|
Tuyển
Tập:
LIÊU
TRAI
CHÍ
DỊ
GS
Đàm
Quang Hưng
Giáo Sư
Toán
Trường Đại Học Cộng Đồng Houston, Texas
478.
LIÊN
HƯƠNG
Thất nhật trầm kha hoàn cố
ngă
Thập niên cựu ước chứng tiền
sinh
Nhàn trung tế độc Tang sinh
truyện
Hồ quỷ tranh nghiên tối hữu
t́nh
478. CHỒN
VỚI MA
CÙNG CHUYỂN KIẾP NGƯỜI
Bến Hồng Hoa, huyện
Nghi Châu, tỉnh Sơn Đông, là chốn ăn chơi, có nhiều kỹ viện.
Ở bến, có nho sinh họ Tang, tên Hiểu, tên chữ Tử Minh, mồ
côi cha mẹ từ thủa nhỏ, cư ngụ một ḿnh, ít nói và ít giao
du. Hàng ngày, ngoài những lúc sang nhà người hàng xóm họ Kế,
tên Phiên, ăn cơm tháng, Tử Minh chỉ đóng cửa, nằm nhà đọc
sách. Một hôm, Kế Phiên sang hỏi Tử Minh:"Huynh ở đây một
ḿnh, chẳng sợ chồn với ma hay sao?" Tỏ ra ḿnh là kẻ bạo
dạn, Tử Minh đáp:"Kẻ trượng phu đâu có sợ chồn với ma? Nếu
thấy chồn hay ma nam tới gơ cửa th́ đệ sẽ múa
kiếm đuổi đi, c̣n nếu thấy chồn hay ma nữ tới
gơ cửa th́ đệ sẽ mở cửa mời vào!" Kế Phiên mỉm cười cáo biệt,
về kể chuyện lại cho bạn bè nghe. Có kẻ đề nghị cả bọn nên
góp tiền thuê kỹ nữ họ Chu giả làm ma, đêm khuya tới dọa nạt
Tử Minh, để coi xem Tử Minh bạo dạn tới mức nào? Cả bọn đồng
ư.
Một hôm, chờ đến
nửa đêm, Chu thị tới nhà Tử Minh, đưa tay gơ cửa. Từ trong
nhà, Tử Minh hỏi vọng ra:"Ai đó?" Chu thị đáp:"Ma đây! Mở
cửa!" Kinh hăi quá, hai hàm răng lập cập, Tử Minh chẳng dám
ra mở. Thấy thế, Chu thị cứ đi ḷng ṿng ở ngoài cửa hồi lâu,
rồi mới trở về kỹ viện. Sáng sau, Kế Phiên sang nhà Tử Minh
chơi. Tử Minh nói:"Đêm qua, nhà đệ bị ma tới quấy phá. Chắc
là đệ phải dọn nhà về quê cư ngụ !" Kế Phiên hỏi:"Ma nam hay
ma nữ?" Tử Minh đáp:"Ma nữ!" Kế Phiên bèn vỗ tay cười,
nói:"Sao lại lạ vậy? Mới hôm nọ đây, huynh nói rằng nếu ma
nữ tới gơ cửa th́ huynh sẽ mở cửa mời vào mà?" Nghe thấy thế,
Tử Minh nghĩ ngay ra rằng ma nữ hôm nọ là người,
được Kế Phiên thuê giả làm ma để bỡn cợt ḿnh, nên cũng cười
theo, rồi bỏ ư định dọn nhà về quê.
Nửa năm sau, Một
đêm, đang nằm trong nhà, chợt nghe có tiếng gơ cửa, Tử Minh
hỏi vọng ra:"Ai đó?" Có tiếng đáp:"Ma đây! Mở cửa!" Ngỡ là
Kế Phiên lại thuê người giả làm ma tới bỡn cợt ḿnh, Tử Minh
ra mở cửa mời vào. Thấy khách là một nữ lang, nhan sắc
khuynh thành. Tử Minh hỏi:"Cô nương là ai?" Nữ lang đáp:"Là
kỹ nữ ở xóm Tây bến này" Tử Minh hỏi:"Quư danh là ǵ?" Nữ
lang đáp:"Họ Liên, tên Hương" V́ bến Hồng Hoa là chốn ăn
chơi nên Tử Minh tin ngay lời Liên Hương. Rồi Liên Hương ở
lại vui vầy với Tử Minh suốt đêm. Sáng ra, Liên Hương xin
cáo biệt, hẹn cứ 10 đêm sẽ trở lại với Tử Minh một lần. Thế
rồi, Liên Hương giữ lời hẹn.
Một tối, chợt thấy một nữ
lang lướt qua khung cửa vào nhà, Tử Minh ngỡ là Liên Hương
nên lấy làm lạ, v́ nghĩ Liên Hương mới tới cách đây 5 tối mà
sao tối nay đă tới? Ngẩng đầu nh́n, thấy nữ lang chẳng phải
là Liên Hương mà là một thiếu nữ trẻ măng, tuổi chừng 15,
16, tóc cuộn trái đào, phong lưu tú nhă, gót sen lăng đăng,
như gần như xa, Tử Minh kinh ngạc lắm, nghi là chồn. Bèn lên
tiếng hỏi:"Cô nương là ai?" Nữ lang đáp:"Là con nhà lành!"
Hỏi:"Quư danh là ǵ?" Đáp: "Họ Lư, tên Huệ" Hỏi:"Sao lại tới
đây?" Đáp:"V́ thương yêu chàng!" Tử Minh nói:"Vô lư lắm!
Chúng ta đă quen biết nhau bao giờ đâu mà nói chuyện thương
yêu?" Lư Huệ đáp:"Chàng không biết thiếp, nhưng thiếp biết
chàng!" Tử Minh hỏi: "Sao nàng lại biết ta?" Lư Huệ đáp:"V́
chàng là danh sĩ trong vùng, ai mà chẳng biết!" Hỏi:"Đêm hôm
khuya khoắt, tới đây làm ǵ?" Đáp:"Để xin được thất tiết với
chàng! Nếu chàng chẳng chê thiếp xấu xí th́ thiếp xin thường
xuyên lui tới để gối chăn!" Mừng quá, Tử Minh toan nắm tay
Lư Huệ th́ Lư Huệ rụt tay lại, hỏi:"Trong nhà có đàn bà
không?" Tử Minh đáp:"Không!" Hỏi:"Có đúng thế không?" Đáp:"
Đúng! Trừ một kỹ nữ ở bến Hồng Hoa thỉnh thoảng mới tới đây một tối mà
thôi!" Hỏi:"Kỹ nữ ấy họ tên chi?" Đáp:"Họ Liên, tên Hương"
Lư Huệ nói:"Tuy chàng nói thế, nhưng thiếp biết thị là người
t́nh của chàng, nên thiếp chẳng muốn gặp mặt!" Tử Minh
hỏi:"Tại sao?" Lư Huệ đáp:"V́ thiếp là con nhà lành, chẳng
cùng phường với thị! V́ thế, khi nào thị tới th́ thiếp đi,
khi nào thị đi th́ thiếp tới. Thế nhưng, chàng đừng nói
chuyện này cho thị biết nghe!" Tử Minh gật đầu. Lư Huệ bèn
để cho Tử Minh nắm tay ḿnh. Thấy tay Lư Huệ lạnh ngắt, Tử
Minh hỏi:"Sao tay nàng lạnh thế?" Lư Huệ đáp:"Một là v́ thể
chất thiếp c̣n non, hai là v́ thiếp bị cô đơn, ba là v́
thiếp phải đội sương gió để tới đây gặp chàng!" Tử Minh bèn
bồng Lư Huệ vào pḥng mà giao hoan. Sáng ra, trước khi cáo
biệt, Lư Huệ trao cho Tử Minh một chiếc hài tí hon,
nói:"Chiếc hài này được làm bằng vật liệu lấy từ hạ thể của
thiếp. Khi nào chàng muốn gặp thiếp th́ chỉ cần vuốt chiếc
hài là thiếp sẽ hiện ra. Tuy nhiên, xin chàng đừng vuốt để
đùa giỡn !" Thích quá, Tử Minh gật đầu, rồi nhận chiếc hài.
Tối sau, thấy nhớ Lư Huệ quá, Tử Minh thử đem chiếc hài ra
vuốt th́ quả nhiên thấy Lư Huệ hiện ra, cùng ḿnh giao hoan.
Từ đó, cứ mỗi lần muốn gặp Lư Huệ, Tử Minh lại đem chiếc hài
ra vuốt.
Một hôm, Tử Minh hỏi Lư
Huệ:"Tại sao mỗi khi ta vuốt chiếc hài th́ nàng lại biết mà
tới?" Lư Huệ chẳng đáp. Tử Minh nói:"V́ ta cứ thắc mắc về
chuyện này nên bực bội lắm! Nói cho ta biết đi!" Lư Huệ cười,
đáp:"Thực ra th́ mỗi khi chàng vuốt chiếc hài, thiếp đâu có
biết! Thế nhưng, thiếp cũng cứ thắc mắc tại sao mỗi khi
thiếp sắp tới th́ lại đúng vào lúc chàng đang vuốt chiếc hài?"
Mươi tối sau, Liên Hương tới.
Thấy Tử Minh tiều tuỵ, Liên Hương kinh hăi, hỏi:"Sao thần
khí chàng tiều tuỵ thế?" Tử Minh đáp:"Ta cũng không biết tại
sao!" Liên Hương bèn cáo biệt, hẹn 10 hôm nữa sẽ tới. Tối
sau, Lư Huệ tới, hỏi:"Tối qua, Liên Hương có tới không?" Tử
Minh gật đầu. Lư Huệ hỏi:"Bao giờ th́ thị lại tới?" Tử Minh
đáp:"Chín hôm nữa" Lư Huệ hỏi:"So thị với thiếp, chàng thấy
ai đẹp hơn?" Tử Minh đáp:"Hai nàng đẹp bằng nhau, nhưng da
thịt Liên Hương hơi ấm hơn một chút!" Lư Huệ liền biến sắc,
nói:"Trước mặt thiếp mà chàng c̣n nói là hai người đẹp bằng
nhau th́ sau lưng thiếp, chắc chắn là chàng phải nói thị đẹp
hơn thiếp nhiều!" Rồi Lư Huệ xụ mặt. Biết ḿnh lỡ lời, Tử
Minh im lặng. Lư Huệ bèn nói:"Thôi, thiếp đi đây! Chín hôm
nữa, thiếp sẽ tới để ḍm trộm xem thị đẹp đến mức nào? Chàng
không được nói chuyện này cho thị biết, nghe!" Tử Minh gật
đầu.
Chín hôm sau, quả nhiên Liên
Hương lại tới. Nh́n thấy Tử Minh, Liên Hương kinh hăi, thốt
lên:"Chao ôi! Mới có 10 hôm chẳng gặp, sao chàng hao ṃn
nhanh thế?" Tử Minh lặng im, chẳng đáp. Liên Hương bèn
nói:"Để thiếp chẩn mạch xem sao!" Tử Minh đưa cổ tay cho
Liên Hương chẩn mạch. Liên Hương hỏi: "Thị c̣n lui tới đây
không?" Tử Minh hỏi:"Thị nào?" Liên Hương đáp:"Ma nữ chứ c̣n
thị nào?" Tử Minh nói:"Ma nữ nào?" Liên Hương nói:"Đừng có
chối! Thiếp biết rồi!" Tử Minh hỏi:"Biết cái ǵ?" Liên Hương
đáp: "Biết rằng mạch đàn ông mà bị rối như mạch chàng
th́ phải là mạch của kẻ bị ma nữ làm!"
Tử Minh chẳng đáp. Liên Hương nói:"Thiếp có việc phải đi
ngay, hai hôm nữa sẽ tới" rồi cáo biệt. Tối sau, Lư Huệ tới.
Tử Minh hỏi:"Tối qua có nh́n thấy Liên Hương không?" Lư Huệ
đáp:"Có!" Hỏi:"Thấy Liên Hương thế nào?" Đáp:"Thị chẳng phải
là người!" Hỏi:"Sao biết?" Đáp:"V́ chẳng có phụ nữ trần gian
nào lại đẹp được như thị!" Hỏi: "Thế Liên Hương là ǵ?"
Đáp:"Là chồn!" Hỏi:"Sao biết?" Đáp:"V́ chỉ có chồn mới chui
vào hang núi cư ngụ chứ là người, ai chui vào đó? Thế mà tối
qua, sau khi ở đây về, thị lại chui vào hang núi Nam Sơn!"
Cho là Lư Huệ ghen với Liên Hương, Tử Minh chẳng nói chi
thêm.
Tối sau, quả nhiên Liên Hương
tới. Đang khi âu yếm, Tử Minh thủ thỉ:"Có kẻ nói nàng là
chồn, nhưng ta chẳng tin!" Liên Hương hỏi:"Ai nói?" Biết
ḿnh lỡ lời, Tử Minh nói chữa:"Chẳng ai nói cả! Ta bịa ra để
đùa nàng đó thôi!" Liên Hương hỏi:"Chồn th́ khác chi người?"
Tử Minh đáp:"Khác chứ! Đàn ông mà giao hoan với người
nữ th́ chẳng sao, nhưng nếu giao hoan với chồn
nữ th́ bị hao ṃn mà chết!" Liên Hương nói:"Chàng
lầm rồi! Đàn ông chết v́ giao hoan không phải là v́ giao
hoan với chồn nữ mà chết v́ giao hoan
quá độ. Đàn ông điều độ, th́ dù giao hoan với
người nữ hay chồn nữ, cũng hoàn phục
sau 3 ngày, nên chồn nữ có muốn hại đàn ông
điều độ cũng chẳng sao hại được. C̣n nếu giao hoan quá độ
th́ giao hoan với người nữ c̣n hại hơn là giao
hoan với chồn nữ ! Thế nhưng, thiếp
chắc có kẻ nói với chàng rằng thiếp là chồn chứ chẳng phải
là chàng bịa ra để đùa thiếp!" Tử Minh chối, nhưng Liên
Hương vẫn đoan quyết như thế, nên cuối cùng, Tử Minh phải
thú thực rằng Lư Huệ đă nói với ḿnh Liên Hương là
chồn. Liên Hương nói:"Có thế chứ! Thiếp vẫn nghĩ
phải có kẻ tới đây ton hót để hại chàng th́ chàng mới bị hao
ṃn nhanh đến thế. Nay th́ đúng như vậy! Và kẻ ấy là Lư Huệ.
Tối mai, thiếp sẽ tới đây ḍm trộm để xem thị là ai. Tuy
nhiên, xin chàng đừng nói chuyện này cho thị biết nghe!" Tử
Minh gật đầu.
Tối sau, Lư Huệ tới nhà Tử
Minh. Lát sau, chợt nghe thấy tiếng ho ở ngoài cửa sổ, Lư
Huệ liền biến mất. Liên Hương vào pḥng, nói với Tử
Minh:"Thiếp nh́n thấy thị rồi! Thị đúng là ma! Nếu chàng
chẳng mau dứt t́nh với thị th́ chàng sắp tận số đó!" Cho là
Liên Hương ghen với Lư Huệ, Tử Minh im lặng. Thấy thế, Liên
Hương nói:"Thiếp vẫn biết chàng đang bị mê hoặc, chẳng thể
dứt t́nh ngay với thị được! Tuy nhiên, v́ chẳng nỡ để chàng
bị hại nên tối mai thiếp sẽ đem thuốc tới đây cho chàng uống
để trừ âm độc!" Tử Minh hỏi:"Phải uống mấy lần?" Liên Hương
đáp:"Chỉ cần uống một lần thôi!" Hỏi:"Uống thuốc rồi th́ bao
lâu mới khỏi?" Đáp:"V́ rễ bệnh của chàng chưa ăn sâu vào cơ
thể nên chỉ mươi ngày là khỏi. Tuy nhiên, nếu thị đ̣i chăn
gối th́ phải nói thác là ḿnh bận lắm, phải mươi hôm nữa mới
tiếp thị được" Tử Minh gật đầu. Liên Hương bèn cáo biệt. Tối
sau, Liên Hương đem thuốc tới cho Tử Minh uống. Trong khoảnh
khắc, Tử Minh đi cầu đến ba lần, rồi cảm thấy dễ chịu, tinh
thần hoán phục, sảng khoái hân hoan. Tuy thầm cám ơn Liên
Hương, nhưng Tử Minh vẫn không tin là ḿnh bị bệnh ma làm.
Hai hôm sau, thấy da dẻ Tử
Minh đă hồng hào trở lại, Liên Hương nói:"Nay thiếp có việc
phải đi, hai hôm nữa sẽ tới để xem bệnh chàng ra sao. Chàng
phải cố dứt t́nh với Lư Huệ, kẻo lại bị hao ṃn như trước
th́ hết phương cứu chữa!" Vốn không tin là Lư Huệ đă gây
bệnh cho ḿnh, Tử Minh chỉ ậm ừ cho qua. Chờ Liên Hương đi
khỏi, Tử Minh lại lấy chiếc hài ra vuốt. Lư Huệ liền hiện ra,
sắc mặt giận dỗi, hỏi:"Trong hai hôm vừa qua, sao chàng lại
quên thiếp, chẳng vuốt chiếc hài?" Kinh hăi quá, Tử Minh
đáp:"V́ Liên Hương tới đây ở luôn hai ngày để cho ta uống
thuốc, nên ta chẳng dám lấy chiếc hài ra vuốt. Ta yêu nàng
lắm! Xin nàng đừng giận!" Lư Huệ chẳng nói chi, chỉ lộ vẻ
kém vui. Lát sau, đang khi âu yếm, Tử Minh thủ thỉ:"Ta yêu
nàng lắm! Có kẻ nói nàng là ma, song ta chẳng tin" Lư Huệ
lặng người hồi lâu, rồi mới lên tiếng mắng nhiếc:"Cái con
chồn nữ đa dâm ấy đang mê hoặc chàng! Nếu chàng chẳng dứt
t́nh với thị th́ thiếp phải dứt t́nh với chàng!" Nói xong,
Lư Huệ khóc nức nở. Tử Minh phải dỗ măi, Lư Huệ mới nguôi.
Hai hôm sau, Liên Hương tới
thăm Tử Minh. Thấy Tử Minh lại tiều tuỵ, Liên Hương giận lắm,
nói:"Chắc chàng chán sống rồi!" Tử Minh cười, hỏi:"Sao nàng
lại ghen quá thế?" Liên Hương cười lạt, đáp:"Thiếp đâu có
ghen? Chỉ v́ nh́n thấy chàng đang trồng cái rễ tự diệt nên
thiếp mới thương hại chàng mà trừ nó đi giùm!" Nghe Liên
Hương đáp, Tử Minh vội nói:"Ta đùa nàng đó! Thế nhưng, Lư
Huệ vẫn cho rằng bệnh của ta là do chồn làm!" Liên Hương thở
dài mà than:"Nếu chàng tin lời nói ấy là đúng th́ chàng mê
muội quá rồi, chẳng sao tỉnh ngộ được nữa! Thiếp mà c̣n lui
tới ngôi nhà này, lỡ chàng có mệnh hệ nào th́ dù thiếp có
trăm miệng cũng chẳng thanh minh được là ḿnh vô tội. Chi
bằng thiếp xin giă biệt chàng là hơn. Đúng 100 ngày nữa,
thiếp sẽ trở lại đây để chứng kiến cái cảnh chàng nằm liệt
giường!" Than xong, Liên Hương liền bỏ đi. Tử Minh giữ nhưng
Liên Hương không chịu ở. Từ đó, đêm nào Tử Minh cũng quấn
quưt với Lư Huệ, rồi quên hẳn Liên Hương.
Hơn hai tháng sau, một sáng,
Tử Minh thấy trong người mệt mỏi, cố gắng lắm mới ngồi dậy
được. Đi lấy gương soi, Tử Minh thấy mặt mày ḿnh hốc hác,
thân thể gầy c̣m. Cũng từ hôm ấy, Tử Minh chẳng thể ăn uống
b́nh thường, chỉ nuốt được nước cháo mà thôi. Tử Minh toan
dọn nhà về quê dưỡng bệnh, nhưng v́ quyến luyến Lư Huệ nên
vẫn c̣n dùng dằng, chưa quyết.
Mươi hôm sau, v́ bệnh t́nh
trở nặng, Tử Minh chẳng sao ngồi dậy được. Thấy thế, ngày
nào Kế Phiên cũng sai tiểu đồng đem nước cháo sang cho Tử
Minh uống. Lúc bấy giờ, Tử Minh mới tin rằng Lư Huệ là ma và
ḿnh bị bệnh ma làm. Tối ấy, khi thấy Lư Huệ
tới, Tử Minh nói:"Ta hối hận là đă chẳng nghe lời Liên Hương
nên mới đến nông nỗi này!" Rồi Tử Minh nhắm mắt ngủ. Lát sau,
khi tỉnh giấc, Tử Minh gọi Lư Huệ th́ mới biết là Lư Huệ đă
đi rồi. Từ đó, Lư Huệ chẳng bén mảng tới nhà Tử Minh nữa.
Bấy giờ, Tử Minh mới nhớ Liên Hương gia giết, mong Liên
Hương tới như mong mẹ về chợ.
Đúng 100 ngày, Liên Hương trở
lại thăm Tử Minh. Tới nơi, vén rèm, vào trước giường bệnh,
thấy Tử Minh lờ đờ đôi mắt, Liên Hương cười lạt, hỏi:"Nay
chàng c̣n nghĩ rằng thiếp đă nói sàm v́ ghen tuông không?"
Tử Minh mếu máo, nghẹn ngào, nói:"Ta biết tội rồi, xin nàng
cứu ta!" Liên Hương đáp:"Bệnh đă vào xương tủy rồi, c̣n ai
cứu được? Bữa nay thiếp tới đây là để vĩnh biệt chàng mà
cũng là để minh chứng cho chàng biết những điều thiếp đă
khuyên chàng chẳng phải là do ghen tuông mà ra!" Tử Minh
buồn bă, nói:"Vậy th́ ta sắp chết rồi! Thôi thế cũng xong!
Tuy nhiên, trước khi chết, ta muốn nàng giúp ta một việc!"
Liên Hương hỏi:"Việc ǵ?" Tử Minh đáp:"Dưới gối ta nằm, có
giấu một vật. Phiền nàng lấy ra, hủy nó đi giùm!" Liên Hương
gật đầu, luồn tay dưới gối, kéo ra một vật. Thấy đó là một
chiếc hài tí hon, Liên Hương đem tới gần đèn ngắm nghía,
vuốt ve. Đột nhiên, Lư Huệ hiện ra. Nh́n thấy Liên Hương, Lư
Huệ bỏ chạy. Liên Hương liền phóng ḿnh đứng chặn giữa cửa.
Lư Huệ đành dừng lại. Tử Minh bèn lên tiếng trách mắng Lư
Huệ. Hết đường chối căi, Lư Huệ chẳng nói được lời nào. Liên
Hương cười, nói:"Trước kia, khi nghe Minh lang nói em nghĩ
rằng bệnh của Minh lang là do chị làm ra th́ chị muốn gặp em
để biện bạch. Nay được gặp nhau, chẳng hay ư em thế nào?" Lư
Huệ cúi đầu, lí nhí:"Em biết tội đă nhiều!" Liên Hương nói:
"Đẹp như thế này mà tại sao lại nỡ đi giết người chỉ v́ t́nh
yêu?" Lư Huệ bèn nằm lăn xuống sàn, khóc lóc, van lơn:"Em
mắc tội vu oan cho chị chỉ v́ em quá ghen! Xin chị tha tội
cho!" Liên Hương bước tới nâng Lư Huệ dậy, rồi hỏi:"Em thuộc
ḍng dơi nhà ai?" Lư Huệ đáp:"Em là con gái quan thông phán
họ Lư. Năm 15 tuổi, em bị yểu tử, di thể được an táng ở gần
đây!" Hỏi:"Tại sao em lại muốn giết Minh lang?" Đáp:"Em đâu
có ngờ là em đẩy Minh lang vào tử địa? V́ mê Minh lang nên
em chỉ muốn thất tiết với Minh lang để được kết nghĩa vợ
chồng mà thôi!" Hỏi:"Chứ chẳng phải là em muốn giết Minh
lang để được ngày đêm đoàn tụ với nhau dưới âm phủ hay sao?"
Đáp:"Không phải vậy! Cùng là ma mà ăn ở với nhau th́ đâu có
ǵ là lạc thú? Nếu có lạc thú th́ dưới cửu tuyền thiếu ǵ
các hồn ma đẹp trai tuấn tú?" Hỏi:"Thế th́ tại sao ma lại
thích giết người?" Đáp:"V́ ma muốn tăng gia âm khí cho ḿnh!"
Rồi Lư Huệ hỏi Liên Hương:"Phải chăng loài chồn cũng có pháp
thuật hại người?" Liên Hương đáp:"Chồn có hai loại:
loại thải bổ, có pháp thuật hại người, và
loại hiền lương, không có pháp thuật hại
người. V́ thế, trên dương gian có loại chồn
không hại người, nhưng không có loại ma không hại
người! Chị thuộc loại chồn hiền
lương" Nằm trên giường, nghe thấy Liên Hương và Lư
Huệ nói chuyện, Tử Minh mới tin những chuyện ma và chồn mà
người đời thường kể là những chuyện có thực. Thế nhưng, v́
đă quen với cả chồn lẫn ma nên Tử Minh chẳng sợ hăi chi. V́
tinh thần mệt mỏi, hơi thở mảnh như tơ, Tử Minh nói chẳng
thành tiếng. Nh́n Tử Minh nằm trên giường, Liên Hương nói: "Chàng
dại lắm! Đêm nào cũng giao hoan th́ giao hoan với
người nữ cũng c̣n chẳng chịu nổi, huống chi là giao
hoan với ma nữ?" Quay nh́n Lư Huệ, Liên Hương
hỏi:"Bây giờ em tính thế nào cho Minh lang đây?" Thẹn quá,
Lư Huệ vội quỳ xuống lạy Liên Hương mà nói:"Xin chị hăy ra
tay cứu vớt Minh lang!" Liên Hương cười, nói:"Chỉ e khi Minh
lang đă được lành bệnh rồi, th́ nương tử giấm
lại tới đ̣i ăn của chua mà thôi!" Nghe thấy thế, Lư Huệ lại
lạy Liên Hương mà nói: "Nếu có vị thần y nào chữa được cho
Minh lang khỏi bệnh th́ em xin vùi đầu dưới ḷng đất, chẳng
dám ngẩng mặt lên nh́n người đời nữa!" Liên Hương bèn lấy ra
hai viên thuốc nhỏ mà nói với Tử Minh:"V́ biết trước là sẽ
có ngày hôm nay nên thiếp đă giă biệt chàng đúng 100 ngày,
để leo lên ba ngọn núi, hái đủ các dược liệu cần thiết, đem
về chế biến thành hai viên thuốc cải tử hoàn sinh này. Bệnh
nhân nào sắp chết v́ chất âm độc mà được uống hai viên này,
th́ cũng khỏi ngay. Thế nhưng, muốn cho thuốc hiệu nghiệm
th́ phải có chất dẫn" V́ mệt quá, Tử Minh chỉ ầm ừ. Lư Huệ
bèn lên tiếng:"Thưa chị, chất dẫn là chất ǵ?" Liên Hương
đáp: "Là nước miếng của người đẹp! Bây giờ chị đặt viên
thuốc thứ nhất vào miệng Minh lang, rồi phiền em mớm nước
miếng cho Minh lang!" Lư Huệ đỏ mặt, cứ cúi nh́n chiếc hài
tí hon đang nằm lăn lóc dưới sàn. Thấy thế, Liên Hương
hỏi:"Phải chăng em đắc ư với chiếc hài này lắm?" Lư Huệ
ngượng quá, chẳng biết giấu mặt đi đâu. Liên Hương cười,
hỏi:"Lẽ ra th́ em phải thành thạo công việc này lắm mới đúng,
chứ sao lại lúng túng thế kia?" Nói xong, Liên Hương đặt
viên thuốc vào miệng Tử Minh, rồi giục Lư Huệ:"Em mớm cho
Minh lang đi!" Lư Huệ đỏ mặt mà tuân lời. Vừa thấy Lư Huệ
buông Tử Minh ra, Liên Hương lại giục:"Mớm nữa đi th́ viên
thuốc mới trôi xuống bụng được!" Sau bốn lần mớm, Lư Huệ mới
khiến được viên thuốc trôi xuống bụng Tử Minh. Lát sau, bụng
Tử Minh sôi sùng sục rồi Tử Minh đi cầu ra hết chất âm độc ở
trong người. Bấy giờ, Liên Hương mới đặt viên thuốc thứ nh́
vào miệng Tử Minh, rồi tứ ḿnh thổi không khí vào cho viên
thuốc trôi xuống bụng Tử Minh. Đột nhiên, Tử Minh cảm thấy ở
đan điền dường như có lửa nóng, rồi tinh thần hoán phát hẳn
lên. Buông Tử Minh ra, Liên Hương thốt:"Khỏi bệnh rồi!" Cả
ba cùng thở phào nhẹ nhơm.
Sớm hôm sau, khi gà gáy sáng,
Lư Huệ đă thức, từ biệt mà đi, hứa rằng tối nào cũng sẽ tới
hầu hạ Tử Minh. Lư Huệ đi rồi, Liên Hương thấy Tử Minh c̣n
yếu nên chỉ cho uống nước cháo chứ chưa cho ăn cơm. Liên
Hương lại phao tin là Tử Minh đă dọn nhà về quê để bạn bè
khỏi đến thăm hỏi, quấy rầy. Quả nhiên, tối nào Lư Huệ cũng
tới, ân cần hầu hạ Tử Minh. Lư Huệ coi Liên Hương như chị
ḿnh. Liên Hương cũng yêu quư Lư Huệ lắm.
Ba tháng sau. Tử Minh hoàn
toàn b́nh phục. Lư Huệ bèn xin phép giă từ, hẹn cứ ba tối,
sẽ tới thăm một lần. Tuy nhiên, mỗi lần tới thăm, Lư Huệ chỉ
đứng ở xa mà nh́n Tử Minh với vẻ mặt buồn bă, chừng ít phút
rồi lại đi. Lần nào Lư Huệ tới, Liên Hương cũng giữ lại,
nhưng lần nào Lư Huệ cũng từ chối. Một tối, sau khi Lư Huệ
từ biệt mà đi, đột nhiên Tử Minh đuổi theo bắt lại. Thấy Lư
Huệ nhẹ như bông, Tử Minh ẫm về nhà, lấy quần áo mới mặc cho,
rồi đặt lên một chiếc giường riêng. Đột nhiên, thân thể Lư
Huệ co rúm lại chỉ c̣n chừng nửa thước. Thấy thế, Liên Hương
càng thương hại. Sáng ra, Lư Huệ xin vĩnh biệt Tử Minh và
Liên Hương mà đi, nói sẽ chẳng bao giờ trở lại nữa.
Mươi hôm sau, Tử Minh nhớ Lư
Huệ quá, lại lấy chiếc hài ra vuốt, nhưng chẳng thấy Lư Huệ
đâu. Liên Hương bèn chép miệng mà than:"Yểu điệu như thế,
đàn bà thấy cũng c̣n thương, huống hồ là đàn ông!" Tử Minh
nói:"Trước kia, ta cứ thắc mắc tại sao mỗi khi vuốt chiếc
hài th́ Lư Huệ lại biết mà hiện ra. Hỏi thị th́ thị chẳng
đáp. Ta cũng nghi là có ǵ bí ẩn, nhưng chẳng ngờ thị là ma.
Nay nh́n thấy hài, lại nhớ đến thị, thấy thực đáng thương!"
Nói xong th́ khóc, khiến Liên Hương phải an ủi.
Tháng sau, Liên Hương hoài
thai. Trong vùng, có phú ông họ Chương, có cô con gái 15
tuổi, tên Yến Nhi. Một đêm, Yến Nhi bị bạo bệnh mà chết. Ông
bà Chương vật vă khóc than, sai gia nhân liệm xác con, quàn
trong pḥng khách, sai hai t́ nữ ngồi canh. Sáng ra, đột
nhiên cô gái hồi sinh, vùng dậy nh́n quanh, rồi chạy ra cổng.
Thấy thế, một t́ nữ chạy đi tŕnh chủ nhân. Chương ông vội
sai gia nhân khóa cổng. Thấy cổng bị khóa, cô gái đ̣i gia
nhân mở cổng cho ḿnh ra đường. Gia nhân không chịu mở. Cô
gái nói:"Bây giờ, ta không c̣n là Yến Nhi, con gái chủ nhân
nhà này nữa đâu!" Gia nhân hỏi:"Thế bây giờ cô là ai?" Cô
gái đáp:"Bây giờ, ta là Lư Huệ, con gái quan thông phán họ
Lư, chết đă từ lâu. V́ ta yêu thương nho sinh Tang Tử Minh ở
bến Hồng Hoa, ta thường lui tới nhà Tang sinh, rồi để quên
một chiếc hài tí hon ở đó. Người hăy mở cổng cho ta tới nhà
Tang sinh t́m hài!" Gia nhân vẫn không chịu mở. Cô gái
nói:"Người giữ ta lại để làm chi? Ta thực là ma, chỉ mượn
xác tiểu thư Yến Nhi để tái sinh mà thôi!" Gia nhân hỏi:"Sao
cô chẳng tới tang gia khác mượn di thể người quá cố mà lại
tới nhà này mượn di thể tiểu thư Yến Nhi?" Cô gái suy nghĩ
hồi lâu, nhưng rồi chẳng đáp. Gia nhân lại nói:"Tang sinh
dọn nhà về quê rồi!" Cô gái liền đáp:"Chẳng phải! Tang sinh
vẫn ở đây!" Gia nhân nghi hoặc, chẳng rơ cô gái này là tiểu
thư Yến Nhi hồi sinh, hay là một hồn ma lạ nhập vào di thể
tiểu thư để tái sinh.
Tối ấy, nghe đồn tiểu thư Yến
Nhi nhà Chương phú ông đă chết rồi lại hồi sinh, Kế Phiên
vội chạy sang nhà Tử Minh báo tin. Ḍm vào pḥng khách, thấy
Tử Minh đang ngồi nói chuyện với một mỹ nhân (Liên Hương),
Kế Phiên đằng hắng. Tức th́, mỹ nhân biến mất. Kế Phiên gơ
cửa. Tử Minh hỏi:"Ai đó?" Kế Phiên đáp: "Hàng xóm đây!" Nghe
tiếng Kế Phiên, Tử Minh ra mở cửa mời vào. Kế Phiên hỏi:"Mỹ
nhân vừa ngồi nói chuyện với huynh là ai?" Tử Minh đáp:"Là
chồn" Hỏi: "Tên chi?" Đáp:"Tên Liên Hương!" Kế
Phiên lắc đầu, nói:"Xin huynh đừng nói đùa!" Tử Minh đáp:"Đệ
nói thực đó!" Kế Phiên kể chuyện Yến Nhi hồi sinh. Nghe xong,
Tử Minh muốn tới nhà họ Chương để xem mặt Yến Nhi, nhưng
chẳng biết lấy cớ chi để xin vào nhà.
Ở nhà họ Chương, Chương bà
nghe con gái ḿnh nói đến nho sinh Tang Tử Minh, liền cho
người đi ḍ hỏi th́ được biết ở bến Hồng Hoa quả có nho sinh
Tang Tử Minh. Chuơng bà bèn sai bà vú tới nhà Tử Minh kể
chuyện Yến Nhi, rồi xin lại chiếc hài. Tử Minh lấy chiếc hài
đưa cho bà vú.
Được chiếc hài, cô gái thích
lắm, nhưng khi thử xỏ vào chân th́ thấy hài nhỏ quá. Lấy
gương ra soi, thấy dung nhan ḿnh khác hẳn mọi khi, cô gái
mới vợ lẽ rằng ḿnh là người khác, đang mượn xác Yến Nhi. Cô
gái xin được gặp Chương bà để tŕnh bày câu chuyện. Nghe
xong, Chương bà mới tin rằng xác con ḿnh đă sống lại, nhưng
hồn con ḿnh đă bị hồn một cô gái lạ thay thế. Cô gái lại
lấy gương ra soi, rồi khóc mà than:"Trước kia ta là Lư Huệ,
có chung một người t́nh với chị Liên Hương. Trước kia, ta
xinh đẹp như thế mà đứng gần chị, ta c̣n thấy thẹn, huống
chi bây giờ ta xấu xí thế này th́ đâu c̣n dám gặp chị nữa!"
Thế rồi, cô gái cứ ôm lấy chiếc hài mà khóc. Hồi lâu, mệt
quá, cô gái mắc chiếc hài vào ngón chân, rồi lên giường nằm.
Tối đến, khi thấy gia nhân
đem cơm vào pḥng, cô gái không ăn. Gia nhân hỏi tại sao
không ăn th́ cô gái đáp v́ không thấy đói. Sáng ra, khi ngủ
dậy, cô gái thấy tay chân ḿnh sưng vù, da dẻ phù thũng.
Trong bảy ngày liền, cô gái chỉ uống nước lă, tay chân bớt
sưng, da dẻ bớt phù. Sang ngày thứ tám, cô gái thấy đói, mới
bắt đầu ăn. Sang ngày thứ chín, cô gái thấy khắp người ngứa
ngáy, rồi lớp da cũ được thay hẳn bằng một lớp da mới. Sáng
ra, khi ngủ dậy, thấy mất chiếc hài tí hon mắc ở ngón chân,
cô gái hô hoán ầm ĩ. Gia nhân xúm lại đi t́m th́ thấy chiếc
hài đă lớn hẳn lên. Cô gái thử xỏ hài vào chân th́ thấy vừa
khít. Mừng quá, cô gái lại lấy gương ra soi th́ thấy dung
nhan xấu đă biến thành dung nhan cực đẹp. Cô gái bèn đi tắm
gội, thay y phục mới, bới tóc chải đầu, rồi xin được gặp
Chương bà.
Thấy dung nhan con gái ḿnh
đột nhiên biến đổi, Chương bà kinh ngạc, cứ nh́n con chằm
chặp, chẳng thốt được lời nào. Nghe chuyện, Liên Hương bèn
khuyên Tử Minh nên nhờ bà mai đi hỏi cưới Yến Nhi làm vợ.
Vẫn ngờ cô gái là Yến Nhi, con ḿnh, Chương ông từ chối,
viện cớ Tử Minh nghèo quá, chẳng đủ tiền nuôi Yến Nhi.
Bảy tháng sau, nhân ngày sinh
nhật Chương bà, bà mai xin cho Tử Minh được nhập bọn với đám
con trai và con rể gia đ́nh họ Chương để tới mừng thọ Chương
bà. Biết có Tử Minh tới chúc thọ ḿnh, Chương bà sai t́ nữ
vào nói với cô gái, bảo tới núp sau rèm pḥng khách mà coi
mặt. Khi Tử Minh tới, cô gái nhận diện được, bèn chạy ra nắm
lấy tay Tử Minh mà nói:"Xin chàng hăy dẫn thiếp về nhà chàng!"
Thấy thế, Chương bà quát:"Yến Nhi! Buông tay ra! Về pḥng mà
nghỉ!" Cô gái bèn buông tay Tử Minh mà về pḥng. Thấy Chương
bà quát mắng cô gái, bất giác Tử Minh rơi lệ, rồi phục xuống
sàn mà lạy. Chương bà bèn bước tới nâng Tử Minh dậy.
Sau khi cáo biệt gia đ́nh họ
Chương, Tử Minh tới nhờ người cậu ruột đứng ra làm mai cho
ḿnh. Người cậu nhận lời. Gia đ́nh họ Chương thuận gả cô gái
cho Tử Minh, nhưng bắt Tử Minh phải tới ở rể tại nhà ḿnh.
Tử Minh ưng thuận.
Về nhà, Tử Minh báo tin cho
Liên Hương hay. Liên Hương buồn bă, nói: "Chàng đă nhận lời
đi ở rể th́ sau ngày cưới, thiếp xin được chia tay với chàng!"
Kinh hăi quá, Tử Minh hỏi:"Tại sao nàng lại bỏ ta?" Liên
Hương đáp:"V́ thiếp chẳng thể theo chàng đi ở rể được!" Tử
Minh khóc, nói:"V́ muốn cưới được cô gái nên ta mới phải
nhận lời đi ở rể! Bây giờ xin nàng đừng bỏ ta v́ ta không đi
ở rể nữa!" Liên Hương nói:"Chàng đă hứa với nhà gái rồi,
chẳng thể thất hứa được!" Tử Minh nói:"Ta không thất hứa
nhưng vẫn có cách không đi ở rể!" Hỏi:"Cách nào?" Đáp:"Khi
đem sính lễ tới nhà gái, ta sẽ thú thực với họ rằng ta đă có
vợ cả là Liên Hương, nay ta chỉ xin cưới cô gái về làm vợ
hai thôi!" Hỏi:"Nếu họ không bằng ḷng th́ sao?" Đáp:"V́ cô
gái cứ xin ta dẫn cổ về nhà ta nên ta chắc là họ sẽ bằng
ḷng!" Hỏi:"Dù họ có bằng ḷng đi nữa, nhưng sau lễ cưới, họ
cứ bắt chàng phải tới ở rể th́ sao?" Đáp:"Th́ ta sẽ nói, có
lễ cưới th́ phải có lễ rước dâu! Lúc đó th́ họ đâu c̣n có
cách chi khác ngoài cách phải thuận theo ư ta?" Nghe Tử Minh
nói có lư, Liên Hương mới không đ̣i chia tay nữa.
Đến ngày cưới, gia đ́nh họ
Chương cũng chỉ tổ chức đám cưới đơn sơ mà thôi. Khi rước
dâu về tới nhà, Tử Minh kinh ngạc v́ thấy Liên Hương đă thuê
người trải thảm từ cổng vào pḥng khách, hai bên lối đi có
treo cả trăm chiếc đèn lồng lộng lẫy.
Trong bữa tiệc hợp cẩn, Liên
Hương rót rượu cho Tử Minh và cô gái, rồi cả ba ngồi hàn
huyên. Liên Hương hỏi:"Bây giờ em muốn chị gọi em là Yến Nhi
hay Lư Huệ?" Cô gái đáp:"V́ thân em là Yến Nhi mà hồn em là
Lư Huệ nên xin chị tùy ư, muốn gọi em bằng tên nào cũng được!"
Liên Hương bèn nói:"Vậy th́ chị gọi em là Lư Huệ! Em hăy kể
lại việc nhập hồn ḿnh vào xác Yến Nhi đi!" Cô gái bèn kể: "Sáng
hôm em vĩnh biệt Minh lang với chị mà đi, em có nói là em sẽ
chẳng bao giờ trở lại với Minh lang nữa. Lúc vĩnh biệt, em
phẫn chí, chẳng muốn trở về phần mộ ḿnh! Ban ngày th́ em
nương theo gió mà lướt trên đầu cây ngọn cỏ, ban đêm th́ em
nằm nghỉ ở mũi ghe mạn thuyền. Cứ nh́n thấy người đời là em
lại muốn được tải sinh. Thế rồi, mươi hôm sau, khi theo làn
gió lướt qua nhà họ Chương, nh́n thấy xác Yến Nhi nằm ở trên
giường, em bèn nhập vào xác ấy, khiến Yến Nhi hồi sinh!"
Liên Hương cứ nhắm mắt mà nghe cô gái kể chuyện, tựa hồ như
đang suy nghĩ một điều chi khó hiểu.
Hai tháng sau, Liên Hương
sanh trai, đặt tên là Hồ Nhi. Sau khi sanh, Liên Hương lâm
trọng bệnh, mỗi ngày một nặng. Tuần sau, khi thấy cô gái vào
thăm ḿnh, Liên Hương cầm tay trăn trối:"Nay đă đến lúc lấy
nghiệt chủng mà lụy nhau. Con của chị tức là con của em !"
Cô gái khóc lóc, an ủi Liên Hương, rồi sai người đi mời thày
thuốc, thầy cúng, nhưng Liên Hương gạt đi. Hôm sau, bệnh của
Liên Hương trở nên nguy kịch. Thấy Tử Minh khóc than vật vă,
Liên Hương lừ mắt, nói thều thào:"Đừng làm thế! Hồ Nhi vui
vẻ mà sanh ra th́ thiếp cũng vui vẻ mà chết đi! Nếu c̣n
duyên nợ th́ 14 năm nữa, ḿnh sẽ lại được đoàn tụ!" Nói xong,
Liên Hương trút hơi thở cuối cùng.
Khi Tử Minh đi lấy khăn đem
tới khâm liệm th́ thấy xác Liên Hương đă hóa thành xác chồn.
Chẳng nỡ coi Liên Hương là dị chủng, Tử Minh làm tang lễ
cho Liên Hương như cho người vậy. Cô gái trở thành vợ kế của
Tử Minh, nuôi Hồ Nhi như nuôi con ḿnh. Hàng năm, cứ vào
tiết Thanh minh, cô gái lại bồng Hồ Nhi đi thăm mộ Liên
Hương mà khóc. Vào tiết Hàn thực, cô gái lại cùng Tử Minh đi
tảo mộ Liên Hương. Hai năm sau, Tử Minh đi thi hương, đậu cử
nhân. Từ đó, gia cảnh tạm sung túc, song chỉ hiềm một nỗi là
cô gái chẳng sanh nở ǵ.
Mười hai năm sau.
Thấy Hồ Nhi tuy cũng thông
minh, nhưng thân thể lại yếu đuối, hay quặt quẹo, cô gái
khuyên Tử Minh nên lấy vợ lẽ. Tử Minh chỉ ầm ừ. Một hôm, có
một t́ nữ trong nhà ra cổng quét lá cây. Đột nhiên, t́ nữ
chạy vụt chạy vào nhà, thưa với cô gái:"Ở ngoài cổng có một
bà lăo dắt một đứa bé gái tới, xin bán cho nhà ḿnh!" Cô gái
bèn sai t́ nữ ra mời bà lăo dắt đứa bé vào nhà. Thấy đứa bé
giống hệt Liên Hương, cô gái sững sờ kinh ngạc, thốt:"Chao
ôi! Chị Liên Hương đă tái sanh rồi đó ư?" Nghe thấy thế, Tử
Minh vội chạy ra coi. Thấy đứa bé giống hệt Liên Hương, Tử
Minh cũng kinh ngạc, hỏi bà lăo:"Đứa bé này tên chi?" Bà lăo
đáp: "Liên Nhi!" Giật ḿnh kinh hăi, Tử Minh hỏi:"Thị bao
nhiêu tuổi?" Bà lăo đáp:"14" Tử Minh hỏi:"Lăo bà muốn bán
thị với giá nào?" Bà lăo đáp:"Lăo thân góa bụa, tuổi tác đă
cao, chỉ được có một ḿnh thị là con. Nay nếu lăo thân kiếm
được cho thị một nơi nương tựa th́ lăo thân cũng được ăn nhờ
ở đậu, và sau này, khi chết đi, nắm xương tàn chẳng bị ném
vào hang vào cống. Thế là lăo thân măn nguyện lắm rồi, đâu
có cần chi tiền bạc?" Tử Minh cứ đem tiền ra trả, rồi lưu
hai mẹ con ở lại nhà ḿnh. Thấy cô gái dắt đứa bé vào pḥng
riêng, Tử Minh cũng theo vào. Cô gái nâng cằm đứa bé lên,
cười, hỏi:"Có biết ta là ai không?" Đứa bé lắc đầu,
đáp:"Không!" Cô gái hỏi:"Bé họ chi?" Đứa bé đáp:"Họ Vi" Cô
gái hỏi:"Cha làm nghề chi?" Đứa bé đáp:"Khi c̣n sống, ổng
làm nghề bán rượu ở Từ Thành, nhưng ổng đă chết từ ba năm
nay rồi!"
Thấy Liên Hương
chết cách nay đúng 14 năm và đứa bé vừa tṛn 14 tuổi, rồi
lại thấy đứa bé có dung nhan, dáng dấp giống hệt Liên Hương,
cô gái nghi đứa bé là hậu thân của Liên Hương. Cô gái bèn
đưa tay xoa nhẹ đầu đứa bé, gọi:"Chị Liên Hương! Chị hứa với
em là chúng ḿnh sẽ đoàn tụ sau 14 năm xa cách. Nay đă đủ 14
năm rồi!" Chợt như người tỉnh mộng, đứa bé dụi mắt, hỏi:"Phải
chăng trước kia nương tử là ma, họ Lư, tên Huệ?" Cô gái đáp:"Thưa
phải!" Đứa bé bèn ứa nước mắt, nói tiếp:"Thiếp nghe mẹ thiếp
nói, lúc mới sinh ra, thiếp đă biết nói, rồi kể lại vanh
vách mọi sự việc trong kiếp trước. Cho là điềm chẳng lành,
mẹ thiếp bắt thiếp uống máu chó, khiến thiếp quên hết kiếp
trước. Hôm nay, chẳng hiểu tại sao, thiếp chợt thấy như ḿnh
tỉnh mộng, rồi nhận ra nương tử!" Thế là Liên Hương và Lư
Huệ nhận ra nhau trong kiếp này : Liên Hương trở thành Vi
Liên Nhi, Lư Huệ trở thành Chương Yến Nhi, cả hai cùng tiếp
tục đoàn tụ với Tang Tử Minh. Hai người cứ ríu rít, đem hết
mọi chuyện trong kiếp trước ra kể cho nhau nghe, buồn vui
lẫn lộn. Tử Minh cười, nói:"Chuyện này chẳng khác chi cổ
tích Hai con chim yêu nhau!" Cô gái hỏi:"Cổ
tích ấy như thế nào?" Tử Minh đáp:"Cổ tích ấy kể rằng có hai
con chim yêu nhau, phải xa nhau một thời gian, rồi sau lại
được đoàn tụ!"
Năm ấy, vào tiết
Hàn thực, cô gái nói với Liên Nhi:"Hàng năm, cứ vào ngày này
là lang quân với thiếp lại đi tảo mộ chị rồi cùng khóc chị ở
đó!" Nói xong, cô gái rủ Tử Minh với Liên Nhi đi thăm mộ
Liên Hương.
Tới nơi, thấy cỏ
hoang mọc kín phần mộ và cây nhỏ trồng ở mộ trước kia, nay
đă cao lớn, Liên Nhi thở dài. Thấy thế, cô gái bèn nói với
Tử Minh:"Chị Liên Hương với thiếp, giao hảo với nhau liền
hai đời, cùng phụng sự một chồng, kể là một chuyện lạ. Vậy
xin chàng hăy cho hai nắm xương tàn được nằm chung một mộ!"
Nghe lời cô gái, Tử Minh thuê thợ bốc mộ Lư Huệ, đem hài cốt
về hợp táng với hài cốt của Liên Hương.
Chuyện lạ này được
lan truyền khắp huyện Nghi Châu. V́ thế, hôm Tử Minh làm lễ
hợp táng cho Lư Huệ với Liên Hương, có đến trên 200 thân
bằng quyến thuộc của Tử Minh rủ nhau mặc cát phục, tới mộ
huyệt của Liên Hương tụ tập để coi lễ hợp táng cho chồn với
ma.
Năm Canh Tuất, niên hiệu Khang Hy thứ 9 (1670) trong một
chuyến nam du, gặp lúc trời mưa lớn, bản nhân ghé vào huyện
Nghi Châu, nghỉ đêm tại tộc xá họ Bồ. Trong lúc đàm đạo với
chư vị bằng hữu, có nho sĩ họ Lưu, tên Tử Kính, nghe tiếng
bản nhân là kẻ ưa sưu tầm chuyện lạ, bèn nhờ một người bà
con về nhà lấy cuốn Tang Sinh Truyện, do tiên sinh Vương Tử
Chương biên soạn, đem tới tộc xá cho bản nhân coi. Đêm ấy,
bản nhân thức trắng đêm, nằm đọc hết cuốn truyện, từ đầu tới
cuối, dài ước trên vạn chữ. Nay bản nhân chỉ c̣n nhớ được
đại lược những điều chính trong cuốn truyện, như đă ghi ở
trên mà thôi.
GS
Đàm
Quang
Hưng
Giáo Sư
Toán
Trường Đại Học Cộng Đồng Houston, Texas
www.ninh-hoa.com |
|