Tuyển
Tập:
LIÊU
TRAI
CHÍ
DỊ
GS
Đàm
Quang Hưng
Giáo Sư
Toán
Trường Đại Học Cộng Đồng Houston, Texas
170.
TIỂU NHỊ
Toàn bằng phiến ngữ chỉ mê
tân
Tự thị thông minh tuyệt thế
nhân
Lân lư hưu
kinh đa dị thuật
Bạch liên
hoa hiện vị nhi thân
170.
NỮ ĐỆ TỬ BẠCH LIÊN
GIÁO
Ở Trung quốc,
Bạch-Liên-giáo được thành lập từ triều Nguyên, trải qua
triều Minh đến triều Thanh. Các giáo chủ đều có yêu thuật,
lập những đoàn quân riêng, âm mưu lật đổ triều đ́nh.
Dưới triều Thanh,
giáo chủ là Từ Hồng Nho. V́ Hồng Nho giỏi nghề mê hoặc quần
chúng nên có nhiều người tới xin làm đệ tử. Ai được thâu
nhận cũng phải gọi Hồng Nho bằng thầy. Tùy theo nam
nữ, tuổi tác, trí tuệ, mỗi người được sung vào một đội. Hồng
Nho lập ra đội Lục Tiểu Nữ, tuyển 6 nữ đệ tử trẻ tuổi
nhất, thông minh nhất, sung vào đội, truyền cho một số yêu
thuật khó học, như biến giấy thành lính, biến ngựa thành
đậu.
Làng Thành, huyện Tất, tỉnh Sơn Đông có người tên Triệu
Vượng, có vợ họ Tôn, gia tư bậc trung. Vợ chồng Triệu Vượng
có một trai tên Trường Xuân, 18 tuổi và một gái tên Tiểu
Nhị, 15 tuổi. V́ Tiểu Nhị vừa xinh đẹp lại vừa thông minh,
nên vợ chồng Triệu Vượng yêu quư lắm. Năm lên 6, Tiểu Nhị
được cha cho theo học cùng thầy với anh. Năm 11 tuổi, Tiểu
Nhị đă thuộc lầu tứ thư ngũ kinh, khiến thầy dạy cũng phải
kinh ngạc.
Trước kia, Triệu Vượng rất mộ đạo Phật, ăn chay trường,
nhưng từ ngày tin ở pháp thuật của Hồng Nho th́ bỏ đạo Phật,
khoá cửa nhà, dắt vợ con tới xin làm đệ tử của. Hồng Nho.
Hồng Nho thâu nhận.
Thấy Tiểu Nhị
thông minh xuất chúng, thuật nào cũng chỉ học một lần là
thuộc, Hồng Nho yêu quư lắm, cho sung vào đội Lục Tiểu Nữ.
Trong đội, Tiểu
Nhị là học tṛ xuất sắc nhất, nên được Hồng Nho truyền cho
hết mọi yêu thuật, rồi được giữ chức quân vụ trưởng,
được quyền thị sát tất cả các đội trong Bạch Liên giáo, bất
kể ngày đêm.
V́ con được trong
dụng nên cha cũng được giữ một chức vụ quan trọng trong
quân.
Thấy con gái được
tự do thái quá, vợ chồng Triệu Vượng không vui, nhưng cũng
đành chịu.
Trong làng, có bà
nhà nghèo họ Đinh, goá chồng, có một trai tên Đinh Tử Mạch,
18 tuổi. Đinh bà cho con theo học cùng thầy với anh em Tiểu
Nhị. Tử Mạch học giỏi, văn thái phong lưu, được thầy yêu
quư.
Tử Mạch si mê Tiểu
Nhị mà Tiểu Nhị cũng yêu thương Tử Mạch.
Năm ấy, Tử Mạch
đậu tú tài, xin mẹ hỏi cưới Tiểu Nhị cho ḿnh. Chiều con,
Đinh Bà nhờ bà mối tới nhà Triệu Vượng cầu hôn. Biết Tử Mạch
học giỏi nhưng là con nhà nghèo, Triệu Vượng ngập ngừng, ư
muốn kén rể là con nhà giàu. Thấy hôn sự không thành, Đinh
bà nhờ bà mối đi hỏi đám khác cho con nhưng Tử Mạch không
chịu v́ chỉ si mê Tiểu Nhị.
Thầm nghĩ muốn gặp
Tiểu Nhị th́ chỉ c̣n cách gia nhập Bạch Liên giáo, Tử Mạch
hỏi ư mẹ. Chiều con, Đinh bà nói tuỳ con. Tử Mạch liền từ
biệt mẹ, tới xin làm đệ tử của Hồng Nho. Hồng Nho thâu nhận,
sung vào Xích đội.
Nghe tin, Tiểu Nhị
mừng lắm. Đêm ấy, Tiểu Nhị tới Xích đội thị sát, gọi Tử Mạch
ra chỗ vắng mà hỏi: "Mạch ca cũng tin ở pháp thuật của
thầy hay sao?" Tử Mạch đáp:"Không!" Tiểu Nhị hỏi:"Thế
sao lại tới đây xin làm đệ tử của thầy?" Tử Mạch hỏi
lại:"Thực t́nh Nhị muội không biết hay sao?" Tiểu Nhị
đáp:"Không!" Tử Mạch nói:"V́ ngu ca muốn được gặp Nhị muội
hàng ngày!" Tiểu Nhị thẹn thùng mà xin cáo biệt.
Hôm sau, Tiểu Nhị
sai quân sĩ cấp cho Tử Mạch đủ mọi vật dụng, ưu đăi hơn các
tân binh khác.
Ba hôm sau, Tiểu
Nhị lại tới Xích đội thị sát. Tử Mạch khẽ mời Tiểu Nhị ra
chỗ vắng mà chê bai Hồng Nho, nói rằng Hồng Nho chẳng thể
lật đổ được triều đ́nh, rồi rủ Tiểu Nhị đi trốn. Tiểu Nhị
chỉ im lặng.
Ba hôm sau nữa,
vào lúc nửa đêm, Tiểu Nhị lại tới Xích đội thị sát. Tử Mạch
mời Tiểu Nhị ra chỗ vắng mà hỏi:"Nhị muội nghĩ kỹ chưa? Yêu
thuật của Hồng Nho chỉ mê hoặc được quần chúng, chứ chẳng
thể lật đổ được triều đ́nh! Trước sau ǵ th́ Bạch Liên giáo
cũng bị tiêu diệt! Nhị muội là người thông minh, há chẳng
thấy điều đó hay sao? Ngu ca theo Bạch Liên giáo chỉ v́ muốn
được gặp Nhị muội để rủ đi trốn! Xin Nhị muội chớ chần chờ!"
Tiểu Nhị suy nghĩ hồi lâu rồi đáp:"Thiếp cũng muốn trốn theo
Mạch ca, nhưng bỏ thầy ở lại đây th́ được chứ
bỏ cha mẹ với anh th́ không được v́ làm
như thế là bất nghĩa, thiếp chẳng nỡ ḷng! Để thiếp đi thưa
chuyện với cha, rồi rủ cha mẹ cùng anh đi trốn với ḿnh!" Tử
Mạch chưa kịp can ngăn th́ Tiểu Nhị đă chạy vụt đi.
Tới trướng của
cha, Tiểu Nhị đem ư Tử Mạch ra th́ thầm:"Con thấy pháp thuật
của thầy chỉ làm được mấy việc lặt vặt, chứ chẳng thể
làm được đại sự! Thầy nông cạn, mưu tính lật đổ triều
đ́nh là lầm! Con nghĩ gia đ́nh ta nên trốn đi, kẻo khi bị
triều đ́nh bắt được th́ khó thoát khỏi đại nạn. Triệu Vượng
lắc đầu, nói:"Thầy là thần nhân, lầm thế nào được!"
Thầy mưu tính điều ǵ cũng đúng cả!"
Thấy cha tin ở
pháp thuật của Hồng Nho thái quá, ḿnh có khuyên can nữa
cũng vô ích, Tiểu Nhị nảy ư đi rủ Tử Mạch bỏ trốn ngay đêm
ấy.
Về trướng, Tiểu
Nhị hóa trang để khỏi bị nhận diện, đem 2 diều giấy với bọc
hành lư tới Xích đội. Thấy cả đội đang ngon giấc, Tiểu Nhị
bèn lén quân canh, t́m đến giường Tử Mạch, ghé tai th́ thầm
đánh thức, nói việc ḿnh hóa trang, bảo dậy ngay đi theo
ḿnh. Tử Mạch vội vùng dậy đi theo.
Tới chỗ vắng, Tiểu Nhị đưa cho Tử Mạch một diều, bảo cưỡi
lên, bấm ngón tay vào cổ diều. Tử Mạch làm theo lời th́ thấy
diều vút lên cao. Tiểu Nhị cưỡi diều bay theo.
Gần sáng, Tiểu Nhị
lại bảo Tử Mạch bấm ngón tay vào cổ diều cho diều hạ xuống
đất. Tiểu Nhị hạ xuống theo, thâu hai diều, gấp làm tám, cất
vào bọc. Tử Mạch hỏi:"Đây là đâu?" Tiểu Nhị đáp:"Huyện Lai
Vu!" Hỏi:"Đi đâu bây giờ?" Đáp:"Tới làng Sơn Âm!" Hỏi: "Có
xa không?" Đáp:"Cũng gần thôi!" Hỏi:"Lỡ có ai hỏi về liên hệ
giữa chúng ḿnh th́ đáp thế nào?" Đáp:"Th́ đáp là vợ chồng!"
Tử Mạch cười mà nói:"Nhị muội nói thế th́ thực đúng ư ngu
ca! Mà dù Nhị muội không nói th́ ngu ca cũng đáp như thế!"
Tiểu Nhị cười rồi dẫn Tử Mạch ra chợ, t́m mua hai con lừa.
Trả tiền xong, hai người lên lừa, cưỡi tới Sơn Âm.
Tới nơi, Tử Mạch
hỏi:"Bây giờ đi đâu?" Tiểu Nhị đáp:"Đi thuê nhà!" Khi đi
thuê nhà, quả nhiên chủ nhà hỏi:"Hai người liên hệ ra sao?"
Tiểu Nhị đáp:"Là vợ chồng!" Hỏi:"Ở đâu tới đây thuê nhà?"
Đáp:"Ở Sơn Tây! V́ bị giặc tràn tới làng cướp phá nên phải
chạy sang đây lập nghiệp!"
Chủ nhà tin thực,
không hỏi chi thêm, rồi thuận cho thuê. Tiểu Nhị mở bọc lấy
tiền ra trả.
V́ vội trốn đi,
không có th́ giờ thâu góp tiền bạc nên sau khi mua lừa và
thuê nhà, hai người chẳng c̣n đồng nào.
Thấy
đói, Tử Mạch chạy sang hàng xóm vay gạo về nấu cơm. Thấy Tử
Mạch là người lạ mới tới vùng cư ngụ, họ không cho vay.
Về nhà, Tử Mạch lo
lắm. Thấy thế, Tiểu Nhị chỉ mỉm cười, tháo bông tai, rút
trâm vàng cài đầu, đưa cho Tử Mạch mà nói:"Đă có gan rủ
người ta đi trốn mà c̣n lo! Hăy đem mấy thứ này ra chợ cầm,
lấy tiền mua thực phẩm! Nhớ mua cả hương hoa, trà rượu, để
tối nay làm lễ thành hôn!"
Tử Mạch mừng quá,
đem bông tai và trâm vàng của Tiểu Nhị đi cầm, lấy tiền mua
đủ thứ mà Tiểu Nhị dặn, đem về nhà.
Tối ấy, Tử Mạch
cùng Tiểu Nhị đóng cửa, làm lễ thành hôn. Tới khuya, làm
lễ hợp cẩn rồi lên giường ân ái. Vợ chồng rất mực tương
đắc.
Tối sau, Tiểu Nhị
bảo Tử Mạch khóa cửa ngơ thực kỹ rồi lấy giấy bút ra ngồi
cạnh ḿnh. Tử Mạch làm theo lời.
Tiểu Nhị bèn ngồi
xếp chân ṿng tṛn, chắp tay nhắm mắt định thần để nhớ lại
những khẩu quyết yêu thuật của Hồng Nho. Nhớ tới đâu, Tiểu
Nhị đọc tới đó. Tử Mạch lắng nghe, rồi cầm bút ghi vào giấy.
Tiểu Nhị dặn Tử Mạch phải cất kỹ giấy ấy.
Hàng xóm
phía tây căn nhà hai vợ chồng vừa thuê là ngôi nhà lớn của
kẻ cướp có tên là Ôn Bá Như. Bá Như đi xa làm nghề ăn cướp,
nói dối dân làng là ḿnh đi buôn. Nhờ ăn cướp, Bá Như trở
nên giàu có. Bá Như có vợ và một con trai vừa tṛn một tuổi,
nuôi vú em trông nom đứa bé.
Nay thấy vợ chồng
Tiểu Nhị mới tới thuê nhà, vú em liền bế đứa bé sang nói
chuyện làm quen. Vốn tinh ư, Tiểu Nhị ḍ hỏi vú em về nghề
nghiệp của Bá Như, rồi đoán Bá Như là kẻ cướp.
Một hôm,
Tiểu Nhị ra cổng đứng hóng gió. T́nh cờ thấy Bá Như từ xa về
nhà, mặt mũi hớn hở, tay ôm bọc nặng, Tiểu Nhị vào nhà nói
đùa với chồng:"Ông hàng xóm nhà ḿnh giàu lắm, ḿnh khỏi lo
không có tiền tiêu ! Chàng thử sang vay 1000 đồng xem sao?"
Ngỡ vợ nói thực, Tử Mạch đáp:"Khó lắm! Ḿnh mới tới đây thuê
nhà, ai biết ḿnh là ai mà cho vay? Vay một đấu gạo c̣n
chẳng được, nói chi vay 1000 đồng !" Tiểu Nhị cười, nói:"Nếu
chàng lười đi vay th́ để thiếp nhờ phán quan đi vay giùm
ḿnh vậy!" Nghe vợ nói, Tử Mạch lại ngỡ vợ nói đùa nên chỉ
cười theo.
Tối ấy, Tiểu Nhị
ra pḥng khách, lấy kéo cắt giấy thành h́nh phán quan, đặt
xuống sàn rồi đi lấy lồng gà úp lên. Sau đó, Tiểu Nhị đem hồ
rượu đi hâm nóng rồi đặt lên sập với hai chén lớn, bảo chồng
lấy xấp giấy khẩu quyết đem ra cho ḿnh. Tử Mạch làm theo
lời.
Tiểu Nhị rót hai
chén rượu, bảo chồng lên sập ngồi đối ẩm với ḿnh. Rượu được
vài tuần, Tiểu Nhị giở giấy, theo đúng khẩu quyết chồng đă
ghi mà làm yêu thuật. Lát sau, Tử Mạch nghe có tiếng loảng
xoảng trong lồng gà. Tiểu Nhị cười, nói:"Phán quan đă vay
được tiền về rồi đó!"
Nửa tin nửa ngờ,
Tử Mạch đứng dậy, tới mở lồng gà ra coi th́ quả nhiên thấy ở
bên trong có một đống tiền. Tử Mạch vô cùng kinh ngạc, nhưng
cũng rất khâm phục tài làm yêu thuật của vợ. Vợ chồng bèn
cất tiền vào tủ, khóa kỹ lại rồi đi dọn dẹp pḥng khách.
Hôm sau, vú em nhà
Bá Như bế đứa bé sang chơi, thuật chuyện như sau:"Chủ tôi đi
buôn, chiều qua mới về. Tối qua, chủ tôi thắp đèn, ngồi uống
rượu một ḿnh trong pḥng khách. Tự nhiên sàn pḥng nứt ra,
để lộ một kẽ sâu, không nh́n thấy đáy. Rồi có một phán quan
từ trong kẽ chui lên mà nói:"Ta là Thái Sơn Đế Quân ở địa
phủ! Nay các tào quan đang hội họp ở tư dinh của ta để lập
sổ, ghi tội bọn cướp dương thế. Tội của ngươi cũng được ghi
rồi. Nếu ngươi muốn xóa tội th́ phải đưa cho ta 1,000 đồng
để ta đem về hối lộ các quan!" Nghe thấy thế, chủ tôi kinh
hăi, vội thắp hương khấn vái rồi chạy vào pḥng lấy ra một
túi tiền, đưa cho phán quan. Phán quan cầm túi tiền nhảy
xuống kẽ. Mặt sàn lại khép liền như cũ, chẳng c̣n dấu vết
chi. Lúc đó tôi đang ở pḥng trong. Chợt nghe thấy có tiếng
động ở pḥng khách, tôi vội chạy tới khe cửa ḍm th́ thấy
được chuyện này!"
Vợ chồng Tử Mạch
chỉ nh́n nhau mỉm cười.
Ngỡ là vợ chồng Tử
Mạch không tin lời ḿnh, vú em bức tức, nói:"Chuyện này có
thực chứ chẳng phải là chuyện hoang đường đâu!"
Tiểu Nhị cười,
nói:"Tôi tin chớ! Tôi đă được nghe nhiều chuyện lạ khó tin
nhưng có thực. Nếu chuyện này có thực th́ nó là chuyện lạ
nhất trong tất cả các chuyện mà tôi đă được nghe!" Vú em bèn
chào hai vợ chồng rồi bế đứa bé về.
Từ đó,
vợ chồng Tiểu Nhị trở thành giàu có.
Một hôm, Tiểu Nhị
bảo chồng lén về quê đón Đinh bà sang ở chung với vợ chồng
ḿnh.
Tử Mạch nghe lời,
đêm khuya lén về quê, đón mẹ sang ở chung.
Thấy con ḿnh đột
nhiên có vợ giàu, Đinh bà mừng lắm nhưng lấy làm lạ, nên hỏi
nguyên do. Tử Mạch liền thuật đầu đuôi câu chuyện cho mẹ
nghe rồi nói:"Xin mẹ giữ kín chuyện này cho con!" Đinh bà
đáp: "Ở quê nhà, mẹ c̣n chẳng thích giao thiệp với ai, huống
chi sang đây, mẹ có quen biết ai đâu mà con sợ lộ?" Nghe mẹ
nói, Tử Mạch mới an tâm.
Tiểu Nhị thờ mẹ chồng rất có
hiếu. Đinh bà cũng quư con dâu lắm.
Có tiền, Tiểu Nhị mua một
ngôi nhà lớn, trả lại căn nhà thuê, rồi cùng chồng và mẹ
chồng dọn đến ở ngôi nhà mới. Tiểu Nhị lại nuôi con hầu đầy
tớ, tậu vườn ruộng, mua ngựa trâu, tự ḿnh đứng ra quản lư
mọi gia vụ. Đinh bà và Tử Mạch mừng lắm. Cả nhà sống trong
cảnh an b́nh ở Sơn Âm.
Nửa năm sau.
Trong làng có một bọn 13 tên
vô lại rủ nhau lập đảng cướp. Thấy vợ chồng Tử Mạch mới di
cư tới mà lại giàu, chúng bèn rủ nhau tới cướp của.
Một tối cuối tháng, chúng
trèo tường, đột nhập vào nhà Tử Mạch. Chín tên chạy đi lục
soát, t́m tiền. Một tên chạy vào pḥng Đinh bà, trói bà lại.
Ba tên chạy vào pḥng vợ chồng Tử Mạch.
Đang nằm trên giường, chợt
nghe có tiếng động, vợ chồng Tử Mạch vội ngồi nhỏm dậy coi,
th́ thấy có 3 tên cướp đă lọt vào pḥng. Hai tên tới giường
bắt trói Tử Mạch c̣n một tên đưa tay sờ ngực Tiểu Nhị.
Tiểu Nhị vùng đứng dậy, giơ
tay chỉ vào mặt tên cướp mà thét một tiếng:"Dừng!" Đột nhiên
cả 13 tên cướp trong nhà đều bị thè lưỡi, cứng đơ như tượng
gỗ, đứng nguyên tại chỗ, chân tay chẳng sao cử động được.
Lúc đó, Tiểu Nhị mới xuống nhà dưới ra lệnh cho gia nhân đem
dây thừng lên bẻ quặt hai cánh tay từng tên ra sau lưng mà
trói. Rồi Tiểu Nhị lên nhà trên, cởi trói cho chồng và mẹ
chồng.
Tiểu Nhị ra pḥng
khách, sai gia nhân áp giải cả 13 tên cướp vào pḥng. Khi
gia nhân đă dẫn đủ 13 tên vào, Tiểu Nhị thét lên một
tiếng:"Buông!" Đột nhiên lưỡi bọn cướp thụt vào được, chân
tay mềm mại như cũ. Tiểu Nhị bèn bắt bọn chúng cung khai tên
tuổi, nơi ăn chốn ở.
Khi chúng khai
xong, Tiểu Nhị mắng:"Gia đ́nh ta mới từ xa di cư tới đây
tránh nạn giặc cướp. Tụi bay không giúp th́ chớ, lại c̣n giở
thói côn đồ, tới cướp nhà ta! Ở đời, ai cũng có khi sung
túc, lúc cùng quẫn. Khi sung túc, ta sẵn ḷng giúp đỡ kẻ
nghèo. Nếu tụi bay thấy ḿnh cùng quẫn, ta sung túc, biết
đường tới đây xin ta giúp đỡ th́ chắc chắn là ta sẽ giúp
cho! Thế nhưng, tụi bay lại giở tṛ lang sói này ra th́ ta
phải thẳng tay trừng trị!" Nghe Tiểu Nhị nói, chúng kinh hăi
quá, quỳ mọp xuống sàn, rập đầu xuống đất mà van lạy.
Suy nghĩ hồi lâu,
Tiểu Nhị mới nói:"Lẽ ra, ta giết hết tụi bay, rồi sai gia
nhân đem xác tụi bay lên tŕnh quan tể! Thế nhưng, nghĩ lại,
ta thấy làm như vậy là thất đức nên bây giờ ta tạm tha mạng
cho! Nếu c̣n tái phạm th́ chắc chắn là ta sẽ giết hết, chẳng
tha mạng nào!"
Bọn cướp vội tranh
nhau mà cám ơn Tiểu Nhị. Tiểu Nhị liền sai gia nhân cởi trói
cho chúng. Chúng cùng sụp xuống đất mà lạy tạ Tiểu Nhị rồi
lủi thủi kéo nhau ra về.
Lại nói về gia đ́nh
Triệu Vượng.
Khi thấy Tiểu Nhị với Tử Mạch
bỏ trốn, Hồng Nho liền sai lũ đệ tử truy tầm, nhưng chúng
chẳng sao t́m được tung tích hai người.
Hồng Nho bèn giáng chức Triệu
Vượng nhưng vẫn cho ở lại trong quân.
Ít lâu sau, Hồng Nho bỏ qua
chuyện Tiểu Nhị với Tử Mạch, phục chức cho Triệu Vượng, rồi
đem một nữ đệ tử Bạch Liên giáo gả cho Trường Xuân lam vợ.
Mười tháng sau, vợ Trường
Xuân sanh trai, đặt tên là Triệu Thừa Diêu.
Ba năm sau.
Triều đ́nh bắt được Hồng Nho
cùng rất nhiều gia đ́nh đệ tử trong đoàn quân Bạch Liên
giáo.
Vợ chồng Triệu Vượng và gia
đ́nh Trường Xuân cũng ở trong số người bị bắt.
Triều đ́nh hạ lệnh đưa tất
cả các trẻ con dưới 10 tuổi vào viện cô nhi, rồi đem những
kẻ khác ra pháp trường xử trảm.
Lúc đó, đứa con của Trường
Xuân, là Triệu Thừa Diêu, mới lên 3, cũng được đưa vào viện
cô nhi.
Nghe tin, Tiểu Nhị liền bảo
Tử Mạch đem tiền tới viện cô nhi chuộc Triệu Thừa Diêu về
làm con nuôi, đổi họ tên đứa bé thành Đinh Thừa Diêu.
Hai vợ chồng cùng cố giấu
không cho người làng biết Thừa Diêu là con của Trường Xuân.
Tuy nhiên, lâu dần rồi họ cũng biết, nhưng chỉ biết Thừa
Diêu là con của đệ tử Bạch Liên giáo, chứ không biết Thừa
Diêu là cháu đích tôn của Triệu Vượng
Năm sau, huyện Lai
Vu bị nạn châu chấu phá hoại mùa màng, khiến các nhà nông
trong huyện đều bị thiệt hại.
Tiểu Nhị bèn làm
300 diều giấy, sai gia nhân đem ra ruộng ḿnh mà thả. Châu
chấu sợ diều giấy, không dám vào ruộng của Tiểu Nhị nên Tiểu
Nhị không bị thiệt hại ǵ.
Dân làng ghen tức,
làm đơn kiện nạp quan tể, đại ư nói:"Vợ chồng Tử Mạch nuôi
con của đệ tử Bạch Liên giáo làm con nuôi. Hai vợ chồng lại
biết dùng diều giấy làm yêu vật đuổi châu chấu. Vậy th́ chắc
chắn là hai vợ chồng thuộc dư đảng của Hồng Nho!"
Quan tể vốn nổi
tiếng tham nhũng. Đọc đơn xong thấy nhà Tử Mạch giàu có,
quan nảy ư muốn làm tiền. Quan bèn sai lính đi bắt Tử Mạch
đem về giam ở huyện ngục.
Thấy chồng bị bắt,
Tiểu Nhị vội đem tiền lên huyện đường hối lộ quan. Quan nhận
hối lộ rồi thả cho Tử Mạch ra về.
Về nhà, vào pḥng
riêng, Tử Mạch thấy vợ chạy tới nói nhỏ:"Trước kia tiền đến
nhà ḿnh bằng con đường bất chính th́ bây giờ tiền ra đi
cũng bằng con đường bất chính! Thiếp thấy như thế cũng là
phải lẽ, chẳng thắc mắc chi. Duy có điều huyện Lai Vu này là
quê quán của loài rắn rết, sâu mọt, ḿnh chẳng thể ở lại
huyện này được nữa, phải di cư ngay!" Tử Mạch gật đầu đồng
ư.
Hai vợ chồng bèn
bán hết nhà cửa ruộng vườn ở làng Sơn Âm, huyện Lai Vu, rồi
cùng Đinh bà đem Thừa Diêu, gia nhân và súc vật di cư sang
lập nghiệp ở huyện Tây Ô, phía tây huyện Lai Vu.
Tới Tây Ô, Tiểu Nhị mở xưởng
pha lê, chế tạo phẩm vật, tuyển dụng tới trên 300 công nhân.
Tiểu Nhị là một phụ nữ rất
giỏi về kỹ thuật, có thể giỏi hơn nhiều đàn ông. Tiểu Nhị
dạy cho công nhân biết cách chế tạo các phẩm vật pha lê theo
phương thức đặc biệt, khiến phẩm vật chế tạo đều trong suốt,
không gợn vẩn đục, trông rất thanh nhă, hơn hẳn phẩm vật chế
tạo tại các xưởng pha lê khác. V́ thế, tuy phẩm vật chế tạo
tại xưởng Tiểu Nhị được bán ra với giá cao nhưng vẫn bán
chạy. Thường th́ xưởng pha lê của Tiểu Nhị không sản xuất
kịp phẩm vật để bán.
Tiểu Nhị lại là một phụ nữ
rất giỏi về kinh doanh, Tuy tiền bạc thu vào như nước nhưng
Tiểu Nhị vẫn đốc suất công nhân làm việc rất cần mẫn. Kẻ nào
chăm chỉ th́ được ban thưởng tiền bạc, kẻ nào lười biếng th́
bị phạt quỳ, phạt đ̣n.
V́ thưởng phạt công minh nên
không có kẻ nào kêu ca điều ǵ. Tiểu Nhị giao việc trông nom
sổ sách chi thu cho một nhóm gia nhân thân tín.
Cứ 5 ngày Tiểu Nhị lại đích
thân tới kiểm soát sổ sách 1 lần. Tiểu Nhị rất sáng suốt,
xét xử công việc như thần nên không ai dám ăn gian nói dối.
Trong làng có trên 200 ngôi
nhà. Nhà nào nghèo cũng được Tiểu Nhị lượng chừng mà cấp
dưỡng cho, rồi bắt người trong nhà phải đi làm, không cho ai
được ăn không ngồi rồi. V́ thế cư dân trong làng toàn là
những người chăm chỉ.
Thấy vợ giỏi hơn ḿnh, Tử
Mạch chỉ biết làm theo ư vợ. Thấy vợ vất vả, Tử Mạch hết sức
phụ giúp vợ trong việc kiểm soát sổ sách.
Hai năm sau.
Gia đ́nh Tiểu Nhị trở thành
một gia đ́nh cự phú ở Sơn Đông.
Năm sau nữa.
Cả huyện Tây Ô bị hạn hán, cư
dân thiếu nước canh tác. Tiểu Nhị bèn bảo dân làng lập đàn
cầu đảo ở giữa đồng. Đến nửa đêm, Tiểu Nhị tắm gội sạch sẽ
rồi sai gia nhân giong xe cho ḿnh tới đàn.
Tiểu Nhị bắt chước cách cầu
đảo của vua Vũ thời cổ, có ghi trong sử sách, mà lên đàn cầu
đảo cho dân làng. Thế là trời đổ mưa như trút nước. Không
những dân làng Tiểu Nhị mà cả dân thuộc 8 làng chung quanh
cũng có đủ nước canh tác.
V́ thế, dân trong vùng đều
kính trọng Tiểu Nhị, coi như nữ thần.
Mùa thu năm ấy, thấy trong
làng có nhiều trẻ con ăn không ngồi rồi, Tiểu Nhị liền bỏ
tiền ra thuê chúng đi hái rau đồ tô, đem về phơi khô, cho
vào bao bố, chất đầy mấy chục kho.
Nhiều người trong vùng cười
là Tiểu Nhị điên rồ, nhưng chẳng ai dám khuyên can.
Ba năm sau.
Tỉnh Sơn Đông mất mùa, dân
chúng không đủ gạo ăn. Tiểu Nhị bèn đem rau đồ tô trong kho
ra phát chẩn, cứu được rất nhiều người khỏi nạn đói.
Khi đi ra ngoài, không bao
giờ Tiểu Nhị che mặt như các thiếu phụ khác, nên hầu hết mọi
người trong vùng đều biết mặt Tiểu Nhị.
Có nhiều thanh niên bàn tán
về sắc đẹp của Tiểu Nhị, nhưng chúng vẫn coi Tiểu Nhị như nữ
thần. Khi gặp Tiểu Nhị chúng đều cúi chào, không dám ngửng
lên nh́n mặt Tiểu Nhị.
Khi rảnh rỗi, Tiểu Nhị thường
cùng chồng ngồi uống trà, đọc sách, bàn luận văn chương,
đánh cờ.
Thỉnh thoảng Tiểu Nhị lại bày
tiệc, mời bè bạn trong huyện tới tham dự.
Trong tiệc, Tiểu Nhị thường sai các con hầu trẻ đẹp ra múa
hát, tŕnh bày các nhạc khúc dân gian trong vùng để giúp
vui.
GS
Đàm
Quang
Hưng
Giáo Sư
Toán
Trường Đại Học Cộng Đồng Houston, Texas
www.ninh-hoa.com |