Tuyển
Tập:
LIÊU
TRAI
CHÍ
DỊ
GS
Đàm
Quang Hưng
Giáo Sư
Toán
Trường Đại Học Cộng Đồng Houston, Texas
473.
TIỂU THÚY
Duy ác kỳ
mưu vận bất cùng
Si nhi
điên đảo hư khuê trung
Công thành
tiện nhĩ tương thân thoái
Lưu thủ dư
t́nh bổ hóa công
473.
NỮ LANG TIỂU THÚY
Huyện Thiệu Hưng,
tỉnh Triết Giang có 2 anh em họ Vương, cha mẹ đều mất sớm.
Người anh tên Đại Dụng, 20 tuối, là thầy tướng, người em tên
Đại Thường, lên 10, là nho sinh, ở chung trong căn nhà của
cha mẹ để lại.
Một trưa, Đại
Thường nằm ngủ trên chiếc sập trong pḥng khách, cạnh pḥng
anh. Tỉnh giấc, nh́n qua cửa chính ra ngoài, Đại Thường thấy
bầu trời u ám, muốn mưa. Bỗng có tiếng sét nổ vang, rồi Đại
Thường nh́n thấy một con vật trông giống con mèo, từ ngoài
cửa bước vào pḥng, nằm phục dưới sàn. Lát sau, khi trời
quang mây tạnh, con vật đứng dậy, bước ra khỏi pḥng.
Nh́n kỹ, thấy con vật không
phải là mèo, Đại Thường kinh hăi, lớn tiếng gọi anh. Nghe
tiếng em gọi, Đại Dụng chạy sang. Đại Thường thuật chuyện
cho anh nghe, rồi hỏi:"Nó là con ǵ?" Đại Dụng đáp:"Nó thuộc
một loài chồn đặc biệt!" Hỏi:"Đặc biệt như thế nào?"
Đáp:"Nó tới cạnh người nào th́ người ấy sẽ được giàu sang.
Lúc năy, v́ sợ tai kiếp sấm sét, nó phải chạy tới cạnh chú
để nương náu. Vậy th́ sau này, chú sẽ được giàu sang!" Đại
Thường không tin.
Mười năm sau.
Quả nhiên Đại Thường thi đậu
tiến sĩ. Được quan tể huyện Thiệu Hưng tiến cử lên nhà vua,
Đại Thường được bổ nhậm vào chức thị ngự ở kinh đô.
Bảy năm sau.
Đại Thường 27 tuổi, cưới vợ
họ Phùng, sanh một trai, tên Nguyên Phong, tính nết ngây
ngô, chậm chạp.
Mười sáu năm sau.
Nguyên Phong 16, vẫn chưa
phân biệt được gà trống với gà mái. Tiếng đồn lan truyền
khắp kinh đô nên không nhà nào chịu gả con gái cho Nguyên
Phong. Vợ chồng Đại Thường lo lắm.
Một hôm, đột nhiên có bà lăo
dắt một cô gái nhỏ tới cổng nhà Đại Thường, xin được vào gặp
thị ngự với phu nhân.
Nghe gia nhân vào tŕnh, Đại
Dụng sai ra dẫn khách vào nhà.
Vào nhà, bà lăo thi lễ rồi
nói:"Thưa nhị vị, lăo thân họ Ngu, có đứa con nuôi này, tên
T́ểu Thuư, dám xin nhị vị cho cháu được tới đây ở để làm vợ
công tử nhà ta!" Thấy Tiểu Thúy tươi như hoa, đẹp như tiên,
Đại Thường với phu nhân mừng lắm. Phu nhân hỏi:"Bà muốn sính
lễ ra sao?" Ngu bà đáp:"Từ ngày cháu nhận lời về làm con
nuôi lăo thân đến giờ, hiếm khi hai mẹ con lăo thân được no
đủ. Nếu hôm nay, đột nhiên cháu được vào ở nơi nhà cao cửa
rộng, có kẻ hầu người hạ, có mỹ vị cao lương, có lụa là gấm
vóc, th́ lăo thân măn nguyện lắm rồi, chứ lăo thân chẳng dám
nhận sính lễ! Lăo thân chỉ muốn gả chồng cho con chứ không
muốn đem con đi bán như một mớ rau!"
Nghe Ngu bà nói, phu nhân vui
lắm, trọng đăi Ngu bà.
Ngu bà bèn bảo Tiểu Thúy sụp
xuống sàn mà lạy Đại Thường với phu nhân. Rồi Ngu bà nói với
Tiểu Thúy:"Đây là công cô của con !(công=bố chồng,
cô=mẹ chồng). Con phải phụng dượng công cô cho
chu đáo. Mẹ có việc phải đi xa. Ba hôm nữa, mẹ sẽ trở lại
thăm con!" Đại Thường nói:"Để bản nhân cho xa phu giong xe
tiễn lăo bà về nhà!" Ngu bà đáp:"Đa tạ nhị vị! Tệ xá ở gần
đây nên lăo thân chẳng dám phiền nhị vị!"
Nói xong, Ngu bà xin cáo biệt
mà đi.
Ngu bà đi rồi, phu nhân để ư
xem Tiểu Thúy có buồn hay không th́ thấy Tiểu Thúy vẫn tươi
như hoa, vẫn mở túi hành lư lấy phấn son ra trang điểm. Thấy
thế, phu nhân vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, rất mực thương
yêu Tiểu Thúy.
Nghe Ngu bà nói ba hôm nữa sẽ
trở lại thăm con, phu nhân định bụng sẽ hỏi Ngu bà xem hai
mẹ con cư ngụ ở đâu.
Thế nhưng, ba hôm sau, chờ
măi không thấy Ngu bà trở lại, phu nhân bèn hỏi Tiểu
Thúy:"Nhà mẹ con ở đâu?" Tiểu Thúy đứng ngây người suy nghĩ
hồi lâu rồi mới đáp:"Thưa cô cô, bây giờ con cũng không biết
nhà mẹ con ở đâu nữa!"
Phu nhân bèn sai đám con hầu
dọn một biệt viện, đặt tên là Biệt Viện Nguyên Phong,
bảo Nguyên Phong với Tiểu Thúy ra đó làm lễ thành hôn, rồi
cư ngụ ở đó.
Nghe đồn Đại Thường với phu
nhân nhặt được một đứa con gái nhà nghèo ở ngoài đường, đem
về làm con dâu, thân bằng quyến thuộc đều chê cười, rủ nhau
tới nhà Đại Thường coi mặt cô dâu.
Thế nhưng, khi tới nơi, thấy
Tiểu Thúy xinh đẹp như tiên, họ kinh ngạc lắm, cứ xúm nhau
lại bàn tán, nhưng rút cục vẫn không biết lai lịch Tiểu Thúy
ra sao.
V́ Tiểu Thúy rất mực thông
minh, luôn luôn biết ư bố mẹ chồng, nên Đại Thường với phu
nhân quư mến Tiểu Thúy lắm. Tuy nhiên, v́ Nguyên Phong quá
sức ngây ngô, nên nhị vị lại lo rằng Tiểu Thúy sẽ ghét bỏ
con ḿnh mà ra đi. Thế nhưng, trái với điều lo sợ, nhị vị
thấy Tiểu Thúy rất vui vẻ với Nguyên Phong, chẳng tị hiềm
chi cả.
Tiểu Thúy thích vui đùa,
thường cắt vải, may những trái cầu với những chiếc hài để đá
văng ra xa rồi bắt Nguyên Phong chạy đi nhặt, mồ hôi nhễ
nhại. Khi thấy Nguyên Phong thấm mệt th́ Tiểu Thúy cho nghỉ,
bắt con hầu thay thế.
Một hôm, Tiểu Thúy đang chơi
tṛ đá cầu với Nguyên Phong th́ Đại Thường đi qua, bị trái
cầu bay trúng đầu. Tiểu Thúy kinh hăi, bỏ chạy. Đám con hầu
cũng chạy theo, chỉ c̣n Nguyên Phong đứng lại, nhặt cầu mà
đá. Đại Thường giận quá, lấy đá ném con. Nguyên Phong gào
khóc, chạy về biệt viện.
Vào pḥng riêng, Đại Thường
thuật chuyện cho phu nhân nghe. Phu nhân bèn cầm roi tới
biệt viện, trách mắng con dâu. Tiểu Thúy chỉ cúi đầu mỉm
cười, chẳng sợ hăi chi mà cũng chẳng xin lỗi phu nhân.
Giận quá, phu nhân bèn quay
ra đánh con trai. Nguyên Phong nằm lăn xuống đất, gào khóc
ầm ĩ. Đến lúc đó, Tiểu Thúy mới tái mặt, quỳ xuống đất, xin
phu nhân tha tội cho Nguyên Phong. Phu nhân liền dịu cơn
giận, quẳng roi đi.
Thế nhưng, thấy Nguyên Phong
được tha, Tiểu Thúy vẫn chẳng cám ơn phu nhân, chỉ nhoẻn
miệng cười, rồi tới kéo Nguyên Phong đứng dậy, phủi áo quần,
lau nước mắt, xoa vết roi cho, kéo về pḥng, lấy bánh cho
ăn. Nguyên Phong nín khóc, vui vẻ trở lại.
Sau vụ này, Tiểu Thúy bỏ tṛ
chơi đá cầu nhưng ngày nào cũng bắt Nguyên Phong cải trang,
đóng tuồng. Hôm th́ Tiểu Thúy bắt Nguyên Phong đóng vai Sở
Bá Vương để ḿnh đóng vai Ngu Cơ, hôm th́ Tiểu Thúy bắt
Nguyên Phong đóng vai lính chiến Mông Cổ, để ḿnh đóng vai
con gái, tóc cắm đuôi trĩ, tay gảy t́ bà, tiếng đàn inh ỏi,
ầm ĩ biệt viện.
Thấy con trai ḿnh ngây ngô,
Đại Thường chẳng có lư do ǵ để trách móc con dâu, nên cứ
làm ngơ, coi như không biết việc Tiểu Thúy bắt Nguyên Phong
đóng tuồng.
Ở kinh đô có viên cấp gián
Vương Duy Tấn, cũng họ Vương, nhưng không có liên hệ bà con
ǵ với Đại Thường. Hai người chỉ ở cách nhau chừng 10 căn
nhà nhưng chẳng ưa nhau. Biết Duy Tấn luôn luôn t́m cách hăm
hại ḿnh, Đại Thường lo lắng lắm, nhưng cũng chẳng biết phải
làm thế nào để tránh tai họa.
Vào thời đó, cứ ba năm một
lần, nhà vua lại hạ lệnh cho tể tướng xét công tội của các
triều quan để định thưởng phạt.
Nghe đồn nhà vua sắp phong
cho Đại Thường chức tuần vũ tỉnh Hà Nam, Duy Tấn bèn bới t́m
tội lỗi của Đại Thường để tâu lên nhà vua.
Tiểu Thúy biết tể tướng có bộ
râu trắng, vừa rậm vừa dài, nên một tối, thấy Đại Thường đi
ngủ sớm, Tiểu Thúy bèn cải trang làm tể tướng, lấy lụa trắng
cắt thành râu, dán quanh miệng, sai 2 con hầu mặc áo xanh,
giả làm lính. Rồi Tiểu Thúy lấy trộm ngựa của Đại Thường lén
cưỡi ra khỏi cổng, sai lính theo hầu, khéo đến độ người canh
cổng cũng ngỡ người cưỡi ngựa là tể tướng đă tới thăm chủ
ḿnh, nay mới ra về. Giong ngựa tới cổng nhà Duy Tấn, Tiểu
Thúy lấy roi đánh lính mà nói:"Ta bảo tụi bay dẫn ta tới nhà
Vương thị ngự, sao tụi bay lại dẫn ta tới nhà Vương cấp
gián?" rồi quay ngựa ra về.
Nghe thấy thế, Duy Tấn tin
ngay Tiểu Thúy là tể tướng vừa tới nhà ḿnh v́ Duy Tấn vốn
biết tể tướng là người hách dịch và hay đánh lính hầu. Duy
Tấn bèn sai kẻ gia nhân tên Khang Chí đi theo tể tướng để
ŕnh xem tể tướng đi đâu.
Khi Tiểu Thúy về tới nhà,
người canh cổng ngỡ là tể tướng lại tới thăm chủ ḿnh, vội
chạy vào tŕnh chủ. Kinh hăi quá, Đại Thường vùng dậy, phục
sức chỉnh tề, chạy ra cổng đón tiếp th́ mới biết là con dâu
ḿnh bỡn cợt. Giận quá, Đại Thường chẳng nói năng chi, chỉ
lẳng lặng quay vào nhà, thuật chuyện cho phu nhân nghe, rồi
nói:"Họ đang bới lông t́m vết để hăm hại ḿnh mà con dâu
ḿnh lại đi làm chuyện tày trời như thế th́ họ sẽ tŕnh lên
tể tướng, khiến cả nhà ḿnh sẽ bị mắc họa. Chắc họa ấy chẳng
xa đâu!"
Nghe Đại Thường thuật chuyện,
phu nhân giận lắm, đi ngay tới biệt viện mà mắng nhiếc Tiểu
Thúy, nhưng Tiểu Thúy chỉ mỉm cười, chẳng nói năng chi. Phu
nhân toan lên tiếng đuổi Tiểu Thuư, nhưng rồi lại thôi v́
thương hại Tiểu Thúy không nơi cư ngụ. Phu nhân toan đánh
đ̣n, nhưng rồi cũng không nỡ.
Tuy nhiên, v́ bực tức, Đại
Thường với phu nhân mất ngủ trắng đêm.
Khang Chí theo tể tướng tới
nhà Đại Thường th́ thấy tể tướng với lính hầu vào nhà, nên
cứ núp ở cổng mà ŕnh. Đến quá nửa đêm, vẫn chưa thấy tể
tướng ra về, Khang Chí bèn về tŕnh chủ, khiến Duy Tấn nghi
Đại Thường đă giao du thân thiết được với tể tướng.
Hôm sau, Duy Tấn vào chầu nhà
vua. Gặp Đại Thường, Duy Tấn hỏi:"Tối qua, phải chăng tể
tướng tới thăm huynh?" Nghĩ Duy Tấn đă biết chuyện con dâu
ḿnh bỡn cợt, Đại Thường ngượng quá, chẳng biết đáp ra sao,
chỉ ấp úng vâng dạ. Trong khi ấy, Duy Tấn lại nghi rằng đúng
là Đại Thường đă giao du thân thiết được với tể tướng, nên
quay ra thân thiện với Đại Thường, bỏ hẳn ư định hăm hại.
Biết Duy Tấn nghi lầm, Đại
Thường mừng lắm, chẳng trách mắng Tiểu Thúy nữa. Tuy nhiên,
Đại Thường cũng bảo phu nhân phải tới biệt viện mà khuyên
Tiểu Thúy phải bỏ những tṛ bỡn cợt đi. Tiểu Thúy chỉ mỉm
cười mà vâng dạ.
Năm sau.
Nhà vua cách chức tể tướng.
Tể tướng bèn sai gia nhân đưa thư đi báo tin cho Vương thị
ngự hay. V́ gia nhân lầm Vương thị ngự ra Vương cấp gián nên
đưa thư lầm tới nhà Duy Tấn.
Nhận được thư, Duy Tấn mừng
lắm, muốn dùng thư để tống tiền Đại Thường.
Trước hết, Duy Tấn nhờ người
quen thân với Đại Thường tới vay Đại Thường cho ḿnh 10,000
lạng vàng. Đại Thường từ chối.
Hay tin, Duy Tấn đích thân
tới nhà Đại Thường. Người canh cổng mời Duy Tấn vào pḥng
khách, rồi đi báo tin cho Đại Thường hay. Đại Thường bèn đi
tắm gội cho sạch sẽ rồi mới ra tiếp khách.
Ngồi chờ lâu quá, chẳng thấy
Đại Thường ra tiếp, Duy Tấn nghĩ rằng Đại Thường khinh rẻ
ḿnh nên phẫn uất, đứng dậy ra về.
Ra tới sân, thấy Nguyên Phong
mặc áo cổn, đội mũ miện, đóng vai nhà vua, Duy Tấn bèn tới
gần hỏi thăm. Kinh hăi quá, Nguyên Phong bỏ chạy. Duy Tấn
bèn nắm lấy Nguyên Phong mà giữ lại, rồi vỗ về, năn nỉ
Nguyên Phong cho ḿnh mượn bộ y phục nhà vua ít bữa. Nguyên
Phong ngần ngại, nhưng Duy Tấn cứ lột hết mũ áo của Nguyên
Phong mà đem đi.
Tắm gội xong, Đại Thường đi
mặc y phục chỉnh tề rồi mới ra tiếp khách, nhưng khi ra tới
nơi th́ thấy khách đă đi rồi! Đại Thường kinh hăi, mặt xám
như tro, khóc to mà nói:"Đại họa sắp tới rồi!
Chỉ nay mai là cả
nhà ta sẽ bị tru diệt!" Rồi Đại Thường đi lấy búa gậy, rủ
phu nhân cùng tới biệt viện Nguyên Phong. Được con hầu báo
tin, Tiểu Thúy bèn khóa chặt cửa lại.
Thấy cửa đóng, Đại Thường bảo
phu nhân gọi Tiểu Thúy mở cửa. Chẳng thấy Tiểu Thúy đáp lời,
Đại Thường giận quá, lấy búa bổ cửa. Lúc đó Tiểu Thúy mới
lên tiếng, từ bên trong vọng ra ngoài:"Xin công công
bớt giận, đừng bổ cửa nữa! Chừng nào con c̣n ở cái nhà này
th́ chẳng ai có thể hăm hại được công cô. Nếu có sấm
sét búa ŕu từ trên bổ xuống th́ con xin hứng chịu một ḿnh.
C̣n nếu công công vào đây giết chết con xong th́ liệu
công cô có tránh được họa chăng?" Nghe Tiểu Thuư nói,
Đại Thường bèn buông búa, rủ phu nhân về pḥng.
Duy Tấn về nhà, viết sớ dâng
nhà vua, tố cáo Vương Nguyên Phong, con trai thị ngự Vương
Đại Thường âm mưu thoán nghịch, dâng áo cổn với mũ miện để
làm bằng. Kinh hăi quá, nhà vua trao áo cổn với mũ miện cho
pháp ti tra xét.
Tra xét xong, pháp ti dâng sớ
tâu rằng đó là đồ chơi của con trẻ, áo cổn làm bằng giẻ
rách, mũ miện làm bằng cỏ gai.
Đọc sớ xong, nhà vua cả giận,
phán rằng Duy Tấn vu cáo cho Nguyên Phong. Rồi nhà vua
truyền lệnh cho pháp ti phải điều tra vụ này cho rơ.
Tuy nhiên, nhà vua cũng cho
đ̣i Vương Nguyên Phong vào cung để xem mặt mũi ra sao. Thấy
Nguyên Phong quá đỗi ngây ngô, nhà vua cười mà phán: "Thằng
này ngây ngô quá, có biết ǵ đâu mà tâu tŕnh rằng y âm mưu
thoán nghịch?" Rồi nhà vua truyền lệnh phóng thích Nguyên
Phong.
Thấy thế, Duy Tấn lại viết sớ
dâng nhà vua, tố cáo Nguyên Phong nuôi yêu nhân ở trong nhà.
Nhà vua lại truyền lệnh cho
pháp ti điều tra.
Quan pháp ti vội dẫn thuộc hạ
tới nhà Đại Thường tra hỏi gia nhân th́ ai cũng khai rằng
trong nhà chủ ḿnh không có yêu nhân, chỉ có người con trai
ngây ngô tên Nguyên Phong với người con dâu điên khùng tên
Tiểu Thúy, ngày nào cũng đóng tuồng, bỡn cợt với nhau.
Quan pháp ti lại dẫn thuộc hạ
sang các nhà hàng xóm tra hỏi th́ nhà nào cũng khai như thế.
Quan pháp ti bèn về viết sớ,
tâu nhà vua rằng Vương cấp gián đă vu cáo cho Vương Nguyên
Phong, con trai Vương thị ngự, rồi xin nhà vua phát văng
Vương cấp gián đi quân dịch ở Vân Nam. Nhà vua chuẩn tấu.
Ngỡ toàn thể gia đ́nh ḿnh sẽ
bị tru diệt, nào ngờ lại chẳng việc chi, đúng như lời Tiểu
Thuư đă nói, Đại Thường cứ thắc mắc về lai lịch của Tiểu
Thúy. Thấy mẹ nuôi của Tiểu Thúy, tức Ngu bà, không trở lại
thăm con lần nào, Đại Thường lại nghi Tiểu Thúy chẳng phải
là người. Đại Thường bèn bảo phu nhân phải tới biệt viện
Nguyên Phong mà tra hỏi Tiểu Thúy xem lai lịch ra sao.
Khi bị phu nhân tra hỏi, Tiểu
Thúy chỉ im lặng, chẳng đáp lời. Giận quá, phu nhân quát
hỏi:"Mi là ai?" Lúc đó, Tiểu Thúy mới che miệng cười mà
đáp:"Cô cô chẳng biết con là ai hay sao?" Phu nhân
quát:"Nếu biết th́ việc chi ta phải hỏi!" Tiểu Thúy bèn mỉm
cười mà nói:"Thưa cô cô, con là ái nữ của Ngọc
Hoàng!" Nghe thấy thế, phu nhân chỉ lắc đầu mà về
pḥng, cho rằng Tiểu Thúy mắc bệnh điên khùng nên nói sàm.
Ít lâu sau, Đại Thường được
thăng chức. Thấy đúng như anh ḿnh đă đoán, quả là ḿnh có
số giàu sang, chỉ hiềm là đă ngoài 50 mà vẫn chưa có cháu
nội! Đại Thường bèn bảo phu nhân thử tới hỏi Tiểu Thúy xem
Tiểu Thúy có sanh nở được không?
Thế nhưng, khi phu nhân tới
hỏi th́ Tiểu Thúy chỉ làm ngơ, không đáp.
Ba năm sau.
Vẫn nghĩ rằng đêm nào con
ḿnh cũng ngủ chung với vợ, nay được biết là từ ngày cưới
đến giờ, con ḿnh luôn luôn ngủ riêng giường, phu nhân giận
lắm, sai gia nhân khiêng chiếc giường riêng đi, chỉ để lại
chiếc giường chung, rồi bắt Nguyên Phong đêm nào cũng phải
vào ngủ chung với Tiểu Thúy.
Mươi hôm sau, Nguyên Phong
vào nhà trong mách với phu nhân rằng từ đêm phu nhân bắt
ḿnh phải ngủ chung với Tiểu Thúy đến giờ, đêm nào Tiểu Thúy
cũng gác chân lên bụng ḿnh, khiến ḿnh chẳng sao thở được.
Nghe thấy thế, con hầu bà vú đều phá lên cười. Phu nhân bèn
quát mắng Nguyên Phong mà đuổi về. Lát sau, phu nhân lại tới
biệt viện hỏi xem Tiểu Thúy có sanh nở được không th́ Tiểu
Thúy vẫn làm ngơ, chẳng đáp.
Tháng sau.
Một hôm, Nguyên Phong vào
pḥng tắm. T́nh cờ nh́n thấy Tiểu Thúy đang tắm ở trong bồn,
Nguyên Phong nổi ḷng ham muốn, đ̣i ân ái. Tiểu Thúy chỉ
cười, rồi lắc đầu mà nói:"Bây giờ th́ không được! Cô cô bảo
thiếp giờ này phải tới hầu chuyện!" Nghe vợ nói thế, Nguyên
Phong cũng đành thôi.
Tắm xong, Tiểu Thúy rửa bồn,
lấy nước sôi đổ vào. Rồi Tiểu Thúy đi lấy một chiếc chăn
lớn, gọi Nguyên Phong tới, bảo cởi áo quần, nhảy vào bồn mà
tắm. Nghe lời vợ, Nguyên Phong nhảy vào.
Đột nhiên, Nguyên Phong thét
lớn:"Nước nóng quá!" rồi nhảy ra. Tiểu Thúy vội lấy chăn
trùm kín Nguyên Phong lại, nằm đè lên trên. Ú ớ dăy dụa hồi
lâu, Nguyên Phong im bặt. Mở chăn ra coi, Tiểu Thúy thấy
Nguyên Phong đă chết.
Chẳng sợ hăi chi, Tiểu Thúy
chỉ cười, gọi con hầu vào phụ ḿnh khiêng xác Nguyên Phong
đặt lên giường, lấy khăn lau khô, rồi lấy chăn khác đắp cho.
Con hầu kinh hăi, chạy đi
tŕnh phu nhân. Nghe tin, phu nhân hoảng sợ, thét lớn một
tiếng, rồi ̣a lên khóc, chạy tới biệt viện. Thấy thế, đám
con hầu cũng vội chạy theo. Vào pḥng khách, nh́n thấy Tiểu
Thúy, phu nhân hầm hầm nét mặt mà mắng:"Con cuồng t́ này!
Sao mi dám giết con ta?" Tiểu Thúy nhoẻn miệng cười mà
đáp:"V́ y ngây ngô quá, chẳng có y c̣n hơn!" Nghe thấy thế,
phu nhân nổi giận, lao đầu vào người Tiểu Thúy. Đám con hầu
vội xúm lại can ra.
Đang lúc huyên náo, bỗng có
con hầu chạy vào báo:"Bẩm phu nhân, công tử đă hồi sinh!"
Phu nhân mừng quá, đưa tay áo lên gạt nước mắt, chạy vào
pḥng coi th́ thấy Nguyên Phong quả đă sống lại, đang rên
khe khẽ, mồ hôi vă như tắm, ḿnh mẩy, giường nệm đều ướt
sûng. Thế nhưng chỉ lát sau th́ mồ hôi ngưng vă.
Mở mắt nh́n quanh, Nguyên
Phong chợt nói:"Lạ quá! Bây giờ ta thấy ḿnh như người mới
tỉnh mộng. Nhớ lại mọi chuyện đă qua, ta mới biết rằng trước
kia ḿnh là kẻ ngây ngô!" Thấy Nguyên Phong đột nhiên ăn nói
khôn ngoan, phu nhân kinh ngạc lắm, liền dẫn Nguyên Phong đi
gặp cha.
Đại Thường thử hỏi con vài
câu. Thấy con trả lời rành mạch, hết ngây ngô, Đại Thường
mừng quá. Thế nhưng, v́ chưa tin là con ḿnh đă b́nh thường
về chuyện vợ chồng, Đại Thường bèn sai gia nhân khiêng trả
lại chiếc giường riêng của Nguyên Phong, rồi ŕnh xem Nguyên
Phong hành động ra sao.
Hôm sau, gia nhân tŕnh rằng
Nguyên Phong không c̣n ngủ một ḿnh ở chiếc giường riêng như
trước nữa.
Từ đó, Nguyên Phong trở thành
một chàng trai b́nh thường, ngày đêm quấn quưt bên vợ.
Năm sau.
Vây cánh của Vương cấp gián
c̣n lại ở kinh đô cố t́m cách hăm hại Đại Thường để báo thù
cho Duy Tấn. Họ bèn rủ nhau bới t́m được một tội nhẹ của Đại
Thường, rồi dâng sớ tâu nhà vua, xin nhà vua cất chức thị
ngự của Đại Thường.
Nhà vua bèn truyền cho pháp
ti điều tra. Pháp ti dâng sớ tâu rằng tuy tội ấy nhẹ, nhưng
Đại Thường quả có dính líu tới. Nhà vua bèn cất chức Đại
Thường.
Trước kia, khi c̣n làm thị
ngự, Đại Thường được quan trung thừa tỉnh Quảng Tây tặng cho
một chiếc b́nh ngọc, giá đáng ngàn vàng. Đại Thường vẫn
trưng chiếc b́nh ấy trong pḥng khách.
Nay nghe tin ḿnh bị cất
chức, Đại Thường vào pḥng phu nhân báo tin, rồi bàn với phu
nhân cho ḿnh đem chiếc b́nh ngọc đi hối lộ vị tân tể tướng
để nhờ vị ấy dâng sớ tâu vua, xin cho ḿnh được phục chức.
Phu nhân thuận ư.
Hàng ngày, Tiểu Thuư vẫn
thường nh́n thấy chiếc b́nh của bố chồng trưng trong pḥng
khách. Tiểu Thuư thích chiếc b́nh ấy lắm, nhưng chưa dám cầm
lên coi lần nào. Hôm ấy, t́nh cờ tới pḥng khách, thấy vắng
người, đột nhiên Tiểu Thuư bạo dạn, chạy tới cầm b́nh lên
coi. Đang loay hoay ngắm nghía, chẳng may lỡ tay đánh rớt,
chiếc b́nh vỡ tan.
Ngượng quá, Tiểu Thuư vội
chạy vào pḥng phu nhân thú tội.
Đang nói chuyện với nhau ở
trong pḥng, đột nhiên thấy Tiểu Thúy chạy vào, Đại Thường
với phu nhân ngạc nhiên lắm. Phu nhân lên tiếng hỏi:"Con vào
đây làm chi?" Tiểu Thúy đáp:"Con vào để thú tội!" Hỏi:"Tội
chi?" Đáp:"Tội con đă đánh vỡ chiếc b́nh của công công vẫn
trưng trong pḥng khách!!" Nghe tin sét đánh, nhị vị cùng
tức giận, liền mắng chửi Tiểu Thúy tàn tệ.
Bị mắng chửi, Tiểu Thúy bực
tức, chạy về biệt viện, nói với Nguyên Phong: "Từ khi thiếp
về nhà chàng, công lao bảo toàn cho mọi người trong nhà lớn
hơn giá chiếc b́nh trưng trong pḥng khách nhiều lắm! Thế mà
nay thiếp lỡ tay đánh vỡ chiếc b́nh, công cô lại mắng
chửi thiếp tàn tệ, khiến thiếp bị mất mặt với đám gia nhân.
Nay thiếp muốn nói cho chàng biết rơ mọi chuyện, rồi xin
vĩnh biệt!" Kinh hăi quá, Nguyên Phong hỏi:"Những chuyện
ǵ?" Tiểu Thúy đáp:"Một là thiếp không phải là người. Hai là
mẹ thiếp đem thiếp tới đây kết hôn với chàng trong 5 năm chỉ
v́ mẹ thiếp muốn báo ơn công công về việc trước kia công
công đă cho mẹ thiếp ở trong nhà ít lâu để tránh tai kiếp
sấm sét!" Nguyên Phong hỏi:"Sao lại phải vĩnh biệt?" Tiểu
Thúy đáp:"V́ thiếp đă ở với chàng được đủ 5 năm nên bây giờ
thiếp xin vĩnh biệt, thề chẳng bao giờ trở lại đây nữa!" Nói
xong, Tiểu Thúy quay người, bỏ đi. Nguyên Phong vội hô hoán
đám gia nhân đuổi theo, nhưng Tiểu Thúy đă đi mất tích.
Nghe tin con dâu đă bỏ đi,
Đại Thường hối hận, nhưng đă muộn rồi.
Trở về pḥng, nh́n thấy phấn
thừa hương cũ, Nguyên Phong bội phần xót xa, khóc than vật
vă, bỏ ăn bỏ ngủ, gầy dộc hẳn đi. Nguyên Phong thuê thợ vẽ
tranh Tiểu Thúy, treo ở trên tường, ngày nào cũng tới trước
tranh mà lầm rầm khấn khứa, cầu khấn Tiểu Thúy trở về.
Thấy con như thế, Đại Thường
lo lắm, khuyên lấy vợ khác, nhưng Nguyên Phong nhất định
không nghe.
Hai năm sau.
Một hôm, Nguyên Phong có việc
phải đi xa, sai kẻ gia nhân thân tín cưỡi ngựa theo ḿnh.
Xong việc, thầy tṛ cưỡi ngựa về nhà th́ trời bắt đầu tối.
Trên đường về, qua vườn đào
rào kín của Đại Thường, chợt nghe có tiếng 2 cô gái căi nhau
trong vườn, Nguyên Phong bèn dừng cương, sai gia nhân giữ
ngựa để ḿnh đứng lên yên, ḍm vào vườn xem 2 cô gái là ai.
V́ trời tối, Nguyên Phong chỉ
nh́n thấy lờ mờ 2 cô gái, một áo tía, một áo đỏ, đang đứng
giữa vườn căi nhau. Tuy chỉ nh́n thấy lờ mờ, nhưng v́ nghe
thấy tiếng cô áo đỏ giống tiếng vợ ḿnh, Nguyên Phong thử
lên tiếng gọi:"Tiểu Thúy!"
Cô áo tía nói:"Mi đáng bị
đuổi lắm!" Cô áo đỏ hỏi:"Chị đang đứng giữa vườn đào nhà em
mà sao chị lại nói là em đáng bị đuổi?" Cô áo tía đáp:"V́ mi
không biết cách cư xử với bố mẹ chồng nên bị người ta đuổi
chớ sao? Đă bị đuổi mà c̣n dám nhận vườn đào này là của nhà
ḿnh, th́ quả thực mi chẳng c̣n biết xấu hổ là ǵ!" Cô áo đỏ
nói:"Tuy bị nhà chồng đuổi, nhưng em cũng c̣n hơn những
người chẳng ai thèm tới hỏi cưới!" Toan lên tiếng đối đáp,
chợt nghe có tiếng gọi "Tiểu Thúy!" từ phía ngoài đường vọng
vào, cô áo tím vội bỏ chạy, vừa chạy vừa nói:"Chồng mi đang
gọi mi đó! Ta tạm ngưng căi nhau với mi!"
Cô áo đỏ lững thững bước tới
tường rào th́ nh́n thấy Nguyên Phong đang đứng trên lưng
ngựa ở ngoài đường.
Nhận ra cô áo đỏ đúng là vợ
ḿnh, Nguyên Phong mừng quá.
Tiểu Thúy nói:"Hăy dắt ngựa
tới sát tường, rồi đứng lên lưng ngựa mà leo vào đây!"
Nguyên Phong vội bảo gia nhân dắt ngựa tới sát tường, rồi
đứng lên lưng ngựa mà leo vào trong.
Tiểu Thúy bèn bước tới sát
tường, đỡ Nguyên Phong xuống đất.
Ngắm nh́n Nguyên Phong, Tiểu
Thúy hỏi:"Hai năm xa cách, bây giờ gặp lại, sao chàng gầy
thế?" Nguyên Phong chỉ cầm tay Tiểu Thúy mà nức nở hồi lâu,
rồi mới thốt được một câu:"Ta nhớ nàng quá" Tiểu Thúy
nói:"Thiếp biết lắm chớ! Tuy nhiên v́ thiếp đă trót thề là
chẳng bao giờ trở lại biệt viện của chàng nữa, nên thiếp
phải giữ lời thề đó thôi. Tối nay, thiếp rủ Chị Cả tới đây
hàn huyên, nào ngờ lại gặp chàng. Thế mới biết khó mà tránh
khỏi duyên tiền định!"
Nguyên Phong nói:"Xin nàng
trở về biệt thự với ta!" Tiểu Thúy lắc đầu mà đáp:"Thiếp
không muốn bội lời thề!" Nguyên Phong nói:"Thế th́ xin nàng
ở lại vườn đào này với ta!" Tiểu Thúy gật đầu. Nguyên Phong
bèn nói vọng ra ngoài với kẻ gia nhân:"Mi hăy về tŕnh với
phu nhân rằng ta ở lại vườn đào với vợ!"
Nghe gia nhân về tŕnh, phu
nhân kinh ngạc lắm, vội sai xa phu giong xe cho ḿnh đem
ch́a khóa tới mở cổng vườn đào mà vào.
Nh́n thấy phu nhân, Tiểu Thúy
chạy tới chào. Phu nhân nắm lấy tay Tiểu Thúy mà khóc, hết
lời xin lỗi về việc đă qua, rồi nói:"Nếu con chẳng để tâm
giận hờn cô cô th́ nên trở về biệt viện mà ở với Nguyên
Phong, cho công cô được an ủi lúc tuổi già!" Tiểu Thúy lắc
đầu mà đáp:"Con không muốn bội lời thề, nhưng đă thuận ở lại
vườn đào với Nguyên Phong rồi!" Phu nhân bèn nói:"Nếu thế
th́ ta sẽ thuê thợ tới cất nhà ngay, rồi sai đám con hầu tới
ở để phục dịch vợ chồng con!" Tiểu Thúy nói:"Thưa cô cô, v́
con đă trót thề là không gặp mặt ai trong nhà nữa, nên xin
cô cô chỉ cho hai con hầu Xuân Lan với Thu Cúc, vẫn sớm tối
hầu hạ con, và Kha lăo bộc canh cổng biệt viện, tới vườn đào
này ở với chúng con!" Nguyên Phong cũng nói:"Xin mẹ sai gia
nhân đem tranh Tiểu Thúy tới vườn đào cho con!"
Về nhà, phu nhân thuật chuyện
với Đại Thường, rồi thuê thợ cất nhà trong vườn đào và làm
mọi việc theo ư Tiểu Thúy.
Thấy đám gia nhân thắc mắc về
việc Nguyên Phong không trở về biệt viện, phu nhân giải
thích rằng Nguyên Phong cần ra ở vườn đào để đổi gió và
dưỡng bệnh. Hàng ngày, phu nhân sai người đem cơm nước ra
cho Nguyên Phong, Tiểu Thúy, hai con hầu và lăo bộc. Tiểu
Thúy khuyên Nguyên Phong nên lấy vợ khác, nhưng Nguyên Phong
nhất định không nghe.
Năm sau.
Một hôm, đột nhiên dung nhan
với thanh âm của Tiểu Thúy biến đổi hẳn, khiến Tiểu Thúy trở
thành một người hoàn toàn khác trước. Thấy Nguyên Phong kinh
ngạc, Tiểu Thúy mỉm cười mà hỏi:"Chàng thấy thiếp hôm nay
khác với thiếp trước kia như thế nào?" Nguyên Phong đáp:"Hôm
nay nàng vẫn đẹp, nhưng so với trước kia th́ thực không
bằng!" Tiểu Thúy hỏi:"Chàng nói thế là có ư chê thiếp bây
giờ già rồi, phải không?" Nguyên Phong vội đáp:"Nàng mới
ngoài 20, làm sao mà già cho được!" Tiểu Thúy mỉm cười, rồi
tới tường gỡ tranh chân dung của ḿnh xuống, châm lửa mà
đốt. Thấy có khói, Nguyên Phong vội chạy tới dập ngọn lửa,
nhưng tranh đă chạy rụi mất rồi.
Một hôm, Tiểu Thúy nói với
Nguyên Phong:"Trước kia, khi c̣n ở biệt viện, cô cô thường
hỏi thiếp xem thiếp có sanh nở được không, nhưng thiếp chẳng
đáp lời. Bây giờ công cô đă già mà chỉ có một ḿnh chàng là
con nên thiếp muốn nói cho chàng biết rằng thiếp chẳng thể
nào sanh nở được. Vậy nếu chàng muốn có con nối dơi tông
đường .để làm vui ḷng công cô, th́ chàng phải lấy thêm vợ
nữa, để ở nhà sớm khuya phụng dưỡng công cô, c̣n chàng th́
cứ đi đi về về, một chốn đôi nơi cũng có sao đâu!"
Nguyên Phong về tŕnh với cha
mẹ. Đại Thường với phu nhân mừng lắm, liền nhờ bà mai đi hỏi
con gái quan thái sử họ Chung cho Nguyên Phong.
Thái sử thuận gả. Tiểu Thúy
bèn tự tay may y phục cho cô dâu Chung thị, sai người đem về
tŕnh phu nhân.
Hôm nghênh hôn, cả nhà đều
kinh ngạc v́ thấy cô dâu trông giống hệt Tiểu Thúy, tựa như
2 chị em sanh đôi.
Làm lễ nghênh hôn xong,
Nguyên Phong trở lại vườn đào thuật chuyện đám cưới cho Tiểu
Thúy nghe th́ thấy Tiểu Thúy đă biến mất.
Nguyên Phong hỏi con hầu Xuân
Lan:"Nương tử đâu rồi?" Xuân Lan bèn đi lấy một gói lụa đỏ
ra trao cho Nguyên Phong mà nói:"Nương tử về thăm thân mẫu,
có để lại vật này tặng công tử!"
Nguyên Phong mở gói ra coi
th́ thấy tặng vật là một ngọc quyết, nên biết Tiểu
Thúy sẽ không trở lại nữa (Ngọc bội là chiếc ṿng
ngọc đeo cổ, h́nh cả ṿng tṛn. Ngọc quyết là
chiếc ṿng đeo cổ, h́nh nửa ṿng tṛn, đem tặng nhau
khi muốn vĩnh quyết nhau, tức không gặp lại nhau
nữa!)
Nguyên Phong bèn đưa hai con
hầu với lăo bộc trở về biệt viện cư ngụ.
Nguyên Phong nhớ thương Tiểu
Thúy lắm. May nhờ có Chung thị trông giống hệt Tiểu Thúy nên
nỗi nhớ thương mới được nguôi ngoai.
Trước kia, Nguyên Phong cứ thắc mắc tại sao Chung thị trông
giống Tiểu Thúy đến thế? Nay thấy Tiểu Thúy vĩnh biệt ḿnh,
Nguyên Phong mới vỡ lẽ rằng trước khi vĩnh biệt, Tiểu Thúy
muốn an ủi ḿnh nên đă làm cho ḿnh hai việc: một là hỏi
cưới Chung thị cho ḿnh, hai là biến cải dung nhan Chung thị
cho giống hệt dung nhan Tiểu Thúy.
GS
Đàm
Quang
Hưng
Giáo Sư
Toán
Trường Đại Học Cộng Đồng Houston, Texas
www.ninh-hoa.com |