|
 |
CHUYỆN KỂ CỦA
Những Trẻ Nghèo Đói
Phạm
Thanh
Khâm
|
|

Thực
phẩm là một trong những đóng góp lớn vào phúc lợi của nhân loại.
Đói là tai họa do thiên tai hay do con người hoặc cả hai cùng
một lúc. Có thấy cảnh đói mới thấy đau xót trong ḷng dù người
hờ hững đến đâu. Tôi không chứng kiến nạn đói năm 1945 do quân
phiệt Nhựt gây ra đă làm chết bao sinh mạng miền Bắc Việt Nam mà
tài liệu đă ghi. Nhưng khi bắt đầu làm việc ờ Phi Châu năm 1976,
tôi đă tận mắt thấy cái đói của con người. Cái đói của cư dân
vùng Sahel nam Sa mạc Sahara do hạn hán nhiều năm, mùa màng
không thu họach được ǵ cả. Cái đói ở Sudan, ở Somalia là do các
phe phái đánh nhau cản đường tiếp tế lương lực đến vùng thiếu
ăn. Cái đói ở A-Phú Hăn vừa do khô hạn, khí hậu buốt giá và
chiến tranh. Trên các hệ thống truyền thông, không thấy thiếu
h́nh ảnh người đói chỉ c̣n bộ xương, gương mặt hốc hác. Chuyện
xóa đói giảm nghèo là việc có tầm vóc quốc gia và quốc tế không
thuôc phạm vi của đoản văn này.
Đối với những gia đ́nh trong vùng đói kém, họ cần t́m đến vùng
đô thị đông đúc để có cơ may t́m được thức ăn độ nhựt. Do bối
cảnh sống cạnh những người nghèo khổ từ những mảnh đất khô hạn,
giá buốt và loạn lạc, tôi đă tiếp cận được với họ qua những đứa
trẻ đánh giày. Làm sao tôi gặp các trẻ đánh giày là do bắt nguồn
một sự t́nh cờ. Đầu năm 1976, tôi đi công tác 6 nước vùng Tây
Phi Châu Nam Sa mạc Sahara cùng với nhóm đồng nghiệp của IFDC.
Trạm dừng đầu tiên là thủ đô Niamey, Niger. Sau khi check-in vào
khách sạn, một đồng nghiệp muốn ra phố gần đó để mua một gói
thuốc lá. Bạn rũ tôi đi cùng. Bạn thấy mấy người trẻ bán thuốc
lá dạo. Bạn gọi “cigarettes”. Lập tức có khỏang hơn mười mấy
người chào hàng. Họ vây chặc đồng nghiệp của tôi, người nào cũng
đưa một gói thuốc lá vào mặt bạn. Người cao người thấp đều tranh
nhau. Trong cảnh gần như áp đăo đồng nghiệp của tôi bỡi đám
người bán thuốc lá, đồng nghiệp của tôi hốt hơang thét lớn để
bắt họ đứng xa ra. Vô hiệu. Tôi đứng cạnh, thấy nguy tới nơi,
nếu không can thiệp giải vây đồng nghiệp th́ bạn có thể bị ngộp
thở. Tôi vừa thét lớn vừa kéo tay một người trong đám bao vây.
Ngựi bán thuốc lá kế cận thốt lên “Maître
de Kongfu”. Đột nhiên đám người tránh xa đồng nghiệp của tôi.
Thực ra tôi có biết Kongfu là ǵ đâu, có lẽ họ thấy tôi cao lớn
giống các cao thủ vơ lâm Trung Hoa trong các phim chưởng tŕnh
chiếu ở nhiều rạp hát b́nh dân tại hầu hết thủ phủ của các nước
Phi Châu lúc bấy giờ. H́nh của tôi đầu năm 1976 được ghi trong
bài “Chuyện Kể Ở Rừng
Tây Phi Châu”.
Sau trận bị bao vây, tôi và đồng nghiệp thấy đôi giày bi quá
nhiều cát bụi. Tiện thể có một bé hiền lành tay cầm một bàn
chải, hộp Kiwi đánh bóng giày đi ngang. Tôi gọi lại để bé làm
sạch hai đôi giày của chúng tôi. Tôi đoán v́ bé nhỏ con không
thích hợp việc buôn bán thuốc lá lẻ chen lấn chào hàng như trên
nên chọn cách này kiếm tiền mua thức ăn độ nhựt phụ giúp gia
đ́nh. Ở một thủ phủ Niamey không có người có nhu cầu làm sạch
đôi giày, nên bé chỉ lăng văng ở các khách sạn có người ngọai
quốc. Trong khi bé làm sạch giày, tôi hỏi bé về gia cảnh. Bé nói
gia đ́nh ở vùng phía Bắc. Không mưa trong nhiều năm, gia súc
trong nhà đều chết hết. Lương thực cạn kiệt, tất cả nhà bé dắt
díu nhau vừa đói vừa khát đi bộ về thủ đô kiếm đường sống. Câu
chuyện kể không có ǵ mới lạ đối với những người quan tâm đến
phương thức cứu đói giăm nghèo. Tôi chỉ muốn ghi lại con đường
gian khổ của bé “by his own words”.
Hơn ba mươi năm liên tiếp đi các chuyến công tác dù ngắn hạn hay
dài hạn, tôi đều được có đôi giày được đánh bóng sạch sẽ, không
hẳn v́ nhu cầu phải làm sạch đôi giày nhưng đó là một phương
thức để nghe những trẻ nghèo khó nói về gia cảnh của ḿnh. Khi
viết những ǵ trong kư ức c̣n lại của tôi ngày nay, những bé
đánh giày ở tại gần hai mươi nước nơi tôi từng làm việc, giờ đă
trở thành người lớn. Tôi không biết tên và họ cũng không biết
tên tôi. Thành công hay thất bại trên đường đời của họ là cơ
duyên của từng người. Nhưng tôi chắc một điều ở vào thờ́ điểm
tôi gặp họ, họ rất quí mến tôi làm một khách hàng kiên nhẫn chịu
khó nghe điều họ kể về cái đói cái nghèo của họ “by their own
words”.
Gần đây nhứt, ảnh bên dưới minh-họa một bé đánh giày mười ba
tuổi ở phi trường Kabul. Bé kể cha bị giết trong chiến tranh,
mẹ và em gái nhỏ bị đau v́ giá buốt của mùa đông dưới 20°F.
Nhà ở là một căn pḥng như một ổ ṭ ṿ trên ngọn đồi phải mang
nước uống từ chân đồi lên. Bé là “bread winner” cho gia đ́nh bé.
A-Phú Hăn là một trong những nước nghèo nhứt trên thế giới, mặc
dù lợi tức từ á-phiện và tiền viện trợ hàng mấy tỷ đô-la hàng
năm của các quốc gia kỹ nghệ không đưa quốc gia này ra khỏi cảnh
nghèo đói.

Tác giả và bé đánh bóng giày ở Kabul 2005
Nhân lọai đă gần 7 tỷ con người sống chen chúc nhau. Nếu cái đói
cái nghèo của nhân loại chưa có được cách giải đáp đúng mức th́
địa ngục trần gian ở sát bên ta.

Viết tại Houston Texas
27/10/2011
Phạm
Thanh
Khâm
|