Những buổi đầu
tiên thấy tuyết bay đầu mùa thật thích, tuyết như
những mảnh những cụm bông g̣n trắng xinh được thả nhẹ đều từ trời
cao xuống. Nhưng rồi về sau tuyết càng nhiều th́ càng mệt càng
ngán v́ lạnh quá, tuyết chất đống cao dần khắp đất cản trở việc đi
lại, không có chỗ đậu xe. Xe dễ bị trượt, tai nạn nếu không
cào tuyết đi hết cho xe chạy, nhất là trên các xa lộ Highway. Mùa đông ở đây- miền Đông bắc Hoa kỳ ta mới thấy hết nỗ lực của
con người đối mặt với thiên nhiên khắc phục khó khăn để tồn tại và
vượt qua. Xe xúc tuyết làm việc bất kể ngày đêm khi tuyết
nhiều, đẩy dồn tuyết thành đống rồi xúc đi đổ để có đường phẳng
cho xe khác chạy. Tuyết được cào dọn rồi th́ tới phiên xe rải
muối đi rải hay có khi là xe rải cát để triệt để giảm sự trơn
trượt cho an toàn, vào những ngày cực kỳ lạnh tuyết có thể đóng
thành lớp băng mỏng trên mặt đường.
Có năm tuyết nhiều người ta tạm thời đào giống những giao
thông hào để đi ở giữa với hai bờ thành tuyết cao tới đầu người.
Hôm nào tuyết rơi mịt mù giờ cao điểm mà xe cào tuyết chưa kịp cào
xúc th́ ôi thôi kẹt xe mấy tiếng liền.
Những ngày tháng mùa đông buổi sáng chỉ muốn nằm ngủ
tiếp trong nệm êm chăn ấm, mà rồi cũng phải dậy đi làm. Dậy sớm
hơn để cào phủi tuyết phủ dày trên xe. Chiều làm về lại cào phủi
thêm một lần nữa nếu ngày đó tuyết rơi cả ngày. Xong bước vô trong
xe có thể tay chân đă tê cóng dầu đă đeo hai lớp găng
tay, mang hai đôi vớ, mang giày cao cổ. Mà cũng c̣n có xe đỡ khổ so
với người không có xe phải đứng đợi bus hay train đi làm. Gió
tuyết lạnh tím đôi môi,run cả ḿnh, tê cả mặt dầu cũng đă mặc vài
ba lớp áo quần và choàng khăn cổ, đội nón len nỉ. Đôi khi đợi vài
chục phút mới có xe bus hay tàu điện. Những ngày mới sang đứng
ngồi đợi tàu, xe sau khi rời lớp học,nh́n tuyết bay đầy trời mà
ḷng ta nhớ nắng quê nhà dễ sợ. Rồi mắt ta ướt v́ tuyết mưa hay v́
nỗi xót xa, niềm cảm nghĩ...
Qua một mùa đông đến hè ta ra biển nằm trên băi cát tắm nắng
như bao người để quên đi tháng ngày lạnh lẽo khổ sở. Rồi thích
nghi dần mùa đông năm khác đến cùng những chịu đựng chịu khó
tất bật, để đi học, đi làm, nuôi dạy con, gởi tiền lo giúp
gia đ́nh ở Việt nam, làm từ thiện... Nhiều mùa đông đă trôi
qua, bao nhiêu tháng năm người Việt ở Mỹ đă nỗ lực hết ḿnh.
Đêm ngày trăn trở nỗi nhớ thương quê hương gia đ́nh ở xa cách
vời vợi. Những đau buồn thân phận Tổ quốc -thời cuộc, biến cố lịch
sử... Phân vân giữa hai ḍng văn hóa dân tộc và xứ người, ta bức
rứt khổ sở giữa hai ngôn ngữ cùng những khó khăn phải chạm
mặt đương đầu khi đi làm, khi gặp rối rắm về luật lệ xă hội Mỹ.
Khi lo toan bao nhiêu chi phí trong đời sống văn minh ở đây. Rồi
những nỗi niềm dằn vặt than thở của người thân ở Việt nam xin
tiền, chờ bảo lănh để có lúc nào đó ḿnh buột miệng than :Ôi !Đời
là bể khổ!...
Tháng năm trôi qua,đời sống cũng trôi qua với vui buồn, sướng
khổ, cố gắng, thất vọng...đủ cả.
Mỗi năm Tết về ngắm cành mai vải ở chùa khi đi lễ mùng Một, lại
nhớ đến cây mai vàng những mùa Xuân quê hương,nhớ đến câu của
Thiền sư mà tôi rất yêu thích:
" Đ́nh tiền tạc dạ nhất chi mai.
Đêm qua sân trước một nhành mai"
Dẫu có những thăng trầm, biến cố, khổ đau, gian nan trong số phận
cuộc đời mỗi người hay của dân tộc, nhưng tôi tin rằng cuối cùng
Chân -Thiện -Mỹ sẽ ngự trị, bạo tàn vô nhân sẽ bị tiêu diệt. Tiếng
Việt c̣n là dân tộc c̣n. Tôi yêu tiếng Việt phong phú và đẹp cũng
như bao nhiêu người c̣n yêu tiếng Việt.
Những người Việt tha hương nhưng ḷng vẫn nhớ về- nghĩ tới cố
hương hay chúng ta đi mang theo quê hương, như ai đă nói. Ngày
ngày chúng ta vẫn nói tiếng Việt trong gia đ́nh, khi gặp đồng
hương, vẫn viết bao nhiêu câu chuyện vui buồn cuộc đời,hạnh phúc
khổ đau, thành công thất bại v.v... đến các trang văn thơ các trang
báo tiếng Việt khác nhau.
Vâng, vẫn c̣n đây một nhành mai cho dù xuân đi hay
xuân lại đến, trong tâm hồn này yêu thiên nhiên, rất yêu hoa
mai, yêu cuộc đời -thơ -ca -nhạc- hoạ. Giữ măi cho ḷng ḿnh
một nhành mai -một niềm hi vọng lạc quan, yêu người và yêu đời tha
thiết, bạn nhé!