia tìm kiếm. Những con mương, hốc đá tuy đã bị cát phủ kín đầy vẫn được
đoàn kiên nhẫn dùng cuốc xẻng moi lên tạo thành những đường hầm, hố sâu
bên cạnh các gốc cây bụi tre trốc gốc.
Những người nổi danh về
thuật giao cảm để tìm những hài cốt đã thất lạc từ xa xưa, cũng được kêu
mời giúp đỡ. Tuy nhiên đã 11 ngày rồi mà vẫn chưa tìm được một vết tích
nào. Bên lề đường vào xóm, chiếc quan tài màu đỏ vẫn nằm chờ đợi dưới
nắng mưa. Gia đình của hai người con vẫn lang thang đi khắp nơi tìm thi
thể mẹ, đàn chó nghiệp vụ vẫn không ngửi thấy một mùì hôi thối nào từ
một nơi khuất kín trong bãi cát vắng lặng mênh mông.
Đêm nay,trên trời sao
mọc đầy song ánh sáng lại dường như lu mờ, không khí như đậm đặc lại và
nhất là không một gợn gió thổi về.. Không gian bao trùm sự cô đơn vắng
lặng, không phải là sự xa vắng của một nơi không người mà là sự đơn độc
như có mùi một nghĩa trang hoang vắng. Không còn một cành củi khô để
nhóm lên ngọn lửa đêm tụ hội của một sự sinh hoạt về đêm. Mọi người ngồi
bên nhau thành một vòng tròn và thắp lên leo lét vài ba ngọn nến. Thiếu
đi ánh lửa bập bùng, lòng ta thấy như thiếu đi ngọn lửa ấm cúng. Những
lúc nầy con người mới thấy ánh lửa là vô cùng quí giá Lửa không những
sưởi ấm thân thể mà còn sưởi ấm tấm lòng đang quạnh quẽ.
Một sư nữ trong nhóm
chùa Từ Tôn Hòn Đỏ cất tiếng hát lên một bài hát ca tụng tình mẹ của một
Phật tử. Bầu trời đặc quánh cô đơn như loãng ra và tiếng vỗ tay như lay
động ngàn sao với nhịp lòng của mọi người . Rồi có những bài hát tiếp
theo, toàn là những bài hát của Phật giáo. Âm thanh trầm lắng như hòa
nhịp cùng màu trời bàng bạc dưới muôn ngàn ánh sao. Từ nơi phương xa một
con đom đóm mang đến một đóm lửa xanh lè bay trên đầu các Phật tử một
vài vòng rồi chìm mất trong đêm hiu quạnh. Từ nơi thôn xa có một vài ánh
đèn chập chờn trong đêm. Một lát sau có những người dân xóm Nước Nóng
nghe tin có đêm cầu nguyện tại nơi đây cho nên họ lần lượt tập trung độ
20 người và cùng ngồi hòa chung với đoàn cứu trợ. Bầu không khí trở nên
linh hoạt, có tiếng reo cười, có tiếng vỗ tay và nhất là những bài đồng
ca, tập thể. Bầu trời sao như hạ thấp xuống, nhiều ngọn nến được thắp
sáng thêm lên. Đêm sinh hoạt để tưởng nhớ đến những người đã khuất bỗng
nhiên trở nên sinh động vui vẻ. Mọi người quên đi là mình đang ngồi trên
một thôn xóm bị lũ lụt cuốn mất, bị xóa sổ trên bản đồ xã mà trong ánh
mắt tiếng cười như có một thuở thanh bình trước đây.
Trời đã về khuya mà
không một hơi sương trên nền cát của thôn Nước Nóng. Chúng tôi không cảm
thấy cảnh vật lạnh lùng song trong lòng vẫn man mác, bùi ngùi. Cảnh
hoàng hôn lúc đi qua cái trại cất tạm để quàng 17 xác nạn nhân chết
trong mưa lũ mãi lởn vởn trước mắt.
Người con dâu của gia
đình gặp nạn yên lặng nắm tay tôi ngồi bất động, sau khi kể hết câu
chuyện. Một con đom đóm xanh lè bay từ phương xa lại. Đom đóm không lập
lòe như thường ngày mà yên lặng di chuyển như một đóm ma trơi trôi trong
đêm tối, lượn lờ khắp vùng rồi khuất lấp nơi xa. Người con dâu khẽ thầm
thì nguyện vọng duy nhất là sớm tìm được thi thể mẹ chồng. Hỏi có còn
mong muốn là về ở lại vùng quê này không? Người con gái bất hạnh này cho
biết là không còn muốn trở về nơi đây sinh sống nữa mà chỉ mong muốn
được định cư ở một nơi xa cách nơi đây để lòng được quên đi những ký ức
thảm thương mà chắc chắn thời gian khó phai nhòa đi được. Sống lại trên
một vùng đất chỉ toàn cát là cát. Trên mỗi bước đi mà dưới chân mình
nghe như xào xạc những lá mía, những chòm cây. Những buổi trưa trời
không có gió mà vẫn nghe từ lòng đất vọng lên tiếng xào xạc của chòm tre
trước ngõ. Một tiếng gà gáy trưa, một tiếng bò kêu dưới bóng xoài xanh
mát, giờ đây chỉ còn trong cô quạnh tịch liêu. Nhìn bóng dừa nghiêng bên
bờ cát, lòng không khỏi hãi hùng khi nhớ đến những giây phút phải bám
chặt lấy thân dừa để mong cho thoát nạn . . Đứng trước cảnh hiu quạnh
của bãi cát trống trơn vùi dập những kỷ niệm thanh bình êm ấm, lòng sao
khỏi nhớ nhung đến cha mẹ, con cái. Bơ vơ và trống lạnh khiến chân bước
đi như bước trên cõi vắng tâm hồn.
Tôi cúi nhìn người đàn
bà bất hạnh, trong ánh sao đêm, khuôn mặt như nhòa đi và mênh mông chỉ
toàn là cát trắng. Trong đôi mắt long lanh, không một giọt lệ nào ứa ra
mà cả một trời mênh mông buồn ơi là buồn. Bên trong đôi mắt chứa ngậm
nỗi buồn thương đau mất mát. Bên ngoài không gian im vắng đến rợn người.
Tôi theo đoàn người ra
về trong vắng lặng.
Trong đêm tối chúng tôi
lặng lẽ đi theo ánh đèn pin của người dẫn đường. Đến bờ đập nước tràn,
nơi còn trơ trọi túp lều tạm quàn thi thể các nạn nhân trước đây và
chiếc áo quan chưa có người nằm chơ vơ trên cát trắng dưới bầu trời đầy
sao chúng tôi dừng lại đứng chắp tay cúi đầu lắng nghe sư Thích Chúc
Minh đọc một hồi kinh. Tiếng chuông chấm dứt ngân vang trong đêm vắng
như gởi đến nơi xa thẳm tấm lòng chia sẻ đau buồn của các đệ tử từ
phương xa đến.Chúng tôi nguyện sẽ trở lại nơi này để tham dự buổi lễ cầu
siêu cho các vong linh bị nạn và cầu an cho những người đã trải qua một
cuộc tán phá kinh hồn của thiên nhiên.