Trang Thơ & Truyện: Quách Giao                |                 www.ninh-hoa.com

QUÁCH GIAO

Bút hiệu:
QUÁCH TÙNG PHONG
Sinh năm 1934
 

Con nhà thơ Quách Tấn
Theo học tại các trường Đại hoc Y Dược, Luật khoa và Văn khoa tại Sài G̣n.
Năm 1955 khi c̣n là học sinh trường trung học tư thục Kim Yến ở Nha Trang, Quách Giao đă tham gia đăng thơ trên tờ Gió Mới với biệt hiệu là Vương Kiều Thu.

Các bài thơ đăng trên báo Gió Mới số 2, 4, 6 là Hai Em Bé Mồ Côi (Sau đổi là T́nh Chị) Ông Lăo Quét Lá Khuya, Hai Chiều Xa Cách.

Tại Huế, Quách Giao có thơ đăng trên Tạp Chí Lành Mạnh. Ở Sài G̣n cộng tác với báo Bách Khoa, Văn Học cho đến năm 1975.

Năm 1988 Quách Giao cùng với phụ thân là nhà thơ Quách Tấn viết và xuất bản tập lịch sử Nhà Tây Sơn.

Các sách viết chung với thân phụ ông c̣n có: Vơ Nhân B́nh Định (nxb Trẻ năm 2001) và một số lớn các tác phẩm Văn xuôi Kể Cả Thơ.

 

 

 

Hiện cư ngụ tại
Nha Trang, Việt Nam

 

 


 

 

 

 

 

 

ĐÊM TRUNG THU TRÊN NGHĨA TRANG ĐỒNG NHI

QUÁCH GIAO

 

 

 

Nghĩa trang Đồng Nhi nằm trong thôn Xuân Ngọc, xă Vĩnh Ngọc thuộc vùng núi Thơm thành phố Nha Trang. Tuy thuộc thành phố song nơi đây c̣n heo hút thưa bóng dân gian. Được tin quá muộn nên chúng tôi đến tham dự lễ tổ chức mừng hội Trung thu cho các em sơ nhi tại nghĩa trang này khi mặt trời đă lặn. Đoàn người nối đuôi nhau đi từng bước một lên chân đồi.

 

Hôm qua có một trận mưa do ảnh hưởng của cơn băo số 9 ở miền Trung, nên con dốc leo qua đồi có lối đi khá vất vả. Chen giữa những cây bạch đàn cao vút, những tảng đá gồ ghề, những khỏanh đất không bằng phẳng khiến người đi thấm mệt.

 

 Bỗng nhiên trước mắt tôi hiện ra một nghĩa trang đầy hoa hồng nhiều màu sắc. Những đóa hồng màu vàng, màu đỏ, màu trắng, màu hồng nở tràn trên các bia mộ nằm thẳng tắp, ngay ngắn. Xúc động đến bỡ ngỡ rồi ngạc nhiên, tôi có cảm tưởng rằng ḿnh vừa lạc đến một vườn hoa hồng bên trời Âu .

 

Cách sắp xếp từng khu vực, thẳng hàng và thống nhất bia mộ như một khu nghĩa trang văn minh. Trên mỗi mộ bia có một bông hồng nhân tạo, màu sắc giống như hoa thật, phân biệt thành từng vùng, cao thấp theo thế đất. Tôi có cảm tưởng như đang đứng trước một ngôi làng nhỏ trồng đầy hoa hồng.

 

Trên cao, đỉnh của ngọn núi Thơm ṿi vọi, san sát rừng cây. Màu xanh thắm đượm, đọng chứa màu buổi chiều thu vàng nơi xứ Trầm Hương làm ấm áp ḷng người. Quang cảnh chung quanh nghĩa trang c̣n hoang sơ, chập chùng loang lở. Không khí phảng phất hương lạnh của một vùng cao xứ Bắc.

Đây là một nghĩa trang do một nhóm người có đạo tâm, thành lập để chôn cất các cháu chết non trong các bệnh viện, nơi hoang vắng, không biết rơ cha mẹ hay bị cha mẹ chối từ… Nơi đây tụ hội các em hữu sinh vô dưỡng: một quê hương của những linh hồn bơ vơ. Tất cả những ngôi mộ đều có đánh số. Số đầu tiên: ngày 13.7.2004. Hầu hết đều vô danh, không giới tánh, không tên cha mẹ, bà con thân thích; nơi sinh và chết chỉ là tên bệnh viện, nơi thu nhặt ở chốn quạnh hiu …Đây là một quê hương chung, một xứ sở không c̣n dấu vết phân chia đạo và đời. dù trên những khu mộ c̣n lưu dấu những cây thập tự, những h́nh ảnh Đức Mẹ, những cuốn thánh kinh bên cạnh những bát hương c̣n cắm chi chít những chân nhang. Đôi khi người viếng mộ cũng đọc được Nguyễn vô danh, Trần vô danh v.v.. Có đôi khu biệt lập nằm ở một góc nghĩa trang có ghi tên cha mẹ cùng đứng lập tự (khu này dành riêng cho gia đ́nh đem đến gởi con)

 

Lần đầu tiên trong cuộc đời của tôi được chứng kiến một buổi tổ chức đón mừng Tết Trung Thu cho các em đă sớm từ trần trước khi mở mắt chào đời, không bao giờ cất được tiếng khóc ban đầu, được nghe tiếng ru hời của mẹ, tiếng khẽ chao nôi của cha v.v.. Các em đă ĺa cha, lạc mẹ có khi ngay từ lúc tượng h́nh. Một đêm Trung Thu đầy ánh trăng vàng, không có tiếng hát, tiếng cười của trẻ thơ mà chỉ có những tấm ḷng chao động bên ánh nến hắt hiu, bên những chiếc đèn lồng lung linh ánh nến dưới ánh trăng rằm tháng tám. Từ nơi xa thoảng lại tiếng trống múa lân mơ hồ. Tiếng mơ, tiếng kinh thoảng vang trong gió, ấm áp ḷng người. Đứng trên bục cấp giữa đồi, giữa các cây bạch đàn cao vút, nhà sư Thích Chúc Minh và Phật tử chùa Từ Tôn niệm Phật đọc kinh như đang chuyện tṛ cùng với các em. Trăm ngàn ánh đèn leo lét trên các bia mộ nhỏ nhoi, chập chờn bên những đóa hồng hé nụ, hắt hiu dưới ánh trăng vàng mờ nhạt, khiến cảnh nghĩa trang Đồng Nhi núi Thơm bừng sáng đón chào một đêm đại hội chơi đèn của tuổi thơ. Những chiếc đèn ông sao, cá chép, bánh ú, bươm bướm, đèn xếp các loại v.v..được giăng ngang, dọc trên các hàng dây nối từ các cành cây bạch đàn đứng vươn cao ngọn chung quanh khu vực mộ, đong đưa theo chiều gió hiu hiu như những chiếc đèn của các em đang vung vẫy theo nhịp mơ tiếng kinh.

 

Cảm động tràn đầy trong niềm yêu thương. Hôm nay là đêm cầu siêu cho các em mà cũng là đêm hội trăng rằm tháng tám cho các em. Một niềm yên thắm chảy qua tim, một niềm hạnh phúc tràn đầy trên cỏ cây cảnh vật.. Hạnh phúc trần thế ḥa cùng âm phủ. Tất cả đều rực rỡ như nhau. Đêm chào đón trăng rằm tháng tám cho các em nơi nghĩa trang Đồng Nhi Núi Thơm của chùa Từ Tôn Ḥn Đỏ là đêm hội âm dương đầu tiên tại Khánh Ḥa, đă ḥa đồng niềm vui chung cho hai thế giới âm và dương. Lo cho niềm vui của tuổi trẻ là bổn phận của chúng ta. Và nhớ đến linh hồn của các em cũng không phải chỉ riêng có các nhà sư, các vị Phật tử mà là ao ước chung cho các tâm hồn nhạy cảm.

Trên các băng đá chung quanh nghĩa trang có ghi câu: “Các con hăy thứ tha để được tha thứ” làm bồi hồi ḷng du khách.

 

Một bài thơ lục bát của tác giả Hoa Băng Tuyết có nhiều câu đa cảm c̣n để lại trong ḷng người đọc nỗi thấm thía t́nh đời.

 Như:

Em chưa từng thấy trời cao

Chưa từng được mẹ ôm vào ḷng ru

Sợ tương lai quá mịt mù

Mẹ cha vứt bỏ cho dù ḷng đau….

 

Sự cảm thương xót xa không dành riêng cho ai cả. Trên trần thế này có nơi quạnh hiu này sẽ là vết hằn ấn tượng trong tim của mọi người. Chúng ta cố gắng đấu tranh đừng phạm phải, mở ḷng từ bi mà tha thứ cho các lỗi lầm trong cơn dục vọng của tuổi thanh xuân.

Trên từng bước đi giữa hai hàng ngôi mộ có một sự êm ắng lạ thường. Ngọn nến cháy rung rinh có sự vang reo của niềm vui tuổi trẻ. Những đóa hoa hồng tuy là hoa giả song ngan ngát mùi hương. Và các em nằm im như cùng nhau chơi tṛ chơi cút bắt. Sự im lặng của thiên nhiên trong thiêng liêng gây cho chúng ta niềm khao khát được ḥa vui trong yên thắm trong lặng yên. Ánh trăng ở trên đầu ngọn núi Thơm như rực rỡ, mây trắng như ngừng trôi. Và con tim của bao nhiêu người tham dự bồi hồi xúc động.

Các em vui chơi tết Trung thu trong tim của chúng ta. Trong tĩnh lặng như có tiếng vang vang của nhịp trống múa lân, giữa tiếng ḥ reo hạnh phúc của tuổi trẻ. Nước mắt trong ḷng như muốn trào ra khóe mắt. Một cơn gió trên đồi cao heo hút thổi lạnh qua nghĩa trang. Ánh nến lại lung linh. Từ một góc nghĩa trang, người đàn bà trông nom mộ phần, đốt những tấm áo quần, những đồ chơi bằng giấy. Một luồng hơi ấm lan tỏa sau cơn lạnh do gió mang về. Trên đàn cao tiếng tụng kinh im bặt, bóng vị sư và các Phật tử nḥa trong làn khói hương và khói đốt vàng mả. Trên đỉnh các ngọn bạch đàn trăng tṛn đang lơ lửng. Ánh đèn trong các ngọn hoa đăng, trong những chiếc lồng đèn vẫn hắt hiu tỏa sáng. Đàn trẻ từ các thôn xóm chung quanh nghĩa trang đă tập họp đông đủ từ chiều, im lặng theo dơi buổi cầu siêu, đợi ánh lửa đốt vàng mả nguội dần rồi đồng loạt reo ḥ chạy đến các nơi có bày đặt những vật phẩm cúng tế. Dưới ánh trăng rằm, giữa trăm ngàn ngọn nến hắt hiu, sự ḥa hợp giữa hai cơi âm dương của tuổi trẻ hoàn toàn viên măn.

 

 

 

 

QUÁCH GIAO

 

 

 

 

 

 

Trang Thơ & Truyện: Quách Giao              |                 www.ninh-hoa.com