TRỞ
LẠI
LIBERIA
P hạm
Thanh
Khâm
|


Có
Học
Chưa
Hành
Nghỉ
hưu trí từ đầu năm 2008, tôi dành th́ giờ tiếp tay với con cháu làm
nhiều việc nhà không tên. Vào một ngày trong lành, bạn Cao Hữu Dũng từ
thủa xa xưa ở Vơ Tánh Nha Trang, mang một trong số máy ảnh digital tốt
của anh vừa bán “sale” cho tôi vừa rũ tôi gia nhập nhóm ảnh nghệ thuật
của anh. Anh tiết lộ với chiếc máy ảnh này anh đă có nhiều ảnh đẹp và
một trong số ảnh đă mang lại cho anh giải nghệ thuật trong năm. Để có
một ít hiểu biết về ảnh nghệ thuật, tôi đă tham dự với anh trong một lớp
chụp ảnh nghệ thuật do Hội Ảnh ở Houston tổ chức trước đây. Thêm nữa,
tôi ghi tên học hai khóa học về Photoshop và Corel Draw v́ tôi không
muốn “trở về bến mơ” khi gặp một ông cựu giáo sư A-Phú-Hăn ở New York
mang một lô các lọai máy ảnh về quê xưa của ông chụp nhiều h́nh ảnh đẹp
(đựợc viết trong phần chót bài “Kabul
C̣n Khói Mù”). Mọi dự tính của tôi lại bị dỡ dang. Chỉ có học làm
ảnh nghệ thuật mà chưa có hành, v́ tháng 6/2008 tôi được mời trở lại làm
việc cho một dự án của USAID (United States Agency for International
Development).
Lên
Đường
Công
việc chính là làm chuyên gia nông nghiệp trong khuôn khổ Viện trợ Hoa Kỳ
(USAID Technical Assistance to the Ministry of Agriculture) cho nước
Liberia. Trong một bài viết ngắn trước đây tại Kabul về chuyện “Kim
Cương Nhuộm Đỏ” tôi đă tóm lượt về giá “blood diamond” của nước Liberia
có Tổng thống đầu tiên là người nô lệ da đen trở về từ Mỹ. Những Tổng
Thống sau lần lượt bị giết bởi những người tiền nhiệm. Tôi chỉ ghi dưới
đây một phần được mục kích trong ngày đảo chánh của Trung sĩ Doe hai
mươi tám năm về trước. Năm 1979, dân chúng xuống đường cướp gạo, tiếp
theo mười lăm năm nội chiến triền miên đă biến tiểu quốc này khánh kiệt.
Cơ sở hạ tầng bị phá hủy, vô số ngưởi chạy lánh nạn đến các xứ khác.
Chánh phủ mới được tái lập. Để trấn an dư luận quần chúng và tránh cảnh
cướp bóc lương thực như đang xảy ra trong 37 nước trên thế giới, đương
kim nữ tổng thống Ellen Johnson Sirleaf tự trồng đám ruộng lúa sau vuờn
cạnh ngôi nhà của bà vùng ngoại ô Monrovia.
Dựa
vào các kết quả điều nghiên của Ngân Hàng Thế Giới và FAO năm 2007, Cơ
quan Viện Trợ Hoa Kỳ USAID nhận lănh phần tái thiết nền nông nghiệp của
đất nước này. Tôi lên đường đến Monrovia với một khế ước ngắn hạn. Có
điều khác là lần này bác sĩ đă phải khám nghiệm kỹ cho một người cao
niên như tôi trước khi lên đường đi Phi Châu, nhận thêm một mũi thuốc
chủng sốt rét vàng (Yellow fever).
Nhớ
lại hai mươi tám năm về trước, vào một buổi sáng đẹp trời, tôi cũng đă
đến Monrovia bằng chuyến bay hăng hàng không SABENA. Cùng xuống tàu với
vài hành khách, tôi hết đổi ngạc nhiên v́ không thấy bất cứ một viên
chức nào làm việc, không ai kiểm soát passport, hành lư, không có phương
tiện chuyên chở về downtown Monrovia, chỉ gặp rải rác vài người lính
trong quân phục tác chiến đi lại trong hành lang. Tôi biết ngay có biến
động ǵ đó đang xảy ra trên đất nước này. Muốn trở lên tàu rời phi
trường ngay nhưng máy bay đă cất cánh. Hành lư của tôi chỉ có vài đồ
dùng cá nhân cho ba ngày công tác đến Liberia. Tôi đi bộ ra khỏi phi
trường chừng một cây số, bắt gặp một chiếc xe du lịch, tôi điều đ́nh với
chủ nhân chở tôi đến một hotel trong thủ đô.
Quản
lư khách sạn cho tôi biết Trung sĩ Doe đang đảo chánh. Vặn nghe đài BBC
cũng loan tải như vậy. Tôi đă thoáng nghĩ việc đảo chính giết Tổng Thống,
mang xử bắn một loạt các Ông Bộ Trưởng không ảnh hưởng đến mấy chục kư
lúa giống cao năng xuất (high yielding rice varieties HYV)) mà tôi đă
dàn xếp với Trung Tâm Khảo Cứu Lúa Gạo Quốc Tế Vùng Tây Phi Châu WARDA
để mang về cho chương tŕnh lúa gạo ONADER nước Guinea đầu thập niên
1980. Tôi đă lầm v́ sáng ngày hôm sau tôi đến trụ sở WARDA gặp vị Tổng
Giám Đốc. Mặt mũi Ông bí xị. Ông cho biết Ông như người bị liệt, đang
thương lượng với cấp chỉ huy quân đội đảo chánh của Trung sĩ Doe hoàn
trả tất cả xe cộ của WARDA cùng các xe của những nhà khảo cứu lúa gạo
quốc tế làm việc tại trung tâm này. Ông xin lỗi tôi đă không cung cấp
được lúa giống như đă hứa v́ trường hợp bất khả kháng. Sau này tôi phải
đi một chuyến thứ hai đến Trung Tâm Richard Tolls miền Bắc Senegal mang
về Guinea 50 kí lô luá giống HYV.
Lần này đến Monrovia cũng bằng hăng Brussels Airlines (SABENA cũ). Phi
trường vẫn cũ kỹ như xưa không có thêm kiến trúc mới, và Liberia ngày
nay thiếu thốn mọi thứ. Tháng 6/2008 lại là tiết mưa ngâu ở Monrovia. Cơ
hội để tôi có dịp cho trồng vài cây să. Điều này gợi cho tôi nhiều điều
thú vị. Đọan viết sau đây là những tản mạn về să để chia xẻ với đồng
hương đọc giải trí cho vui.
Să
Điều hành hay cố vấn cho các chương tŕnh phát triễn nông nghiệp trong
nhiều thập niên là những việc làm kỹ thuật. Nhưng việc trồng mít, trồng
să của tôi ở Phi Châu mang nhiều nét “văn hóa “ tha hương của tôi. Như
chuyện “Mít” ở Cameroon cho tôi cảm tác mấy vần thơ nhớ cố hương. Việc
trồng să của tôi cũng mang sắc thái tương tự. Chỉ có khác là să cho
người trồng sản phẩm dùng được sau thời gian ngắn. Nhớ lại khi c̣n ở
Guinea, tôi có mấy đám să trồng trong vườn, những bà Việt Nam như Madame
Diallo, Madame Barry… thường đến mang về nấu ăn cho các restaurants của
họ. Mấy bà vợ Tây trắng của các đồng nghiệp mang về chuẩn bị thức uống
să nóng thay trà nóng hay cà phê sau mỗi bữa ăn.
Hai
hàng să tại căn nhà của tôi ở Cameroon tuy đă biến mất theo thời gian
vẫn c̣n lưu giữ trong tôi những kỷ niệm đẹp. Thay v́ cho trồng hai hàng
bông dọc theo lối đi từ cổng vào sân nhà, tôi cho trồng hai hàng să.
Nh́n kỹ căn nhà chỉ có mít và să. Mười lăm cây mít tơ chưa ra trái (đầu
thập niên 1990), nhưng hương thơm của să và hoa rừng của đồi N’Kolbisson
mang lại vào những buổi chiều vàng ngày cuối tuần cho tôi và những khách
quí đến thăm một khung cảnh thơ mộng. Trong số khách quí có Anne thích
hai hàng să và mỗi khi ra về không quên mang theo các bó să. Anne rời
Việt Nam đến Bắc Âu lúc c̣n bé thơ qua một hội từ thiện để được giải
phẫu một khuyết tật bẫm sinh và được một gia đ́nh hào hiệp Bắc Âu nhận
làm con nuôi. Anne tiếp nhận giáo dục bản xứ và trở thành một thiếu nữ
xinh đẹp. Các chàng trai da trắng Bắc Âu không t́m được chỗ đứng trong
tim Anne.
Trong
số người các nước Phi Châu được gởi đi tu nghiệp tại Bắc Âu, Anne có
“love at first sight” ngay với một y sĩ màu da đen theo học cùng trường.
Họ cưới nhau, dắt nhau về quê chồng, có chung nhau ba con gái kháu khỉnh
và cùng mở pḥng mạch để cứu người. Anne không tin duyên nợ, chỉ tin ở
hiện tượng sinh học h́nh thành từ năm lên bảy lên tám như đă được dẫn
chứng trong cuộc nghiên cứu sự kết đôi giữa người nam và người nữ tại
các kibbutz nước Do Thái, v́ đâu có “love at first sight”. Nhưng không
may qua một tai nạn, người bạn đời vĩnh biệt Anne. Cô gái Việt nửa chừng
xuân, vẫn c̣n xinh đẹp như nhân vật duyên dáng trong tác phẩm của Khái
Hưng, gặp nhiều nan đề sau đám tang chồng.
Số
phận góa phụ đối với anh em trai nhà chồng: tái giá với họ theo tập tục?
Anne khẳng định với từ ngữ nguyên văn: - Jamais (Không bao giờ). Gia
đ́nh nhà chồng cùng tập tục bộ lạc đối với tài sản chung của Anne và
chồng: Chia? Anne cương quyết vẽ chiến tuyến: - C’est la guèrre (Vang
động cả bộ lạc nhà chồng). Đang đêm có người muốn phá cửa cố xâm nhập
gia cư để gặp góa phụ hay hôi của? Anne đi ngay vào pḥng riêng mang cho
tôi xem cây súng trường nạp đạn chờ bóp c̣ để sẵn ở đầu giường. Anne tự
đặt câu hỏi ai sẽ chung sức cưu mang ba con, và Anne đưa ngay câu đáp: -
T́m châu đáy biển. Sinh lộ duy nhất đễ dùng khối óc và bàn tay là phải
trở lại Bắc Au. Nhưng tại các cửa khẩu, nhà chồng đă dàn xếp không để có
tên ba bé gái và Anne được đi qua. Nan đề gai góc này của Anne là bằng
cách nào. “Out of Africa” có lẽ là tựa đề của Anne và ba bé gái lai Việt
trong tự truyện họ có thể kể sau này. Nhân một dịp ghé Paris mấy năm sau,
tôi gặp đồng nghiệp cũ trở về từ Cameroon cho biết Anne và ba con đă có
mặt tại Bắc Âu.
Nhớ
lại những năm tháng c̣n ỏ Cameroon với nhiều lần ghé thăm Anne nơi làm
việc hay tại nhà, Anne thường kể nhiều mẫu chuyện vừa thương tâm vừa dí
dơm. Tại thành phố nơi làm việc của Anne, có khoảng hơn hai mươi người
vợ da trắng gốc Đông Âu và Nga theo các đấng lang quân về quê chồng. Một
số bị thương tích sau các cuộc tranh căi vấn nạn đa thê của đức lang
quân. Họ đến nhờ Anne săn sóc vết thương trên cơ thể. Tôi có hỏi thêm là
họ có cầu cứu những ai khác hơn sự săn sóc của Anne. Câu trà lời dí dơm
như sau: - Chánh án rất công minh nhưng họ ngại không may gặp một vị
chánh án giống đức lang quân của họ th́ chỉ thấy con kiến đi kiện cũ
khoai!
Tôi
tin với sự d́u dắt của người mẹ can đảm, tư cách, ba cháu gái của Anne
sau khi thành tài, chắc chắn sẽ t́m về cội nguồn quê cha ở Phi Châu, quê
mẹ ở Việt Nam.
Nh́n
mấy cây să ở Monrovia nhờ mưa ngâu bén rễ lên xanh tốt, tôi có được mấy
câu thơ mở đầu trang tạp ghi của mùa hè 2008:
Ở Liberia
Lại trồng să
Chờ nấu thế trà
Nhớ người phương xa.
Chuyện
cây să và chuyến công tác trở lại Liberia c̣n dài. Xin hẹn các bạn một
dịp khác.


Viết tại Monrovia, ngày nghỉ cuối tuần 22/6/2008
Phạm
Thanh
Khâm