|
Tuyển
Tập:
LIÊU
TRAI
CHÍ
DỊ
GS
Đàm
Quang
Hưng
Giáo
Sư Toán
Trường Đại Học Cộng Đồng Houston, Texas
160.
GIA B̀NH CÔNG TỬ
Lănh vũ thê phong tuyệt diệu từ Cá nhân đoan đích thị
t́nh si
Bất kỳ
thiên thượng giáng ma pháp Thiên thị nhân gian một tự bi
160.
DỐT CHỮ BỊ MA CHÊ
Làng
Hoàng Lỗ, huyện Gia B́nh, tỉnh Sơn Đông, có vị quan họ Kế
hồi hưu, về làng cư ngụ, nhà rất giàu. Kế công và phu nhân
có một gái tên Kiều Thu và một trai tên Phúc Thành. Kiều Thu
20, rất xinh đẹp, có chồng là một nho sinh hiếu sắc, họ
Tống, cư ngụ ở huyện thành. Phúc Thành 18, phong nghi đẹp
đẽ, nhưng học hành dốt nát, thường viết chữ nọ xọ chữ kia.
Huyện dân thường thuật cho nhau nghe nhiều giai thoại về sự
dốt nát của Phúc Thành để mua cười. Họ đặt cho Phúc Thành
biệt danh là Gia
B́nh công tử.
Mùa thu năm ấy, một
hôm Phúc Thành lên huyện thành dự thi khóa đồng tử. Kế công
sai tiểu đồng theo hầu. Tới nơi, Phúc Thành dẫn tiểu đồng
tới nhà Tống sinh chào chị và anh rể rồi ra quán trọ Mai Hoa
thuê một căn nhà ba pḥng để hai thầy tṛ cư ngụ.
Lát sau, Phúc Thành
ra chợ một ḿnh, dạo coi phố xá. Khi đi qua cửa ca viện của
bà chủ họ Hứa, liếc mắt nh́n vào sảnh đường, thấy một nữ
lang cực kỳ diễm lệ, Phúc Thành dừng chân đứng nh́n. Thấy
một công tử đẹp trai cứ đứng nh́n ḿnh chằm chặp, nữ lang
mỉm cười gật đầu, ngụ ư mời vào. Phúc Thành mừng quá, vội
bước vào sảnh đường, tới gần nữ lang mà hỏi:"Xin lỗi nương
tử, quư danh là chi?" Nữ lang đáp:"Thiếp tên Bàng Ôn Cơ! Thế
c̣n quư danh là chi?" Phúc Thành đáp:"Bản nhân tên Kế Phúc
Thành!" Hỏi:"Quư quán ở đâu?" Đáp:"Ở làng Hoàng Lỗ, huyện
Gia B́nh này!" Hỏi:"Công tử lên huyện thành có việc chi?"
Đáp:"Bản nhân lên đây để dự thi khóa đồng tử!" Hỏi:"Công tử
cư ngụ ở đâu?" Đáp"Ở quán trọ Mai Hoa!" Hỏi:"Công tử đi một
ḿnh hay đi với ai?" Đáp:"Bản nhân đi một ḿnh!"
Ôn Cơ nói:"Thế th́
tốt! Công tử hăy về quán trọ đi, đừng đứng ở đây nữa, bất
lợi cho thiếp lắm. Tối nay thiếp sẽ tới! Xin chớ cho ai biết
chuyện này!" Phúc Thành mừng quá, đáp:"Xin vâng!" rồi cáo
biệt.
Tối ấy, Phúc Thành
đuổi tiểu đồng đi chơi, dặn đến nửa đêm mới được về.
Lát sau, quả nhiên
Ôn Cơ tới, nói:"Vừa rồi, thiếp có xin với Hứa bà cho thiếp
tới đây vui vầy với công tử đêm nay nhưng Hứa bà không cho,
cấm thiếp không được tới! Tuy nhiên, v́ thiếp mến mộ diện
mạo phong lưu của công tử, muốn được ở cạnh công tử suốt đời
nên thiếp bất chấp lệnh Hứa bà, cứ trốn tới đây!" Phúc Thành
mừng lắm, nói:"Được nàng chiếu cố, bản nhân hân hạnh lắm,
quyết sẽ đem vàng tới ca viện xin chuộc nàng ra!" Ôn Cơ
cười, nói:"Xin chớ vội! Chừng nào thuận tiện, thiếp sẽ báo
tin! Bây giờ tạm gặp nhau như thế này cũng đủ rồi!" Nói
xong, Ôn Cơ kéo Phúc Thành lên giường ân ái. Tới khuya, Ôn
Cơ xin cáo biệt. Phúc Thành giữ lại. Ôn Cơ nói:"Tối nay, như
thế là đủ rồi! Hai tối nữa, thiếp sẽ tới!" Phúc Thành bèn
tiễn Ôn Cơ ra cửa. Lát sau, tiểu đồng mới về.
Từ đó, cứ cách một
tối, Ôn Cơ lại tới ân ái với Phúc Thành một lần. Lần nào,
Phúc Thành cũng đuổi tiểu đồng đi chơi, dặn đến nửa đêm mới
được về.
Một hôm, vào ngày Ôn
Cơ hẹn tới, Phúc Thành đuổi tiểu đồng đi chơi sớm. Tiểu đồng
vừa ra khỏi quán th́ trời mưa tầm tă. Phúc Thành sốt ruột
lắm, thầm nghĩ cơn mưa lớn quá, chắc Ôn Cơ không thể tới
được. Vừa nghĩ đến đó th́ chợt nghe có tiếng gơ cửa. Phúc
Thành mừng quá, vội chạy ra mở th́ thấy đúng là Ôn Cơ. Ôn Cơ
bước vào, cởi chiếc áo khoác ngoài ướt sũng, treo lên giá
rồi ngồi xuống ghế, cởi đôi hài ra mà nói:"V́ trời mưa lớn,
đường đất lầy lội nên đôi hài này bị lấm đầy bùn. Nhờ công
tử đem đi rửa giùm!" Phúc Thành vui vẻ thi hành. Thấy đôi
hài mới tinh, bọc gấm năm vằn, Phúc Thành cứ tiếc rẻ măi.
Rửa xong, Phúc Thành đem vào pḥng. Ôn Cơ cười, nói:"Đa tạ
công tử. Lẽ ra, thiếp không nên nhờ công tử làm giùm cái
việc thấp hèn này, nhưng v́ thiếp si mê công tử quá nên mới
nũng nịu đ̣i công tử làm giùm, chẳng để ư chi tới chuyện
thấp cao!" Phúc Thành cũng cười, nói:"Được làm giùm nàng là
bản nhân vui rồi, sá chi chuyện thấp cao!" Hai người bèn
ngồi đàm đạo. Nghe tiếng mưa đổ ầm ầm ngoài cửa sổ, Ôn Cơ
chợt nảy thi hứng, cất tiếng ngâm:
Thê phong, lănh vũ, măn Hồng thành
(Gió căm, mưa
lạnh, khắp Hồng thành)
rồi nói:"Xin công tử
liên ngâm với thiếp!" Phúc Thành nói:"Thú thực với nàng, bản
nhân không biết làm thơ!" Ôn Cơ chép miệng, nói:"Công tử làm
thiếp mất cả thi hứng lẫn t́nh hứng!" Phúc
Thành đỏ mặt, bẽn lẽn. Ôn Cơ nói:"Công tử có phong nghi đẹp
đẽ nhưng văn chương kém cỏi! Công tử nên chăm chỉ học hành
để cho người thân cảm thấy dễ chịu!" Phúc Thành ngượng quá,
đáp:"Xin vâng!" Ôn Cơ bèn cáo biệt, hẹn hai tối sau sẽ trở
lại.
Hai tối sau, quả
nhiên Ôn Cơ trở lại, kéo Phúc Thành lên giường ân ái cực kỳ
nồng thắm, tựa như để bù lại việc mất t́nh hứng hôm trước.
Mây mưa đến quá nửa đêm, Ôn Cơ mới cáo biệt.
Nửa đêm,
tiểu đồng đi chơi về tới cửa th́ gặp một nữ lang cực kỳ
diễm lệ từ trong nhà bước ra. Tiểu đồng kinh ngạc lắm,
nhưng không dám hỏi, chỉ để ư ŕnh.
Mấy hôm
sau, biết được chuyện cứ cách một tối, nữ lang lại tới quán
trọ ân ái với chủ ḿnh một lần, tiểu đồng bèn lén tới nhà
Tống sinh, thuật chuyện cho nghe.
Nghe nói nữ lang cực kỳ diễm
lệ, Tống sinh mừng lắm.
Hôm sau, Tống sinh
lén vợ tới quán trọ, hỏi Phúc Thành:"Nghe nói cậu có người
bạn gái cực kỳ diễm lệ, phải không?" Phúc Thành đáp:"Đúng
thế! Nhưng ai nói với anh?" Tống sinh không đáp, chỉ cuời mà
hỏi:"Bạn gái cậu tên chi?" Phúc Thành đáp:"Tên Bàng Ôn Cơ!"
Tống sinh nói:"Cậu có thể cho tôi gặp mặt nàng một lần được
không?" Phúc Thành gật đầu, đáp:"Được chứ sao không? Nhưng
để đệ hỏi lại nàng trước đă!" Tống sinh bèn cáo biệt.
Tối ấy, khi Ôn Cơ
tới, Phúc Thành thuật chuyện Tống sinh muốn gặp nàng. Ôn Cơ
nhăn mặt, buồn rầu mà nói:"Thiếp không muốn gặp anh rể công
tử đâu!"
Hôm sau, Tống sinh tới,
hỏi:"Thế nào? Việc tôi nhờ cậu có thành không?" Phúc Thành
lắc đầu, đáp: "Không thành rồi!" Tống sinh bèn cáo biệt, tới
khều tiểu đồng, nháy mắt ra hiệu bảo đi theo ḿnh. Tới chỗ
vắng, Tống sinh nói:"Tối mai, cho ta tới pḥng mi ngồi ŕnh
được không?" Tiểu đồng gật đầu ưng thuận.
Tối sau, Tống sinh tới pḥng
tiểu đồng từ sớm, bắc ghế ngồi ḍm trộm sang pḥng khách.
Lát sau, khi thấy Ôn Cơ bước vào pḥng, Tống sinh bị choáng
váng v́ sắc đẹp của nàng nên tung cửa chạy sang. Thấy người
lạ vào pḥng, Ôn Cơ kinh hăi, vùng chạy khỏi pḥng, leo qua
hàng rào quán trọ mà trốn. Tống sinh đành phải ra về. Tới
nhà, Tống sinh thấy ḿnh vẫn c̣n bị ngây ngất v́ dung nhan
khuynh quốc của Ôn Cơ.
Sáng sau, Tống sinh đem lễ
vật tới ca viện, xin vào gặp Hứa bà, nói:"Bản nhân có chút
lễ bạc đem tới nạp bà để xin được gặp mặt nàng Ôn Cơ một
lần!" Hứa bà ngạc nhiên hỏi:"Ôn Cơ nào?" Tống sinh đáp:"Ôn
Cơ họ Bàng!" Hứa bà chợt thốt:"Chao ôi! Bàng Ôn Cơ ấy à? Bốn
năm về trước, thị tới đây xin làm ca nữ rồi ở lại đây luôn
nhưng thị đă qua đời từ ba năm nay rồi!"
Kinh ngạc quá, Tống sinh bèn
xin cáo biệt. Trên đường về, Tống sinh ghé vào quán Mai Hoa,
nói với Phúc Thành: "Cậu có biết không? Ôn Cơ đâu phải là
người? Là ma đó!", rồi đem chuyện Hứa bà nói với ḿnh ra
thuật lại. Phúc Thành đáp:"Dù nàng có là ma, đệ cũng vẫn yêu
thương nàng!" Tống sinh bèn cáo biệt.
Tối sau, khi Ôn Cơ tới, Phúc
Thành hỏi:"Bản nhân nghe nói nàng là ma chứ chẳng phải là
người, có đúng thế không?" Ôn Cơ điềm nhiên đáp:"Đúng thế!
Nhưng ai nói cho công tử hay?" Phúc Thành đáp:"Hứa bà nói
với anh rể bản nhân rồi anh ấy nói lại!" Ôn Cơ hỏi:"Bây giờ
công tử đă biết thiếp là ma rồi th́ công tử có sợ không?"
Phúc Thành đáp:"Không!" Ôn Cơ hỏi: "Thông thường th́ người
ta, ai cũng sợ ma, sao công tử lại không sợ?" Phúc Thành
đáp:"V́ nàng đẹp! Nhưng sao nàng không chọn ma làm chồng mà
lại chọn bản nhân?" Ôn Cơ cười, đáp:"V́ công tử đẹp! Công tử
muốn có vợ đẹp th́ thiếp cũng muốn có chồng đẹp vậy! Hạnh
phúc lứa đôi là làm thế nào cho cả hai vợ chồng cùng được
toại nguyện, chứ cần chi phải biết là người hay là ma!" Nghe
Ôn Cơ lư luận, Phúc Thành gật đầu, đồng ư: "Nàng nói chí
phải!" rồi d́u Ôn Cơ lên giường ân ái.
Tháng sau, khi
trường thi yết bảng, Phúc Thành hỏng thi. Tối ấy, khi Ôn Cơ
tới, Phúc Thành báo tin cho Ôn Cơ biết. Ôn Cơ cười,
nói:"Công tử chẳng báo tin th́ thiếp cũng đă biết rồi!
Thôi! Bây giờ
công tử cứ về quê đi, thiếp sẽ tới đó cư ngụ với công tử!"
Phúc Thành mừng quá, vội trả pḥng trọ, dẫn tiểu đồng về
quê.
Về quê, Phúc Thành
xin phép cha mẹ cho ḿnh được dùng căn pḥng trước nhà để
vừa làm pḥng học, vừa làm pḥng ngủ, cho tiện việc đèn
sách.
Kế công và phu nhân
cùng nghi ngờ, nhưng v́ chiều con nên vẫn đồng ư.
Tối ấy,
khi Phúc Thành vừa tắt đèn đi ngủ th́ nghe có tiếng gơ cửa.
Phúc Thành dậy mở th́ thấy là Ôn Cơ. Ôn Cơ vội lẻn vào
pḥng, lên giường ân ái với Phúc Thành rồi ở lại luôn, không
đi đâu nữa. Tuy nhiên, ngoài Phúc Thành ra, chẳng ai nh́n
thấy Ôn Cơ.
Sáu
tháng sau. Một hôm, Ôn Cơ nói với Phúc Thành:"Hôm nay, thiếp
phải về thăm song thân một tháng. Trong thời gian thiếp vắng
mặt, xin công tử dùi mài kinh sử để chờ kịp khoa!" Phúc
Thành gật đầu. Ôn Cơ liền biến mất. Tối ấy, Phúc Thành buồn
quá, bèn vào nhà trong nằm ngủ. Thấy lạ, phu nhân hỏi nguyên
do. Phúc Thành nói dối quanh. V́ không tin lời con, phu nhân
cứ gặng hỏi măi, khiến Phúc Thành phải thú thực. Phu nhân
bèn vào pḥng riêng thuật lại cho Kế công nghe. Kế công bàn
với phu nhân cùng ra khuyên con nên dứt t́nh với Ôn Cơ. Phúc
Thành chỉ ậm ừ vâng dạ.
Tháng
sau, đúng hẹn, Ôn Cơ trở lại. Phúc Thành lại ra ở hẳn pḥng
học với Ôn Cơ. V́ lo cho tương lai của con, Kế công sai gia
nhân đi mời phù thủy tới nhà khu trừ ma quỷ. Phù thủy tới
trổ tài pháp thuật nhưng chẳng thấy hiệu nghiệm ǵ. Kế công
đành chịu bó tay.
Năm sau. Một tối,
Phúc Thành viết cho đầu bếp một tấm thiếp, dặn khi đi chợ
nhớ mua cho ḿnh hai thứ gia vị là hồ tiêu với gừng sống.
Phúc Thành viết sai nhiều quá, chữ nọ xọ chữ kia. Viết xong,
Phúc Thành để tấm thiếp lên bàn, chờ sáng ra sẽ sai tiểu
đồng đưa vào cho đầu bếp. Lát sau, Ôn Cơ ngủ dậy, thấy tấm
thiếp ở trên bàn, liền tới cầm coi. Đọc thấy chữ tiêu
(hồ tiêu) bị viết sai thành chữ thúc (hạt đậu), chữ
khương (gừng) bị viết sai thành chữ giang
(sông), chữ hận (giận) bị viết sai thành chữ lăng
(sóng), Ôn Cơ lắc đầu thở dài, rồi lấy bút viết vào mặt sau
tấm thiếp hai câu:
Hà sự khả lăng, hoa
thúc, sinh giang
Hữu tế như thử, bất
như vi xướng
(Việc ǵ đáng sóng,
hồ đậu, sông sống
Có chồng như thế,
thà làm xướng ca)
ư muốn chế nhạo Phúc
Thành rằng đúng ra th́ phải viết:
Hà sự khả hận, hoa
tiêu, sinh khương
Hữu tế như thử, bất
như vi xướng
(Việc ǵ đáng giận,
hồ tiêu, gừng sống
Có chồng như thế,
thà làm xướng ca)
Đêm ấy,
sau khi ân ái, Ôn Cơ nói với Phúc Thành:"Bấy nay, thấy công
tử là con nhà thế gia mà lại có phong nghi đẹp đẽ, thiếp cứ
ngỡ rằng công tử là một văn nhân thông tuệ nên mới t́m tới
để hiến thân, những mong được thơm lây. Nào ngờ công tử lại
có cái đầu rỗng tuếch, khiến thiếp hiểu rằng xét đoán con
người qua mẽ ngoài là một việc sai lầm, chỉ tổ cho thiên hạ
chê cười! Vậy th́ thôi, từ nay thiếp xin vĩnh biệt! Công tử
ở lại, hăy lật tấm thiếp trên bàn mà coi!" Phúc Thành kinh
hăi, toan năn nỉ giữ lại th́ thấy Ôn Cơ đă biến mất. V́ bị
thẹn mặt, Phúc Thành đâm ra thù hận Ôn Cơ.
Ngỡ Ôn Cơ viết cho
ḿnh một bức thư vĩnh biệt, Phúc Thành vội tới bàn lật tấm
thiếp lên coi th́ chỉ thấy hai câu tám chữ. Đọc xong, Phúc
Thành vẫn không biết là Ôn Cơ đă cố t́nh viết sai để chế
nhạo ḿnh, nên sáng sau, Phúc Thành vẫn sai tiểu đồng đem
tấm thiếp vào nhà trong đưa cho đầu bếp.
Đầu bếp xem xong cứ
cười thầm măi rồi đem cất kỹ, để đưa cho mọi người trong
vùng cùng coi mà mua cười. Quả nhiên, ai được coi cũng phải
ôm bụng mà cười ngặt nghẽo.
Huyện Dương Cốc, tỉnh Sơn Đông, có gia đ́nh nhà giàu, gồm
ông bà họ Trịnh với một trai, tên Trịnh Kỳ. Trịnh bà thường
cho người nghèo quanh vùng vay tiền lấy lời rất nhẹ. Hàng
xóm nhà họ Trịnh có nhà bà mối họ Vương.
Sau khi măn tang chồng, Trịnh bà sang nhờ Vương bà làm mối
cho con. Vương bà bèn làm mối cho con gái gia đ́nh họ Ngô ở
làng bên. Họ Ngô thuận gả. Cô dâu được mọi người bên chồng
khen có tư dung diễm lệ, tính t́nh phong nhă.
Trong làng, có nho sinh tên Chu Khuông, có vợ chưa con, tính
hay đùa giỡn, nhưng lại khảng khái, hay giúp đỡ kẻ hoạn nạn.
Chu Khuông rất có hiếu với cha mẹ. Sau khi cha mất, Chu
Khuông rước mẹ về ở chung với vợ chồng ḿnh.
Năm ấy, vợ Chu Khuông bị bạo bệnh mà mất. Năm sau, măn tang
vợ, Chu Khuông tới nhà Vương bà, nói:"Nhờ lăo bà mai mối cho
tiểu sinh một cô vợ kế!" Vương bà đáp:"Được! nhưng phải từ
từ!" Chu Khuông hỏi:"Lăo bà bận việc lắm hay sao?" Vương bà
đáp:"Bận th́ chẳng bận, nhưng lăo thân muốn kiếm cho quan
nhân một cô vợ đẹp! Mà muốn kiếm vợ đẹp th́ phải đi xa chứ ở
quanh đây làm ǵ có người đẹp!" Chu Khuông bèn nói đùa:"Hàng
xóm nhà lăo bà cũng có người đẹp, việc ǵ phải đi đâu xa!"
Vương bà hỏi:"Ai?" Chu Khuông đáp:"Ngô thị chứ ai!" Vương bà
bèn phá lên cười rồi cũng nói đùa:"Thế th́ hăy giết chồng cô
ả đi đă, rồi lăo thân sẽ làm mối cho!" Chu Khuông cười, nói:
"Được! Để rồi tiểu sinh sẽ giết!" Hôm sau, Vương bà tới nhà
người quen thuật lại câu chuyện ấy để mua cười.
Hơn một tháng sau, một sáng, Trịnh bà sai con sang
làng bên đ̣i nợ. Trịnh Kỳ lên đường. Buổi chiều, khi về tới
nửa đường th́ trời vừa tối, Trịnh Kỳ bị một tên cướp nấp ở
bên đường xông ra đâm chết. Sáng sau, dân làng thấy xác
Trịnh Kỳ nằm ở giữa đường, bèn lên tŕnh quan tể. Quan cho
lính đi bắt các kẻ vô lại trong vùng về huyện đường tra
khảo, nhưng vẫn không t́m ra manh mối.
Có kẻ đem chuyện đùa giỡn giữa Chu Khuông với
Vương bà lên cáo quan. Quan bèn sai lính đi bắt Chu Khuông
về huyện đường tra khảo. Chu Khuông nhất mực khai rằng ḿnh
chỉ nói chuyện đùa giỡn với bà mối chứ chẳng hề sát nhân.
Quan không tin, cứ sai lính nhốt Chu Khuông vào ngục. Nghe
tin con bị khảo đả, giam cầm, Chu bà thương sót lắm, cứ khóc
ṛng.
Hôm sau, quan lại nghi cho Ngô thị tư thông với Chu Khuông
để giết chồng nên lại sai lính đi bắt Ngô thị về huyện đường
tra hỏi. Ngô thị khai ḿnh chẳng hề làm chuyện đó. Quan
không tin, ra lệnh cho lính khảo đả. Bị đ̣n đau quá, Ngô thị
đành phải liều nhận tội tư thông, giết chồng. Quan liền sai
lính nhốt vào ngục. Nghe tin Ngô thị liều nhận tội, Chu
Khuông thầm nghĩ:"Quan tể này thực là kẻ tàn bạo, bất minh!
Quan cứ ngồi tưởng tượng ra những người âm mưu sát hại Trịnh
Kỳ rồi sai lính đi bắt về huyện đường tra khảo! Quan đâu có
biết chỉ v́ bị khảo đả đau quá mà Ngô thị đă phải liều nhận
tội! Thế nào rồi quan cũng sẽ kết án tử h́nh cả ḿnh lẫn Ngô
thị. Chi bằng bây giờ ḿnh nhận tội một ḿnh th́ may ra có
thể cứu cho Ngô thị khỏi bị chết oan!"
Lát sau, quan lại sai lính đem Chu Khuông ra tra khảo. Thấy
lính vào ngục, Chu Khuông liền nói:"Khỏi cần phải tra khảo
mỗ nữa! Để mỗ lên khai với quan!"
Lính dẫn Chu Khuông lên huyện đường. Quan hỏi:"Mi muốn khai
cái chi?" Chu Khuông đáp:"Tiểu sinh muốn khai rằng những
điều mà Ngô thị đă khai với quan đều là sằng bậy!" Quan
hỏi:"Sao mi biết là sằng bậy?" Chu Khuông đáp:"V́ Ngô thị
với tiểu sinh chưa hề quen biết nhau th́ làm sao mà tư thông
với nhau được?" Quan hỏi:"Sao thị lại nhận tội?" Chu Khuông
đáp:"Tiểu sinh nghĩ v́ thị là đàn bà yếu đuối, không chịu
nổi cực h́nh khảo đả nên mới liều nhận tội để khỏi bị đ̣n
đau!" Quan hỏi:"Thế kẻ giết Trịnh Kỳ là ai?" Chu Khuông
đáp:"Chính là tiểu sinh!" Quan hỏi:"Mi giết Trịnh Kỳ để làm
chi?" Chu Khuông đáp:"Để Ngô thị góa chồng rồi tiểu sinh sẽ
nhờ Vương bà làm mối cho!" Quan hỏi:"Sao hôm nay mi mới chịu
khai?" Chu Khuông đáp:"V́ Ngô thị đă khai bậy th́ chắc chắn
là thị sẽ bị tử h́nh! Mà thị bị tử h́nh th́ tiểu sinh sống,
tâm sẽ bất an, tiểu sinh chết, hồn sẽ bất ổn!" Nghe Chu
Khuông nói, quan lại nghi là Chu Khuông nhận tội giết người
để chạy tội cho kẻ khác, v́ quan thường nghe đồn Chu Khuông
hay giúp đỡ kẻ hoạn nạn. Quan bèn hỏi:"Mi khai là mi giết
Trịnh Kỳ, vậy mi có chi làm bằng?" Chu Khuông đáp:"Tiểu sinh
có manh áo vấy máu Trịnh Kỳ!" Quan hỏi:"Manh áo ấy bây giờ ở
đâu?" Chu Khuông đáp:"Tiểu sinh cất ở nhà!" Quan liền sai
lính áp giải Chu Khuông về nhà lấy áo. Tới nhà, Chu Khuông
giả vờ t́m áo nhưng chẳng thấy đâu. Lính lại dẫn Chu Khuông
trở về huyện đường.
Quan hỏi:"Áo đâu?" Chu Khuông đáp:"Tiểu sinh không t́m
thấy!"
Quan quát:"Mi man khai!" Rồi lại sai lính đem Chu Khuông ra
khảo đả. Bỗng Chu Khuông nói:"Tiểu sinh nghĩ ra rồi!" Quan
hỏi:"Mi nghĩ ra cái chi?" Chu Khuông đáp:"Tiểu sinh nghĩ ra
rằng chắc gia mẫu sợ tiểu sinh bị án tử h́nh nên đă giấu
manh áo ấy! Bây giờ xin quan cho tiểu sinh về nhà lần nữa để
tiểu sinh năn nỉ gia mẫu, xin lại chiếc áo!" Quan lại sai
lính áp giải Chu Khuông về nhà.
Tới nhà, Chu Khuông thưa với mẹ:"Con cam tội bất hiếu, chẳng
thể sống ở dương gian này để phụng dưỡng mẹ được nữa! Nay
con về xin lại mẹ manh áo vấy máu Trịnh Kỳ để con đỡ bị khảo
đả! Dù mẹ có nhất định giấu manh áo ấy th́ con vẫn bị kết án
tử h́nh, mà trước khi chết, c̣n bị khảo đả đau đớn nữa!"
Nghe con nói, Chu bà chẳng đáp, chỉ mếu máo, gạt nước mắt,
rồi bước vào pḥng trong. Lát sau, Chu bà cầm ra một manh áo
vấy đầy máu khô, đưa cho con. Đến lượt Chu Khuông kinh ngạc,
chẳng hiểu mẹ ḿnh lấy manh áo ấy ở đâu ra. Tuy nhiên, Chu
Khuông cũng cứ đỡ lấy manh áo, đem về tŕnh quan.
Quan xem xét manh áo hồi lâu rồi tin rằng kẻ giết Trịnh Kỳ
chính là Chu Khuông. Quan bèn kết án tử h́nh, sai lính nhốt
vào ngục để chờ ngày hành quyết.
Quan sai lính phóng thích Ngô thị. Tuy nhiên quan vẫn ngờ
Ngô thị có dính líu tới vụ án mạng. V́ thế, ba tháng sau,
một hôm quan lại sai lính dẫn Chu Khuông lên hỏi cung. Chu
Khuông vẫn giữ lời khai cũ. Quan lại sai lính nhốt vào ngục.
Năm sau. Một hôm đầu tháng tư, quan thấy đă đến
lúc phải kết thúc vụ án Trịnh Kỳ, bèn quyết định cho hành
quyết Chu Khuông vào ngày cuối tháng.
Hôm sau, trong khi quan đang ngồi xử án, bỗng có
một kẻ lạ mặt từ ngoài cửa chạy sồng sộc vào huyện đường,
xông thẳng tới chỗ quan ngồi, vẻ mặt hầm hầm tức giận, trừng
mắt nh́n quan mà mắng:"Tên hôn quan tàn bạo, bất minh kia!
Nhà ngươi xử án hồ đồ như thế th́ làm sao mà phục được ḷng
dân?" Bốn tên lính đứng trong pḥng vội ùa lên bắt giữ. Kẻ
ấy rất hung mănh, chỉ vung tay một cái là cả bốn tên lính
đều bị ngă lăn xuống đất. Thấy thế, quan cực kỳ kinh hăi,
vội xô ghế đứng dậy, bỏ chạy. Kẻ ấy liền quát:"Phải đứng lại
mà nghe ta nói! Bỏ chạy th́ ta sẽ giết chết ngay!" Quan sợ
quá, đành đứng lại, người run bần bật. Kẻ ấy nói:"Ta là Quan
Đế đây! Kẻ giết Trịnh Kỳ là tên cướp họ Cung tên Tiêu, chứ
có phải là gă Chu Khuông đâu mà nhà ngươi lại kết tội gă?"
Nói xong, kẻ ấy trợn mắt lên, ngă xuống sàn, nằm bất tỉnh,
thở thoi thóp. Lính bèn xông tới, bắt trói.
Chờ cho kẻ ấy tỉnh, quan mới hỏi:"Mi họ tên chi?" Kẻ ấy
đáp:"Tiểu nhân họ Cung, tên Tiêu" Quan liền sai lính đem tra
khảo. Bị khảo đả đau quá, Cung Tiêu xin lính cho ḿnh được
lên khai thực với quan.
Lính dẫn Cung Tiêu lên huyện đường. Quan hỏi: "Mi muốn khai
cái chi?" Cung Tiêu đáp:"Bẩm quan, tiểu nhân là người hàng
xóm nhà Trịnh bà. Năm ngoái, một sáng, t́nh cờ nghe thấy
Trịnh bà sai Trịnh Kỳ sang làng bên đ̣i nợ, tiểu nhân bèn
giắt dao vào người rồi lén đi theo. Tới nửa đường, tiểu nhân
dừng chân, kiếm chỗ ẩn nấp. Chờ đến tối, khi thấy Trịnh Kỳ
đi đ̣i nợ về, tiểu nhân liền xông ra đâm chết y để đoạt
của!" Quan hỏi: "Mi đoạt được cái chi?" Cung Tiêu đáp:"Tiểu
nhân chẳng đoạt được chi cả!" Quan quát:"Mi man khai!" Cung
Tiêu đáp:"Bẩm thực! Sau khi y chết, tiểu nhân lục soát thi
thể th́ chẳng thấy có đồng nào! Tiểu nhân nghĩ chắc y không
đ̣i được nợ!" Quan hỏi:"Năm ngoái, khi ta kết án Chu Khuông,
sao mi không ra nhận tội?" Cung Tiêu đáp:"Bẩm quan, chẳng
bao giờ tiểu nhân muốn ra nhận tội cả! Khi nghe tin Chu
Khuông đă liều nhận tội, tiểu nhân mừng quá, nghĩ rằng số
ḿnh là số gặp may!" Quan hỏi:"Thế sao hôm nay mi lại muốn
ra nhận tội?" Cung Tiêu đáp:"Bẩm quan, tiểu nhân đâu có muốn
ra nhận tội! Nguyên là, sáng nay khi ngủ dậy, đột nhiên tiểu
nhân thấy ḿnh bị ma nhập vào người rồi bị ma dẫn lên đây!"
Quan bèn kết án tử h́nh, sai lính nhốt vào ngục, chờ ngày
hành quyết.
Quan lại sai lính dẫn Chu Khuông lên huyện đường, nói:"Tên
Cung Tiêu, người cùng làng với nhà ngươi, sáng nay đă tự ư
lên đây nhận tội giết Trịnh Kỳ. Vậy bây giờ ta phóng thích
cho nhà ngươi ra về!" Vừa mừng vừa ngạc nhiên, Chu Khuông cứ
đứng sững người như trời trồng. Quan hỏi:"Sao nhà ngươi
không sát nhân mà lại nhận tội?" Chu Khuông đáp:"V́ tiểu
sinh thấy quan đinh ninh rằng tiểu sinh đă âm mưu với Ngô
thị để sát hại Trịnh Kỳ nên tiểu sinh nghĩ thế nào rồi quan
cũng sẽ kết án tử h́nh cả hai. V́ thế, tiểu sinh mới liều
nhận tội để tránh cho Ngô thị khỏi bị chết oan và cũng để
tránh cho chính tiểu sinh khỏi bị khảo đả!" Hỏi:"Thế nhà
ngươi lấy manh áo vấy máu ở đâu ra?" Đáp:"Manh áo ấy là của
gia mẵu đưa cho tiểu sinh. Chính tiểu sinh cũng chẳng hiểu
là gia mẫu lấy nó ở đâu ra!" Quan liền sai lính đi gọi Chu
bà lên huyện đường.
Quan hỏi:"Lăo bà lấy manh áo vấy máu ở đâu ra?"
Chu bà đáp:"Chính lăo thân đă tạo ra!" Hỏi:"Lăo bà tạo ra
như thế nào?" Đáp:"Lăo thân lấy dao chém vào cánh tay trái
ḿnh rồi lấy máu vẩy vào một manh áo cũ!" Hỏi:"Lăo bà tạo ra
để làm ǵ?" Đáp:"Để giúp cho con lăo thân khỏi bị đau đớn
trước khi chết!" Hỏi:"Thế là nghĩa thế nào?" Đáp:"V́ lăo
thân nghĩ rằng thế nào con lăo thân cũng sẽ liều nhận tội
rồi sẽ bị kết án tử h́nh nên lăo thân ngụy tạo ra chiếc áo
vấy máu làm bằng chứng giết người để cho y đỡ bị khảo đả!"
Quan bảo Chu bà vén tay áo trái lên coi th́ quả nhiên thấy
trên cánh tay Chu bà có một vết sẹo sâu. Quan liền cho hai
mẹ con ra về.
Chuyện đồn tới tai thượng quan. Thượng quan bèn dâng sớ về
triều đ́nh tâu vua, kể tội quan tể đă xử án bất minh và đă
kết án oan ức những người vô tội. Triều đ́nh bèn cách chức
quan tể rồi đày đi Liêu Ninh làm lính thú. Đi đày được ba
tháng th́ quan tể bị bạo bệnh mà chết ở Liêu Ninh.
Hơn một năm sau.
Thấy Ngô thị đă hết tang chồng mà c̣n quá trẻ, Trịnh bà muốn
gả chồng cho con dâu, bèn tới nhờ Vương bà làm mối. Vương bà
tới nhà Chu Khuông nói chuyện. Chu Khuông ưng thuận ngay.
Vương bà tới báo tin cho Trịnh bà biết. Trịnh bà hỏi ư Ngô
thị. V́ cảm cái ơn cứu tử của Chu Khuông, Ngô thị ưng thuận.
Sau hôn lễ, Chu Khuông và Ngô thị sống với nhau
rất tương đắc cho tới lúc bạc đầu.
GS
Đàm
Quang
Hưng
Giáo
Sư Toán
Trường Đại Học Cộng Đồng Houston, Texas
www.ninh-hoa.com |
|