Tuyển
Tập:
LIÊU
TRAI
CHÍ
DỊ
GS
Đàm
Quang Hưng
Giáo Sư
Toán
Trường Đại Học Cộng Đồng Houston, Texas
235.
A ANH
Anh vũ năng ngôn diệc khả nhân
A ông tảo hứa kết hôn nhân
Nhất
triêu duyên tận nan trùng hợp
Hăi
tuyệt ly nô cơ táng thân
235.
HỨA HÔN VỚI VẸT
Huyện Lư Lăng, tỉnh
Giang Tây, có gia đ́nh vọng tộc họ Cam, rất giàu có.
Ông bà Cam sanh trai
trưởng là Cam Ngọc, tự Bích Nhân. Hai mươi năm sau, ông bà
lại sanh trai thứ là Cam Giác, tự Song Bích, rất thông minh
dĩnh ngộ.
Cam Ngọc lớn lên,
được cha mẹ cho theo học cả văn lẫn vơ. Đi đâu, Cam Ngọc
cũng đem theo mấy cuốn sách và một thanh gươm. Năm 24 tuổi,
Cam Ngọc được cha mẹ cưới vợ cho, người họ Đẩu. Năm ấy, Cam
Giác mới lên 4.
Cưới vợ cho con xong,
Cam ông đi du ngoạn ở xa. Khi về, ghé vào coi tiệm bán chim,
Cam ông mua được một con vẹt cái nhỏ. Đem vẹt về nhà, Cam
ông nuôi trong lồng, dạy nói sơi tiếng Trung quốc. Thấy vẹt
tinh khôn, Cam ông quư lắm, tự tay chăm sóc.
Một hôm, thấy cha cho
vẹt ăn, Cam Giác tới hỏi:"Cha nuôi con vẹt này để làm chi?"
Cam ông quay nh́n con rồi cười mà nói:"Để làm vợ mi!" Từ hôm
ấy, ngày nào Cam ông cũng đem chuyện vẹt ra nói đùa con để
mua vui. Mỗi lần cho vẹt ăn, Cam ông lại gọi Cam Giác tới,
cười mà nói:"Ra đây mà coi! Ta phải cho con dâu ta ăn, kẻo
để nó chết đói th́ mi mất vợ!" Thấy Cam ông ưa nói đùa như
thế, gia nhân cũng bắt chước.
Một hôm cuối năm,
trong lúc Cam ông mở lồng cho vẹt ăn, vẹt sổ lồng, bay đi
mất.
Đầu năm sau, Cam ông
bị bệnh rồi qua đời. Ít tháng sau, Cam bà cũng bị bệnh rồi
mất theo. Từ đó, Cam Ngọc phải thay cha mẹ mà nuôi nấng, dạy
dỗ em. Cam Ngọc yêu quư em lắm, t́m thầy hay chữ dạy em học.
Cam Giác học giỏi,
văn hay chữ tốt, nổi tiếng danh sĩ trong vùng. V́ thế Cam
Ngọc càng yêu quư em hơn, thường nói với vợ:"Chú Giác nhà
ḿnh là danh sĩ xuất chúng. Khi trưởng thành, ḿnh phải cưới
cho chú ấy một cô vợ có đủ công dung ngôn hạnh!" Nghe chồng
nói, Đẩu thị chỉ mỉm cười.
Tuy nhiên, v́ kén
chọn kỹ quá nên 15 năm sau, Cam Ngọc vẫn chưa t́m được nơi
nào ưng ư để hỏi vợ cho em.
Huyện Lư Lăng có núi
Khuông Sơn. Trên núi có chùa Khuông Tự. Thấy chùa tĩnh mịch,
Cam Ngọc lên xin ḥa thượng trụ tŕ cho phép ḿnh được cất
trong khuôn viên chùa một pḥng học để lên đó ngồi đọc
sách. Hoà thượng ưng thuận.
Rằm tháng ba năm ấy,
Cam Ngọc lên chùa ngồi đọc sách.
Tối ấy, Cam Ngọc đọc
sách tới khuya rồi tắt đèn đi ngủ. Vừa đặt ḿnh nằm, chợt
nghe có tiếng con gái nói chuyện lào xào ở ngoài sân, Cam
Ngọc nhỏm dậy, tới cửa sổ ḍm ra. Dưới ánh trăng, thấy có 3
cô, phong tư yểu điệu, xinh đẹp vô cùng, ngồi nói chuyện
quanh mâm đồng đặt trên chiếu hoa trải giữa sân. Cam Ngọc
lắng tai nghe th́ được biết một cô họ Tần, một cô họ Vưu,
một cô họ Hứa. Thấy Cô Tần xinh đẹp, lại có khuôn mặt đầy
đặn phúc hậu, thân h́nh mũm mĩm, cử chỉ khoan thai, Cam Ngọc
chợt nảy ư muốn hỏi cưới cho em.
Lát sau, có 3 t́ nữ
đem rượu thịt tới bày lên mâm rồi rút lui. Ba Cô bèn mời
nhau yến ẩm, tiếp tục chuyện tṛ. Cô Hứa hỏi:"Chị Tần! Sao A
Anh không tới dự buổi họp đêm nay với chị em ḿnh?" Cô Tần
đáp:"Sáng qua A Anh với Chị cùng khởi hành từ ải Hàm Cốc ở
Thiểm Tây để về đây dự hội. Bất đồ, dọc đường A Anh bị một
ác nhân từ trong bụi rậm nhảy ra đả thương, găy cánh tay
phải. V́ thế, A Anh phải ở lại dọc đường để dương thương.
Thấy ḿnh không thể tiếp tục cuộc hành tŕnh, A Anh rầu rĩ
lắm!" Nghe Cô Tần nói thế, Cô Vưu gật gù:"Thảo nào đêm nọ
chị chiêm bao thấy ác mộng! Bây giờ nghĩ lại, chị c̣n thấy
toát mồ hôi! Để chị kể lại cho nghe!" Cô Tần vội xua tay,
nói gạt đi:"Xin Chị Vưu đừng kể! Đêm nay ḿnh về đây là để
họp mặt, chia sẻ vui mừng với nhau. Nếu bây giờ kể chuyện
hăi hùng th́ mất vui đi!" Cô Vưu cười, nói:"Sao con nhỏ này
nhát gan đến thế? Sao không có con chồn nào tới đây mà vồ nó
tha đi cho rồi? Nếu mi không muốn nghe chuyện ác mộng th́ mi
phải ngâm cho ta nghe một bài thơ thực hay, thay cho chuyện
ác mộng mà ta định kể!" Cô Tần vội nói:"Em xin tuân lệnh
Chị!" rồi cất tiếng ngâm:
Đào hoa đua nở bên thềm
Đạp Thanh hẹn gặp, nỗi niềm bỗng không
Nhắn người bạn gái xóm đông
Thấy ai hài phượng là trông đúng
người
Cô Tần vừa ngâm xong
th́ 2 cô kia cùng vỗ tay tán thưởng.
Đột nhiên, có một gă
đàn ông từ ngoài cổng bước vào sân chùa. Đưa mắt nh́n ra,
thấy gă có vóc dáng vạm vỡ, mặt mày dữ tợn, mũi như diều
hâu, mắt như cú vọ, 3 cô thảng thốt, hét lên:"Yêu tinh! Yêu
tinh!" rồi bỏ chạy tán loạn. Hai cô chạy thoát, chỉ có Cô
Tần chậm chạp là bị gă bắt được. Thấy Cô vùng vẫy, chống cự,
gă nổi giận, rống lên một tiếng rồi há miệng cắn đứt ngón
tay cái bên phải của Cô mà nhai gau gáu. Đau quá, Cô thét ré
lên rồi té xuống đất, nằm bất tỉnh.
Thấy cảnh tượng ấy,
Cam Ngọc nổi bất b́nh, rút gươm ra chém đứt then cửa, phóng
ḿnh ra sân, chạy thẳng tới chỗ gă đàn ông, lia gươm chém
đứt đùi trái gă. Bị tập kích, gă kinh hăi quá, rống lên một
tiếng, rồi nhảy ḷ c̣ mà biến mất.
Nh́n thấy Cô Tần, mặt
xám như tro, máu ướt đẫm áo, Cam Ngọc vội xé áo ḿnh, băng
bó bàn tay cho Cô, đỡ Cô vào pḥng, đặt nằm xuống giường.
Lát sau, Cô Tần hoàn
hồn, gắng ngồi dậy, nói:"Được người quân tử ra tay cứu mạng,
thiếp biết lấy ǵ để trả ơn đây?" Cam Ngọc nói:"Thấy chuyện
bất b́nh, bản nhân phải can thiệp, xin Cô chớ bận tâm!" Tuy
đă nghe lén được họ của Cô Tần, Cam Ngọc vẫn hỏi:"Cô họ ǵ?"
Cô Tần đáp:"Thiếp họ Tần!" Cam Ngọc liền nói:"Bản nhân có
chú em, tuổi tṛn 20, diện mạo, tính t́nh, học lực đều khá.
Nay t́nh cờ được gặp Cô ở đây, bản nhân muốn xin Cô kết
nghĩa phu thê với chú ấy, chẳng hay ư Cô thế nào?" Cô Tần
đáp:"Bây giờ thiếp đă trở thành người tàn phế, đâu c̣n đảm
đang được công việc nội trợ mà dám nghĩ đến chuyện phu thê?
Thôi! Để thiếp làm mối cho lệnh đệ một người khác!"
Nghe Cô Tần thoái
thác, Cam Ngọc chỉ im lặng mà sửa lại giường nệm cho Cô nằm,
rồi vác chiếu lên hành lang trên chùa mà ngủ.
Sáng sau, khi ngủ
dậy, Cam Ngọc lại vác chiếu về pḥng để coi xem Cô Tần đă đỡ
chưa th́ thấy giường nệm trống không, Cô Tần biến mất. Cam
Ngọc vội chạy đi t́m. Hỏi thăm cư dân quanh chùa, được họ
chỉ cho biết nhà ở của mấy gia đ́nh họ Tần, Cam Ngọc tới
từng nhà hỏi thăm nhưng không ai biết Cô Tần là ai cả.
Về nhà, Cam Ngọc
thuật chuyện cho vợ và em nghe, cứ tiếc ngẩn tiếc ngơ như
người mất của. Thế rồi Cam Ngọc đi nhờ mấy người bà con bạn
bè để tâm t́m kiếm Cô Tần giùm ḿnh.
Nửa năm sau.
Một sáng mùa thu, Cam
Giác vào rừng xem lá cây đổi màu. Đang đứng ngoạn cảnh, chợt
thấy từ xa có một cô gái bước tới phía ḿnh, Cam Giác chú
mục nh́n. Khi cô gái tới gần, Cam Giác thấy cô gái tuổi
chừng đôi tám, mặc áo màu xanh, đi hài đầu phượng, nhan sắc
khuynh thành, phong tư yểu điệu, thực là một trang quốc sắc.
Cô gái cứ nh́n Cam Giác mà mỉm cười rồi quay nh́n tứ phía
như để xem có ai khác ở quanh hay không.
Thấy không có ai, cô
gái mới cất tiếng hỏi:"Có phải chàng là Nhị lang nhà họ Cam
không?" Được người đẹp hỏi chuyện, Cam Giác mừng quá, vội
đáp:"Thưa phải!" Cô gái hỏi:"Ngày trước, khi c̣n tại thế,
lệnh tôn có ước hẹn với thiếp là sẽ hỏi cưới thiếp cho
chàng! Bây giờ lệnh tôn đă từ trần, sao lệnh huynh lại bội
ước, đi hỏi cưới một cô gái họ Tần cho chàng?" Cam Giác
đáp:"V́ tiểu sinh mồ côi cha mẹ từ thủa nhỏ nên chưa được
nghe chuyện ấy! Tiểu sinh cũng không biết là gia phụ có nói
chuyện ấy với gia huynh hay không? Xin Nàng cho biết quư
danh để tiểu sinh về tŕnh lại với gia huynh!" Cô gái
nói:"Thiếp nghĩ chuyện này là chuyện riêng của chúng ḿnh,
việc chi mà chàng phải tŕnh lại với ai? Thiếp chỉ muốn biết
chàng có chịu thành hôn với thiếp hay không mà thôi! Nếu
chàng chịu th́ thiếp sẽ tự t́m tới pḥng chàng để làm vợ
chàng!" Tuy mừng thầm trong bụng, nhưng lại rất sợ anh nên
Cam Giác nói:"Được Nàng chiếu cố, tiểu sinh sung sướng lắm,
nhưng thực t́nh th́ tiểu sinh chưa dám nhận lời v́ chưa được
lệnh của gia huynh!" Cô gái cười, nói:"Chàng cổ hủ của thiếp
ơi! Đây là chuyện riêng của chúng ḿnh, việc chi mà chàng
phải đi hỏi ư ai? Sao chàng lại sợ lệnh huynh đến thế? Nhưng
thôi! Nếu chàng đă nhất quyết tŕnh lại việc này với lệnh
huynh th́ thiếp cũng xin thưa rằng thiếp là con gái họ Lục,
quán tại thôn Sơn Vọng, tỉnh Sơn Đông! Thiếp chỉ mong được
chàng sớm cho biết tôn ư!" Nói xong, cô gái chào Cam Giác mà
đi.
Về nhà, Cam Giác
thuật lại với anh chị chuyện gặp cô gái ở trong rừng. Nghe
xong, Cam Ngọc nói:"Cô ấy nói láo! Làm ǵ có chuyện đó! Nếu
có th́ Cha đă nói cho anh biết rồi, v́ khi Cha sắp mất, anh
cũng đă ngoài 20! Vả lại, anh nghĩ không bao giờ Cha ước hẹn
với một người con gái như thế! Con gái ǵ mà dám vào rừng
một ḿnh t́m con trai để gợi chuyện? Con gái mà như thế th́
cũng chẳng quư hóa ǵ!" Cam Giác chỉ ngồi im lặng, chẳng dám
nói năng chi.
Thấy em có vẻ buồn,
Cam Ngọc hỏi:"Thế dung nhan của cô ấy ra sao?" Cam Giác cứ
đỏ mặt ấp úng, không đáp nên lời. Thấy thế, Đẩu thị cười,
nói với chồng: "Chỉ cần nh́n mặt chú Giác thiếp cũng biết
rằng cô ấy đẹp lắm!" Cam Ngọc vội nói gạt đi:"Chú ấy c̣n nhỏ
th́ đă biết ǵ là đẹp với xấu? Mà dù có đẹp đi nữa th́ cũng
không thể nào đẹp bằng Cô Tần được! Thôi! Ḿnh cứ chờ mấy
người mà ḿnh đă nhờ để xem họ có t́m được Cô Tần hay không?
Nếu không th́ ḿnh sẽ tính sau cũng chưa muộn!" Cam Giác im
lặng, cúi đầu chào anh chị mà xin cáo lui.
Ba hôm sau, Cam Ngọc
có việc phải cưỡi ngựa sang làng bên, sai một gia nhân cưỡi
ngựa theo hầu. Mới ra khỏi nhà được chừng hơn một dặm, chợt
Cam Ngọc thấy ở xa có một cô gái đi ngược tới phía ḿnh, vừa
đi vừa khóc.
Khi cô gái tới gần,
Cam Ngọc gh́m ngựa đứng nh́n th́ thấy cô gái mặc áo xanh, đi
hài phượng, có dung nhan khuynh thành.
Cam Ngọc liền vẫy gia
nhân tới, nói th́ thầm mấy câu. Gia nhân gật đầu tuân lệnh,
rồi cưỡi ngựa tới gần cô gái mà hỏi:"V́ sao Cô khóc?" Cô gái
dừng chân đứng lại mà đáp:"Ngày trước, khi gia đ́nh thiếp
với gia đ́nh họ Cam cùng cư ngụ ở vùng này, Cam lăo ông có
hứa là sẽ cưới thiếp cho Cam nhị lang. V́ gia đ́nh thiếp
nghèo, phải dọn đi xa nên mất liên lạc với gia đ́nh họ Cam.
Gần đây, khi trở lại vùng này cư ngụ, gia đ́nh thiếp hỏi
thăm cư dân th́ được biết là Cam lăo ông đă mất, Cam đại
lang đă đi hỏi cưới một cô gái họ Tần cho Nhị lang rồi. V́
bị bội ước nên thiếp buồn mà khóc!" Gia nhân hỏi:"Thế bây
giờ Cô đang đi đâu đây?" Cô gái đáp:"Thiếp đang đi t́m nhà
Đại lang!" Hỏi:"Để làm chi?" Đáp:"Để hỏi xem Đại lang định
xử trí với thiếp ra sao?"
Ngồi trên lưng ngựa ở
cạnh đó, nghe được câu chuyện rơ mồn một, chợt nghĩ có thể
là cha ḿnh đă quên không nói cho ḿnh biết câu chuyện ấy,
Cam Ngọc bèn cho ngựa bước tới gần cô gái mà nói:"Bản nhân
chính là Cam đại lang đây! Bản nhân không được gia phụ nói
cho biết câu chuyện ấy! Bây giờ được gặp Cô, bản nhân xin
mời Cô quá bộ tới tệ xá ở gần đây để nói chuyện!" Rồi Cam
Ngọc xuống ngựa, trao dây cương cho cô gái, c̣n ḿnh th́
cưỡi chung ngựa với gia nhân, dẫn đường đưa cô gái về nhà.
Sau khi mời cô gái
vào pḥng khách an tọa, Cam Ngọc hỏi:"Quư tính danh là chi?"
Cô gái đáp:"Thiếp họ Lục, tên A Anh!" Hỏi:"Quư quán ở đâu?"
Đáp:"Tệ quán ở thôn Sơn Vọng, tỉnh Sơn Đông!" Hỏi:"Cô có
nhiều anh chị em không?" Đáp:"Cha mẹ thiếp chỉ sanh được một
ḿnh thiếp!" Hỏi:"Các người c̣n tại thế không?" Đáp:"Cha mẹ
thiếp đă qua đời cả rồi!" Hỏi:"Bây giờ Cô ở với ai?" Đáp:
"Bây giờ, thiếp ở với người chị bên ngoại, cùng họ Tần với
mẹ thiếp!" Đến lúc đó, Cam Ngọc mới hiểu ra rằng người mà Cô
Tần muốn làm mối cho em ḿnh chính là cô gái này. Cam Ngọc
bèn gọi gia nhân lên, sai vào nhà trong mời Đẩu thị với Cam
Giác cùng ra pḥng khách
Nh́n thấy A Anh, Cam
Giác vô cùng sửng sốt c̣n Đẩu thị th́ sững sờ kinh ngạc v́
sắc đẹp khuynh thành với dáng vẻ diễm kiều của A Anh.
Cam Ngọc giới thiệu
mọi người với nhau.
Thấy A Anh dịu dàng
lễ độ, kính trọng ḿnh như nàng dâu đối với mẹ chồng, tự
nhiên Đẩu thị thấy quư mến A Anh vô tả.
Cam Ngọc bèn quyết
định chọn ngày lành tháng tốt để làm lễ thành hôn cho Cam
Giác với A Anh. Cam Ngọc toan gửi thiếp báo hỷ tới bà con
bạn bè th́ A Anh ngăn lại, xin đừng gửi. Suy nghĩ hồi lâu,
Cam Ngọc thấy A Anh có lư v́ tuy ḿnh mừng cho em trai lấy
được vợ đẹp nhưng vẫn sợ lai lịch của em dâu chưa được minh
bạch, e bà con bạn bè dị nghị.
Sau hôn lễ, Cam Ngọc
chia đôi dinh cơ của cha mẹ để lại, giữ nửa đông cho vợ
chồng ḿnh cư ngụ, trao nửa tây cho vợ chồng Cam Giác.
Lấy được A Anh, Cam
Giác sung sướng lắm, suốt ngày chỉ quẩn quanh bên vợ, không
muốn đi đâu.
Đẩu thị đang buồn rầu
về cảnh không con, nay có A Anh về làm em dâu th́ vui vẻ
lắm, thường sai t́ nữ đi mời A Anh sang pḥng ḿnh nói
chuyện.
Năm sau.
Vào dịp tết Trung
Thu, vợ chồng Cam Giác đang ngồi yến ẩm cười đùa ở pḥng
riêng th́ chợt thấy t́ nữ của Đẩu thị bước vào pḥng, mời A
Anh sang hàn huyên với Đẩu thị.
Nghĩ vợ ḿnh sắp đi
chơi, Cam Giác đang tươi cười bỗng trở nên buồn bă. Thấy
thế, A Anh bảo t́ nữ:"Ngươi cứ về trước đi, thưa với phu
nhân rằng lát nữa ta sẽ sang hầu chuyện!"
T́ nữ về rồi, A Anh
vẫn tiếp tục ngồi yến ẩm cười đùa với chồng, không có vẻ chi
là sắp đi chơi. Lát sau, sợ chị dâu phải chờ vợ ḿnh lâu
quá, Cam Giác đành giục:"Nàng đă hẹn với Chị Cả th́ nên sang
ngay đi, kẻo Chị trông chờ!" A Anh cười mà nói:"Hăy c̣n
sớm!" rồi cứ ngồi cười đùa với chồng.
Thấy thế, Cam Giác
cũng thôi, không giục vợ nữa.
V́ thức suốt đêm cười
đùa với chồng nên đến sáng hôm sau A Anh thiếu ngủ, dáng vẻ
mệt mỏi.
Lát sau, khi vợ chồng
Cam Ngọc sang thăm, thấy A Anh mệt mỏi, Đẩu thị hỏi:"Sáng
nay, sao trông em buồn thế? Đêm qua chị hàn huyên với em
toàn những chuyện vui mà?"
Nghe Đẩu thị hỏi thế,
A Anh không đáp, chỉ nhoẻn miệng cười, nhưng Cam Giác th́ lộ
vẻ kinh hoàng, buột miệng hỏi vợ:"Sao Chị Cả lại hỏi thế?
Đêm qua nàng ở đây với ta suốt đêm mà?"
Nghe em chồng hỏi
thế, Đẩu thị cũng lộ vẻ kinh hoàng, thầm nghĩ chắc A Anh là
ma chứ chẳng phải là người v́ nếu là người th́ đâu có phép
phân thân?
Nghe vợ và em nói
chuyện, Cam Ngọc cũng lộ vẻ kinh hoàng, bèn nói thẳng với A
Anh:"Tôi vẫn nghĩ ông cha tôi suốt đời tu nhân tích đức để
lưu phúc lại cho con cháu chứ không làm điều chi thất đức để
gây thù chuốc oán với ai! V́ thế, tôi không hiểu tại sao bây
giờ lại có chuyện ma vào nhà tôi báo oán? Nếu Cô là ma th́
xin Cô hăy buông tha cho chú Giác chứ đừng ở lại đây để hăm
hại chú ấy!"
Nghe Cam Ngọc nói, A
Anh ngượng quá, vội đáp:"Thú thực với Anh Chị, em không phải
là người! Tuy nhiên, việc em vào gia đ́nh này là để giữ lời
hứa chứ không phải là để báo oán!"
Cam Ngọc hỏi:"Giữ lời
hứa với ai?" A Anh đáp:"Với lệnh tôn!" Hỏi:"Hứa như thế
nào?" Đáp:"Hứa rằng em sẽ vào gia đ́nh này làm con dâu thứ
của lệnh tôn! Tuy nhiên, khi được tin lệnh tôn từ trần th́
em đă hủy lời hứa rồi!" Hỏi:"Đă hủy lời hứa rồi, sao Cô c̣n
vào đây?" Đáp:"V́ năm ngoái, chị họ của em là Chị Tần được
gặp Anh trên chùa Khuông Sơn, có hứa với Anh là sẽ làm mối
em cho anh Giác! Khi về nhà, Chị Tần cứ giục em là phải giữ
lời hứa, t́m tới gia đ́nh Anh mà xin làm em dâu. Tự biết
ḿnh không thể sanh nở được mà anh Giác th́ cần có con để
nối dơi tông đường nên em từ chối! Tuy nhiên, v́ Chị Tần cứ
năn nỉ măi nên em mới quyết định t́m tới đây xin ở ít bữa
cho trọn lời hứa với lệnh tôn rồi sẽ ra đi!" Hỏi:"Đă quyết
định chỉ ở ít bữa, sao bây giờ đă ở trên một năm mà Cô vẫn
chưa ra đi?" Đáp:"Tuy đă quyết định như thế, nhưng khi tới
đây, được Anh Chị đối xử tử tế, thương yêu như em gái, nên
em lại đâm ra quyến luyến gia đ́nh này, không nỡ bỏ đi. Thế
nhưng, kể từ giờ phút này trở đi th́ em phải xin vĩnh biệt
v́ em đă khiến Anh Chị phải kinh hoàng!" Nói xong, đột nhiên
A Anh biến thành vẹt, vỗ cánh bay đi.
Bấy giờ cả nhà mới
biết rằng A Anh chính là con vẹt mà ngày trước Cam ông đi du
ngoạn ở xa mua về.
Tuy biết rơ A Anh
không phải là người nhưng Cam Giác vẫn nhớ thương vô hạn.
Đẩu thị cũng nhớ thương A Anh lắm, cứ sùi sụt ngắn dài. Thấy
ḿnh đuổi A Anh vội vă quá, Cam Ngọc cũng hối hận, nhưng v́
đă lỡ nên cũng không biết phải làm thế nào. Nhưng rồi, mọi
chuyện cũng qua đi.
Hai năm sau.
Một hôm, có người tới
nhà làm mối cho Cam Giác một cô gái họ Khương. Cam Ngọc bèn
bảo em ỏ nhà, để ḿnh đi xem mặt giùm cho. Tuy thấy nhan sắc
Khương cơ cũng chỉ b́nh thường nhưng Cam Ngọc vẫn quyết định
cưới cho em để em có bạn. Tuy có vợ mới nhưng Cam Giác vẫn
không vui như khi c̣n chung sống với A Anh.
Cam Ngọc có người anh
bên ngoại, họ Lại, được triều đ́nh cử đi giữ chức quan tư
lư, trông nom các nhà tù ở Quảng Đông. Một hôm, Cam Ngọc
nhận được thư của Lại tư lư, mời xuống Quảng Đông ở chơi với
gia đ́nh ḿnh ít lâu. Cam Ngọc bèn giao phó mọi gia vụ cho
vợ và em rồi xuống Quảng Đông, dẫn theo một gia nhân.
Cam Ngọc vừa khởi
hành được mươi ngày th́ ở Lư Lăng, giặc giă nổi lên cướp
phá. Huyện dân kinh hăi, rủ nhau đem gia đ́nh lên Khuông Sơn
lánh nạn. Cam Giác cũng mời chị dâu, bảo vợ cùng gia nhân
vác hành lư đi theo.
Lên tới nơi, Cam Giác
thấy dân tị nạn đông quá!
Hôm sau, Cam Giác
đang ngồi nói chuyện với chị dâu, bỗng chỉ tay ra xa mà
thốt:"Chị ơi! Ở đằng kia có cô gái, tiếng nói giống hệt
tiếng nói của A Anh, đang đứng nói chuyện với một cô bạn!"
Đẩu thị vội giục:"Chú hăy chạy tới coi xem có đúng là A Anh
không?"
Cam Giác chạy tới
gần, thấy đúng là A Anh nên mừng quá, nắm chặt lấy hai tay.
Thấy có người nắm chặt tay ḿnh, A Anh quay đầu nh́n th́
nhận ra là Cam Giác. Cam Giác nói:"Chị Cả ngồi ở đằng kia,
muốn mời nàng tới nói chuyện!” A Anh bèn nói với cô
bạn:"Thôi! Xin Chị đi một ḿnh, em c̣n phải tới đằng kia
thăm bà chị dâu!" Cô bạn bèn từ biệt. Cam Giác cứ nh́n A Anh
mà khóc. A Anh phải dỗ măi Cam Giác mới chịu nín mà dẫn A
Anh tới chỗ Đẩu thị.
Thấy A Anh, Đẩu thị
vội chạy ra ôm choàng lấy mà khóc.
Lát sau, khi xúc động
đă lắng, mọi người mới cùng ngồi hàn huyên. A Anh nói:"Hang
núi này không phải là chỗ yên thân! Về nhà ḿnh là thượng
sách!" Đẩu thị hỏi:"Sao lại thế? Chị nghĩ nhà ḿnh mới là
chỗ không yên, v́ bọn giặc sẽ tới cướp phá!" A Anh nói:"Biết
huyện dân kéo nhau lên đây lánh nạn, thế nào bọn giặc cũng
theo lên đây cướp phá!" Đẩu thị nói:"Nhưng về nhà c̣n nguy
hiểm hơn!" A Anh nói:"Em bảo đảm là không sao đâu!" Tin lời
A Anh, mọi người bèn vác hành lư lên vai, kéo nhau ra về.
Đẩu thị hỏi:"Em có cùng về với mọi người không?" A Anh
đáp:"Thưa có!"
Về tới nhà, A Anh sai
t́ nữ quét dọn nhà cửa cho sạch sẽ rồi cấm gia nhân không ai
được ra ngoài. Đám gia nhân đều tuân lệnh. Ngồi nói chuyện
với Đẩu thị thêm một lát, A Anh xin cáo biệt. Kinh hăi quá,
Đẩu thị vội chạy tới nắm chặt lấy hai tay A Anh rồi sai hai
t́ nữ tới quỳ gối xuống đất mà ôm chặt lấy hai chân, năn nỉ
xin A Anh ở lại. Thấy mọi người khẩn cầu như thế, A Anh
không nỡ bỏ đi.
Thấy A Anh đă chịu ở
lại, Cam Giác mừng lắm, vội chạy tới kéo tay mời về pḥng
ḿnh nhưng A Anh cương quyết chối từ. Đẩu thị bèn ghé tai A
Anh mà thầm th́:"Em có biết không? Vợ mới cưới của chú Giác
là Khương cơ không được xinh đẹp và đảm đang cho lắm! V́ thế
mà chú ấy vẫn c̣n tưởng nhớ tới em!" A Anh cười, nói:"Để rồi
sáng mai em sẽ sang làm cho Khương cơ đẹp hơn hôm nay!" Tối
ấy Đẩu thị mời A Anh vào ngủ trong pḥng ḿnh.
Sáng sau, A Anh dậy
sớm, sang dinh cơ của Cam Giác, chỉ cho Khương cơ biết cách
làm giường, rồi bảo Khương cơ ngồi xuống trước gương để ḿnh
làm đẹp cho. Khương cơ vâng lời. A Anh bèn chải tóc và trang
điểm cho Khương cơ.
Lát sau, Khương cơ
đẹp hẳn ra, khác hẳn khi trước, ai trông thấy cũng phải kinh
ngạc.
Ba ngày sau, bỗng
Khương cơ trở nên một cô gái tuyệt sắc.
Thấy thế, Đẩu thị
cũng kinh ngạc, rồi nói với A Anh:"V́ chị không sanh được
cho Anh đứa con nào để nối dơi tông đường nên hiện thời chị
đang t́m mua cho Anh một nàng hầu đẹp! Nay thấy em có tài
biến Khương cơ thành một cô gái tuyệt sắc, chị chợt nảy ư
muốn nhờ em biến một t́ nữ trong nhà này thành một nàng hầu
đẹp cho Anh! Em có thể giúp chị được không?" A Anh gật đầu,
đáp: "Thưa được! Em có thể biến bất cứ một cô gái nào thành
người đẹp! Tuy nhiên cô gái nào có sẵn một chút nhan sắc th́
dễ biến hơn!"
Đẩu thị bèn cho gọi
đám t́ nữ trong nhà lên sảnh đường để cho A Anh coi mặt. Coi
xong, A Anh chọn t́ nữ họ Vơ, xấu xí đen đúa nhất. Thấy lạ,
Đẩu thị hỏi: "Trong đám này, thiếu ǵ t́ nữ đẹp đẽ trắng
trẻo, sao em lại chọn t́ nữ này?" A Anh đáp:"V́ em thấy chỉ
có t́ nữ này mới có tướng sanh con trai!" Đẩu thị bèn
nói:"Vậy th́ nhờ em biến t́ nữ này thành người đẹp cho!"
A Anh bèn bảo Vơ thị
đi tắm rửa sạch sẽ rồi lên ngồi ở trước gương. A Anh lấy ra
một ve thuốc, hoà thuốc với phấn son rồi trang điểm cho Vơ
thị.
Ba ngày sau, bỗng sắc
diện đen đúa của Vơ thị biến mất, nhường chỗ cho một sắc
diện vàng lạt.
Bốn tuần sau, thuốc
thấm vào da mặt, sắc diện của Vơ thị trắng trẻo dề coi. Đẩu
thị mừng lắm. Thấy thế, các t́ nữ khác cũng mon men tới xin
A Anh sửa sắc đẹp cho ḿnh, nhưng A Anh chỉ cười chứ không
đáp.
Trong một tháng ở lại
nhà Đẩu thị, A Anh chỉ vui đùa với Đẩu thị chứ không bắt gia
nhân phải đề pḥng giặc cướp. Thấy thế, Đẩu thị nói với A
Anh:"Chị rất lo về việc bọn giặc sẽ vào đây cướp phá!" A Anh
cười, nói:"Xin Chị đừng lo!" rồi cứ tiếp tục vui đùa.
Một đêm, trong lúc cả
nhà đang ngon giấc th́ bỗng có tiếng người reo ngựa hí ở xa.
Tỉnh giấc, đám gia nhân hoảng sợ, đánh thức nhau dậy, kéo
nhau lên góc pḥng khách, đứng rúm lại với nhau
Lát sau, thấy tiếng
người ngựa đă tới gần cổng nhà ḿnh, chúng kinh hoàng tột
độ, mặt mũi xanh xám. Thế nhưng chỉ một lát sau, chúng lại
thấy tiếng người ngựa xa dần, nhỏ dần, rồi tắt hẳn. Lúc đó
chúng mới hoàn hồn.
Sáng sau, một gia
nhân lẻn ra ngoài hỏi thăm tin tức th́ được biết đêm qua,
bọn giặc xông vào làng cướp phá, lùng xét khắp mọi nơi rồi
đốt cháy hầu hết mọi ngôi nhà lớn ở trong làng. Sau đó, bọn
giặc kéo nhau lên Khuông Sơn, giết chết một số huyện dân lên
núi lánh nạn, rồi bắt trói tất cả những người khác, giải đi.
Lúc đó gia nhân trong nhà Đẩu thị mới hết ḷng kính phục A
Anh, cứ th́ thầm bàn tán với nhau rằng chắc A Anh là một vị
thần minh. Chúng bèn kéo nhau lên cám ơn A Anh đă cứu mạng
chúng.
Hôm sau, A Anh nói với Đẩu thị:"Sở dĩ em nhận lời
ở lại đây là để ngăn không cho bọn giặc vào cướp phá dinh cơ
của Anh Chị. Bây giờ thế giặc đă tan, em xin Chị cho em được
cáo biệt!" Đẩu thị cố giữ lại, nên nói:"Trước kia em vẫn ở
đây mà? Bây giờ xin em cứ ở lại đây như trước!" A Anh
nói:"Trước kia khác, bây giờ khác!" Đẩu thị hỏi:"Khác ở chỗ
nào?" A Anh đáp:"Trước kia em là vợ anh Giác nên em phải ở
lại đây. Bây giờ em không c̣n là vợ anh Giác nữa nên em
không thể ở lại đây được! Há Chị lại không biết câu ngạn ngữ
Không họ với mận, không họ với mơ, người dưng nước lă, vu
vơ nực cười hay sao? Vậy xin Chị cứ để cho em đi. Nếu
có dịp, em sẽ xin trở lại đây thăm Chị cùng gia đ́nh!" Đẩu
thị nói: "Anh đi thăm người anh bên ngoại là Lại tư lư ở
Quảng Đông, đến nay cũng chưa thấy về, chị sốt ruột lắm!
Thấy em biết trước được mọi việc như thần, xin em hăy cho
chị biết Anh đi chuyến này hung cát ra sao?" A Anh gật đầu,
đáp:"Từ ngày Anh tác thành cho em với anh Giác đến nay, lúc
nào em cũng nhớ ơn Anh, luôn luôn lo lắng về sự an nguy của
Anh! Trong thời buổi loạn ly này, Anh đi chơi xa lâu ngày
chưa về, em cũng lo lắm!" Kinh hăi quá, Đẩu thị hỏi:"Em nói
thế th́ phải chăng là Anh đă gặp hung hiểm? Chuyến Anh đi
th́ chị đă nhận được tin là Anh tới nơi b́nh an, nhưng
chuyến Anh về th́ chị chưa nhận được tin tức ǵ!" Ngần ngừ
hồi lâu, A Anh mới đáp:"Đúng là Anh đă gặp đại nạn!" Đẩu thị
liền oà lên khóc. A Anh nói:"Xin Chị đừng khóc! Tuy gặp đại
nạn nhưng Anh đă thoát nạn rồi, không sao cả!" Mừng quá, Đẩu
thị hỏi:"Sao em biết?" A Anh đáp:"V́ ngày trước Anh có cứu
mạng cho người chị bên ngoại của em là Chị Tần nên nhân dịp
này, Chị Tần đă đi theo Anh để che chở cho Anh, hầu trả được
cái ơn cứu mạng ngày trước! V́ thế Anh đă thoát nạn!" Lúc
đó, Đẩu thị mới yên tâm. Nói chuyện thêm một lát, A Anh lại
đ̣i đi. Đẩu thị nói:"Em đă nhất quyết ra đi th́ chị biết là
chị không thể giữ được em ở lại. Tuy nhiên, chị muốn giữ em
ngủ lại đây với chị thêm một đêm nữa để chị em ḿnh hàn
huyên!" Thấy Đẩu thị thiết tha với ḿnh quá, A Anh đành ở
lại. Thế nhưng, sáng sau, khi thức giấc, Đẩu thị thấy A Anh
đă đi rồi.
Ở Quảng Đông, nghe
tin ở quê nhà có giặc, Cam Ngọc lo lắng lắm, vội xin cáo
biệt Lại tư lư, cùng gia nhân lên ngựa về quê.
Dọc đường, chợt nh́n
thấy một bọn cưóp ở xa, hai thầy tṛ bèn lận kỹ vàng vào
thắt lưng, bỏ ngựa, chạy vào khu rừng bên đường, rúc vào bụi
cỏ gai mà nấp.
Chợt hai thầy tṛ
thấy một con chim két khổng lồ bay tới đậu trên bụi cỏ ḿnh
đang nấp, xoè cánh phủ kín bụi cỏ. Chợt nh́n thấy chân phải
của con két bị cụt mất một ngón, Cam Ngọc không hiểu con két
này bị tai nạn ǵ.
Bắt được hai con
ngựa, bọn cướp sục sạo t́m người cưỡi. Chúng lấy dáo thọc
vào tất cả các bụi rậm quanh đó khiến thầy tṛ Cam Ngọc phải
nín thở. Tuy nhiên, không hiểu tại sao chúng lại bỏ sót bụi
rậm có con két đậu.
Lát sau, khi bọn cướp
đă bỏ đi xa, con két mới vỗ cánh bay đi. Hồi lâu thầy tṛ
Cam Ngọc mới dám chui ra, tiếp tục lần đường về Giang Tây.
Tới nhà, Cam Ngọc kể
cho vợ nghe chuyện gặp bọn cướp và con két ở dọc đường. Khi
nghe vợ kể chuyện gặp A Anh trên Khuông Sơn, chuyện A Anh
giúp cho cả nhà tránh khỏi nạn giặc cướp cùng những lời nói
của A Anh, Cam Ngọc mới biết rằng con két mà ḿnh đă gặp
trên đường về chính là Cô Tần mà ḿnh đă gặp trên chùa
Khuông Sơn ngày trước.
Lát sau, Đẩu thị cho
gọi Vơ thị lên tŕnh diện Cam Ngọc. Cam Ngọc cứ ngỡ ngàng
không biết là ai. Đẩu thị bèn thuật chuyện A Anh làm đẹp cho
Khương cơ và Vơ thị rồi khuyên chồng nên nạp Vơ thị làm nàng
hầu. Cam Ngọc nghe lời. Về sau, Vơ thị sanh đuợc hai trai.
Tuy rất mừng v́ thấy
vợ mới cưới của ḿnh là Khương cơ đă đẹp hẳn lên, nhưng lúc
nào Cam Giác cũng vẫn tưởng nhớ tới A Anh.
Nửa năm sau.
Một sáng, Cam Ngọc
sang làng bên có việc, hẹn tới tối mới về.
Ở nhà, đột nhiên A
Anh tới thăm Đẩu thị. Đẩu thị mừng lắm, bèn rỉ tai t́ nữ
chạy sang báo cho Cam Giác biết.
Cam Giác sang nhà chị
dâu. Gặp được A Anh, Cam Giác liền mời sang nhà ḿnh chơi. A
Anh từ chối. Cam Giác cứ năn nỉ. A Anh cười mà hứa là trước
khi ra về, sẽ ghé thăm hai vợ chồng. Cam Giác đành chịu.
Đẩu thị nói với A
Anh:"Em hăy ở tới khuya để gặp Anh đă!" A Anh lắc đầu,
nói:"V́ Anh sợ em hăm hại anh Giác nên em không dám gặp Anh
nữa! Khi nào Anh đi vắng, em sẽ xin tới thăm Chị ngay!" Biết
không ép được A Anh gặp chồng ḿnh, Đẩu thị đành chịu.
Tối ấy, khi Cam Ngọc
sắp về tới nhà th́ A Anh đă cáo biệt Đẩu thị mà đi, nhưng
không ghé thăm vợ chồng Cam Giác như đă hứa.
Hôm sau, Đẩu thị sang
khoe với Cam Giác chuyện A Anh hứa với ḿnh là hôm nào chồng
ḿnh đi vắng th́ A Anh sẽ tới thăm ḿnh ngay.
Nửa năm sau.
Một sáng Cam Ngọc lại
sang làng bên có việc, nhưng lần này, hẹn vợ hai hôm mới về.
Nghe tin, Cam Giác vội sang nhà anh núp để chờ A Anh.
Lát sau, quả nhiên A
Anh tới. Cam Giác nhảy ra chặn đường, mời A Anh sang thăm
nhà ḿnh trước. A Anh nói:"Chàng với thiếp đă hết duyên nợ
với nhau rồi. Nếu chúng ḿnh cứ giao thiệp gượng gạo th́ sẽ
bị Tạo Hóa trừng phạt. Bây giờ chàng nên để cho thiếp vào
thăm Chị Cả trước rồi lát nữa, thiếp sẽ xin cáo biệt Chị Cả
sớm một chút để ghé thăm vợ chồng chàng!" V́ thấy lần trước
A Anh đă thất hứa với ḿnh nên lần này Cam Giác không nghe,
cứ nắm lấy cổ tay A Anh mà lôi về pḥng ḿnh, khóa chặt cửa
lại, nhốt A Anh ở trong pḥng với ḿnh suốt đêm.
Sáng sau, A Anh đ̣i
về. Cam Giác bèn mở cửa ra mà tiễn chân. A Anh liền sang
thăm Đẩu thị. Đẩu thị trách:"Em hẹn khi nào Anh đi vắng th́
sẽ tới thăm chị ngay mà sao hôm qua chị chờ suốt ngày không
thấy em tới?" A Anh cười, nói: "Hôm qua, em có tới thăm Chị
ngay đấy chứ! Tuy nhiên, v́ dọc đường em bị giặc bắt giữ mất
một đêm nên đă khiến Chị phải trông đợi. Mong Chị thứ lỗi
cho!"
Sau khi hàn huyên, A
Anh cáo biệt. Đẩu thị giữ thế nào A Anh cũng không chịu ở
lại. Đẩu thị đành tiễn chân A Anh ra về rồi
quay vào pḥng ḿnh, sửa soạn đi tắm.
Đang t́m áo quần, chợt Đẩu thị thấy một con mèo hoang, miệng
ngoạm một con vẹt, từ ngoài sảnh đường chạy vọt vào pḥng
ḿnh. Kinh hăi quá, Đẩu thị vứt cả áo quần xuống đất, đóng
cửa lại rồi kêu cứu ầm ĩ.
Gia nhân nghe tiếng, vội vác gậy chạy lên pḥng chủ nhân.
Đẩu thị ḥ hét gia nhân xông vào bắt con mèo. Con mèo hoảng
sợ, nhả con vẹt ra rồi phóng ḿnh vọt ra khỏi pḥng.
Đẩu thị tới bế con vẹt lên coi th́ thấy cánh trái của con
vẹt đă đẫm máu, nhưng con vẹt vẫn c̣n thoi thóp thở. Đẩu thị
bèn đặt con vẹt lên đầu gối ḿnh mà vuốt ve, xoa bóp.
Lát sau, con vẹt tỉnh lại, đứng dậy được, lấy mỏ rỉa lông
cánh.
Lát sau, con vẹt bay liệng được quanh pḥng, khiến Đẩu thị
mừng lắm, cứ đứng mà nh́n.
Đột nhiên con vẹt nói:"Em xin cám ơn Chị! Em oán anh Giác
lắm! Em xin vĩnh biệt! Thôi em đi đây!" Nói xong, con vẹt
vọt qua cửa sổ, tung cánh mà bay đi.
Từ đó, A Anh cũng biệt tích luôn, không bao giờ trở lại nhà
Đẩu thị nữa.
GS
Đàm
Quang
Hưng
Giáo Sư
Toán
Trường Đại Học Cộng Đồng Houston, Texas
www.ninh-hoa.com |